Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1188: Khuất Mãn Bảo


Hàm Dương ở vùng trung bộ của Tần Xuyên, ở phía nam sông Vị Thủy, phía bắc núi Tông Sơn, nước từ trên núi chảy xuống Câu Dương, vì thế gọi là Hàm Dương.
Hàm Dương là thành thị lớn nhất của Tây Bắc, cũng là trung tâm của Tây Bắc. Ban đầu khi Bắc Hán lập quốc, Tây Bắc nhiều lần nổi dậy, triều đình Bắc Hán nhiều lần phái đại quân bình định Tây Bắc. Nhiều lần như vậy, những thế lực ở Tây Bắc có thể uy hiếp Bắc Hán, hầu như đều bị quét sạch. Cũng chính vì như vậy, tuy bộ tộc Bắc Đường lập quốc trước ở phía bắc, nhưng vì trong nước xảy ra nội loạn, không thể nam hạ chinh phạt, bởi vậy mà bộ tộc Tiêu thị có thời gian càn quét ở phương nam, thành lập đế quốc Đại Sở.
Mấy chục năm trước, Khuất Nguyên Cổ được điều tới Tây Bắc làm Trấn Tây đại tướng quân, từ đó, Khuất gia cũng bắt đầu đặt nền móng ở Tây Bắc.
Khuất Nguyên Cổ được điều nhiệm tới Tây Bắc, suy cho cùng, là vì bám váy quan hệ, em gái y xinh đẹp hơn người, sau khi vào cung, được tiên hoàng đế Bắc Đường Hoan sủng ái, liên tục tấn phong, sinh ra hoàng tử Bắc Đường Phong, mà sau khi hoàng hậu Bắc Hán qua đời, Bắc Đường Hoan liền phong Khuất quý phi làm hoàng hậu, bộ tộc Khuất thị lập tức trở thành ngoại thích (họ ngoại của hoàng đế), vô cùng nở mày nở mặt.
Cũng vì có Khuất hoàng hậu, tuy Khuất Nguyên Cổ tài cán thường thường, thậm chí tầm thường, không có chí tiến thủ, nhưng lại một bước lên mây, đường làm quan liên tục thăng tiến, cuối cùng được phong làm Trấn Tây đại tướng quân, trấn thủ các quận của Tây Bắc.
Sau khi Bắc Đường Hoan hạ chỉ, cũng có không ít người dâng tấu, xin Bắc Đường Hoan thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Thật ra trong lòng rất nhiều người đều hiểu rõ, bộ tộc Bắc Đường trước kia là ngoại thích của đế quốc Tiên Sở, về sau khởi binh làm loạn, cướp ngôi hoàng đế, hôm nay hoàng đế lại trọng dụng ngoại thích, khó tránh khỏi sẽ cẩn thận đề phòng Khuất Nguyên Cổ.
Chỉ có điều Bắc Đường Hoan vốn là một vị hoàng đế độc đoán chuyên quyền, không biết là bởi vì quá mức sủng ái hoàng hậu, hay là vì nghĩ Khuất Nguyên Cổ tài năng tầm thường, không thể làm nên sóng gió gì, vì vậy Khuất Nguyên Cổ thuận lợi tới Tây Bắc, hơn nữa ở lại đó mấy chục năm.
Khuất gia ở tại Tây Bắc mấy chục năm, hoành hành ngang ngược. Ngay từ đầu, đã có quan viên Tây Bắc ngầm dâng tấu chương lên Bắc Đường Hoan, hạch tội cha con Khuất Nguyên Cổ làm xằng làm bậy ở Tây Bắc, không những bóc lột dân chúng, mà còn nuôi dưỡng môn khách, nhưng kết quả là Khuất Nguyên Cổ không những không bị trừng phạt, mà quan viên dâng tấu chương lần lượt bị định tội. Từ đó, ở Tây Bắc, Khuất gia càng không kiêng dè, tuy dân chúng căm thù hai cha con Khuất Nguyên Cổ tận xương tủy, nhưng không làm gì được.
Khuất Mãn Bảo là con cái nhà quan, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, quần áo lụa là, từng không ít lần làm chuyện khi nam phách nữ lúc còn nhỏ tuổi, nhưng ít nhiều vẫn có chút kìm chế, tới Tây Bắc rồi, ỷ mình là cháu trai của hoàng hậu, con của Trấn Tây đại tướng quân, y càng không kiêng nể gì cả. Tiếng ác của y đã sớm lan truyền khắp Tây Bắc, không ai dám trêu vào.
Khuất Nguyên Cổ thống lĩnh quân đội nhập quan ải, dưa con thứ vào trong quân, cũng để con trưởng Khuất Mãn Bảo ở lại Hàm Dương trấn thủ.
Khuất Mãn Bảo hầu như không kiêng dè ai, chỉ e sợ một mình Khuất Nguyên Cổ.
Khuất Nguyên Cổ xuất thân binh nghiệp, tính tình thô bạo, không biết cách dạy con, hễ tức giận là dùng roi ngựa đánh, tuy Khuất Mãn Bảo tự cao tự đại, nhưng vẫn luôn e dè trước mặt Khuất Nguyên Cổ. Ở bên ngoài, y không kiêng nể ai, nhưng trở lại phủ Trấn Tây đại tướng quân, cũng có phần bớt phóng túng.
Đợi Khuất Nguyên Cổ đi rồi, Khuất Mãn Bảo liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm, khí huyết bừng bừng, rốt cuộc lại muốn trêu chọc, đùa giỡn.
Y lăn lộn nhiều năm ở Tây Bắc, áp bức hãm hiếp rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không hứng thú lắm, ngược lại, y lại vừa mắt mấy người thiếp của Khuất Nguyên Cổ.
Hai cha con Khuất Nguyên Cổ cùng có một ham thích, đó là dục vọng vô cùng tận đối với nữ sắc.
Tuy Khuất Nguyên Cổ đã gần sáu mươi nhưng có mười mấy tiểu thiếp, hơn nữa không người nào là không kiều diễm động lòng người.
Ở Tây Bắc, hễ nữ nhân nào được Khuất Mãn Bảo hợp ý, thì hầu như rất ít người có thể thoát khỏi lòng bàn tay của y, chỉ có nữ nhân của Khuất Nguyên Cổ là y không dám đụng vào. Ở trong phủ Trấn Tây đại tướng quân, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy tiểu thiếp xinh đẹp quyến rũ của cha mình, Khuất Mãn Bảo cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng không dám đưa tay nhúng chàm. Lần này Khuất Nguyên Cổ lĩnh binh nhập quan, cho dù tất cả thuận lợi, trong vòng mấy tháng cũng không có khả năng trở lại Tây Bắc, tất cả mọi việc trong phủ đều do Khuất Mãn Bảo trông nom, ngay cả các tiểu thiếp, cũng giao cho y chăm sóc.
Hai ngày đầu, coi như Khuất Mãn Bảo có quy củ, nhng tới buổi tối ngày thứ ba, y liền lén lút chui vào phòng tiểu thiếp của Khuất Nguyên Cổ, dùng sức mạnh cưỡng dâm nàng ta, tiểu thiếp kia uất ức nhưng lại e sợ, không dám nói ra bên ngoài.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Khuất Mãn Bảo cảm thấy không hứng thú, lại chui vào phòng một tiểu thiếp khác, các thiếp thất trong phủ đều biết tính tình của Khuất Mãn Bảo, người này hung tàn ngang ngược, nếu thực sự chống cự y, không đợi được tới lúc Khuất Nguyên Cổ trở về, e rằng mình đã chết một cách bí ẩn rồi.
Trong hai tháng ngắn ngủi, đã có sáu tiểu thiếp của Khuất Nguyên Cổ bị Khuất Mãn Bảo cưỡng hiếp, hơn nữa không ai dám lộ ra.
Ý nguyện được thỏa mãn, đương nhiên là Khuất Mãn Bảo hết sức hưng phấn, ngày nào cũng làm chuyện dâm dục trong phủ Trấn Tây đại tướng quân. Nhưng người này không phải là người nhẫn nại, sau khi chuyện kích thích qua đi, lại nhanh chóng cảm thấy không hứng thú.
Khuất Nguyên Cổ trấn thủ ở Tây Bắc nhiều năm, trong phủ nuôi dưỡng nhiều phụ tá, một phần trong số đó là do Khuất Nguyên Cổ thu dụng, nhưng cũng có dị nhân giang hồ do Khuất Mãn Bảo thu thập.
Y miệt mài sắc dục quá độ, trong đám phụ tá có một đệ tử đạo gia, tinh thông thuật luyện đan, mấy năm trước lén dâng đan dược cho Khuất Mãn Bảo. Sau khi uống đan dược, Khuất Mãn Bảo cảm thấy mạnh mẽ như rồng, như hổ, khí lực tràn trề, chính vì vậy, viên phụ tá lập tức trở thành tâm phúc của Khuất Mãn Bảo, chuyện y làm xằng làm bậy trong phủ, viên phụ tá kia cũng biết rõ ràng.
Khuất Mãn Bảo ở trong phủ liên tục chiếm đoạt mấy tiểu thiếp của cha mình, trong lòng đương nhiên rất khoái chí, nhưng không dám nói lộ ra ngoài, mà giấu ở trong lòng thì lại rất khó chịu, người duy nhất y có thể tiết lộ, là vị phụ tá kia.
Hàm Dương đổ một trận mưa, tuy không lớn, nhưng mưa dầm kéo dài.
Tuy nói là Khuất Nguyên Cổ để Khuất Mãn Bảo lại trấn thủ Hàm Dương, nhưng các nha môn ở Hàm Dương tự có quan viên quản lý, cho nên Khuất Mãn Bảo hoàn toàn không phải làm gì, tất cả đều đã được vận hành đâu vào đấy.
Y cảm thấy buồn chán vô vị, nằm trên ghế dài, bên cạnh đặt một bếp lò. Tây Bắc là nơi rất lạnh lẽo, khí hậu khắc nghiệt, ngay cả ban ngày cũng lạnh buốt cả người, nhưng lúc này trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Trên bàn bày đầy trái cây, rượu và thức ăn, nhưng Khuất Mãn Bảo không có chút hứng thú nào.
Có tiếng đập cửa, ngoài cửa có người nói:
- Đại công tử, tiền phương có tin truyền về.
- Vào đi!
Thời gian này Khuất Mãn Bảo ngày đêm lẻn vào phòng các thiếp thất của cha, miệt mài quá độ, dù đã uống đan dược vào, nhưng thân thể vẫn không có khí lực. Y vừa hơi ngồi dậy, đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, viên phụ tá tâm phúc kia đẩy cửa đi vào, rồi xoay người đóng cửa lại.
- Đạo Sinh, đại quân tới đâu rồi?
Viên phụ tá kia tên là Đạo Sinh, là người hiến đan dược cho Khuất Mãn Bảo. Vẻ mặt tươi cười, Đạo Sinh cầm quân báo (tin tức trong quân) trong tay, nói:
- Đại công tử, tin chiến thắng truyền về!
Y đưa quân báo qua, Khuất Mãn Bảo giơ tay ra, nhưng không nhận lấy quân báo, mà cầm lấy bầu rượu trên bàn, nghiêng bầu uống một ngụm lớn, rồi nói;
- Ta thấy phiền nhất là đọc cái này, cái nọ, tình hình thế nào, ngươi nói ta nghe một chút.
- Sau khi đại quân nhập quan, liền hạ hai thành Bạch Dương và Thiệu Phủ.
Đạo Sinh ngồi xuống cái ghế bên cạnh:
- Hơn nữa, hai toà thành này đều là tiểu công tử đích thân dẫn binh mã đánh hạ. Hiện nay sĩ khí trong quân đang thịnh, cứ tiếp tục như vậy, phá Lạc Dương chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi!
Khuất Mãn Bảo nhếch miệng cười, nói;
- Tốt, tiểu tử Mãn Anh này thật sự mang lại vinh quang cho Khuất gia chúng ta rồi.
Đạo Sinh như cười như không nói:
- Dường như đại công tử rất cao hứng.
- Đương nhiên là ta vui vẻ.
Khuất Mãn Bảo nói:
- Đại quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Mãn Anh còn lập được chiến công, đương nhiên là ta vui vẻ…Đạo Sinh, dường như ngươi có chuyện muốn nói, chẳng lẽ ta không nên vui vẻ?
- Đương nhiên là đại công tử nên vui vẻ, thuộc hạ cũng vui mừng.
Đạo Sinh thở dài:
- Nhưng mà…đại công tử, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thuộc hạ cảm thấy cứ tiếp tục thế này, đối với đại công tử chưa chắc là có lợi.
- Lợi ích?
Khuất Mãn Bảo nhíu mày nói:
- Sau khi đại quân Tây Bắc chiếm Lạc Dương, ủng hộ Bắc Đường Phong đăng cơ, đến lúc đó Khuất gia chúng ta có công hỗ trợ và đưa hoàng đế lên ngôi, Bắc Đường Phong không dám không trọng thưởng cho chúng ta. Trước khi đi, phụ thân ta còn nói, chờ ông ấy trở về, nhất định sẽ phong vương bái tướng.
Đạo Sinh gật đầu nói:
- Thật ra thuộc hạ cũng nghĩ giống như đại công tử, nếu như thuận lợi chiếm lấy Lạc Dương, tất nhiên Tam hoàng tử sẽ đăng cơ làm đế, đại tướng quân công lao to lớn, được tấn phong vương gia cũng không tính là gì!
Khuất Mãn Bảo lại cười nói:
- Không sai, ta nghe nói tiểu tử Bắc Đường Hạo rất có diễm phúc, thu mấy giai nhân quốc sắc, ta đã nói với Mãn Anh, sau khi đánh hạ Lạc Dương, vàng bạc châu báu ta không cần, đến lúc đó chỉ cần đưa mấy nữ nhân đó về cho ta. Đạo Sinh, đáng tiếc ngươi không thích nữ nhân, bằng không ta có thể thưởng cho ngươi một người.
- Đại công tử có thể được mỹ nhân, nhưng tiểu công tử sẽ nhận được cái gì?
Đạo Sinh mỉm cười đầy thâm ý.
Khuất Mãn Bảo sửng sốt, vẻ tươi cười dần tan biến. Đạo Sinh ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Đại công tử, một khi đánh hạ Lạc Dương, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, cũng không ai có thể so sanh công lao của đại tướng quân, hơn nữa sau khi Tam hoàng tử đăng cơ, vua nào triều thần nấy, tất nhiên đại tướng quân sẽ được trọng dụng, thậm chí sẽ ở lại Lạc Dương cùng giải quyết việc triều chính.
Giơ tay vuốt râu, Đạo Sinh khẽ cười nói:
- Tam hoàng tử còn trẻ tuổi, đại công tử cũng biết, nghe đâu ở trong triều, hắn cũng không phải rất tốt, chỉ có thể dựa vào uy vọng của đại tướng quân và binh mã làm quần thần khiếp sợ. Đến lúc đó, tuy đại tướng quân chỉ là bề tôi, nhưng hoàn toàn có thể quyết định việc triều chính.
Khuất Mãn Bảo cười hì hì, nói:
- Nhưng ta đã nói với phụ thân, đến lúc đó nếu như tất cả thuận lợi, nắm trong tay Lạc Dương, chưa chắc không thể giành lấy ngôi hoàng đế. Trước kia Bắc Đường vốn là ngoại thích, ban đầu cũng nhờ soán ngôi mà lập nên vương triều, nếu Bắc Đường gia có thể làm hoàng đế, vì sao Khuất gia chúng ta không được?
Đạo Sinh giơ ngón tay cái lên, nói:
- Đại công tử có hùng tâm tráng chí, quả nhiên là tuyệt đại anh hùng, loại khí phách này, trong thiên hạ ít người sánh kịp.
- Đừng nói lời thừa thãi!
Khuất Mãn Bảo nói:
- Đạo Sinh, rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì, cứ nói rõ.
- Chuyện này…
Đạo Sinh do dự một chút, rồi nói:
- Đại công tử, bất luận là đại tướng quân phong vương bái tướng, hoặc sẽ tự lập làm hoàng đế, rốt cuộc cũng cần có người thừa kế.
Khuất Mãn Bảo nhíu mày, ồm ồm nói:
- Ta là con trưởng, bất luận phụ thân được phong vương hay là tự lập làm đế, đến lúc đó, người kế thừa đương nhiên là ta, chẳng lẽ còn có nghi vấn gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận