Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1470: Hiệp nghị

Ba Đại Tông Sư tập trung ở Huyền Vũ Đảo, Tề Ninh đã sớm ngờ tới một trận đấu không thể tránh được, không nghĩ tới kết quả lại giống như trước mắt.
Mấy vị Đại Tông Sư chuẩn bị nhiều năm, lại không có một người nào thắng. Người thắng thực sự chính là Địa Tạng, hoặc là nói, người thắng sau cùng là Phù Bình.
Tề Ninh không nhịn được nhìn về phía Bắc Đường Khánh, chỉ thấy Bắc Đường Khánh nhìn chằm chằm Địa Tạng, đôi mắt lại xuất hiện vẻ khác thường.
Không Tàng đại sư thấy Đảo chủ qua đời, chắp tay trước ngực, nhắm mắt tụng kinh, dường như đang siêu độ cho Đảo chủ. Sau một lát, lão mới quay qua Địa Tạng hòa nhã nói:
- Mộ thí chủ, kết quả như vậy, có thể khiến ngươi buông bỏ oán hận chất chứa mấy chục năm hay không?
- Nhiều năm qua được đại sư dạy bảo, trong lòng vẫn còn cảm kích.
Địa Tạng bình tĩnh nói:
- Năm đó ta trở về Trung Nguyên, chỉ vì hai chuyện. Một là để Ách Nô tỉnh lại, thứ hai là muốn lấy lại công đạo cho Ách Nô.
Trác Thanh Dương vẫn chưa từng lên tiếng rốt cuộc nói:
- Hai chuyện này, hôm nay đều có thể viên mãn. Những người bỏ các ngươi năm đó, đều đã nhận được ác báo. Còn Ách Nô, có Huyền Vũ Đan ở đây, đương nhiên có thể khởi tử hồi sinh.
Địa Tạng khẽ gật đầu. Lúc này Tề Ninh rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Ngươi... cũng là người trong Phù Bình sao?
Địa Tạng liếc Tề Ninh một cái, cũng không nói lời nào.
Trác Thanh Dương vuốt râu nói:
- Ách Nô dùng dược vật chèo chống, mặc dù không chết đi, nhưng kinh mạch lại héo rút từng ngày. Về sau mặc dù Hoài Nam Vương âm thầm mời không ít danh ít, nhưng đều hết cách xoay chuyển, dược vật đã không có cách nào tiếp tục kéo dài tính mạng của Ách Nô.
Lão nhìn Không Tàng đại sư một chút, tiếp tục nói:
- Nhiều năm trước Hoài Nam Vương âm thầm tìm tới Không Tàng đại sư, thỉnh cầu Không Tàng đại sư ra tay giúp đỡ.
Tề Ninh mặt mày nghiêm túc, nghĩ thầm hóa ra Đại Quang Minh Tự và Địa Tạng đã sớm gặp mặt.
Nhưng hắn chợt nghĩ tới, Đại Quang Minh Tự là chùa chiền hoàng gia, dựa theo đạo lý mà nói, Không Tàng đại sư hẳn là tồn tại giữ gìn lợi ích của Hoàng đế, thậm chí bảo vệ Hoàng đế.
Trong lòng Hoài Nam Vương có chí nguyện khác thường, Địa Tạng lại âm thầm tích lũy lực lượng cho kế hoạch của Hoài Nam Vương, nhóm người này chắc chắn là uy hiếp lớn nhất đối với Hoàng đế. Không Tàng đại sư lại trợ giúp Hoài Nam Vương, lại sớm gặp mặt Địa Tạng, điều này hiển nhiên rất không nên.
- Kế hoạch Phù Bình tiến triển không được vài năm, Ách Nô đã được đưa tới Đại Quang Minh Tự. Nếu như không phải đại sư ra tay cứu giúp, Ách Nô đã sớm không còn trên nhân thế.
Trác Thanh Dương thở dài.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Đại Quang Minh Tự cứu được Ách Nô, các người đương nhiên phải tìm căn nguyên. Biết rõ ràng tại sao Ách Nô lại biến thành như thế, từ đó bí mật của Mộ tiền bối ở Đại Tuyến Sơn năm đó, các người đều có thể biết rõ ràng.
- Ta từng nói với ngươi, sự tồn tại của tổ chức Phù Bình chỉ có một mục đích, đó chính là loại bỏ sự ảnh hưởng của Đại Tông Sư trong nhân thế.
Không Tàng đại sư chậm rãi nói:
- Đối thủ của chúng ta là Đại Tông Sư, Mộ thí chủ biết được kế hoạch của chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không giấu diếm chúng ta.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ta hiểu rồi. Trên thực tế kế hoạch Phù Bình là kế hoạch hơi bất đắc dĩ, kế hoạch này ít nhất có hai biến số, bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến kế hoạch Phù Bình phí công nhọc sức. Thứ nhất chính là Thần thú Huyền Vũ có tồn tại hay không. Mặc dù vẫn luôn có truyền thuyết về Thần thú Huyền Vũ, các ngươi lại luôn thúc đẩy ba thần khí rơi vào trong tay Đại Tông Sư. Nhưng nếu như Thần thú Huyền Vũ căn bản không tồn tại, hoặc là nó sẽ không xuất hiện đúng hạn gần hòn đảo này, như vậy kế hoạch Phù Bình chỉ là một trò cười.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Ngươi nói không sai, ngay từ ban đầu kế hoạch Phù Bình chính là một lần đánh cược.
Lão nói tới chỗ này, nhìn Bắc Đường Khánh cách đó không xa một chút, mới chậm rãi nói:
- Chỉ là đối mặt với những Đại Tông Sư này, ngoại trừ đánh cược một trận thì có thể thế nào?
- Còn một biến số, dù cho Thần thú Huyền Vũ xuất hiện, cũng sẽ khiến các người phí công nhọc sức.
Tề Ninh nói:
- Ba vị Đại Tôn Sư tranh đoạt Thần thú Huyền Vũ, cuối cùng đương nhiên sẽ có một người thắng trận. Nếu như không có cách nào diệt trừ toàn bộ Đại Tông Sư, kế hoạch Phù Bình vẫn thất bại thảm hại. Vị Đại Tông Sư cuối cùng kia nên đối phó thế nào?
Ánh mắt hắn chuyển qua người Địa Tạng, thản nhiên nói:
- Có lẽ bởi vậy các người hao hết tâm tư, mãi đến khi Mộ tiền bối xuất hiện, các ngươi mới tìm được đối sách.
Trác Thanh Dương gật đầu nói:
- Không sai, mấy vị Đại Tông Sư tranh đấu, bên thắng cuối cùng chắc chắn cũng tổn thương rất lớn. Nhưng ngay cả như vậy, đối mặt với Đại Tông Sư bị tổn thương lớn, chúng ta cũng chưa hẳn là địch thủ.
- Nhưng các người biết chuyện cũ của Mộ tiền bối, biết Mộ tiền bối có thù hận cực lớn đối với mấy Đại Tông Sư này.
Tề Ninh thở dài:
- Mộ tiền bối quan tâm nhất là tiền bối Ách Nô. Đại Quang Minh Tự cứu được Ách Nô, giống như là Mộ tiền bối nợ Đại Quang Minh Tự một ân tình rất lớn. Lại thêm nàng vốn muốn tìm những Đại Tông Sư này báo thù, cho nên cũng trở thành người không thể thiếu được trong kế hoạch Phù Bình.
Hắn quay đầu nhìn Bắc Đường Khánh, hỏi:
- Vậy ngài có biết sự tồn tại của Mộ tiền bối hay không?
Khóe mắt Bắc Đường Khánh hơi giật giật, nhưng Tề Ninh nhìn mặt mà nói chuyện, đã sớm nhìn ra Bắc Đường Khánh căn bản không biết Địa Tạng. Nói cách khác, Địa Tạng tham dự tổ chức Phù Bình, dù Bắc Đường Khánh biết sự tồn tại của một người như vậy, cũng không có cơ hội gặp nhau. Quan trọng nhất chính là, Bắc Đường Khánh cũng không biết ân oán của Địa Tạng và mấy vị Đại Tông Sư này.
- Lúc ta ở Đại Quang Minh Tự, các người muốn ta gia nhập Phù Bình.
Tề Ninh thở dài:
- Lúc đó ta không rõ là bởi vì sao, hiện giờ ta rốt cuộc hiểu được. Các người lo lắng một mình Mộ tiền bối không có cách nào thu thập tàn cuộc, lại biết được từ miệng Mộ tiền bối ta cũng có phương pháp khống chế khí. Cho nên các người muốn ta liên thủ Mộ tiền bối đối phó vị Đại Tông Sư sống sót kia, như vậy mới có thể bảo đảm không có gì sai sót, ta nói không sai chứ?
Trác Thanh Dương nhìn Bắc Cung vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích, khẽ gật đầu nói:
- Nếu như biết là kết quả như vậy, chúng ta cũng không cần ngươi tham dự vào.
- Chẳng lẽ các người không biết, Mộ tiền bối một lòng muốn trợ giúp phụ tử Hoài Nam Vương cướp đoạt hoàng vị?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Triều đình đối xử với các người không tệ, các người biết rõ Mộ tiền bối sẽ trở thành trợ lực cho Hoài Nam Vương, vẫn muốn nàng gia nhập Phù Bình, thực sự phải nói, các người cũng là phản đảng!
Trác Thanh Dương cười nhạt một tiếng nói:
- Ta từng nói qua, người trong Phù Bình ngoại trừ liên thủ tiến hành kế hoạch Phù Bình, những chuyện khác không can thiệp của nhau.
Lão ngừng lại một chút, chắp hai tay sau lưng, khẽ thở dài:
- Vả lại so với hoàng vị, bách tính thiên hạ càng quan trọng hơn.
Tề Ninh cười lạnh trong lòng.
Địa Tạng là do Hoài Nam Vương giới thiệu cho Không Tàng đại sư, bởi vậy gia nhập Phù Bình. Như vậy Không Tàng đại sư và Trác Thanh Dương đều biết quan hệ của Địa Tạng và Hoài Nam Vương là không thấp. Địa Tạng góp nhặt thực lực cho phụ tử Hoài Nam Vương ở Tây Xuyên, thậm chí gây sóng gió, hết thảy người khác không biết, hai người trước mắt này chắc chắn biết.
Họ đương nhiên biết sự tồn tại của Địa Tạng sẽ uy hiếp tới hoàng vị Sở quốc, nhưng đều không có bất kỳ hành động nào, thậm chí che giấu sự tồn tại giúp Địa Tạng.
Thái độ như vậy đương nhiên là mưu phản.
Nhưng giống như lời Trác Thanh Dương nói, họ không để ý hoàng vị Sở quốc do ai ngồi trên đó, dù biết rõ Tiêu Thiệu Tông sẽ mưu phản, nhưng vẫn thờ ơ. Hết thảy những điều này, chỉ vì Địa Tạng chính là một khâu quan trọng trong kế hoạch Phù Bình.
Trước khi diệt trừ Đại Tông Sư, họ đương nhiên phải giữ gìn Địa Tạng.
- Không Tàng đại sư, Trác tiên sinh, kết quả trước mắt, có phải giống như mong muốn của các người?
Tề Ninh như cười như không:
- Trục Nhật Pháp Vương và Giáo chủ đã sớm qua đời, hiện giờ còn lại ba vị Đại Tông Sư, hai người đã chết, còn lại một người cuối cùng chỉ còn một hơi. Năm Đại Tông Sư tàn sát lẫn nhau, cuối cùng giống như tính toán của kế hoạch Phù Bình, quả thực đều không còn tồn tại.
Hắn liếc nhìn Địa Tạng, thở dài:
- Thế nhưng thiên hạ này không phải chỉ có năm vị Đại Tông Sư. Mộ tiền bối cũng là Đại Tông Sư, kế hoạch Phù Bình muốn tất cả Đại Tông Sư không còn tồn tại, Mộ tiền bối vẫn còn, chẳng phải kết quả kế hoạch Phù Bình là một trò cười sao?
Khóe môi Địa Tạng nở nụ cười yếu ớt nói:
- Ngươi đang khích bác ly gián sao?
Tề Ninh cười nói:
- Sao dám, ta chỉ hiếu kỳ mà thôi.
- Mặc dù Mộ thí chủ là Đại Tông Sư, nhưng không phải hạng người dã tâm bừng bừng.
Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực nói:
- Lần này tâm nguyện của Mộ thí chủ đã viên mãn, đương nhiên sẽ dốc lòng học Phật, từ nay về sau, thế gian cũng không còn sự tồn tại của Đại Tông Sư.
Nói xong, lão nhìn về phía Địa Tạng, ánh mắt như có thâm ý.
Địa Tạng cười nhạt một tiếng nói:
- Đại sư yên tâm, ta đương nhiên sẽ tuân thủ lời hứa năm đó. Tâm nguyện của ta đã xong rồi, từ nay về sau cũng sẽ không tu hành võ đạo, ta sẽ tự phế võ công.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều kinh hãi biến sắc.
Địa Tạng lại từng có hứa hạn tự phế võ công với Không Tàng đại sư, đây quả thực là ngoài dự đoán.
Năm Đại Tông Sư đã không còn, Địa Tạng là Đại Tông Sư duy nhất trên đời, gần như vô địch. Bà ta cam nguyện tự phế võ công, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Mộ thí chủ yến tâm, Đại Quang Minh Tự có kỳ kinh, sau khi ngươi phế bỏ võ công, tu hành kỳ kinh, trong vòng ba năm chắc chắn sẽ khôi phục như đầu, không phải chịu tra tấn.
Không Tàng đại sư hơi vui mừng.
Tề Ninh nghĩ thầm xem ra hai bên quả thực đạt thành hiệp nghị.
Địa Tạng cũng đã đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư, như vậy cũng không thể tránh né chịu khí thiên địa phản phệ. Mặc dù Huyền Vũ Đan gần trong gang tấc, nhưng nàng muốn dùng Huyền Vũ Đan cứu Ách Nô, đương nhiên không có khả năng tự mình sử dụng Huyền Vũ Đan.
Sau khi tổ chức Phù Bình diệt trừ Đại Tông Sư, Địa Tạng tự phế võ công, Không Tàng hiển nhiên đáp ứng có thể dùng kỳ kinh của Đại Quang Minh Tự trợ giúp Địa Tạng khôi phục.
Địa Tạng tự phế võ công lại được kỳ kinh cứu chữa, giống như sống lại một lần.
- Đại sư, Huyền Vũ Đan có thể khiến Ách Nô tỉnh lại hay không?
Địa Tạng hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Chỉ cần hắn tỉnh lại, ta sẽ lập tức tự phế võ công!
Trác Thanh Dương cười nói:
- Huyền Vũ Đan chính là chí bảo thế gian, có hiệu quả khởi tử hồi sinh, đương nhiên có thể cứu Ách Nô trở về.
- Thế gian này không có bất kỳ thứ gì có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh.
Chợt nghe giọng Bắc Cung truyền đến:
- Huyền Vũ Đan có thể cứu chữa tổn thương, tuyệt đối không thể khiến người chết sống lại.
Lão than nhẹ một tiếng nói:
- Trác Thanh Dương, có phải Ách Nô đã sớm chết rồi không?
Sắc mặt Trác Thanh Dương thay đổi, khóe mắt Không Tàng đại sư cũng khẽ nhăn một cái.
- Đương nhiên là không chết.
Trác Thanh Dương nhanh chóng nói:
- Năm đó Hoài Nam Vương bó tay hết cách, đưa Ách Nô tới Đại Quang Minh Tự. Những năm này KHông Tàng đại sư tự mình chữa thương cho Ách Nô, mặc dù không thể khiến Ách Nô tỉnh dậy, nhưng lại có thể khiến khí tức của Ách Nô không ngừng, chỉ còn chờ Huyền Vũ Đan cứu sống.
Khuôn mặt xinh đẹp của Địa Tạng cũng lộ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Không Tàng đại sư, lại đưa mắt nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận