Cẩm Y Xuân Thu

Chương 843: Giăng bẫy

Tấm vải được xốc lên, trong nháy mắt, bốn bề im lặng.
Tư Mã Thường Thận nhìn chằm chằm vào rương. Khuôn mặt đắc ý lúc đầu biến đổi. Lúc này các quan viên cũng đã nhìn thấy trong rương. Trong đó hóa ra để năm sáu cái bô, có người không chịu được phải bịt mũi lại.
Đồng tử của Tư Mã Thường Thận co lại, y vội vàng mở các rương khác ra. Mọi người đều nhìn thấy, năm chiếc rương, không có gì khác, tất cả đều là bô. Tất cả có ba bốn mươi cái, có cái bằng gỗ, có cái bằng đồng. Nhưng mà bô bằng đồng không nhiều, cũng chỉ ba bốn cái mà thôi.
Kỳ trân dị bảo, đồ cổ tranh chữ Tư Mã Thường Thận nhắc tới, không có một thứ nào.
Lúc này sắc mặt của Tư Mã Thường Thận đã trắng bệch, trán y đổ mồ hôi. Đậu Quỳ như cảm giác được gì đó, liếc mắt nhìn trong thùng, y giật mình, không tự chủ được đi tới trước. Chờ lúc thấy trong thùng đều là bô, y liền mừng như điên, trên mặt khó giấu vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Rất nhanh, xung quanh liền nổi lên tiếng rì rầm.
Lúc này Tề Ninh mới chậm rãi đi tới, nhìn lướt qua rồi mới nhìn thẳng mặt Tư Mã Thường Thận.
Tư Mã Thường Thận cảm giác được ánh mắt của Tề Ninh như đao vậy, y không dám đối mặt với Tề Ninh, lẩm bẩm:
- Bẫy, đây là bẫy!
Y quay lại bắt lấy tay áo của Đậu Quỳ, lạnh lùng:
- Đậu Quỳ, các ngươi bày trò gì?
Đây là bẫy!
- Bẫy?
Đậu Quỳ tránh ra, lui về sau, trong lòng y đã ổn định, lúc này đã tự tin mười phần:
- Trung Nghĩa Hầu, ngài nói bẫy là sao? Tối nay chặn ngang xe ngựa là ngài, chả lẽ là ta mời ngài tới?
- Tại sao trong rương toàn là bô?
Tư Mã Thường Thận tức giận:
- Sao lại như thế?
Đậu Quỳ sửa sang quan bào, thản nhiên nói:
- Nếu đã lục soát phủ Hoài Nam Vương, vậy thì cái gì có thể sung vào quốc khố đều phải thu hết.
Mấy cái bô cũng trong phạm vi này. Nhưng dù sao cũng không phải cái gì hay ho, cho nên chờ nửa đêm mới sai người chuyển về bộ Hộ. Trung Nghĩa Hầu, làm vậy có trái với quốc pháp hay không?
Theo lẽ thường mà nói, tịch thu tài sản, rất ít khi lôi cả cái bô đi.
Ngoài vàng bạc châu báu, tranh chữ đồ cổ, mấy thứ còn lại đều cho người chở thẳng đi, mà bô thì chẳng ai hỏi tới. Hoài Nam Vương hưởng hết vinh hoa phú quý, có mấy cái bô làm bằng vàng là thật, nhưng hôm qua đã bị tịch thu chở đi rồi.
Không một ai có thể ngờ, đêm khuya, Đậu Quỳ lại chở bô ra khỏi phủ Hoài Nam Vương. Tuy làm người ta không ngờ tới, nhưng trên pháp lý, lại không sai trái gì cả. Hơn nữa cũng không ai ngu tới mức biển thủ mấy cái bô để kiếm lợi.
Lúc này Tư Mã Thường Thận đã biết mình bị gài, nhưng trước mắt bao người, y không thể nói gì cả.
Tề Ninh thở dài:
- Trung Nghĩa Hầu, hiện tại trắng đen rõ ràng. Trong xe chở cái gì, mọi người đều thấy rõ mồn một.
Hắn chỉ vào trong rương nói:
- Nếu có ai xem đây là kỳ trân dị bảo, thì có thể mang đi, bản Hầu sẽ xin hoàng thượng ban cho người đó.
Mọi người đều cười vang.
Tư Mã Thường Thận cảm thấy mặt mình nóng lên, Tề Ninh lại nói:
- Trung Nghĩa Hầu nói trong Hoài Nam Vương phủ còn giấu trân bảo. Nhưng mà ta và Đậu đại nhân đã lật từng góc của Vương phủ lên. A đúng rồi, phụ trách tra tìm là huynh đệ Vũ Lâm Doanh, tìm ra cái gì đều lên danh sách cả, hơn nữa còn chuyển đến bộ Hộ. Ta thật không biết Hoài Nam Vương còn trân bảo gì có thể mang ra ngoài.
Trần Lan Đình thấy Tư Mã Thường Thận rơi vào thế khó, không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ Cẩm Y Hầu không biết Hoài Nam Vương có thú sưu tầm kỳ trân dị bảo? Hơn nữa nghe người ta nói hắn có một nơi chuyên cất chứa những kỳ trân dị bảo này. Trung Nghĩa Hầu lo có người tìm được chỗ bảo vật đó, giấu đi chiếm làm của mình, cho nên mới làm như vậy.
- Chậm đã.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Trần Thị Lang, ngươi nói đến đây, bản Hầu cần hỏi rõ ràng.
Ngươi nghe nói trong Hoài Nam Vương phủ giấu bảo vật, vậy ngươi phải nói rõ ràng, là ai nói với ngươi, chứng cứ đâu, bảo vật giấu ở chỗ nào?
Trần Lan Đình sửng sốt, xấu hổ nói:
- Hạ quan cũng chỉ nghe người nói, còn bảo vật ở đâu, hạ quan sao biết được.
- Ngươi không biết, tại sao lại nói ẩu nói tả?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi nghe ai nói? Bây giờ mang hắn lại đây, trước mặt chư vị đại nhân, chúng ta nói rõ. Nếu không sẽ có người nói ta cùng Đậu đại nhân phát hiện ra bảo vật, chiếm bỏ túi riêng. Nỗi oan này, bản Hầu không chịu được. Đậu đại nhân, ngài chịu được không?
- Đương nhiên không được.
Đậu Quỳ khí thế mười phần, nghiêm nghị nói:
- Bản quan cùng Hầu gia làm việc chính trực, tuân theo luật pháp, nay lại bị… Hừ, bị Trung Nghĩa Hầu vu oan. Nếu lần sau còn có người hắt nước bẩn lên người Hầu gia và bản quan, chẳng lẽ vẫn phải chịu? Bản quan quản lý bộ Hộ, suốt ngày chạm mặt với tiền, nếu có người hồ nghi, cảm thấy bản quan không trong sạch cũng thôi, nhưng mà Cẩm Y Tề gia xưa nay liêm khiết, chí công vô tư. Tiểu Hầu gia lại công chính liêm minh, có người chửi bới làm tổn hại thanh danh của Cẩm Y Tề gia, bản quan không chấp nhận được.
Tề Ninh nói:
- Cho nên hôm nay Trần Thị Lang đã nói đến nước này, phải lấy chứng cớ ra, chứng minh Hoài Nam Vương có giấu bảo vật. Bây giờ ngươi mang người nói chuyện này tới đây.
Hắn vuốt mũi, cười lạnh nói:
- Hoài Nam Vương có bảo vật, tự nhiên không nói ra ngoài, sao người kia lại biết? Nếu không phải cực kỳ thân cận, hơn nữa lại là người được Hoài Nam Vương tin tưởng, sao hắn biết?
Hắn và Đậu Quỳ kẻ xướng người họa, nhưng trong lời nói tràn đầy sát khí.
Câu cuối cùng là quan trọng nhất.
Biết Hoài Nam Vương giấu bảo vật, chỉ có thể là vây cánh của Hoài Nam Vương. Nay cả triều lo lắng nhất là bị liên lụy tới án Hoài Nam Vương mưu phản, chỉ ước gì có thể rũ mọi quan hệ với Hoài Nam Vương.
Trần Lan Đình biết việc không ổn, vội vàng nói:
- Hầu gia, hạ quan cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, còn là ai nói ra, hạ quan không nhớ được.
- Hả?
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Một câu không nhớ, là rũ được tất cả.
Hắn chỉ vào mũi Trần Lan Đình:
- Bản Hầu nghe nói trước khi Hoài Nam Vương mưu phản, ngươi từng qua lại với Hoài Nam Vương, có chuyện này hay không?
Trần Lan Đình hồn phi phách tán, thất thanh nói:
- Sao lại có chuyện này, Cẩm Y Hầu, ngài đừng có ngậm máu phun người, ngài có chứng cớ gì mà nói vậy?
- Trần đại nhân không có chứng cớ cũng có thể tin lời nói bậy, chẳng lẽ bản Hầu không thể?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Trần Lan Đình, ngươi phải nhớ, cơm ăn bậy được, lời cấm nói lung tung. Bản Hầu hỏi lại ngươi một lần, việc Hoài Nam Vương giấu bảo vật trong phủ là thật hay giả?
Trần Lan Đình đổ mồ hôi, dùng tay áo lau đi, nói:
- Đây là bịa đặt, tuyệt không có việc này.
- Xem ra Trần đại nhân vẫn hiểu lý lẽ.
Tề Ninh lộ vẻ tươi cười:
- Chuyện không có chứng cớ, không được nói hươu nói vượn.
Điều này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết, đường đường là trọng thần của triều đình, không lẽ không bằng đứa trẻ lên ba? Nếu Hoài Nam Vương không có bảo vật, vậy chuyển trộm bảo vật của Vương phủ, cũng là nói bậy.
Rồi hắn đột nhiên nhìn về phía Tư Mã Thường Thận:
- Trung Nghĩa Hầu, Trần đại nhân nói chuyện phủ Hoài Nam Vương giấu bảo vật là bịa đặt, không biết ý ngài thế nào?
Tư Mã Thường Thận biết mình bị Tề Ninh tính kế, cười lạnh nói:
- Có hay không bản Hầu không rõ, không có chứng cứ tự nhiên là khó nói. Nhưng mà không thể nói là không có.
- Có thế chứ.
Tề Ninh mỉm cười chỉ vào rương nói:
- Như vậy Trung Nghĩa Hầu cảm thấy đây là đồ quý giá? Đậu đại nhân có trộm bảo vật hay không?
Tư Mã Thường Thận không còn lời để nói, y chắp tay sau lưng, hừ lạnh.
- Xem ra Trung Nghĩa Hầu cũng thấy đây không phải là bảo vật của Vương phủ rồi.
Tề Ninh phất tay:
- Đậu đại nhân, mấy cái rương này vốn lành lặn, lại bị người ta phá khóa, ngài bảo nên làm gì bây giờ?
Đậu Quỳ nói:
- Trước kia như thế nào, thì sửa về như thế.
Tề Ninh cười nói:
- Không sai.
Hắn chỉ vào mấy tên thủ hạ của Tư Mã Thường Thận:
- Các ngươi đều nghe thấy, phá hỏng khóa rồi, bây giờ sửa lại. Sau đó đưa rương lên xe, trước để thế nào, giờ y như thế, không được sai chút nào.
Đám thủ hạ lộ vẻ khó xử, trong nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tư Mã Thường Thận lấy ra một thỏi vàng để vào trong rương, nói - Đĩnh vàng này, đủ mua mười cái rương.
- Nếu Trung Nghĩa Hầu dùng vàng bồi thường, nể mặt Trấn Quốc Công, Đậu đại nhân, chúng ta không truy cứu chuyện này nữa.
Tề Ninh cười ha ha.
Lúc này Đậu Quỳ đã muốn bán mạng cho Tề Ninh, lập tức nói:
- Hết thảy nghe Hầu gia phân phó.
Sắc mặt y trầm xuống, nói với mấy tên thủ hạ của Tư Mã gia:
- Các ngươi còn không để rương lên, chẳng lẽ cứ để mấy cái bô ở cửa cung?
Không đợi Tư Mã Thường Thận phân phó, đám thủ hạ vội vàng đóng rương, đặt cẩn thận năm chiếc thùng lên xe ngựa.
- Trung Nghĩa Hầu, sau chuyện đêm nay, mong ngài sau này không nên chen ngang việc của các nha môn.
Tề Ninh thờ dài:
- Lại càng không nên động tí lại thỉnh Thái Hậu hạ chỉ, nếu Thái Hậu biết là hạ chỉ điều tra mấy cái bô, không biết sẽ tức giận như thế nào.
- Ngươi!
Hôm nay từ đầu tới cuối, Tư Mã Thường Thận đều thua dưới tay Tề Ninh, cực kì tức giận. Y lại không thể phát tiết trước mặt bao người.
Tề Ninh mỉm cười, nói:
- Nhưng mà không cần lo lắng quá mức. Trung Nghĩa Hầu đã nói, sẽ xin Hoàng Thượng tước tước vị.
Nếu bị tước tước vị, ngài sẽ không có tư cách nhúng tay vào chuyện của các nha môn. Đây cũng không phải chuyện xấu, Trung Nghĩa Hầu, có phải hay không?
Quần thần nghĩ Tư Mã Thường Thận ngươi đánh cuộc trước mặt mọi người, giờ ngươi thua thảm hại, tổng không tới mức xù nợ chứ. Đêm nay ngươi là Trung Nghĩa Hầu, chờ Hoàng Thượng hạ chỉ, tứ đại thế tập của Đại Sở nay mất đi một.

Bạn cần đăng nhập để bình luận