Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1171: Sát ý trong đêm lạnh


Là trái tim của Tây Xuyên, phủ Thành Đô cũng là thành thị lớn nhất Tây Xuyên, cho tới bây giờ, tòa cổ thành này cũng chưa từng mất đi sức sống, hơn nữa còn là trung tâm thương mại của Tây Xuyên, khách thương từ nam chí bắc không ngừng lui tới phủ thành Thành Đô.
Sản vật Tây Xuyên phong phú, rất nhiều thương nhân mua thức ăn, hàng hóa Tây Xuyên chuyển về phía đông, cũng mang đến nhiều hàng hóa đa dạng từ nơi khác, chính vì có nền thương mại phát triển như vậy, khi Tây Xuyên được sáp nhập vào lãnh thổ Sở quốc, Thành Đô vẫn duy trì được sự phồn vinh.
Mỗi ngày, ngoại trừ các đội buôn ra vào, đương nhiên cũng không thể thiếu sự có mặt của đội ngũ bảo tiêu.
Thương mại phồn vinh, kéo theo sự hưng thịnh của nghề bảo tiêu, trong phủ Thành Đô, có thể kể ra không dưới mười tiêu cục nổi tiếng, ngay cả tiêu cục Trường Bình, một trong ba đại tiêu cục của kinh thành, cũng có chi nhánh ở phủ Thành Đô.
Tuy nhiên bất luận đội buôn đông đảo đến đâu, khi trời vừa tối, phủ Thành Đô nhất định phải đóng cửa thành, cho dù trời vừa tối một lát, cũng chỉ có thể đợi ở ngoài thành.
Các cửa của phủ thành Thành Đô đều do vệ đội của phủ thứ sử phụ trách thay phiên canh gác, nha tướng phụ trách cửa thành Nam là Dương Lâm, tuổi ngoài bốn mươi, làm việc thận trọng, thường ngày không tùy tiện nói cười, nhưng các thủ hạ đều biết vị nha tướng này từng trải qua chiến trận trên chiến trường, cho nên rất kính nể y.
Dương Lâm rất ít nói, tính tình hướng nội, không ai đoán được tâm tư của y, nhưng đối với mệnh lệnh của y, chưa có ai dám không phục.
Vào giờ Hợi, tuy trên nhiều ngõ phố trong thành vẫn còn tiếng cười nói, nhưng cửa thành đã hoàn toàn yên lặng. Tám binh sĩ trực đêm canh gác cửa Nam, đối với thủ hạ, Dương Lâm quản thúc rất nghiêm, trong phiên trực, cho dù là trong nhà bị cháy, cũng vẫn không được rời bỏ vị trí. Binh mã trực thuộc phủ thứ sử, đều được lựa chọn kỹ càng, không những dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa còn tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật quân đội.
Dương Lâm ngồi trên một cái ghế sau cửa thành, tuy đã vào đêm, nhưng y vẫn tỉnh táo, ánh mắt có thần. Bên cạnh Dương Lâm có một bàn nhỏ, trên bàn có một túi đậu phộng rang, chốc chốc y lại đưa tay nhón một hạt đậu phộng rang, sau đó thành thạo vò lớp vỏ lụa, hai nửa hạt đậu rơi vào lòng bàn tay, y khẽ buông tay, vỏ lụa rơi trên bàn, sau đó cho đậu phộng vào miệng.
Các thủ hạ đều biết đây là sở thích của Dương nha tướng, người trong binh nghiệp, rất ít người không uống rượu, nhưng Dương nha tướng là một trong số đó, dường như đối với y, đậu phộng rang hấp dẫn hơn rượu nhiều.
Sắp bắt đầu mùa đông, đêm Tây Xuyên đã bắt đầu hơi rét lạnh, quan binh gác cửa thành đều đã mặc quần áo dành cho mùa thu (quần áo ấm, vì mùa thu ở Trung Quốc đã chuyển lạnh). Là binh tướng thuộc quyền quản lý của phủ thứ sử, bất luận là vũ khí, trang bị hoặc chế độ đãi ngộ cho binh sĩ, đều là tốt nhất trong số các đội binh mã ở Tây Xuyên, trang phục mùa thu rất ấm áp, đủ để chống chọi cái lạnh ban đêm.
- Nha tướng, người thành có đội ngũ đang tới gần.
Trên đầu tường thành, có người hướng về phía trước hô lên một tiếng:
- Đốt đuốc lên, có khá nhiều người!
Dương nha tướng vò nát vỏ hạt đậu phộng trong tay, bỏ hạt đậu vào miệng, rồi mới chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại giáp trụ, đi tới cầu thang leo lên đầu tường. Tới gần lỗ châu mai, Dương nha tướng nhìn xuống dưới thành, quả nhiên nhìn thấy một đoàn người đang tiến lại gần tường thành.
Khi còn cách cửa thành một đoạn ngắn, đoàn người kia mới dừng lại. Binh sĩ trên đầu tường cũng thấy rõ, đoàn người đại khái có bảy tám xe ngựa chở hàng hóa, xe đi đầu treo cờ tiêu cục, thì ra là một đội bảo tiêu. Đội bảo tiêu này có khoảng hai chục người, đối với một đội bảo tiêu, hai mươi người cũng không phải là ít.
- Nha tướng, nhìn cờ hình như là Nghĩa Uy tiêu cục.
Một binh sĩ nói.
Dương nha tướng gật đầu, hướng xuống phía dưới kêu lên:
- Là Nghĩa Uy tiêu cục?
- Là Dương nha tướng?
Phía trước đoàn người, có người cười nói:
- Ta đúng là Lư Nghị của Nghĩa Uy tiêu cục, đêm nay Dương nha tướng trực sao?
Dương nha tướng ho khan một tiếng, nói:
- Lư tổng tiêu đầu, nghe nói những chuyến hàng gần đây đều do đại đồ đệ của ngươi áp tải, sao lần này ngươi đích thân đi?
- Không dám giấu Dương nha tướng, chuyến bảo tiêu này do này một vị quý nhân ở kinh thành phân phó, bởi vậy ta phải đích thân đi một chuyến.
Có vẻ như vị Lư tổng tiêu đầu này quen biết quan binh:
- Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc lại tới trễ..
Dương nha tướng nói:
- Điều lệnh đã ban, ta cũng không có cách nào, Lư tổng tiêu đầu chỉ có thể ở ngoài thành đợi một đêm, sáng sớm hãy vào thành.
- Dương nha tướng, chuyến này đội bảo tiêu đi rất vất vả, hơn nữa khí trời càng lúc càng lạnh, mọi người đều đã mệt không chịu nổi.
Lư tổng tiêu đầu, cười khổ nói:
- Ta biết quy củ, thế nhưng lần này muốn mặt dày cầu xin nha tướng dàn xếp một chút, cho chúng ta sớm đi về nhà.
Dương Lâm nhíu mày nói:
- Ngươi cũng là người Thành Đô, ngươi đã biết quy củ ở đây, há có thể ngoại lệ?
- Thực sự không dám giấu diếm Dương nha tướng, số hàng hóa này là của Đậu đại nhân Thượng thư Hộ bộ phái chuyển đi, không dám trì hoãn.
Lư tổng tiêu đầu chắp tay nói:
- Vì mặt mũi của Đậu đại nhân, xin Dương nha tướng sắp xếp.
- Đậu đại nhân?
Dương Lâm hơi kinh ngạc, binh sĩ bên cạnh thấp giọng nói:
- Nha tướng, Đậu đại nhân là quan to trong triều, nếu thật sự dắc tội hắn, thì…
Dương Lâm hừ lạnh một tiếng, trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Là hàng hóa gì vậy?
- Nha tướng có thể phái người kiểm tra.
Lư tổng tiêu đầu nói.
Dương Lâm nói:
- Hai người theo ta xuống phía dưới.
Lập tức có hai binh sĩ theo Dương Lâm xuống dưới, mở cửa nhỏ bên hông, ra khỏi thành. Lư Nghị đã bước tới, chắp tay nói:
- Làm phiền, làm phiền!
Dương Lâm cũng không nhiều lời, đi tới bên cạnh đoàn xe ngựa. Khi tới chiếc xe ngựa thứ ba, Dương Lâm ra lệnh tiêu sư vén vải che mưa lên, phía dưới là ba cái rương lớn. Dương Lâm sai mở một cái rương, đưa mắt ra hiệu với một binh sĩ đứng bên cạnh, binh sĩ kia bước tới, đưa tay lục tìm trong rương một lượt, rồi mới quay đầu lại nói:
- Nha tướng, trong rương là da thuộc.
- Hàng da?
Lư tổng tiêu đầu mỉm cười, ghé sát Dương Lâm, thấp giọng nói:
- Nha tướng, Đậu đại nhân rất giàu có, cũng có mấy cửa hiệu mặt tiền ở Thành Đô, chỉ là lão nhân gia không muốn nhiều người biết, cho nên thuê đội bảo tiêu hộ tống hàng hóa tới đây, là muốn bán ra trong thành, chuyện này cũng xin nha tướng không nên tuyên bố ra ngoài.
- Hả?
Dương Lâm đưa mắt nhìn lướt qua mấy chiếc xe ngựa khác:
- Đều là hàng da muốn bán ra?
- Còn có một số bức thư họa.
Lư tổng tiêu đầu nói:
- Nha tướng có muốn kiểm tra từng cái không?
Dương Lâm suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Sau khi vào thành, không nên kinh động người khác, âm thầm trở lại là được.
Lư tổng tiêu đầu vội nói:
- Đa tạ nha tướng dàn xếp.
Y nhét một cái túi vào tay Dương Lâm:
- Nha tướng, cái này xin nha tướng thưởng cho các huynh đệ uống rượu.
Túi ngân lượng này không ít, Dương Lâm tiện tay ném cho binh sĩ bên cạnh, căn dặn:
- Phân phát cho các huynh đệ trực đêm mỗi người một phần, bảo mọi người không được lộ ra, đây dù sao cũng là hàng hóa của Đậu đại nhân, chúng ta không tiện ngăn cản Đậu đại nhân.
Binh sĩ kia vội nói:
- Dạ!
Y thầm nghĩ, Đậu đại nhân là quan to trong triều, bọn mình chỉ là quan binh thủ thành nếu như Đậu đại nhân không hài lòng, chỉ cần giơ ngón tay là có thể lấy mạng mình, Dương nha tướng làm như thế, là vì cũng không còn cách nào.
Cửa thành liền được mở ra, Dương nha tướng cho đoàn xe vào thành xong, lập tức đóng cửa thành lại, túi ngân lượng cũng được phát cho các binh sĩ.
Sau khi dẫn đoàn xe vào thành, Lư tổng tiêu đầu lập tức cho đoàn xe phân tán, sáu chiếc xe ngựa với hai mươi mấy người, chia làm bốn đường, cờ bảo tiêu cũng gỡ xuống, chờ các nhóm khác rời đi rồi, lúc này Lư tổng tiêu đầu mới dẫn theo bốn năm người rẽ vào một con đường vắng lặng.
Trong Thành Đô có nhiều tiêu cục, cũng nhiều tửu lâu.
Người Thành Đô mê ăn uống, bởi vậy có thể là khắp nơi đều có tửu lâu, nhỏ thì là một cái quán bày hai ba chiếc bàn, lớn thì là đại tửu lâu ba bốn tầng lầu, trang trí lộng lẫy, có đủ mọi thứ.
Phố Thủy Tinh là một trong những đường phố đông đúc nhất Thành Đô, phố này cũng không phải là quá náo nhiệt, nhưng phố này có Hi Khánh lâu là một trong số những đại tửu lâu nổi tiếng trong thành, không những lầu chính cao bốn tầng, mái cong tráng lệ, mà diện tích tiền đình, hậu viện rất rộng rãi.
Chỉ là từ hôm qua, Hi Khánh lâu đã bắt đầu ngừng kinh doanh, tuyên bố với bên ngoài là phải tu sửa, bởi vậy hai ngày nay không có khách tới cửa.
Bóng đêm lắng sâu, Lư tổng tiêu đầu dẫn hai chiếc xe ngựa tới hậu viện của Hi Khánh lâu, sai người gõ cửa, ba nặng hai nhẹ, liền có người nhanh chóng mở cửa ra. Lư tổng tiêu đầu đi vào trong viện, một văn nhân mặc trường sam ra đón, chính là Hoàng tiên sinh, thủ hạ của Thục Vương Lý Hoằng Tín.
Lư tổng tiêu đầu chắp tay chào Hoàng tiên sinh, thấp giọng nói:
- Tiên sinh, toàn bộ sáu chiếc xe ngựa đã vào thành, có Dương Lâm bảo vệ, tất cả không có việc gì.
Hoàng tiên sinh xoay người lại, trầm giọng nói:
- Mang đồ trên xe tới.
Lập tức từ trong bóng tối, mười mấy người liền xuất hiện, đi ra cửa mang rương vào. Lư tổng tiêu đầu, lại nó:
- Ba nhóm còn lại chia ba đường tụ tập tới bên này, trong vòng nửa canh giờ, nhất định tất cả đều đến nơi.
Hoàng tiên sinh nói:
- Ngươi lập được công đầu, chắc chắn vương gia sẽ rất ngợi khen.
- Lư gia chúng ta nhận nhiều ân huệ của vương gia, luôn mong có ngày được báo đáp, lần này có thể cống hiến cho vương gia, chính là tâm nguyện cả đời này, cho dù muôn lần chết cũng không chối từ.
Lư Nghị nghiêm nghị nói:
- Lần này ta đã điều động tất cả tiêu sư dũng mãnh gan dạ và trung thành của tiêu cục tới, nếu tiên sinh có sai phái, dù phải lên núi cao biển lửa, chúng ta đều không chối từ.
Hoàng tiên sinh kéo cánh tay Lư Nghị, nói:
- Ngươi theo ta.
Hi Khánh lâu này không đốt đèn, trông rất tối tăm, Lư Nghị theo Hoàng tiên sinh đi tới, lại phát hiện bóng người chuyển động trong các phòng ốc xung quanh sân, hiển nhiên là bên trong có rất nhiều người.
Đi vào một gian phòng, Lư Nghị thấy trong phòng đã có mười mấy người ngồi, sau khi Lư Nghị vào, mọi người đều trông lại. Lư Nghị biết đây đều là bộ hạ tâm phúc của Thục Vương, liền chắp tay thi lễ với mọi người. Trên bàn có một ngọn đèn, một người mặc giáp đen đứng bên cạnh bàn, nhìn về phía Lư Nghị, lại cười nói:
- Lư tổng tiêu đầu, chúng ta đợi ngươi đã lâu.
Lư Nghị bước tới trước, nói:
- Đái tướng quân, may mắn không làm nhục mệnh!
Người mặc giáp đen chính là bộ hạ Đái Lăng của Lý Hoằng Tín, y khẽ gật đầu, rồi nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Chư vị, có câu nuôi quân nghìn ngày, sử dụng nhất thời, vương gia đối với chúng ta như là ân nhân cứu mạng, nếu như không có vương gia, chúng ta cũng không được như ngày hôm nay. Trước kia, để bảo toàn quân dân Thành Đô, vương gia đã viết thư xin hàng Sở quốc. Sở quốc luôn miệng nói bỏ qua chuyện cũ, thế nhưng lần này lại phái Tề Ninh tới, muốn cho vương gia vào kinh, các ngươi đều hiểu rõ, bọn họ muốn vương gia vào kinh với mục đích gì rồi.
Đôi mắt tất cả mọi người đều lóe lên một cách dữ tợn, một người cười lạnh nói:
- Ông đây kìm nén nhiều năm, mỗi ngày đều muốn chém bay đầu tên Vi Thư Đồng chó chết kia! Sở quốc đã đè đầu cưỡi cổ chúng ta hai mươi mấy năm, lần này chúng ta rốt cuộc có thể trút giận rồi.


Người nọ vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ phấn khởi.
- Tuy Sở quốc từng bước áp sát, thậm chí đào hố lửa buộc vương gia nhảy xuống, nhưng vương gia nghĩ tới các vị đều có gia đình, sản nghiệp, không đành lòng quá mức liên lụy các vị.
Đái Lăng nói:
- Vương gia có ân tái sinh đối với Đái mỗ, từ lâu, mạng của ta đã là của vương gia, bởi vậy ta không thể trơ mắt nhìn vương gia rơi vào hố lửa, dù thế nào cũng phải liều mạng một phen, nhưng bây giờ các vị vẫn có thể lựa chọn.
- Đái tướng quân, ngươi nói như vậy là có ý gì?
Có người cười lạnh nói:
- Ngươi chịu ân trọng của vương gia, chẳng lẽ chúng ta thì không? Người khác nghĩ thế nào, ta mặc kệ, mạng này của ta cung phải hiến cho vương gia.
Những người khác nghe vậy, đều thề cống hiến hết mình.
- Tốt!
Đái Lăng nói:
- Các vị đều là kẻ sĩ trung can nghĩa đảm, nếu chúng ta đều đã quyết chí, thì cũng không còn gì để nói. Mời vương gia bước ra tọa trấn cho chúng ta!
- Vương gia?
Có người kinh ngạc hỏi:
- Không phải vương gia đã tới Hoàng Sơn sao? Chẳng lẽ…
Chợt nghe có tiếng cười nói:
- Đó chỉ là kế giương đông kích tây mà thôi!
Trong tiếng cười, một người từ cửa hông bước vào, mọi người theo ánh lửa nhìn lại, người kia mặc một bộ trường sam màu xanh, chính là Thục Vương Lý Hoằng Tín.
Tất cả mọi người đều cả kinh, lập tức quỳ rạp xuống.
- Đứng lên, đứng cả lên đi.
Lý Hoằng Tín giơ tay lên nói:
- Các vị vẫn một lòng một dạ đối với bổn vương, khiến bổn vương rất cảm động.
Y bước tới nâng dậy hai người, những người khác đều đứng dậy.
Phía sau Lý Hoằng Tín, trưởng sử Tây Môn Hoành Dã cũng theo sau như bóng với hình.
Lý Hoằng Tín đi tới trước mắt Lư Nghị, vỗ vai y, hòa nhã nói:
- Lư Nghị, ngươi lập công đầu, bổn vương nhớ kỹ, sau khi việc thành, sẽ luận công ban thưởng.
Lư Nghị khom người nói:
- Nguyện vì vương gia mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!
Lý Hoằng Tín lại ôn hòa mỉm cười, nói:
- Các vị huynh đệ, Lư Nghị đã đưa binh khí từ ngoài thành vào. Chúng ta đều biết, năm xưa đại quân của Sở quốc áp sát, bổn vương bất đắc dĩ đành phải gửi thư xin hàng. Nói thật là, bổn vương không ngày nào không muốn phục hưng đất Thục, đây là đất đai của chúng ta, bách tính nơi này cũng là con dân của chúng ta, nhưng cũng bị người Sở đè ép. Mấy ngày nay Sở quốc thu sưu cao thuế nặng ở đất Thục ta, vì cái gọi là “nhất thống thiên hạ”, dân Thục ta đã phải chịu nhiều đau khổ, có thể nói là dân chúng lầm than, bổn vương tuyệt đối không thể ngồi yên bỏ mặc, cho nên đã âm thầm làm một số chuẩn bị.
Một người không kìm lòng được, nói:
- Hóa ra vương gia vẫn âm thầm chuẩn bị, mạt tướng…mạt tướng chỉ cho rằng vương gia đã quên ý định phục hưng đất Thục lâu rồi, nhiều năm qua, trong lòng vẫn khổ sở.
- Ha ha ha!
Lý Hoằng Tín vuốt râu cười nói:
- Đại trượng phu co được giãn được, thế nhưng cũng không thể không có chí hướng. Bổn vương thu hút sự chú ý của quan phủ, cũng âm thầm bảo Đái tướng quân tích trữ binh khí, chỉ là trang bị cất giấu, suýt nữa bị Tề Ninh phát hiện, cũng may đã chuyển đi đúng lúc. Hiện nay số lượng binh khí tích trữ, đủ để trang bị cho bốn năm nghìn người.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Bọn họ đều xuất thân binh nghiệp, để trang bị cho bốn, năm nghìn người, số lượng binh khí trang bị sẽ lến tới con số rất lớn. Mấy ngày nay Lý Hoằng Tín vẫn luôn bị quan phủ giám thị chặt chẽ, chỉ cần hơi có động tĩnh, là sẽ bị quan phủ nhìn chòng chọc, không biết làm thế nào Lý Hoằng Tín có thể tích trữ số lượng binh khí khổng lồ như vậy. Dù sao thì từ khi lập quốc, Đại Sở đã ban ra đao thú lệnh (lệnh cấm chế tạo, tàng trữ binh khí), vũ khí sắc bén và ngựa đều bị quân phủ quản lý rất nghiêm ngặt, thường ngày dân chúng không thể cầm đao thương trên tay, một khi bị quan phủ điều tra ra, sẽ bị khép tội mưu phản.
Cũng chính vì như vậy, hầu như trong dân gian không có xưởng rèn, cho dù là xưởng rèn, mỗi loại đồ sắt làm ra, đều phải đăng ký trong danh sách, hơn nữa đồ sắt chế tạo ra, nhất định phải khắc tên xưởng rèn, để tiện cho quan phủ kiểm tra, đối chiếu.
Bởi vậy hầu như Tây Xuyên không có xưởng rèn binh khí, tất cả trang bị cần thiết cho binh mã Tây Xuyên, cũng đều do triều đình phân phối.
Nếu muốn rèn binh khí, ngoại trừ phải có quặng sắt, còn cần có thợ giỏi, mà thợ chế tạo binh khí giỏi ở Tây Xuyên, đều được quan phủ ghi vào danh sách, trong tình thế những người này đều bị quan phủ chú ý như vậy, bất luận Lý Hoằng Tín cần quặng sắt hoặc thợ giỏi, đều rất khó khăn.
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của mọi người, Lý Hoằng Tín nói:
- Các vị đồng sinh cộng tử với bổn vương, ta cũng không gạt các ngươi, những binh khí này đều được vận chuyển từ Đông Hải tới, mỗi lần cũng không thể chuyển được nhiều, mà từng ít một góp lại, để mang được những binh khí này vào Tây Xuyên, cũng tốn hao nhiều công sức.
Giơ ngón tay chỉ về phía Lư Nghị, Lý Hoằng Tín nói tiếp:
- Tất cả chuyện này là công lao của Lư Nghi, mấy ngày nay Nghĩa Uy tiêu cục âm thầm giúp đỡ bổn vương phụ trách vận chuyển binh khí, hơn nữa đã thông một con đường, tuy tốn khá nhiều bạc, nhưng hôm nay xem ra tốn bạc như thế cũng đáng.
- Đông Hải?
Một gã thuộc cấp giật mình nói:
- Ý vương gia là…những binh khí này được chuyển từ Đông Hải tới?
- Sở quốc bạo ngược, cũng không phải chỉ có đất Thục ta chịu khổ.
Lý Hoằng Tín cười lạnh nói:
- Năm đó Đông Hải vương Hàn gia cũng hùng bá một phương ở Đông Hải, về sau bại dưới tay Sở quốc. Thế gia Đông Hải chịu đủ mọi xem thường của Sở quốc, Giang gia Đông Hải cũng âm thầm chuẩn bị khởi binh, lúc xảy ra đại chiến Tần Hoài, chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vốn ta chuẩn bị khi nào Sở quốc Bắc Phạt lần thứ hai, phía Đông Hải khởi sự, bổn vương sẽ ở Tây Xuyên này hưởng ứng, chỉ tiếc…
- Thì ra là thế.
Có người thở dài:
- Ti tướng nghe nói Đông Hải Giang gia bị triều đình tiêu diệt, hơn nữa tên đầu sỏ gây nên cũng là họ Tề kia, nếu như…Ài, thực sự là đáng tiếc.
- Cho tới bây giờ, Cẩm Y Tề gia vẫn là đại địch của Tây Xuyên chúng ta.
Có người nói:
- Vương gia, lần này chúng ta nhất định phải băm vằm họ Tề kia thành trăm mảnh, khiến Cẩm Y Tề gia tuyệt tử tuyệt tôn.
Lý Hoằng Tín chỉ có một con trai độc nhất, nhưng mấy tháng trước đã bị người giết chết, tuy đến nay không có chứng cứ chứng minh Tề Ninh có liên quan, nhưng trong lòng mọi người đều biết lúc đó xảy ra chuyện gì. Ở trong tình thế đó, nếu nói cái chết của thế tử Thục Vương không liên quan tới Tề Ninh, thì không ai tin được.
Thế tử Thục vương bị giết, Lý Hoằng Tín tuổi tác đã cao, chuyện sinh con là vô cùng khó khăn, nếu như không có con nối dòng, bộ tộc họ Lý truyền thừa trăm năm ở Tây Xuyên cũng sẽ hoàn toàn tuyệt tử tuyệt tôn.
Tây Môn Hoành Dã vẫn không nói gì, lúc này rốt cuộc bước lên, nói:
- Các vị, để thu hút sự chú ý của Tề Ninh, vương gia đã sai người thế thân đi tới Hoàng Sơn. Người thế thân đã được vương gia âm thầm huấn luyện nhiều năm qua, hình dạng bên ngoài giống vương gia đến tám, chín phần, chỉ cần che giấu thêm một chút, thì hoàn toàn không ai có thể nhận ra.
Lúc này mọi người mới hiểu, người đi Hoàng Sơn bái tế là thế thân của Lý Hoằng Tín.
- Vương gia đi xa, đương nhiên Vi Thư Đồng và Tề Ninh không ngờ đêm nay chúng ta sẽ hành động.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tây Môn Hoành Dã nói:
- Các vị chia thành nhóm nhỏ, mặc trang phục cải trang vào thành, Dương nha tướng ở cửa Nam cũng là người của vương gia, cho tới này vẫn thâm tàng bất lậu, chính là chờ ngày hôm nay sử dụng cho việc lớn. Các ngươi từ cửa Nam tiến vào, có Dương Lâm che chở, việc này đương nhiên sẽ không khiến Vi Thư Đồng chú ý. Bởi vì hắn không sao ngờ được, hôm nay bốn trăm người tinh nhuệ chúng ta âm thầm vào thành không một tiếng động.
- Trưởng sử, phía phủ thứ sử có không quá một trăm hộ vệ, nhân số chúng ta vượt xa bọn chúng.
Một tên thuộc cấp nói:
- Thừa cơ ban đêm đánh úp, bọn chúng bất ngờ không phòng bị, nhất định có thể một phen hành động lấy được thành.
Tây Môn Hoành Dã lấy từ trong tay áo ra một bản đồ, trải trên bàn, mọi người vây lại thành vòng tròn, thấy bản đồ này chính là bản đồ phòng thủ của phủ Thành Đô, các đường phố lớn nhỏ ở Thành Đô đều được đánh dấu.
- Dưới trướng Vi Thư Đồng có vệ đội gồm hai nghìn thuộc hạ, nhưng có mấy trăm người đã được điều tới Hắc Nham động trước đó, bởi vậy hiện nay hắn chỉ còn có thể sử dụng khoảng hơn một nghìn người.
Tây Môn Hoành Dã nói:
- Một nghìn người này phân bố trong thành phòng bị.
Giơ tay chỉ mấy chỗ trên bản đồ, y nói tiếp:
- Vệ đội chủ yếu là canh giữ ở bốn cửa thành, chúng ta đều biết, mỗi cửa thành đều có hai trăm người thay phiên canh gác quanh năm, cho nên bốn cửa phân tán gần một nghìn binh lực của Vi Thư Đồng. Nơi này là binh doanh của vệ đội, lúc này ở đây chỉ có tối đa năm sáu trăm người.
Tất cả mọi người đều nín thở, biết Tây Môn Hoành Dã thay Lý Hoằng Tín an bài nhiệm vụ.
- Nếu xét về binh lực, cho dù chúng ta điều tất cả Cẩm Quan vệ và trong thành, cũng không thể so sánh với binh lực của bọn chúng, hơn nữa thời gian quá gấp rúp, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý. Hôm nay chúng ta chỉ có thể âm thầm đưa vào thành mấy trăm người này, hơn nữa không thể kéo dài, bởi vậy lần hành động này, chúng ta chỉ có thể dựa vào những người này.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tây Môn Hoành Dã nói tiếp:
- Không thể so về binh lực với bọn chúng, nhưng chúng ta có một chút ưu thế, đó là đánh bất ngờ. Thế thân của vương gia thu hút sự chú ý của bọn chúng, bọn chúng sẽ không ngờ vương gia còn ở trong thành chủ trì đại cục, bởi vậy sẽ không ngờ đêm nay chúng ta sẽ động thủ. Lúc này đột nhiên chúng ta đánh tới, vệ đội thứ sử không cứu viện kịp, ngược lại chúng ta sẽ chiếm thượng phong về binh lực.
Đái Lăng gật đầu nói:
- Tuy nhiên một khi phủ thứ sử có đánh nhau, vệ đội thứ sử sẽ nhanh chóng nhận thấy.
- Phủ thứ sử ở trung tâm phủ Thành Đô, cách xa bốn cửa thành.
Tây Môn Hoành Dã nở nụ cười âm hiêm:
- Chúng ta đánh vào phủ thứ sử, cho dù có người cầu viện vệ đội, chạy đi cũng mất nửa canh giờ, đến khi quan binh từ bốn cửa thành chạy tới phủ thứ sử cứu viện, trước sau mất tổng cộng một canh giờ. Còn có binh doanh ở góc đông bắc, binh doanh vệ đội cách phủ thứ sử cũng không gần hơn bốn cửa thành, bởi vậy chúng ta có một canh giờ thời gian để hành động, chỉ cần có thể trong vòng một canh giờ khống chế được phủ thứ sử, thì hành động lần này nhất định thành công.
Đái Lăng nói:
- Không sai, bắt Tề Ninh và Vi Thư Đồng, khống chế được phủ thứ sử rồi, vệ đội thứ sử sẽ như rắn mất đầu, chia thành năm bè bảy mảng, đến lúc đó vương gia lại ra mặt, đám người kia sẽ không dám động đậy.
- Lúc chúng ta đánh phủ thứ sử, vương phủ còn có gần trăm tên thị vệ, bọn họ sẽ cấp tốc đánh về phía kho binh khí.
Tây Môn Hoành Dã chỉ tay vào một chỗ trên bản đồ:
- Chúng ta khống chế được phủ thứ sử, bọn họ cũng có thể cấp tốc khống chế được kho binh khí. Trước lúc hừng đông ngày mai, binh mã Cẩm Quan vệ đủ thời gian chạy vào trong thành, lúc đó sẽ phong tỏa cửa thành, treo đầu Tề Ninh và Vi Thư Đồng lên, cả phủ Thành Đô, sẽ không ai dám vọng động, mà vương gia lên cao hô lời hiệu triệu, đại sự tất thành.


Tây Môn Hoành Dã nói tỉ mỉ các bước kế hoạch hành động, tất cả mọi người rất phấn khởi, cả bọn đều nóng lòng muốn khởi sự.
- Vương gia, ti tướng có một câu, không biết có nên nói hay không.
Có người cung kính nói.
Lý Hoằng Tín gật đầu nói:
- Cứ nói đừng ngại.
- Vương gia, Vi Thư Đồng đột nhiên truyền lệnh điều động, đang triệu tập binh mã các nơi ở Tây Xuyên.
Người nọ nói:
- Có người nói, đó là chuẩn bị để tiêu diệt loạn phỉ, hơn nữa binh mã tập hợp đóng ở ngoài thành Bắc, cách thành Bắc hai mươi dặm. Hôm nay đã có một bộ phận binh mã chạy tới, đến ngày mai, có thể có ít nhất là hai ba nghìn người chạy tới, nếu những người này biết trong thành phát sinh biến cố, có thể là…
Y không nói hết câu, nhưng ý tứ của y thì đương nhiên mọi người đều hiểu.
Vi Thư Đồng điều động quan binh không ngừng chạy về tập hợp trong thành, cho dù Lý Hoằng Tín đã khống chế được phủ Thành Đô, thì có thể ứng phó được đám quan binh được điều tới này?
- Vi Thư Đồng và Tề Ninh vừa chết, đám người đó cũng sẽ không có người chủ định.
Tmhũng cười nói:
- Vương gia đã sớm nghĩ ra biện pháp ứng phó bọn chúng. Đoạt phủ thứ sử, khống chế kho binh khí, kế tiếp chúng ta lập tức có thể cấp tốc khống chế kho bạc. Ở thanh lại ti của Hộ bộ, có người của chúng ta, bạc trong kho Tây Xuyên còn khoảng mười vạn lượng, số bạc đó, là “vũ khí” lợi hại nhất để đối phó đám quan binh ở ngoại thành.
- Ý trưởng sử là, xuất bạc ra, có thể khiến bọn chúng buông binh khí?
Tây Môn Hoành Dã cười nhẹ nói:
- Tham gia quân ngũ, những binh sĩ đóng ở Tây Xuyên này, đơn giản là vì muốn có miếng cơm ăn, đến lúc đó, thay vì liều mạng công thành, ngoan ngoãn nhận bạc hẳn là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa thân sĩ Tây Xuyên đã sinh lòng oán hận đối với Sở quốc, bọn họ chờ vương gia Đông Sơn tái khởi từ lâu. Sau khi vương gia khống chế Thành Đô, sẽ truyền lệnh công khai, bảo đảm tính mạng cho thân sĩ và thương nhân trong thành, đám người này tất nhiên sẽ ủng hộ vương gia.
Lấy ra một cuốn quyển trục, mở ra, Tây Môn Hoành Dã lại nói tiếp:
- Ta đã soạn xong bố cáo, chỉ cần giết Vi Thư Đồng và Tề Ninh xong, lập tức sao chép bản bố cáo này, sáng ngày mai là có thể công bố toàn thành.
Mọi người thấy Lý Hoằng Tín và Tây Môn Hoành Dã đều đã an bài đâu vào đấy, trong lòng càng nhẹ nhõm.
Đái Lăng nói:
- Các vị, chúng ta đừng lo lắng vấn đề binh mã ngoài thành, cho dù bọn chúng công thành, Thành Đô tường vừa cao vừa dày, năm xưa Sở quốc hãm thành, tấn công mãnh liệt cũng không thể hạ được Thành Đô, huống hồ là mấy nghìn người ngoài thành kia? Không được cung cấp lương thảo, bọn chúng sẽ nhanh chóng tản đi.
Lý Hoằng Tín rốt cuộc nói:
- Các ngươi đừng nghĩ tới chuyện gì khác, chỉ cần đoạt được phủ thứ sử, tất cả chuyện kế tiếp, đã có bổn vương tự an bài.
Trầm giọng, y hô lên:
- Người đâu!
Lập tức, mấy người từ cửa hông chạy vào, hai người đi đầu bưng chén lớn, hai người phía sau ôm hai vò rượu, chén lớn bày trên bàn, lại có người rót rượu vào. Đái Lăng dẫn đầu nâng chén rượu lên, những người khác cũng đều bước tới, mỗi người bưng một chén. Lý Hoằng Tín nâng một chén rượu, nhìn lướt qua mọi người, nghiêm nghị nói:
- Hành động lần này, cố gắng làm hết sức mình và tùy ở mệnh trời, nếu thất bại, bổn vương và chư vị đồng sinh cộng tử, nếu thành công, từ nay về sau, bổn vương và chư vị cùng hưởng vinh hoa phú quý!
Nói xong, y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mọi người cũng không nói lời thừa, ai nấy đều cạn chén.
- Bổn vương chờ tin tốt của chư vị ở phủ Thục Vương.
Lý Hoằng Tín nói:
- Chỉ chờ hừng đông tới, cả tòa phủ thành Thành Đô, sẽ nằm trong tay chúng ta!
Mọi người đều quỳ một gối xuống, cùng kêu lên:
- Nhất định không phụ kỳ vọng của vương gia!
Giờ Tý canh ba, cả tòa phủ thành Thành Đô đã chìm trong vắng lặng, cho dù là những phố thanh lâu đóng cửa muộn nhất, lúc này cũng đã tháo đèn lồng xuống, phố lớn ngõ nhỏ hoàn toàn vắng vẻ, phần lớn mọi người trong thành đều đã chìm trong mộng đẹp.
Lúc này, đội ngũ hơn một trăm người do Đái Lăng chỉ huy, đang ẩn nấp không xa phủ thứ sử.
Trong một hẻm nhỏ tối tăm.
Lần hành động này, có gần bốn trăm người tham gia, nhân số khá đông, để phòng ngừa rủi ro, bốn trăm người chia làm bốn nhóm, tiến về phía phủ thứ sử.
Đám người này đương nhiên nắm rõ tình hình trong thành, ban đêm mặc dù có nha sai thỉnh thoảng tuần tra trên phố, nhưng bọn họ đã nắm rõ quy luật tuần tra của nha sai, biết giờ nào nha sai sẽ xuất hiện ở phố nào, cũng biết phố nào nha sai rất ít xuất hiện, hơn nữa trước khi qua một đường phố, bọn họ đều cử thám tử dò đường. Dã tâm trong lòng Lý Hoằng Tín chưa bao giờ nguội tắt, y luôn muốn một ngày kia có thể Đông Sơn tái khởi, mà Cẩm Quan vệ trong tay y, là một trong những lực lượng đáng nể nhất.
Từ nhiều năm trước, Lý Hoằng Tín đã biết rõ, nếu muốn khống chế Tây Xuyên, trước hết phải khống chế Thành Đô, mà muốn khống chế Thành Đô, thì trước tiên phải khống chế phủ thứ sử, bất luận người ngồi ở vị trí thứ sử là ai, đòn đầu tiên của Đông Sơn tái khởi, tất nhiên là nhằm vào phủ thứ sử.
Cũng chính vì như vậy, mấy năm nay Lý Hoằng Tín đã vô số lần cùng thuộc hạ thân tín nghiên cứu sách lược làm thế nào công chiếm phủ thứ sử, từ đường nào đánh về phía phủ thứ sử, giờ nào phù hợp nhất, ứng với thời gian đó, nên làm như thế nào, tất cả đều đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, mà Cẩm Quan vệ dưới trướng y, mấy ngày nay cũng luôn chuẩn bị, chưa bao giờ sao nhãng việc huấn luyện.
Từ Hi Khánh lâu đi ra, Cẩm Quan vệ chia là bốn lộ, bốn nhóm binh mã cũng đều đã tiếp nhận kế hoạch tác chiến, mục đích chủ yếu là giết chết Vi Thư Đồng và Tề Ninh.
Trong đám người này, không chỉ có binh sĩ lâu năm, dũng mãnh thiện chiến, mà Lý Hoằng Tín còn âm thầm thuê thích khách trong giang hồ, võ công không thấp. Hành động tối nay, đội ngũ do Đái Lăng chỉ huy, làm một lưỡi dao sắc nhọn thọc vào điểm yếu hại trên người đối phương, hoàn thành nhiệm vụ tối nay.
Đái Lăng là dũng tướng dưới trướng Lý Hoằng Tín, võ công cũng rất cao, hơn nữa rất dũng cảm, không sợ chết. Mấy năm nay Đái Lăng luôn ẩn phía sau màn, người biết tới sự tồn tại của Đái Lăng cũng không nhiều.
Một bóng người âm thầm tiến vào như một bóng ma, tới bên cạnh Đái Lăng, thấp giọng nói:
- Tướng quân, trước phủ thứ sử có bốn tên thủ vệ, cửa phía sau có hai tên thủ vệ, đều có thể dùng nỏ bắn chết, ngọn đèn dầu trong phủ đã tắt, hẳn là bọn chúng đã đi ngủ rồi, xung quanh phủ thứ sử cũng không có binh sĩ tuần tra.
Đái Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đêm nay không trăng, cả tòa phủ thành đều chìm trong một màu đen kịt, đối với hành động đêm nay, đương nhiên là một điều tốt lành.
Đái Lăng khẽ gật đầu, nắm chặt đao trong tay, quay đầu lại nhìn lướt qua, giơ tay lên vung vẫy, rồi không chút do dự, dẫn đầu đoàn người lao tới như một con báo săn mồi. Các binh sĩ phía sau xếp thành ba đội, ngay ngắn trật tự, ai nấy đều mặc quần áo vải thô, trong tay cầm đại đao sáng loáng, cũng có bốn, năm người cầm nỏ.
Tuy Nghĩa Uy tiêu cục có thể chuyển binh khí tới, nhưng số lượng mấy trăm giáp trụ quá cồng kềnh, hơn nữa tuy binh khí được bí mật chuyển tới từ Đông Hải, nhưng không có nhiều giáp trụ, trong tay Lý Hoằng Tín đương nhiên cũng không có giáp trụ tồn kho. Bởi vậy, binh sĩ tham gia hành động lần này, chỉ có Đái Lăng và số ít binh sĩ có mặc giáp trụ, những người còn lại đều mặc quần áo vải thô bình thường vào thành, để che mắt người khác. Trang phục không đồng nhất, tuy đám người này đều là binh sĩ dũng mãnh, được huấn luyện kỹ càng, nhưng thoạt nhìn y phục đủ loại của họ, trông giống như một đám thổ phỉ vào thành.
Đái Lăng cũng không lo ba lộ nhân thủ khác có tới kịp không, trước đó đã xác định thời gian hành động, Đái Lăng tin tưởng mấy lộ nhân thủ khác đều có thể tới địa điểm ước định kịp thời, chỉ cần phía y phóng ra tín hiệu, thì bốn lộ nhân mã liền có thể đồng thời bắt đầu tấn công phủ thứ sử.
Đêm không trăng, gió lạnh, toàn thành vắng vẻ.
Đoàn người lặng yên không một tiếng động, lần dò tiến vào ngõ nhỏ đối diện xéo với phủ thứ sử.
Từ trong ngõ, Đái Lăng thò đầu ra, nhìn về phía phủ thứ sử, ngoài cửa phủ thứ sử trang nghiêm, bốn gã vệ binh đứng như tượng đá trước cổng.
Bên ngoài, hai con sư tử đá phủ phục trước cửa, dường như ngủ gật.
Đái Lăng quay người lại, vẫy tay, bốn tên binh sĩ từ phía sau lập tức bước tới, đều mặc áo dài bông rộng thùng thình.
Sắp bắt đầu mùa đông, một số người đã mặc áo bông, điều này cũng không có gì lạ.
Hiển nhiên bốn người này đều biết nhiệm vụ của mình, từ ngõ nhỏ chạy ra, sau đó chậm rãi đi về phía cổng phủ thứ sử, mà Đái Lăng đã thong thả rút đao ra khỏi vỏ, sát ý tràn ngập trong ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cổng phủ.
Bốn binh sĩ mặc áo bông càng lúc càng đến gần cổng phủ thứ sử, hiển nhiên thủ vệ trước cửa đã phát giác có điều không ổn, một người cầm chặt bội đao, hướng về phía bốn người kia, trầm giọng nói:
- Là ai?
Bốn người kia không đếm xỉa tới, bước chân cũng hơi nhanh hơn.
- Phố này cấm đi lại ban đêm, không được tới gần, mau rời khỏi!
Thị vệ lạnh lùng nói.
Ba thị vệ khác cũng rất cảnh giác, tay đã cầm chuôi đao. Trong bốn tên binh sĩ kia, có một người tăng tốc, chạy về phía cổng, ba người phía sau cũng hầu như đồng thời lao tới, vừa chạy vừa vén áo choàng lên, lấy ra tên nỏ đã chuẩn bị sẵn, mỗi người nhắm vào một thị vệ, không để đối phương lên tiếng, bốn người đồng thời bóp cò, “Vụt, vụt, vụt, vụt” tên nỏ bắn ra, vừa nhanh vừa mạnh.
Bốn người này trải qua vô số lần huấn luyện, thao tác như vậy đã hết sức thuần thục, hơn nữa trước đó đều đã phân công rõ mục tiêu, “Phụp, phụp, phụp”, tên nỏ đều bắn vào chỗ hiểm của mấy thị vệ, bốn gã thị vệ đều lập tức ngã xuống đất. Cũng trong khoảnh khắc này, một mũi tên lệnh đã bắn lên trời, phát ra âm thanh chói tai, đó là tín hiệu do Đái Lăng phát ra. Đái Lăng giơ đao lên, hô to:
- Kiến công lập nghiệp, ngay đêm nay, mọi người theo sát ta, xông vào trong phủ, chó gà không tha!
Y là người đầu tiên từ trong ngõ lao ra, nhằm thẳng về phía cổng phủ thứ sử.
Bốn gã mặc áo bông bắn chết các thị vệ, nhưng không dừng lại, cấp tốc vọt tới bên cạnh tường cao, ném nỏ trong tay xuống, lấy ra một sợi dây có móc sắt, ném cho móc sắt ôm vào đầu tường, sau đó leo lên theo sợi dây, động tác hết sức linh hoạt, trong nháy mắt đã lên tới đầu tường.
Mấy người lên tới đầu tường, liền từ đầu tường nhảy xuống, chạy về phía cổng, muốn mở cổng ra.
Đái Lăng tăng tốc, binh sĩ phía sau cũng như sói như hổ vọt tới cổng, bốn gã binh sĩ mặc áo bông đã mở cổng ra. Đái Lăng chạy vào phủ thứ sử đầu tiên, mọi người phía sau cũng chen nhau xông vào. Hiển nhiên cả tòa phủ thứ sử vẫn chưa phát hiện có người phá cửa mà vào, bên trong vẫn yên lặng. Hơn trăm người chạy vào trong phủ, mấy người chạy phía sau lập tức xoay người đóng cổng lại, tám tên binh sĩ cao lớn xếp thành hình chữ nhất (一), bảo vệ cổng, nhằm ngăn chặn người trong phủ ra ngoài.
Cũng hầu như vào lúc này, đã nghe được từ phía khác truyền tới tiếng hô “Giết giết”, Đái Lăng biết nhân thủ của ba lộ khác đã dựa theo kế hoạch trước đó, đồng thời tấn công vào phủ thứ sử sau khi nhận được tín hiệu từ tên lệnh.
Mục đích của Đái Lăng là muốn giết chết Vi Thư Đồng và Tề Ninh, mà trước đó đương nhiên đã thăm dò nơi ở của Vi Thư Đồng. Y nắm chặt đại đao, nhằm về phía chỗ ở của Vi Thư Đồng mà lao tới.
Trong phủ thứ sử hoàn toàn tĩnh mịch, dọc đường tiến vào vậy mà không thấy một bóng người, Đái Lăng dẫn người vào không gặp phải sự chống cự nào, liền tới được sân viện mà Vi Thư Đồng ở. Cửa viện thậm chí mở rộng, Đái Lăng vung tay lên, mấy người dẫn đầu lao vào trong viện. Trong viện cũng không có một bóng người, trong phòng thậm chí không thắp ngọn đèn dầu nào.
Đái Lăng sải bước đi tới trước cửa phòng, binh sĩ thuộc hạ cấp tốc tản ra, bao vây nơi ở của Vi Thư Đồng, Đái Lăng tung chân đá văng cửa phòng, các thuộc hạ của y lao vào như sói như hổ.


Trong phủ Thục Vương, lúc này Lý Hoằng Tín lại rất bình tĩnh.
Không thể phủ nhận Lý Hoằng Tín đã từng được xem như một đời kiêu hùng, lúc tuổi trẻ kế thừa ngôi vị Thục Vương, hơn nữa trong mấy chục năm sau đó, luôn khống chế Tây Xuyên vững vàng trong tay, nếu như không phải đối mặt với Sở quốc quá mạnh, không phải đối mặt với những đại danh tướng như Cẩm Y lão Hầu gia, thì có lẽ đến nay Tây Xuyên vẫn còn ở trong tay Lý Hoằng Tín.
Giáo mác tung hoành trên vó ngựa, trong thời đại đầy biến động này, Lý Hoằng Tín đã đi qua những cơn sóng to gió lớn.
Y đã từng một thời vinh quang, uy phong lẫm liệt, cũng từng rơi vào thế phải cúi đầu nhịn nhục, ngày đêm lo lắng Sở quốc sẽ ra tay hạ độc thủ đối với mình.
Trải qua hưng suy, ở thời điểm mấu chốt, Lý Hoằng Tín vẫn giữ được sự trầm ổn.
Đây là trận đánh cuối cùng của Lý Hoằng Tín, y biết ý nghĩa của nó, một khi thành công, nguyện vọng tha thiết được khống chế Tây Xuyên một lần nữa, rất có thể đạt thành, hai mươi mấy năm gian nan nằm gai nếm mật sẽ không uổng phí…Thế nhưng, một khi thất bại, thì sẽ trả giá bằng mạng sống.
Lần này được ăn cả, ngã về không, đương nhiên đây không phải là thời cơ tốt nhất, thậm chí có phần bất đắc dĩ.
Nhưng nếu đã ra tay, y sẽ an bài một cách chặt chẽ và chu đáo nhất, chỉ cần hành động đêm nay thành công, y biết sẽ tiến hành các bước tiếp theo như thế nào, năm xưa Tây Xuyên nằm trong tay y, đương nhiên y biết dùng thủ đoạn gì để khống chế Tây Xuyên.
- Vương gia, hẳn là người của chúng ta đã bắt đầu hành động rồi!
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tây Môn Hoành Dã ngồi hơi đối diện với Lý Hoằng Tín:
- Nếu như tất cả đều thuận lợi, trong vòng một canh giờ, chúng ta có thể nhận được tin tức.
Lý Hoằng Tín khẽ gật đầu, Hoàng tiên sinh ngồi cạnh Tây Môn Hoành Dã lên tiếng:
- Vương gia, phía chúng ta cũng có thể hành động rồi.
Lý Hoằng Tín hơi trầm ngâm, rồi gật đầu nói:
- Ra lệnh cho Tôn Thọ suất lĩnh thị vệ vương phủ, lập tức xuất phát, khống chế kho binh khí.
Hoàng tiên sinh chắp tay, rồi lui xuống đi truyền lệnh.
Chờ Hoàng tiên sinh lui ra, Tây Môn Hoành Dã mới ghé sát lại, nói:
- Vương gia, hành động lần này, không thể liên lạc kịp thời với phía Địa Tạng, nếu nhận được sự hỗ trợ của hắn, hẳn là…
Lý Hoằng Tín cười nhẹ, nói:
- Trưởng sử, bổn vương kết minh với Địa Tạng, không phải là nghe lệnh hắn. Cho dù hắn thật sự phái người tương trợ, cũng không có nhiều ảnh hưởng đối với thắng bại đêm nay, nếu có thể giành thủ thắng, không cần dùng tới người của hắn, chúng ta cũng vẫn giành được thắng lợi, nhưng nếu không thể thủ thắng, có thêm mấy người của hắn, cũng không xoay chuyển được tình thế.
Tây Môn Hoành Dã khẽ gật đầu, Lý Hoằng Tín thấp giọng nói:
- Nếu hành động lần này có người của hắn, sau khi thành công, bổn vương sẽ bị hắn cản tay, lần này giành thắng lợi, không liên quan tới hắn, thì hắn cũng sẽ không có tư cách khoa tay múa chân trước mặt bổn vương.
Tây Môn Hoành Dã lại cười nói:
- Vương gia nói rất đúng.
- Bất quá chờ sau khi bổn vương khống chế Tây Xuyên, còn phải phòng bị người này nhiều hơn.
Ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, Lý Hoằng Tín cười lạnh nói:
- Trước kia hắn hứa hẹn với bổn vương, ngọn đèn dầu có thể khiến người Miêu gây loạn, từ đó khiến Tây Xuyên rối loạn, bổn vương sẽ có cơ hội khống chế Tây Xuyên, thế nhưng rốt cuộc người Miêu không làm phản, ngay cả bức thư trước kia bổn vương viết cho Lãng Sát Đô Lỗ, cũng rơi vào tay Tề Ninh, người này thành sự bất túc bại sự có thừa (thành công thì không thấy đâu, chỉ thấy toàn thất bại), đối với bổn vương, chỉ là kẻ vô dụng.
Tây Môn Hoành Dã thấp giọng nói:
- Vương gia, nếu như không cần Địa Tạng, sau này chúng ta cũng phải chuẩn bị trừ diệt hắn. Người này rất có thế lực ở Tây Xuyên, sau khi vương gia khống chế Tây Xuyên, người này sẽ trở thành chướng ngại vật đối với vương gia, còn là sự uy hiếp đối với vương gia.
Lý Hoằng Tín gật đầu nói:
- Bổn vương đã sớm có tính toán, không cần nóng vội, cứ từ từ thực hiện theo kế hoạch.
Ánh mắt thâm thủy, Lý Hoằng Tín bình tĩnh nói:
- Trước hết bổn vương phải lấy được Thành Đô, chỉ cần lấy được Thành Đô, mọi chuyện kế tiếp cũng sẽ dễ làm.
Hơi trầm ngâm một lát, y mới nói tiếp:
- Trưởng sử, ngươi nói hiện giờ Vi Thư Đồng đã bị bắt chưa?
Tây Môn Hoành Dã suy nghĩ một chút, nói:
- Cho dù hiện giờ chưa bắt được hắn, việc đó cũng sẽ nhanh thôi.
Trong phủ thứ sử, Đái Lăng đứng mũi chịu sào muốn bắt Vi Thư Đồng, dẫn thuộc hạ xông vào nơi ở của y, nhưng phát hiện trong phòng trống rỗng, dĩ nhiên không thấy Vi Thư Đồng đâu.
Binh sĩ lúc soát mọi ngõ ngách, nhưng cũng không phát hiện tung tích của Vi Thư Đồng.
Bốn lộ nhân mã lao vào phủ thứ sử, nhưng cho tới bây giờ, vẫn không nghe được một chút động tĩnh nào.
Đái Lăng mơ hồ cảm thấy sự tình không thích hợp, liền rời khỏi gian nhà, bên cạnh có người nói:
- Tướng quân, Vi Thư Đồng không ở trong phủ sao?
Đái Lăng không trả lời, liền nghe có tiếng bước chân rầm rập vọng tới, y nhìn về phía cửa sân, thấy Lư Nghị đã dẫn một đám người chạy vào. Đái Lăng ra đón, Lư Nghị giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bước, hỏi:
- Đái tướng quân, có bắt được Vi Thư Đồng không?
- Hắn không ở chỗ này.
Đái Lăng nhíu mày nói:
- Lư tổng tiêu đầu, ngươi có thấy những người khác trong phủ không?
- Đái tướng quân, chúng ta từ cửa sau tiến vào, dọc đường cũng không thấy một bóng người nào.
Vử mặt khó hiểu, Lư Nghị đáp:
- Trong phủ thứ sử dường như không có người, có hai phòng đốt đèn, chúng ta chạy vào, nhưng cũng không thấy có người.
Vẻ mặt Đái Lăng càng khó coi, dẫn đầu lao ra sân, một đám người theo sát phía sau y, theo hành lang qua sân, lại gặp một toán đồng bọn khác, nhưng trong phủ thứ sử vẫn không phát hiện một bóng người.
Cả tòa phủ thứ sử, thật sự là một tòa nhà trống không, vắng lặng.
Đái Lăng cảm thấy lạnh sống lưng, biết sự tình không ổn.
- Đây là cái bẫy!
Đột nhiên Đái Lăng nói:
- Mau rút lui khỏi nơi này!
Nắm chặt đao trong tay, y nhằm hướng cổng chạy tới. Ở cổng chính, tám tên binh sĩ vẫn đang đứng bảo vệ, nhìn thấy Đái Lăng dẫn theo một đám người chạy tới, bọn họ hơi kinh ngạc. Đái Lăng trầm giọng nói:
- Mở cổng, đi ra ngoài trước!
Mấy tên binh sĩ lập tức xoay người mở rộng cổng. Cửa cổng vừa mở ra, phía trước mặt lập tức có vô số tên bắn tới, ba tên binh sĩ liền bị tên ghim đầy mình như con nhím. Đái Lăng lờ mờ nhìn thấy trên con phố bên ngoài cổng chính, có bóng người lay động, trong lòng hoảng sợ, kêu lên:
- Mau đóng cửa!
Không đợi y ra lệnh, các binh sĩ đã cấp tốc đóng cửa cổng lại.
- Đái tướng quân, bên ngoài có mai phục.
Giọng Lư Nghị đầy kinh hãi:
- Bọn chúng…bọn chugns giăng bẫy!
Đái Lăng cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
- Các ngươi bảo vệ cửa trước.
Đái Lăng chỉ vào mấy người, nói:
- Đừng để bọn chúng xông vào!
Lại phất tay nói:
- Những người khác theo ta chạy ra cửa sau.
Rồi liền xoay người chạy về phía cửa sau., mấy trăm người chạy theo y. Tới cửa sau, Đái Lăng đưa mắt ra hiệu, lập tức có hai người cẩn thận lần dò đi tới, nhưng đã có bài học ở cửa trước, họ cũng không dám lập tức mở cửa sau. Một người ghé mắt vào khe hở trên cửa, nhìn ra bên ngoài, thấy ngõ phía sau vắng vẻ.
Lúc này người nọ mới thở phào, quay đầu lại gật đầu với Đái Lăng, rồi mới mở cửa sau ra, bên ngoài quả nhiên không có tên bắn tới. Tuy nhiên Đái Lăng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại nhếch môi ra hiệu, hai tên binh sĩ bước ra cửa sau, đi tới cuối ngõ, nhìn xung quanh một chút, đang định xông vào trong vẫy gọi, đột nhiên trong bóng đêm, vang lên hai tiếng “Phụp, phụp”, hai mũi tên đã bắn trúng cổ họng hai binh sĩ nọ, hai người loạng choạng, rồi đều ngã xuống đất.
Đái Lăng hoảng sợ, biết ngõ sau cũng có mai phục, lập tức có binh sĩ đóng cửa sau lại.
- Tướng quân, xem ra đây là một bẫy rập được bố trí kỹ càng.
Vẻ mặt buồn bã, Lư Nghị nói:
- Lần hành động này của chúng ta, đã hoàn toàn nằm trong kế hoạch của đối phương, họ Tề cố ý đưa chúng ta vào bẫy.
- Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Phía sau có người hỏi.
Vẻ mặt Đái Lăng hết sức khó coi.
Hiện giờ y cũng không lo lắng không thể thoát khỏi phủ thứ sử, đối với y mà nói, lần hành động đêm nay, vốn là y đánh cuộc tính mạng của mình, đã chuẩn bị tâm lý chết ở chỗ này, thế nhưng tình thế lúc này đã cho thấy, Tề Ninh đã có sự chuẩn bị sẵn sàng đối với cuộc tập kích đêm nay, thậm chí đã đào sẵn hố chờ Lý Hoằng Tín nhảy xuống. Đái Lăng biết, sau hai mươi mấy năm nhẫn nhục chịu đựng, Lý Hoằng Tín dốc toàn lực cho trận này, rốt cuộc là thất bại thảm hại.
Tay chân lạnh lẽo, Đái Lăng cười lạnh nói:
- Các vị, ta nhận được ân trọng của vương gia, chỉ muốn dốc sức chiến đấu tới chết vì vương gia!
Giọng y còn chưa dứt, đã nghe bên ngoài có tiếng nói:
- Đêm nay các ngươi tập kích phủ thứ sử, làm phản triều đình, tộc ác tày trời, nếu lập tức buông binh khí, thì còn có thể sống sót, nếu ngoan cố chống lại, giết chết không cần luận tội!
Đái Lăng cười to nói:
- Bảo bọn ta buông vũ khí ư, có bản lĩnh tới mà lấy!
Trong lòng y đã chuẩn bị đánh một trận cuối cùng, nghĩ dưới tay mình vẫn còn bốn trăm người, hơn nữa đều là binh sĩ dũng mãnh, được huấn luyện kỹ càng, tuy rốt cuộc đêm nay Tề Ninh mai phục bao nhiêu người, nhưng không hẳn là không thể đánh một trận.
- Đám liều mạng, có khác gì so với loạn phỉ đâu?
Người bên ngoài lại nói:
- Chỉ là trong số các người, rất nhiều người đã có gia đình, thứ sử đại nhân có lệnh, bây giờ ai quy hàng, không những có thể bảo đảm tính mạng an toàn, cũng đảm bảo gia đình của các ngươi không bị nghiêm trị. Nếu vẫn bướng bỉnh cố chấp, không những mất mạng, mà còn bị tru di tam tộc!
Các binh sĩ thủ hạ của Đái Lăng đằng đằng sát khí đang đêm tập kích phủ thứ sử, nhưng phát hiện phủ thứ sử trống không, sát khí tích tụ trước đó đã giảm đi không ít, bọn họ nhận ra, vốn bọn mình chuẩn bị vây đánh phủ thứ sử, ngược lại là bị quan binh bao vây trong phủ thứ sử, tâm trạng đều hơi hoảng loạn.
Cẩm Quan vệ là vệ đội thân binh của Lý Hoằng Tín, tất cả đều là người đất Thục, đại đa số đều có vợ, lúc này giọng nói bên ngoài đem gia đình ra uy hiếp, không ít người càng sợ hãi.
Không ai biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người, mà chính vì không biết, trong lòng lại càng hốt hoảng.
Đái Lăng nhìn thấy vẻ mặt của không ít binh sĩ thủ hạ hơi khác thường, biết lời nói của đối phương đã ảnh hưởng tới quân tâm, y biết, lúc này nếu muốn mạnh tay đánh một trận, thì tất nhiên mọi người phải đồng lòng hợp sức, nếu quân tâm rối loạn, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Đái Lăng trầm giọng nói:
- Các huynh đệ, nếu chúng ta đã đến nơi đây, cho dù các ngươi buông khí giới đầu hàng, bọn chúng sẽ thật sự sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Chúng ta phải mạnh tay đánh một trận cuối cùng, thì mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Lập tức thở dài một tiếng, nói:
- Ta không ép các ngươi, nếu ai trong các ngươi muốn buông binh khí, thì có thể lui sang một bên!
Mấy trăm người đưa mắt nhìn nhau, lập tức có người nói:
- Đái tướng quân, vương gia đối với chúng ta ân nặng như núi, lúc này nếu chúng ta buông vũ khí đầu hàng, là việc cong có thể làm sao? Chúng ta quay về Thục vương phủ, bảo vệ vương gia ra khỏi thành, tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Ánh mắt như dao, Đái Lăng hỏi:
- Các vị đều có suy nghĩ như vậy?
Các binh sĩ nhìn nhau, rốt cuộc có một người đánh bạo nói:
- Đái tướng quân, chúng ta …chúng ta rơi vào bẫy của chúng rồi, hoàn toàn không thể chuyển bại thành thắng, hay là…
Gã còn chưa nói xong, Đái Lăng quát lên một tiếng, bước một bước dài xông tới phía trước, vung tay chém xuống, một đao chém đứt đầu người nọ, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đái Lăng nhìn đầu người lăn trên mặt đất, cười lạnh nói:
- Quá tham sống sợ chết, vong ân phụ nghĩa, loại tiểu nhân này, sao lại có mặt mũi sống trên đời?


- Nếu như Tề Ninh cũng không mắc lừa, như vậy hành động đêm nay có thể rơi vào bẫy rập của bọn chúng không?
Trong phủ Thục Vương, sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ, đột nhiên Lý Hoằng Tín hỏi một câu.
Hình như Tây Môn Hoành Dã rất kinh ngạc khi Lý Hoằng Tín lại hỏi một câu như vậy vào lúc này, nhưng y vẫn trả lời:
- Vương gia, mục đích giương đông kích tây của chúng ta đã đạt được, hôm nay phủ thứ sử cũng không tăng cường phòng thủ. Chúng ta đã phái người quan sát binh sĩ giữ bốn cửa thành và binh doanh phủ Thành Đô, những nơi đó vẫn không có hành động gì, mà cho dù phủ thứ sử có chuẩn bị, thì đó chỉ là một số nhân thủ thường ngày của phủ thứ sử mà thôi. Hành động đêm nay, người của chúng ta nhiều hơn bọn chúng gấp bội, đủ để khống chế cục diện.
Lý Hoằng Tín hơi đăm chiêu.
Hắn biết Tây Môn Hoành Dã nói cũng không sai.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch hành động, binh mã mà Vi Thư Đồng có thể sử dụng, đều đã bị phía Thục Vương giám thị chặt chẽ, nếu lần này Tề Ninh muốn sắp đặt bẫy rập, đương nhiên sẽ liệu định việc Thục Vương sẽ tấn công thẳng vào phủ thứ sử, như vậy hắn cũng nhất định sẽ bố trí mai phục ở phủ thứ sử, mà như vậy tất nhiên hắn sẽ điều động tới binh mã trong thành.
Nhưng binh mã trong thành vẫn không hề có động tĩnh, cũng cho thấy Tề Ninh không nghĩ tới việc hôm nay Thục Vương tập kích vào phủ thứ sử, bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành động nào như vậy.
Nhưng trong lòng Lý Hoằng Tín vẫn cảm thấy hơi bất an.
Trải qua vô số sóng gió, Lý Hoằng Tín có dự cảm rất mạnh mẽ đối với rất nhiều việc, tuy rằng tất cả đều được lên kế hoạch chặt chẽ và chu đáo, hơn nữa nhân mã của Vi Thư Đồng dường như cũng không hề có động tĩnh gì, nhưng càng là như vậy, lúc này Lý Hoằng Tín càng có cảm giác bất an, thậm chí sâu trong đáy lòng, còn có cảm giác sợ hãi.
Cảm giác này đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, nhưng gần đây lại nảy sinh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Trong phủ Thục Vương hoàn toàn yên ắng, trước đó, các hộ vệ canh giữ phủ đã theo kế hoạch, đánh vào kho binh khí. Thường ngày, kho binh khí đương nhiên cũng có quan binh canh gác, nhưng xưa nay số người không nhiều lắm, gần một trăm người đủ sức để khống chế được kho binh khí trong một thời gian ngắn. Chỉ cần chiếm được kho binh khí, thì cho dù trong thành có lực lượng khác ủng hộ Vi Thư Đồng, nhưng trong tay không có binh khí, thì cũng không thể hình thành sự uy hiếp đối với Thục Vương.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người hô lên:
- Bẩm báo vương gia, có người cầu kiến!
Lý Hoằng Tín và Tây Môn Hoành Dã đều ngẩn ra, Tây Môn Hoành Dã trầm giọng nói:
- Là ai cầu kiến?
- Hắn nói hắn là người vương gia muốn gặp nhất.
Người ngoài cửa đáp:
- Hắn còn nói vương gia phải gặp hắn, nếu không, vương gia rất khó qua được đêm nay.
Lý Hoằng Tín càng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tây Môn Hoành Dã. Tây Môn Hoành Dã suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, lúc này Lý Hoằng Tín mới nói:
- Cho hắn vào.
- Ầm ầm…!
Đột nhiên từ xa vọng tới tiếng sấm sét, khóe mắt Lý Hoằng Tín giần giật, bình tĩnh nói:
- Xem ra trời sắp mưa rồi!
Đang lúc hoàng hôn, ngoài xa mây đen bao quanh, nhưng trận mưa lại trì hoãn không rơi xuống.
Không bao lâu sau, trong bóng đêm, đã nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ngoài cửa. Lý Hoằng Tín ngồi trên ghế, cũng không đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa chính, chỉ thấy người đi đầu giơ tay lên, ra hiệu cho những người phía sau không cần đi theo, rồi mới bước vào phòng. Nhìn thấy người kia, con ngươi Lý Hoằng Tín co rút lại, ngay cả Tây Môn Hoành Dã cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Người từ ngoài cửa đi vào, không phải ai khác, mà chính là Tề Ninh.
Đêm nay Đái Lăng dẫn người đánh vào phủ thứ sử, mục đích là muốn giết Tề Ninh, làm sao Lý Hoằng Tín có thể nghĩ ra, lúc này Tề Ninh lại xuất hiện ở chỗ này trước mặt mình.
Trong nháy mắt, trái tim của Lý Hoằng Tín như bị bóp nghẹt.
Lúc này đương nhiên y đã biết, đám Đái Lăng đã rơi vào bẫy của Tề Ninh, mà phủ Thục Vương cũng hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Tề Ninh. Phủ Thục Vương vốn có gần trăm tên hộ vệ dũng mãnh không sợ chết, sự trung thành của những người này đối với Lý Hoằng Tín, đương nhiên là không thể nghi ngờ, hơn nữa người nào cũng đều là dũng sĩ được Lý Hoằng Tín lựa chọn kỹ càng, sức chiến đấu của ai cũng hết sức mạnh mẽ.
Nếu như đám hộ vệ này còn ở lại phủ, cho dù Đái Lăng rơi vào bẫy, nhưng nếu quan binh muốn đánh vào phủ Thục Vương, chắc chắn cũng phải trả một cái giá đắt.
Nhưng vệ đội gần trăm người của phủ Thục Vương, đã được phái đi chiếm kho binh khí.
Toàn bộ lực lượng canh giữ phủ Thục Vương đi mất, đây là lúc phủ Thục Vương yếu ớt nhất kể từ khi được xây dựng nên, nhưng đúng vào lúc này, Tề Ninh lại dẫn người tới phủ Thục Vương.
Tề Ninh chậm rãi đi vào phòng, liếc nhìn Tây Môn Hoành Dã, rồi mới quay sang Lý Hoằng Tín, chắp tay nói:
- Vương gia!
Trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt Lý Hoằng Tín vẫn trấn định, cười nhạt nói:
- Hóa ra là Hộ Quốc công, đêm hôm khuya khoắt, không biết quốc công tới đây có việc gì?
- Vương gia đều ngủ muộn như vậy sao?
Tề Ninh mỉm cười hỏi. Không đợi Lý Hoằng Tín đáp, hắn đi thẳng tới chiếc ghế bên cạnh Lý Hoằng Tín, ngồi xuống, kéo kéo quần áo, rồi mỉm cười nói:
- Nếu vương gia không ngủ được, ta mạo muội tới đây, như vậy cũng không coi là quấy nhiễu mộng đẹp của vương gia.
Vẻ mặt khó coi, Tây Môn Hoành Dã mấp máy môi, nhưng không nói gì.
- Tây Môn trưởng sử là người mà nhiều năm qua vương gia vẫn nể trọng.
Tề Ninh liếc nhìn Tây Môn Hoành Dã, thản nhiên nói:
- Ta biết vương gia rất coi trọng Tây Môn trưởng sử, như vậy Tây Môn trưởng sử cũng mang ơn đối với sự chiếu cố của vương gia chứ?
Khóe miệng thoáng hiện một nụ cười rất nhạt, Tây Môn Hoành Dã nói:
- Vương gia đối với ta ân trọng như núi, đương nhiên là ta mang ơn vương gia.
- Bởi vậy, nếu vì vương gia mà phải hy sinh tính mạng của mình, đương nhiên Tây Môn trưởng sử cũng không luyến tiếc?
Tề Ninh nói:
- Trên đường tới đây, ta đã nghĩ giúp ngươi một biện pháp, đó là uống rượu độc, không biết trong phủ vương gia có rượu độc hay không, có thể cho ta mượn, cho Tây Môn trưởng sử dùng một chút.
Con ngươi co rút, Lý Hoằng Tín cười lạnh nói:
- Bổn vương không rõ Hộ Quốc công nói như vậy là có ý gì?
- Vương gia tạo phản, liên lụy cửu tộc.
Tề Ninh thở dài:
- Để lần này bớt đi một số người chết, vương gia phải báo cho người trong thiên hạ, Tây Môn trưởng sử tự tiện chủ trương, âm thầm bày ra hành động mưu phản lần này, tuy rằng bởi vì như vậy, vương gia sẽ bị liên lụy, thậm chí phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng, nhưng ta có thể cố gắng giữ lại tính mạng cho vương gia. Năm xưa, vương gia viết thư xin hàng tổ phụ của ta, khiến danh tiếng Cẩm Y Tề gia truyền khắp thiên hạ, cũng vì vậy khiến Cẩm Y Tề gia lập được công lao rất lớn. Bởi vậy, trong mắt người Cẩm Y Tề gia, coi như vương gia có chút ân tình đối với Tề gia chúng ta, Cẩm Y Tề gia chúng ta tri ân báo đáp, hôm nay khi phủ Thục Vương gặp lúc nguy nan, ta chỉ có thể giữ được tính mạng cho vương gia.
Đột nhiên Lý Hoằng Tín đứng bật dậy, trên khuôn mặt hiện ra sát ý đầy u ám.
Tề Ninh cũng không nhìn y, hắn ngồi tựa trên ghế, thản nhiên nói:
- Sau khi vương gia phái thị vệ trong phủ ra ngoài, phủ Thục Vương đã bị bao vây, ta chỉ cần phát ra một tín hiệu nho nhỏ, bọn họ sẽ như sói như hổ đánh vào phủ Thục Vương. Đây là cơ hội để bọn họ lập được công lao, bởi vậy vương gia tuyệt đối đừng nghĩ là bọn họ sẽ nương tay.
Trong phủ Thục Vương, đã không có bất kỳ lực lượng nào chống chọi với ta, năm xưa vương gia trình thư xin hàng, có thể thấy được vương gia là bậc tuấn kiệt thức thời, vậy thì, xin vương gia vẫn cứ thức thời như trước.
- Tề Ninh, thủ đoạn hay lắm!
Lý Hoằng Tín giận quá hóa cười:
- Không hổ là người của Cẩm Y Tề gia!
Tề Ninh lại cười nói:
- Vương gia quá khen, vương gia là người từng trải qua sóng to gió lớn, ta biết lần này vương gia muốn đánh cược, một khi đã có kết quả, đương nhiên vương gia biết phải làm thế nào nhận chịu kết quả.
Giơ tay chỉ vào Tây Môn Hoành Dã, hắn nói tiếp:
- Giao thủ cấp của hắn cho ta, sau đó vương gia mang thủ cấp của hắn vào kinh, thỉnh tội với hoàng thượng, ta tin hoàng thượng là một vị hoàng đế nhân hậu, may ra có thể tha mạng cho vương gia!
Lý Hoằng Tín thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Tây Môn Hoành Dã, cười nói:
- Tây Môn trưởng sử, Hộ Quốc công muốn bổn vương mang đầu của ngươi vào kinh thỉnh tội Long Thái, ý của ngươi thế nào?
- Nếu như đầu của thuộc hạ thực sự có thể giữ được tính mạng của vương gia, đương nhiên thuộc hạ sẽ dâng thủ cấp lên.
Tây Môn Hoành Dã thở dài:
- Chỉ tiếc là người Sở quốc thực sự rất kiêng kỵ đối với vương gia, lần này khó khăn lắm mới tìm được cớ, đương nhiên bọn họ sẽ không vì thủ cấp của thuộc hạ, mà khoan hồng đối với vương gia.
Lý Hoằng Tín gật đầu nói:
- Bổn vương cũng nghĩ như vậy.
Nhìn về phía Tề Ninh, Lý Hoằng Tín nói:
- Hộ Quốc công, thật ra bổn vương thấy có một việc rất lạ, không biết ngươi có thể giải đáp giúp bổn vương không?
Tề Ninh giơ tay lên, nói:
- Mời vương gia nói!
- Bổn vương biết ngươi muốn bổn vương vào kinh, cũng không phải là ý chỉ của Long Thái.
Lý Hoằng Tín nói:
- Đơn giản là ngươi muốn bức bổn vương ta tay, như vậy ngươi có cớ đối phó bổn vương.
Tề Ninh thở dài:
- Ta biết làm như vậy quả thật có phần không chính đáng, nhưng vương gia có gốc rễ vững chắc ở Tây Xuyên, ngày nào ngươi còn sống, ngày đó ngươi còn là mối uy hiếp đối với triều đình. Hoàng thượng là bậc minh quân có chí lớn và mưu lược, vì muôn dân trong thiên hạ, tất nhiên hoàng thượng phải diệt Tề bình Hán, cuối cùng nhất thống thiên hạ. Thế nhưng muốn đạt được mục đích như vậy, trước hết bản thân Sở quốc không để xảy ra loạn lạc. Người khiến triều đình kiêng kỵ cũng không nhiều, nhưng đương nhiên vương gia được xem là một trong số đó.
Lý Hoằng Tín khẽ gật đầu, Tề Ninh tiếp tục nói:
- Hơn nữa, kế hoạch vĩ đại của hoàng thượng đã bắt đầu, đại quân đã Bắc thượng, thế nhưng hoàng thượng luôn lo lắng phía Tây Xuyên này xảy ra vấn đề, bởi vậy nếu có biện pháp loại trừ sự uy hiếp của vương gia, đương nhiên là có lợi cho đại nghiệp của hoàng thượng, mà thật ra cũng có lợi cho muôn dân trong thiên hạ.
- Tuổi còn trẻ, miệng lưỡi đúng là không tệ.
Lý Hoằng Tín cười nhạt nói:
- Ngươi nói như vậy, ngay cả bổn vương cũng cảm thấy mình nên chết cho rồi!
Tề Ninh nói:
- Nếu nói vương gia là một con cá, Tây Xuyên là cái ao của vương gia, con cá rời khỏi nước, nhất định phải chết, vương gia rời khỏi Tây Xuyên, cũng sẽ không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, bởi vậy ta phải bức vương gia xuất thủ. Trước mắt, ngoài biện pháp để vương gia rời khỏi Tây Xuyên, ta cũng không có biện pháp nào tốt hơn, mong vương gia không phiền lòng.
Lý Hoằng Tín nói:
- Xem ra bổn vương lợi dụng thế thân ra khỏi thành bái tế mẫu thân, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ngươi?
- Có ảnh hưởng.
Tề Ninh rất nghiêm túc nói:
- Ta cho rằng vương gia muốn nhân cơ hội trốn thoát còn nghĩ không biết có cần sai người vây bắt vương gia hay không, thế nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, ta đột nhiên hiểu rõ, ý nghĩ đó của ta, là đúng với mong muốn của vương gia. Vương gia lợi dụng thế thân để ra khỏi thành, vốn là muốn thu hút sự chú ý của ta, thậm chí muốn ta dẫn binh mã ứng phó, cũng chính vì như vậy, ta lại càng thêm xác định, vương gia đã chuẩn bị động thủ rồi.


Lý Hoằng Tín thở dài:
- Nói như vậy thì, bổn vương dùng thế thân bái tế mẫu thân, kết quả đưa tới lại hoàn toàn trái ngược.
Tề Ninh mỉm cười, nói:
- Thật ra ta biết, nếu như vương gia động thủ, mục tiêu nhất định là phủ thứ sử. Chỉ có điều, ta vẫn suy đoán, trong tay vương gia có lực lượng nào có thể tập kích phủ thứ sử, càng nghĩ, càng cảm thấy, ngoại trừ điều Cẩm Quan vệ tới, dường như vương gia cũng không có lực lượng nào có thể sử dụng được.
- Cẩm Quan vệ trung thành, đáng tin cậy, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, bổn vương muốn làm nên chuyện, đương nhiên không thể thiếu bọn họ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Bởi vậy ta đoán rằng, vương gia nhất định bí mật điều Cẩm Quan vệ từ ngoại thành vào trong thành. Không những điều nhân thủ tới, mà binh khí cũng sẽ được bí mật vận chuyển vào thành, nhưng bốn cửa thành của Thành Đô đều có lính canh, làm thế nào vương gia có thể điều bọn họ vào? Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một khả năng, đó là, trước đây vương gia đã mua chuộc nha tướng giữ thành rồi, hoặc cũng có thể nói, nha tướng trong thành đã là người của vương gia từ lâu rồi.
Lý Hoằng Tín cười nhẹ, c bưng chén trà lên, nước trà đã nguội từ lâu, nhưng Lý Hoằng Tín vẫn nhấp một ngụm nhỏ.
- Bốn tên nha tướng giữ cửa thành, tuy không thể xác định ai trung thành nhất, nhưng ai có vấn đề, Vi Thư Đồng là người có thể nắm rõ ràng nhất.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Dương Lâm để cho người của Nghĩa Uy tiêu cục vào thành, vào thời điểm như vậy, làm sao không khiến người ta nghi ngờ?
- Bổn vương hiểu rồi.
Lý Hoằng Tín đương nhiên không phải là kẻ ngốc, y đã rõ điểm mấu chốt vấn đề:
- Bổn vương bí mật điều người vào cửa Nam, nhưng các ngươi cũng bí mật điều người vào thành từ cửa khác.
Tề Ninh cười nói:
- Rốt cuộc vương gia hiểu rõ rồi. Dù sao Vi Thư Đồng cũng là thứ sử Tây Xuyên, trong tay đương nhiên cũng có một số người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ, nếu vương gia có thể bí mật điều người vào thành, đương nhiên Vi đại nhân cũng có thể làm như vậy. Chỉ cần tránh tai mắt của Dương Lâm ở cửa Nam, ba cửa còn lại, coi như an toàn. Vương gia hành động trước, tất nhiên sẽ phái người dán mắt vào bốn cửa thành và binh doanh trong thành, nếu như những binh mã nơi đó có chút động tĩnh, tất nhiên vương gia sẽ không tùy tiện động thủ. Bởi vậy, muốn cho vương gia động thủ, mấy đội binh mã đó không thể có động tĩnh nào.
Lý Hoằng Tín gật đầu nói:
- Không sai, bổn vương dán mắt vào những nói đó, quả thật bổn vương không ngờ, các ngươi cũng đâng âm thầm điều người vào thành.
Lúc này vẻ mặt Tây Môn Hoành Dã đã bình tĩnh lại.
- Thật ra ta cũng không mong muốn vương gia thực sự ra tay.
Tề Ninh thở dài:
- Nói một cách công tâm, vương gia là một lão tướng kinh nghiệm chiến trận, mà hiện nay, đại tướng có thể một mình đảm đương một phía của đế quốc, hết sức hiếm có. Nếu như vương gia thực sự có thể vào kinh, trợ giúp hoàng thượng bày mưu tính kế, đối với đế quốc đương nhiên là chỉ có lợi chứ không có hại. Như vậy, không những đế quốc được lợi, mà bản thân vương gia cũng có thể bình an sống qua tuổi già, tiếc rằng…
Lý Hoằng Tín cười nói:
- Hộ Quốc công, bộ tộc họ Lý của ta ở Tây Xuyên đã hơn trăm năm, Sở quốc các ngươi cướp đoạt Tây Xuyên của Lý gia ta, hôm nay lại muốn Lý gia tươi cười đi trợ giúp Sở quốc, nếu như tổ tiên của họ Lý dưới suối vàng biết được, làm sao bổn vương đối mặt với họ?
Tề Ninh nói:
- Mỗi người có một chí hướng riêng, nếu đã lựa chọn, sẽ không hối hận, vương gia đã lựa chọn như vậy, bất kể thành bại, hẳn là đều đã có sự chuẩn bị.
Từ nãy giờ Tây Môn Hoành Dã vẫn không lên tiếng, lúc này rốt cuộc nói:
- Hộ Quốc công tính toán từng bước, quả thật khiến có phần không liệu định được, chỉ là Hộ Quốc công làm sai một chuyện, cũng là cái sai chí mạng.
- Ồ?
Tề Ninh lại cười nói, nói:
- Xin trưởng sử chỉ giáo.
Tây Môn Hoành Dã chắp hai tay sau lưng, bước về phía Tề Ninh hai bước, mỉm cười nói:
- Đêm nay, Hộ Quốc công vốn không nên tới, tuy ta hiểu rõ, ngươi nghĩ rằng đại cục đã định, cố ý muốn biểu hiện sự thông minh cơ trí của ngươi trước mặt vương gia, chỉ tiếc là rất nhiều người thông minh trong thiên hạ, rốt cuộc bị sự thông minh của mình làm hại.
Nhìn thẳng vào Tề Ninh, y nói tiếp:
- Có đôi khi, tuy rằng chỉ còn cách thắng lợi cuối cùng một bước thôi, nhưng nếu một bước này không thực hiện được, thì cũng không thể coi đó là thắng lợi.
- Ý Tây Môn trưởng sử muốn nói, ta tới gặp vương gia, là phạm vào sai lầm to lớn?
Tề Ninh hỏi.
Tây Môn Hoành Dã gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Phạm vào sai lầm rất lớn, ngươi sẽ nhanh chóng hối hận không thôi vì điều đó.
Tây Môn Hoành Dã tuyên bố Tề Ninh sẽ hối hận vì tiến vào phủ Thục Vương, mà rất nhiều người đang ở trong phủ thứ sử lúc này, cũng hối hận vì hành động tối nay.
Đái Lăng dẫn người xông vào phủ thứ sử, mọi người vốn tưởng rằng chắc chắn một kích tất trúng, lúc hừng đông, cả thành Thành Đô sẽ rơi vào sự khống chế của Thục Vương Lý Hoằng Tín. Đến lúc đó, mỗi người tham gia vào hành động đêm nay, đương nhiên đều là bề tôi có công lớn, thế nhưng không ai ngờ, lúc này đã rơi vào tuyệt cảnh.
Bên ngoài phủ thứ sử, rõ ràng là đã bị quan binh bao vây, mà Đái Lăng một đao chém bay đầu một tên binh sĩ, có nghĩa là cũng không thể buông khí giới đầu hàng.
Đái Lăng cầm đao trên tay, trầm giọng nói:
- Không có vương gia, các ngươi cũng không được sống sung sướng tới ngày hôm nay. Hôm nay chính là lúc chúng ta trả ơn cho vương gia. Phủ thứ sử sắp đặt bẫy rập, lúc này phía vương phủ tất nhiên cũng rất nguy hiểm. Tìm sự phú quý trong cảnh nguy hiểm, các ngươi theo ta đánh trở về phủ Thục Vương, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho vương gia, mọi người tất nhiên sẽ không thiếu vinh hoa phú quý.
Nói xong, y liền xoay người lại, sải bước đi về phía cửa sau, mọi người phía sau đều cầm chặt đao trong tay, không hề do dự, theo sau Đái Lăng.
Cả người toát ra sát khí mạnh mẽ, Đái Lăng giật mạnh cửa lớn, xông ra ngoài trước tiên, phía sau lập tức có người theo sát lao ra ngõ nhỏ. Từ bên cạnh, lập tức có tên bắn tới, Đái Lăng và mọi người vung đao gạt tên, có người lớn tiếng hô lên:
- Bọn chúng ở trên nóc nhà!
Đối diện ngõ sau là một dãy nhà, lúc này quả nhiên trên nóc nhà hiện ra mấy bóng người, ai nấy đều mang tên nỏ, hễ từ phủ thứ sử có người lao ra, người trên nóc nhà liền không chút nương tay bắn chết.
Đái Lăng lạnh lùng nói:
- Xông về phía bên trái!
Vung đao gạt hai mũi tên, y lao về phía đầu ngõ nhỏ, nghe phía sau liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, mấy người đã trúng tên ngã xuống đất.
Y biết chuyện tới nước này, ở lại phủ thứ sử chắc chắn phải chết, chỉ có lao ra mở một con đường sống. Đái Lăng hét lớn một tiếng, kêu lên:
- Lao ra!
Bước chân nhanh như bay, giống như một con vượn lớn , y xông tới phía trước đầu tiên.
Quan binh mai phục trên nóc nhà không ít, tên trên nóc nhà liên tục bắn xuống không chút lưu tình, các binh sĩ theo sau Đái Lăng liên tiếp có người trúng tên ngã xuống.
Ngõ nhỏ này vốn không rộng, mấy trăm người lao vào trong ngõ, hết sức chen chúc, loạn tiễn bắn xuống như mưa, cũng không cần phải ngắm trước khi bắn, tuy các binh sĩ vung đao gạt tên, nhưng tên bắn rất nhiều, khó lòng phòng bị.
Ngõ nhỏ này cũng không dài, nhưng trong mắt bọn Đái Lăng, mỗi bước đều hết sức khốn khổ, mà hầu như mỗi bước đều có người không chết cũng bị thương.
Tuy Đái Lăng gạt đi rất nhiều tên, nhưng vẫn bị mấy mũi bắn trúng, cũng may không trúng chỗ hiểm. Thân hình Đái Lăng cường tráng, cố nén đau đớn lao ra một đoạn đường, phát hiện đầu ngõ có bóng người ngăn chặn. Điều này nằm trong dự liệu của Đái Lăng, nếu đầu ngõ không có người ngăn chặn, mới là điều không bình thường. Đái Lăng giơ đao trong tay lên, muốn xông tới, nhưng phía đối diện chợt bắn tới một trận mưa tên, lực bắn tới vừa nhanh vừa mạnh, không giống sức người bắn ra. Y mơ hồ nhìn thấy tình hình phía trước, liền kêu lên:
- Liên nỗ xa! (Xe bắn tên hàng loạt)
Đầu ngõ, có hai chiếc liên nỗ xa do mười tên quan binh điều khiển, đó là một chướng ngại không thể nào vượt qua được.
Đái Lăng xuất thân quân nhân, đương nhiên biết sự lợi hại của liên nỗ xa.
Liên Nỗ xa được thiết kế tinh xảo, hơn nữa chi phí chế tạo rất đắt đỏ, ngay cả quan binh Tây Xuyên cũng chỉ có mấy chiếc. Đái Lăng không ngờ Vi Thư Đồng lại dùng liên nỗ xa đối phó mình, trong lòng biết, đối phương làm như vậy, là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Lực bắn tên của liên nỗ xa vô cùng mạnh mẽ, Đái Lăng biết, nếu lao tới trước, nhất định phải chết. Lúc này, phía sau đã có mấy người xông tới, trên nóc nhà tên bắn như mưa, rất nhiều binh sĩ đã kinh hồn táng đởm, luống cuống tay chân. Cũng không chú ý tới Đái Lăng đã dừng chân lại, mấy người phía sau đã lướt qua Đái Lăng, lao tới, nhưng lại trúng những mũi tên từ phía trước bắn tới. Ngõ nhỏ này rất hẹp, hơn nữa hai chiếc liên nỗ xa đồng thời bắn tên, phạm vi tên bắn ra rất lớn, trong nháy mắt, mấy người kia đều trúng tên ngã xuống.
- Liên Nỗ Xa, mọi người cẩn thận!
Đái Lăng lớn tiếng kêu lên.
Người tham gia quân ngũ đương nhiên đều biết liên nỗ xa có sức sát thương mạnh mẽ như thế nào, vừa nghe ba tiếng “Liên Nỗ Xa”, nhiều người đều biến sắc, những người chạy phía trước không dám tiếp tục lao tới, đều quay đầu lại. Rất nhiều các binh sĩ phía sau không nghe thấy, không rõ tình huống, vẫn tiến tới, phía trước quay lại, phía sau tiến tới, trong lúc nhất thời, chen nhau thành một đống. Hơn nữa, từ trên nóc nhà, các cung thủ không ngừng bắn tên xuống, trong ngõ liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết.
- Đánh lên nóc nhà!
Trong đám người, có người kêu to:
- Làm thịt lũ chó kia!
Đái Lăng là thuộc cấp được Lý Hoằng Tín hết sức coi trọng, mặc dù có tài lĩnh binh, nhưng ở trong tình cảnh nguy khốn này, đối mặt với sự quả quyết của quan binh và đám bộ hạ đã rối loạn đội ngũ, y hoàn toàn không thể khống chế cục diện. Y biết, trong tình huống này, không bao lâu sau, mấy trăm thủ hạ của mình sẽ bị quan binh giết sạch.
Lúc này đoàn người đã không còn ý nghĩ đi trợ giúp Lý Hoằng Tín, mà chỉ mong cứu được tính mạng của mình.
Đái Lăng cầm đại đao, lao ra mấy bước, tung người lên, đạp lên vai hai tên binh sĩ, không đợi hai tên binh sĩ kịp phản ứng, y đã nhún chân, cả người lại tung lên cao, nhằm vào nóc nhà đánh tới.
Tiễn thủ trên nóc nhà thấy vậy, có mấy người cầm nỏ nhắm vào Đái Lăng, Đái Lăng đang ở trên không trung, vung đao chém mấy mũi tên, chân đã đáp xuống nóc nhà, vung đao chém vào một tiễn thủ.
Binh sĩ trong ngõ thấy Đái Lăng đánh lên nóc nhà, liền kêu lên:
- Lên nóc nhà!
Trong khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, rất nhiều người phối hợp cực kỳ ăn ý, có người chủ động khom người xuống, để đồng bọn đứng lên vai, rồi mới đứng dậy để đồng bọn tiếp cận nóc nhà. Trong đám binh sĩ, đương nhiên không phải ai cũng có võ công cao như Đái Lăng, họ chỉ có thể dùng phương pháp đó để lên nóc nhà.
Đái Lăng đánh lên nóc nhà, liên tục chém vào mấy tiễn thủ, nhất thời cũng làm trận tuyến trên nóc nhà bị rối loạn. Đúng vào lúc này, lại nghe những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, từ trên cao nhìn xuống, Đái Lăng thấy hai chiếc liên nỗ xa đang tiến vào trong ngõ, những mũi tên sắc nhọn bắn ra, giết chết hết người này đến người khác trong đám binh sĩ Thục Vương vốn đã hoàn toàn rối loạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận