Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1175: Không mời mà đến


- Nếu như Tề Ninh cũng không mắc lừa, như vậy hành động đêm nay có thể rơi vào bẫy rập của bọn chúng không?
Trong phủ Thục Vương, sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ, đột nhiên Lý Hoằng Tín hỏi một câu.
Hình như Tây Môn Hoành Dã rất kinh ngạc khi Lý Hoằng Tín lại hỏi một câu như vậy vào lúc này, nhưng y vẫn trả lời:
- Vương gia, mục đích giương đông kích tây của chúng ta đã đạt được, hôm nay phủ thứ sử cũng không tăng cường phòng thủ. Chúng ta đã phái người quan sát binh sĩ giữ bốn cửa thành và binh doanh phủ Thành Đô, những nơi đó vẫn không có hành động gì, mà cho dù phủ thứ sử có chuẩn bị, thì đó chỉ là một số nhân thủ thường ngày của phủ thứ sử mà thôi. Hành động đêm nay, người của chúng ta nhiều hơn bọn chúng gấp bội, đủ để khống chế cục diện.
Lý Hoằng Tín hơi đăm chiêu.
Hắn biết Tây Môn Hoành Dã nói cũng không sai.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch hành động, binh mã mà Vi Thư Đồng có thể sử dụng, đều đã bị phía Thục Vương giám thị chặt chẽ, nếu lần này Tề Ninh muốn sắp đặt bẫy rập, đương nhiên sẽ liệu định việc Thục Vương sẽ tấn công thẳng vào phủ thứ sử, như vậy hắn cũng nhất định sẽ bố trí mai phục ở phủ thứ sử, mà như vậy tất nhiên hắn sẽ điều động tới binh mã trong thành.
Nhưng binh mã trong thành vẫn không hề có động tĩnh, cũng cho thấy Tề Ninh không nghĩ tới việc hôm nay Thục Vương tập kích vào phủ thứ sử, bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành động nào như vậy.
Nhưng trong lòng Lý Hoằng Tín vẫn cảm thấy hơi bất an.
Trải qua vô số sóng gió, Lý Hoằng Tín có dự cảm rất mạnh mẽ đối với rất nhiều việc, tuy rằng tất cả đều được lên kế hoạch chặt chẽ và chu đáo, hơn nữa nhân mã của Vi Thư Đồng dường như cũng không hề có động tĩnh gì, nhưng càng là như vậy, lúc này Lý Hoằng Tín càng có cảm giác bất an, thậm chí sâu trong đáy lòng, còn có cảm giác sợ hãi.
Cảm giác này đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, nhưng gần đây lại nảy sinh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Trong phủ Thục Vương hoàn toàn yên ắng, trước đó, các hộ vệ canh giữ phủ đã theo kế hoạch, đánh vào kho binh khí. Thường ngày, kho binh khí đương nhiên cũng có quan binh canh gác, nhưng xưa nay số người không nhiều lắm, gần một trăm người đủ sức để khống chế được kho binh khí trong một thời gian ngắn. Chỉ cần chiếm được kho binh khí, thì cho dù trong thành có lực lượng khác ủng hộ Vi Thư Đồng, nhưng trong tay không có binh khí, thì cũng không thể hình thành sự uy hiếp đối với Thục Vương.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người hô lên:
- Bẩm báo vương gia, có người cầu kiến!
Lý Hoằng Tín và Tây Môn Hoành Dã đều ngẩn ra, Tây Môn Hoành Dã trầm giọng nói:
- Là ai cầu kiến?
- Hắn nói hắn là người vương gia muốn gặp nhất.
Người ngoài cửa đáp:
- Hắn còn nói vương gia phải gặp hắn, nếu không, vương gia rất khó qua được đêm nay.
Lý Hoằng Tín càng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tây Môn Hoành Dã. Tây Môn Hoành Dã suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, lúc này Lý Hoằng Tín mới nói:
- Cho hắn vào.
- Ầm ầm…!
Đột nhiên từ xa vọng tới tiếng sấm sét, khóe mắt Lý Hoằng Tín giần giật, bình tĩnh nói:
- Xem ra trời sắp mưa rồi!
Đang lúc hoàng hôn, ngoài xa mây đen bao quanh, nhưng trận mưa lại trì hoãn không rơi xuống.
Không bao lâu sau, trong bóng đêm, đã nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ngoài cửa. Lý Hoằng Tín ngồi trên ghế, cũng không đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa chính, chỉ thấy người đi đầu giơ tay lên, ra hiệu cho những người phía sau không cần đi theo, rồi mới bước vào phòng. Nhìn thấy người kia, con ngươi Lý Hoằng Tín co rút lại, ngay cả Tây Môn Hoành Dã cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Người từ ngoài cửa đi vào, không phải ai khác, mà chính là Tề Ninh.
Đêm nay Đái Lăng dẫn người đánh vào phủ thứ sử, mục đích là muốn giết Tề Ninh, làm sao Lý Hoằng Tín có thể nghĩ ra, lúc này Tề Ninh lại xuất hiện ở chỗ này trước mặt mình.
Trong nháy mắt, trái tim của Lý Hoằng Tín như bị bóp nghẹt.
Lúc này đương nhiên y đã biết, đám Đái Lăng đã rơi vào bẫy của Tề Ninh, mà phủ Thục Vương cũng hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Tề Ninh. Phủ Thục Vương vốn có gần trăm tên hộ vệ dũng mãnh không sợ chết, sự trung thành của những người này đối với Lý Hoằng Tín, đương nhiên là không thể nghi ngờ, hơn nữa người nào cũng đều là dũng sĩ được Lý Hoằng Tín lựa chọn kỹ càng, sức chiến đấu của ai cũng hết sức mạnh mẽ.
Nếu như đám hộ vệ này còn ở lại phủ, cho dù Đái Lăng rơi vào bẫy, nhưng nếu quan binh muốn đánh vào phủ Thục Vương, chắc chắn cũng phải trả một cái giá đắt.
Nhưng vệ đội gần trăm người của phủ Thục Vương, đã được phái đi chiếm kho binh khí.
Toàn bộ lực lượng canh giữ phủ Thục Vương đi mất, đây là lúc phủ Thục Vương yếu ớt nhất kể từ khi được xây dựng nên, nhưng đúng vào lúc này, Tề Ninh lại dẫn người tới phủ Thục Vương.
Tề Ninh chậm rãi đi vào phòng, liếc nhìn Tây Môn Hoành Dã, rồi mới quay sang Lý Hoằng Tín, chắp tay nói:
- Vương gia!
Trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt Lý Hoằng Tín vẫn trấn định, cười nhạt nói:
- Hóa ra là Hộ Quốc công, đêm hôm khuya khoắt, không biết quốc công tới đây có việc gì?
- Vương gia đều ngủ muộn như vậy sao?
Tề Ninh mỉm cười hỏi. Không đợi Lý Hoằng Tín đáp, hắn đi thẳng tới chiếc ghế bên cạnh Lý Hoằng Tín, ngồi xuống, kéo kéo quần áo, rồi mỉm cười nói:
- Nếu vương gia không ngủ được, ta mạo muội tới đây, như vậy cũng không coi là quấy nhiễu mộng đẹp của vương gia.
Vẻ mặt khó coi, Tây Môn Hoành Dã mấp máy môi, nhưng không nói gì.
- Tây Môn trưởng sử là người mà nhiều năm qua vương gia vẫn nể trọng.
Tề Ninh liếc nhìn Tây Môn Hoành Dã, thản nhiên nói:
- Ta biết vương gia rất coi trọng Tây Môn trưởng sử, như vậy Tây Môn trưởng sử cũng mang ơn đối với sự chiếu cố của vương gia chứ?
Khóe miệng thoáng hiện một nụ cười rất nhạt, Tây Môn Hoành Dã nói:
- Vương gia đối với ta ân trọng như núi, đương nhiên là ta mang ơn vương gia.
- Bởi vậy, nếu vì vương gia mà phải hy sinh tính mạng của mình, đương nhiên Tây Môn trưởng sử cũng không luyến tiếc?
Tề Ninh nói:
- Trên đường tới đây, ta đã nghĩ giúp ngươi một biện pháp, đó là uống rượu độc, không biết trong phủ vương gia có rượu độc hay không, có thể cho ta mượn, cho Tây Môn trưởng sử dùng một chút.
Con ngươi co rút, Lý Hoằng Tín cười lạnh nói:
- Bổn vương không rõ Hộ Quốc công nói như vậy là có ý gì?
- Vương gia tạo phản, liên lụy cửu tộc.
Tề Ninh thở dài:
- Để lần này bớt đi một số người chết, vương gia phải báo cho người trong thiên hạ, Tây Môn trưởng sử tự tiện chủ trương, âm thầm bày ra hành động mưu phản lần này, tuy rằng bởi vì như vậy, vương gia sẽ bị liên lụy, thậm chí phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng, nhưng ta có thể cố gắng giữ lại tính mạng cho vương gia. Năm xưa, vương gia viết thư xin hàng tổ phụ của ta, khiến danh tiếng Cẩm Y Tề gia truyền khắp thiên hạ, cũng vì vậy khiến Cẩm Y Tề gia lập được công lao rất lớn. Bởi vậy, trong mắt người Cẩm Y Tề gia, coi như vương gia có chút ân tình đối với Tề gia chúng ta, Cẩm Y Tề gia chúng ta tri ân báo đáp, hôm nay khi phủ Thục Vương gặp lúc nguy nan, ta chỉ có thể giữ được tính mạng cho vương gia.
Đột nhiên Lý Hoằng Tín đứng bật dậy, trên khuôn mặt hiện ra sát ý đầy u ám.
Tề Ninh cũng không nhìn y, hắn ngồi tựa trên ghế, thản nhiên nói:
- Sau khi vương gia phái thị vệ trong phủ ra ngoài, phủ Thục Vương đã bị bao vây, ta chỉ cần phát ra một tín hiệu nho nhỏ, bọn họ sẽ như sói như hổ đánh vào phủ Thục Vương. Đây là cơ hội để bọn họ lập được công lao, bởi vậy vương gia tuyệt đối đừng nghĩ là bọn họ sẽ nương tay.
Trong phủ Thục Vương, đã không có bất kỳ lực lượng nào chống chọi với ta, năm xưa vương gia trình thư xin hàng, có thể thấy được vương gia là bậc tuấn kiệt thức thời, vậy thì, xin vương gia vẫn cứ thức thời như trước.
- Tề Ninh, thủ đoạn hay lắm!
Lý Hoằng Tín giận quá hóa cười:
- Không hổ là người của Cẩm Y Tề gia!
Tề Ninh lại cười nói:
- Vương gia quá khen, vương gia là người từng trải qua sóng to gió lớn, ta biết lần này vương gia muốn đánh cược, một khi đã có kết quả, đương nhiên vương gia biết phải làm thế nào nhận chịu kết quả.
Giơ tay chỉ vào Tây Môn Hoành Dã, hắn nói tiếp:
- Giao thủ cấp của hắn cho ta, sau đó vương gia mang thủ cấp của hắn vào kinh, thỉnh tội với hoàng thượng, ta tin hoàng thượng là một vị hoàng đế nhân hậu, may ra có thể tha mạng cho vương gia!
Lý Hoằng Tín thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Tây Môn Hoành Dã, cười nói:
- Tây Môn trưởng sử, Hộ Quốc công muốn bổn vương mang đầu của ngươi vào kinh thỉnh tội Long Thái, ý của ngươi thế nào?
- Nếu như đầu của thuộc hạ thực sự có thể giữ được tính mạng của vương gia, đương nhiên thuộc hạ sẽ dâng thủ cấp lên.
Tây Môn Hoành Dã thở dài:
- Chỉ tiếc là người Sở quốc thực sự rất kiêng kỵ đối với vương gia, lần này khó khăn lắm mới tìm được cớ, đương nhiên bọn họ sẽ không vì thủ cấp của thuộc hạ, mà khoan hồng đối với vương gia.
Lý Hoằng Tín gật đầu nói:
- Bổn vương cũng nghĩ như vậy.
Nhìn về phía Tề Ninh, Lý Hoằng Tín nói:
- Hộ Quốc công, thật ra bổn vương thấy có một việc rất lạ, không biết ngươi có thể giải đáp giúp bổn vương không?
Tề Ninh giơ tay lên, nói:
- Mời vương gia nói!
- Bổn vương biết ngươi muốn bổn vương vào kinh, cũng không phải là ý chỉ của Long Thái.
Lý Hoằng Tín nói:
- Đơn giản là ngươi muốn bức bổn vương ta tay, như vậy ngươi có cớ đối phó bổn vương.
Tề Ninh thở dài:
- Ta biết làm như vậy quả thật có phần không chính đáng, nhưng vương gia có gốc rễ vững chắc ở Tây Xuyên, ngày nào ngươi còn sống, ngày đó ngươi còn là mối uy hiếp đối với triều đình. Hoàng thượng là bậc minh quân có chí lớn và mưu lược, vì muôn dân trong thiên hạ, tất nhiên hoàng thượng phải diệt Tề bình Hán, cuối cùng nhất thống thiên hạ. Thế nhưng muốn đạt được mục đích như vậy, trước hết bản thân Sở quốc không để xảy ra loạn lạc. Người khiến triều đình kiêng kỵ cũng không nhiều, nhưng đương nhiên vương gia được xem là một trong số đó.
Lý Hoằng Tín khẽ gật đầu, Tề Ninh tiếp tục nói:
- Hơn nữa, kế hoạch vĩ đại của hoàng thượng đã bắt đầu, đại quân đã Bắc thượng, thế nhưng hoàng thượng luôn lo lắng phía Tây Xuyên này xảy ra vấn đề, bởi vậy nếu có biện pháp loại trừ sự uy hiếp của vương gia, đương nhiên là có lợi cho đại nghiệp của hoàng thượng, mà thật ra cũng có lợi cho muôn dân trong thiên hạ.
- Tuổi còn trẻ, miệng lưỡi đúng là không tệ.
Lý Hoằng Tín cười nhạt nói:
- Ngươi nói như vậy, ngay cả bổn vương cũng cảm thấy mình nên chết cho rồi!
Tề Ninh nói:
- Nếu nói vương gia là một con cá, Tây Xuyên là cái ao của vương gia, con cá rời khỏi nước, nhất định phải chết, vương gia rời khỏi Tây Xuyên, cũng sẽ không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, bởi vậy ta phải bức vương gia xuất thủ. Trước mắt, ngoài biện pháp để vương gia rời khỏi Tây Xuyên, ta cũng không có biện pháp nào tốt hơn, mong vương gia không phiền lòng.
Lý Hoằng Tín nói:
- Xem ra bổn vương lợi dụng thế thân ra khỏi thành bái tế mẫu thân, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ngươi?
- Có ảnh hưởng.
Tề Ninh rất nghiêm túc nói:
- Ta cho rằng vương gia muốn nhân cơ hội trốn thoát còn nghĩ không biết có cần sai người vây bắt vương gia hay không, thế nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, ta đột nhiên hiểu rõ, ý nghĩ đó của ta, là đúng với mong muốn của vương gia. Vương gia lợi dụng thế thân để ra khỏi thành, vốn là muốn thu hút sự chú ý của ta, thậm chí muốn ta dẫn binh mã ứng phó, cũng chính vì như vậy, ta lại càng thêm xác định, vương gia đã chuẩn bị động thủ rồi.


Lý Hoằng Tín thở dài:
- Nói như vậy thì, bổn vương dùng thế thân bái tế mẫu thân, kết quả đưa tới lại hoàn toàn trái ngược.
Tề Ninh mỉm cười, nói:
- Thật ra ta biết, nếu như vương gia động thủ, mục tiêu nhất định là phủ thứ sử. Chỉ có điều, ta vẫn suy đoán, trong tay vương gia có lực lượng nào có thể tập kích phủ thứ sử, càng nghĩ, càng cảm thấy, ngoại trừ điều Cẩm Quan vệ tới, dường như vương gia cũng không có lực lượng nào có thể sử dụng được.
- Cẩm Quan vệ trung thành, đáng tin cậy, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, bổn vương muốn làm nên chuyện, đương nhiên không thể thiếu bọn họ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Bởi vậy ta đoán rằng, vương gia nhất định bí mật điều Cẩm Quan vệ từ ngoại thành vào trong thành. Không những điều nhân thủ tới, mà binh khí cũng sẽ được bí mật vận chuyển vào thành, nhưng bốn cửa thành của Thành Đô đều có lính canh, làm thế nào vương gia có thể điều bọn họ vào? Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một khả năng, đó là, trước đây vương gia đã mua chuộc nha tướng giữ thành rồi, hoặc cũng có thể nói, nha tướng trong thành đã là người của vương gia từ lâu rồi.
Lý Hoằng Tín cười nhẹ, c bưng chén trà lên, nước trà đã nguội từ lâu, nhưng Lý Hoằng Tín vẫn nhấp một ngụm nhỏ.
- Bốn tên nha tướng giữ cửa thành, tuy không thể xác định ai trung thành nhất, nhưng ai có vấn đề, Vi Thư Đồng là người có thể nắm rõ ràng nhất.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Dương Lâm để cho người của Nghĩa Uy tiêu cục vào thành, vào thời điểm như vậy, làm sao không khiến người ta nghi ngờ?
- Bổn vương hiểu rồi.
Lý Hoằng Tín đương nhiên không phải là kẻ ngốc, y đã rõ điểm mấu chốt vấn đề:
- Bổn vương bí mật điều người vào cửa Nam, nhưng các ngươi cũng bí mật điều người vào thành từ cửa khác.
Tề Ninh cười nói:
- Rốt cuộc vương gia hiểu rõ rồi. Dù sao Vi Thư Đồng cũng là thứ sử Tây Xuyên, trong tay đương nhiên cũng có một số người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ, nếu vương gia có thể bí mật điều người vào thành, đương nhiên Vi đại nhân cũng có thể làm như vậy. Chỉ cần tránh tai mắt của Dương Lâm ở cửa Nam, ba cửa còn lại, coi như an toàn. Vương gia hành động trước, tất nhiên sẽ phái người dán mắt vào bốn cửa thành và binh doanh trong thành, nếu như những binh mã nơi đó có chút động tĩnh, tất nhiên vương gia sẽ không tùy tiện động thủ. Bởi vậy, muốn cho vương gia động thủ, mấy đội binh mã đó không thể có động tĩnh nào.
Lý Hoằng Tín gật đầu nói:
- Không sai, bổn vương dán mắt vào những nói đó, quả thật bổn vương không ngờ, các ngươi cũng đâng âm thầm điều người vào thành.
Lúc này vẻ mặt Tây Môn Hoành Dã đã bình tĩnh lại.
- Thật ra ta cũng không mong muốn vương gia thực sự ra tay.
Tề Ninh thở dài:
- Nói một cách công tâm, vương gia là một lão tướng kinh nghiệm chiến trận, mà hiện nay, đại tướng có thể một mình đảm đương một phía của đế quốc, hết sức hiếm có. Nếu như vương gia thực sự có thể vào kinh, trợ giúp hoàng thượng bày mưu tính kế, đối với đế quốc đương nhiên là chỉ có lợi chứ không có hại. Như vậy, không những đế quốc được lợi, mà bản thân vương gia cũng có thể bình an sống qua tuổi già, tiếc rằng…
Lý Hoằng Tín cười nói:
- Hộ Quốc công, bộ tộc họ Lý của ta ở Tây Xuyên đã hơn trăm năm, Sở quốc các ngươi cướp đoạt Tây Xuyên của Lý gia ta, hôm nay lại muốn Lý gia tươi cười đi trợ giúp Sở quốc, nếu như tổ tiên của họ Lý dưới suối vàng biết được, làm sao bổn vương đối mặt với họ?
Tề Ninh nói:
- Mỗi người có một chí hướng riêng, nếu đã lựa chọn, sẽ không hối hận, vương gia đã lựa chọn như vậy, bất kể thành bại, hẳn là đều đã có sự chuẩn bị.
Từ nãy giờ Tây Môn Hoành Dã vẫn không lên tiếng, lúc này rốt cuộc nói:
- Hộ Quốc công tính toán từng bước, quả thật khiến có phần không liệu định được, chỉ là Hộ Quốc công làm sai một chuyện, cũng là cái sai chí mạng.
- Ồ?
Tề Ninh lại cười nói, nói:
- Xin trưởng sử chỉ giáo.
Tây Môn Hoành Dã chắp hai tay sau lưng, bước về phía Tề Ninh hai bước, mỉm cười nói:
- Đêm nay, Hộ Quốc công vốn không nên tới, tuy ta hiểu rõ, ngươi nghĩ rằng đại cục đã định, cố ý muốn biểu hiện sự thông minh cơ trí của ngươi trước mặt vương gia, chỉ tiếc là rất nhiều người thông minh trong thiên hạ, rốt cuộc bị sự thông minh của mình làm hại.
Nhìn thẳng vào Tề Ninh, y nói tiếp:
- Có đôi khi, tuy rằng chỉ còn cách thắng lợi cuối cùng một bước thôi, nhưng nếu một bước này không thực hiện được, thì cũng không thể coi đó là thắng lợi.
- Ý Tây Môn trưởng sử muốn nói, ta tới gặp vương gia, là phạm vào sai lầm to lớn?
Tề Ninh hỏi.
Tây Môn Hoành Dã gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Phạm vào sai lầm rất lớn, ngươi sẽ nhanh chóng hối hận không thôi vì điều đó.
Tây Môn Hoành Dã tuyên bố Tề Ninh sẽ hối hận vì tiến vào phủ Thục Vương, mà rất nhiều người đang ở trong phủ thứ sử lúc này, cũng hối hận vì hành động tối nay.
Đái Lăng dẫn người xông vào phủ thứ sử, mọi người vốn tưởng rằng chắc chắn một kích tất trúng, lúc hừng đông, cả thành Thành Đô sẽ rơi vào sự khống chế của Thục Vương Lý Hoằng Tín. Đến lúc đó, mỗi người tham gia vào hành động đêm nay, đương nhiên đều là bề tôi có công lớn, thế nhưng không ai ngờ, lúc này đã rơi vào tuyệt cảnh.
Bên ngoài phủ thứ sử, rõ ràng là đã bị quan binh bao vây, mà Đái Lăng một đao chém bay đầu một tên binh sĩ, có nghĩa là cũng không thể buông khí giới đầu hàng.
Đái Lăng cầm đao trên tay, trầm giọng nói:
- Không có vương gia, các ngươi cũng không được sống sung sướng tới ngày hôm nay. Hôm nay chính là lúc chúng ta trả ơn cho vương gia. Phủ thứ sử sắp đặt bẫy rập, lúc này phía vương phủ tất nhiên cũng rất nguy hiểm. Tìm sự phú quý trong cảnh nguy hiểm, các ngươi theo ta đánh trở về phủ Thục Vương, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho vương gia, mọi người tất nhiên sẽ không thiếu vinh hoa phú quý.
Nói xong, y liền xoay người lại, sải bước đi về phía cửa sau, mọi người phía sau đều cầm chặt đao trong tay, không hề do dự, theo sau Đái Lăng.
Cả người toát ra sát khí mạnh mẽ, Đái Lăng giật mạnh cửa lớn, xông ra ngoài trước tiên, phía sau lập tức có người theo sát lao ra ngõ nhỏ. Từ bên cạnh, lập tức có tên bắn tới, Đái Lăng và mọi người vung đao gạt tên, có người lớn tiếng hô lên:
- Bọn chúng ở trên nóc nhà!
Đối diện ngõ sau là một dãy nhà, lúc này quả nhiên trên nóc nhà hiện ra mấy bóng người, ai nấy đều mang tên nỏ, hễ từ phủ thứ sử có người lao ra, người trên nóc nhà liền không chút nương tay bắn chết.
Đái Lăng lạnh lùng nói:
- Xông về phía bên trái!
Vung đao gạt hai mũi tên, y lao về phía đầu ngõ nhỏ, nghe phía sau liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, mấy người đã trúng tên ngã xuống đất.
Y biết chuyện tới nước này, ở lại phủ thứ sử chắc chắn phải chết, chỉ có lao ra mở một con đường sống. Đái Lăng hét lớn một tiếng, kêu lên:
- Lao ra!
Bước chân nhanh như bay, giống như một con vượn lớn , y xông tới phía trước đầu tiên.
Quan binh mai phục trên nóc nhà không ít, tên trên nóc nhà liên tục bắn xuống không chút lưu tình, các binh sĩ theo sau Đái Lăng liên tiếp có người trúng tên ngã xuống.
Ngõ nhỏ này vốn không rộng, mấy trăm người lao vào trong ngõ, hết sức chen chúc, loạn tiễn bắn xuống như mưa, cũng không cần phải ngắm trước khi bắn, tuy các binh sĩ vung đao gạt tên, nhưng tên bắn rất nhiều, khó lòng phòng bị.
Ngõ nhỏ này cũng không dài, nhưng trong mắt bọn Đái Lăng, mỗi bước đều hết sức khốn khổ, mà hầu như mỗi bước đều có người không chết cũng bị thương.
Tuy Đái Lăng gạt đi rất nhiều tên, nhưng vẫn bị mấy mũi bắn trúng, cũng may không trúng chỗ hiểm. Thân hình Đái Lăng cường tráng, cố nén đau đớn lao ra một đoạn đường, phát hiện đầu ngõ có bóng người ngăn chặn. Điều này nằm trong dự liệu của Đái Lăng, nếu đầu ngõ không có người ngăn chặn, mới là điều không bình thường. Đái Lăng giơ đao trong tay lên, muốn xông tới, nhưng phía đối diện chợt bắn tới một trận mưa tên, lực bắn tới vừa nhanh vừa mạnh, không giống sức người bắn ra. Y mơ hồ nhìn thấy tình hình phía trước, liền kêu lên:
- Liên nỗ xa! (Xe bắn tên hàng loạt)
Đầu ngõ, có hai chiếc liên nỗ xa do mười tên quan binh điều khiển, đó là một chướng ngại không thể nào vượt qua được.
Đái Lăng xuất thân quân nhân, đương nhiên biết sự lợi hại của liên nỗ xa.
Liên Nỗ xa được thiết kế tinh xảo, hơn nữa chi phí chế tạo rất đắt đỏ, ngay cả quan binh Tây Xuyên cũng chỉ có mấy chiếc. Đái Lăng không ngờ Vi Thư Đồng lại dùng liên nỗ xa đối phó mình, trong lòng biết, đối phương làm như vậy, là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Lực bắn tên của liên nỗ xa vô cùng mạnh mẽ, Đái Lăng biết, nếu lao tới trước, nhất định phải chết. Lúc này, phía sau đã có mấy người xông tới, trên nóc nhà tên bắn như mưa, rất nhiều binh sĩ đã kinh hồn táng đởm, luống cuống tay chân. Cũng không chú ý tới Đái Lăng đã dừng chân lại, mấy người phía sau đã lướt qua Đái Lăng, lao tới, nhưng lại trúng những mũi tên từ phía trước bắn tới. Ngõ nhỏ này rất hẹp, hơn nữa hai chiếc liên nỗ xa đồng thời bắn tên, phạm vi tên bắn ra rất lớn, trong nháy mắt, mấy người kia đều trúng tên ngã xuống.
- Liên Nỗ Xa, mọi người cẩn thận!
Đái Lăng lớn tiếng kêu lên.
Người tham gia quân ngũ đương nhiên đều biết liên nỗ xa có sức sát thương mạnh mẽ như thế nào, vừa nghe ba tiếng “Liên Nỗ Xa”, nhiều người đều biến sắc, những người chạy phía trước không dám tiếp tục lao tới, đều quay đầu lại. Rất nhiều các binh sĩ phía sau không nghe thấy, không rõ tình huống, vẫn tiến tới, phía trước quay lại, phía sau tiến tới, trong lúc nhất thời, chen nhau thành một đống. Hơn nữa, từ trên nóc nhà, các cung thủ không ngừng bắn tên xuống, trong ngõ liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết.
- Đánh lên nóc nhà!
Trong đám người, có người kêu to:
- Làm thịt lũ chó kia!
Đái Lăng là thuộc cấp được Lý Hoằng Tín hết sức coi trọng, mặc dù có tài lĩnh binh, nhưng ở trong tình cảnh nguy khốn này, đối mặt với sự quả quyết của quan binh và đám bộ hạ đã rối loạn đội ngũ, y hoàn toàn không thể khống chế cục diện. Y biết, trong tình huống này, không bao lâu sau, mấy trăm thủ hạ của mình sẽ bị quan binh giết sạch.
Lúc này đoàn người đã không còn ý nghĩ đi trợ giúp Lý Hoằng Tín, mà chỉ mong cứu được tính mạng của mình.
Đái Lăng cầm đại đao, lao ra mấy bước, tung người lên, đạp lên vai hai tên binh sĩ, không đợi hai tên binh sĩ kịp phản ứng, y đã nhún chân, cả người lại tung lên cao, nhằm vào nóc nhà đánh tới.
Tiễn thủ trên nóc nhà thấy vậy, có mấy người cầm nỏ nhắm vào Đái Lăng, Đái Lăng đang ở trên không trung, vung đao chém mấy mũi tên, chân đã đáp xuống nóc nhà, vung đao chém vào một tiễn thủ.
Binh sĩ trong ngõ thấy Đái Lăng đánh lên nóc nhà, liền kêu lên:
- Lên nóc nhà!
Trong khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, rất nhiều người phối hợp cực kỳ ăn ý, có người chủ động khom người xuống, để đồng bọn đứng lên vai, rồi mới đứng dậy để đồng bọn tiếp cận nóc nhà. Trong đám binh sĩ, đương nhiên không phải ai cũng có võ công cao như Đái Lăng, họ chỉ có thể dùng phương pháp đó để lên nóc nhà.
Đái Lăng đánh lên nóc nhà, liên tục chém vào mấy tiễn thủ, nhất thời cũng làm trận tuyến trên nóc nhà bị rối loạn. Đúng vào lúc này, lại nghe những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, từ trên cao nhìn xuống, Đái Lăng thấy hai chiếc liên nỗ xa đang tiến vào trong ngõ, những mũi tên sắc nhọn bắn ra, giết chết hết người này đến người khác trong đám binh sĩ Thục Vương vốn đã hoàn toàn rối loạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận