Cẩm Y Xuân Thu

Chương 855: Co đầu rút cổ

Tề Ninh lập tức lấy tinh thần, nhưng bên ngoài vẫn thong dong bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Lời này là sao?
Tuyết Nương cắn môi, xấu hổ nói:
- Có chút chuyện ta không tiện nói ra miệng, nói ra làm cho người ta mặt đỏ tim gấp.
Trên khuôn mặt già dặn của nàng quả thật hiện lên vẻ ửng hồng, rất có ý nhị, nhưng mà tim có đập nhanh hay không, hắn không biết, cũng không tiện kiểm tra.
Tề Ninh do dự một chút, đột nhiên ôm lấy vòng eo của Tuyết Nương, thân hình của Tuyết Nương run lên, liếc mắt nhìn Tề Ninh, xấu hổ nói:
- Đại gia buông tay, bị người thấy thì không hay.
Nàng đung đưa thân thể, nhưng không có ý thoát ra.
Tề Ninh kề sát vào tai Tuyết Nươn, khẽ cười nói:
- Không phải đại tỷ nói không có người đến đây quấy rầy sao?
Chúng ta nói nhỏ chút, không có ai biết. Lời ra từ miệng tỷ, vào trong tai ta. Coi như chúng ta nói chuyện trong phòng, không có người thứ ba nghe thấy.
Tuyết Nương ừ nhẹ, thân hình kề sát Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Ta nói, nhưng ngươi không nên lan truyền ra bên ngoài, càng không được cười.
- Cứ nói, không ngại.
Tề Ninh cam đoan:
- Đây là bí mật của ngươi và ta, tuyệt không có người khác biết.
Tuyết Nương do dự một chút, mới thấp giọng nói:
- Chiếc thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng. Đại gia biết, tầng hai là nơi cô nương cùng khách nhân ngủ lại, mà khoang trên đỉnh đại gia biết là chỗ nào không?
- Cái này quả thật không biết.
Tề Ninh lắc đầu:
- Chẳng lẽ ở đó giấu bảo bối gì?
Tuyết Nương phì cười, nói:
- Không phải bảo bối, đó là nơi cô nương nghỉ ngơi một mình. Người ở trên thuyền, không có lệnh của cô nương, không ai được lên đó một bước.
- Hóa ra là thế.
- Từ lúc cô nương đến chiếc thuyền này, khách nhân ở trên thuyền đã hơn mười người. Nhưng không có ai được lên tầng ba. Tuyết Nương đắc ý nói:
- Tỳ nữ bên người nàng cũng chưa từng được lên đó. Chỉ có ta là vào được.
- Hả?
- Bình thường ta lên đó quét dọn, có đôi khi cô nương ở tầng ba nghỉ ngơi, đồ ăn đều là ta đưa lên.
Tuyết Nương giải thích.
Tề Ninh thấp giọng:
- Đại tỷ, vừa rồi ngươi nói cô nương có nam nhân, vậy là nam nhân kia đang ở trên tầng ba?
Trong lòng hắn nghĩ ngay đến, nếu có nam nhân trốn ở tầng ba, thì có phải Sắc sứ của Hắc Liên giáo – Đoạn Thanh Trần? Nếu không phải Thu Thiên Dịch nhắc tới, Tề Ninh cũng không nghĩ tới Đoạn Thanh Trần có thể đang trốn ở nơi phong nguyệt này.
Đoạn Thanh Trần tham dự vào việc Hoài Nam Vương tạo phản, nhưng theo phân tích của Thu Thiên Dịch, khi Loạn Hoàng Lăng xảy ra, Đoạn Thanh Trần vẫn chưa tham dự vào. Nếu quả thực như thế, thì Đoạn Thanh Trần sẽ thành cá lọt lưới.
Thu Thiên Dịch và Tề Ninh đều muốn tìm tung tích của Đoạn Thanh Trần. Đối với Thu Thiên Dịch mà nói, Đoạn Thanh Trần là phản nghịch của Hắc Liên Giáo, lão sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để đưa kẻ phản nghịch về trừng phạt.
Mà Tề Ninh biết sau Đoạn Thanh Trần và Lục Thương Hạc là một băng, hắn tất nhiên muốn tìm thấy Đoạn Thanh Trần, tra ra tung tích của Lục Thương Hạc, điều tra ra âm mưu đằng sau đó.
Nếu không có Thu Thiên Dịch nhắc nhở, thì sẽ không có ai nghĩ Đoạn Thanh Trần đang trốn ở sông Tần Hoài.
Trước đó Tề Ninh cũng nghĩ qua, nếu Đoạn Thanh Trần không chết, hoặc là thoát khỏi kinh thành, hoặc là trốn ở góc tối nào đó. Mà ở sông Tần Hoài người đến người đi, đủ loại người tụ tập, không ai nghĩ ra Đoạn Thanh Trần đang trốn nơi nhộn nhịp này.
Tuyết Nương nhẹ giọng nói:
- Vốn đồ ăn cho cô nương đều là ta mang lên lầu ba, nhưng năm sáu ngày nay, cô nương bảo là không cần mang đồ ăn lên nữa. Tuy ta thấy lạ, nhưng không dám hỏi nhiều. Tối nọ, sau khi cô nương hiến nghệ, khách tản đi rồi, cô nương liền lên tầng ba nghỉ tạm.
Ta nhìn thấy nàng mỏi mệt, sắc mặt không tốt, hình như gầy đi cho nên làm một ít canh gà, muốn đưa cho nàng.
Tề Ninh không nói gì, tựa như đang say sưa nghe chuyện.
Tuyết Nương thấy vậy, lại khẽ nói:
- Tối hôm đó, chờ mọi người đều đi nghỉ, ta liền bưng canh gà lên tầng ba, đang định gọi cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng của đàn ông.
Nàng liếc nhìn Tề Ninh, nói tiếp:
- Cô nương giữ khách, trước giờ chỉ ở tầng hai, chưa từng mang khách lên tầng ba, trong lòng ta tò mò, liền nhìn lén qua cửa sổ.
- Phát hiện được gì?
Tề Ninh hỏi.
Tuyết Nương đỏ mặt, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Bên trong đang làm chuyện đó a, cô nương cùng với nam nhân kia làm, hơn nữa..!
- Hơn nữa làm sao?
Tuyết Nương cắn môi, ghé sát vào tại Tề Ninh, nhẹ giọng nói:; - Cô nương còn nói, có hắn rồi, sau này không cần ai nữa, cho dù… cho dù bị hắn đẩy vào chỗ chết, cũng cam tâm tình nguyện.
Nàng nói chữ “đẩy” rất nặng, ý vị sâu xa, hơn nữa còn uốn éo thân thể mềm lại, Tề Ninh tự nhiên là hiểu được.
Tề Ninh tâm tư linh mẫn, thầm nghĩ Đoạn Thanh Trần ở Hắc Liên giáo được goi là Sắc sứ, tất nhiên không phải là vì háo sắc. Việc phong lưu tất nhiên hơn người, muốn đối phó với một ca cơ, dễ như trở bàn tay, không tốn sức.
Lúc này hắn đã đoán ra đại khái.
Thải Hà cô nương kia năm sáu ngày trước không cho Tuyết Nương mang cơm lên, là vì trong phòng có người.
Thủ đoạn trong việc phong lưu của Đoạn Thanh Trần rất cao, chỉ cần sử dụng liền làm cho Thải Hà cô nương quỳ sát dưới chân y, y tùy ý sử dụng. Mà Đoạn Thanh Trần khống chế được Thải Hà, liền vô tư trốn trên thuyền hoa.
Không một ai có thể nghĩ rằng y dùng một ca cơ để che dấu hành tung của bản thân.
Thải Hà vẫn tiếp khách đàn hát như cũ, nhưng không giữ khách.
Rất đơn giản, lại không làm người ta nghi ngờ. Nếu không một cô nương trên sông Tần Hoài đang nổi tiếng tự nhiên đóng cửa không tiếp khách, ngược lại làm cho người ta thấy kỳ lạ. Đoạn Thanh Trần làm việc cực kỳ cẩn thận, vẫn cho phép Thải Hà vẫn đón khách như cũ, không để người ta nghi ngờ.
Đêm nay tiểu yêu nữ chạy lên chiếc thuyền này, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu không có gì bất ngờ, thì tiểu yêu nữ kia đã nắm được hành tung của Đoạn Thanh Trần, cho nên đêm nay mới đến đây.
Nhưng nếu đã biết hành cung của Đoạn Thanh Trần, tiểu yêu nữ nên báo cáo cho Thu Thiên Dịch, để giăng lưới bắt cá. Nhưng mà Tề Ninh lại không phát hiện ra tung tích của Thu Thiên Dịch, chẳng lẽ lão ở chỗ nào khác? Hắn trầm tư suy nghĩ, rất nhanh đã nghĩ ra, tiểu yêu nữ tự cho là đúng, nếu như phát hiện ra hành tung của Đoạn Thanh Trần, tự nhiên là muốn dùng thủ đoạn của bản thân, muốn một mình bắt Đoạn Thanh Trần.
Tề Ninh cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ tiểu yêu nữ tuy rằng ranh ma, nhưng lần này lại đối mặt với Đoạn Thanh Trần.
Đoạn Thanh Trần cực kì gian xảo, lấy năng lực của tiểu yêu nữ, cho dù đang địch minh ta ám, cũng chưa chắc có thể chế ngự được Đoạn Thanh Trần, không cẩn thận còn có thể bị phản ngược.
Tề Ninh rất ghét cái tính này của tiểu yêu nữ, hắn hi vọng nàng bị thiệt nhiều một chút. Nhưng hắn càng hiểu, nếu tiểu yêu nữ thất thủ, đánh rắn động cỏ, như vậy Đoạn Thanh Trần tất nhiên sẽ nhanh chóng trốn thoát. Y đã phòng bị, thì việc tìm lại y không phải là chuyện dễ nữa.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấynóng ruột. Tuyết Nương thấy Tề Ninh có chút đăm chiêu, không biết được tâm tư của Tề Ninh, nghiêng ngươi ép bộ ngực cao ngất lên người hắn. Nàng kề vào tai Tề Ninh nói:
- Đại gia có phải cảm thấy nam nhân kia rất lợi hại? Làm cho cô nương dục tiên dục tử?
Nói đến đây, trong mắt như ứa ra nước vậy.
Tề Ninh thấy nàng bắt đầu phóng đãng, mỉm cười nhẹ giọng:
- Da thịt trên mặt đại tỷ thật trắng, không biết trên người có trắng thế không?
Tuyết Nương cười ha ha, ánh mắt lấp lánh, âm thanh kiều mị:
- Đại gia, đại gia muốn nhìn sao?
Tề Ninh vừa rồi tiện tay đã đưa ra một thỏi bạc. Tuyết Nương làm trên thuyền này ba tháng năm tháng cũng chưa chắc kiếm được nhiều như vậy. Nàng cho rằng Tề Ninh là một công tử rộng rãi hào phóng, cho nên nghĩ phải ôm lấy, hầu hạ hắn thoải mái, không khéo sẽ được thêm chút tiền thưởng.
Tề Ninh mỉm cười, không nói gì, Tuyết Nương lắc eo, đứng dậy, đưa lưng về phía Tề Ninh. Nàng quay đầu liếc hắn một cái, tuy không được kiểu nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng rất có phong tình.
Tề Ninh mỉm cười gật đầu. Tuyết Nương lại quay lưng lại, cắn môi, cởi quần áo của mình, còn chưa cởi xong, nàng đã cảm giác ót bị đánh, nàng chóng mặt hoa mắt, cả người mềm nhũn, ngất đi. Tề Ninh thuận tay đỡ lấy nàng. Tuy nàng có vẻ đầy đặn, nhưng mà Tề Ninh vẫn dễ dàng ôm lấy, đặt nàng xuống giường. Hắn không chậm trễ, đẩy cửa đi ra ngoài, xác định bên ngoài không có người, hắn đi ra ngoài, xoay người đóng cửa khoang lại.
Hắn biết trên tầng ba có người, tiểu yêu nữ có khả năng đã lên đến đó. Hắn nhanh chóng đi tới cầu thang, đi qua cầu thang đã tới nền tầng ba. Bên kia thuyền vẫn vang lên tiếng đàn tỳ bà.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn tầng ba, xung quanh tầng này cũng được treo lên một vòng đèn lồng đỏ, sáng vô cùng. Tuy hắn chưa gặp qua Đoạn Thanh Trần, nhưng biết đối phương là Thánh Sứ của Hắc Liên giáo, không dám khinh thường.
Hắn Liên tứ Thánh Sứ, a người còn lại Tề Ninh đều đã gặp, cho dù là Thu Thiên Dịch hay Lê Tây Công, thậm chí là Lạc Vô Ảnh, ở trên giang hồ đều là cao thủ số 1.
Đoạn Thanh Trần có địa vị ngang với mấy người này, thì cũng tuyệt không phải hạng xoàng.
Hắn đến cửa tầng hai, phát hiện cửa sau khép hờ, ghé sát vào cửa thấy có vết dao cạy qua. Trong lòng hắn biết, cửa này vốn khóa, nhưng có người dùng đồ sắc cắt mở, ngoài tiểu yêu nữ ra thì chẳng phải ai khác. Xem ra tiểu yêu nữ đã đến tầng ba rồi. Hắn lập tức nhẹ nhàng đẩy cửa, Thải Hà cô nương còn đang ở ngoài tầng hai, bên trong không có một bóng người, trong không khí nổi lên mùi thơm. Bên góc trái quả nhiên có thang gỗ đi lên, hắn nhẹ nhàng đi lên trên.
Tay hắn cầm Hàn Nhận, bước chân không tiếng động mà đi, cẩn thận đi lên, tới cuối thang, liền đến tầng ba. Hắn nhìn quanh, không thấy tung tích của tiểu yêu nữ.
Tề Ninh nhíu mày, nhẹ nhàng men theo tường mà đi. Tới một cửa sổ, hắn dùng ngón tay chấm nước bọt, nhẹ nhàng chọc thủng giấy dán cửa, nhìn vào bên trong.
Trong khoang thuyền bày trí đơn giản mười phần, một cái giường lớn, cạnh giường là bàn tròn có gương ở bên trên. Hai bên này hai chiếc ghế dựa lớn, ở góc có đồ trang điểm, hiển nhiên là đồ dùng hằng ngày của Thải Hà.
Ánh mắt Tề Ninh tập trung vào chiếc giường, mặt trở nên nghiêm trọng.
Hắn thấy tiểu yêu nữ bị trói cả tay lẫn chân ra sau lưng, miệng bị bịt kín không thể phát ra tiếng nào.
Mũ cũng bị tháo xuống ,lộ ra bộ tóc dài xõa tung.
Trên ghế, một nam tử mặc một cái quần đùi trắng, thân trần, tựa vào ghế. Y cầm trong tay một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư. Trên mặt mang theo vẻ cười như không cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu yêu nữ.
Nam tử kia nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú, làn da trắng nõn. Điệu cười đủ để hấp dẫn đa số nữ nhân. Tề Ninh chỉ nhìn một cái, liền xác định nam tử cởi trần này chính là Đoạn Thanh Trần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận