Cẩm Y Xuân Thu

Chương 723: Bệnh nan y

Long Thái cùng Tiêu Thiệu Tông đấu trí thông qua bàn cờ nên rất tập trung.
Tề Ninh thấy lúc Long Thái hạ một quân cờ xuống, Tiêu Thiệu Tông im lặng suy nghĩ một lúc lâu, gã chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà không hề đi nước tiếp theo. Tề Ninh nghĩ thầm xem ra tài đánh cờ của Long Thái cũng rất khá nên mới có thể khiến Tiêu Thiệu Thông nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.
Hắn nhìn về phía Tiêu Thiệu Tông bất ngờ phát hiện sắc mặt gã hơi tái đi. Tề Ninh giật mình khi nhìn thấy có máu chảy ra từ mũi Tiêu Thiệu Tông. Chỉ có điều Long Thái với Tiêu Thiệu Tông đều tập trung nhìn vào bàn cờ nên không nhận ra điều này.
- Thế tử!
Tề Ninh vội vã lên tiếng nhắc nhở, Tiêu Thiệu Tông lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lúc này Long Thái mới phát hiện Tiêu Thiệu Tông bị chảy máu mũi, gã lập tức la lên:
- Người đâu, mau truyền thái y!
Lúc này Tiêu Thiệu Tông mới có cảm giác lạ, gã giơ tay lên quệt qua mũi, trên ngón tay lập tức có máu đỏ tươi. Tuy nhiên gã lại rất bình tĩnh mỉm cười sau đó rút khăn tay trong tay áo ra lau máu. Chỉ có điều máu trong mũi không dừng lại, chỉ lau mấy cái căn bản không thể lau sạch được.
Gã ngẩng đầu lên để máu không chảy quá nhanh. Đã có thái giám đi truyền thái y tới, lúc này Long Thái đã đứng dậy, đầu mày nhíu chặt.
- Hoàng Thượng đừng lo.
Tiêu Thiệu Tông dùng khăn tay che mũi, khẽ nói: - Thần đã quen rồi, không sao đâu.
Lúc này có thái giám bê chậu nước nóng vào giúp Tiêu Thiệu Tông lau máu. Tiêu Thiệu Tông đứng dậy mới bước được hai bước cơ thể đã lung lay suýt ngã. Tề Ninh nhanh tay đỡ gã, nếu chậm một chút thôi e là Tiêu Thiệu Tông đã ngã lăn ra đất.
Sắc mặt Tiêu Thiệu Tông tái mét, gã nhìn Tề Ninh sau đó miễn cưỡng mỉm cười. Long Thái lập tức hạ lệnh:
- Mau đỡ Thế tử vào Cổ Huấn Đường nghỉ ngơi.
Mấy người bước đến đỡ Tiêu Thiệu Tông ra khỏi ngự phòng tới Cổ huấn đường. Sau khi dìu Tiêu Thiệu Tông nằm lên tháp, trước vạt áo của gã cũng đã dính một ít máu nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, nói:
- Làm phiền rồi.
Sau đó gã nhắm mắt lại. Long Thái nói:
- Người đâu, mau giúp Thế tử lau sạch máu.
Vài tên thái giám lập tức bước tới. Tề Ninh nhìn Tiêu Thiệu Tông yếu ớt nằm trên tháp, vẻ mặt hắn như có điều gì suy nghĩ rất lung nhưng cũng không ở lại lâu. Hắn chắp tay sau lưng ra khỏi Cổ huấn đường. Long Thái không nói lời nào đi thẳng về Ngự thư phòng sau đó im lặng đứng trước bàn cờ.
Tề Ninh đứng cạnh Long Thái, hắn cũng không nói lời nào. Một lát sau Long Thái bước tới ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Tề Ninh sau đó giơ tay lên ý bảo hắn tới ngồi cạnh mình.
Sau khi Tề Ninh ngồi xuống, Long Thái mới thở dài nói:
- Sức khỏe của Thế tử càng ngày càng yêu, chỉ e không chịu được bao lâu nữa.
Tề Ninh kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Thượng, lẽ nào?
Hắn chưa nói hết nhưng Long Thái đã biết hắn muốn hỏi gì, gã khẽ gật đầu, nói:
- Thế tử mắc bệnh nan y, thời gian còn lại không nhiều.
Lúc Tề Ninh ở Đại Quang Minh tự cũng đã từng nghe nói Tiêu Thiệu Tông mắc quái bệnh, một khi phát tác sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Hắn vốn tưởng Tiêu Thiệu Tông chỉ có vấn đề về tinh thần kiểu như bệnh tâm thần. Nhưng giờ nghe Long Thái nói mới biết Tiêu Thiệu Tông còn mắc bệnh nan y, hắn thực sự bất ngờ.
Tề Ninh hỏi:
- Hoàng Thượng, rốt cuộc là bệnh gì? Chẳng lẽ thực sự không thể chữa trị sao?
Long Thái khẽ lắc đầu, nói:
- Bệnh của Thế tử đã phát tác từ nhiều năm trước, khi đó đã cho thái y có y thuật tốt nhất Thái y viện tới khám chữa nhưng vẫn bất lực. Hoài Nam Vương cũng đã từng âm thầm tìm kiếm các đại phu giỏi trong dân gian nhưng vẫn không xoay chuyển được bệnh tình, căn bệnh ngày một nặng. Trước đó thái y viện cũng đã bí mật dâng tấu lên nói Thế tử chỉ có thể sống không quá một năm nữa.
Tiêu Thiệu Tông là hoàng thân quốc thích, với thân phận cùng địa vị của Hoài Nam Vương chắc chắn có thể mời được các danh y cao thủ nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn không thể chữa được bệnh cho Tiêu Thiệu Tông. Như vậy chứng tỏ bệnh này của Thế tử quả thực không phải bệnh tầm thường.
Tề Ninh khẽ nói:
- Hình như quan hệ của Hoàng Thượng với Thế tử rất tốt.
Long Thái than thở:
- Trẫm sinh ra trong hoàng gia, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, ngoài thái giám cùng cung nữ ra thì chẳng có ai để nói chuyện. Sau đó lớn hơn một chút, trẫm bắt đầu đọc sách, Phụ hoàng đã đặc biệt lệnh cho Thế tử vào cùng làm thư đồng cho trẫm. Thế tử lớn hơn trẫm hơn nữa lại có tài năng dị bẩm, chỉ cần nhìn qua một lần sẽ không quên. Có Thế tử bên cạnh làm thư đồng rất có lợi cho trẫm.
Tề Ninh đã hiểu, hắn nói:
- Nếu nói như vậy Thế tử với Hoàng thượng cũng coi như là bạn đồng môn.
- Đồng môn?
Long Thái sửng sốt sau đó lập tức cười nói:
- Cũng có thể nói là vậy, chỉ có điều trong lòng trẫm thì Thế tử chính là lão sư. Thế tử không chỉ cùng đọc sách với trẫm mà còn chơi cùng với trẫm, đặc biệt không hề coi trẫm là thái tử mà chỉ coi như huynh đệ bằng hữu chơi cùng.
Long Thái mỉm cười, cảm khái:
- Ngươi không biết đâu, lúc còn nhỏ, có những lần Thế tử chọc giận trẫm, trẫm đánh lại thế là sau đó hai người lao vào đánh nhau. Mặc dù trẫm nhỏ tuổi hơn nhưng vì từ nhỏ Thế tử đã yếu ớt nên chưa lần nào trẫm thua, đại đa phần đều là cả hai cùng bầm dập hết cả mặt mũi.
Tề Ninh bật cười, thầm nghĩ trẻ con vô âu vô lo, dù là bậc chí tôn cửu đỉnh nhưng khi hai đứa trẻ chơi với nhau thân thiết vẫn hình thành nên tình cảm sâu sắc.
- Có đôi khi Thế tử bị trẫm đánh bị thương nặng, sau đó mười ngày nửa tháng đều không vào cung. Trẫm một mình buồn quá lại cho người đi đón Thế tử vào cùng, một hai ngày sau hai người lại hòa thuận.
Long Thái cảm thán:
- Sau này Thế tử bị mắc quái bệnh nên rất ít khi vào cung. Mấy năm gần đây, một tháng chỉ vào cung có một lần.
Tề Ninh khẽ hỏi:
- Hoàng Thượng, vậy Hoài Nam Vương?
- Thế tử không giống với Hoài Nam Vương.
Long Thái lắc đầu nói:
- Ta với Thế tử lớn lên bên nhau, tính Thế tử không màng danh lợi cũng không thích tranh giành háo thắng. Hơn thế nữa...
Vẻ mặt Long Thái đột nhiên trở nên ảm đạm hơn, nói tiếp:
- Bệnh tình của Thế tử vô cùng nguy kịch, chẳng bao lâu nữa
sẽ nhắm mắt ra đi, cũng chẳng thể tranh giành được nữa. Gã im lặng một lát sau đó xua tay, nói:
- Không nói đến những chuyện này nữa. Đúng rồi, Tề Ninh, lần này ngươi làm rất tốt, trẫm rất vui. Ngươi nói đi muốn trẫm ban thưởng cái gì, lần này trẫm nhất định phải ban thưởng thật lớn cho ngươi.
Tề Ninh tỏ vẻ đau khổ nhăn mặt nói:
- Hoàng Thượng, thật ra gần đây túi thần bị rỗng. Nếu Hoàng Thượng tiện thì có thể thưởng cho thần mấy ngàn lượng hoàng kim cũng được.
- Đừng có nói chuyện thiếu tiền với trẫm.
Long Thái trợn trắng mắt lườm Tề Ninh, nói:
- Ngươi đường đường là Cẩm Y Hầu mà nói ra những câu như thế không ngượng sao?
Long Thái cười cười sau đó bỗng nhiên nghiêm mặt, khẽ nói: - Ngươi có biết Dục vương gia của Bắc Hán đã rơi vào trong tay chúng ta không? Người này cải trang trà trộn vào trong địa phận Đại Sở chúng ta sau đó đó hành tung bị lộ rồi bị người của phủ Thần Hầu bắt mang về kinh thành.
Tề Ninh cười hì hì, nói:
- Hoàng Thượng, đây đúng là chuyện tốt nhưng mà thần còn có chuyện khác tốt hơn. Hoàng Thượng nghe xong nhất định sẽ rất mừng.
- Ồ?
Long Thái nhích lại gần Tề Ninh, khẽ hỏi: - Việc gì vậy?
- Chắc Hoàng Thượng đã biết chuyện gần đây Bắc Hán xảy ra nội loạn rồi đúng không?
Tề Ninh nói:
- Bắc Đường Hoan đã chết, mấy đứa con của lão vì tranh đoạt hoàng vị mà huynh đệ tương tàn.
Long Thái cười ha ha rồi lại nhỏ giọng nói:
- Trẫm đã nhận được tin này rồi, cũng chính về thế nên Bắc Đường Dục mới rất quan trọng. Bắc Đường Dục là Vương gia Bắc Hán chắc chắn nắm rất rõ tình hình của Bắc Hán. Nếu như lão ta đồng ý hợp tác với chúng ta như vậy chúng ta sẽ nắm được tình hình của địch nhiều hơn.
- Vậy Hoàng Thượng có biết trong chuyến đi sứ tới Đông Tề, ngoài Bắc Đường Dục thì còn có Tứ hoàng tử Bắc Hán Bắc Đường Phong nữa không?
Tề Ninh nghiêm túc nói:
- Lúc ở Tương Dương, tên này đã bị người ta truy sát.
Long Thái gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lúc Bắc Đường Dục với Bắc Đường Phong bị đột kích đã tách nhau ra, về sau không ai tìm được tung tích của Bắc Đường Phong.
- Thần đã tìm thấy bọn họ rồi.
Tề Ninh nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hiện tại Bắc Đường Phong đang trên đường tới Hàm Dương.
- Hàm Dương?
Long Thái suy nghĩ một lát liền hiểu ra, nói:
- Khuất Nguyên Cổ trấn thủ ở Hàm Dương mà Khuất Nguyên Cổ chính là...
Gã đang nghĩ xem quan hệ của hai người kia là gì thì Tề Ninh đã nói:
- Là cựu phụ (cậu) của Bắc Đường Phong.
Long Thái gật đầu nói:
- Đúng vậy. Hiện nay người có năng lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế chỉ có Tứ hoàng tử Bắc Đường Phong, Ngũ hoàng tử Bắc Đường Lượng, Lục hoàng tử Bắc Đường Thắng.Tuy nhiên theo như trẫm biết thì khi Bắc Đường Hoan còn tại thế rất sủng ai Bắc Đường Phong. Khuất Nguyên Cổ trấn thủ ở Hàm Dương là chỗ dựa vững chắc nhất của Bắc Đường Phong.
Gã nhìn Tề Ninh sau đó nghi ngờ hỏi:
- Đúng rồi, ngươi làm thế nào mà biết Bắc Đường Phong đang trên đường tới Hàm Dương?
Tiêu Dương không giấu giếm, hắn kể hết tất cả những chuyện xảy ra ở Tương Dương. Bởi vì lo lắng có người nghe thấy nên hắn nói rất nhỏ.
Long Thái nghe chuyện Tề Ninh cải tranh thành đà chủ Cái bang tham gia đại hội Thanh Mộc rồi còn đoạt được vị trí Bang chủ liền trừng mắt kinh ngạc. Đợi đến khi Tề Ninh kể xong, miệng Long Thái đã há to tới mức nhét vừa một quả trứng, nhất thời không nói ra lời. Một lát sau Long Thái bỗng nhiên vỗ mạnh vào vai Tề Ninh, hét lên:
- Bà nó, ngươi nói thật sao?
Tề Ninh tỏ vẻ đau đớn, nói:
- Thần nào dám gạt Hoàng Thượng, lần này thần thực sự rất vất vả, Hoàng Thượng xem có nên...
Hắn còn chưa nói xong, Long Thái đã cười lớn, nói:
- Thú vị thật, Tề Ninh, thật sự quá thú vị. Thật tiếc vì trẫm không thể đi cùng ngươi. Đúng rồi, lúc đó thật sự không có người nào nhận ra ngươi sao?
Tề Ninh cười hì hì nói:
- Nếu Hoàng Thượng không tin, để hôm nào thần đi tìm vị cao thủ dịch dung kia tới dịch dung cho Hoàng Thượng.
- Được.
Long Thái cười ha ha, nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi lần này lập được không ít công lao đấy!
Nhưng đột nhiên gã lại nhíu mày, hỏi:
- Ngươi vừa nói Lục Thương Hạc sau khi được người khác cứu đi liền mất tích, vậy có biết là người nào làm không?
- Hoàng thượng, Lục Thương Hạc với Bạch Hổ liên kết với nhau mưu đồ đoạt chức Bang chủ, nếu như thần đoán không sai thì phía sau là một âm mưu vô cùng lớn.
Tề Ninh nghiêm mặt, nói:
- Chuyện bọn chúng muốn làm có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho triều đình. Có lẽ những kẻ bày ra âm mưu đã cứu Lục Thương Hạc đi, người kia võ công vô cùng cao siêu, thậm chí rất có khả năng là đại tông sư.
Vẻ mặt Long Thái cũng lập tức trở nên nặng nề:
- Lần trước trẫm đã hạ lệnh cho Thu Thiên Dịch âm thầm chú ý đến Lục Thương Hạc. Tuy nhiên vẫn không điều tra ra được hung thủ thật sự đứng phía sau. Trẫm biết thiên hạ hiện nay có ngũ đại tông sư nhưng Hướng sư phụ đã từng nói với trẫm những người đó đều đã thoát ly khỏi cuộc sống phàm tục nên tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện trong thiên hạ. Vậy rốt cuộc là ai đã tạo nên cơn sóng gió này?
Tiêu Dương biết Hướng sư phụ mà Long Thái nói chính là kiếm khách số một trong cung - Hướng Thiên Bi. Hắn khẽ nói:
- Hoàng thượng, nếu kẻ đứng sau quả thực là đại tông sư thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
- Đúng là khó giải quyết thật.
Long Thái gật đầu nói:
- Chúng ta nhất định phải tìm được Lục Thương Hạc.
Dừng lại một lát rồi gã lại tiếp tục:
- Nếu Bắc Đường Phong thuận lợi tới được Hàm Dương, Khuất Nguyên Cổ nhất định sẽ dùng cờ hiệu của Bắc Đường Phong để khởi binh. Nếu như chuyện có thể diễn ra theo đúng như vậy sẽ vô cùng có lợi với Đại Sở chúng ta.
Long Thái đứng lên đi tới chỗ bàn cờ vẫn chưa đánh xong, lẩm bẩm:
- Chỉ mong ông trời phù trợ cho Đại Sở!

Tề Ninh hiểu, Long Thái mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một vị hoàng đế có hoài bão. Hiện tại triều đình Đại Sở chưa đủ vững chắc trong khi đó phía bắc lại phải đối mặt với nước Hán hùng mạnh. Với Long Thái đây quả thực là một áp lực rất lớn, nếu như Bắc Hán thực sự xảy ra nội loạn, áp lực mà Long Thái phải đối mặt cũng giảm bớt vài phần.
- Hoàng Thượng, một khi Bắc Hán xảy ra nội loạn chắc chắn quốc gia sẽ bị suy yếu.
Tề Ninh đi tới bên cạnh Long Thái nói khẽ:
- Chỉ cần thực lực của Bắc Hán suy yếu, nếu chúng ta xuất chiến sẽ dễ dàng đối phó hơn đồng thời cũng sẽ có nhiều thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức hơn.
Long Thái gật đầu xoay người lại, nói:
- Thái tử Đông Tề hộ tống Công chúa tới đây, trẫm đã từng triệu kiến gặp mặt y một lần nhưng vẫn chưa đưa ra lời hứa hẹn nào. Mấy ngày gần đây đều là Hoài Nam Vương cùng người của Lễ bộ chiêu đãi bọn họ. Hoài Nam Vương đã dâng tấu nói cho trẫm biết ý tứ của Thái tử Đông Tề. Phía bên Đông Tề muốn nhân lúc Bắc Hán xảy ra nội loạn, hai nước chúng ta liên minh tấn công đánh Bắc Hán.
- Lúc thần ở Đông Tề, bọn họ cũng đã nói với thần về chuyện này.
Tề Ninh hỏi:
- Vậy Hoàng Thượng định như thế nào?
- Đại tướng quân Nhạc Hoài Sơn chỉ huy quân đòan Tần Hoài đã dâng tấu lên triều, báo phía bên quân Hán không có bất cứ hiện tượng lạ nào. Quân đội Bắc Hán vẫn đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt. Đại tướng Bắc Hán là Viên lão tướng kinh nghiệm sa trường phong phú, người này không dễ đối phó.
Long Thái chậm rãi nói:
- Sau khi Bắc Đường Hoan chết, quân đội Bắc Hán lại càng chú ý đến động tĩnh của hai nước Sở, Tề. Lần này nước Tề hộ tống Công chúa tới đây, người Bắc Hán chắc chắn đã biết. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên không thể làm ngơ trước liên hôn của hai nước Sở Tề.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Hoàng Thượng nói rất đúng. Bọn họ nhất định đề phòng chuyện hai nước liên minh xuất binh đánh lên phía Bắc.
- Một khi khai chiến, sẽ chỉ có quân Sở cùng quân Hán trên sa trường.
Long Thái cười nhạt, nói:
- Người Hắn nắm rất rõ, then chốt thắng bại nằm ở quân Sở chúng ta, nước Tề không đáng ngại. Chỉ cần bọn họ đánh bại quân Sở, quân nước Tề sẽ tự động rút lui.
Long Thái chậm rãi đi sang bên cạnh ngồi xuống, nói:
- Trước đây nước Tề vẫn luôn đứng giữa trung lập, chưa từng có ý định liên quân với Sở quốc chúng ta. Lần này bọn họ chủ động như vậy có lẽ là muốn đẩy Sở quốc cùng Bắc Hán vào thế trận đối đầu còn bọn họ ở giữa ngư ông đắc lợi.
Tề Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
- Nếu Hoàng Thượng đã nhìn ra ý đồ của Đông Tề, vậy có phải muốn bỏ qua cơ hội lần này không?
Long Thái lắc đầu cười, nói:
- Cơ hội tốt ngàn năm mới có một cho dù trẫm muốn bỏ qua nhưng văn võ bá quan trong triều chắc chắn không đồng ý. Binh lực là vũ khí sắc bén nhất của đất nước, chúng ta không thể tùy ý manh động nhưng đến lúc phải ra tay chúng ta không thể lưỡng lự.
Tề Ninh cười nói:
- Chuyện này chắc Hoàng Thượng đã có dự tính riêng rồi.
Long Thái nói:
- Người Đông Tề muốn liên quân vì sao chúng ta không đồng ý? Chỉ có điều bọn họ muốn lợi dụng chúng ta, hừ, không dễ vậy đâu. Ý của trẫm là nếu Đông Tề muốn đánh chúng ta sẽ không ngăn cản. Chỉ cần bọn họ xuất binh đánh hạ núi Mã Lăng xâm nhập được vào lãnh thổ của Bắc Hán, quân của chúng ta lập tức vượt sông Hoài Hà kết hợp cùng bọn họ tấn công Bắc Hán.
- Ý Hoàng Thượng là muốn để bọn họ xuất binh đánh trước?
- Đúng vậy.
Long Thái nói:
- Nếu bọn họ đã muốn nhân cơ hội này vơ vét của ngon thì phải tự nỗ lực thôi, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí hết. Chỉ cần Đông Tề dám đổ máu tấn công vào trong lãnh địa Bắc Hán thì chúng ta mới có thể tin tưởng thành ý của bọn họ. Nếu chúng ta xuất binh trước lỡ như bọn họ lại đứng ngoài xem hai hổ đấu nhau thì sao? Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy!
Sắc mặt Long Thái khá nặng nề, hạ giọng nói:
- Hơn nữa một khi khai chiến với Bắc Hán, trong vòng một năm rưỡi chưa chắc đã có thể kết thúc. Tề Ninh, chắc chắn ngươi cũng biết cục diện triều đình hiện nay ra sao. Trong triều chưa yên đã mang quân đi đánh giặc ngoài chỉ e hậu quá khó lường.
Vẻ mặt Tề Ninh cũng nghiêm nghị hơn, hắn khẽ hỏi:
- Hoàng Thượng lo lắng tranh chấp giữa Hoài Nam Vương với Trấn Quốc Công sẽ làm ảnh hưởng đến cục diện cuộc chiến sao?
- Một khi khai chiến, nước Sở ta sẽ phải dốc toàn lực đánh Bắc Hán.
Long Thái nói:
- Như vậy toàn bộ văn võ bá quá trong triều cùng trên dưới nước Sở phải đồng lòng.
Gã khẽ nói:
- Trong trận đại chiến Tần Hoài năm xưa, lúc đó Phụ hoàng vẫn còn tại thế, phụ thân ngươi Tề Cảnh thống lĩnh quân đội ở tiền tuyến, văn võ bá quan trong triều không một người nào dám làm mưa làm gió. Thế nhưng ngay cả như vậy chúng ta vẫn không thể chiến thắng được Bắc Hán. Huống hồ chi lúc này...
Long Thái khẽ than thở:
- Trong khi các tướng sĩ chiến đấu quên mình ở tiền tuyến, bọn họ lại ở hậu phương tranh quyền đoạt lợi, muốn thắng được trận này hoàn toàn là mơ tưởng.
Tề Ninh cũng âm thầm cảm thán, tiểu hoàng đế mặc dù còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất chín chắn. Hắn khẽ nói:
- Hoàng Thượng, hiện nay vây cánh của Tư Mã gia rất lớn, muốn đối phó với bọn họ không phải chuyện dễ dàng.
- Trẫm biết.
Long Thái gật đầu, phiền não nói:
- Muốn đối phó với Tư Mã gia chỉ có thể áp dụng phương pháp chậm mà chắc, tuyệt đối không thể nóng vội.
Gã dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Nếu như tiếng nói của ngươi có trọng lượng ở Cái bang vậy ngươi hãy lợi dụng Cái bang tìm kiếm tung tích của Lục Thương Hạc. Lần này âm mưu chiếm đoạt Cái bang của bọn chúng bị ngươi phá hỏng, chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Chúng ta nhất định phải đề phòng đám người đó có hành động kế tiếp.
Tề Ninh đáp lời:
- Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ cố gắng hết sức điều tra chuyện này.
- Đúng rồi, có một chuyện vui muốn nói với ngươi, suýt nữa thì trẫm quên mất.
Vẻ mặt vốn nặng nề của Long Thái lập tức giãn ra, cười hỏi: - Trẫm sắp tổ chức đại hôn rồi, ngươi đã chuẩn bị gì chưa?
Tề Ninh mặt nhăn mày nhó hỏi:
- Hoàng Thượng muốn thần tặng lễ vật sao?
- Đừng có giả ngu với trẫm.
Long Thái nói:
- Trẫm thành hôn, ngươi đương nhiên cũng phải chuẩn bị hôn sự. Trẫm biết ngươi...
Nói đến đoạn này, Long Thái khẽ cười sau đó ghé sát vào tai Tề Ninh nói thầm:
- Vị Cẩm Y Thế tử kia năm xưa từng có hôn ước, chắc ngươi biết đúng không?
Tề Ninh có chút bối rối, lòng thầm nghĩ: Ngươi muốn nhắc nhở ta chỉ là hàng thay thế chứ gì? Hắn cũng ghé sát tai Long Thái thì thầm:
- Tề gia với Võ Hương Hầu Tô gia từng có hôn ước.
- Nhưng trẫm nghe nói Tô Trinh đã hủy bỏ hôn ước này rồi. Long Thái mỉm cười nói:
- Nói như vậy tức là hiện tại ngươi không có hôn ước!
Lúc này Tề Ninh chợt nghĩ tới chuyện Hoài Nam Vương từng đề cập với hắn. Lần đó Hoài Nam Vương đã nói tiểu Hoàng đế chuẩn bị ban hôn cho hắn, nhưng đối tượng ban cho hắn là ai thì y nhất quyết không chịu nói. Tề Ninh vẫn luôn rất tò mò về chuyện này, giờ Long Thái đột nhiên nhắc đến, hắn mới nhận ra lần đó Hoài Nam Vương không phải nói đùa. Hắn lập tức hỏi:
- Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên nhắc tới chuyện hôn ước của thần?
- Trẫm muốn ban hôn cho ngươi.
Long Thái thản nhiên nói:
- Trẫm cảm thấy một mình thành hôn không thú vị nên muốn ngươi thành hôn cùng với trẫm.
Tề Ninh dở khóc dở cười, hỏi:
- Hoàng Thượng, loại chuyện như thành hôn mà cũng cần phải có người tổ chức cùng sao?
- Trẫm muốn tổ chức cùng thì phải tổ chức cùng.
Long Thái cười ha ha, nói:
- Trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn thành hôn với con gái của Tô Trinh nữa không? Nếu như ngươi thích, trẫm sẽ ban nàng ấy cho ngươi.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Ngựa tốt không ăn cỏ cũ. Hoàng thượng, lúc Tô Trinh từ hôn, thần đã từng nói với y, con gái Tô gia không được phép bước vào Tề gia nửa bước.
Long Thái cười nói:
- Được, trẫm đã cho ngươi cơ hội nếu như ngươi không cần vậy thì trẫm sẽ tự quyết định. Sau này đừng có nói là trẫm ép ngươi!
- Đây mà là cơ hội sao?
Tề Ninh trừng mắt, hắn cảm thấy tiểu hoàng đế này càng ngày càng vô lại, đành bất đắc dĩ hỏi:
- Vậy Hoàng Thượng định ban cho thần vị cô nương nào?
- Ngươi yên tâm, trẫm một khi đã ban hôn đương nhiên không thể ban cho ngươi hàng thứ phẩm được.
Long Thái hơi nghiêng người về phía trước, nói:
- Vốn trẫm định ban cô nương nhà Kim Đao Hầu Đạm Đài gia cho ngươi, bởi hai bên cũng coi như môn đăng hộ đối. Nhà bọn họ có ba vị cô nương, người lớn nhất đã thành hôn, nhỏ nhất mới chín tuổi nên đều không được. Chỉ có vị cô nương thứ hai là độ tuổi khá phù hợp với ngươi chỉ là hồi nhỏ nàng ấy từng bị mắc bệnh nặng khiến hai chân không thể đứng dậy, bao nhiêu năm qua vẫn luôn ngồi xe lăn, trẫm đoán ngươi chắc chắn sẽ không thích người ta.
- Nếu như Đạm Đài tiểu thư chín tuổi kia đồng ý gả, thần có thể đợi nàng ấy đến khi nàng ấy mười tám tuổi.
Tề Ninh cười khổ, nói:
- Nếu không cho dù Hoàng Thượng muốn chém đầu thần, thần cũng không đồng ý.
- Trong tứ đại hầu tước, cả Đạm Đài gia lẫn Tô gia đều không thích hợp.
Long Thái nói:
- Còn Tư Mã gia vị cô nương kia đến nay vẫn chưa gả đi, nếu trẫm muốn ban hôn, nhà bọn họ chưa chắc đã từ chối.
Tề Ninh nhớ tiểu thư của Tư Mã gia là Tư Mã Uyển Quỳnh từng suýt chút nữa trở thành Hoàng Hậu, trong lòng thầm nghĩ trò đùa này chẳng vui tí nào.
Chưa nói đến chuyện Tề Ninh chưa từng gặp Tư Mã Uyển Quỳnh, hai người chẳng có bất cứ tình cảm nào nào. Chỉ riêng chuyện Tư Mã Uyển Quỳnh từng là thanh mai trúc mã của Hoàng Thượng, hắn không thể nhảy vào vũng lầy này rồi.
Tiểu Hoàng đế từ chối lập Tư Mã Uyển Quỳnh lên làm hoàng hậu không phải vì lý do tình cảm mà bởi vì gã lo lắng vây cánh của Tư Mã gia sẽ không ngừng lớn mạnh. Vì thế khi đó gã mới phải trăm phương ngàn kế ngăn cản không cho Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung. Từ đó cũng chứng tỏ tiểu Hoàng đế hoàn toàn không có tình cảm với Tư Mã Uyển Quỳnh.
Hơn thế nữa tiểu hoàng đế lại có quyết tâm muốn lật đồ Tư Mã gia, dựng Cẩm Y Tề gia lên thay thế. Đừng nói đến chuyện Hoàng Thượng ban hôn cho Tề gia với Tư Mã gia kết thân, cho dù chỉ là hai nhà đi cùng nhau thôi tiểu Hoàng đế đã không thoải mái nữa là. Tề Ninh biết thừa tiểu Hoàng đế đang nói đùa nhưng hắn lại giả vờ nghiêm túc đáp lại:
- Hoàng Thượng, Cẩm Y Tề gia thề sống chết đi theo người. Nếu như có một ngày Tư Mã gia có hành vi đại nghịch bất đạo Tề gia nhất định sẽ đứng về phía Hoàng Thượng. Đến khi đó tiểu thư Tư Mã gia...
Hắn khẽ lắc đầu.
Tiểu Hoàng đế mỉm cười, khẽ nói:
- Trong tứ đại hầu tước không tìm được nhà nào thích hợp, trẫm nhìn một lượt văn võ bá quan trong triều chẳng có mấy nhà có thể xứng được với Cẩm Y Tề gia. Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ cũng chỉ có một người thích hợp với ngươi thôi.
- Ai?
Tiểu Hoàng đế cười khà khà, hạ giọng nói:
- Tây Môn Vô Ngân phủ Thần Hầu có một cô con gái, nghe nói dung mạo cũng rất được, tính cách rất mạnh mẽ.
Gã đưa tay lên vuốt cằm, ánh mắt hơi híp lại gian tà nhìn Tề Ninh, nói:
- Trẫm nghe nói lúc Thu Thiên Dịch cướp ngục ở phủ Thần Hầu, ngươi với nàng ấy đồng cam cộng khổ vượt qua. Ngươi thấy vị này có thích hợp không?
Tề Ninh ‘Ồ’ một tiếng, hắn thực sự rất bất ngờ.
Nhưng mà nếu cứ để tiểu Hoàng đế tùy tiện ghép uyên ương chọn bừa một cô nàng ban thưởng cho mình vậy thì thà để Tây Môn Chiến Anh vào phủ Cẩm Y Hầu còn hơn.
Tuy nhiên trong lòng Tề Ninh vẫn thấy khó chấp nhận kiểu hôn nhân mai mối thế này.
Hắn đương nhiên không hề ghét Tây Môn Chiến Anh, ngược lại còn có chút thiện cảm. Chỉ là hôn nhân đại sự của hắn không muốn người khác tự tiện quyết định. Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn, ngoài miệng hắn không nói lời nào.
Tiểu Hoàng đế thấy vẻ mặt Tề Ninh có chút nghiêm trọng nên hơi cau mày nói:
- Mặc dù Tây Môn Vô Ngân không phải Hầu tước thế tập nhưng cũng được coi là Hầu tước. Ta ban nữ nhi của lão cho ngươi chắc cũng không thể coi là bôi nhọ ngươi đâu nhỉ?
Tề Ninh thở dài, nói:
- Hoàng Thượng để ý đến hôn sự của thần, thần đương nhiên vô cùng cảm kích. Chỉ là một khi Hoàng Thượng ban lệnh xuống sẽ không thể tùy tiện thu hồi lại. Nhưng chúng ta lại không biết liệu Tây Môn cô nương có đồng ý hay không. Thực ra thần rất muốn biết tại sao Hoàng Thượng lại nghĩ đến chuyện ban Tây Môn cô nương cho thần?
Tiểu Hoàng đế nhìn Tề Ninh, gã im lặng một lát sau đó mới trả lời:
- Tề Ninh, trẫm đã từng nói nếu không có ngươi hỗ trợ trẫm sẽ không thể làm được rất nhiều chuyện. Trẫm muỗn ngươi thành hôn với nữ nhi của Tây Môn Vô Ngân là bởi vì trẫm muốn phủ Thần Hầu trở thành người của chúng ta. Trẫm muốn Tây Môn Vô Ngân đứng về phía trẫm.
Tề Ninh cau mày nói:
- Lẽ nào Hoàng Thượng nghi ngờ phủ Thần Hầu? Từ trước đến nay phủ Thần Hầu vẫn luôn phụ thuộc vào sự quản lý trực tiếp của Hoàng Thượng. Chẳng lẽ Hoàng Thượng vẫn không yên tâm về bọn họ sao?
- Trừ ngươi với Hướng sư phụ ra, trẫm không tin bất cứ kẻ nào, bao gồm cả Tây Môn Vô Ngân.
Tiểu Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt sắc bén, nói:
- Trẫm không phải là phụ hoàng. Người thuần phục phụ phụ hoàng chưa chắc đã trung thành và tận tâm với trẫm. Ngươi hiểu ý trẫm muốn nói là gì đúng không?

Từ trước cho đến nay, phủ Thần Hầu luôn do hoàng đế trực tiếp quản lý, Thần Hầu cũng chưa bao giờ chịu bất cứ sự kiềm chế nào từ nha môn, mà chỉ chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng đế.
Tuy nhiên Tề Ninh nghe tiểu hoàng đế nói như vậy, mới biết cho tới hôm nay tiểu hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn khống chế được phủ Thần Hầu.
Ngẫm nghĩ kỹ, thấy cũng dễ hiểu, phủ Thần Hầu bắt đầu được thiết lập từ thời Thái Tông Hoàng Đế, đến nay đã lần lượt có hai vị Thần Hầu. Khi tiên hoàng kế vị, Tây Môn Vô Ngân trở thành Thần Hầu, vua nào triều thần ấy, bây giờ tiểu hoàng đế đã kế vị, nhưng Tây Môn Vô Ngân vẫn ngồi ở vị trí Thần Hầu như cũ.
Tây Môn Vô Ngân cống hiến sức lực cho tiên hoàng là điều tự nhiên, không có gì phải dị nghị, nhưng ông ta có trung thành và tận tâm với tiểu hoàng đế hay không, e rằng ngay cả chính tiểu hoàng đế cũng không nắm rõ.
Quan trọng nhất, với tư cách là Thần Hầu do tiên hoàng đề bạt, cũng là người thân tín của tiên hoàng, đương nhiên tiên hoàng có thủ đoạn khống chế Tây Môn Vô Ngân, nhưng tiểu hoàng đế là vua mới lên ngôi, trong lúc tình thế triều đình hỗn loạn như thế, muốn khống chế được vị cựu thần này, không phải là chuyện dễ.
Đối với tiểu hoàng đế mà nói, biện pháp tốt nhất để khống chế phủ Thần Hầu, đương nhiên là đề bạt người thân tín của mình thay thế Tây Môn Vô Ngân, nhưng trong tình thế trước mắt, muốn làm được điều này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu đã không có cách nào thay đổi được vị trí của y, vậy thì chỉ còn một biện pháp, đó là lôi kéo y về phía mình.
Trong cả triều, đương nhiên bá quan văn võ cũng biết, sau khi tiểu hoàng đế kế vị, vô cùng coi trọng Cẩm y Tề gia, mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, Cẩm y Tề gia hoàn toàn đi chung một con đường với tiểu hoàng đế. Hoàng đế cho Tây Môn gia và Tề gia kết thông gia, đương nhiên là muốn kéo phủ Thần Hầu về phía mình.
Tề Ninh đang ngẫm nghĩ, hoàng đế vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Đúng là trẫm đã thể hiện rõ ý tứ qua việc kết hôn, nhưng cũng không để bên ngoài biết sẽ chuẩn bị ban người nào cho ngươi, hơn nữa vẫn chưa ban chiếu chỉ xuống, vốn muốn đợi ngươi trở về thương lượng.
Thở dài một tiếng, tiểu hoàng đế thấp giọng nói:
- Trẫm biết rõ, một khi đã ban chỉ tứ hôn, dù có muốn thu hồi mệnh lệnh, cũng không được.
Tề Ninh vốn hơi khó chịu đối với việc hôn sự của mình bị người khác quyết định, tuy nhiên nghe tiểu hoàng đế nói ra sự cân nhắc của y như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Trẫm biết rõ, nếu để trẫm quyết định, trong lòng ngươi sẽ không thoải mái.
Tiểu hoàng đế cười khổ nói:
- Thái hậu luôn ép trẫm lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm hoàng hậu, trẫm cũng khó chịu, cho nên trẫm hiểu cái cảm giác đó.
Y nhìn Tề Ninh, lại nói:
- Trẫm coi ngươi là huynh đệ, cho nên có đồng ý hay không, là do người quyết định.
Tề Ninh lưỡng lự một chút, rồi nói:
- Hoàng thượng, trong triều chỉ cần có thể lôi kéo được thế lực, đương nhiên chúng ta không thể bỏ qua, chỉ có điều Tây Môn Chiến Anh có đồng ý chuyện hôn nhân này hay không thì cũng còn chưa biết. Nếu như chỉ vì lôi kéo Thần Hầu phủ, lại khiến Tây Môn Chiến Anh phải chịu ấm ức gả vào Tề gia, đối với nàng ấy cũng không công bình lắm.
Tiểu hoàng đế mỉm cười:
- Chuyện này thì ngươi quá lo rồi, ngươi là Cẩm Y hầu anh tuấn lỗi lạc, cho dù thế nào cũng là hầu tước của đế quốc, nếu ngay cả một nữ nhân cũng không có cách chinh phục, thì làm sao giúp trẫm chinh phục thiên hạ?
- Hoàng thượng, thần không thích nghe lời đó đâu! Tề Ninh khẽ đảo mắt:
- Ai nói thần không thể chinh phục một nữ nhân chứ? Nếu bệ hạ không tin, thần sẽ “hạ gục” tất cả nữ nhân ở kinh thành!
Tiểu hoàng đế cười ha hả, bèn nói:
- Trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, sau ba ngày, ngươi tới nói cho trẫm biết ngươi có đồng ý với việc tứ hôn hay không, nếu không có câu trả lời thuyết phục, trẫm sẽ lập tức tuyên chỉ!
Ngay lúc đó, lại nghe bên ngoài có tiếng người hô lên:
- Thần là Viện sứ Phạm Trác ở Thái y viện khấu kiến hoàng thượng!
Long Thái nói:
- Bước vào nói chuyện.
Phạm Trác đi vào ngự thư phòng, Tề Ninh liếc nhìn liền nhận ra. Trước kia vì việc của Điền phu nhân, hắn có ghé qua Thái y viện một lần, đã từng bái kiến vị Phạm viện sứ này.
Phạm viện sứ bước tới chào, Tề Ninh nghĩ tới lần trước ông ta đối xử với mình cũng không tệ, liền cười nói:
- Hoàng thượng, Phạm viện sứ có y thuật cao minh, tính tình khoan hậu, lần trước may mà Phạm viện sứ xem bệnh cho thần.
Nghe Tề Ninh tán dương mình trước mặt hoàng đế, Phạm viện sứ rất cảm kích, vội chắp tay tỏ ý nhún nhường. Long Thái hỏi:
- Tình hình thế tử thế nào?
Phạm viện sứ liếc nhìn xung quanh, lại nhìn Temi, Long Thái nói:
- Cẩm Y hầu là cận thần của trẫm, không phải nghi kỵ.
Phạm viện sứ thầm nghĩ bên ngoài vẫn nói Cẩm Y hầu thân cận với hoàng đế, bây giờ xem ra là đúng. Ông ta bước tới một bước, khẽ nói:
- Hoàng thượng, căn bệnh này của thế tử...
Ông ta hơi ngập ngừng, Long Thái cau mày nói: - Ngươi có gì cứ nói, không cần kiêng kỵ.
- Dạ dạ!
Phậm Trác vội nói:
- Thế tử bệnh nguy kịch, kinh mạch hỗn loạn, nếu chẩn đoán của thần không sai thì không còn cách nào xoay chuyển, tối đa chỉ kéo dài được khoảng một năm nữa thôi.
- Thật sự là không có thuốc nào cứu được? - Thần không dám khẳng định.
Phạm Trác nghiêm mặt:
- Trong thiên hạ đông đảo kỳ nhân dị sĩ, có lẽ có phương pháp khởi tử hồi sinh cũng chưa biết chừng. Thần sẽ cho người đi khắp nơi dò la tìm kiếm linh đơn diệu dược, may ra có thể giúp thế tử trì hoãn bệnh trạng.
Ông ta còn chưa dứt lời, đã nghe sau lưng có tiếng nói: - Phạm viện sứ, không cần làm phiền ngươi nữa.
Mọi người nhìn lại, thấy Tiêu Thiệu Tông đã chạy tới trước cửa, đang bước vào thư phòng.
Long Thái cau mày nói:
- Thế tử, ngươi?
- Ơn hoàng thượng chiếu cố, thần vô cùng cảm kích. Tiêu Thiệu Tông cười yếu ớt nói:
- Tuy nhiên con người cũng không dễ chết, với căn bệnh cứng đầu này, thần có thể sống đến ngày hôm nay, đã là sự chiếu cố của trời cao, nếu còn có thể sống một năm, nửa năm nữa, cũng là ân huệ của trời đất. Thần tự biết tình trạng sức khỏe của mình, qua bao nhiêu năm phụ vương cũng đã tìm vô số danh y, nhưng đều bó tay chịu thua, còn có thể sống được bao lâu, là tùy ông trời ban ân thôi!
Y vừa nói xong, lại ho một tràng.
Phạm viện sứ vội hỏi:
- Thế tử, ta sẽ đi chế thuốc ngay cho ngài! - Không cần nhọc công như vậy.
Tiêu Thiệu Tông cười nói:
- Dược liệu trong Hài Nam vương phủ chất chồng như núi, những năm gần đây, ta chưa từng có ngày nào không uống thuốc, thật sự là cũng ngán lắm rồi.
Y chắp tay, lại nói:
- Phạm viện sứ, đã khiến ngươi tốn công nhọc sức, ngươi bận nhiều việc, không cần phải nấn ná ở chỗ này.
Phạm viện sứ nhìn về phía Long Thái. Long Thái ngưng trọng, khẽ gật đầu, lúc này Phạm viện sứ mới cáo lui.
- Thế tử, sức khỏe ngươi không tốt, hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Long Thái bước tới an ủi:
- Trẫm sẽ phái người tiếp tục tìm kiếm danh y, bất luận như thế nào cũng phải điều trị tốt cho ngươi.
Tiêu Thiệu Tông cười héo hắt, ngần ngừ một lát mới nói”
- Hoàng thượng, sau này, thần sẽ càng ngày càng ít tiến cung, cũng sẽ không có cách nào san sẻ bớt những ưu tư lo lắng cho hoàng thượng. Người vừa mới đăng cơ không lâu, mọi việc không cần nóng vội, đã có Cẩm Y hầu hỗ trợ, tất cả rồi sẽ ổn cả.
Ngừng lại một chút, y lại nói tiếp:
- Giang sơn Đại Sở này là do các bậc tiền nhân dùng mồ hôi xương máu xây dựng nên, hoàng thượng phải một mình gánh vác giang sơn của Tiêu gia trên vai, thì càng phải bảo trọng hơn nữa mới được.
Tề Ninh thấy Tiêu Thiệu Tông biết rõ mình mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa, những vẫn có thể giữ được vẻ ung dung như vậy, trong lòng thầm kính phục.
- Cẩm Y hầu, ta vốn hy vọng có thể cùng ngươi trợ giúp hoàng thượng nhất thống tứ hải, làm cho bách tính thiên hạ đều an cư lạc nghiệp...
Sắc mặt Tiêu Thiệu Tông tái nhợt, giọng nói có phần yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn hết sức điềm tĩnh:
- Tuy nhiên xem ra ta không thể theo hoàng thượng đi quá xa, hoàng thượng rất coi trọng ngươi, ta mong rằng ngươi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hoàng thượng.
Tề Ninh chắp tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Hoàng thượng, thần cáo lui trước.
Tiêu Thiệu Tông lại ho khan một hồi, Long Thái kêu lên:
- Phạm Đức Hải!
Nội công Thái giám Tổng quản Phạm Đức Hải vội vàng bước vào, Long Thái căn dặn:
- Ngươi dẫn người đưa thế tử hồi cung, trên đường đi phải chiếu cố nhiều hơn.
Quay sang Tiêu Thiệu Tông, Long Thái lại nói: - Hôm khác trẫm sẽ đi thăm ngươi.
Tiêu Thiệu Tông thi lễ rồi không nói gì thêm, liền cùng Phạm Đức Hải lui ra ngoài,
Đợi Tiêu Thiệu Tông rời khỏi, Long Thái mới thở dài. Tề Ninh thấy vẻ mặt tiểu hoàng đế không được tốt, biết rõ là y lo lắng cho bệnh tình của Tiêu Thiệu Tông, liền an ủi:
- Hoàng thượng, sống chết có số, cũng không thể cưỡng cầu được, người cũng không cần quá lo lắng.
Long Thái khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, nói:
- Đúng rồi, ngươi đi sứ Đông Tề, đã từng quen biết Đường Dục, có biết hắn là người như thế nào?
- Cũng không tiếp xúc nhiều với hắn. Tề Ninh nói:
- Nghe nói hắn có địa vị rất cao ở Bắc Hán, nhưng trong tay cũng không có nhiều thực quyền.
Long Thái mỉm cười nói:
- Bắc Đường Dục rất thích văn chương chữ nghĩa, cũng có tài văn, phụ hoàng đã từng nhắc tới người này. Trong ba anh em Bắc Đường Hoan, Bắc Đường Hoan là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, hai huynh đệ của hắn là Bắc Đường Dục và Bắc Đường Khánh cũng đều là rồng trong loài người. Nhưng Bắc Đường Hoan đa nghi, sau khi lên ngôi, luôn tìm cách loại bỏ hai huynh đệ của mình. Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh là tướng tài nổi danh, năm đó hắn thống lĩnh quân đội ở tiền tuyến, đối chọi không khoan nhượng với Đại Sở ta, Bắc Đường Hoan không dám tùy tiện động chạm, nhưng vẫn chèn ép Bắc Đường Dục. Khiến cho tuy Bắc Đường Dục có địa vị tôn quý ở Bắc Hắn, nhưng trong tay vẫn không có thực quyền.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh cũng có hiểu biết đôi chút về lịch sử Bắc Hán, nhưng mấy chuyện này, đây là lần đầu tiên hắn nghe được.
- Bởi vì bị chèn ép, đương nhiên Bắc Đường Dục có phần oán hận cha con Bắc Đường Hoan.
Long Thái lại cười nói:
- Bắt được Bắc Đường Dục lúc này, đối với chúng ta có rất nhiều lợi ích.
- Hoàng thượng, Bắc Đường Dục không có thực quyền ở Bắc Hán, thì có thể biết được bao nhiêu chuyện cơ mật?
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Cho dù hắn nương nhờ vào Đại Sở ta, thì có được lợi ích gì? Long Thái nói:
- Mặc dù Bắc Đường Dục không có thực quyền ở Bắc Hắn, nhưng Bắc Đường Hoan lại để hắn làm một việc vô cùng quan trọng.
Dừng một chút, y lại nói: - Ngươi theo trẫm.
Y chắp tay sau lưng, lách qua một tấm bình phong bằng gỗ, Tề Ninh đi vào theo, chỉ thấy Long Thái đi thẳng tới một bên tường, chăm chú nhìn lên vách tường. Tề Ninh bước tới, mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra trên vách tường có treo một tấm bản đồ.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn, tấm bản đồ này chỉ mô tả khu vực phía Nam gần sông Hoài, bao gồm cả vùng Vân Quý Xuyên (Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên), trên đó vẽ cả núi non, sông ngòi, quan ải hiểm yếu, chỉ có điều là khu Vân Quý được vẽ rất sơ lược.
- Một tấm bản đồ này đã hao phí sức lực và tâm trí của vô số người.
Long Thái chậm rãi nói:
- Cho tới tận bây giờ, địa hình lãnh thổ của Đại Sở ta cũng không thể thể hiện rõ ràng trên tấm bản đồ này, thậm chí còn có một chút sai lầm.
Y xoay người lại:
- Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu muốn Bắc phạt thành công, ngoại trừ bản thân phải có thực lực, ngươi có biết còn cần một điều quan trọng gì nữa không?
- Ý hoàng thượng muốn nói, phải biết địa hình khái quát của đối phương?
Long Thái hơi gật đầu:
- Đúng vậy, dưới gầm trời này, muốn vẽ địa hình giang sơn muôn dặm lên bản đồ, biết bao gian nan vất vả. Theo trẫm biết, thời tiền triều, trong hoàng cung Lạc Dương thật ra cũng có một tấm hoàn vũ đồ (bản đồ thế giới), nhưng lúc Bắc Đường Thiên Vũ dẫn quân đánh vào Lạc Dương, trong cung có người phóng hỏa, nghe nói hoàn vũ đồ chìm trong ngọn lửa, tuy rằng chữa lửa kịp thời, nhưng hoàn vũ đồ đã bị cháy phân nửa.
Thật ra Tề Ninh hiểu rất rõ, muốn vẽ bản đồ, tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Đặc biệt là ở vào thời đại có điều kiện hạn chế này, muốn làm ra một bức bản đồ địa hình, cho dù có thời gian mười năm, hai mươi năm, cộng thêm rất nhiều sức người, sức của, căn bản là không có khả năng thực hiện. Có thể nói một tấm bản đồ thế giới, là vật báu vô giá.
- Bắc Đường Thiên Võ không lấy được hoàn vũ đồ nguyên vẹn, vẫn muốn phục hồi nó.
Long Thái chậm rãi nói:
- Nghe nói khi đến tay Bắc Đường Hoan, hoàn vũ đồ đã được phục hồi hơn phân nửa, hắn không muốn giao thực quyền cho Bắc Đường Dục, cho nên phái Bắc Đường Dục phụ trách khôi phục hoàn vũ đồ!
Ánh mắt lóe sáng, mang theo một chút hưng phấn, y nhìn chằm chằm Tề Ninh, nói:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ giá trị của Bắc Đường Dục rồi chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận