Cẩm Y Xuân Thu

Chương 735: Cự tử của Mặc gia

Miễu Ông đáp lời:
- Tai ương đổ máu tức là đêm nay có người sẽ chết ở đây!
- To gan!
Tư Mã Thường Thận quát lớn, tức giận nói:
- Phụ thân, người này nói năng bậy bạ, hài nhi khẩn cầu phụ thân lập tức cho người mang lão ta xuống.
Hoài Nam Vương lạnh lùng nói:
- Miễu Ông, ngươi nói đêm nay có người sẽ chết ở nơi này, vậy người đó là ai?
Không khí bữa tiệc vốn đang vui vẻ bỗng nhiên biến thành sát khí nồng nặc.
- Nếu Trung Nghĩa Hầu không cho phép tại hạ lắm miệng, tại hạ không dám nói.
Miễu Ông than thở:
- Nên chết sẽ phải chết, đáng sống tự nhiên sẽ được sống, con người không thể thắng được ý trời.
Trung Nghĩa Hầu mà lão nói đương nhiên là chỉ Tư Mã Thường Thận mới được tấn phong cách đây không lâu.
Đoạn Thiều cười nói:
- Trung Nghĩa Hầu đừng giận, nếu như Miễu Ông thật sự có khả năng nhìn thấu âm dương giờ lại nói tối nay sẽ có người chịu huyết quang tai ương. Bản Cung cũng muốn nghe xem rốt cuộc là ai phải gánh chịu tai ương. Nếu Miễu Ông là một cao nhân, biết đâu lại có thể giải được tai họa này thì sao?
Mặc dù ngoài mặt gã mỉm cười nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén.
- Giả thần giả quỷ, Thái tử không cần để ý đến mấy lời điên khùng đó.
Tư Mã Thường Thận chắp tay nói với Đoạn Thiều:
- Tối nay thiết yến vốn là để mời mọi người tới chung vui cùng gia chủ, chúng ta không nên để tên thuật sĩ này phá hủy bữa tiệc được.
- Không sao đâu.
Đoạn Thiều xua tay nói:
- Thực ra bản Cung cũng rất tò mò, muốn nghe xem Miễu Ông có cao kiến gì.
Gã quay sang nới với Tư Mã Lam:
- Hy vọng Quốc Công có thể đồng ý.
Tư Mã Lam thở dài, nói:
- Điện hạ, lão phu cũng không biết Miễu Ông sẽ nói ra những lời như vậy. Tuy nhiên nếu Điện hạ đã có hứng thú vậy để lão nói tiếp cũng không sao.
Tề Ninh bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, trong lòng lại thầm cười nhạt.
Thực ra trong lòng mọi người đều biết Miễu Ông chẳng qua cũng chỉ là một thuật sĩ giang hồ, cho dù lão có mười lá gan cũng không dám nơi những lời như vậy trước mặt các nhân vật tai to mặt lớn ở đây. Miễu Ông dám nói ra những lời đó đương nhiên là vì có người đứng sau sai khiến, mà người đó không ai khác ngoài cha con Tư Mã Lam.
Chỉ là mọi người nhất thời bị lời nói của Miễu Ông làm nhiễu loạn tư duy. Cha con Tư Mã Lam đã lợi dụng Miễu Ông giả thần giả quỷ dọa mọi người chắc chắn là có mục đích gì đó.
Đoạn Thiều cười nói:
- Miễu Ông, Quốc Công đã có lời rồi, ngươi cứ nói ra không cần ngại.
Vẻ mặt gã vô cùng bình tĩnh, tay bưng chén rượu khẽ nhấp một ngụm rồi hỏi:
- Ngươi nói ngươi nhìn thấy oan hồn lệ quỷ, vì sao lại nói như vậy?
Miễu Ông không lập tức trả lời câu hỏi của Đoạn Thiều mà nghiêng tai ra vẻ lắng nghe cái gì đó. Quan viên xung quanh đều có vẻ mặt tò mò, Võ Hương Hầu Tô Trinh từ đầu đến giờ chưa mở miệng nói câu nào lúc này cũng không nhịn được mà hỏi:
- Miễu Ông, ngươi đang làm gì vậy?
Miễu Ông giơ một ngón tay lên, ‘xuỵt’ một tiếng ý bảo mọi người không nên nói chuyện. Một số người nhăn mày không vui, thầm nghĩ lão thuật sĩ thấp hèn này thật to gan, dám làm càn trong yến hội của tầng lớp quyền quý. Nếu không phải sau lưng Miễu Ông có Tư Mã Lam làm chỗ dựa, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho người này.
Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn làm theo ý của Miễu Ông, không một ai gây ra bất cứ tiếng động nào.
Một lát sau thấy Miễu Ông gật đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, có vẻ như đang nói chuyện với một ai đó:
- Ta biết, ta biết, các ngươi đều bị oan. Ta biết các ngươi đều chết không nhắm được mắt nhưng sau đêm nay các ngươi nhất định có thể yên tâm nơi suối vàng rồi.
Tô Trinh kinh ngạc hỏi:
- Miễu Ông, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?
- Các oan hồn ở quanh đây.
Miêu Ông nói:
- Ở đây có tất cả ba oan hồn, bọn họ đều nói mình bị oan, tại hạ đang nghe bọn họ nói.
Đoạn Thiều hỏi:
- Miễu Ông, ngươi nói có oan hồn nói với ngươi bọn họ bị oan, vậy bọn họ đã nói những gì?
Miễu Ông thở dài, nói:
- Bọn họ mỗi người nói một câu, tại hạ cũng đã nghe ra được một số manh mối rồi.
Lão lại lẩm bẩm tiếp:
- Kỳ sinh dã cần, kỳ tử dã bạc, kỳ đạo đại hộc. Sử nhân ưu, sử nhân bi, kỳ hành nan vi dã. Khủng kỳ bất khả dĩ vi thánh nhân chi đạo, phản thiên hạ chi tâm, thiên hạ bất kham. Ly vu thiên hạ, kỳ khứ vương dã viễn hĩ!
Tề Ninh nghe Miễu Ông lẩm nhẩm mấy lời này như vịt nghe sấm. Hoài Nam Vương thì kinh ngạc, thất thanh hỏi:
- Đây là bài văn trong ‘Trang tử thiên hạ’, Miễu Ông, ngươi có quan hệ gì với Mặc gia?
• Mặc gia: là một trường phái triết học Trung Quốc cổ đại do các đệ tử của Mặc Tử phát triển. Nó phát triển cùng thời với Nho giáo, Đạo giáo, Pháp gia và là một trong bốn trường phái triết học chính trong thời Xuân Thu và Chiến Quốc. Các đệ tử đời sau kế nhiệm Mặc Tử đều xưng là Cự Tử. Một đệ tử muốn trở thành Cự Tử thì phải là người văn võ song toàn, có cả trí tuệ lẫn võ công cao cường.
Tề Ninh ngây người, những quan viên ở đây hầu hết đều có xuất thân là người đọc sách. Miễu Ông lẩm bẩm mấy câu đó, những người ở đây đều đã nghe ra được nguồn gốc của nó. Nhưng Tề Ninh không hiểu chính là vì sao Hoài Nam Vương tự nhiên lại nhắc tới Mặc gia.
Mặc dù Tề Ninh không phải người đọc các loại sách kinh sử nhưng cũng biết Mặc gia là một trong số một trăm trường phái triết học thời cổ đại. Ngoài Mặc gia còn có Nho giáo, Đạo giáo và Pháp gia là bốn trường phái có ảnh hưởng sâu sắc nhất tới tư tưởng của người xưa.
Tuy nhiên lịch sử của thời này không giống với lịch sử mà Tề Ninh được học ở thời hiện đại. Hắn nhớ mang máng là vào thời kỳ nhà Hán, Nho giáo đã bị mất vị trí tôn giáo đứng đầu, đến thời nhà Tần, các trường phái triết học đều bị đàn áp. Vì lẽ đó mà có rất nhiều trường phái dần dần suy tàn rồi biến mất, trong đó có Mặc gia.
Tư tưởng của Mặc Gia là kiêm ái. Chủ trương:" Thiên hạ giai bạch, duy ngã độc hắc, phi công mặc môn, kiêm ái bình sinh". Trong tư tưởng của Mặc gia có chứa sắc thái thần bí, bọn họ tin tưởng vào sự tồn tại của quỷ thần.
- Mặc gia?
Tô Trinh giật mình nói:
- Vương gia, ngài nói Miễu Ông có quan hệ với Mặc gia hay sao? Chẳng phải Mặc gia đã lụi tàn từ lâu rồi sao? Thời này làm gì còn Mặc gia nữa?
Hoài Nam Vương chỉ hừ lạnh một tiếng nhưng không giải thích gì.
Đoạn Thiều khẽ gật đầu nói:
- Câu nói vừa rồi của Miễu Ông đúng là lời lẽ trong ‘Bình luận về Mặc gia’ của Trang tử. Miễu Ông bỗng nhiên nói đến bài văn này chứng tỏ lão đúng là có quan hệ với Mặc gia. Miễu Ông, những oan hồn mà ngươi đang nói chuyện với chẳng lẽ cũng có liên quan tới Mặc gia hay sao? Nhưng mà Võ Hương Hầu nói rất đúng, Mặc gia đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, chẳng lẽ ngươi nói chuyện với oan hồn của Mặc gia cách đây mấy trăm năm trước sao?
Mặc dù gã nói rất nghiêm túc nhưng hai câu cuối cùng lại khiến người ta có cảm giác gã có ý chế nhạo.
- Mặc gia chưa biến mất, Mặc gia vẫn còn tồn tại!
Miễu Ông chậm rãi nói:
- Các vị đại nhân, ba oan hồn này vừa kể cho tại hạ nghe một câu chuyện, không biết các vị có muốn nghe không?
Đoạn Thiều cười nói:
- Bản Cung rất thích nghe kể chuyện, cũng chưa từng nghe chuyện do oan hồn kể bao giờ, Miễu Ông, ngươi mau kể đi.
Lúc này mọi người trong đình đều đã bình tĩnh suy xét lại, tất cả đều cho rằng Miễu Ông đang nói bậy. Lão muốn mượn chuyện quỷ thần để gây chuyện nhưng đến nay vẫn chưa biết lão muốn nhắm vào ai tất cả đều thầm nghĩ một lát nữa chắc chắn sẽ có kịch hay để xem. Tuy trong lòng lại lo lắng thầm cầu nguyện nếu thật sự có chuyện phiền phức thì tốt nhất là không nên rơi vào đầu mình.
Miễu Ông im lặng một lúc sau đó mới nói:
- Trước thời nhà Tần, Mặc gia là gia tộc đứng đầu trong Bách gia chư tử, chủ trương cấm dục, không ích kỷ, yêu thương mọi người, ghét chiến tranh. Các môn đồ tín ngưỡng Mặc gia tuân thủ kỷ luật một cách nghiêm minh, chỉ mong thế gian không có chiến tranh giết chóc, trong lòng hoàn toàn không có bất cứ dã tâm gì. Thế nhưng sau khi thiên hạ được thống nhất, bậc quân vương lại không sợ tiểu nhân tham lam mà sợ quân tử thánh hiền. Tuy nhiên Mặc gia luôn suy nghĩ cho thiên hạ không vụ lợi vì bản thân, được tổ chức nghiêm ngặt nên bất kỳ một triều đình nào cũng e ngại sự tồn tại của Mặc gia.
Mọi người ngồi trong đình đều đã biết chuyện này.
Trong số hơn một trăm trường phái tư tưởng thì Nho giáo, Mặc gia, Đạo giáo và Pháp gia là bốn trường phải có ảnh hưởng lớn nhất. Tuy nhiên cho đến nay, ngoài Mặc gia ra ba trường phái còn lại đều còn tồn tại trong thiên hạ. Trước đây Nho giáo cùng Đạo giáo đi theo con đường tránh xa thế tục nhưng nay lại quy thuận triều đình. Vì hai trường phái này không có ảnh hưởng hay uy hiếp đến triều đình mà ngược lại còn mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước nên vẫn có thể tiếp tục tồn tại đến nay. Còn Pháp gia thì được triều đình chọn làm hệ tư tưởng chủ đạo và đã trở thành một bộ phận của triều đình. Ngược lại với ba trường phái kia, Mặc gia có tổ chức nghiêm ngặt, quyết không chịu quy thuận triều đình lại có tư tưởng loại bỏ đàn áp nghĩ cho người dân nên đã trời thành một điển hình của ‘loạn thần tặc tử’ Đây cũng chính là lý do vì sao Mặc gia không thể tiếp tục tồn tại.
- Mặc gia đã tiêu vong từ lâu nhưng điều đó cũng chỉ có thế nói là Mặc gia không còn tồn tại trên nhân thế mà thôi.
Miễu Ông nói:
- Tuy nhiên sự kế tục Mặc gia không hề đứt đoạn, chí ít ngày nay vẫn còn một số ít đệ tử vẫn tiếp tục tín ngưỡng và duy trì tư tưởng của Mặc gia.
Hoài Nam Vương khẽ nhếch môi, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào.
- Môn đồ kế tục tư tưởng của Mặc gia mặc dù không thể tiếp xúc với thế tục nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt môn quy. Miễu Ông chậm rãi nói:
- Đệ tử của Mặc gia vẫn duy trì Mặc môn như trước đây, chỉ là không còn được hưng thịnh như các đời trước mà thôi.
- Mười sáu năm trước, khi Cự tử của Mặc gia mắc bệnh nặng đã truyền xuống Cự tử lệnh.
Miễu Ông nói:
- Lúc đó Cự tử có bốn đồ đệ, người đã truyền Cự tử lệnh cho đồ đệ thứ hai.
Đoạn Thiều bỗng nhiên chen ngang, nói:
- Nghe nói Cự tử lệnh là bảo vật của Mặc gia, người được truyền Cự tử lệnh không chỉ được ngồi lên vị trí Cự tử mà còn được truyền thụ võ học tinh diệu nhất của Mặc gia. Trong số đó có một bộ kiếm thuật được gọi là Mặc tử kiếm pháp, nghe đồn là biến hóa khôn lường, huyền diệu kỳ ảo, chỉ là người trong thế gian chưa từng thấy bao giờ.
- Thái tử điện hạ quả nhiên hiểu nhiều biết rộng.
Miễu Ông không hề tỏ vẻ kinh ngạc, lão bình tĩnh nói:
- Mặc tử kiếm pháp đúng là kiếm thuật hàng đầu của Mặc gia được truyền cho các đời Cự tử, và bộ kiếm pháp này được giấu trong Cự tử lệnh. Chính vì vậy Cự tử truyền vị trí đó lại cho đồ đệ thứ hai cũng có nghĩa là truyền lại Mặc tử kiếm pháp cho người đó.
- Quả nhiên là vậy.
Đoạn Thiều gật đầu cảm thán:
- Chỉ tiếc là bản Cung chưa từng nhìn thấy Mặc tử kiếm pháp bao giờ, nếu có thể nhìn thấy, đời này coi như không còn điều gì hối tiếc rồi.
Hoài Nam Vương thản nhiên hỏi:
- Miễu Ông, vậy vị tân Cự tử kia có được thuận lợi lên kế vị không?
- Đương nhiên là không.
Miễu Ông tiếp tục kể:
- Trước ngày truyền vị, đồ đệ thứ hai của Cự tử đột nhiên mất tích. Bệnh tình của Cự tử lại ngày một nghiêm trọng, vì không còn cách nào khác đành phải truyền lại Cự tử lệnh cho đồ đệ thứ ba.
Lúc này Tề Ninh bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Chẳng lẽ sau đó đồ đệ thứ ba cũng đột nhiên mất tích?
- Đúng là vậy.
Miễu Ông kể:
- Cũng ngay đêm trước hôm kế vị, đồ đệ thứ ba của Cự tử đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ. Cự tử biết trong chuyện này có gì đó không ổn, nhưng người đã không còn thời gian để tiếp tục chọn người nữa vì thế đã gọi đồ đệ nhỏ nhất tới định truyền Cự tử lệnh cho người này. Thế nhưng khi Cự tử lệnh vừa được lấy ra, đại đồ đệ của Cự tử đột nhiên xuất hiện đánh lén sư đệ từ phía sau. Cự tử vì bị bệnh nặng nên dù muốn bảo vệ Cự tử lệnh nhưng không thể. Sau khi đại đồ đệ giết chết tiểu đồ đệ liền cướp Cự tử lệnh từ chỗ Cự tử. Sau đó vì nghe thấy có tiếng bước chân y sợ bị người ta phát hiện nên đã hốt hoảng bỏ trốn.
Đoạn Thiều cau mày, nói:
- Nếu nói như vậy tức là đại đồ đệ đã phản bội lại Mặc môn, cướp mất Cự tử lệnh rồi rời khỏi Mặc môn.
Gã dừng một lát sau đó hỏi:
- Miễu Ông, ngươi nói hiện tại trong này có ba oan hồn, chẳng lẽ bọn họ ba đồ đệ đã bị hại chết của Cự tử?
Miễu Ông gật đầu, đáp:
- Tiểu đồ đệ của Cự tử bị đâm một kiếm mất mạng bỏ mình, nhưng cũng vì thế mà Cự tử may mắn thoát chết. Khi đó Cự tử tức giận quá độ khiến huyết mạch đảo loạn suýt chút nữa thì mất mạng nhưng ông trời có mắt không để Cử tử chết mà vẫn kéo dài hơn tàn đến bây giờ. Năm đó toàn thân Cự tử bị bại liệt, hơn mười năm không thể xuống giường, một mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa, mắt còn lại nhìn mọi thứ hơi mờ nhưng ít nhất cũng không bị mù.
Rất nhiều người nghe xong liền nhíu mày, chợt thấy Miễu Ông đưa tay lên bỏ chiếc nón trên đầu xuống. Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ khuôn mặt lão ta già nua nhăn nheo, tóc bạc phơ, mắt phải trắng dã, dường như đã mù, mắt trái híp lại.
Trong nháy mắt mọi người đều kinh ngạc hiểu ra, Tô Trinh thất thanh nói:
- Ngươi chính là Cự tử của Mặc gia!

Mọi người ngồi trong đình giật mình, thậm chí đến Tề Ninh cũng phải kinh ngạc.
Lúc Miễu Ông nói đến Mặc gia, Tề Ninh đã có cảm giác chuyện này không hề tầm thường. Khi Miễu Ông cho mọi người biết thân phận của mình, hắn thực sự giật mình. Không ngờ một lão già không có gì đặc biệt như vậy là Cự tử của Mặc môn.
Đối với Tề Ninh mà nói sự tồn tại của Cự tử còn thần bí hơn cả hoàng đế. Khi hắn tới thế giới này gặp được hoàng đế cũng không kinh ngạc như lúc này nhìn thấy Cự tử của Mặc môn. Tương truyền Mặc gia là trường phái triết học vô cùng thần bí, Tề Ninh luôn cảm thấy mơ hồ trước khái niệm về triết học Mặc gia. Đã vậy đến thời kỳ này Mặc gia đã trở thành cái tên đi vào lịch sử, thế nhưng hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy Cự tử của Mặc gia, bảo hắn làm sao không kinh ngạc cho được!
Những người khác cũng vô cùng khiếp sợ, thậm chí có người còn không tin vào chuyện này. Mặc gia rõ ràng đã biến mất từ lâu, hôm nay lại xuất hiện một người xưng là Cự tử. Có người hoài nghi không biết lão thuật sĩ này có thật sự là Cự tử Mặc gia không? Có khi nào chỉ giả danh lừa bịp không?
Đoạn Thiều đứng lên, chắp tay, nói:
- Thì ra lão tiên sinh là Cự tử đương thời của Mặc gia, bọn ta đã thất kính rồi!
Vẻ mặt của Miễu Ông bình tĩnh, lão khẽ gật đầu, dường như Thái tử của Đông Tề cũng chẳng là gì trong mắt lão.
Hoài Nam Vương trẫn tĩnh lại, vỗ tay cười nói:
- Thú vị lắm, Lão Quốc Công, tiết mục đêm nay của ngài thật đặc sắc. Cũng chỉ có Lão Quốc Công mới có thể nghĩ ra trò này thôi.
Tư Mã Lam cười nhạt không đáp.
Tô Trinh ngẩn người một lúc, sau đó nhìn về phía Hoài Nam Vương, hỏi:
- Vương gia, lẽ nào chuyện này là tiết mục do Quốc Công sắp xếp sao?
- Mặc gia đã tiêu vong từ mấy trăm năm trước, các vị có ai nghe nói đến môn đồ của Mặc gia vẫn còn tồn tại không?
Hoài Nam Vương bưng chén rượu lên, cười nói:
- Lão Quốc Công sắp xếp tiết mục này là để mua vui cho mọi người thôi, đừng tin là thật.
Lão ngửa đầu uống cạn chén rượu rồi đặt chén xuống bàn, sau đó nói tiếp:
- Miễu Ông, Cự tử của Mặc gia không phải người ngươi muốn giả mạo là có thể giả mạo được.
Tô Trinh lập tức cười nói:
- Thì ra là một tiết mục mua vui, ta còn tưởng Cử tử Mặc gia thật sự xuất hiện chứ!
Lão nhìn Tư Mã Lam, nói:
- Lão Quốc Công, ngài đã làm mọi người ở đây bị dọa hết hồn đấy!
Tư Mã Lam cũng nâng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rồi mới mở miệng hỏi:
- Giả mạo? Thử hỏi trên thế gian này có kẻ nào dám lấy Mặc gia ra đùa giỡn?
Tô Trinh nhíu mày, hỏi:
- Quốc Công nói như vậy tức là Miễu Ông thật sự là Cự tử Mặc gia?
- Tại hạ có phải Cự tử Mặc gia hay không không quan trọng.
Miễu Ông bình tĩnh nói:
- Mặc môn đã tàn rồi, chờ ngày mai nắng lên, trên thế gian này sẽ không bất cứ môn đồ nào của Mặc môn nữa.
Đoạn Thiều cau mày hỏi:
- Sao Miễu Ông lại nói như vậy?
Miễu Ông ngước đầu lên, miệng lẩm bẩm:
- Tại hạ đã nói đêm nay có người sẽ gặp tai ương đổ máu khó tránh khỏi cái chết. Đây là mệnh trời, con người không thể thắng được ông trời.
Đoạn Thiều lập tức hỏi:
- Miễu Ông nói có người sẽ gặp tai ương đổ máu, vậy rốt cuộc người đó là ai?
Tề Ninh bỗng nhiên cười nói:
- Thái tử, nếu như Miễu Ông thực sự là Cự tử Mặc gia, như vậy người gặp phải tai ương đổ máu nhất định sẽ là tên phản đồ kia.
- Phản đồ?
Đoạn Thiều giật mình, mọi người xung quanh cũng sửng sốt. Một gã quan viên hỏi Tề Ninh:
- Cẩm Y Hầu, lẽ nào tên tiểu nhân vô sỉ đó hôm nay cũng có mặt ở đây sao?
Tề Ninh nâng chén rượu lên, bình thản đáp lại:
- Cái này thì phải hỏi Miễu Ông rồi. Chuyện này chỉ có Cự tử Mặc gia mới biết.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Miễu Ông.
Miễu Ông cầm nhị hồ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Mặc gia song sĩ, tòng đàm biện giả, vi mặc biện, tòng vũ hiệp giả, vi mặc hiệp. Bất luận là Mặc biện hay Mặc hiệp đều phải tuân thủ quy tắc của Mặc gia.
Giọng nói của lão bỗng trở nên lạnh lùng.
- Trong quy tắc của Mặc gia, kẻ phạm tội giết người phải chết, phạm tội đả thương người khác phải chịu hình phạt. A Cưu, ta đã tới rồi, ngươi còn không chịu bước ra đây?
Mọi người cảm thấy quái lạ, ‘A Cưu’ là ai?
Trong đình hoàn toàn yên lặng, ngay sau đó chợt thấy có một người từ sau lưng Hoài Nam Vương chậm rãi di chuyển. Người kia đi vòng qua chiếc bàn sau đó từng bước đi về phía Miễu Ông.
Tề Ninh nhíu mày, người này chính là ‘Quỷ Ảnh’ đã đi theo Hoài Nam Vương tới đây.
Hoài Nam Vương thấy Quỷ Ảnh bước ra liền nhíu mày, quát:
- Quỷ Ảnh, lão đại sĩ giang hồ đó chỉ nói bậy bạ thôi, ngươi không cần để ý đến lão.
Thế nhưng Quỷ Ảnh lão không để ý đến Hoài Nam Vương mà vẫn tiếp tục đi về phía Miễu Ông.
Khuôn mặt nhăn nheo già nua của Miễu Ông không có bất cứ cảm xúc nào chỉ lặng lặng nhìn Quỷ Ảnh đang đi về phía mình.
Xung quanh lập tức nổi lên tiếng bàn tán xì xào, không ít người có vẻ rất ngạc nhiên. Trấn Quốc Công Tư Mã Lam vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tay nâng chén rượu, hoàn toàn thờ ơ với cảnh tượng trước mặt.
- Quỷ Ảnh?
Võ Hương Hầu Tô Trinh giật mình thốt lên:
- Chẳng lẽ y chính là tên phản đồ của Mặc gia?
Sau khi nói ra lão mới phát hiện mình đã đắc tội với Hoài Nam Vương, vì vậy lập tức lúng túng cúi đầu.
Thái tử Đông Tề Đoạn Thiều cũng rất bất ngờ, nhìn sang Hoài Nam Vương, hỏi:
- Vương gia, vị này không phải là thống lĩnh thị vệ của Vương phủ sao? Y…Y?
Dường như đã đoán ra được điều gì đó, Đoạn Thiều ấp úng không nói hết câu.
Bình thường Tề Ninh rất hiếm khi giao thiệp với Hoài Nam Vương, vì vậy đến lúc này hắn mới biết Quỷ Ảnh là thống lĩnh thị của Vương phủ.
Thống lĩnh thị vệ trong phủ đệ của các gia đình quyền quý đều là tâm phúc của gia chủ, bọn họ không phải hạng người tầm thường.
Thống lĩnh thị vệ của phủ Cẩm Y Hầu là Đoạn Thương Hải, người này hết lòng trung thành với Hầu phủ, đồng thời cũng là tâm phúc của Tề gia.
Nếu như Quỷ Ảnh đã là Thống lĩnh thị vệ của Vương phủ chứng tỏ Hoài Nam Vương rất tín nhiệm người này.
Hoài Nam Vương là Vương gia của Đại Sở cũng là con cháu của Thái tổ Hoàng đế. Một nhân vật đặc biệt như vậy, hộ vệ của lão đương nhiên cũng sẽ khác với hộ vệ của những người khác. Và Thống lĩnh hộ vệ cũng phải là người được chọn lựa trong hàng ngàn hàng vạn người ưu tú.
Lúc này Tề Ninh đã có thể chắc chắn buổi tiệc tối này đúng là Hồng Môn yến thật. Tư Mã Lam mời Hoài Nam Vương tới dự tiệc quả nhiên là để nhắm vào lão.
Tư Mã Lam sắp xếp cho Cự tử Mặc gia xuất hiện trong bữa tiệc đương nhiên không phải là ý tưởng nhất thời, chắc chắn đã có tính toán kỹ lưỡng từ trước. Tư Mã Lam đã đoán chắc được Hoài Nam Vương tới dự tiệc nhất định sẽ mang theo Quỷ Ảnh vì vậy mới để Cự tử Mặc gia giả thần giả quỷ, mục đích là nhắm vào Quỷ Ảnh.
Trong khi đó Quỷ Ảnh lại là người của Hoài Nam Vương, nói cho cùng thì Hoài Nam Vương mới là mục tiêu thực sự của bữa tiệc đêm nay.
Tề Ninh lại nghĩ tới lúc sáng hai người này còn bắt tay chèn ép Hắc Lân doanh trước mặt Long Thái nhưng đến tối lại quay sang cắn nhau. Đúng là lật mặt nhanh hơn cả lật sách!
A Cưu đứng trước mặt Miễu Ông, hai người đứng cách nhau khoảng ba bước chân, bốn mắt đối diện nhìn nhau.
- Mười sáu năm qua, ta từng tượng tượng đến thời khắc này không biết bao nhiêu lần.
Miễu Ông chậm rãi nói:
- Ta là Cự tử cuối cùng của Mặc gia, mặc dù Mặc môn đã lụi tàn nhưng là một đệ tử của Mặc gia, trừ khi là chết đi nếu không vẫn sẽ phải tuân phủ quy tắc của Mặc môn.
Lão nhìn A Cưu, mặc gì vẻ mặt bình tĩnh như giọng nói lại lạnh đến tái lòng:
- Kẻ phạm tội giết người phải chết, phạm tội đả thương người phải chịu hình phạt!
Vẻ mặt A Cưu không cảm xúc, lắc đầu nói:
- Tỉnh Khô Cốt, sao không yên phận duy trì chút hơi tàn mà sống, tội gì phải vác bộ xương khô đến đây? Mặc môn có liên quan gì đến ta?
Miễu Ông im lặng suy nghĩ một lát sau đó gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, ngươi tâm thuật bất chính phản bội lại Mặc môn, ngươi không xứng làm đệ tử của Mặc gia. Mặc dù không còn là đệ tử của Mặc gia nhưng ngươi đã giết đệ tử của Mặc gia vì vậy ngươi phải chết!
- Tối nay quả thực là có người sẽ gặp tai ương đổ máu.
A Cưu lạnh lùng nói:
- Nếu lão đã muốn chết, ta sẽ nể tình tình xưa nghĩa cũ tiễn lão một đoạn xuống suối vàng.
Sắc mặt Hoài Nam Vương xấu đi, nhưng thấy A Cưu tự tin như vậy nên có vẻ hòa hoãn hơn.
Miễu Ông ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn lồng treo ở góc đình suy nghĩ gì đó. Một lát sau cũng không thấy lão nói lời nào, tay phải cầm phần đầu của cây đàn nhị hồ sau đó chậm rãi rút ra một thanh kiếm, miệng lẩm bẩm:
- Mặc gia không sùng kiếm, rút kiếm ra là để trừ bạo!
A Cưu cười lạnh xoay người đối diện với Hoài Nam Vương, chắp tay nói:
- Xin Vương gia ban kiếm cho thuộc hạ!
Hoài Nam Vương cau mày, lão biết Tư Mã Lam bày ra chuyện này mục đích là muốn nhắm lão.
Cục diện đã đi đến bước này không chiến không được.
Nếu như A Cưu bại dưới kiếm của Miễu Ông, Hoài Nam Vương sẽ không còn mặt mũi nào nữa. A Cưu là Thống lĩnh thị vệ của Vương phủ đồng thời cũng là cao thủ thân tín của lão. Trước mặt tất cả mọi người ở đây, đệ nhất cao thủ của Vương phủ ra trận nếu thua sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của Vương phủ.
Tư Mã Lam quả nhiên là một con cáo già.
Nếu Miễu Ông thắng, đây chẳng khác nào một cú tát thẳng vào mặt Hoài Nam Vương. Nhưng nếu lão ta thua thì đó cũng chỉ là cuộc đấu nội bộ của Mặc gia, hoàn toàn không liên quan đến Trấn Quốc Công, Tư Mã Lam chẳng tổn thất gì cả.
Trận chiến này có ý nghĩa rất quan trọng với Hoài Nam Vương, lão liếc mắt nhìn Tư Mã Lam, trong lòng thầm nghĩ cao thủ quyết đấu, yếu tố vũ khí vô cùng quan trọng.
Mặc dù Cự tử Mặc gia tuổi già sức yếu nhưng dù sao cũng là Cự tử, không thể khinh thường, vũ khí cũng không thể tùy tiện lấy cái nào cũng được.
Tối nay tới Tư Mã gia dự tiệc, mọi người không được mang theo kiếm vào, trước khi vào phủ đều phải để kiếm lại bên ngoài. Hoài Nam Vương muốn mượn Tư Mã Lam một thanh kiếm nhưng lại lo lắng Tư Mã Lam giở trò nên đành phải mỉm cười nói:
- Xem ra trận này không đánh không được. Nếu đã vậy thì hãy mượn luôn cơ hội này múa kiếm cho Thái tử cùng các vị quan viên xem. Quốc Công, từ khi Quỷ Ảnh vào Vương phủ đã quen sử dụng kiếm, ngài thấy sao?
Tư Mã Lam lập tức nói:
- Thường Thận, con mau đi lấy cho Quỷ Ảnh một thanh bảo kiểm tới đây!
Tư Mã Thường Thận chắp tay vâng lệnh vội vã xoay người đi ra ngoài. Lúc sau Tư Mã Lam thở dài, nói:
- Thì ra Miễu Ông chính là Cự tử Mặc gia, lão phu đúng là có mắt như mù, đến tận bây giờ mới biết, thật thất kính. Cự tử, đêm nay hàn xá mở tiệc tiếp đãi Thái tử, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không nên động đến đao kiếm, nếu có thể dừng ở đây là tốt nhất.
Có người cười nhạo, lão già này thật biết làm bộ làm tịch, mọi chuyện đều là do lão bày ra giờ lại giả làm người tốt. Ân oán đã khơi ra, giữa Miễu Ông với A Cưu chắc chắn sẽ diễn ra một chiến sinh tử ai cũng không thể cản được. Trận chiến này buộc phải có một người ngã xuống mới có thể kết thúc.
Lão nói câu đó đúng là nhảm nhí!
Tốc độ làm việc của Tư Mã Thường Thận rất nhanh, chỉ một lát sau đã mang kiếm quay lại đưa cho A Cưu. Y nhận kiếm, lướt mắt nhìn thanh kiếm một lượt. Mọi người đều biết hành động này của y là đang kiểm tra xem kiếm có vấn đề gì không.
Tề Ninh nhàn nhã uống rượu ăn đồ ăn, cuộc chiến này bất luận ai thắng ai thua cũng là chuyện giữa Hoài Nam Vương với Tư Mã Lam, không liên quan đến hắn. Vì vậy hai người kia đánh càng hăng hắn càng thích.
A Cưu đưa kiếm lên ngang ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Miễu Ông chằm chằm.
Mặc dù Miễu Ông hơi còng nhưng lại vững như núi, hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào. Lúc này lão đã để cây đàn sang một bên, tay cầm trường kiếm chỉ về phía trước. Mặc dù chỉ còn một con mắt có thể nhìn thấy nhưng nó lại rất sáng, trong lòng lão lúc này này dường như chỉ còn lại một mình tên phản đồ của Mặc gia
- A Cưu….

Bạn cần đăng nhập để bình luận