Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1468: Hạo Nhiên Kiếm Khí

Địa Tạng thản nhiên nói:
- Chỉ cần Ách Nô bình yên vô sự, dù người trong thiên hạ đều chết hết thì có làm sao?
Tề Ninh hít sâu một hơi, nhưng trong lòng cũng hiểu được. Những gì gặp phải mấy chục năm qua đã khiến trong lòng Địa Tạng tràn ngập oán hận. Năm đó bị ném bỏ ở Đại Tuyết Sơn, hạt giống oán hận kia đã chôn sâu trong lòng bà ta. Thời gian trôi qua, hạt giống cừu hận đã sớm lớn lên trở thành cây lớn che trời trong nội tâm bà ta.
Câu đố vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tề Ninh, cuối cùng hôm nay đã nhận được chân tướng của sự thực.
Bắc Cung thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện.
Địa Tạng chăm chú nhìn Bắc Cung, một hồi lâu sau bỗng nhiên nói:
- Năm đó Ách Nô cứu được ngươi một mạng, ngươi nợ hắn một ân tình, ngươi có nhận hay không?
Bắc Cung gật đầu nói:
- Không sai, ta nợ hắn, cũng nợ ngươi.
- Hôm nay ngươi có nên trả lại ân tình mà ngươi đã nợ cho chúng ta hay không?
Bắc Cung lập tức nói:
- Cho dù hai người cần gì, chỉ cần ta có thể làm được, tất không chối từ.
- Vậy thì tốt, ngươi làm một việc cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?
Bắc Cung gật đầu nói:
- Ngươi nói đi, ta có thể làm được, chắc chắn dốc toàn lực.
Địa Tạng chậm rãi di chuyển ánh mắt về phía Đảo chủ, khẽ cười nói:
- Người này khẩu phật tâm xà, chính là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ… !
Bà ta còn chưa nói xong, Đảo chủ thình lình biến sắc. Lại nghe Địa Tạng tiếp tục nói:
- Năm đó cách Ách Nô gần nhất ngoài Hắc Phục chính là người này. Lúc ấy Hắc Phục bị thương trên đùi, hành động bất tiện, bản thân khó bảo đảm. Vả lại Hắc Phục đã chết rồi, nợ năm đó cũng xóa bỏ. Nhưng lúc ấy nếu như người này có thể ra tay, Ách Nô nhất định có thể cứu được. Nhưng hắn nhìn thấy Ách Nô vẫy tay với hắn, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ. Ách Nô bị hại, tội của người này không thể tha.
Khóe mắt Đảo chủ co rúm, ngay cả Tề Ninh cũng thấy kinh ngạc.
Địa Tạng rõ ràng ước hẹn riêng với Đảo chủ, hôm nay sẽ liên thủ đối phó Bắc Cung, không nghĩ tới lúc này bà ta lại nói ra mấy lời như vậy.
- Loại người này, đương nhiên không thể sống trên đời.
Giọng Địa Tạng ôn hòa, nở nụ cười yếu ớt:
- Kiếm Thần có thể giết người này giúp ta hay không?
Bắc Cung cũng lộ vẻ kinh dị, không nghĩ tới Địa Tạng lại muốn mình ra tay với Đảo chủ.
Đảo chủ cũng nhìn ra được, lời này của Địa Tạng rõ ràng đã sớm chuẩn bị rồi, không phải ý định tạm thời. Lão cười lạnh nói:
- Mộ cô nương đây là ý gì? Ước định của chúng ta, ngươi coi như không có sao?
- Kiếm Thần có đáp ứng hay không?
Địa Tạng không thèm quan tâm Đảo chủ, chỉ chăm chú nhìn Bắc Cung hỏi.
Bắc Cung trầm mặc một lát, lúc này mới nhìn Đảo chủ.
Đảo chủ chợt bật cười, lớn tiếng nói:
- Bắc Cung huynh, hiện giờ huynh đệ mới biết được nhiều năm như vậy vẫn luôn trách lầm ngươi. Huynh đệ vẫn cho rằng ngươi lạnh nhạt với nàng, chỉ là bạc tình bạc nghĩa. Hiện giờ ta mới hiểu được, nữ nhân này lòng như rắn rết, ngoan độc tới cực điểm. Nàng rõ ràng là châm ngòi huynh đệ chúng ta tự giết lẫn nhau, nàng lại có thể ngồi núi xem hổ đấu, cuối cùng ngư ông đắc lợi.
Thực ra ai cũng hiểu, Địa Tạng muốn Bắc Cung ra tay đối phó Đảo chủ, đúng là muốn làm cho hai Đại Tông Sư liều mình so đấu.
- Bắc Cung huynh, lần này chúng ta lên đảo, là vì Huyền Vũ Đan.
Đảo chủ thở dài:
- Hiện giờ huynh đệ thề với trời, Huyền Vũ Đan này thuộc về ngươi, không tranh đoạt với ngươi. Chẳng qua phụ nhân này tâm địa độc ác, nếu không diệt trừ, chắc chắn tai họa vô cùng. Trong lòng ngươi rất rõ ràng, những người này, nàng hận ngươi nặng nhất. Chúng ta tự giết lẫn nhau, dù cuối cùng ai thắng, chắc chắn cũng nỏ mạnh hết đà, đến lúc đó chỉ cần nàng ra tay, có thể dễ dàng lấy được tính mạng người thắng. Nếu như ngươi thắng ta, nàng sẽ lập tức xuống tay với ngươi, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Bắc Cũng khẽ gật đầu, nói:
- Ta hiểu được!
Đảo chủ vội nói:
- Bắc Cung huynh đã hiểu được, chúng ta đương nhiên không thể trúng quỷ kế của nàng. Hai người chúng ta liên thủ diệt trừ phụ nhân ác độc này, cũng không phải việc khó.
Bắc Cung lại gật đầu nói:
- Hiện giờ nếu chúng ta liên thủ, trong thiên hạ đã không còn đối thủ.
- Diệt trừ phụ nhân này, Huyền Vũ Đan đều thuộc về Bắc Cung, huynh đệ tuyệt đối không nói nhiều một câu.
Đảo chủ thở dài:
- Huynh đệ có thể bảo đảm, từ nay về sau, sẽ không rời Bạch Vân Đảo nửa bước, thiên hạ này đều thuộc về Bắc Cung huynh.
Tề Ninh cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm Mạc Lan Thương này quả nhiên bẩn thỉu tới cực điểm.
Lúc đầu Đảo chủ dự mưu đã lâu muốn liên thủ với Địa Tạng diệt trừ Bắc Cung, lại không nghĩ tới chuyện phát triển hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của lão. Chuyện tới hiện giờ, Địa Tạng chẳng những không liên thủ với lão, thậm chí xui khiến Bắc Cung xuống tay với lão. Nếu như Bắc Cung thực sự ra tay, giống như lão nói, dù ai thắng ai thua, cuối cùng người thắng duy nhất chỉ có thể là Địa Tạng.
Trong lòng Đảo chủ biết chuyện không ổn, lúc trước còn nhìn chằm chằm Bắc Cung, trong nháy mắt liền yếu thế với Bắc Cung.
Ngay cả nhân vật giang hồ bình thường, phàm là người có chút cốt khí cũng sẽ không mặt dày vô sỉ thay đổi sắc mặt trong nháy mắt như thế. Nhưng giờ phút này Đảo chủ thay đổi sắc mặt lại lời lẽ chính nghĩa. Không chỉ Tề Ninh, ngay cả những người khác ở đây cũng đều lộ vẻ coi thường.
Bắc Cung trầm mặc một lát, lúc này mới nói với Địa Tạng:
- Đời này ta nợ ngươi rất nhiều, hiện giờ có thể làm cho ngươi cũng chỉ có chuyện này.
Địa Tạng yếu ớt nói:
- Chỉ cần ngươi có thể làm cho ta một chuyện, cũng không uổng công ta từng đối đãi với ngươi như vậy.
Bắc Cung lại không nói nhiều, quay người đối mặt với Đảo chủ, bình tĩnh nói:
- Một trận chiến của chúng ta, vốn không thể tránh được.
Một tay lão chắp sau lưng, tay kia nâng lên. Sắc mặt Đảo chủ nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Bắc Cung huynh thực sự muốn bị nàng lợi dụng sao?
- Mời!
Bắc Cung cũng không nói nhiều.
Tề Ninh cảm thán trong lòng, biết hành động này của Bắc Cung đơn giản vì xấu hổ với Địa Tạng.
Hắn còn chưa nghĩ nhiều, đã thấy Bắc Cung nâng một cánh tay lên, một cỗ kình khí từ bốn phương tám hướng hội tụ tới lòng bàn tay lão. Đám người Tề Ninh không thể làm gì, vội vàng lui lại, tránh tai bay vạ gió.
Lúc trước Bắc Cung và Đảo chủ liên thủ diệt trừ Bắc Đường Huyễn Dạ. Đảo chủ đột nhiên ra tay với Bắc Đường Huyễn Dạ, quyết đầu gần như kết thúc trong chốc lát. Giờ phút này là hai Đại Tông Sư so đấu chính diện, hai bên đều biết là so đấu sống còn, ngay cả những người khác cũng biết trận quyết đấu này sợ rằng còn khủng bố hơn lúc trước nhiều.
Lần này không có cát bay đá chạy, hai Đại Tông Sư so đấu chính diện như tượng đá, thậm chí có vẻ yên tĩnh khác thường.
Tề Ninh tránh đi rất xa, nhìn thấy Địa Tạng vẫn đứng cách Bắc Cung không xa, hắn chợt nghĩ tới. Có phải Địa Tạng lại đùa nghịch thủ đoạn gì, cố ý để Bắc Cung và Đảo chủ quyết đấu, lại chuẩn bị đột nhiên ra tay, giống như Đảo chủ lúc trước, làm ra chuyện như thế với Bắc Đường Huyễn Dạ.
Nhưng nghĩ lại nếu thực sự như thế, Bắc Cung cũng chưa chắc sẽ trách Địa Tạng.
Nếu như Bắc Cung không có bất kỳ xấu hổ nào đối với Địa Tạng, cũng sẽ không tùy tiện Địa Tạng châm ngòi, đối chiến chính diện với Đảo chủ. Lão đã lựa chọn như vậy, đương nhiên sẽ không để ý tới sống chết.
Kình khí ngưng tụ, nhanh chóng biến hóa thành một thanh kiếm khí phía trên đầu Bắc Cung.
Lấy khí làm kiếm, trong thiên hạ cũng chỉ Bắc Cung mới có thể làm ra được. Trên đời này có thể chống được kiếm này sợ rằng cũng chỉ có Đại Tông Sư.
- Khai!
Chỉ nghe Bắc Cung hô lớn một tiếng, thanh kiếm khí treo trên không trung xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào kiếm khí kia, không ngờ phát hiện, khi kiếm khí xoay tròn nhanh chóng, thanh kiếm khí kia một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám, cuối cùng hóa thành mười mấy thanh kiếm khí. Những kiếm khí này vờn quanh thành một vòng tròn, phát ra tiếng kiếm minh ong ong trên không trung.
Đối với hai Đại Tông Sư mà nói, hiện giờ là so đấu sống chết, vừa ra tay chắc chắn dốc toàn lực.
Cao thủ tuyệt thế thực sự, chỉ cần đối phương vừa ra tay, đã có thể đánh giá đại khái thực lực của đối phương. Trước đó hai người liên thủ diệt trừ Bắc Đường Huyễn Dạ, trên thực tế cũng khiến hai bên hiểu đại khái về thực lực của đối phương. Cho nên với hai người mà nói, căn bản không cần thiết phải dò xét cái gì.
- Hạo Nhiên Kiếm Khi, xuất!
Chữ ‘xuất’ vừa ra khỏi miệng, mười mấy thanh kiếm khĩ xoay tròn trên không lại giống như mũi tên nhọn bắn mạnh qua Đảo chủ. Rõ ràng là kiếm khí do kình khí ngưng tụ thành, nhưng Tề Ninh lại thấy rõ ràng hình dáng kiếm khí kia, thật giống mười mấy thanh lợi kiếm đâm xuống.
Tề Ninh cảm thấy sợ hãi.
Hắn đương nhiên biết được, mười mấy thanh lợi kiếm này đâm mạnh tới, mỗi thanh lợi kiếm ẩn chứa uy lực không gì sánh kịp. Cho dù cao thủ hàng đầu như Không Tàng Đại Sư của Đại Quang Minh Tự, đối mặt với bất kỳ một thanh kiếm khí nào trong đó, sợ rằng cũng khó mà chống đỡ được, càng không cần nói cùng lúc đối mặt với mười mấy thanh kiếm khí công kích.
Mặc dù hình tượng uy nghiêm của Đảo chủ đã sụp đổ ầm ầm trong lòng Xích Đan Mị, thế nhưng nhìn thấy mười mấy thanh kiếm khí kia đánh úp về phía Đảo chủ, Xích Đan Mị vẫn kinh ngạc thốt lên một tiếng, sâu trong lòng vẫn lo lắng cho an nguy của Đảo chủ.
Ngay khi kiếm khí sắp đâm trúng Đảo chủ, liền thấy thân hình Đảo chủ bỗng nhiên nhoáng một cái. Gần như trong nháy mắt, thân thể lão như bùng nổ, nháy mắt chia thành mấy bóng người. Mấy bóng người này lập tức tiếp tục chia ra, khiến người ta hoa mắt, trên bờ cát bỗng nhiên xuất hiện hơn mười cái bóng của Đảo chủ, giống như mỗi cái bóng đều là Đảo chủ, nhưng mỗi cái bóng đều vô cùng mờ ảo, giống như bóng ma. Cho dù thị lực của Tề Ninh, căn bản cũng không phân biệt được cái nào rốt cuộc là Đảo chủ thực sự.
Đôi mắt Tề Ninh co rúm vào.
Hắn đương nhiên hiểu được, cũng không phải Đảo chủ có thể thực sự phân chia cơ thể, mà là tốc độ thực sự quá nhanh, tốc độ di chuyển đã vượt qua nhận biết của mắt người bình thường. Mấy bóng người kia đương nhiên chỉ có một cái là Đảo chủ thực sự, mấy cái khác đều là tàn ảnh lúc Đảo chủ di chuyển. Bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, dưới mắt người bình thường, chân thân đã di chuyển đi rồi, nhưng tàn ảnh vẫn còn tồn tại trong mắt.
Đảo chủ tránh kiếm khí, kiếm khí đánh vào bờ cát, tiếng ầm ầm liên tục không ngừng. Mỗi đạo kiếm khí rơi xuống, đều đánh thành cái hố sâu trên bờ cát.
Đang lúc đám người Tề Ninh không rõ rốt cuộc chân thân của Đảo chủ ở đâu, thoáng chốc lại nhìn thấy cái bóng lộn xộn đông đảo của Đảo chủ đã tới gần bắc Cung. Trong lúc nhất thời chung quanh Bắc Cung xuất hiện cái bóng của Đảo chủ. Tề Ninh thấy thế, trái tim lập tức xiết chặt. Không chờ hắn nghĩ nhiều, nhưng tàn ảnh kia gần như biến mất cùng một lúc, tất cả mọi người nhìn thấy, Đảo chủ đã đứng trước mặt Bắc Cung, hai người gần trong gang tấc, không hề ngừng lại, nắm tay Đảo chủ nắm thành nắm đấm, đánh mạnh vào ngực Bắc Cung.
Kiếm khí chưa tan!
Mười mấy thanh kiếm khí bị Đảo chủ tránh né dù đều hụt, thế nhưng không tan đi. Thời điểm nắm đấm của Đảo chủ đánh trúng ngực Bắc Cung, những kiếm khí kia giống như sống dậy, từ các nơi quay lại. Chỉ nghe Bắc Cung nói một tiếng ‘thu’, mười mấy thanh kiếm khí từ phía sau đâm tới lưng Đảo chủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận