Cẩm Y Xuân Thu

Chương 584: Phi Hổ doanh

Tề Phong đòi Mạnh Tiêu Châu tiền trà nước, Mạnh Tiêu Châu chỉ cảm thấy mờ mờ mịt mịt, rồi y lại thấy cả đám đang nhìn mình chằm chằm, hơi do dự, cuối cùng thu đao, thò tay vào trong ngực, lấy một xấp ngân phiếu ra, đếm đếm một lúc, rồi mới ngẩng đầu nói với Tề Ninh:
-Ở đây… ở đây bổn tướng có một ngàn bảy trăm lượng, số bạc này…
Tề Ninh hơi ngẩng đầu, không đáp, Tề Phong đưa tay ra. Mạnh Tiêu Châu mờ mờ mịt mịt đưa luôn, Tề Phong đếm đếm, thở dài:
-Mạnh tướng quân, một ngàn bảy trăm lượng, sứ đoàn chúng ta có mấy trăm huynh đệ, tính ra mỗi người chỉ được nhận năm lượng bạc, ngay cả mười lượng bạc cũng không đủ. Ngài có thấy… hơi ít không?
Mạnh Tiêu Châu lập tức đáp:
-Đừng gấp đừng gấp, bản tướng lập tức đi lấy thêm, mỗi người mười lượng bạc, cũng coi như cho mọi người tiền trà nước, không biết… không biết mọi người thấy sao?
Tề Phong thở dài, đáp:
-Cũng đành vậy thôi.
Rồi gã đưa ngân phiếu cho Ngô Đạt Lâm, nói:
-Ngô thống lĩnh, Mạnh tướng quân cho các huynh đệ tiền trà nước, làm phiền ngài chia cho các huynh đệ.
Trong lòng Ngô Đạt Lâm buồn cười, nhưng cũng không khách khí, đưa tay nhận luôn, rồi chắp tay với Mạnh Tiêu Châu, nói:
-Đa tạ Mạnh tướng quân.
Mạnh Tiêu Châu khẽ thở phào, đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kỵ sĩ lưng đeo cờ đang cưỡi ngựa chạy tới phía này, ngựa phi nước đại, áo giáp tinh xảo, khác một trời một vực với đám kỵ binh dưới trướng Mạnh Tiêu Châu. Mọi người đang sửng sốt, kỵ sĩ lưng đeo lá cờ đã hô lớn từ xa:
-Vương gia có tin khẩn, Mạnh tướng quân đâu?
Mạnh Tiêu Châu quay ngựa lại, giục ngựa lên đón, kỵ sĩ kia nhìn thấy Mạnh Tiêu Châu thì đưa một phong thư qua, rồi không hề ngừng lại, quay người phi ngựa rời đi luôn.
Mạnh Tiêu Châu nhận bao thư, nhanh chóng mở ra, đọc thư luôn trên lưng ngựa. Tề Ninh và Ngô Đạt Lâm liếc nhau, thầm nghĩ vừa lên bờ xong thì Thái Sơn Vương vừa khéo đưa thư tới, cũng chẳng biết có liên quan tới sứ đoàn mình không.
Mạnh Tiêu Tuần quét mắt đọc đọc một lát rồi lập tức nhét phong thư vào trong ngực rồi mới quay ngựa về phía sứ đoàn, cười nói với Tề Ninh:
-Cẩm Y Hầu, các vị ở xa tới làm khách, bổn tướng vừa hay có việc phải tới thành Từ Châu, bổn tướng có thể hộ tống các vị một đoạn.
-Ồ?
Tề Ninh cười đáp:
-Vậy thì làm phiền Mạnh tướng quân rồi.
Mạnh Tiêu Châu nói:
-Chỉ là tiện đường mà thôi, có bổn tướng ở đây, đương nhiên các vị sẽ không gặp trở ngại, nếu không mỗi lần qua quan ải nào đều phải truyền đạt tin tức, sẽ tốn thời gian hơn nhiều.
Tề Ninh cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng biết trong bao thư tên Mạnh Tiêu Châu kia nhận được viết gì, có điều nếu Mạnh Tiêu Châu có thể tiện đường đồng hành với sứ đoàn cũng không phải chuyện gì xấu.
Rời khỏi phòng tuyến bên bờ sông của quân Đông Tề, trong lòng Tề Ninh cảm thán. Cho dù hắn không hiểu rõ chuyện bày binh bố trận lắm, nhưng hắn cũng nhìn ra quân Đông Tề bày trận sơ hở đủ đường, mà tinh thần quân binh phòng thủ cũng rệu rã không có sĩ khí. Hắn thầm nghĩ rõ ràng nơi đây là trọng địa biên phòng mà Đông Tề lại dùng hạng người bất tài kém cỏi này trông coi, may mà không có chiến sự với Sở Quốc, nếu không một khi hai nước xảy ra tranh chấp, quả thật sẽ như lời Hàn Dũ nói, dựa vào thế của Sở Quân, muốn lãnh binh tấn công qua sông thật sự là điều dễ như trở bàn tay. Mạnh Tiêu Châu cũng coi như là người nói lời giữ lời, khi rời khỏi đại doanh, y lại đưa ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng tới, tổng cộng khoảng hơn ba ngàn lượng bạc.
Tề Ninh thầm nghĩ ai ai cũng nói Mạnh Tiêu Châu tiền nhiều ít học, hiện giờ xem ra không phải ra, lấy ra mấy ngàn bạc cứ như không.
Mạnh Tiêu Châu lại dặn đi dặn lại với Tề Phong, bảo Tề Phong phải nhớ thật kỹ số tiền này để khi tới Lỗ Vương thành nói lại với Lễ bộ, tránh việc Lễ bộ lật lọng không trả tiền y.
Tề Phong cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.
Trên đường đi cũng rất thuận lợi, Mạnh Tiêu Châu rất quen thuộc với Từ Châu. Vì rút ngắn hành trình của sứ đoàn, y đều đã phái người chuẩn bị đồ ăn thức uống đầy đủ từ trước, thành ra đồ ăn của sứ đoàn ở trong nước Sở còn chẳng bằng đồ ăn sau khi tiến vào địa phận Đông Tề.
Giữa trưa ngày hôm sau, nhìn thấy núi non trùng điệp phía trước, đi được khoảng hơn mười dặm, bỗng nhiên đường lớn phía trước bị chặn ngang, binh lính Đông Tề được võ trang đầy đủ đang canh phòng đường lớn. Nhìn thấy một đội lớn nhân mã của Sứ đoàn tới, có người hô lớn từ sớm:
-Con đường này đã bị phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được đi qua, tìm đường khác đi!
Tề Ninh khẽ cau mày, sắc mặt Mạnh Tiêu Châu lại hơi bực bội, giục ngựa tiến lên, cao giọng nói:
-Ta là Mạnh Tiêu Châu, phụng mệnh đi gặp Thái Sơn vương, còn khồng mau để chúng ta đi qua?
Bên kia lại lạnh giọng đáp:
-Mặc kệ ngươi là Mạnh Tiêu Châu hay Tiêu Mạnh Châu, bất kỳ ai cũng không được đi qua con đường này. Ai xông vào giết không tha!
Tề Ninh nhìn về phía Mạnh Tiêu Châu, nghi ngờ hỏi:
-Mạnh tướng quân, trong địa phận Từ Châu này còn có người dám cản đường đi của ngài ư?
Trước đó Mạnh Tiêu Châu đã khoe khoang nếu có y đồng hành thì cả đường sẽ thuận lợi, không ngờ tới đây thì đường lại bị phong tỏa, Tề Ninh thấy vậy bèn hỏi thăm, sắc mặt Mạnh Tiêu Châu cực kỳ khó coi. Y nhìn lướt qua, thấy chỉ có hơn mười binh sĩ đang phong tỏa đường, binh sĩ tùy thân do y thống lĩnh cũng phải có ba, bốn mươi người; cộng thêm hơn hai trăm người của sứ đoàn, tính ra cũng phải ngót nghét ba trăm người, nhiều hơn đối phương biết bao nhiêu. Vì vậy y sừng sổ, lên giọng mắng:
-Mẹ nó chứ, đồ có mắt không tròng, lão tử là Mạnh Tiêu Châu, ái tướng tâm phúc dưới trướng Thái Sơn Vương, các ngươi là ai mà dám cản đường đi của lão tử?
Muốn chết phải không?
Đám binh sĩ kia nhìn nhìn nhau rồi ai nấy bật cười ha hả, một người trong số đó nói:
-Chó hoang từ đâu tới vậy? Dám ở đây hô to gọi nhỏ, tự tìm đường chết còn dám mở mồm ngông cuồng!
Mạnh Tiêu Châu rút đao ra, cả giận nói:
-Các ngươi là ai? Ai ra lệnh cho các ngươi phong tỏa đường này?
Trong đám đối phương lại có người cười lạnh nói:
-Còn lằng nhằng ở đây nữa bọn ta chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu, còn không mau cút đi?
Mạnh Tiêu Châu mặt mày tái mét, lớn tiếng quát:
-Mẹ nó chứ, thật sự muốn chết à?
Người đâu, trói mấy tên cẩu tạp chủng này lại cho ta, lão tử muốn giao chúng cho Thái Sơn vương xử lý!
Đám binh sĩ dưới trướng Mạnh Tiêu Châu lập tức hét to rồi giục ngựa xông lên, hô hào muốn ra tay. Đối phương thấy bên này sắp ra tay, hơn mười binh sĩ lập tức xếp thành một hàng, giương cung lắp tên hướng thẳng bên này. Sắc mặt người đầu tiên rất khó coi, lạnh lùng nói:
-Thái Sơn Vương, hắc hắc, cho dù là Thái Sơn Vương cũng không làm gì được chúng ta, chúng ta là người của Phi Hổ doanh, thân binh của Thái tử. Các người dám rat ay với chúng ta? Muốn tạo phản sao?
Mạnh Tiêu Châu sửng sốt, đám thủ hạ binh sĩ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tề Ninh liếc Ngô Đạt Lâm, thờ ơ quan sát, không nói không rằng, nhưng trong lòng hai người đều nghĩ, Đông Tề có Thanh Châu, Từ Châu, kinh thành Đông Tề - Lỗ Thành nằm trong địa phận Lâm Truy, Thanh Châu. Thái tử Đông Tề thân là Thái tử, đương nhiên cũng phải ở Kinh Thành, sao thân binh dưới trướng Thái tử lại xuất hiện ở Từ Châu? Lại còn phong tỏa đường lớn nữa? Gần như hai người cùng nghĩ đến một điều:
chẳng lẽ Thái tử Đông Tề tới Từ Châu?
Mạnh Tiêu Châu nghe đối phương nói mình là người của Phi Hổ doanh, khí thế lập tức trở nên yếu xìu. Mặc dù Thái Sơn Vương lợi hại, nhưng Thái tử là Thái tử của đế quốc, cho dù là Thái Sơn Vương cũng không dám tùy tiện trêu chọc, huống chi phận nhỏ bé như mình? Y cảm thấy may mắn, thầm nghĩ may mà không đánh nhau thật, nếu không chẳng may đả thương thân binh của Thái tử thì hậu quả chẳng cần nghĩ cũng biết.
Rồi y lập tức cười giả lả làm lành:
-Hóa ra là các huynh đệ của Phi Hổ doanh, ha ha ha, sém chút nữa là ngộ thương người một nhà rồi.
Đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi!
Thân binh kia cười lạnh, nói:
-Người một nhà? Ai là người một nhà với ngươi? Ngươi ăn nói ngông cuồng, muốn giải quyết món nợ này sao đây hả?
-Ơ thì… Đều do lỗi của chúng ta cả.
Mạnh Tiêu Châu vội nói:
-Thái tử điện hạ tới Từ Châu ư?
Đã mạo phạm rồi, chúng ta lập tức đi đường vòng.
Rồi y quay đầu ngựa lại, toan rời khỏi đó.
Giọng nói lạnh lùng của đối phương vang lên:
-Chậm đã, muốn đi? Không dễ như vậy đâu! Vừa rồi ngươi mắng chúng ta là cẩu tạp chủng, đúng không hả?!
Mạnh Tiêu Châu không đáp lại, giơ tay vả miệng mình, nói:
-Là tại cái miệng này của ta, là do ta sơ suất. Xin lỗi mấy vị huynh đệ, là ta có mắt không tròng, các vị huynh đệ đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo tính toán với ta làm gì.
-Không so đo tính toán cũng được thôi.
Thấy Mạnh Tiêu Châu sợ hãi, đối phương bắt đầu thu lưới, người đầu tiên cười nói:
-Để tỏ ý các ngươi biết sai sẽ sửa, quỳ xuống dập đầu tạ tội, chúng ta sẽ không tính toán nữa.
Mạnh Tiêu Châu nhíu mày, do dự, đối phương cười lạnh hỏi:
-Sao hả? Không muốn dập đầu?
-Huynh đệ Phi Hổ doanh này, tốt xấu gì cũng cho ta mặt mũi với chứ.
Mạnh Tiêu Tuần thầm nghĩ Sứ đoàn Sở Quốc ở ngay cạnh đây này. Nếu không có người ngoài, dập đầu một cái cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, nếu thật sự phải dập đầu tạ tội với đối phương thì quả là chẳng còn mặt mũi gì nữa.
-Sau rồi ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu tạ tội với mấy vị huynh đệ. Chuyện hôm nay mong mấy vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ.
Mạnh Tiêu Châu càng nhượng bộ, hơn chục thân binh của Thái tử càng đắc ý, vênh váo đáp:
-Huynh đệ chúng ta còn thiếu tiền bày tiệc rượu chắc? Ngươi nói chúng ta là cẩu tạp chủng cũng chính là mạo phạm tới Thái tử điện hạ, mời một bữa tiệc rượu là xong chắc? Nếu không quỳ xuống dập đầu thì hôm nay đừng mong đi được.
Mạnh Tiêu Châu tung người xuống ngựa, biết đám binh sĩ này kiêu ngạo khó đối phó. Y được Thái Sơn Vương coi trọng, đương nhiên ở Từ Châu, y chẳng coi ai ra gì, nhưng dù gì y cũng không phải kẻ ngu, trong lòng biết cái danh đắc tội với Thái tử không phải thứ tốt lành gì, đến lúc đó chỉ e là đến ngay cả Thái Sơn vương cũng không bảo vệ được y. Y đi tới phía trước, móc trong ngực ra hai tấm ngân phiếu đưa qua cho đám binh lính kia, tên cầm đầu liếc qua con số trên đó, cười nhạt một tiếng, nhận lấy rồi lên tiếng khiển trách:
-Sau này ngươi mở to cái mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ. Lần này coi như nể mặt Thái Sơn Vương nên chúng ta không so đo với ngươi, nếu lần sau còn tái phạm, nhất định chúng ta sẽ không tha cho ngươi.
Mạnh Tiêu Châu thấm nhuần đạo lý có tiền mua tiên cũng được, hao tài thì tiêu tai. Cho dù trong lòng y hận tới mức nghiến răng ken két, nhưng vẫn nở nụ cười giả lả làm lành:
-Không dám không dám!
Rồi y xoay người nói:
-Chúng ta không đi đường này nữa, đổi sang đường khác.
Tề Ninh bỗng nhiên hỏi:
-Mạnh tướng quân, nếu thay đổi lộ tuyến, không biết phải đi mất bao lâu?
Mạnh Tiêu Châu đáp:
-Nhiều lắm thì chỉ mất thêm khoảng một ngày thôi.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nhấc tay chỉ phía trước, nói:
-Nếu đã vậy thì chúng ta đi đường thẳng này đi. Có thể tiết kiệm một ngày đường, tại sao lại phải đổi sang đường khác chứ?
Mạnh Tiêu Châu sửng sốt, hơi biến sắc, thầm nghĩ vừa mới dẹp yên chuyện này xong, sao tên Cẩm Y Hầu này còn muốn gây chuyện vậy chứ? Đám thân binh Thái tử kia nghe rõ mồn một, lập tức có người cười lạnh lên tiếng:
-Ây ya, thật sự là không sợ chết mà. Mạnh Tiêu Châu, đó là ai đấy? Ế, có cắm cờ hiệu Sở Quốc này, chẳng lẽ là người nước Sở?
Trên xe của sứ đoàn có cắm quốc kỳ, lá cờ chữ “Sở” tung bay, liếc mắt nhìn binh sĩ một cái cũng có thể nhận ra bọn họ là binh sĩ của Sở Quốc.
Mạnh Tiêu Tuần vội đáp:
-Vị này là Cẩm Y Hầu của Sở quốc, thống lĩnh sứ đoàn vào kinh bái kiến Thánh thượng.
-Cho dù là Hoàng đế nước khác tới đây cũng phải đi đường vòng!
Thân binh kia cười lạnh nói:
-Chúng ta phụng mệnh phong tỏa con đường này, cho dù là ai cũng không được đi qua!
Tề Ninh thản nhiên nói:
-Bản hầu phụng chỉ tới đô thành Đông Tề, nếu trên đường đi có trở ngại, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Đầu tiên ... 7 8 9 10 11 19 59 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn cệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,9 n9â0ng ca Y Xuân Thu Cẩm Y Xuân Thu (từ 501 đến hết) Trang 10 của 108 Đầu tiên ... 8 9 10 11 12 20 60 ...
501 đến hết)
Cuối
Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐKáếnth q guiáả C9h1ủ đ đếền 100H icểủn at h1ị07

Chúng thân binh nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó lập tức cười ha hả, trong đó có một người lên tiếng:
- Ngươi tưởng nơi này vẫn còn là Sở quốc nhà các ngươi sao? Đứng trên đất của Tề quốc bọn ta mà dám ngông cuồng như vậy, cẩn thận bọn ta cho các ngươi không còn mạng mà bò về!
Tề Ninh nghe vậy cũng không nói gì chỉ nhìn Ngô Đạt Lâm ra hiệu bằng ánh mắt với y, Ngô Đạt Lâm khẽ gật đầu, giơ tay lên rồi lập tức hạ xuống. Dường như trong nháy mắt cánh tay của Ngô Đạt Lâm hạ xuống kỵ binh Sở quốc vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng ngênh đón quân địch lập tức phóng ngựa lao lên như những mũi tên bắn ra khỏi cung.
Đám thân binh của Thái tử Tề quốc vẫn còn đang mải cười nhạo không nghĩ đến người nước Sở nói động thủ liền động thủ. Mặc dù tinh binh Vũ Lâm không phối hợp thành thạo được như kỵ binh của doanh trại Hắc Đao nhưng Sở quốc cũng chỉ đứng sau mỗi kỵ binh dũng mãnh của doanh trại Hắc Đao, đã vậy khoảng cách hai bên cũng gần nên chiến mã vừa xông lên chớp mắt đã đến trước trạm gác.
Phía trước có cây gỗ chắn ngang, chiến mã phi đến gần, tinh binh Vũ Lâm trên lưng ngựa đồng thanh gầm lên, hai chân đạp một cái sau đó vọt lên từ trên lưng ngựa. Hơn mười kỵ binh ở phía trước bay lên tựa như những con diều hâu, từ trên cao vung đao chém về phía đám thân binh của Thái tử.
Mạnh Tiêu Châu sợ tái mặt, lớn tiếng kêu gào:
- Không được động thủ, không được động thủ!
Trong lòng y đương nhiên hiểu nếu như hai bên xảy ra xung đột, y chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào. Vị Cẩm Y Hầu này là hầu gia của Sở quốc, triều đình chắc chắn sẽ không trách mắng gì hắn nhưng còn mình chắc chắn sẽ không thoát được.
Thân binh của Thái tử mặc dù cũng có chút kinh hãi nhưng dù gì thì cũng là quân tinh nhuệ của Đông tề, tất cả đồng loạt rút đao ra khỏi vỏ. Thế nhưng không ngờ tinh binh Vũ Lâm lại hành động nhanh đến bất ngờ như vậy, thân binh của Thái tử cũng không nghĩ đến chuyện tinh binh Vũ Lâm nói động thủ là động thủ, chỉ trong nháy mắt có mấy thân binh của Thái tử đã bị đao gác trên cổ.
Ngô Đạt Lâm nghiêm giọng quát lớn:
- Trước mặt Cẩm Y Hầu, ai dám vô lễ, giết không tha!
Tiếng nói của y vang dội bốn phía khiến thân binh của Thái tử đều kinh hãi, có kẻ miễn cưỡng đánh với tinh binh Vũ Lâm một trận, nhưng tất cả bọn họ đều hiểu khi gặp phải kẻ địch người đông thế mạnh nếu đánh giáp lá cà mình nhất định sẽ chịu thiệt vì vậy bọn họ đồng loạt nhảy lên ngựa rồi chạy đi. Trong chốc lát ngoại trừ năm sáu tên thân binh bị tinh binh Vũ Lâm khống chế ra thì những người khác đều leo lên ngựa bỏ chạy, không có ai chết hay bị thương.
Sắc mặt Mạnh Tiêu Châu khó coi, luôn miệng lầm bẩm:
- Toi rồi, toi rồi, lần này gây ra họa lớn rồi!
Tề Ninh cười nói:
- Mạnh tướng quân, đám binh sĩ Phi Hổ doanh này dám cản đường đòi tiền tài, cử chỉ vô lễ, hoành hành ngang ngược, nếu như bị giáng tội, bọn ta sẽ đều đứng ra làm chứng cho Mạnh tướng quân, ngài không hề sai!
- Đòi tiền tài?
Mạnh Tiêu Châu sững người, thầm nghĩ đây chẳng phải là nói mình lo lắng gây tai họa nên chủ động hối lộ sao?
Tề Ninh lại cười nói tiếp:
- Đám thân binh này đúng là quá đáng thật, rõ ràng Mạnh tướng quân đã có ý đi đường vòng rồi vậy mà bọn chúng còn cố tình không buông tha đòi tiền tài chẳng khác nào đám thổ phỉ. Những chuyện này bọn ta đều đã tận mắt nhìn thấy.
Sau đó hắn trầm giọng hỏi những người khác:
- Các ngươi cũng nhìn thấy đúng không?
Đám người sau lưng rối rít phụ họa théo:
- Đúng vậy, là đám thân binh kia cản đường cướp tiền, Thái tử Tề quốc không thể nào lại dung túng cho thuộc hạ của mình như vậy, bọn chúng chắc chắn là thổ phỉ trên núi giả trang thành thân binh của Thái tử Tề quốc nhằm lừa gạt mọi người.
Mạnh Tiêu Châu thầm nghĩ trong lòng, người Sở quốc nói không có chứng cứ, chỉ biết hùa theo, thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng thấy lần này đã gây ra họa thật sự, nếu như Thái tử bên kia thật sự muốn truy cứu chuyện này, y nhất định không thoát khỏi có liên quan.
Nhưng nếu như dựa theo cách nói của người Sở quốc thì đây hoàn toàn lại là cái cớ hoàn hảo, y thận trọng hỏi lại:
- Hầu gia, bọn chúng thật sự là thổ phỉ sao?
Tề Ninh đáp lại:
- Chắc chắn là thổ phỉ rồi, nếu như là thân binh của Thái tử sao lại có thể cản đường cướp tiền như vậy?
Vì để bảo vệ danh dự cho Thái tử Tề quốc, chúng ta phải bắt hết đám thổ phỉ này lại rồi giao cho quan phủ nghiêm khắc thẩm vấn chúng.
Ngô Đạt Lâm lúc này đã phân phó người đem trói mấy tên thân binh của Thái tử kia lại, sau đó lại lệnh cho người đi tháo bỏ hết những vật cản đường phía trước, sau khi xong xuôi liền nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, chúng ta có thể đi qua rồi!
Tề Ninh vô cùng bình tĩnh tự nhiên, hạ lệnh cho quân tiếp tục đi về phía trước, còn Mạnh Tiêu Châu vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại không dám có ý kiến chỉ đành đi theo Tề Ninh tiếp tục tiến về phía trước.
Đi khoảng hơn một canh giờ chợt nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa, bụi bay mịt mù, Ngô Đạt Lâm lập tức nói:
- Mọi người cần thận đề phòng!
Y biết nhất định là người của Thái tử đã tới.
Ngay sau đó trước mắt xuất hiện một đội kỵ binh cưỡi ngựa ầm ầm kéo tới, cách một khoảng liền dừng lại, có người nhảy xuống ngựa, sau đó có ba bốn tên binh sĩ vậy quanh một người mặc trường bào cùng nhau đi về phía bọn Tề Ninh. Tề Ninh thúc ngựa chạy chầm chầm về phía trước, chăm chú nhìn kỹ thì thấy người mặc trường bào kia khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đội mũ quan, thân hình gầy gò, nhanh chân bước về phía Tề Ninh sau đó hành lễ với hắn:
- Trưởng sử Tư Đồ Minh Nguyệt của phủ Thái tử bái kiến Cẩm Y Hầu!
Tề Ninh thấy đối phương hành lễ chu đáo thì cũng tung người nhảy xuống ngữa, tiến đến chắp tay nói:
- Thì ra là Tư Đồ Trưởng sử!
Tư Đồ Minh Nguyệt cười nói:
- Thái tử điện hạ hôm nay đi săn trong khu vực này, vì lo lắng bách tính tùy tiện đi vào không may bị ngộ thương cho nên đã phong tỏa con đường vào đây. Những binh sĩ kia có mắt nhưng không biết Thái Sơn đã mạo phạm Hầu gia, tội đáng muôn chết!
Dừng một lát sau đó lão trầm giọng quát:
- Dẫn chúng tới đây!
Phía sau lập tức có một đám binh sĩ áp giải bảy tám tên binh sĩ tới.
Tề Ninh nhận ra những người này, chính là thân binh của Thái tử đã bỏ chạy lúc nãy, lúc này tất cả đều cúi đầu, không còn thái độ hống hách lúc nãy nữa.
- Hầu gia, điện hạ có lệnh, những binh sĩ không biết trời cao đất dày này đã mạo phạm Hầu gia, nay điện hạ giao chúng cho Hầu gia toàn quyền xử trí.

Tề Ninh đi theo Tư Đồ Minh Nguyệt vào trong doanh trướng, sau khi đi vào chợt thấy cảm thán, lúc đứng ở bên ngoài đã thấy doanh trướng này vô cùng lớn, đến khi vào rồi phát hiện đúng là lớn không tưởng. Theo hắn ước chứng thì doanh trướng này có thể chứa đến mấy trăm người là ít.
Đồ dùng bày biện bên trong cũng không tính là xa hoa nhưng đại đa số đều là đồ cổ, doanh trướng này chẳng khác nào một cung điện di động, bên trong có một số tỳ nữ hầu hạ, ở phía chính diện đặt một chiếc bàn cổ lớn, có mấy người ngồi dưới đất vây xung quanh chiếc bàn đó. Tề Ninh nhìn lướt qua một lượt thấy có khoảng năm sáu người, tất cả đều mặc trang phục đen, có vẻ như trong này cũng không xa hoa như hắn tưởng.
Lúc Tề Ninh đi vào, những người ngồi xung quanh bàn đều đứng dậy, Tư Đồ Minh Nguyệt bước đến chắp tay nói:
- Khởi bẩm điện hạ, Cẩm Y Hầu, Sứ thần Sở quốc yết kiến!
Lúc này đột nhiên có một người lên tiếng, hỏi:
- Ngươi chính là Cẩm Y Hầu danh chấn thiên hạ đấy sao?
Giọng nói có vẻ ôn hòa, gần gũi.
Tề Ninh nhìn về phía người nói.
Đó là một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc một bộ trang phục gấm đen, làn da màu đồng khỏe mạnh, gương mặt không quá đẹp trai nhưng lại góc cạnh rõ ràng, rất có khí khái đàn ông, trên đầu quấn một chiếc dây đai màu vàng, mày rậm mắt to, miệng mỉm cười. Tề Ninh nhìn là biết người này chính là Thái tử Đông Tề, hắn lập tức chắp tay, nói:
- Tề Ninh đến từ Sở quốc, xin bái kiến Thái tử điện hạ!
Thái tử cười nói:
- Miễn lễ! Cẩm Y Hầu, bản cung trước đó cũng đã nghe nói Sở quốc đã phái sứ đoàn đến đây nhưng lại không ngờ là nhanh như vậy đã đến nơi rồi.
Tề Ninh mỉm cười đáp lại:
- Tề Ninh phụng chỉ đến Đông Tề mục đích là vì chuyện tốt giữa hai nước, không ngờ lại được gặp Thái tử điện hạ ở chỗ này, đúng là vinh hạnh của tại hạ!
Chợt có người cười hì hì, giọng nói lanh lảnh, nói:
- Thái tử ca ca, khắp nơi đều nói Cẩm Y Hầu là trụ cột quốc gia của Sở quốc, uy chấn tứ phương, sao lại có thể là một đứa trẻ như vậy?
Tề Ninh nghe thấy vậy liền đảo mắt nhìn về phía người vừa nói, người đó cũng mặc một bộ trang phục gấm đen, nhìn qua khoảng mười bốn mười lăm tuổi, xét từ góc độ tuổi tác thì có vẻ như còn nhỏ hơn Cẩm Y Hầu là hắn mấy tuổi. Thế mà lại còn dám cao giọng nói hắn chỉ là một đứa trẻ?
Tên nhóc này có vẻ khá tuấn tú, khi đứng cạnh Thái tử, làn da trắng nõn của y nổi bật hẳn so với làn da màu đồng của Thái tử, nhìn cũng biết kiểu này cũng thuộc dạng công tử bột được nuông chiều từ bé.
Thấy tên nhóc kia buông lời vô lễ, Tề Phong cùng Lý Đường đứng sau lưng Tề Ninh đều nhíu mày không vui. Thái tử điện hạ thấy vậy lập tức nghiêm giọng trách:
- Lão tam, không được nói linh tinh, còn không mau xin lỗi Cẩm Y Hầu đi?
Tề Ninh chợt thấy rét lạnh, lập tức cười nói:
- Lâm Truy Vương ngây thơ thật thà, lời nói của trẻ con không cần để ý, Tề Ninh không có ý trách cứ gì cả!
Hắn thấy Thái tử gọi đứa trẻ đó là lão tam liền nghĩ ngay đến Hoàng đế Đông Tề có ba người con, Thái tử là con thứ của Hoàng đế Đông Tề, nếu dựa theo số tuổi thì tên nhóc kia rất có khả năng là con út của Hoàng đế Đông Tề, là Lâm Truy Vương.
Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu đúng là có mắt nhìn, chỉ mới vậy mà đã nhận ra được, quả nhiên thông minh như lời đồn.
Sau đó y giơ tay lên nói:
- Bản cung đã cùng bọn họ thảo luận về binh khí, Cẩm Y Hầu là quân công thế gia của Sở quốc chắc hẳn cũng hết sức quen thuộc với các loại binh khí, chắc Cẩm Y Hầu cũng không ngại ngồi xuống cùng bọn ta thảo luận một chút chứ?
Cuối cùng y còn kèm thêm một câu:
- Bản cung không quan tâm đến mấy cái lễ tiết khách sáo văn vẻ trong triều đâu, lần này tới đây đi săn, mọi việc đều tùy tiện, Cẩm Y Hầu không cần phải câu nệ!
Tề Ninh cảm thấy kỳ lạ, hắn bước tới, lập tức có tỳ nữ mang đệm ngồi đặt dưới đất, Tề Ninh gật đầu cảm ơn sau đó cũng ngồi xuống cùng bàn với bọn họ. Sau khi ngồi xuống hắn liền nhìn lên bàn, trên bàn bày năm sáu thanh đao có hình dáng khác nhau.
Lúc này hắn mới nhìn kỹ những người xung quanh phát hiện ngoại trừ Thái tử Đông Tề cùng Lâm Truy Vương ra thì còn có hai người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng, vừa nhìn là biết dân chuyện nghiệp nhà binh, chắc là đại tướng dưới trướng Thái tử Đông Tề. Bên cạnh Thái tử là một lão đầu khoảng năm mươi tuổi, thân hình to béo, lúc này Tư Đồ Minh Nguyệt cũng đã ngồi xuống bên cạnh lão đầu đó.
Thái tử dường như nhìn ra suy nghĩ của Tề Ninh nên mỉm cười giới thiệu:
- Tư Đồ Trưởng sử chắc ngài đã biết rồi!
Y đưa tay vỗ lên vai lão đầu kia rồi cười nói:
- Đây là Thứ sử Từ Châu, Phương Hưng Trai Phương đại nhân, còn hai vị kia là Thạch Đường tướng quân và Tô Luân tướng quân.
Bọn họ đều chắp tay chào Tề Ninh, Tề Ninh cũng chắp tay trả lễ, Thái tử cầm một thanh đao lên rút đao ra khỏi vỏ, trong doanh trướng lập tức xuất hiện ánh đao chớp động. Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu, ngài thấy thanh đao này thế nào?
Nói xong liền đưa thanh đao qua, Tề Ninh đưa tay ra nhận đao, trên người hắn có hàn nhận chặt sắt như chém bùn, sở hữu vũ khí lợi hại chân chính như vậy, thanh đao này làm sao có thể sánh được với hàn nhận của hắn, hắn chỉ mỉm cười nói:
- Hình dáng này cũng có thế chấp nhận được chỉ là về độ sắc bén thì có vẻ như không đạt tiêu chuẩn.
Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu đã nói thì chắc chắn là đúng rồi!
Sau đó y lại đưa một thanh đao khác qua, hỏi:
- Vậy còn thanh đao này thì sao?
Tề Ninh đặt thanh đao đang cầm xuống, nhận lấy thanh đao kia, hắn chỉ liếc mặt nhìn qua một cái đã có cảm giác vô cùng quen thuộc, rút đao ra khỏi vỏ nhìn một lượt phát hiện thanh đao này sắc hơn thanh đao trước rất nhiều, hắn gật đầu nói:
- Đây là một thanh đao tốt!
Nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ thấy hắn cau mày nói:
- Điện hạ, thanh đao này hình như… Là đao của Vũ Lâm doanh Sở quốc ta!
Thái tử cười lớn, nói:
- Đúng vậy, đây chính là đao của Vũ Lâm doanh của quý quốc!
Y cầm thanh đao lúc đầu đưa cho Tề Ninh lên, cười nói:
- Đây là đao của võ sĩ cấm cung Bắc Hán, độ sắc kém xa so với đao của Vũ Lâm doanh quý quốc.
Có câu bắc mã nam đao, chiến mã của người Bắc Hán thiên hạ vô song, binh khí của Nam Sở thiên hạ chỉ có một, lời này quả nhiên không sai!
Tề Ninh cảm thấy kỳ quái, trong nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của vị Thái tử này. Sau đó lại thấy Thái tử Đông Tề đẩy tới một thanh đao khác, cười nói:
- Thanh đao này nữa, ngài xem thử xem!
Tề Ninh nhìn thoáng qua thanh đao đó, chợt thấy giật mình, thanh đao này có vẻ rất lạ, nó dài hơn những thanh đao thông thường rất nhiều. Thân đao có đường cong rõ ràng, nhìn rất giống với kiếm Nhật, lúc cầm đao rút ra khỏi vỏ chợt có cảm giác rét lạnh ập tới, thân đao sáng, uốn lượn và vô cùng mỏng, có thể nói là mỏng hơn một nửa so với những thanh đao thông thường.

Ban đầu Tề Ninh không biết Thái tử Đông Tề có ý gì, tại sao lại có nhã hứng luận đao với hắn, nhưng nghe y nói muốn để toàn bộ quân Đông Tề phối hợp với loan đao Ngọc Cương, hắn đã hiểu Thái tử Đông Tề đang thể hiện sự mạnh mẽ, để sứ thần Sở Quốc biết, quân Đông Tề mang bội đao có chất lượng tốt hơn cả Sở Quốc, sức chiến đấu cũng không thua kém quân Sở.
Tề Ninh cảm thấy buồn cười, trong lòng hắn biết, nếu dạng bảo đao này có thể sản xuất với số lượng lớn, đối với Đông Tề mà nói chính là hàng loạt cỗ máy giết người. Vũ khí như thế, người Đông Tề tuyệt đối không chủ động để lộ ra. Nếu Thái tử đã mang ra khoe khoang thì chỉ nói lên y đang phô trương thanh thế mà thôi.
Kiếp trước Tề Ninh có tập boxing, vì vậy hắn có kha khá hiểu biết về vũ khí, đặc biệt là về đao kiếm, hắn càng có hiểu biết hơn nữa.
Loan đao Ngọc Cương này rõ ràng là kiếm Nhật, mà hắn cũng có hiểu biết nhất định về kiếm Nhật. Vì vậy khi hắn thao thao bất tuyệt thì ai nấy ở đây đều kinh ngạc.
Thái tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tề Ninh, bỗng nhiên vỗ tay cười nói:
-Tốt, tốt, tốt. Người của Cẩm Y Tề gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Bản cung tình cờ có được mấy thanh bảo đao này, trong số quân Đông Tề ta thậm chí không ai biết gì về nó, Cẩm Y Hầu chẳng những nhận ra nó, mà còn biết cách thức chế tạo nó, bản cung cực kỳ khâm phục.
Tề Phong và Lý Đường hơi hơi ưỡn ngực, thật nở mày nở mặt mà!
Vừa rồi bọn họ thấy Thái tử Đông Tề muốn luận đao với Tề Ninh, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, dù sao Tiểu Hầu gia cũng không có kinh nghiệm về binh nghiệp.
Mặc dù sau khi tỉnh táo trở lại, ngài thay đổi gần như biến thành một người khác, nhưng xét về vấn đề binh khí thì e rằng ngài biết không nhiều, bọn họ lo sẽ trở thành trò cười trước mặt người Đông Tề.
Nhưng biểu hiện của tiểu Hầu gia khiến mọi người đều bất ngờ. Sau khi nghe những lời tiểu Hầu gia nói, ngay cả Thái tử Đông Tề cũng phải luôn miệng khen “tốt”, bọn họ biết Tề Ninh nói trúng phóc rồi, ai nấy đều cảm thấy hãnh diện, không mất mặt trước người Đông Tề chút nào.
Tề Ninh lại khiêm tốn đáp:
-Điện hạ có thể đạt được bảo đao này, có thể thấy là may mắn trời trao.
Thái tử cười ha ha, Lâm Truy Vương lại hơi tức giận, nói:
-Biết thì đã sao? Cẩm Y Hầu, bản vương hỏi ngươi, nghe nói sau khi tới địa phận Đông Tề, thuộc hạ của ngươi vô pháp vô thiên, thậm chí còn muốn giết người cướp đường. Rốt cuộc các ngươi có ý gì hả?
Thái tử cau mày nói:
-Lão tam, đừng nói về chuyện này nữa, là đám người kia không hiểu quy tắc lễ nghi, không trách Cẩm Y Hầu được.
Tề Ninh đã biết chuyện này sẽ không được cho qua một cách dễ dàng từ sớm, cười nói:
-Tiểu Vương gia, cho dù ngài không nói tới chuyện này chúng ta cũng phải giải thích… Thái tử lắc đầu ngắt lời:
-Cẩm Y Hầu, không cần nhắc tới chuyện này nữa.
Lâm Truy Vương tức giận nói:
-Thái tử ca ca, chẳng lẽ cứ kệ vậy sao?
-Vậy đệ muốn thế nào?
Sắc mặt Thái tử lạnh lùng.
Lâm Truy Vương nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, cười lạnh nói:
-Cẩm Y Hầu, ngươi dám động thủ tại trạm gác, rõ là ỷ bên mình người đông thế mạnh. Chẳng lẽ dũng sĩ Đại Tề ta sợ các người chắc?!
Tề Ninh thở dài:
-Tiểu Vương gia nói quá lời rồi, cũng giống như dũng sĩ Sở Quốc, bọn họ không e ngại bất kỳ kẻ nào, ta tin dũng sĩ quý quốc cũng không e sợ bất kỳ ai.
-Ngoài miệng thì ngươi nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế đâu.
Lâm Truy Vương cười lạnh nói.
Tề Ninh cười hỏi:
-Chẳng lẽ tiểu Vương gia còn có thể nhìn thấu lòng người?
Lâm Truy Vương nói:
-Ai nghĩ gì người đó tự biết, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn chưa rõ?
Nếu như các ngươi dám, vậy chúng ta mỗi bên cử một võ sĩ ra, tỷ thí một phen, để xem rốt cuộc là người Nam Sở các ngươi lợi hại hay dũng sĩ Đại Tề ta lợi hại hơn.
Tề Ninh giơ tay sờ sờ mũi, nói:
-Tiểu Vương gia quá lời rồi. Ta phụng chỉ tới quý quốc là để vun đắp chuyện tốt hai nước, không phải để phân cao thấp. Không đánh, không có nghĩa là thua thiệt, đánh, cũng không có nghĩa là gan dạ. Tiểu Vương gia thấy ta nói có đúng không?
Lâm Truy Vương cười hắc hắc nói:
-Ngươi nói vậy là không dám rồi?
Tề Phong thấy cái vị Lâm Truy Vương này cứ làm khó Tề Ninh mãi. Năm đó y xuất thuân từ Hắc Lân doanh – cánh quân tinh nhuệ bậc nhất nước Sở, cũng từng tham gia trận chiến sống còn với Huyết Lan quân – cánh quân tinh nhuệ nhất Bắc Hán nên cũng chẳng để một Đông Tề nho nhỏ vào mắt.
Hơn nữa, bình thường Tề Ninh là người rất hiền hòa, đối đãi với mấy người thuộc hạ như huynh đệ ruột thịt, nói chuyện với nhau cũng rất thoải mái không câu nệ lễ tiết. Nay gã thấy cảnh này, không chịu được nữa, trầm giọng nói:
-Tiểu Vương gia muốn đánh, tại hạ bất tài, xin bằng lòng ứng chiến.
Gã nghĩ thầm: tưởng lão tử sợ đám người Đông Tề các ngươi chắc!
Tề Ninh cau mày nói:
-Tề Phong, từ lúc nào tới lượt ngươi chen miệng vào hả? Còn không mau nhận lỗi với tiểu Vương gia.
Tề Phong chỉ đành nói:
-Tiểu Vương gia, tại hạ… Lâm Truy Vương lại đứng bật dậy, cười nói:
-Không cần nhận lỗi, không cần nhận lỗi, xem ra người nước Sở quả thật có dũng sĩ.
Rồi gã nói với Thái tử:
-Thái tử ca ca, huynh nhìn đi, người ta còn chưa phục chúng ta kìa. Chúng ta ra ngoài đi tuần, vốn là việc vui mà, hay là huynh sắp xếp người tỷ thí một chút, mọi người cũng có cái để giải trí.
Thái tử cau mày nói:
-Sứ đoàn Sở Quốc là khách quý, không được vô lễ. Cẩm Y Hầu không hề đồng ý, đệ bảo người ta tỷ thí chẳng phải quá thất lễ rồi sao?
Tề Ninh nghe Thái tử nói vậy, trong lòng hiểu ngay, hắn quay đầu lại liếc Tề Phong một cái, thấy Tề Phong tỏ vẻ kích động, mỉm cười nói:
-Nếu điện hạ thật sự muốn để bọn họ tỷ thí một chút cũng không sao hết, vui là chính. Có điều quan hệ bang giao giữa hai nước đang rất tốt, cho dù kết quả tỷ thí là gì đi nữa thì cũng đừng làm tổn hại tới hòa khí.
Lâm Truy Vương thấy Tề Ninh đồng ý, vui vẻ nói:
-Được.
Rồi gã nói với hai võ tướng bên mình:
-Thạch Đường, Tô Luân, hai ngươi ai muốn tỷ thí với y?
Hai người cùng đứng lên, đồng thanh nói:
-Vương gia, mạt tướng bằng lòng thỉnh giáo!
Thái tử lắc đầu nói:
-Cho dù muốn tỷ thí cũng không phải bây giờ. Cẩm Y Hầu thống lĩnh sứ đoàn vất vả nhiều ngày, nhìn vị dũng sĩ này cũng có vẻ phong trần mệt mỏi. Hiện giờ tỉ thí thì không công bằng.
Rồi y cười nói với Tề Ninh:
-Nếu đã muốn để bọn họ tỉ thí thì đợi thêm một đêm đã, để vị dũng sĩ này nghỉ ngơi lấy sức một đêm, tinh thần phấn chấn, ngày mai tỷ thí sau cũng chưa muộn.
Tề Ninh đáp:
-Điện hạ nói phải.
Thái tử đứng lên, mở miệng dặn dò:
-Tư đồ trưởng sứ, Cẩm Y Hầu thống lĩnh sứ đoàn tới đây vô cùng vất vả mệt nhọc, ngươi lập tức đi chuẩn bị tiệc rượu, bày tiệc mời Cẩm Y Hầu.
Rồi quay sang cười với Tề Ninh, nói:
-Nếu Cẩm Y Hầu đã tới đây rồi thì cũng không cần sốt sắng, bản cung muốn tới đây săn bắn, ba ngày sau sẽ lên đường về Kinh, tới lúc đó sứ đoàn cùng bản cung vào Kinh là được.
Tề Ninh thầm nghĩ muốn cầu thân với Đông Tề chắc chắn không tránh khỏi cửa ải Thái tử Đông Tề này, tranh thủ mấy ngày tiếp xúc nhiều nhiều chút với Thái tử Đông Tề, tìm hiểu y nhiều hơn chút, tới lúc đó chắc hẳn sẽ đỡ cực hơn nhiều. Hắn nghĩ, từ khi rời Kinh Thành Kiến Nghiệp tới nay đã bảy, tám ngày, dây dưa ở đây thêm ba ngày rồi mới tới Lỗ Thành.
Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì vẫn còn dư dả thời gian tới đại hội Thanh Mộc của Cái Bang.
Tề Ninh rời khỏi lều lớn Ngưu Bì, tới sườn Dã Trư; bên này Ngô Đạt Lâm đã sắp xếp người dựng lều vải lên từ sớm. Tề Ninh thầm nghĩ, nếu đã gặp Thái tử thì đương nhiên phải tặng chút lễ vật, sau khi thương lượng với Ngô Đạt Lâm một hồi, hắn chọn mấy tấm tranh chữ bút tích hàng thật giá thật từ đám lễ vật mang theo. Hơn nữa chuyến đi này bọn họ còn mang theo mười vò rượu cực phẩm từ hầm rượu Hoàng gia đi. Tề Ninh cũng dặn người dưới lấy ra hai vò, mang tới lều lớn Ngưu Bì cùng với số tranh chữ kia, tặng cho Thái tử.
Thái tử Đông Tề nhận luôn.
Đêm đó, trong lều lớn bày tiệc, ngoài Tề Ninh với Ngô Đạt Lâm ra thì vài thuộc hạ thân cận của Tề Ninh cũng có chỗ ngồi trong bàn tiệc. Rượu nhiều như ao, thịt cao như núi, không ít món ăn được chế biến từ thịt rừng săn được, trái cây cũng rất mới mẻ vừa miệng.
Rượu quá ba tuần, một đám võ sĩ Đông Tề bắt đầu chơi trò vật lộn trong lều, tóm chặt lấy nhau, dây dưa vật lộn. Tề Ninh thấy những võ sĩ Đông Tề này thân thủ mạnh mẽ, thể lực có thừa, trong lòng biết đây đều là cận vệ bên cạnh Thái tử. Lều lớn Ngưu Bì này vô cùng rộng rãi, không chút chật chội chen chúc, từ đầu tới cuối, tuy có ca cơ đánh đành mua vui nhưng lại không hề có vũ cơ biểu diễn.
Đám quan viên theo chân Thái tử Đông Tề chuyến này cũng không ít, trừ quan viên từ Kinh Thành còn có Thứ sử Từ Châu Phương Hưng Trai, là chức quan lớn nhất thành Từ Châu. Thái tử tới Từ Châu, Phương Hưng Trai cùng một số quan viên khác tới đây bái kiến, chỉ tới sớm hơn Tề Ninh chút xíu. Trong bữa tiệc này, mỗi vị quan viên đều tiến đến mời rượu Tề Ninh, Tề Ninh muốn kéo gần khoảng cách với Thái tử Đông Tề nên chẳng cự tuyệt ai hết.
Trong bữa tiệc, chủ đề của mọi người đều chỉ xoay quanh việc đi săn, không hề nhắc tới quốc sự.
Sau khi tiệc tàn, Tề Ninh trở về lều trại đã dựng ở đỉnh Dã Trư nghỉ ngơi.
Hôm sau sắc trời vừa sáng, Lâm Truy Vương đã phái người tới chào hỏi, bảo Tề Ninh chuẩn bị một chút, gã muốn sắp xếp chuyện tỉ thí của hai bên. Tề Ninh thầm nghĩ hôm qua đã đồng ý với người ta rồi nên cũng không từ chối, nhưng hắn chẳng biết rốt cuộc hai bên tính tỉ thí cái gì. Hồi trước Tề Phong bị thương, cũng mới khôi phục không lâu, Tề Ninh hơi lo lắng, hỏi thăm này kia, Tề Phong chỉ đáp không sao hết.
Tề Ninh thầm nghĩ Tề Phong xuất thân từ Hắc Lân doanh, giao đấu so đấu gì cũng không tồi, hơn nữa lần tỉ thí này không phải muốn chăm chăm giành phần thắng, bọn họ chỉ muốn dùng cách này để thân thiết với Thái tử Đông Tề hơn mà thôi. Cho dù Tề Phong thua thật, cũng chẳng phải chuyện trời long đất lở gì cả.
Đám người đi tới sườn núi Ngưu Vương, nhìn thấy sân trống đã được sắp xếp xong xuôi dưới sườn núi, cờ bay phấp phơi, hai đội kỵ binh hai bên trái phải đứng hai bên, cách đó không xa là hàng bàn ghế dài, trên bàn còn có trái cây.
Lâm Truy Vương đã ngồi xuống sau bàn dài từ lúc nào, viên võ tướng tên Thạch Đường kia đang đứng sát phía sau Lâm Truy Vương, hai người đang thấp giọng thì thầm gì đó.
Thấy Tề Ninh mang người tới, Lâm Truy Vương lập tức đứng dậy ngoắc ngoắc tay:
-Cẩm Y Hầu, bên này nè, tới đây, tới đây!
Rõ là rất hưng phấn.
Tề Ninh biết Lâm Truy Vương cũng không phải người xấu, chỉ vì tính cách có chút ngang bướng, trẻ con mà thôi. Hắn mỉm cười đi qua, nói:
-Chào buổi sáng, tiểu Vương gia.
Lâm Truy Vương giơ tay chỉ chỉ lên trời, nói:
-Không còn sớm nữa. Cẩm Y Hầu, vị dũng sĩ ngày hôm qua đâu?
Thấy Tề Phong đứng phía sau Tề Ninh, gã ngoắc ngoắc tay, nói:
-Nào qua đây, qua đây, ngươi qua đây!
Tề Phòng thầm nghĩ lão tử là thị vệ Hầu phủ, cho dù ngươi là Vương gia, cũng không có quyền ra lệnh cho lão tử, dựa vào gì mà ngươi gọi thì ta đến đuổi thì ta đi chứ? Nhưng hiện giờ không tiện trở mặt, nên y đành tiến lên, miễn cưỡng chắp tay, nói:
-Tiểu Vương gia!
Lâm Truy Vương dứt khoát ngồi luôn lên ghế dựa sau bàn dài, cười tủm tỉm hỏi:
-Ngươi tên gì?
-Tại hạ Tề Phong!
-Tề Phong?
Lâm Truy Vương gật gật đầu:
-Tề Phong, trận tỉ thí hôm nay, ngươi phải dốc hết sức mình đó, đừng để Nam Sở các ngươi phải mất mặt. Nếu ngươi thắng, bản vương nhất định sẽ trọng thưởng!
Tề Phong bình tĩnh đáp:
-Đa tạ Vương gia!
Bỗng có âm thanh vó ngựa truyền tới, mọi người nhìn qua, chỉ thấy một đám người đang cưỡi ngựa phi tới, đi đầu là một người quần áo khỏe khoắn anh dũng, đầu thắt đai vàng, chính là Thái tử Đông Tề. Sau khi tới gần, y tung người xuống ngựa rồi bước về phía này, cách ăn mặc của y chẳng khác gì hôm qua, nhưng nhìn một cái Tề Ninh đã biết là đồ mới nguyên, hắn biết hôm nay Thái tử đã đổi một bộ khác cùng kiểu.
Sau khi Thái tử Đông Tề xuống ngựa, chỉnh trang lại quần áo một chút rồi bước tới phía này, đám người Tư Đồ Minh Nguyệt và Phương Hưng Trai hấp tấp theo sau. Tề Ninh tiến lên đón, chắp tay nói:
-Điện hạ!
Thái tử Đông Tề cười nói:
-Cuộc tỉ thí hôm nay chỉ là trò vui tiêu khiển, đừng coi là thật.
Rồi y vươn tay nắm chặt cánh tay Tề Ninh, nói:
-Nào, ngồi cùng bản cung đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận