Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1066: Hiểu lầm
Điểu ngữ hí bách cầm, phượng hoàng lộng bích đào.
Lần đầu tiên Tề Ninh nghe hai câu này, là từ miệng Trác Tiên Nhi, nếu như nàng áo đen chỉ nói ra hai câu này, Tề Ninh cũng không dám khẳng định nàng là Trác Tiên Nhi, vì dù sao hai câu đó không phải do Trác Tiên Nhi sáng chế ra, cũng không phải chỉ một mình nàng biết, người khác có nói ra hai câu này, cũng không có gì lạ.
Điểu ngữ hí bách cầm, phợng hoàng lộng bích đào, trên thực tế là hai câu nói về hai cây đàn cổ.
Theo lời Trác Tiên Nhi, trong thiên hạ có tứ đại cổ cầm, đều rất nổi tiếng, đối với người thạo về âm luật, tứ đại cổ cầm như sấm bên tai, nhưng trên tứ đại cổ cầm, còn có hai cây cổ cầm khác, cũng là vật thần kỳ trong truyền thuyết, một là Điểu Ngữ cầm, hai là Phượng Hoàng cầm.
Lúc Tiên Nhi nói ra hai câu này, Tề Ninh rất hứng thú, ngay cả giọng điệu và thần thái của Tiên Nhi, Tề Ninh vẫn còn nhớ rất rõ.
Mà cô gái trước mắt, tuy hình dáng không giống Trác Tiên Nhi, nhưng khi nàng ta nói ra hai câu này, thần thái và giọng điệu lại giống hệt Trác Tiên Nhi. Tề Ninh tin rằng trên đời này có thể có hai người có dáng vẻ, thậm chí đôi mắt giống nhau như đúc, nhưng nếu ngay cả giọng điệu cũng giống hệt, thì thật sự là hiếm có, cho nên vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, Tề Ninh lập tức kêu lên như vậy.
Nàng áo đen hơi sửng sốt, Tề Ninh đã đứng lên, quan sát nàng từ trên xuống dưới. Ánh mắt của hắn khiến nàng áo đen có cảm giác như mình đang bị lột trần trước mặt hắn, nhất thời nàng có phần lúng túng, nhíu mày nói:
- Ngươi…!
Rồi lại không biết nên nói như thế nào.
- Không sơn điểu ngữ, bích hải triều sinh!
Tề Ninh thở dài:
- Ngươi có từng qua nghe hai câu này chưa?
Nàng áo đen chấn động cả người, lẩm bẩm:
- Không sơn điểu ngữ, bích hải triều sinh!
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt, dường như đang cố hết sức nhớ lại hai câu này, nhưng trong thoáng chốc, nàng đưa tay đè lên huyệt Thái Dương, trong đôi mắt hiện ra vẻ rối loạn.
Tề Ninh thấy vậy, thở dài nói:
- Ngươi nói các ngươi lẻn vào trong cung, là vì một cây đàn cổ, đó là Điểu Ngữ cầm hay là Phượng Hoàng cầm?
Nàng áo đen do dự một chút, rồi nói:
- Bất luận là Điểu Ngữ, hay là Phượng Hoàng đều không quan trọng, quan trọng là đối với các ngươi, cây đàn cổ đó cũng không có công dụng gì.
- Đối với bọn ta thì vô ích, vậy đối với các ngươi thì có công dụng gì?
Tề Ninh gặng hỏi:
- Vì sao các ngươi nhất định phải lấy được nó?
Nang kia lắc đầu, nói:
- Thứ nhất, ngươi đã nói chỉ hỏi ta một câu, ta không có lừa gạt, đã trả lời ngươi rồi. Thứ hai, cây đàn cổ kia rốt cuộc có tác dụng gì, ta cũng không biết, ta chỉ muốn mang nó đi mà thôi.
Nhìn vào mắt Tề Ninh, nàng hỏi:
- Bây giờ ta có thể đi được chưa?
Tề Ninh hơi trầm ngâm, nói:
- Tuy ngươi đã hồi phục được phần nào, nhưng thương thế của ngươi chưa lành, ta chỉ lo ngươi không thể rời khỏi hoàng cung.
- Việc này không phiền ngươi quan tâm.
Nang áo đen vịn cành trúc, chậm rãi đi ra ngoài.
Tề Ninh sực nhớ ra, thở dài:
- Không lâu trước đó, chúng ta từng gặp nhau.
Nang áo đen dừng bước, quay đầu lại, Tề Ninh nhìn vào mắt nàng ta, nói:
- Trước đây, Lưu Quán dẫn theo mấy nhạc công vào cung, ngày hôm đó, vừa lúc gặp phải ta. Lúc đó ta nhìn thấy trong số các nhạc công, có một bóng lưng hết sức quen thuộc, nhất thời không nhận ra, bây giờ ta đã nhớ được, người đó hẳn là ngươi rồi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng áo đen lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Ta không biết các ngươi làm các nào mua chuộc được Lưu Quán, nhưng thân phận hiện giờ của ngươi là nhạc công trong cung.
Tề Ninh nói:
- Lợi dụng thân phận nhạc công, lẫn vào trong cung, tìm cơ hội đoạt cây đàn cổ…Ta nói không sai chứ?
Trong đôi mắt nàng áo đen thoáng hiện vẻ sắc lạnh, hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Tề Ninh cười nhẹ:
- Như vậy thảo nào ngươi không lo lắng không xuất cung được. Rời khỏi vườn thượng uyển, ngươi vẫn lấy thân phận nhạc công để ẩn náu trong cung. Đã có biện pháp trà trộn vào, đương nhiên cũng có biện pháp rời khỏi. À, đàn cổ đã bị cướp đi, các ngươi cũng không cần phải ở lại trong cung, mà đương nhiên là mau chóng rời khỏi hoàng cung, đuổi theo đệ tử Đông Hải trước khi bọn họ quay về đảo.
Vẻ mặt nàng kia càng lạnh lùng nghiêm nghị, thậm chí một tay nắm chặt lại.
Tề Ninh thấy vậy, cười nói/;
- May mắn cho ta là ngươi bị thương, nếu không hẳn là ngươi sẽ giết ta diệt khẩu rồi.
Nàng kia không để ỷ tới hắn, xoay người liền đi. Tề Ninh thản nhiên nói:
- Ta là Tề Ninh, có lẽ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ tới ta, chỉ là nếu có một ngày ngươi thực sự nghĩ tới ta, bất cứ lúc nào ta cũng đợi nàng.
Nàng áo đen chỉ dừng lại một chút, cuối cùng mang vết thương rời đi.
Chờ nàng đi khỏi, Tề Ninh mới thở dài một tiếng, tuy các dấu hiệu cho thấy cô gái kia rất có thể là Trác Tiên Nhi, nhưng khuôn mặt nàng lại phủ định mọi chứng cứ có sức thuyết phục nhất của hắn.
Hắn biết mục đích của đám người kia, không phải là vì đối phó với tiểu hoàng đế, mà chỉ vì muốn lấy cây đàn cổ, cho nên hắn cũng không quá lo lắng cho Long Thái.
Chỉ là một cây đàn cổ, vì sao lại khiến Xích Đan Mị kiên quyết phản bội mình?
Rốt cuộc cây đàn cổ kia có bí mật gì, vì sao đại tông sư không thể không có cây đàn cổ kia?
Ban đầu, Tề Ninh còn lo lắng đám người kia lấy vật gì đó gây tổn thất lớn đối với Sở quốc, nhưng sau khi biết đó chỉ là một cây đàn cổ, hắn không nghĩ một cây đàn cổ lại có nhiều nguy hại cho Sở quốc.
Tề Ninh chờ ở vườn thượng uyển tới nửa đêm, trong lúc chờ đợi, hắn luyện nội công, cho nên thời giờ cũng qua rất nhanh.
Đến nửa đêm, khi Tuyết Long ngủ say, Tề Ninh mới xuống ao, theo mật đạo âm thầm rời khỏi hoàng cung.
Hắn có trí nhớ hơn người, lúc Xích Đan Mị dẫn hắn vào mật đạo, hắn đã âm thầm ghi nhớ phương hướng. Lần này trở lại, hắn đi theo phương hướng ghi nhớ được, tất cả cũng rất thuận lợi, tuy mật đạo vô cùng bí mật, nhưng không đặt cơ quan bẫy rập gì.
Tới lối ra ở chùa Di Lặc, tượng Phật Di Lặc ở phía trên che miệng hang, Tề Ninh biết ở đây nhất định có cơ quan đóng mở lối ra, nếu không Xích Đan Mị và bọn Tiêu Thiệu Tông cũng không thể ra ngoài. Bốn phía tối như mực, Tề Ninh đưa hai tay lần mò trên vách đá, tìm kiếm cái nút mở cơ quan. Hắn tìm gần nửa canh giờ, rốt cuộc rờ trúng một viên đá nhỏ nhẵn bóng liền nhấn mạnh xuống, quả nhiên tượng Phật Di Lặc phía trên liền từ từ mở ra.
Hắn biết trước kia Xích Đan Mị tìm nút mở cơ quan, cũng tốn không ít thời gian. Hắn ghi nhớ vị trí của nút mở cơ quan, sau đó lại phát hiện, trên vách đá có một chỗ lõm vào, lợi dụng chỗ lõm này, có thể dễ dàng leo lên miệng hang. Biết trước đó Xích Đan Mị lần mò phía sau tượng Phật Di Lặc để ấn nút cơ quan, Tề Ninh cũng tự thăm dò, rốt cuộc cũng thành công làm cho tượng Phật Di Lặc che miệng hang lại.
Tề Ninh thầm nghĩ, mật đạo này thật sự là một kẽ hở của hoàng cung, may mà người biết tới nó không nhiều, bằng không nếu lan truyền ra ngoài, sau này có người muốn vào cung ám sát, đó sẽ là đường tắt rất thuận tiện. Chỉ có điều, hắn không thể trực tiếp bẩm báo việc này cho Long Thái, nếu làm như vậy, tất nhiên tiểu hoàng đế sẽ nghi ngờ làm thế nào hắn biết được mật đạo. Gần đây tiểu hoàng đế xa lánh hắn, Tề Ninh không đoán được tâm tư của tiểu hoàng đế, chuyện này tạm thời không thể nói ra.
Trong chùa Di Lặc hoàn toàn tình lặng, lúc Tề Ninh rời khỏi chùa, đã là nửa đêm, phố lớn ngõ nhỏ hoàn toàn vắng vẻ.
Trở lại Cẩm Y hầu phủ, hắn phát hiện đại sảnh của Hầu phủ sáng đèn. Cảm thấy kỳ lạ, hắn đi vào trong, nhìn thấy Tề Phong và Lý Đường đều ở trong đó, Cố Thanh Hạm đang hạ giọng căn dặn hai người điều gì đó.
Đoàn Thương Hải và Triệu Vô Thương đã được Tề Ninh điều tới Hắc Lân doanh, Tề Phong và Lý Đường vẫn ở lại phụ trách bảo vệ Cẩm Y hầu phủ. Thường ngày Tề Phong và Lý Đường thay nhau trực, hôm nay hai người đồng thời được gọi tới, cũng hơi kỳ lạ. Tề Ninh đang định hỏi rốt cuộc có chuyện gì, đúng lúc Cố Thanh Hạm ngẩng lên nhìn thấy hắn, nàng hơi sửng sốt. Tề Phong và Lý Đường thấy vẻ mặt khác lạ của Tam phu nhân, đều quay đầu lại, nhìn thấy Tề Ninh, hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt vốn ngưng trọng liền giãn ra.
Tề Phong vội ra nghênh đón, chắp tay nói:
- Hầu gia, ngài…ngài cũng không sao chứ?
Tề Ninh cúi xuống nhìn mình, ngoại trừ quần áo chưa khô vì vừa rồi xuống nước, cũng không có gì không ổn, bèn hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ ta có chuyện gì?
Tề Ngọc cười gượng, nói:
- Hầu gia…Hầu gia không sao là tốt rồi.
Lý Đường cũng đi tới, ngắm nhìn Tề Ninh kỹ càng, khi xác định hắn bình yên vô sự, lúc này y mới hoàn toàn yên tâm.
Cố Thanh Hạm đi tới, ra hiệu bằng mắt với hai người Teef Phong, hai người lập tức thi lễ rồi lui ra. Lúc ra khỏi cửa, dường như nghĩ tới điều gì, Tề Phong quay lại kéo cửa chính lại, rồi mới lui ra hẳn.
Cố Thanh Hạm quan sát Tề Ninh một hồi, rồi nhíu mày nói:
- Ngươi…đi đâu?
Tề Ninh thầm biết bí mật về mật đạo kia, càng ít người biết cang tốt, chỉ có thể nói:
- Không có gì, chỉ là…tùy ý đi một chút!
- Tùy ý đi một chút?
Cố Thanh Hạm nghi ngờ:
- Cả người ngươi đều là nước, chẳng lẽ rơi xuống nước? Ngươi…rốt cuộc ngươi đi làm cái gì mà đi cả một ngày một đêm, ngay cả…ngay cả một câu cũng không nói? Ngươi cũng biết…cũng biết là chúng ta rất lo lắng cho ngươi mà!
Tề Ninh biết, hừng đông ngày hôm qua, mình đột nhiên rời đi, cho tới sau nửa đêm hôm nay mới về, lúc đi cũng không nói một tiếng, đương nhiên Cố Thanh Hạm lo lắng, hắn xoa dịu:
- Tam nương, người đừng lo lắng, không phải ta đã trở về đây sao? Ta…ta đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, không có chuyện gì lớn cả!
- Hít thở không khí?
Cố Thanh Hạm hạ giọng, hơi cúi đầu nói:
- Có phải…có phải ta làm ngươi cảm thấy khó chịu, cho nên…cho nên ngươi mới chạy ra ngoài?
- Không…Không có!
Tề Ninh thầm nghĩ, ta nửa đêm chạy ra ngoài, có liên quan gì tới nàng chứ?
Cố Thanh Hạm thở dài, nói:
- Ta biết lời nói của ta tối hôm qua khiến trong lòng ngươi không được thoải mái, nhưng…nhưng ngươi cũng không cần phải như vậy, hại ta lo lắng cả ngày. Ta lại không dám làm ầm lên, chỉ có thể cho hai người bọn họ tìm kiếm chung quanh. Những nơi thường ngày ngươi lui tới, họ đều tìm không gặp, ta còn…!
Nói tới đây, nàng bỏ lửng, liếc nhìn Tề Ninh, rồi khẽ thở dài:
- Ta…ta quan trọng đối với ngươi như vậy sao?
Tề Ninh nghe vậy, liền hiểu ngay.
Hiển nhiên là Cố Thanh Hạm cho rằng lời nói của nàng tối hôm qua về hạn định ba năm, khiến hắn không thoải mái, cho nên lẳng lặng không nói tiếng nào, lén rời phủ, đương nhiên nàng không thể biết được, là do Xích Đan Mị dẫn hắn ra ngoài.
Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm hiểu lầm, nhưng hắn vẫn làm bộ thở dài, không nói lời nào, đi tới ngồi xuống một chiếc ghế, trông vẻ mặt rất phiền muộn.
Hắn không nói gì, nhưng như vậy càng khiến Cố Thanh Hạm nghĩ việc này do mình gây ra, nàng cắn môi, đến bên hắn, khẽ nói:
- Vì sao ngươi không nói gì?
Tề Ninh liếc nhìn Cố Thanh Hạm, cũng cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Cố Thanh Hạm thở dài, thấp giọng nói:
- Vậy…vậy ngươi muốn nói cái gì, cho dù…cho dù hôm nay ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không trách ngươi.
- Ta có thể nói cái gì chứ?
Vẻ mặt miễn cưỡng, Tề Ninh nói:
- Ta luôn nghĩ người sẽ luôn ở bên cạnh ta, thế nhưng người lại chuẩn bị kỹ càng việc rời khỏi Hầu phủ, ta không biết làm thế nào để người thay đổi ý định, trong lòng rất khó chịu, cũng chỉ có thể tìm một nơi thoáng khí để bớt nặng nề.
Cố Thanh Hạm khẽ nói:
- Ta cũng đâu có đi ngay, chẳng phải…chẳng phải ta đã nói với ngươi, sau ba năm, ta mới…
- Cho dù là mấy năm, rốt cuộc người cũng phải đi!
Tề Ninh nói:
- Bây giờ ta phải tính từng ngày, cứ một ngày trôi qua, thì ngày phải chìa lìa với người, lại gần thêm một chút!
Nói tới đây, hắn làm ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Mà thôi, có lẽ không nói nữa làm gì, mất công lại khiến chúng ta không vui.
Hắn liền làm bộ muốn đứng lên, Cố Thanh Hạm cau mày, ấn vào vai hắn, không để hắn đứng dậy, thấp giọng nói:
- Khoan đi đã.
Tề Ninh ngẩng lên nhìn Cố Thanh Hạm, hỏi:
- Tam nương còn có gì dặn bảo?
- Ta…ta muốn rời khỏi Hầu phủ, là vì không muốn ngươi làm sai chuyện.
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:
- Không thể vì như vậy mà ngươi sa sút tinh thần!
Tề Ninh nói:
- Mấy năm nay, Tam nương vẫn luôn chiếu cố cho ta, ta đã quen với việc luôn có người bên cạnh ta rồi.
Hắn đưa tay lên, đè lên bàn tay đang còn đặt trên vai hắn của Cố Thanh Hạm, thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm run lên, muốn rút tay lại, nhưng cũng không quyết liệt, đã bị Tề Ninh nhẹ nhàng cầm lấy:
- Cả Cẩm Y hầu phủ này, chỉ có một mình người thật sự đối đãi với ta, hôm nay ta gìn giữ Cẩm Y hầu phủ, không phải vì cái gọi là thế gia truyền thừa, suy cho cùng, chỉ là vì có thể bảo vệ cho người thật tốt. Ngoài điều đó ra, cũng không có gì khiến ta phải quá lo lắng. Nếu như một ngày nào đó người rời đi, đối với ta, Cẩm Y hầu phủ cũng không đáng một đồng.
- Ngươi không được nói như vậy!
Cố Thanh Hạm giơ tay kia lên, bụm miệng Tề Ninh:
- Ngươi…ngươi nói như vậy chẳng may bị người khác nghe được, sẽ nói ngươi không nhớ gì công ơn tổ tiên!
Bàn tay mềm mại mịn màng và ấm áp đè lên miệng Tề Ninh, một mùi thơm liền xông vào mũi Tề Ninh khiến hắn rung động. Cố Thanh Hạm cảm thấy miệng Tề Ninh nhúc nhích, vội vàng rút tay lại. Tề Ninh vội giơ tay kia giữ lại. Cố Thanh Hạm nhíu đôi mày thanh tú, thấp giọng nói:
- Đừng làm càn, mau buông ra!
Tề Ninh nói:
- Nếu ta buông tay, chỉ sợ người bỏ chạy.
Câu nói đơn giản của hắn, cũng khiến Cố Thanh Hạm cảm thấy lòng xao động, chăm chú nhìn vào mắt Tề Ninh, thấy hắn nhìn mình đăm đăm, nàng khẽ thở dài, nói:
- Sau này không nên nói lung tung, ngươi là Cẩm Y hầu, nếu có người nghe được lời lẽ vừa rồi của ngươi, thì phải làm thế nào?
- Tam nương bảo ta không được nói nhảm, ta lập tức không nói.
Tề Ninh dịu dàng nói.
Cố Thanh Hạm suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu như ngươi xử sự tốt, Tam nương…Tam nương cũng không nhất định phải rời đi.
Tề Ninh vội hỏi:
- Phải như thế nào người mới có thể vứt bỏ ý định ra đi?
- Chuyện đó…chuyện đó còn tùy ở ngươi có cư xử biết điều không?
Nhìn thấy phản ứng của Tề Ninh, Cố Thanh Hạm biết hắn thật sự rất quan tâm tới việc đi hay ở của mình, trong lòng nàng cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng vẫn thấp giọng quở trách:
- Nếu như ngươi làm xằng làm bậy, ngay cả ta cũng không quản được ngươi, vậy thì cũng đừng trách ta bỏ mặc ngươi.
Tề Ninh cười nói:
- Được, Tam nương nói thế nào, ta cũng xin nghe lời Tam nương.
Dưới ngọn đèn dầu, nhìn người thiếu phụ xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ mê người, lại ngửi được mùi thơm trên người nàng, Tề Ninh thật sự không kìm chế được, liền ôm lấy eo Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm kêu khẽ một tiếng, đã bị Tề Ninh ôm vào lòng, không tự chủ được, ngã ngồi lên đùi hắn. Nàng vùng vẫy muốn đứng lên, Tề Ninh đã kề sát tai nàng, thấp giọng nói:
- Chỉ cần Tam nương có thể hiểu lòng ta, ta cảm thấy đủ rồi.
Cố Thanh Hạm nghe những lời dịu dàng và ngọt ngào này, tâm trạng hơi mâu thuẫn, nhưng không giãy giụa nữa, thấp giọng nói:
- Dù sao…dù sao thì khi ở ở bên cạnh ta, ngươi phải cẩn thận, không nên ăn nói lung tung, ta không muốn để người khác nhìn ra manh mối!
Nói tới đây, mặt nàng nóng lên, cúi đầu không nhìn Tề Ninh. Tề Ninh rất thông minh, lập tức hiểu được câu nói cuối cùng của nàng, trong lòng như mở cờ, kề tai Cố Thanh Hạm nói:
- Tam nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn ra manh mối, chỉ khi nào chúng ta ở bên nhau, ta mới…
- Ngươi mới như thế nào?
Cố Thanh Hạm lườm Tề Ninh:
- Dù sao ta phải nói rõ ràng với ngươi trước, ngươi…ngươi không thể thể bước qua ranh giới cuối cùng kia, nếu không…nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đương nhiên Tề Ninh biết “ranh giới cuối cùng” là cái gì, hắn thầm nghĩ mình cũng không cần phải nóng lòng đạt được mục đích, lúc này Cố Thanh Hạm nói như vậy, đã là gặt hái to lớn đối với hắn rồi, trong lòng hắn vui như mở cờ. Thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm dựa vào ngực hắn, Tề Ninh cảm thấy lòng xao động, không kìm lòng được liền kề sát lại, muốn hôn lên má Cố Thanh Hạm. Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có người kêu lên:
- Hầu gia!
Cố Thanh Hạm và Tề Ninh đều giật mình, Cố Thanh Hạm vội đứng dậy chỉnh lại quần áo. Tề Ninh cũng đứng lên, ho khan một tiếng, hỏi:
- Có chuyện gì?
Nghe ra bên ngoài là giọng của Tề Phong, hắn thầm nghĩ tiểu tiểu tử này đúng là đồ chết tiệt, nhè vào lúc này mà chạy tới, lúc nào cũng phá đám chuyện tốt của hắn. “Két” một tiếng, cửa chính mở ra, Tề Phong dè dặt đi vào, lúc này Cố Thanh Hạm đã sửa sang quần áo, chậm rãi ngồi xuống, trông rất bình tĩnh tự nhiên và hết sức đoan trang.
- Hầu gia, có người cầu kiến!
Tề Phong thấp giọng nói:
- Đây là tín vật của hắn!
Nói xong, Tề Phong đưa vật kia lên bằng hai tay, Tề Ninh nhận lấy đưa lên nhìn, đó là một lưỡi đao màu vàng, được chế tạo rất tinh xảo, có vẻ như được chế ra không phải dùng làm vũ khí, mà là để trưng bày. Vẻ mặt Tề Ninh lập tức trở nên ngưng trọng, thấp giọng hỏi:
- Người kia ở đâu?
Tề Phong lập tức đi ra ngoài, rồi nhanh chóng dẫn một người đàn ông mặc đồ đen vào. Người kia bước tới, quỳ rạp xuống đất:
- Bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh hỏi:
- Là lão Hầu gia sao?
Hắn còn chưa nói xong, người nọ đã nói:
- Lão nhân gia đang chờ Hầu gia, xin Hầu gia nhất thiết theo tiểu nhân đi một chuyến.
Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng gật đầu nói:
- Dẫn đường đi.
Cố Thanh Hạm thấy lưỡi kim đao trong tay Tề Ninh, đã biết rất có thể người kia là do Kim Đao hầu phái tới. Bây giờ đã quá nửa đêm, cũng không biết đêm hôm khuya khoắt, Kim Đao hầu mời Tề Ninh đi vì chuyện gì, nhưng vào thời gian này mà còn mời hắn đi, chứng tỏ đây không phải là việc nhỏ. Nàng nhẹ giọng nói:
- Ninh nhi, bảo Tề Phong dẫn theo mấy người đi cùng ngươi.
Nhưng người đàn ông kia lắc đầu nói:
- Hầu gia, việc này cần hết sức bí mật, không thể để bất cứ ai biết, xin Hầu gia đi một mình.
- Đi một mình?
Tề Ninh ngẩn ra, Tề Phong ở bên cạnh đã nói:
- Hầu gia, tuy Kim đao là tín vật của Đạm Đài gia, nhưng…
Tuy Tề Phong không nói hết câu, nhưng mấy người có mặt đều hiểu, y muốn nói kim đao là thật, nhưng đây có phải là người của Kim Đao hầu phái tới hay không, cũng không thể xác định.
Người mặc đồ đen kia nói:
- Nếu Hầu gia tin tưởng, xin lập tức lên đường, nếu không, cứ coi như tiểu nhân chưa tới vậy.
Gã đứng dậy, thi lễ với Tề Ninh, rồi liền xoay người bước đi.
Tề Ninh do dự một chút, rồi nói với Tề Phong:
- Các ngươi không cần theo ta, ta đi một mình.
Không để Cố Thanh Hạm và Tề Phong nhiều lời, Tề Ninh đi theo người kia ra ngoài. Cố Thanh Hạm lộ vẻ lo lắng, Tề Phong cũng nhíu mày.
Người nọ dẫn Tề Ninh ra cửa, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa rất bình thường đậu sẵn. Người áo đen lên xe, quay đầu lại nhìn về phía Tề Ninh, Tề Ninh cũng không do dự, liền lên xe.
Người áo đen cũng không nấn ná, liền giật dây cương, xe ngựa lập tức chạy đi.
Tề Ninh ngồi trong thùng xe, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ Kim Đao hầu tuổi tác đã cao, giờ này hẳn là đã sớm nghỉ ngơi, nhưng vì sao lại mời mình tới vào lúc khuya khoắc như thế này?
Xe ngựa đi lốc cốc trên đường phố hoàn toàn vắng vẻ. Tề Ninh hơi đăm chiêu một lúc, rồi vén rèm xe lên, phát hiện xe ngựa chạy tới một con phố hẹp và vắng vẻ. Tề Ninh biết vị trí của Kim Đao hầu phủ, con đường này rõ ràng không dẫn tới Kim Đao hầu phủ, hắn đang muốn hỏi rõ, thì xe ngựa đã dừng lại. Rèm xe được vén lên, người áo đen cung kính nói:
- Mời Hầu gia!
Tề Ninh xuống xe, phát hiện xe ngựa đậu ở cửa sau một tòa nhà, người áo đen bước tới gõ nhẹ ba tiếng, cửa sau kêu lên ken két mở ra. Người kia cung kính nói:
- Lão quốc công đang chờ!
Nói xong, gã liền xoay người lên xe, thúc ngựa đi tới, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tề Ninh hơi do dự, đi vào từ cửa sau, bên trong có hai gã áo đen đang chờ. Thấy Tề Ninh bước vào, một người lập tức đóng cửa lại, dựa vào cửa canh giữ, người còn lại cung kính nói:
- Hầu gia đi theo ta!
Tề Ninh thấy dáng vẻ của bọn họ cũng không có địch ý gì, liền theo người kia đi tới, trong lòng cũng rất đề phòng, vừa đi, vừa quan sát động tĩnh xung quanh.
Đi được một lúc, khi tới bên ngoài một gian nhà, gã áo đen kia bước tới đẩy cửa ra, thấp giọng nói:
- Mời Hầu gia vào, lão quốc công đang chờ!
Tề Ninh khẽ gật đầu, đi vào trong, gã áo đen phía sau lập tức đóng cửa lại. Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, Tề Ninh bước tới phía trước mấy bước, nhìn thấy một người đắp chăn, ngồi dựa lưng trên ghế dựa, bên cạnh đốt một ngọn đèn, bầu không khí tràn ngập vẻ khác thường.
Theo ánh sáng từ ngọn đèn dầu, Tề Ninh nhìn kỹ người kia, chỉ thấy người nọ râu tóc bạc trắng, trông rất già nua, hơn nữa còn suy yếu một cách khác thường, đó chính là Đạm Đài Hoàng, người vừa được gia phong làm Nghĩa Quốc công.
Tề Ninh bước tới phía trước hai bước, chắp tay nói:
- Tề Ninh bái kiến lão quốc công!
Đạm Đài Hoàng cũng giơ một tay lên, vẫy vẫy tay về phía Tề Ninh. Tề Ninh thấy tay ông lão gầy như que củi, hơn nữa hơi run run, thầm nghĩ sức khỏe của Đạm Đài Hoàng đã hết sức suy yếu, xem chừng không còn sống được bao lâu nữa.
Thời trẻ, Đạm Đài Hoàng Nam chinh Bắc chiến, trên người vô số vết thương, đến lúc tuổi già, ông rất ít khi ra cửa, tất nhiên là vì muốn rời xa triều chính, không tham gia các cuộc tranh đấu trong triều. Một nguyên nhân khác, là vì ông bị thương rất nhiều, phải luôn tĩnh dưỡng trong phủ.
Có một lần Tề Ninh gặp Đạm Đài Hoàng trong cung, lúc đó tuy thân thể và tinh thần lão nhân gia không phải là khỏe mạnh, nhưng cũng không thể nói là suy yếu. Chỉ sau một tháng ngắn ngủi, dường như Đạm Đài Hoàng đã biến thành người khác, tinh khí thần đều hết sức suy yếu. Trong nhất thời, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nặng nề, thấy Kim Đao hầu vẫy tay với mình, liền bước tới, cầm tay Đạm Đài Hoàng. Tay ông lão không những gầy yếu trơ xương, mà còn giống như cây khô, khiến hắn rùng mình, ân cần hỏi:
- Lão quốc công, sao ngài…ngài trở thành thế này?
Đạm Đài Hoàng quấn người chăn bông, nhưng tay vẫn lạnh, Tề Ninh cảm thấy lòng chùng xuống, biết có lẽ lão quốc công không còn sống được bao lâu.
Tuy thoạt nhìn có vẻ rất suy yếu, nhưng Đạm Đài Hoàng vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Mời ngươi tới đây một mình, ngươi cũng không e ngại, xem ra dũng khí của Cẩm Y Tề gia vẫn còn được duy trì bởi ngươi.
Lời lẽ của Đạm Đài Hoàng vẫn rất rành rọt, Tề Ninh nắm chặt tay ông ta, nói:
- Lão quốc công, ta lập tức đi tìm đại phu cho ngài!
- Con người sao có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Đạm Đài Hoàng lại cười nói:
- Đừng lo cho ta, đến lúc phải ra đi, thì cho dù Đại La Kim Tiên hạ phàm, cũng không cứu được ta.
Tề Ninh buồn bã, mặc dù Kim Đao Đạm Đài gia từng có mâu thuẫn rất sâu xa với Cẩm Y Tề gia, nhưng trong thời gian hắn tiếp xúc với Kim Đao Đạm Đài gia, đôi bên cũng không có thái độ thù địch gì. Hơn nữa, hắn biết rõ, ông lão vô cùng suy yếu trước mặt mình, đã từng là một đại danh tướng rong ruổi khắp chiến trường, chiến công hiển hách, lập được vô số công lao to lớn cho Sở quốc, thật sự là bậc trưởng thượng đáng tôn kính.
Xưa nay danh tướng cũng như mỹ nhân, không muốn người đời thấy mình khi đầu bạc.
- Chuyện ở Đông Hải, ngươi xử lý rất tốt.
Đạm Đài Hoàng nhẹ giọng nói:
- Bảo toàn được danh dự của Đạm Đài gia, cũng vì triều đình mà ổn định cục diện cho Đông Hải.
Tề Ninh lập tức nói:
- Đó đều là việc vãn bối phải làm.
Đạm Đài Hoàng lắc đầu cười nói:
- Lòng người giả dối, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không nhiều, người ném đá xuống giếng cũng không ít.
Nới tới đây, ông lão bỗng ho sặc sụa, Tề Ninh cảm thấy hơi nóng ruột, Đạm Đài Hoàng lấy khăn tay che miệng.
Tề Ninh nói:
- Lão quốc công, ngài nên nghỉ ngơi cho khỏe, muộn thế này rồi…
- Đừng lo!
Đạm Đài Hoàng chỉ vào cái ghế nhỏ bên cạnh:
- Ngươi ngồi xuống trước đã!
Tề Ninh kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Đạm Đài Hoàng, lúc này Đạm Đài Hoàng mới nói:
- Từ khi lập quốc đến nay, Đại Sở trải qua bao gian nan, cho tới bây giờ, Đại Sở ta vẫn là loạn trong giặc ngoài, một khi khinh suất, sẽ rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Ninh nói:
- Sau khi lên ngôi, hoàng thượng vẫn có hùng tâm, nếu có thời gian, nhất định hoàng thượng có thể khiến Đại Sở ta phồn vinh hưng thịnh.
- Hoàng thượng tất nhiên sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Chỉ có điều, cho dù có anh minh tới đâu, cũng phải có bề tôi tài giỏi tận tâm phò tá. Những cựu thần như bọn ta đều đã không thể chia sẻ gánh lo với hoàng thượng, cũng không thể vì triều đình tiếp tục chính chiến trên chiến trường, mà cần những người kế nghiệp như các ngươi đứng lên gánh vác.
Tề Ninh nghe lời lẽ của ông lão, biết không phải ông nói khách sáo, mà là mong đợi xuất phát từ nội tâm, hắn cung kính nói:
- Lão quốc công yên tâm, vì Đại Sở, vì hoàng thượng, Tề Ninh nhất định sẽ dốc hết sức lực.
Đạm Đài Hoàng khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Trong số các hậu bối, nhân tài có thể một mình gánh vác một phương cũng không nhiều, ngươi trải qua nhiều rèn luyện, tất nhiên có thể trở thành rường cột của quốc gia.
- Lão quốc công quá khen.
- Hãy nhớ, mãi mãi thành tâm cống hiến cho hoàng thượng, mãi mãi tin tưởng ở hoàng thượng.
Đạm Đài Hoàng nghiêm nghị nói:
- Hoàng thượng rất có thể là một minh quân, với sự phò tá của ngươi, Đại Sở ta tất nhiên có thể phồn vinh hưng thịnh.
Ông lại ho sù sụ, Tề Ninh thấy vậy, trong lòng ngậm ngùi, thầm nghĩ với tình hình này, Đạm Đài Hoàng cũng không còn sống được bao nhiêu ngày.
Trong lòng hắn lập tức dâng lên nỗi lo âu.
Tình hình trong triều hiện nay, trong tứ đại thế tập hầu, Tư Mã gia là mạnh nhất, ba nhà còn lại, bất kể là Cẩm Y Tề gia hay là Kim Đao Đạm Đài gia, thực lực đơn dộc của mỗi nhà đều kém Tư Mã gia. Chính vì vậy, Tề Ninh luôn mong muốn có thể kết thành đồng minh chính trị với Kim Đao Đạm Đài gia, hợp lực hai nhà, đủ để Tư Mã gia kiêng dè và không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng chính vì vậy, khi xử lý chuyện ở Đông Hải, trên thực tế Tề Ninh cũng đã phát ra tín hiệu muốn kết thành liên minh với Kim Đao Đạm Đài gia.
Tranh đấu trong triều, cho tới bây giờ cũng không phải cứ ai có tiếng hơn là có thể giành được thắng lợi, đôi bên tranh đấu, đều phải tích lũy thực lực, chờ đợi tới lúc phải đối mặt trực tiếp với nhau, lúc đó có thể hoàn toàn dựa vào thực lực trong tay mà quyết một trận sống mái.
Hiện nay, vị danh tướng cao tuổi nhất còn lại trong quân đội Đại Sở, chỉ có một mình Đạm Đài Hoàng.
Ngày nào Đạm Đài Hoàng còn sống, ngày đó Tư Mã gia còn kiêng kỵ, dù sao tầm ảnh hưởng của vị lão tướng này trong quân đội cũng là độc nhất vô nhị. Đạm Đài Hoàng luôn cư xử khiêm tốn, nhưng không ai biết được, một khi vị lão tướng này ra tay, rốt cuộc uy lực sẽ lớn như thế nào. Cáo già như Tư Mã Lam, cũng phải lo sợ thực lực của Đạm Đài Hoàng, tuy quyền hành của Tư Mã Lam khuynh đảo triều đình, nhng cũng không đến mức không kiêng nể gì cả.
Thế nhưng nếu Đạm Đài Hoàng mất đi, sẽ không còn ai có thể làm Tư Mã Lam kinh sợ như vậy nữa, đến lúc đó thế lực trong triều của Tư Mã gia sẽ càng mạnh mẽ, trái lại Cẩm Y Tề gia sẽ yếu đi, và Cẩm Y Tề gia cũng trở thành cái gai lớn nhất trong mắt Tư Mã gia, đây là tình thế mà Tề Ninh không hề muốn xảy ra.
Đạm Đài gia không còn Đạm Đài Hoàng, cũng như một con cọp không còn răng, chẳng khác nào một con mèo lớn, thậm chí sẽ không ai coi trọng.
Sau khi lão hầu gia qua đời, Võ Hương hầu Tô gia cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn, ở trong triều chỉ còn lại một chỗ đứng không có tiếng nói.
Sau khi Tề Cảnh của Cẩm Y Tề gia qua đời, trên thực tế Cẩm Y Tề gia đã mất đi sự khống chế đối với quân đoàn Tần Hoài, mặc dù lực lượng mới của Tề Ninh xuất hiện, nhưng lá bài có thể sử dụng trong tay hắn, cũng chỉ có một mình Hắc Lân doanh binh lực yếu ớt.
Ngược lại thì Tư Mã Lam nắm trong tay Hắc Đao doanh, hơn nữa còn khống chế Huyền Vũ doanh, lại đưa Tư Mã Thường Thận tới quân đoàn Tần Hoài tranh giành binh quyền. Một khi Đạm Đài Hoàng mất, Tư Mã Lam mạnh tay thâu tóm quyền lực, Tề Ninh tin rằng không bao lâu sau, Tư Mã gia không những nắm trong tay binh mã ở kinh thành và vùng phụ cận, mà Tư Mã Thường Thận cũng sẽ làm nên trò trống ở quân đoàn Tần Hoài, như vậy quân chính đều rơi vào tay Tư Mã gia, trong triều sẽ không còn ai là đối thủ của bọn họ.
- Phương bắc có biến, cũng là cơ hội tốt.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Tề Ninh, ngươi cho rằng cơ hội tốt lần này có thể bỏ qua?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Cơ hội ngàn năm có một, thật sự không thể bỏ qua. Triều đình đã kết đồng minh với Đông Tề, cùng liên minh đánh Bắc Hán, hoàng thượng sắp đến Bình Lâm săn thú mùa thu, tăng cường sĩ khí, hẳn là sẽ nhanh chóng xuất binh Bắc Phạt.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Ngươi cho rằng đây là cơ hội tốt để Bắc Phạt?
Tề Ninh ngẩn người, cảm thấy trong lời nói của Đạm Đài Hoàng có ẩn ý, hắn do dự một chút rồi nói:
- Mấy hoàng tử của Bắc Hán tranh đoạt ngôi vua, hôm nay đã xảy ra xung đột vũ trang. Nghe nói ngũ hoàng tử Bắc Đường Chiêu lung lạc được biên quân, đã đánh tới phụ cận thành Lạc Dương, mà lục hoàng tử Bắc Đường Hạo cũng đã triệu tập binh mã gần Lạc Dương, nhất quyết thư hùng với Bắc Đường Chiêu. Nếu như tứ hoàng tử Bắc Đường Phong chạy tới Hàm Dương, dựa vào lực lượng của cậu là Khuất Nguyên Cổ, cũng đã đánh tới Đồng Quan, sau đó đánh về phía Lạc Dương, thì nội chiến hiện nay ở Bắc Hán nổi lên bốn phía, đất nước chia năm xẻ bảy, lúc này nếu như Đại Sở ta liên minh với Đông Tề Bắc Phạt, thì nhất định có thể có thu hoạch lớn.
Tuy giọng nói của Đạm Đài Hoàng yếu ớt, nhưng đầu óc lại rất minh mẫn:
- Theo ý của ngươi, một khi Bắc Phạt, chúng ta có thực lực để hoàn toàn tiêu diệt Bắc Hán không?
Tề Ninh hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lão quốc công, chuyện trên chiến trường, có thể thay đổi trong nháy mắt, một khi đại chiến diễn ra, rất khó phân định ai thắng ai thua. Tuy Bắc Hán rơi vào nội loạn, nhưng dù sao nước này vẫn có thực lực hùng hậu, nếu họ đã có thể giằng co với Đại Sở ta hơn mười năm mà không bại, tinh binh dũng tướng của họ cũng không ít. Đại Sở ta Bắc Phạt, là rời xa quê nhà chinh chiến ở xứ người, so sánh giữa hai nước, đều có ưu thế và nhược điểm, bởi vậy ta cũng không dám chắc chắn Bắc Phạt nhất định thành công.
Trong mắt Đạm Đài Hoàng hiện ra vẻ vui mừng:
- Người có thể nghĩ được như vậy, là rất khá rồi. Rất nhiều người trong triều cho rằng lần này Bắc Phạt, vì Bắc Hán đang nội loạn, chúng ta lại liên minh với Đông Tề, nhất định ra tay là có thể thành công.
Ông lắc đầu thở dài:
- Đó đều là ý kiến của bọn mọt sách, nếu như phụ thân ngươi còn sống, tuyệt đối sẽ không có ý kiến giống như vậy.
Ra hiệu cho Tề Ninh nhích lại gần, Đạm Đài Hoàng khẽ nói:
- Bắc Hán xảy ra nội loạn, đối với Đại Sở ta quả thật là cơ hội tốt trời ban, chỉ là đó không phải là cơ hội tốt diệt Bắc Hán, mà là cơ hội tốt diệt Đông Tề!
Tề Ninh chợt biến sắc, ánh mắt của Đạm Đài Hoàng cũng trở nên vô cùng thâm trầm, thấp giọng nói:
- Ngươi thật sự không ngờ?
- Lão quốc công, ý ngài muốn nói, nhân lúc Bắc Hán đang nội loạn, chúng ta tấn công tiêu diệt Đông Tề?
Tề Ninh kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ Đạm Đài Hoàng lại có ý này.
Đạm Đài Hoàng từ tốn nói:
- Bắc Hán không phải là một quốc gia mà chỉ cần đánh một trận là có thể bình định được, đương nhiên là vì không thể xem thường thực lực của Bắc Hán, càng bởi vì Bắc Hán vẫn có một biến số rất lớn.
- Biến số?
- Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh!
Đạm Đài Hoàng nhấn mạnh từng tiếng một:
- Phụ thân Tề Cảnh của ngươi là tướng tài hiếm có, mà tài cán của Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh tuyệt đối không kém phụ thân ngươi. Năm xưa, Bắc Đường Khánh thống lĩnh quân đoàn phía nam của Bắc Hán, giằng co với phụ thân ngươi ở sông Tần Hoài, hai người sử dụng tất cả bản lĩnh, nhưng vẫn bất phân thắng bại, bởi vì Bắc Đường Khánh, Đại Sở ta không đoạt được một mảnh đất nào.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Vãn bối cũng biết, Bắc Đường Khánh là đệ nhất danh tướng của Bắc Hán, có uy vọng rất cao trong lòng quân Hán, chỉ có điều, năm ngoái hắn đột nhiên mất tích, hiện nay người thống lĩnh quân đội phía nam là Chung Ly Ngạo.
- Không ai biết hắn sống hay chết.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Một khi liên quân đánh vào Bắc Hán, người Bắc Hán sẽ không ngồi chờ chết, tất nhiên họ sẽ chấm dứt nội loạn, nhất trí chống lại cuộc tấn công của chúng ta. Nhạc Hoàn Sơn rất có thể giành được phần thắng khi đối phó với Chung Ly Ngạo, nhưng nếu như Bắc Đường Khánh còn sống, một khi binh quyền được giao vào tay hắn, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi, Nhạc Hoàn Sơn không phải là đối thủ của Bắc Đường Khánh.
Ngừng lại một chút, Đạm Đài Hoàng thở dài:
- Khắp Đại Sở ta cũng không có vị tướng nào có thể địch nổi Bắc Đường Khánh.
Đạm Đài Hoàng một đời chinh chiến, đương nhiên Tề Ninh tin tưởng phán đoán của ông.
Đột nhiên hắn nhận ra, nếu như lần này Sở quốc thực sự dốc toàn lực đánh Bắc Hán, một khi Bắc Đường Khánh xuất hiện, quân Sở đối mặt với một đối thủ kinh khủng như Bắc Đường Khánh, chắc chắn sẽ rươi vào tình thế nguy hiểm. Nếu như lần này Sở quốc Bắc Phạt không thành công, sẽ dẫn tới quốc nội rung chuyển, đến lúc đó không ai có thể phán đoán cục diện thiên hạ sẽ như thế nào.
Tri kỷ tri bỉ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thế nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay của Sở quốc, là không biết rõ ràng Bắc Đường Khánh còn sống hay đã chết. Nếu như quả thật Bắc Đường Khánh đã chết, Sở quốc nhân cơ hội này Bắc Phạt, cũng không phải là không có hy vọng. Nhưng nếu như Bắc Đường Khánh còn sống và ra tay lúc Bắc Hắn nguy cấp, đó sẽ là một mối nguy vô cùng to lớn đối với Sở quốc.
Đạm Đài Hoàng hơi nhéo mắt lại, từ tốn nói:
- Ngươi thật sự không nghĩ tới chúng ta nhân cơ hội này tiêu diệt Đông Tề, những người khác cũng đều không nghĩ tới. Khi liên minh với Đông Tề, mọi người tưởng là chúng ta liên kết với Đông Tề đánh Bắc Hán, thế nhưng mục đích thật sự của chúng ta là muốn Đông Tề không phòng bị.
Tề Ninh biết đây là việc vô cùng bí mật, hắn thầm giật mình, thấp giọng hỏi:
- Lão quốc công, chẳng lẽ…chúng ta lên kế hoạch Bắc Phạt, đều là biểu hiện giả tạo?
- Cũng không phải là giả tạo.
Giọng Đạm Đài Hoàng trầm xuống:
- Từ đầu đến cuối, triều đình đều xem Bắc Hán là mục tiêu, Nhạc Hoàn Sơn thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, cũng đang lập kế hoạch tấn công chiếm đóng Bắc Hán.
Tề Ninh hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Ý của lão quốc công muốn nói, kế hoạch Bắc Phạt mà Đại Sở ta đang chuẩn bị, chỉ là diễn cho người Đông Tề xem?
- Không chỉ là người Đông Tề, mà còn có người Bắc Hán, thậm chí cả người Sở chúng ta nữa.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Nếu như ngay cả người nhà mà còn không lừa được, thì làm sao có thể lừa được địch thủ?
Tề Ninh cười khổ nói:
- Lão quốc công, việc này thật sự là trọng đại, trước đó vãn bối không nhận ra manh mối!
- Như thế cũng không có gì lạ, nếu như ngươi có thể nhận thấy manh mối, thì kế hoạch này thất bại rồi.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Đạm Đài Hoàng run run đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Tề Ninh:
- Từ ba năm trước, chúng ta đã chuẩn bị cho kế hoạch này.
- Ba năm trước?
Tề Ninh càng giật mình.
Ba năm trước, là lúc Sở quốc và Bắc Hán đang quyết chiến với nhau trên sông Tần Hoài, lúc đó tiên hoàng và Tề Cảnh đều đã mất.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Từ lập quốc tới nay, trận đánh quyết liệt nhất giữa Sở quốc và Bắc Hán là trận đại chiến Tần Hoài. Hai nước giằng co ba năm, đều có lúc thắng lúc bại, bất kể là Bắc Hán hay là Đại Sở ta, cũng đều tổn thất rất nhiều nhân lực và tài lực. Cũng vì trận chiến này, hai phía địch ta đều rõ ràng, hai nước không phải là quốc gia dễ bị tiêu diệt, muốn đánh một trận mà bình định đối phương, hầu như là chuyện viển vông.
Tề Ninh khẽ gật đầu, trong lòng biết đây là kết luận có được sau biết bao xương máu đã đổ xuống.
- Lúc đó tiên đế đã biết, nếu muốn tiêu diệt Bắc Hán, thống nhất thiên hạ, cần phải có đầy đủ thiên thời, địa lợi và nhân hòa, ba yếu tố đó thiếu một một cũng không được.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Nếu như muốn đánh phương Bắc, nhất định phải tiến hành ở ba tháng đầu xuân, trước tháng mười một phải tạm dừng và tăng cường phòng thủ những vị trí đã chiếm được.
- Ý của lão quốc công là qua tháng mười một, tướng sĩ phương nam của chúng ta không thích ứng với khí hậu phương Bắc.
Tề Ninh hỏi.
Đạm Đài Hoàng gật đầu:
- Quân hai bên đánh nhau, rất nhiều chuyện phải lo liệu, khí hậu cũng là điều phải để tâm. Ngoài ra nhất định phải nắm rõ địa hình, địa lý của quân địch, bằng không khi tiến vào địa bàn của quân địch, sẽ không khác gì người mù.
Tề Ninh lập tức nghĩ tới Bắc Đường Dục đang bị giam lỏng ở ao Cửu Cung trong Thần Hầu phủ.
Bắc Hán có một bản đồ thế giới, bản đồ thế giới này được vẽ sau khi tiến hành khảo sát địa hình Bắc Hán, công việc này do Bắc Đường Dục cầm đầu. Sau khi Bắc Đường Dục bị bắt, Long Thái đã muốn lấy bức bản đồ thế giới từ tay Bắc Đường Dục, cũng từng phái Tề Ninh đến du thuyết. Chỉ có điều, Bắc Đường Dục đương nhiên hiểu rằng một khi bản đồ thế giới rơi vào tay Sở quốc, sẽ khiến Bắc Hán chìm ngập trong tai ương, do đó Bắc Đường Dục không cho phía Sở quốc biết thông tin cụ thể và tỉ mỉ về bản đồ thế giới.
Tề Ninh biết đây là thời đại của vũ khí lạnh, không có công nghệ cao, để làm ra một bản đồ, có thể nói là vô cùng khó khăn. Bắc Hán làm ra bàn đồ thế giới, đương nhiên là để nắm rõ đất đai mình quản lý, nhưng chi phí bỏ ra tất nhiên cũng rất cao. Một bản đồ như vậy, đương nhiên là người Bắc Hán không thể dễ dàng để rơi vào tay người Sở.
- Hôm nay, bất kể là thiên thời hay là địa lợi, Đại Sở ta cũng không chiếm ưu thế.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Mà cả nhân hòa, Đại Sở ta cũng không phải là bền chắc như thép.
Tề Ninh thầm nghĩ vị Thục Vương ở Tây Xuyên đang rục rịch ngóc đầu dậy, Đông Hải lại vừa xảy ra việc các thế gia mưu đồ làm loạn, trong triều, chuyện đấu tranh nội bộ cũng chưa hề biến mất, phía Bắc Hán đương nhiên là nội chiến diễn ra kịch liệt, nhưng Đại Sở cũng nguy cơ tứ phía.
- Tiên đế hiểu rõ Bắc Hán, cho nên chỉ có thể trì hoãn kế hoạch.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Chỉ có điều, trong lúc hai nước đại chiến, Đông Tề tọa sơn quan hổ đấu, lúc đó chúng ta đã biết, nếu như bỏ mặc không để ý tới Đông Tề, sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự. Cho tới bây giờ, Đông Tề cũng không thành thật, tuy vị hoàng đế của Đông Tề không phải là người có dã tâm hừng hực, nhưng thủ hạ của hắn là Đông Bích, lại là người có mưu đồ nham hiểm. Lần trước, thái tử Đông Tề là Đoàn Thiều đến đây, dã tâm của người này vượt xa phụ thân hắn. Nếu một ngày nào đó, người này trở thành hoàng đế Đông Tề, hơn nữa còn được sự trợ giúp của Song Bích, Đông Tề tất nhiên trở thành họa lớn của Sở quốc.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Lão quốc công nói rất đúng, Đoàn Thiều cũng không phải là loại người chịu khuất phục trước người khác.
- Đối với Bắc Hán thì trì hoãn kế hoạch, nhưng đối với Đông Tề, lại phải nhanh chóng tiến hành.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Khi đại chiến Tần Hoài còn chưa kết thúc, tiên đế đã bảo chúng ta vạch kế hoạch tiêu diệt Đông Tề.
Tề Ninh suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Lão quốc công, thứ cho vãn bối cả gan, ngài nói “chúng ta”, như vậy hoàng đế không chỉ bàn bạc với một mình ngài, nhưng không biết…còn có ai nữa? Trấn Quốc công có trong số đó không?
- Ta và phụ thân ngươi.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Xưa nay, Trấn Quốc công đảm nhiệm trù vị hậu cần, tiền lương, chiến mã, đều phải giao cho hắn chuẩn bị, nhưng chiến sự ở tiền tuyến, thì hắn rất ít tham gia vào.
Lời lẽ của Đạm Đài Hoàng đã để lộ một thông tin rất quan trọng.
Khi tiên đế còn sinh thời, Tư Mã Lam chỉ phụ trách hậu cần, chứ không có tư cách tham dự vào chiến lược quân sự.
Nhưng hiện nay, người phụ trách chiến lược quân sự, lại là Tư Mã Lam.
Tề Ninh hơi đăm chiêu, nhẹ giọng nói:
- Tiêu diệt Đông Tề, luôn là kế hoạch bí mật.
- Theo mưu tính của tiên đế, nếu như không tìm được cơ hội, thì chỉ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đạm Đài Hoàng nghiêm nghị nói:
- Thế nhưng một khi cơ hội tốt xuất hiện, thì nhất định phải nắm lấy, một lần hành động lấy cả Đông Tề và Quan Tây, như vậy mới có thể rốt cuộc bình định được Bắc Hán.
- Quan Tây?
- Hàm Dương ở Quan Tây do Khuất Nguyên Cổ trấn thủ.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Tài năng của Khuất Nguyên Cổ chỉ thuộc loại bình thường, nếu như xuất kỳ bất ý tấn công nơi có liên quan, thì có hy vọng trong khoảng thời gian ngắn chiếm được Hàm Dương, tiện đà trú đóng ở Đồng Quan.
Trong đầu Tề Ninh hiện ra tình thế sau khi Sở quốc thực hiện được kế hoạch, trong lòng cũng kinh ngạc.
Nếu như kế hoạch dương đông kích tây này của Sở quốc thực hiện thành công, không những sẽ chiếm được Đông Tề, mà còn chiếm được Quan Tây, như vậy Bắc Hán sẽ phải đối mặt với cục diện ba mặt thọ địch. Quân Tây bảo vệ cho Đồng Quan, có thể, có thể lui, Đồng Tề có Mã Lăng sơn làm bình phong che chở, cũng là nơi có thể phòng thủ. Mà quân chủ lực phương Nam của Đại Sở lại có sông Hoài nằm ở vị trí nguy hiểm, như vậy, bất kể Hán quân tấn công từ hướng nào, hai mặt còn lại đều sẽ bị công kích. Một khi ba mặt đều bắt đầu tấn công, ba mặt đều xuất binh, đương nhiên Hán quân phải được cái này, mất cái kia, hơn nữa đến lúc đó công thủ đều hoàn toàn nằm trong tay Sở quân, Sở quân muốn công thì công, muốn thủ thì thủ.
Cho dù Đại Sở sẽ không tấn công đại quy mô vào đất Hán, nhưng luôn tiến hành tập kích quấy rối, cũng đủ để Bắc Hán thần hồn nát thần tính rồi.
- Lúc tiên đế lập thái tử ở Đông Tề, vốn đã bắt đầu thực thi kế hoạch.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Nếu như tiên đế còn sống, cũng sẽ cầu thân với Đông Tề, hoàng đế đương triều đi sứ Đông Tề, vốn là vì tiên đế muốn cho Đông Tề biết hoàng đế đương triều, cũng để hoàng thượng gặp được công chúa Đông Tề.
Tề Ninh thầm than, nghĩ mấy ông già này mưu tính thật lâu dài, hắn vẫn cho rằng tiểu hoàng đế bỏ qua Tư Mã Uyển Quỳnh, không cưới công chúa Đông Tề, mục đích chủ yếu là tránh cho thế lực của Tư Mã gia trở nên quá lớn mạnh, bây giờ mới biết, đó chỉ một trong các nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là thi hành kế hoạch của tiên đế.
Trước khi tiên đế lâm chung, đương nhiên sẽ cho người thừa kế ngai vàng của mình biết quốc sách bí mật này.
- Điều phiền phức lớn nhất của việc cầu hôn công chúa Đông Tề, là người Bắc Hán cũng xen vào.
Nói chuyện một hồi lâu, giọng của Đạm Đài Hoàng càng yếu ớt, mặt mày trắng bệch, nhưng dường như ông ta không có ý dừng lại:
- Đương nhiên không có chuyện người Bắc Hán trơ mắt nhìn chúng ta thông gia với Đông Tề, hơn nữa người Đông Tề rất giảo hoạt, bọn họ luôn áp dụng chính sách cân bằng, chúng ta cầu thân với bọn họ, cũng không chắc bọn họ sẽ dễ dàng đồng ý. Bởi vậy tiên đế đã chuẩn bị chu đáo trước rồi, lúc cần thiết, sẽ dành cho Đông Tề điều kiện không thể từ chối.
Nối tới đây, Đạm Đài Hoàng lộ vẻ tươi cười:
- Nhưng không ngờ, sự tình phát triển thuận lợi hơn chúng ta tưởng, ngươi đi sứ Đông Tề, không những mang được công chúa Đông Tề về, mà Bắc Hán cũng rơi vào nội loạn, người Đông Tề sốt ruột muốn nhân cơ hội mở rộng thế lực, chủ động đề nghị chúng ta liên quân với họ…
Tề Ninh nói:
- Lão quốc công, điều này chứng minh người Đông Tề đã rơi vào bẫy?
- Hai nước kết thân, hơn nữa chuẩn bị liên quân phạt Hán, đương nhiên Đông Tề không nghĩ mục tiêu của chúng ta là bọn họ.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Ngoài ra, lúc sứ đoàn Đông Tề chưa đến kinh thành, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ tứ hôn cho Đoàn Thiều, gả một tiểu thư thế gia cho hắn. Ban đầu, chúng ta từng nghĩ sẽ gả Tư Mã Uyển Quỳnh sang Đông Tề, nhưng về sau lại đổi ý, định chọn con gái của Tây Môn Vô Ngân hoặc con gái Tô Trinh thay thế.
Tề Ninh thầm rùng mình, hắn vốn tưởng rằng Long Thái tứ hôn cho Đoàn Thiều, chỉ là ý định nhất thời, bây giờ mới biết, đó cũng là một phần trong kế hoạch đánh chiếm Đông Tề.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải vì hắn chặn ngang, người bị gả tới Đông Tề rất có thể sẽ là Tây Môn Chiến Anh, trong kế hoạch kia, bất cứ ai bị đưa tới Đông Tề, trên thực tế đều bị rơi vào tuyệt cảnh.
- Chỉ cần chúng ta tứ hôn cho Đoàn Thiều, vậy thì điều lo lắng cuối cùng của Đông Tề cũng sẽ không còn.
Ngọn đèn dầu trong căn phòng lờ mờ, giọng Đạm Đài Hoàng trầm thấp:
- Hai nước thân càng thêm thân, không ai ngờ mục tiêu của chúng ta lại là Đông Tề. Cuối cùng, con gái Tô Trinh được gả sang Đông Tề, Tô Trinh cũng đích thân hộ tống con gái mình sang đó, tất cả đều như kế hoạch của chúng ta. Lần trước nhận được tin tức, người Đông Tề tỏ ra rất kính trọng Tô Trinh, vài ba ngày lại thết đãi yến tiệc, Tô Trinh thích thú lắm, tạm thời chưa muốn quay về.
Tề Ninh nhíu mày, hắn biết khi Tô Tử Huyên được gả sang Đông Tề, Tô Trinh xem như mở mày mở mặt, trở thành hoàng thân của Đông Tề, hơn nữa còn đích thân hộ tống con gái sang Đông Tề. Đường đường là Võ Hương hầu của Đại Sở, đích thân đưa tiễn con gái, đương nhiên sẽ làm người Đông Tề nghĩ Đại Sở đầy thành ý, chứ không sao ngờ được Sở quốc mưu đồ bí mật chiếm đoạt nước mình. Về phần Tô Trinh, ông ta sa vào tửu sắc, đang ở Đông Tề, đương nhiên rượu ngon, mỹ nhân được hưởng thụ bất tận, ông ta vui đến quên cả trời đất, ở lại Đông Tề, vô hình trung, như thế lại càng hỗ trợ rất tốt cho kế hoạch diệt Tề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận