Cẩm Y Xuân Thu

Chương 304: Bóng trắng yêu mị

Nha hoàn ở bên mở to hai mắt, cảm thấy Hầu gia và Tam phu nhân nói chuyện rất có tài nghệ, hai người đều chỉ mỗi người đặt một quân cờ, đã nói tấn công phòng thủ gì đó, Tam phu nhân còn nói phòng thủ kiên cố, nhưng nàng cảm thấy nhìn thế nào cũng không ra phòng thủ kiên cố.
Cố Thanh Hạm tiện tay đặt một quân cờ trắng, Tề Ninh cũng đặt một quân ở bên cạnh, vẫn cười nói:
- Phòng thủ kiên cố? Tam nương, nương đã từng nghe nói trong thiện hạ có thành trì không thể công phá hay chưa?
Hắn một tay nâng cằm, nhìn chằm chằm bàn cờ:
- Trong thiên hạ này không có thành trì nào không công phá được, chỉ xem quyết tâm của người công thành như thế nào, chỉ cần quyết tâm, loại trừ muôn vàn khó khăn, cho dù tường đồng vách sắt, cuối cùng cũng sẽ có chỗ sơ hở.
- Không có khả năng.
Cố Thanh Hạm hơi tức giận nói:
- Quyết tâm của người công thành có mạnh đến thế nào đi chăng nữa, thế nhưng chỉ cần người thủ thành hạ quyết tâm muốn chết, thành còn người còn, thành phá người vong.
Nàng cắn chặt cặp môi đỏ mọng, liếc nhìn Tề Ninh:
- Dù sao ta nhất định tử thủ thành trì, chắc chắn không cho ngươi xích tới gần.
Tề Ninh lại bình tĩnh tự nhiên, thản nhiên nói:
- Tam nương, nương đã xuất hiện sơ hở rồi, cửa động mở rộng ra, ta không muốn vào cũng không thể được rồi.
Nói xong, hắn muốn đặt một quân cờ đen xuống.
Cố Thanh Hạm liếc nhìn bàn cờ, lúc này mới phát hiện trong khi mình nói chuyện với Tề Ninh, Tề Ninh đã bốn góc chéo tuyến, bản thân nàng đặt cờ bởi vì tâm không tập trung mà hỗn loạn, lúc này dù Tề Ninh đặt cờ ở đâu, đều có thể nhẹ nhàng thắng được. Mắt thấy quân đen của Tề Ninh sắp buông xuống, lòng nàng quýnh lên, hai tay che bàn cờ, vội la lên:
- Không được không được, cái này không tính!
Tề Ninh mở to hai mắt, cười tủm tỉm nói:
- Sao lại không tính? Ta cũng không đùa giỡn, thận trọng từng bước, nương sắp thua rồi, thì muốn chơi xấu hay sao?
Đôi má Cố Thanh Hạm nóng lên, lắc lắc hai cái, làm rối quân cờ, lúc này mới nói:
- Ta chỉ để ý nói chuyện với ngươi, cho nên dù sao không tính, lại chơi một ván.
- Tam nương, nương nói là nương phòng thủ kiên cố, thế nhưng ta vừa nói mấy câu, lòng nương liền hỗn loạn.
Tề Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong trắng lộ hồng.
- Đây may mắn chỉ là đánh cờ, lỡ như là chuyện khác, chẳng phải nương thúc thủ chịu trói sao?
Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm Tề Ninh một cái, nói:
- Ta thúc thủ chịu trói lúc nào, ta… !
Nàng liếc nha hoàn bên cạnh một cái, hơi ổn định cảm xúc, mới nói:
- Ta chỉ là không chú ý một chút, mới bị ngươi thừa dịp chỗ trống một lần, thế nhưng ta phản ứng kịp thời, cũng không để ngươi thủ thắng. Có một lần giáo huấn, đã biết rõ tâm tư của ngươi, cẩn thận gấp bội, đề phòng nhiều hơn, đương nhiên không có vấn đề. - Tam nương tự tin như vậy?
- Không tin có thể thử một lần.
Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, dọn dẹp bàn cờ, lại đặt một quân cờ trắng, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Tề Ninh.
Tề Ninh cười ha ha, hoạt động hai tay một chút, nói:
- Tam nương, chúng ta phải nói rõ, nương sai lầm một lần, ta không công đến cùng, thế nhưng cũng chỉ có thể đổi ý lần này, có cơ hội thứ hai, ta tuyệt đối sẽ không buông tha, đến lúc đó nương cũng đừng chơi xấu đổi ý.
Hàm răng trắng nõn của Cố Thanh Hạm cắn đôi môi đỏ mọng, đưa tay trêu chọc một túm tóc bên quai hàm, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ, hết sức chuyên tâm đánh cờ.
Cố Thanh Hạm vốn giỏi về đánh cờ, cũng hết sức quen thuộc Ngũ Tử Kỳ, nàng nghiêm túc quả thực khó đối phó. Hai người ngươi tới ta đi, đều không cho đối phương cơ hội, dù là Tề Ninh hay Cố Thanh Hạm, đều là người thông minh lanh lẹ, một khi hết sức chăm chú, quả thực khó mà tìm được sơ hở của đối phương.
Sau một lát, trên bàn chờ xuất hiện quân cờ chằng chịt, trắng đen xen kẽ, giống như đan lưới.
- Kỳ nghệ của Tam nương quả nhiên ghê gớm.
Tề Ninh nhịn không được khen ngợi.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới lộ vẻ đắc ý, môi anh đào nở nụ cười vui vẻ:
- Thế nào? Ta đã nói ta phòng thủ là tường đồng vách sắt, ngươi tuyệt đối không có cơ hội.
- Thế thì chưa chắc.
Tề Ninh nâng cằm lên, nhìn chằm chằm bàn cờ nói:
- Tam nương, nương xem hai quân cờ trắng đen quấn lấy nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, mặc dù tạm thời còn chưa phân thắng bại, thế nhưng đã xen vào một chỗ, phân cũng không phân ra.
Hắn nhìn khuôn mặt mê người của Cố Thanh Hạm một cái:
- Chỉ cần ở cùng một chỗ, cơ hội sớm muộn đều có thể xuất hiện, chỉ là xem có đủ kiên nhẫn hay không.
Cố Thanh Hạm nhíu đôi mày thanh tú, khuôn mặt đẹp tràn ngập vẻ buồn bực, đột nhiên đứng dậy, hơi tức giận nói:
- Không chơi nữa.
Nha hoàn hơi kỳ quái, thầm nghĩ cảm xúc của Tam phu nhân hôm nay thực cổ quái, không phải đang nói chuyện rất vui với tiểu Hầu gia hay sao, sao lại đột nhiên nổi giận? Hơn nữa bình thường Tam phu nhân là người vui buồn không lộ, rất ít khi nổi giận, cũng chưa từng thấy nàng nổi giận với tiểu Hầu gia, tình hình hiện giờ hơi không đúng.
Tề Ninh không nóng không vội, cười nói:
- Tam nương nhận thua sao?
- Ta thua lúc nào?
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Không có thua không có thắng, tối đa cũng chỉ là ngang tay, dù sao cũng sẽ không để ngươi chiếm được tiện nghi gì.
- Nếu như bây giờ Tam nương rời đi, thì giống như đã giao thế cục bàn cờ vào tay ta.
Tề Ninh cầm một quân cờ đen, nhàn nhã tự đắc:
- Cả bàn cờ này do ta khống chế, ta muốn đánh thế nào thì đánh, chắc chắn chiến thắng.
- Ngươi!
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Ngươi thích chơi thế nào thì chơi, dù sao ta không quan tâm!
Nàng giậm chân một cái, thở phì phò lắc mông rời đi. Nha hoàn thấy thế, vội vàng đi theo sau.
Tề Ninh nhìn thân hình đẫy đà yểu điệu của Cố Thanh Hạm, khóe miệng mỉm cười, tự nhủ:
- Sự kiên nhẫn của nương cuối cùng không sánh nổi ta.
Hắn lướt qua bàn cờ, đặt quân đen xuống, cười nói:
- Ta thắng rồi!
Ngày tiếp theo, Tề Ninh hơi mệt mỏi, sau khi dùng cơm buổi tối, hắn trở lại phòng mình, lấy Kiếm Đồ ra xem một lần, những chiêu thức trong kiếm đồ này hắn đều nhớ kỹ trong lòng, qua mỗi lần, lại nhớ kỹ một phần.
Trong lúc mơ màng, bất giác tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh, hắn mở mắt ra, ngọn đèn trong phòng vẫn sáng, chỉ là không biết cửa sổ mở ra lúc nào.
Tề Ninh khẽ giật mình, nhíu mày, lập tức cảm thấy không đúng.
Mỗi lần sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đóng chặt cửa. Nếu như hắn nhớ không lầm, cửa sổ đã đóng lại, tuyệt đối không thể tự mình mở ra.
Thế nhưng giờ phút này cửa sổ kia rõ ràng mở rộng, đêm đông lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng, chẳng trách đêm hôm khuya khoắt hắn bị lạnh tỉnh dậy.
Đột nhiên thân thể Tề Ninh chấn động, bỗng nhiên quay đầu, nhìn trên ghế cách đó không xa có một người ngồi đó, hắn kinh ngạc, không khỏi lui về sau hai bước.
Bóng trắng vô cùng dễ thấy, Tề Ninh mới mơ màng cũng không thấy rõ, lúc này nhìn thoáng qua lại cảm thấy bóng trắng kia giống như quỷ mị, nhưng Tề Ninh biết rõ đó tuyệt đối không phải là quỷ.
Hắn thầm mắng trong lòng, phủ Cẩm Y Hầu này rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ là chợ bán thức ăn, tại sao ai cũng có thể lặng yên không tiếng động tiến vào phòng mình.
Nếu đối phương có ác ý trong lòng, hắn chết cũng không biết chết thế nào.
Hắn buồn bực trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì tỉnh táo, nhìn kỹ một chút. Người kia ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tề Ninh, trông thấy gương mặt đó, Tề Ninh càng kinh hãi. Hắn vạn lần không ngờ tới, người trước mắt này, chính là người áo trắng đi mà không chào lần trước.
Hắn tốt bụng để người áo trắng đi cùng xe ngựa, thậm chí còn mời người áo trắng cùng ăn một bữa cơm, thế nhưng trên nửa đường, người này ngay cả nói chuyện cũng không, liền biến mất không thấy, chỉ để lại một chiếc vòng cổ.
Tề Ninh vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy người này, lại không thể tưởng được gã bỗng nhiên xuất hiện ngay trong phòng mình.
- Là ngươi?
Tề Ninh không khỏi tiến lên hai bước, nhìn người áo trắng, trên tay ngọc trong suốt như ngọc, đang cầm Kiếm Đồ mình xem trước đó.
Sắc mặt hắn biến đổi, Kiếm Đồ này chính là bí mật của hắn, chưa từng xem trước mặt người khác, nhớ rõ tối qua sau khi xem xong, hắn còn thu lại dưới gối đầu trên giường.
- Trả lại cho ta!
Tề Ninh buồn bực trong lòng, thầm nghĩ người này lại không hiểu quy củ như vậy, không nói tiến vào phòng mình giống như u hồn, lại còn trộm Kiếm Đồ của mình.
Tề Ninh cảm thấy lá gan của mình quả thực đạt tới một độ cao mới, khuya khoắt một bóng người quỷ dị xuất hiện trong phòng, chỉ cần là người chắc chắn hồn bay phách lạc, Tề Ninh cảm thấy mình không hô thành tiếng, lại có thể duy trì tỉnh táo, đã rất giỏi rồi.
Gió lạnh ngoài cửa sổ thối vào, ngọn đèn dầu trên bàn chớp chớp, chiếu vào gương mặt trắng nõn như tuyết của người áo trắng, càng biểu lộ trơn bóng như ngọc.
Người áo trắng cười nhẹ nhàng, lúc gã cười, xinh đẹp động lòng, gã cuộn Kiếm Đồ, đưa tới.
Tề Ninh cẩn thận nhích tới gần, thò tay cầm lấy Kiếm Đồ, lúc này mới hỏi:
- Ngươi vào bằng cách nào?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy mình quả thực là nói nhảm, cửa sổ bên kia mở rộng, người áo trắng đương nhiên vào từ cửa sổ.
Quả nhiên, người áo trắng hé miệng cười, giơ tay chỉ cửa sổ.
Tề Ninh thấy thần sắc đối phương bình thản, không giống có ác ý gì, hơn nữa nếu đối phương quả thực muốn ra tay với mình, mình căn bản không cách nào tỉnh lại.
Hắn do dự một chút mới hỏi:
- Tại sao ngươi biết ta ở đây?
Ngươi khuya khoắt chạy vào phòng ta, là muốn làm gì?
Dưới ngọn đèn dầu, hắn thấy da thịt người áo trắng non mỡ, sóng mắt mê người, cuối cùng nhịn không được nói:
- Nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi?
Người áo trắng nghe vậy, lông mày nhíu chặt, trong mắt lộ vẻ tàn khốc, chẳng qua gã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng dậy.
Người này có thể lặng yên không tiếng động chạy tới phòng mình, ngay cả mình cũng chưa hề phát giác, Tề Ninh biết rõ võ công của người này chắc chắn cực cao, lần trước chỉ sợ mình nhìn lầm.
Thấy gã bỗng nhiên đứng dậy, hắn theo bản năng lui lại hai bước, đang muốn nói chuyện, lại thấy bóng người áo trắng kia đột nhiên nhoáng một cái, Tề Ninh cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, liền phát hiện người áo trắng kia đã gần mình trong gang tấc, mỹ quan tinh xảo và gò má trắng nõn kia ngay trước mắt mình.
- Ngươi… !
Hắn còn chưa nói xong, liền cảm thấy đầu xiết chặt, trước mắt lập tức biến thành màu đen, trong lòng thầm mắng một câu, liền không cảm thấy gì nữa.

Trong lúc mơ màng, Tề Ninh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng vờn quanh, khiến hắn cảm giác như đang bồng bềnh trên mây.
Cả người giật nảy, hắn mở choàng mắt, cảm giác tiếng gió bên tai vù vù. Hắn gắng cử động cơ thể. Liếc mắt sang bên cạnh, hắn có thể nhìn thấy một cái bóng trắng, nhưng cả người hắn lại không thể động đậy dù chỉ một chút.
Tề Ninh kinh hãi trong lòng. Giờ hắn phát hiện cả người mình được bọc trong chăn lông. Chiếc chăn lại nằm trong tay người áo trắng.
Người nọ nom hệt một áng mây trắng trôi bồng bềnh.
Hắn không biết giờ mình đang ở đâu, cũng không ngờ võ công của người áo trắng lại cao minh đến thế.
- Này!
Tề Ninh không biết mình có thể nói chuyện hay không, mở miệng thử gọi một tiếng.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy? Chúng ta không thù không oán, sao muốn hại ta?
Xác định mình còn có thể nói chuyện xong, Tề Ninh mới hơi bớt buồn rầu.
Người áo trắng làm ngơ, cả không gian chìm trong yên tĩnh. Hồi lâu sau, Tề Ninh vừa cảm thấy người áo trắng không bước tiếp nữa, thì người nọ đã lật tay, đỡ tề Ninh đứng lên, rồi giật phăng chiếc chăn ra, ngón trỏ phải điểm liền mấy cái, không chạm vào người Tề Ninh, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng có mấy đạo kình khí đánh vào vài huyệt đạo của mình.
Hắn đang giật mình thì chợt cảm thấy cơ thể cứng ngắc bỗng nhẹ bâng, các cơ bắp đều thả lỏng, cũng cử động được.
Người áo trắng chắp hai tay sau lưng, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Tề Ninh. Tề Ninh đang cố kìm lửa giận, nhưng nhìn thấy nụ cười như gió xuân trên gương mặt kia, lửa không bốc lên được nữa, chỉ đành gắt:
- Ngươi … cuối cùng là muốn làm cái quỷ gì thế?
Người áo trắng không đáp lời, ánh mắt dời đi nơi khác. Tề ninh nhìn theo hướng mắt gã, sắc mặt thay đổi tức thì. Cúi đầu xem xét mới phát hiện mình đang đứng ở một chỗ trên nóc nhà, dưới chân là ngói lưu ly. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng như sao trời lóe sáng, rường cột chạm trổ vàng son lộng lẫy, có thể nhìn rõ cung điện lầu các ở bốn phía chung quanh, thậm chí còn thấy được nhiều đội binh sĩ lính gác mặc giáp đang đi tuần.
Nét hoảng sợ in rõ trên mặt Tề Ninh, chỉ thoáng chốc hắn đã hiểu ra, nói lạc cả giọng:
- Đây là hoàng cung? Ngươi dẫn ta vào hoàng cung?
Cơn chấn động này không thể so sánh với bình thường được.
Người này có thể không một tiếng động mà vào được phòng mình là đã ghê gớm lắm rồi, còn mang theo mình vào nội uyển, thật khiến người nghe mà kinh sợ.
Giờ Tý đã qua, đêm hôm khuya khoắt, trong hoàng cung rất tĩnh lặng. Mặc dù trong cung được tuần tra nghiêm ngặt, nhưng ai lại đi ngẩng đầu nhìn lên nóc điện?
Người áo trắng đứng từ trên cao nhìn xuống, lại không ai phát hiện ra.
Đứng trên cao khó tránh được lạnh. Tề Ninh xiêm y đơn bạc, đứng trên cao hứng từng cơn gió lạnh, dù thân thể hắn khỏe nhưng vẫn thấy rét run cả người. Mặc dù biết người áo trắng giống nhưng bị câm nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi rằng:
- Ngươi dẫn ta tới hoàng cung làm gì vậy?
Người áo trắng đảo mắt qua Tề Ninh, cười nhẹ nhàng, đột nhiên đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Tề Ninh. Tề Ninh vốn muốn tránh, nhưng người áo trắng không tỏ vẻ có ác ý, hơn nữa cặp mắt kia long lanh và thanh tịnh như sóng nước.
Hăn chỉ hơi do dự, đã thấy thân thể bay bổng lên, đúng là bị người áo trắng mang theo lên.
Tề Ninh đã có những hiểu biết sơ lược về thế giới này, biết những cao thủ võ học chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thật sự tồn tại ở thời đại này.
Tất nhiên hắn biết trên thế giới này cũng có nhiều người khinh công trác tuyệt.
Nhưng khi người áo trắng thi triển khinh công vẫn khiến hắn giật mình. Hắn tin có cao thủ khinh công có thể bay lượn tự nhiên qua những lầu các trong hoàng cung, nhưng người áo trắng một tay kéo hắn, vẫn có thể bay lượn như một đám mây trắng, khinh công của gã đã đạt đến cảnh giới siêu phàm.
Người áo trắng điểm nhẹ bàn chân lên ngói lưu ly dưới chân, không một tiếng vang dội lại, nhưng mỗi lần điểm ra lại bay được những mấy trượng xa, hệt như một vị tiên.
Tiếng gió vù vù, người áo trắng như một đám mây nhẹ nhàng lướt qua mấy tòa cung điện. Tề Ninh thật sự không biết gã đang định làm gì. Tốc độ của người áo trắng cực nhanh, Tề Ninh thậm chí còn không kịp quan sát cảnh đêm bốn phía. Đột nhiên hắn thấy kinh hãi, thầm nghĩ người này đêm hôm khuya khoắt xông vào vườn sâu trong hoàng cung, không lẽ là muốn gây bất lợi cho tiểu Hoàng đế Long Thái?
Hắn còn đang suy nghĩ thì chợt có cảm giác cả người trầm mạnh xuống. Cúi đầu xem xét, người áo trắng đang phiêu nhiên rơi xuống từ một bức tường cao. Tường cao vài trượng, nếu là người bình thường thì không chết cũng phải tàn phế, nhưng người áo tráng dắt theo một người, lại nhẹ nhàng tiếp đất. Người áo trắng tất nhiên bình yên vô sự, mà Tề Ninh cũng không bị thương chút nào.
Chợt nghe gió lạnh quét qua người, văng vẳng đâu đây tiếng nước rơi. Trong đêm đông, vậy mà nghe được một mùi thơm nhè nhẹ.
Trong lúc Tề Ninh còn đang nghi hoặc, người áo trắng đã buông tay, bộ pháp nhẹ nhàng tiến về phía trước. Sau khi do dự một chút, Tề Ninh đi sát theo sau. Người áo trắng thoạt nhìn đi cũng không nhanh, nhưng Tề Ninh theo sau, dù bước nhanh thế nào thì vẫn cách người nọ một khoảng không đổi.
Hắn nhìn xhung quanh, phát hiện mình đang băng qua một cánh rừng trúc. Mùi thơm vừa bay vào mũi hình như tỏa ra từ trong rừng.
Trong chốn thâm cung, nơi này lại mạng đến cho người ta cảm giác như đang ở chốn núi rừng hoang dã.
Càng đi về phía trước, bóng trúc càng dày đặc, xanh ngắt tận trời, trong chốn núi non trùng điệp, khu vườn càng thêm tĩnh lặng.
Tề Ninh lấy làm laạ. Hắn đoán rằng đây hẳn không phải là chính điện, rất có thể là một nơi giống như ngự hoa viên. Kinh thành Kiến Nghiệp vô cùng to lớn, hoàng thành tọa lạc trong đó cung điện đã trùng trùng điệp điệp, chỉ sợ người sống trong hoàng cung cũng không hiểu hết ngóc ngáchtrong cung cấm.
Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả hồ như người áo trắng rất quen thuộc đường đi nước bước trong cung, thật không biết người này lai lịch ra sao.
Đi theo sau lưng người áo trắng, chỉ cảm giác người áo tráng kia giống như một áng mây trắng, phiêu dật như tiên, chưa ra khỏi rừng trúc nhưng tiếng nước càng lúc càng rõ thêm. Vừa bước chân ra khỏi khu rừng, phía trước lập tức trống trải. Không xa trước mắt xuất hiện một hòn non bộ cao chừng mười mấy trượng, một thác nước màu bạc như dải lục mềm đổ xuống từ trên cao, rót vào hồ nước. Cuối hồ nước hẳn còn một đường xả nước khác, thế nên dù cho thác nước không ngừng đổ xuống, hồ nước lại không đầy tràn.
Hồ hình bầu dục, diện tích không nhỏ, trên mặt hồ lững lờ một tầng sương mỏng như mộng ảo. Đứng cạnh hồ, thậm chí khiến người như quên mất cái lạnh run người của mùa đông. Từ trong hồ nước tựa như có khí ấm tràn ra.
Người áo trắng chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh hồ, như hòa làm một với sương mù mờ mịt.
Giờ đây nhìn lại, sương mờ như mộng, áo trắng tựa huyễn cảnh.
Người áo trắng nghiêng đầu lại, nhìn tề Ninh, bên môi vẫn mang theo nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
- Huynh… huynh đài này, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Tề Ninh không lại gần, một bụng nghi ngờ:
- Ngươi hơn nửa đêm dẫn ta chạy vào hoàng cung, không phải chỉ để xem hồ nước chứ?
Vẻ vui cười trên mặt người áo trắng càng đậm, lại là khẽ gật đầu.
Trán Tề Ninh đổ mồ hôi lạnh.
Hắn cười khổ, nói rằng:
- Nếu ngươi muốn ngắm hồ nước, trên thiên hạ còn nhiều hồ đẹp hơn nơi đây nhiều, rất nhiều. Ngươi làm lớn chuyện ra chỉ vì một cái hồ nước, thật không đáng chút nào.
Hắn nhìn trái ngó phải, không thấy hộ vệ tuần tra mới thở phào:
- Ta biết võ công của ngươi rất cao, nhưng đây là hoàng cung Đại Sở, cao thủ như mây. Một khi bị phát hiện xông vào hoàng cung, ngươi biết hậu quả không? Song quyền nan địch tứ thủ, võ công ngươi cao hơn nữa, cũng chưa chắc có thể chạy thoát?
Người áo trắng đột nhiên ngửa đầu lên, càng cười tươi hơn. Tuy vậy gã vẫn không phát ra âm thanh.
- Người tài cao gan cũng lớn, ta phục ngươi rồi.
Tề Ninh giơ ngón cái ra, bình tĩnh xem xét, hắn rất khâm phục võ công của người áo trắng, nhưng lá gan của người này càng khiến Tề Ninh phục hơn. Thử hỏi khắp thiên hạ, có mấy người dám xông vào nội uyển trong hoàng cung?
Tề Ninh lắc đầu, cười khổ nói:
- Nhưng ngươi muốn vào xem hồ nước, đâu cần dẫn ta theo? Ngươi không biết sở thích của ta rồi.
Thật ra ta không hề hứng thú gì những thứ này. hơn nữa, àiz, Bạch huynh à, ta phải nói sao với ngươi đây? Nói ngươi hay nhé, lần trước ta đối xử với ngươi không tồi mà, ngươi tha cho ta. Võ công ngươi cao như vậy, nếu thật sự bị phát hiện, đánh không lại còn có thể chạy trốn. Còn ta thì sao?
Người áo trắng không vội, không kiêu, chỉ chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn Tề Ninh đầy hứng thú.
- Được, được rồi!
Tề Ninh phát hiện mình nói cả buổi, người áo trắng cũng không hừ, không rên một tiếng, xem mình như xem diễn kịch, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên hồ nước luôn.
- Lão huynh, ngươi cứ việc xem đi, chừng nào xem chán rồi thì đưa ta về.
Bấy giờ người áo trắng mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang hồ nước.
Mặt hồ bị sương mù bao hủ mờ mịt. Dù thị lực của Tề Ninh có tốt hơn nữa, cũng chỉ nhìn được phía ven hồ. Về phần cảnh tượng giữa hồ ra sao, Tề Ninh vốn là không nhìn rõ được.
Chợt thấy bóng người áo trắng nhoáng một cái, Tề Ninh chưa kịp nhìn cho rõ, thì bóng áo trắng như tiên giáng trần đã phi thẳng vào giữa lớp sương mù dày đặc, thoáng chốc dã bị sương mù nuốt chửng.
Tề Ninh sững sờ, tiếng thác nước đổ vào hồ khiến Tề Ninh không tài nào nghe ngóng được động tĩnh của người áo trắng. Hắn nhíu mày, càng phát hiện hành vi của người áo trắng quả là kì quặc.
Mày mà mục tiêu của người này hình như thật sự chỉ là hồ nước trong hoàng cung, chứ không phải là gây bất lợi cho Hoàng đế, điều này khiến Tề Ninh đỡ lo hơn.
Hắn tất nhiên không hi vọng tiểu Hoàng đế bị thương, nhưng trong đó cũng có suy nghĩ cho bản thân nữa. Nếu người áo trắng thật sự đi hành thích Hoàng đế, một khi mình bị phát hiện, chỉ sợ sẽ bị ngộ nhận là đồng lõa của thích khách.
Phủ Cẩm Y Hầu chắc chắn bị nhấn chìm trong tai họa.
Chỉ trong khoảnh khắc, một mảnh bọt nước vẩy ra từ trong sương mù. Tề Ninh nhíu mày, trong nháy mắt hắn muốn né tránh, chợt thấy một vật sống từ trong sương mù nhào tới chỗ mình. Dù nó có màu trắng nõn nhưng lại không phải là người áo trắng. Tề Ninh lắp bắp kinh hãi, không nói hai lời, ngửa người ra sau. Lúc ngửa đầu lên, hắn thấy một con rắn to thò nửa ra khỏi lớp sương mù, đầu rắn thậm chí to bằng hai nắm tay người lớn, chiếc lưỡi không ngừng thò ra thụt vào trong miệng, để lộ hàm răng sắc bén, khủng bố vô cùng.
Tề Ninh quỳ một chân trên đất, trong một thoáng, hắn ngây người ra. Hắn vạn lần không ngờ, trong hồ nước này lại cất giấu một con rắn to màu trắng.
y Thank You to Phương Linh For This Useful

Mãng xà thè lưỡi ra, Tề Ninh nhìn thấy chợt cảm thấy gai gai người, trong khói bụi mờ mịt hình ảnh Bạch y nhân dần dần hiện ra, gã bay lơ lửng trong không trung, mũi chân giẫm nhẹ lên đầu con mãng xà, cơ thể nhẹ tựa lông hồng, phiêu dạt bay lượn trong không khí.
• Bạch y nhân: người mặc áo trắng (em để hán việt cho nó đỡ thốn! – DG; dùng cách nào cũng được, đồng nghĩa, tôn trọng DG nên em cũng ko sửa – BTV.)
Con mãng xà kia cũng nhanh chóng đuổi theo, nháy mắt đã trườn đến sau lưng Bạch y nhân.
Gã chẳng thèm quay đầu lại nhìn, chỉ đưa tay ra vẫy nhẹ về phía sau, ngoài ra không có thêm động tác nào khác. Thế nhưng Tề Ninh lại nhìn thấy cả cơ thể con mãng xà bị đập mạnh xuống đất, nó cố gắng vùng vẫy mấy cái, nửa thân trên ở trên bờ, nửa còn lại thì chìm trong nước, sau đó nó nằm yên bất động.
Tề Ninh trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Chiêu thức của Bạch y nhân quả nhiên là kinh hãi thế tục.
Bạch y nhân thấy Tề Ninh đang kinh hãi nhìn mình thì nhẹ nhàng cười cười, sau đó vẫy vẫy tay với hắn. Tề Ninh đứng dậy, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại muốn biết rốt cuộc thì Bạch y nhân này là thần thánh phương nào nên vẫn dũng cảm bước về phía trước, hỏi:
- Ngươi…ngươi đã giết chết con mãng xà này sao?
Bạch y nhân khẽ giật mình, sau đó mỉm cười lắc đầu, ngồi xổm bên cạnh con mãng xà màu trắng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nó. Bạch y nhân có dung mạo tuyệt mỹ, khí chất tỏa ra tựa như tiên nhân nhưng hình ảnh gã vuốt ve con mãng xà lúc này lại khiến người ta nhìn mà lạnh hết cả sống lưng.
Tề Ninh cẩn thận nhích từng li từng tí tới gần chỗ gã thấy con mãng xà nằm yên không nhúc nhích thì mới lò dò ngồi xuống, nhìn Bạch y nhân hỏi:
- Ngươi đã dùng loại võ công gì vậy? Làm sao mà có thể chỉ dùng một chiêu đã thu phục được con mãng xà này?
Sau đó hắn lại cười nói:
- Thì ra ngươi vào hoàng cung là vì con mãng xà này.
Bạch y nhân khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn Tề Ninh.
- Nhưng làm sao ngươi biết trong này có mãng xà?
Tề Ninh nghi ngờ nói:
- Thâm cung nội uyển, cung điện nhiều vô kể, thậm chí ngay cả người sống trong cung còn đi lạc, làm sao ngươi lại biết chỗ này?
Bạch y nhân cười nhẹ một tiếng sau đó mở miệng nói:
- Ta đã từng đến đây rồi!
Lúc Bạch y nhân mở miệng đáp lại khiến Tề Ninh sửng sốt, từ sau khi hắn biết tên Bạch y nhân này gã chưa từng mở miệng nói câu nào, vì vậy Tề Ninh cứ tưởng gã bị câm nhưng vừa rồi gã lại trả lời câu hỏi của hắn thì hắn mới biết thì ra tên Bạch y nhân này có thể nói chuyện. Hắn ngẩn người ra một lúc sau đó mới hỏi:
- Ngươi…ngươi có thể nói sao?
Bạch y nhân tươi cười như hoa:
- Ta đã từng nói với ngươi là ta không thể nói sao?
Giọng nói của gã nhẹ nhàng thậm chí còn có chút thanh thúy, Tề Ninh nghe gã nói chuyện lúc trước hắn mới chỉ nghi ngờ còn hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định Bạch y nhân này là một cô nương!
- Không có, là tại ta hiểu lầm thôi.
Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy dù có võ công khủng bố đến mấy cũng không khiến Tề Ninh có cảm giác sợ hãi, hắn cười nói :
- Tại ta không thấy ngươi nói chuyện bao giờ nên tưởng ngươi không thể nói.
- Nói nhảm vô ích, nói làm gì cho phí sức?
Bạch y nhân khẽ cười, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong vô cùng xinh đẹp, nụ cười xinh đẹp này rất xứng với vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng.
Tề Ninh đưa tay lên sờ cằm, hỏi:
- Ngươi nói ngươi đã từng tới nơi này rồi sao? Rốt cuộc thì ngươi là ai? Ah, đúng rồi, con mãng xà này chỉ bị ngươi đánh cho ngất xỉu thôi sao ?
Bạch y nhân khẽ gật đầu, sau đó nàng ta bỗng nhiên đưa tay phải lên. Tề Ninh chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được huyệt đạo trên cơ thể mình bị người ta đánh vào.
Lúc hắn muốn phản đòn thì trong nháy mắt toàn thân không thể động đậy được, trong lòng vô cùng tức giận, hắn lạnh giọng hỏi:
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Bạch y nhân không để ý tới lời nói của hắn, nàng ta duỗi tay đặt dưới quai hàm Tề Ninh sau đó ép hắn mở miệng. Tề Ninh còn muốn nói gì đó nhưng sau đó lại phát hiện bản thân không thể khép miệng lại được, đương nhiên hắn cũng không thể tiếp tục nói chuyện được nữa.
Con ngươi hắn trợn tròn, vẻ mặt đầy giận dữ, Bạch y nhân chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa, nâng tay trái lên, ngón giữa gập vào, ngón cái để trên ngón giữa, sau đó nhẹ nhàng bắn “bụp” một tiếng, trên cơ thể con mãng xà lập tức xuất hiện một lỗ thủng.
Tề Ninh không hiểu rốt cuộc thì cô nàng Bạch y nhân này muốn thế nào, khổ nỗi bản thân hắn không thể cựa quậy được, chẳng thế làm gì chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn.
Khi đối mặt với Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch, Tề Ninh tuy không phải là đối thủ nhưng cũng không bị rơi vào tình huống hoàn toàn không thể đánh trả đối phương như thế. Bạch y nhân này ra ra tay vô cùng quỷ dị, thủ pháp kỳ quái, Tề Ninh đến phản ứng còn chưa kịp thì làm gì nói đến chuyện đánh trả được, lúc này trong lòng hắn đã có thể khẳng định chắc chắn một điều, lần này mình đụng phải cao thủ tuyệt đỉnh thật rồi!
Sau đó chỉ thấy Bạch y nhân nâng tay phải lên, năm ngón tay nắm lại, đột nhiên từ cái lỗ trên cơ thể con mãng xà phun ra một dòng máu, bay về phía lòng bàn tay Bạch y nhân. Tề Ninh trợn to mắt nhìn, khi thấy cột máu bay đến gần chạm vào tay thì Bạch y nhân chợt đảo cổ tay khiến cột máu đó chuyển hướng bắn vào trong miệng Tề Ninh.
Tề Ninh kinh hãi, chỉ tội toàn thân không thể động đậy, ngay cả miệng cũng không thể khép lại được, trong lòng thẩm chửi tục:
‘Mẹ nó, rốt cuộc cô ta muốn làm cái quái gì vậy!’
Cột máu kia bắn vào trong miệng Tề Ninh chảy xuống cổ họng, hắn không có cách nào ngăn cản lại, trong miệng toàn vị tanh của máu, muốn nôn ra mà không nôn được.
Tay Bạch y nhân liên tục đảo khiến cột máu không ngừng bắn ra, cứ như vậy ba lần liên tiếp, trong miệng Tề Ninh toàn là máu mãng xà, hắn bị sặc đến nỗi sắp không thở nổi nữa. Máu của con mãng xà này tanh kinh khủng, hắn không thể làm gì, bị Bạch y nhân cưỡng chế rót vào miệng ba ngụm máu đầy.
Trong lòng Tề Ninh tức giận không ngừng chửi thề, sau đó lại thấy Bạch y nhân tiếp tục khiến máu mãng xà bắn lên nhưng không rót vào miệng Tề Ninh nữa mà tự mình há miệng ra hút. Động tác của nàng vô cùng ưu nhã, cho dù hút máu là một chuyện vô cùng đáng sợ nhưng khi nó xuất hiện trên người nàng thì lại là một hình ảnh vô cùng xinh đẹp.
- Thì ra nàng ta vào hoàng cung là để hút máu con mãng xà trắng này.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu ra mọi chuyện, nhìn động tác của nàng ta thuần thục lại quen thuộc với địa hình nơi này như vậy, hắn có thể khẳng định đây không phải là lần đầu tiên nàng ta tới nơi này, chắc hẳn trước đây cũng đã từng tới để hút máu mãng xà rồi. Đột nhiên, Tề Ninh chợt cảm thấy rùng mình nhớ tới Tướng quân Thanh đồng hút máu người trước đây.
Trong kinh thành liên tiếp xuất hiện có người bị hút cạn máu khiến cơ thể biến thành cái xác khô, chẳng lẽ có liên quan đến cô nàng xinh đẹp này sao?
Nhưng ngay lập tức cái ý nghĩ này bị hắn phủ nhận.
Tướng quân Thanh Đồng mặc dù có khinh công vô cùng giỏi nhưng xét về ngoại hình thì hai người hoàn toàn khác nhau, chỉ cần nhìn một cái liền có thể khẳng định chắc hắn hai người không phải là cùng một người.
Sau khi Bạch y nhân cũng uống hết ba ngụm máu mãng xà thì cơ thể chợt lóe lên, giống như một linh hồn xuất hiện ở sau lưng Tề Ninh. Đang lúc Tề Ninh cảm thấy kinh ngạc thì chợt thấy sau lưng mình xuất hiện một luồng gió mạnh mẽ sau đó cảm nhận được Bạch y nhân đánh một chưởng lên lưng của hắn, một nguồn nội lực thâm hậu đánh vào cơ thể khiến Tề Ninh chấn động, trong lòng Tề Ninh thầm chửi: Mẹ nó, ông đây bị hạ độc thủ rồi!
Tuy nhiên mặc dù nguồn nội lực này vô cùng mạnh nhưng Tề Ninh lại không có cảm giác cơ thể mình bị tổn thương, đang kinh ngạc thì lại thấy Bạch y nhân liên tục đánh ra hai chưởng sau đó thì từ đầu vai cho đến cuối đốt sống lưng liên tục bị đánh hơn mười chưởng.
Chưởng cuối cùng đánh xuống, Tề Ninh cảm thấy lồng ngực mình nóng lên, sau đó Bạch y nhân bước đến trước mặt hắn, khoanh chân ngồi xuống đối diện, hai bàn tay trắng nõn đồng thời đưa ra đặt ở giữa ngực và đan điền. Tề Ninh không rõ rốt cuộc thì cô nàng này muốn thế nào, hắn chỉ cảm thấy từ trong lòng bàn tay của nàng xuất hiện hai luồng chân khí truyền thẳng vào trong đan điền của hắn.
Đan điền của hắn tích trữ một nguồn nội lực tương đối thâm hậu, sau khi hai luồng chân khí kia truyền vào đan điền của hắn thì chợt nảy sinh xung đột với chân khí trong cơ thể. Cơ thể đột nhiên nóng lên, trong ngực như có một ngọn lửa rừng rực thiêu cháy toàn bộ cơ thể hắn, khó chịu không thể nói thành lời, hắn chỉ có thể há miệng hét lên nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể như thể chịu hàng ngàn hàng vạn cực hình dày vò đến không thở được.
Tề Ninh kêu không thành lời, trong đầu chỉ cầu mong cho khí nóng kia nhanh chóng rút khỏi cơ thể. Hắn không có chỗ nào để phát tiết, chỉ có thể mở trừng hai mắt ra nhìn, thấy vẻ mặt Bạch y nhân vẫn ung dung bình tĩnh, nhưng dường như sắc mặt tái hơn trước rất nhiều, tựa như tờ giấy trắng nhưng hai mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Lúc lồng ngực như muốn nổ tung ra thì hắn lại cảm nhận được Bạch y nhân đã thu hai luồng chân khí đang khuấy đảo trong ngực hắn lại, nếu không chỉ e nội lực tích tụ trong đan điền của hắn sẽ bùng nổ mà phát ra ngoài mất.
Cũng nhờ vậy mà cảm giác thiêu đốt trong ngực hắn giảm đi rất nhiều.
Cơ thể hắn thì thoải mái dễ chịu hơn nhưng trong lòng lại có chút hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ cô nàng Bạch y nhân này cũng biết Lục hợp Thần công nên muốn hút hết chân khí trong cơ thể mình?
Chân khí không ngừng truyền vào bàn tay Bạch y nhân, mặc dù miệng Tề Ninh không thể nói nhưng mắt hắn vẫn có thể nhìn thấy, khuôn mặt tái nhợt của Bạch y nhân lúc này đã bắt đầu hồng lên, giống như được thoa một lớp phấn hồng vậy. Trong lúc hắn đang nghi ngờ thì chợt có cảm giác nội lực lại một lần nữa truyền từ tay Bạch y nhân vào cơ thể hắn.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi Bạch y nhân này đang làm cái quái gì nữa, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Nội lực vừa truyền vào, cảm giác nóng rực thiêu đốt trong lồng ngực lại bùng lên, cơ thể lại bắt đầu khó chịu, mà khuôn mặt đỏ hồng của Bạch y nhân lại trở thành tái nhợt.
- Đại tai Càn Nguyên, vạn vật tư thủy, nãi thống thiên!
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Bạch y nhân lẩm nhẩm:
- Vân hành vũ thi, phẩm vật lưu hình, đại minh thủy chung, lục vị thì thành, thì thừa lục long dĩ ngự thiên. Kiều đạo biến hóa, các chính tính mệnh, bảo hợp thái hòa, nãi lợi trinh, thử vi Càn Nguyên chân kinh!
• Toàn là khẩu quyết võ công nên em để Hán việt cho nó đậm mùi giang hồ ạ =)
Lúc đầu Tề Ninh chẳng hiểu gì nhưng khi nghe thấy mấy chữ cuối cùng là “Càn Nguyên chân kinh” thì chợt rùng mình.
Luồng nhiệt nóng rực đó chẳng những khiến lồng ngực hắn như muốn nổ tung mà còn khiến đầu hắn cũng có chút choáng vãng, thậm chí mắt còn hoa hết cả lên, cả người như muốn ngất xỉu vậy!
Khi cơ thể hắn khó chịu đến mức sắp không thể chống đỡ được nữa thì lại cảm nhận được Bạch y nhân thu hồi lại chân khí truyền vào cơ thể mình.
Lại giống y như lúc nãy, khuôn mặt Bạch y nhân hồng lên, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi… Lúc Tề Ninh cảm thấy cơ thể mình dễ chịu đôi chút thì Bạch y nhân lại truyền nội lực vào người hắn, miệng lại tiếp tục lầm bẩm:
- Đại tai Càn Nguyên, vạn vật tư thủy, lục vị thì thành nãi lợi trinh, thử vi Càn Nguyên chân kinh!
Cứ như vậy truyền vào rồi thu lại khoảng hơn bảy lần, mỗi lần nội lực truyền vào cơ thể là hắn lại cảm giác ngọn lửa trong người mình dường như càng ngày càng cháy mãnh liệt, hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn ngất cho xong nhưng mỗi khi hắn chuẩn bị ngất thì Bạch y nhân dường như đều cảm nhận được nên rút nội lực về để hắn tỉnh táo lại sau đó lại tiếp tục.
Tới khi truyền nội lực lần thứ tám, Tề Ninh thấy sắc mặt Bạch y nhân không còn tái nhợt như những lần trước nữa mà ngược lại trở nên hồng hào, da thịt càng thêm trắng nõn, có cảm giác chạm nhẹ vào là có thể khiến nó rách ra. Còn những câu mà Bạch nhân cứ đọc đi đọc lại lúc truyền nội công Tề Ninh cũng đã thuộc lòng rồi.
Lần này nội lực truyền vào cơ thể mạnh hơn những lần trước rất nhiều, Tề Ninh chỉ cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung, đầu choáng mắt hoa, sau đó đột nhiên mọi thứ tối sầm, hắn chính thức hôn mê, bất tỉnh nhân sự!

Bạn cần đăng nhập để bình luận