Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1469: Ngư ông đắc lợi

Hai cường giả tuyệt thế vượt qua phạm trù nhân loại trong thế gian, lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp, quả thực khiến người ta giật mình.
Nắm đấm đáng sợ của Đảo chủ đánh mạnh vào ngực Bắc Cung.
Hơn mười đạo kiếm khí đâm thẳng vào phía sau lưng Đảo chủ. Không khí dường như hoàn toàn ngưng kết lại trong nháy mắt, nhưng chỉ giây lát, thân thể Bắc Cung bay thẳng về phía sau giống như một tảng đá cứng rắn, không khí phát ra tiếng ông ông, bay hơn mười mét thân thể Bắc Cung mới ngừng lại, đứng ngay tại chỗ.
Thân thể Đảo chủ lung lay, tiến về phía trước hai bước, dưới chân mềm nhũn, toàn thân chán nản ngã quỵ xuống đất. Lão ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Cung xa xa, thở dài:
- Đây… chính là kết quả… !
Lời còn chưa dứt, lão oa một tiếng, phun một ngụm máu lớn từ trong miệng.
Xích Đan Mị thất thanh nói:
- Đảo chủ… !
Nàng muốn xông tới phía trước. Tề Ninh lại nắm lấy cổ tay nàng, trầm giọng nói:
- Cẩn thận!
Trong lòng Tề Ninh hiểu rất rõ, mặc dù hai Đại Tông Sư đối chiến không xuất hiện cảnh tượng trời long đất lở, nhưng họ dùng phương thức càng trực tiếp hơn đánh ra một kích cuối cùng.
Trong thiên hạ, chỉ sợ không có người thứ hai có thể tới ngay trước người Bắc Cung, thậm chí có thể đánh ra một quyền bá đạo này.
Đây là sát chiêu trí mạng của Đảo chủ.
Tu vi võ đạo tới cực hạn, trong mắt Đại Tông Sư những chiêu thức thủ đoạn hoa mắt huyền bí khó lường đương nhiên không đáng nhắc tới, sát chiêu trí mạng thực sự cũng đã phản phác quy chân.
Chỉ có phát huy tốc độ tới cực hạn, mới có thể biến hóa ra rất nhiều tàn ảnh. Cũng chỉ những tàn ảnh phức tạp kia, mới có thể khiến Đảo chủ thừa cơ áp sát tới trước Bắc Cung. Cũng chỉ có tới trước Bắc Cung, Đảo chủ mới có thể đánh ra một quyền kinh khủng kia, đó đương nhiên không phải một quyền bình thường.
Kiếm khí đâm trúng Đảo chủ, Đảo chủ không có đạo lý còn mạng. Thế nhưng Bắc Cung bị một quyền đánh trúng, tương tự cũng bị thương rất nặng.
Mặc dù tu vi võ đạo của Đạo Tông Sư vượt qua phạm trù nhân loại, nhưng cuối cùng họ vẫn chỉ là thân thể máu thịt.
- Uổng công ngươi thông minh một đời, cuối cùng… cuối cùng lại hồ đồ nhất thời.
Đảo chủ thở dài một tiếng, giọng nói đã có vẻ hơi suy yếu:
- Ngươi đừng quên, nếu như nàng xuống khỏi Đại Tuyết Sơn, tu vi đương nhiên cũng đã đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư… !
Bắc Cung đứng thẳng đó, thân thể bỗng nhiên lung lay, cuối cùng khó mà chống đỡ được, nghiêng người ngã xuống.
- Đây chính là kết quả.
Đảo chủ nhìn Bắc Cung ngã xuống:
- Ngươi không thắng được ta, ta cũng không thắng được ngươi, cuối cùng là nàng thắng… !
Ánh mắt lão nhìn về phía Địa Tạng, cười khổ nói:
- Mộ Kiêm Gia, ngươi thắng rồi, thiên hạ này… chỉ còn lại một Đại Tông Sư là ngươi, vả lại Huyền Vũ Đan cũng là vật trong lòng bàn tay ngươi. Từ nay… từ nay về sau, khắp thiên hạ không ai là địch thủ của ngươi… !
Giọng lão chưa dứt, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tề Ninh biết Đảo chủ đã dầu hết đèn tắt, nếu không với thực lực của Đảo chủ, dù máu tươi dâng lên, lão cũng có thể khống chế huyết khí, không để máu tươi phun ra. Hiện giờ lão liên tục phun mấy ngụm máu tươi, đó là không có cách nào khống chế khí huyết thân thể nữa.
Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Hạo Nhiên Kiếm Khí của Bắc Cung đâm vào cơ thể Đảo chủ, lục phủ ngũ tạng chắc chắn đã bị kiếm khí gây thương tích. Mặc dù hiện giờ lão còn có thể hô hấp, nhưng cơ thể này thực tế đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Lúc này Bắc Cũng lại nằm xuống đất, hai mắt nhìn trời, cũng không nói gì.
Địa Tạng thần sắc bình tĩnh, nhìn hai Đại Tông Sư lưỡng bại câu thương, thần sắc vẫn bình tĩnh như vậy. Bà ta thở dài yếu ớt nói:
- Ngươi cho rằng đám người trong thế gian thực sự coi Đại Tông Sư như thần sao? Trong lòng họ, Đại Tông Sư chẳng qua là một đám quái vật, một đám quái vật không nên tồn tại trên thế gian.
- Cho nên ngươi cũng không nên tồn tại trên thế gian sao?
Đảo chủ khẽ cười nói:
- Ngươi nói Ách Nô còn sống, còn muốn cứu hắn. Đáng tiếc ta không tin chuyện ma quỷ này. Đã mấy chục năm rồi, coi như thực sự có linh đan diệu dược, Ách Nô cũng không có khả năng sống đến hôm nay. Mộ Kiêm Gia, ngươi luôn miệng nói muốn lấy được Huyền Vũ Đan vì Ách Nô, nói cho cùng, chẳng qua là bản thân ngươi muốn mà thôi.
Lão giãy dụa ngồi trên bờ cát, nhưng đã dầu hết đèn tắt, một cỗ chân khí cuối cùng vẫn khiến lão tiếp tục chống đỡ được:
- Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này chính là lòng người. Sở dĩ lòng người đáng sợ chính là bởi vì dục vọng. Mộ Kiêm Gia, quan sát thương sinh, nắm giữ sinh linh thế gian trong lòng bàn tay mình, loại dục vọng này ngươi cũng khó mà thoát được.
Địa Tạng cười nhạt nói:
- Ngươi cảm thấy ta muốn nhìn xuống thương sinh sao?
- Bắc Cung huynh, cả đời ngươi vô tình, nhưng lại sinh ra tình nghĩa vào thời điểm này.
Đảo chủ thở dài:
- Ngươi hại mình, cũng hại ta. Mộ Kiêm Gia hôm nay đã không còn là Mộ Kiêm Gia tình cảm thắm thiết với ngươi năm đó, ngay cả điểm này ngươi cũng không nhìn thấu, quả thực ngu xuẩn tới cực điểm… !
Lúc lão nói chuyện, da thịt trên mặt bắt đầu vỡ ra, giống như chén trà bị đụng, làn da tinh xảo lúc đầu vỡ ra từng lỗ hổng.
Địa Tạng lại thở dài, chợt hét lớn một tiếng.
Tiếng hét như hạc kêu. Tất cả mọi người nghe rõ ràng, lại rất khó tưởng tượng tiếng này phát ra từ trong miệng Địa Tạng.
Tề Ninh nhíu mày, đúng lúc này lại trông thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trên thuyền lớn bên bờ biển.
Đó là chiếc thuyền Địa Tạng ngồi tới Huyền Vũ Đảo, lúc trước chỉ có Hoa Tưởng Dung và Địa Tạng bước xuống từ trên thuyền. Cũng vì sự xuất hiện của Địa Tạng, tất cả mọi người cũng không để ý trên thuyền rốt cuộc còn người nào. Nhưng giờ phút này Tề Ninh lại nhìn thấy rõ ràng, mấy bóng người xuất hiện ở đầu thuyền, người đi đầu khoác áo cà sa, rõ ràng là một tăng nhân. Bên cạnh tăng nhân kia là một trưởng giả áo xanh. Hai người một trước một sau thuận theo boong thuyền đi xuống. Ánh mắt mọi người tập trung vào hai người kia. Tề Ninh thấy rõ ràng người đi tới, thất thanh nói:
- Là… là bọn họ!
Vừa rồi Tề Ninh thoát khỏi Đại Tông Sư quyết chiến, kéo một khoảng cách, lúc này cách bãi cát một đoạn đường. Mặc dù hắn không nhìn thấy rõ lắm khuôn mặt hai người kia, thế nhưng từ hình dạng và điệu bộ đi đường của hai người kia, trong nháy mắt hắn phán đoán ra thân phận của họ.
Tăng nhân phía trước lại chính là Không Tàng đại sư Đại Quang Minh Tự, bên cạnh chính là Trác Thanh Dương.
Tề Ninh mở to mắt, không dám tin tưởng.
Hắn đương nhiên biết được, cục diện hôm nay, là kết quả mà tổ chức Phù Bình tha thiết ước mơ. Tổ chức Phù Bình nhiều năm qua trăm phương ngàn kế tính toán, là muốn mượn nhờ Huyền Vũ Đan khiến cho mấy vị Đại Tông Sư tự giết lẫn nhau.
Họ biết trong thiên hạ này chỉ Đại Tông Sư có thể đối phó Đại Tông Sư, cho nên mười mấy năm trước họ đã bắt đầu áp dụng kế hoạch.
Không Tàng đại sư và Trác Thanh Dương là nhân vật quan trọng của tổ chức Phù Bình. Mặc dù người đề xuất tổ chức Phù Bình sớm nhất là Bắc Đường Khánh, nhưng phát triển tới hiện giờ, Không Tàng đại sư và Trác Thanh Dương coi như đã nắm giữ kế hoạch Phù Bình trong tay.
Thế nhưng Tề Ninh tuyệt đối không ngờ rằng hai người này lại xuất hiện ở Huyền Vũ Đảo vào lúc này.
Nếu như nói hai người này xuất hiện ở đây khiến Tề Ninh hơi kinh ngạc, như vậy họ đi xuống từ thuyền của Địa Tạng càng khiến Tề Ninh cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.
Hai người này lại cũng liên quan tới Địa Tạng?
Chẳng lẽ Địa Tạng cũng là người trong Phù Bình?
Tề Ninh cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh tượng xuất hiện trước mắt quả thực khiến hắn khó mà tin tưởng.
Không Tàng đại sư đi lên bờ cát, nhìn thấy hai Đại Tông Sư đã dầu hết đèn tắt. Lão chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, nhân quả tuần hoàn, đây cũng là số trời!
Đôi mắt Đảo chủ co lại. Mặc dù hai người này xuất hiện khiến lão cảm thấy chấn kinh, nhưng Đảo chủ vẫn biểu hiện cực kỳ trấn định. Lão lập tức hiểu được, cười lớn nói:
- Thì ra là thế, thì ra là thế. Bắc Cung huynh, chúng ta tự xưng không gì làm không được, không nghĩ tới đều nằm trong lòng bàn tay người khác, ha ha ha… Hóa ra người của Đại Quang Minh Tự cũng cuốn vào trong đó. Mộ cô nương ngươi, có phải muốn liên thủ với đám người này lấy tính mạng chúng ta?
Lão lớn tiếng cười, da thịt trên mặt trên cổ càng nhanh chóng vỡ ra, máu tươi tuôn ra ngoài từ lỗ hổng, máu chỉ chảy một lát đã tràn ngập khuôn mặt, gương mặt kia bị máu tươi bao phủ, trông đáng sợ khác thường.
- A Di Đà Phật. Mộ thí chủ cũng vì nghĩ tới thương sinh, mới có thể ra hạ sách này.
Không Tàng đại sư thở dài :
- Tu vi võ đạo của hai vị thí chủ đã không bị pháp tắc thế gian ước thúc, một lòng hướng thiện tuy là phúc của nhân gian, thế nhưng một khi trong lòng có ác ý, đó là một trường hạo kiếp của nhân gian.
- Không Tàng, chớ có nói những lời chính nghĩa ở nơi này.
Thân thể Đảo chủ giống như cái chén vỡ nát, ngày càng vỡ vụn, càng lúc càng lớn, toàn thân trên dưới máu me đầm đìa, cảnh tượng này quả thực đáng sợ, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Ai cũng biết giờ phút này Đảo chủ chắc chắn phải chịu đựng đau đớn trước nay chưa từng có. Nhưng giọng của lão lại không hề chấn động, giễu cợt nói:
- Đại Quang Minh Tự vẫn luôn đứng đầu võ lâm, có sự tồn tại của những quái vật chúng ta, những hòa thượng các ngươi vĩnh viễn không có ngày ra mặt. Ha ha, vẫn tồn tại dục vọng thì chớ dõng dạc ở nơi này.
Mặc dù Xích Đan Mị cực kỳ thất vọng đối với Đảo chủ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đảo chủ hiện giờ, trong lòng đau khổ không thôi. Nàng không nhịn được nữa, thoát khỏi tay Tề Ninh, vọt về phía Đảo chủ. Tề Ninh biết sắc, vội vàng đuổi theo.
Xích Đan Mị chạy thẳng tới bên Đảo chủ, nhìn thấy cát sỏi chỗ Đảo chủ ngồi đều bị nhuộm máu tươi, nàng thấy mà giật mình.
Nàng biết được Đảo chủ bị kiếm khí của Kiếm Thần đánh trúng, hiện giờ cơ thể Đảo chủ xảy ra biến đổi kinh khủng như thế, chắc chắn là do kiếm khí. Cách Đảo chủ vài bước, nàng chán nản quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy ròng:
- Đảo chủ… !
Đảo chủ nhìn Xích Đan Mị một cái, thở dài một tiếng, lập tức cười nói:
- Lão phu vốn định khôi phục Đại Tề, để ngươi trở thành một nữ vương, không nghĩ tới kết quả lại như vậy… !
Lúc lão mỉm cười, huyết nhục bờ môi lật ra, lão lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Mặc dù cả đời này lão phu nhìn ra võ đạo đỉnh phong, tự cho nhìn thấu lòng người, nhưng kết quả cuối cùng rơi vào mưu kế của người khác. Thế gian này, đáng sợ nhất… cuối cùng vẫn là lòng người… !
Lão nhìn về phía Bắc Cung Liên Thành vẫn nằm bất động ở đó, cười nói:
- Bắc Cung huynh, Hạo Nhiên Kiếm Khí này của ngươi quả nhiên cao minh, huynh đệ… Phục rồi!
Phun ra chữ cuối cùng, giọng lão im bặt lại, không còn tiếng thở nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận