Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1461: Huyền Không Thiên Kiếm

Địa Tạng có được tu vi võ đạo Đại Tông Sư, nhưng lúc này Bắc Cung và Bắc Đường Huyễn Dạ rõ ràng không biết.
Trong mắt hai người, cho dù có tin tưởng nữ nhân cầm kỹ cao minh trước mắt này là Đại Vu Miêu gia hay không, nhưng trong lòng họ, một nữ nhân tuyệt đối không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với họ. Giống như vị danh tước Bắc Hán một thời Bắc Đường Khánh này ở bên cạnh, nhưng mấy vị Tông Sư đương nhiên không cảm thấy Bắc Đường Khánh là uy hiếp.
Cũng chính vì như thế, trong mắt Bắc Đường Huyễn Dạ và Bắc Cung Liên Thành, trên đảo này chỉ có ba vị Đại Tông Sư cản tay lẫn nhau, một khi ra tay, ai cũng sẽ không tính toán những người khác vào.
Nhưng Đảo chủ hiển nhiên khác biệt với hai người khác.
Lão có thể gọi Địa Tạng tới Huyền Vũ Đảo, đương nhiên hiểu rất rõ nội tình của Địa Tạng. Lão cũng biết chắc chắn, Địa Tạng có được thực lực không kém hơn Đại Tông Sư.
Không cần nghi ngờ, Địa Tạng chính là phục binh mà Đảo chủ trăm phương ngàn kế bố trí.
Giờ phút này Đảo chủ và Bắc Đường Huyễn Dạ liên thủ ép Bắc Cung rời khỏi, đương nhiên là tiên lễ hậu binh. Dù sao đều là Đại Tông Sư, thực sự phải chém giết, dù lấy hai địch một, chắc chắn cũng có tổn thất lớn. Có thể làm cho Bắc Cung tự rời khỏi, đương nhiên là kết quả không thể tốt hơn.
Đúng lúc này lại nghe rùa lớn phát ra tiếng vang như sấm rền, thân thể lại di chuyển.
Mặc dù Đảo chủ đứng trên lưng rùa lớn, nhưng không có khả năng áp chế rùa lớn không động đậy. Rùa lớn khẽ động, Đảo chủ sầm mặt lại, thân hình lướt lên trên không, lại nghe Bắc Đường Huyễn Dạ trầm giọng nói:
- Đá lớn áp trận.
Lão lại nâng hai tay. Đảo chủ đã bay xuống cách Bắc Đường Huyễn Dạ không xa, cũng giơ tay lên.
Trong nháy mắt, Tề Ninh mơ hồ cảm thấy dường như dưới chân hơi lắc lư. Hắn cúi đầu nhìn, thấy tảng đá mình giẫm quả nhiên động đậy, trầm giọng nói:
- Cẩn thận!
Hắn nắm tay Xích Đan Mị, nhanh chóng nhảy ra. Lúc hai người bay đi, tảng đá kia đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất, bay thẳng ra ngoài.
Hai người vừa nhảy lên một tảng đá khác, tảng đá kia cũng đang rung động.
Trong lúc nhất thời, liền thấy tất cả tảng đá trên đảo hoang nhanh chóng rung lắc, từng tảng đá liên tiếp nhô lên khỏi mặt đất, bay lên không đè thẳng xuống rùa lớn kia như mưa rơi.
Mai rùa trên người rùa lớn giống như tường đồng vách sắt, đá lớn nện xuống phát ra tiếng lộp bộp. Rùa lớn bị chọc giận, tiếng vang càng lớn, vung vẩy màng chân lớn, đánh bay mấy tảng đá lớn. Nhưng đá lớn do mấy vị Đại Tông Sư điều khiển ập tới như mưa, chỉ chốc lát, vô số đá lớn đã chôn giấu rùa lớn. Rùa lớn kia hình thể vốn khổng lồ, rất nhiều đá lớn chôn nó, giống như một tòa núi nhỏ. Ban đầu rùa lớn còn đang động đậy dưới đá lớn, nhưng hòn núi xếp bằng đá lớn đã nhanh chóng không còn chuyển động, đè chặt rùa lớn, không biết nó sống hay chết.
Tề Ninh nhíu mày, Xích Đan Mị cũng nhíu chặt mày.
Với Đại Tông Sư mà nói chế ngự một con rùa lớn cũng không phải một chuyện khó khăn gì, huống chi mấy vị Đại Tông Sư cùng nhau ra tay.
Nhưng đúng lúc này, liền thấy Bắc Cung bỗng nhiên nâng một tay lên, một cỗ kình khí mắt trần có thể thấy bay thẳng lên trời, lập tức treo giữa không trung. Kình khí xoay tròn, giống như một vòi rồng. Hai tay Bắc Đường Huyễn Dạ mở ra, tóc dài tung bay, chung quanh thân thể lão, một cỗ kình khí xoay tròn, hoàn toàn bao phủ toàn thân lão.
Đảo chủ giao hai tay trước ngực, bàn tay hướng lên trên, hai cỗ kình khí chậm rãi dâng lên từ lòng bàn tyay, lập tức giống như hai sợi dây thừng cuốn lấy nhau.
Cát đá tung bay chung quanh, cát sỏi trên bờ cát bị cuốn lên khỏi mặt đất theo kình khí, chậm rãi bay lên.
Tề Ninh lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới mấy vị Đại Tông Sư nói ra tay là ra tay.
Hắn biết một khi những con quái vật này ra tay chắc chắn trời long đất lở, sẽ gây tai họa cho những người khác. Hắn trầm giọng nói:
- Tránh đi!
Hắn kéo Xích Đan Mị xoay người chạy đi, tạo khoảng cách với mấy vị quái vật kia.
Chờ hắn chạy một khoảng rất dài, tới một điểm cao nhìn xuống dưới, chỉ thấy kình khí treo trên đầu Bắc Cung lại hóa thành dạng trường kiếm. Mặc dù khoảng cách không gần, Tề Ninh lại nhìn thấy rõ ràng, cảm thấy hãi nhiên, thầm nghĩ hóa ra Bắc Cung hóa khí làm kiếm.
Nhị Nô và người chèo thuyền bên kia đã sớm không chịu được kình khí xâm nhập, đã chạy vào trong biển, tránh né ở đó. Bắc Đường Khánh và Hoa Tưởng Dung cũng khó mà ngăn cản, đều tự tìm chỗ trốn tránh. Chỉ có Địa Tạng đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn ba Đại Tông Sư đối chọi.
Cát sỏi trên bờ cát bị cuốn lên, dần tạo thành một bức tường cát bên ngoài ba vị Đại Tông Sư. Ban đầu còn có thể xuyên qua tường cát mơ hồ trông thấy tình trạng bên trong. Nhưng đất cát ngày càng dày, cuối cùng biến thành tường cát thực sự, những người khác căn bản không có cách nào thấy rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tề Ninh nghĩ tới Đảo chủ liên thủ với Bắc Đường Huyễn Dạ đối phó Bắc Cung. Tu vi của Bắc Cung có cao, đối mặt với hai vị Đại Tông Sư tuyệt đối không có khả năng giành thắng lợi.
Trong ba vị Đại Tông Sư, chỉ có Bắc Cung không có địch ý với mình. Nếu như Bắc Cung có sai lầm gì, chỉ sợ mình cũng không có cách nào rời khỏi hòn đảo này. Hắn cảm thấy lo lắng, hận không thể xông lên phía trước giúp Bắc Cung một chút sức lực. Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, mặc dù mình cũng học xong pháp môn điều khiển khí thiên địa, nhưng thực sự cách biệt một trời với các vị Đại Tông Sư, chỉ sợ căn bản không có chút tác dụng nào.
Cát đá tung bay, cuồng phong vù vù.
Khuôn mặt xinh đẹp của Xích Đan Mị tràn ngập vẻ kinh hãi. Nàng chưa từng nghĩ tới Đại Tông Sư ra tay lại có uy lực khiến người ta kinh sợ như thế.
Giờ phút này thứ duy nhất mà Tề Ninh có thể nhìn thấy chính là kiếm khí treo trên không kia. Khí thiên địa kia đã hóa thành một thanh lợi kiếm, mũi kiếm hướng xuống dưới, phát ra tiếng vang cổ quái trên không. Tề Ninh biết đó chắc chắn là sát chiêu trí mạng của Bắc Cung, kiếm khí vừa ra, sẽ là một kích kinh khủng.
Nhưng đối phương có hai Đại Tông Sư, với năng lực của Bắc Cung, hóa thành hai cỗ kiếm khi chưa hẳn không thể làm được. Nhưng một khi kiếm khí chia thành hai thành, chắc chắn sẽ suy yếu lực công kích của kiếm khí. Tụ khí vào một kiếm, có lẽ có thể tạo thành tổn thương kinh khủng đối với bất kỳ một vị Đại Tông Sư nào. Thế nhưng một khi chia ra làm hai, sợ rằng căn bản không thể đối địch.
- Nhanh nhìn, kiếm… kiếm động rồi!
Xích Đan Mị kinh ngạc nói.
Tề Ninh nhìn thấy, thanh kiếm khí treo trên không kia giờ phút này đang hạ thấp xuống từng chút một. Không phải do Bắc Cung cố ý, mà là lúc kiếm khí hạ xuống bị nhận lực cản.
Trong lòng Tề Ninh xiết chặt, bỗng nhiên xông về phía trước hai bước. Xích Đan Mị giữ hắn lại, vội la lên:
- Chàng muốn làm gì?
- Bắc Cung không phải đối thủ của hai người họ.
Tề Ninh nói :
- Ta… ta đi giúp hắn!
- Chàng điên rồi!
Xích Đan Mị cả kinh nói :
- Nếu chàng đi lên, là tự tìm đường chết, không có ai… không ai có thể là đối thủ của Đại Tông Sư.
Giọng nàng chưa dứt, liền nghe một tiếng rầm vang lên trong vùng cát. Đúng vào lúc này, kiếm khí lúc đầu đang ở trên không chậm rãi ép xuống bỗng nhiên đâm thẳng xuống giống như tia chớp. Lập tức nghe một tiếng ầm vang lên, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, Tề Ninh cảm thấy rõ ràng chấn động dưới chân.
Cũng chính vào lúc này, lại thấy tường cát thật dày sụp đổ trong nháy mắt, cát sỏi rơi xuống đất như mưa. Trong nháy mắt, hết thảy sóng êm gió lặng.
Tề Ninh mở to hai mắt, thấy ba Đại Tông Sư đứng theo hình tam giác, đều không nhúc nhích.
Tề Ninh khẽ giật mình, liếc nhìn Xích Đan Mị, lại nhìn chằm chằm bên kia. Một lúc lâu, ba vị kia vẫn luôn bất động.
Nhìn thấy Bắc Cung chắp tay sau lưng, dường như không có chút tổn thương nào, Tề Ninh cảm thấy hơi an tâm, lại nghĩ chẳng lẽ Đảo chủ và Bắc Đường Huyễn Dạ hợp lực hai Đại Tông Sư cũng không thể tổn thương tới Bắc Cung.
Hắn không nhịn được đi về phía trước, muốn xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chợt nghe một tràng cười truyền đến, tiếng cười kia bén nhọn chói tai, nghe được do Bắc Đường Huyễn Dạ phát ra.
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ thầm Bắc Đường Huyễn Dạ đang cười cái gì. Hắn chưa nghĩ nhiều, đã thấy thân thể Bắc Đường Huyễn Dạ lắc lư, tiến về phía trước hai bước, rồi chán nản co quắp ngã xuống đất. Tề Ninh thấy thế, cảm thấy run lên. Xích Đan Mị cũng mặt mày thất sắc.
- Thủ đoạn hay, thủ đoạn hay!
Bắc Đường Huyễn Dạ mặt như ngọc trắng, giờ phút này lại trắng bệch, lắc đầu thở dài:
- Mạc Lan Thương, năm đó ngươi làm cờ nô dưới chân ta, lúc đánh cờ, thường có chiêu số khiến người khác không tưởng tượng nổi, hôm nay quả nhiên lại khiến ta không tưởng được.
Đảo chủ thở dài:
- Hầu gia kỳ nghệ tinh xảo, trên đời này có bao nhiêu người có thể đánh cờ với Hầu gia? Năm đó Hầu gia có thể để ý tới ta, đơn giản là ta thắng được Hầu gia hai ván cờ, nếu không chỉ sợ tính mạng này của ta đã sớm mất rồi.
Lúc này Tề Ninh đã tiến gần về bên đó, nhĩ lực của hắn kinh người. Ba Đại Tông Sư nói chuyện cũng tùy tiện không chút cố kỵ nào. Cho nên Tề Ninh mơ hồ nghe rõ lời hai người nói chuyện, hắn khẽ giật mình, nháy mắt liền hiểu được.
- Cho nên ngươi một lòng muốn tự tay giết ta?
Đảo chủ thở dài:
- Năm đó Hầu gia chiếu cố ta có thừa, nếu như không có Hầu gia, chớ nói thành tựu của ta ngày hôm nay, chỉ sợ thân thể này của ta đã sớm thành một đống xương khô, cho nên ta tuyệt đối không hề oán hận Hầu gia, chỉ có cảm kích.
Lão ngừng lại một chút, mới nói:
- Ta và Bắc Cung huynh thực lực tương đương, trong ba người tu vi Hầu gia thâm hậu nhất, cho nên chúng ta cũng không thể do mình.
- Ồ?
Bắc Đường Huyễn Dạ cười nói:
- Ngươi cảm thấy tu vi của ta ở trên các ngươi?
- Hầu gia tự cung giải nạn, đương nhiên bởi vì ác quả tạo thành do khổ tu những năm này.
Đảo chủ nói:
- Hầu gia tự cung xong, hóa giải thống khổ, chỉ sợ tu vi nâng cao một bước. Nếu như ta và Bắc Cung huynh đơn đả độc đấu với Hầu gia, tuyệt đối không phải địch thủ.
Lão lắc đầu thở dài:
- Nếu như ta và Hầu gia liên thủ diệt trừ Bắc Cung huynh, như vậy sau đó Hầu gia chắc chắn sẽ muốn lấy tính mạng của ta, ta chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
Bắc Đường Huyễn Dạ gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, Huyền Vũ Đan có thể giải trừ đau đớn trên người hay không, chúng ta cũng không biết. Nếu như thực sự có thể, Huyền Vũ Đan cũng chỉ có thể cho một người sử dụng.
Lão cười khổ nói:
- Chỉ là ta không nghĩ tới hai người các ngươi đã sớm liên thủ.
- Hầu gia đoán ta và Bắc Cung huynh sẽ không liên thủ, đương nhiên cảm thấy hai chúng ta có khúc mắc riêng.
Đảo chủ cười nói:
- Ta phái người tới Sở quốc cướp đoạt đàn Phượng Hoàng, Hầu gia sẽ cho rằng chuyện này chọc giận Bắc Cung huynh, cho nên phán đoán ta không có khả năng liên minh với Bắc Cung huynh.
- Đó đương nhiên là một trò hay do hai người các ngươi diễn.
Bắc Đường Huyễn Dạ khẽ thở dài.
Đảo chủ thở dài:
- Hầu gia có biết, vì ngày hôm nay, hai đồ đệ của ta đều phải chết, cái giá phải trả là không nhỏ.
Lão ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi nói:
- Mạch Ảnh là học trò cưng của ta, hắn tiến tới Sở quốc cuốn vào phản loạn soán vị, chính là để Hầu gia biết được ta vẫn luôn phái người gây sóng gió ở Sở quốc. Như vậy, Hầu gia chắc chắn sẽ không cảm thấy ta và Bắc Cung huynh có thể liên thủ. Nhổ răng cọp trộm đàn Phượng Hoàng trên địa bàn Bắc Cung huynh, phái người đảo loạn Sở quốc, hai chuyện này sẽ khiến Hầu gia cảm thấy ta và Bắc Cung huynh có hiềm khích rất sâu, cho dù thế nào cũng không có khả năng đi chung một chỗ.
Tề Ninh nghe được rõ ràng, sắc mặt đột biến, cảm thấy hãi nhiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận