Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1492: Con gái Miêu gia

So với Bắc quốc của Đại Sở, thư viện Quỳnh Lâm mở cửa lại không làm cho nhiều người chú ý.
Khi Tề Ninh đi vào thư viện Quỳnh Lâm, cô nương nhập học cũng không nhiều. Lúc nhìn thấy Trác Thanh Dương, lão đang tự biên soạn bài giảng. Nhìn thấy Tề Ninh, Trác Thanh Dương buông bút, cười nói:
- Vương gia đưa bạc tới?
Tề Ninh thở dài, đưa mấy tấm ngân phiếu đặt lên bàn, nói:
- Tất cả bắt đầu lại. Đây là hai ngàn lượng bạc, ta cũng đã dặn trong phủ, bắt đầu từ năm nay chỉ cần ngày nào thư viện Quỳnh Lâm còn thì hàng năm đều phải quyên tặng hai ngàn lượng bạc.
- Đúng là khí phách lớn. - Trác Thanh Dương cười nói:
- Có điều lão phu cố gắng hai năm, đợi cho thư viện trở lại quỹ đạo sẽ phải giao cho người khác.
- Ngoại trừ tiên sinh, chỉ sợ cũng không người nào có thể giữ được thư viện.
- Vương gia khiêm tốn. - Trác Thanh Dương cười nói:
- Lão phu đã muốn thông báo với Viên Mặc Hiền của Lễ bộ, nói với hắn cho dù lão phu có mất thì hắn cũng phải giữ gìn thư viện Quỳnh Lâm. Chẳng bao lâu nữa, Lễ bộ sẽ gửi công văn tới liệt thư viện Quỳnh Lâm vào thư viện Hoàng gia. Ngươi cũng là phó viện trưởng của thư viện. Có ngươi đứng sau, không còn ai dám làm khó thư viện.
Tề Ninh nghe thấy mà kinh ngạc rồi chỉ biết cười khổ:
- Tiên sinh đúng là...cao minh.
Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân vào cửa. Tề Ninh quay đầu lại nhìn chỉ thấy một cô nương mặc váy dài màu xanh tiến vào. Nàng bưng một cái khay, trên đó có hai chén trà. Khi Tề Ninh nhìn thấy cô nương đó thì la lên thất thanh:
- Tiểu Ngọc.
Người vào cửa đúng là tiểu Ngọc.
Năm đó Tề Ninh biết Tiểu Ngọc ở thư viện Quỳnh Lâm, sau đó không ngờ được tiểu Ngọc lại là con gái của Vũ Vương hầu Tô Trinh. Nàng phụng dưỡng mẫu thân bị bệnh lâu năm, hai người vẫn bị phủ Vũ Vương hầu xa lánh, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.
Sau đó, Tề Ninh bố trí một căn nhà cho hai mẹ con cư trú, đồng thời cũng cho hai người quan tâm tới hai mẹ con.
Lúc này, nhìn thấy tiểu Ngọc, khí sắc của nàng cũng tốt hơn nhiều, gương mặt cũng đầy đặn hơn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ. Tiểu Ngọc đặt trà xuống, rồi mới thi lễ với Tề Ninh:
- Vương gia.
- Tiểu Ngọc không còn là học sinh thư viện mà là tiên sinh thư viện.
Trác Thanh Dương vuốt râu, cười nói:
- Tiểu Ngọc am hiểu đàn hát, cho dù là cầm hay tiêu cũng đều rất giỏi. Cho nên lão phu bảo đảm nàng trở thành tiên sinh của thư viện, dậy cho học sinh đàn hát, mỗi tháng cũng có tiền tiêu vặt.
Tề Ninh thấy lão già này coi như cũng làm được một chuyện tốt liền cười nói:
- Như thế rất tốt. Tiểu Ngọc thông minh hơn người, ngày sau chắc chắn sẽ có thành tựu. - Nói rồi, hắn hỏi:
- Tiểu Ngọc, mẫu thân của ngươi bây giờ thế nào?
Tiểu Ngọc không giấu được sự vui mừng, nói:
- Mỗi tháng, Đường cô nương đều tới khám và chữa bệnh cho mẫu thân. Uống nhiều thuốc nên hiện tại, mẫu thân cũng tỉnh táo hơn nhiều. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng tốt hơn trước đây. Tất cả đều tạ ơn Vương gia.
Trước đây, Tề Ninh rất nhiều việc cho nên căn dặn Cố Thanh Hạm bố trí chiếu cố cho mẹ con Tiểu Ngọc. Hắn biết Cố Thanh Hạm thận trọng, nên giao cho nàng, hắn hoàn toàn yên tâm.
Hiển nhiên, Cố Thanh Ham chiếu cố với mẹ con tiểu Ngọc rất tốt. Tự nhiên Đường Nặc cũng biết chứng bệnh mẫu thân tiểu Ngọc vì vậy mà ra tay giúp đỡ.
Trước kia, Tiểu Ngọc thường xuyên buồn bã nhưng hiện tại hoàn toàn biến mất, xem ra tâm trạng vui hơn trước nhiều.
- Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, tới vương phủ nếu ta không ở đó thì có thể tìm Hàn quản gia, lão cũng có thể giải quyết giúp ngươi.
Tề Ninh nhìn thấy Tiểu Dao như vậy, tâm trạng cũng càm thấy vui vẻ.
Tiểu Dao thốt lên một tiếng "ừ" biết Tề Ninh có chuyện cần nói với Trác Thanh Dương nên đi ra ngoài.
- Cô nương này trời cho thông minh, hơn nữa chăm chỉ cho nên lão phu chuẩn bị bồi dưỡng thật tốt. Có lẽ sau này thư viện Quỳnh Lâm cũng phải giao cho nàng.
Trác Thanh Dương cười nói:
- Nếu sau này thật sự trở thành viện trưởng Thư viện Quỳnh Lâm, chắc chắn sẽ trở thành một câu chuyện hay.
Tề Ninh vuốt cằm, nhưng trong lòng cũng hi vọng sau này Tiểu Dao sẽ càng ngày càng tốt hơn. Hắn liền hỏi:
- Đúng rồi, nhị nô Vong sát của đảo Bạch Vân có thật sự làm hòa thượng không?
- Chẳng những trở thành hòa thượng, hơn nữa Không Tàng đại sư còn tự mình thư họ làm đồ đệ, xem như là đệ tử cuối cùng của đại sư.
Trác Thanh Dương cười nói:
- Mấy ngày trước đây mới từ Đại Minh Quang tự về, hai người đó có sát khí quá nặng cho nên đại sư bố trí cho họ làm bạn với kinh Phật từ một năm trước. Khi ta thấy họ tụng kinh cũng cảm thấy có hình dạng rồi.
Tề Ninh cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ Vong Sát nhị nô trên giang hồ cũng là cao thủ hạng nhất mà bây giờ lại vào chùa làm sư. Không biết liệu có rửa sạch lệ khí, trở thành cao tăng hay không.
Qua hai ngày, Tề Ninh và Đường Nặc khởi hành tới Tây Xuyên. Đột nhiên Đường Nặc phải đi, thật ra Tây Môn Chiến Anh cũng có phần luyến tiếc. Tính tính của Đường Nặc vốn bình thản, không tranh giành có thể sống chung hòa thuận với mọi người mà bây giờ phải rời khỏi chẳng những Tây Môn Chiến Anh mà những người khác ở trong phủ cũng cảm thấy buồn.
Trên đường đi, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Tề Ninh hết sức quan tâm. Trở lại Triêu Vụ lĩnh, tế bái xong bên băng trì, Tề Ninh ở lại mấy ngày với Đường Nặc dưới chân núi mới từ biệt. Đường Nặc đưa hắn tới chân núi, chợt nghĩ tới điều gì đó liền nói với Tề Ninh:
- Về mặt y đạo, Điền Phù rất có năng khiếu. Nếu ngươi gặp thấy mẫu thân của nàng có thể nói với nàng một câu xem có thể cho Điền Phù tới Triêu Vụ lĩnh hay không.
Tề Ninh liền hiểu ngay ý của Đường Nặc.
Điền Phù là con gái của Điền Tuyết Dung, trước đây vẫn có bệnh trong người, được Đường Nặc ra tay khám và chữa bệnh, nên thời gian tiếp xúc tương đối nhiều. Điền Phù ở chung với Đường Nặc, lâu dần cảm thấy hứng thú đối với y thuật vì vậy mà Đường Nặc cũng có thể thấy tiềm lực về mặt y đạo của Điền Phù vì vậy muốn nhận làm đồ đệ.
Đường Nặc được Lê Tây Công chân truyền, đương thời về mặt y thuật có thể nói là số một số hai. Nếu Điền Phù có thề theo nàng học đó cũng là phúc của Điền Phù. Điền Tuyết Dung biết việc này cho dù không muốn chia tay nhưng chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.
Sau khi động Hắc Nham ở Tây Xuyên gặp tai nạn, động chủ bị hại, Y Phù được trưởng lão trong tộc ủng hộ tiếp nhận chức vụ động chủ, dẫn tộc nhân xây dựng lại cuộc sống.
Y Phù có thể trở thành động chủ cũng có rất nhiều nguyên nhân, gần nhất là địa vị gia tộc của Y Phù ở động Hắc Nham rất cao, mà con cháu trực hệ lại chỉ có nàng và động chủ Ba Da Lực. Sau khi Ba Da Lực chết, Y Phù trở thành hậu duệ duy nhất của gia tộc. Mặc dù con gái Miêu gia chưa thể nói tới nam nữ ngang hàng nhưng địa vị của phụ nữ cũng không thấp. Chuyện con gái trở thành động chủ cũng chẳng phải chưa có. Thứ hai là Y Phù có năng lực xuất chúng. Mặc dù là gái nhưng lại có sự quả cảm của nam nhân. Quan trọng nhất là khi quân Sở đánh Thục cũng dựa vào Cẩm Y Tề gia, đựa vào mối quan hệ của Tề Ninh và Y Phù. Trưởng lão trong tộc cũng biết chỉ cần Y Phù ngồi ở vị trí động chủ thì mối quan hệ giữa động Hắc Nham và Cẩm y Tề gia càng thêm vững chắc.
Có chỗ dựa vững chắc như Cẩm y Tề gia, tình cảnh động Hắc Nham ở Tây Xuyên cũng tốt hơn nhiều.
Hiện tại đã là cuối tháng năm, khắp triền núi phủ một màu xanh biếc.
Nơi vách núi dựng đứng vô cùng hiểm trở, cho dù là người Miêu cũng không dám trèo lên chỗ đó. Giờ phút này, Tề Ninh đang ở vách đá nhổ một gốc thảo dược có là hình răng cưa, bỏ vào một cái túi bên hông.
Dưới vách đá dựng dứng, Y Phù ngửa đầu lên nhìn với nét mặt lo lắng. Thấy Tề Ninh còn định leo lên trên, nàng vội vàng kêu lên:
- Đủ rồi, không phải hái nữa. Nguy hiểm lắm.
Tề Ninh cũng không đáp lại, ở trên vách núi ngắt lấy bảy tám cây thuốc đồng dạng rồi mới nhu một con khỉ từ từ xuống vách núi một cách nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cũng gần như không thay đổi. Y Phù chạy tới, lấy khăn tay, lau trán cho Tề Ninh rồi sẵng giọng:
- Phía trên nguy hiểm như vậy mà ngươi không nghe lời.
Tề Ninh tháo cái túi bên hông đưa cho Y Phù rồi cười nói:
- Chẳng phải nói Hoa Lăng thảo là cây thuốc quý giá, có thể bán được giá cao nên mới hái thêm một ít. Quay về cho vào kho thuốc, chờ người mua thuốc tới, bán đúng giá cho họ.
Y Phù thở dài:
- Mọi người trong tộc tạ ơn ngươi, nói ngươi làm cho họ được sống những ngày an lành.
Lần này, Tề Ninh tới động Hắc Nham đúng là mang tới một tin tức rất tốt.
Sau này cây thuốc, da thú, hàng mỹ nghệ do động Hắc Nham cung cấp đều được người của dược hành Điền gia tới thu mua rồi đưa tới Đông Hải, làm hàng hóa buôn bán với hải ngoại. Mà bởi vì dược tài của Hải Bạc ti đều do Dược hành Điền gia cung cấp cho nên mỗi năm, Dược hành Điền gia đều cần một số lượng dược liệu khổng lồ. Chẳng những là động Hắc Nham, rất nhiều bộ tộc Miêu gia cũng có thể cung cấp dược liệu được Dược hành Điền gia phái người thu mua. Kể từ đó chẳng những giải quyết vấn đề dược liệu của Dược hành Điền gia mà cũng cung cấp cho các bộ tộc người Miêu một cái mưu sinh rất tốt.
Có điều, Tề Ninh đã dặn Dược hành Điền gia khi thu mua dược liệu của động Hắc Nham phải trả giá cao.
Cũng bởi vì vậy mà các động người Miêu hết sức cảm kích đối với triều đình. Từ triều đình trước cũng không thực sự cấp cho người Miêu nhiều ân huệ nhưng lần này, lợi dụng thông thương hải ngoại, bốn phía thu mua nguồn cung da thú của người Miêu, hơn nữa giá cả phải chăng khiến cho các động người Miêu cảm nhận được chỗ tốt của triều đình.
- Ta cũng không dám cướp công người khác.
Tề Ninh cười nói:
- Tất cả là vì ngươi mà động Hắc nham mới có thể không ngừng phát triển. Cũng vì mọi người vất vả mới làm cho ngày càng có thêm chỗ tốt. Ta cũng chỉ làm những chuyện trong khả năng.
Y Phù mỉm cười, nói:
- Dù sao trong lòng mọi người đều cảm kích ngươi.
Tề Ninh nhìn gương mặt xinh xắn của Y Phù, không kìm lòng được liền đưa tay ôm lấy eo nàng. Y Phù hơi hoảng sợ, uốn nhẹ người, nói khẽ:
- Thế này dễ bị người thấy.
Tề Ninh ghé sát vào tai Y Phù mà nói:
- Mấy ngày không gặp, nàng có nhớ ta không? Không được nói dối.
Hai má Y Phù đỏ ửng, nhưng vẫn nói:
- Tất nhiên....tất nhiên là nhớ. Ban ngày nhớ, tối cũng nhớ. Mong ngươi sớm đến đây.
- Không phải ta đã tới rồi hay sao.
Tề Ninh biết khu rừng này có rất nhiều thảo dược, thường xuyên có người động Hắc Nham tới hái thuốc cho nên cũng không dám làm quá. Hắn cầm tay Y Phù, cười nói:
- Suýt chút nữa ta quên, có một thứ muốn tặng cho ngươi đang để ở trại. Chúng ta về nhanh, ta đưa cho ngươi, xem ngươi có thích không.
Y Phù ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì vậy?
Nét mặt Tề Ninh tỏ ra thâm sâu:
- Nhìn thấy là biết, đừng có hỏi trước.
Cầm lấy giỏ thuốc trên lưng, dắt tay Y Phù sau đó cùng với đi về trại. Hắn cũng không nóng vội, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh núi non.
Ra ngoài từ lúc sáng sớm cho tới giờ đã là hoàng hôn, hai người rời khỏi trại một ngày để hái thuốc, hơn nữa đều là loại quý nên có thể nói là thu hoạch rất nhiều.
Tới gần trại, Y Phù chợt phát hiện khi sáng rời khỏi sơn trại vẫn như ngày thường nhưng giờ phút này từ xa nhìn tới không ngờ lại có treo đèn kết hoàng. Cảm thấy ngạc nhiên, nàng hỏi:
- Hôm nay trong trại có người thành thân hay sao? Sao ta lại không biết?
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Khi đi tới lối vào trại liền nhìn thấy có hơn mười thiếu nữ người Miêu đang chạy về phía mình. Chưa kịp tỉnh hồn, đám thiếu nữ đã vây quanh, kéo Y Phù đi lên núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận