Cẩm Y Xuân Thu

Chương 142: Tam nương bát quái


Dương Ninh cười cười nói:
- Đây cũng không phải là chuyện xấu, loại người như Tề Ngọc vốn nên xuất gia để sửa lại cái tính tình đó.
Mặc dù đám người Đoạn Thương Hải cũng chẳng có hảo cảm gì với Tề Ngọc nhưng sao thì gã cũng là huyết mạch của Tề Cảnh, Tề Ninh đã nói vậy rồi thì những người khác cũng chẳng thể nói thêm cái gì.
- Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất!
Dương Ninh chợt nhớ đến Đường Nặc liền la lên, sau đó quay sang hỏi:
- Đoạn nhị ca, ta rời khỏi nhà mấy ngày nay, có ai tới Hầu phủ tìm ta không?
Đoạn Thương Hải vỗ đầu một cái rồi nói:
- Thế tử không nhắc thì ta suýt chút nữa cũng quên mất.
Y cười như không cười nói:
- Thế tử, người mà ngài nhắc đến có phải là vị cô nương họ Đường đúng không?
- Đúng rồi!
Dương Ninh thở phào một hơi.
- Chính là cô nương ấy, nàng ấy đã đến Kinh thành rồi sao? Vậy hiện giờ nàng ấy đang ở đâu?
Đoạn Thương Hải cười nói:
- Lúc Đường cô nương đến tìm, chúng tôi còn cảm thấy kỳ quái, vì cô nương ấy chỉ nói mình có ước định với Thế tử mà không nói gì thêm. Tam phu nhân tạm thời sắp xếp cho nàng ấy ở lại trong Hầu phủ, chăm sóc vô cùng chu đáo, Thế tử gia không cần lo lắng.
Tề Phong cũng tủm tỉm cười nói;
- Thế tử gia, ngài và vị cô nương kia làm sao mà quen biết nhau vậy?
- Chuyện này ta phải giải thích cho ngươi sao?
Dương Ninh lườm lườm Tề Phong, trong lòng thầm nghĩ Đường Nặc này hết lòng tuân thủ lời hứa, nhân phẩm cũng không tệ chút nào!
Đoàn người không hề chậm trễ, thúc ngựa chạy về hướng Kinh thành.
Đại Quang Minh tự ở núi Tử Kim được xây dựng ở phía bắc Kinh thành, cách Kinh thành cũng không tính là quá xa, chưa tới hoàng hôn đoàn người đã về đến Kinh thành.
Về đến Hầu phủ, Dương Ninh đi thẳng vào phủ. Mọi người trong phủ thấy Dương Ninh trở về thì vô cùng vui mừng, có người chạy đi báo cho Cố Thanh Hạm, nàng nghe được tin Dương Ninh đã trở về thì càng vui hơn nữa. Vừa nhìn thấy Dương Ninh liền hỏi đông hỏi tây, Dương Ninh cũng chỉ có thể trả lời qua loa một chút, chỉ là chuyện hắn đánh bại Bạch Vũ Hạc ở Đại Quang Minh tự thì không đề cập đến một chữ.
Đoạn Thương Hải nói sức khỏe của Dương Ninh lúc này đã không còn vấn đề gì nữa, Cố Thanh Hạm mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.
Nàng biết mấy ngày Dương Ninh ở trong tự nhất định là chỉ có cơm canh đạm bạc nên đã lệnh cho người làm chuẩn bị một bàn ăn phong phú, đầy đủ các loại sơn hào hải vị.
Hiện tại đã là đầu đông, thời tiết cũng lạnh hơn, mọi người trong Hầu phủ đều đã đổi sang trang phục mùa đồng. Cố Thanh Hạm mặc một bộ váy dài màu đỏ tía thêu hoa mẫu đơn phú quý, bên hông thắt một dải tơ lụa màu xanh lục, khoe thân hình đẫy đà hoàn mỹ của nàng, bên trên khoác một tấm áo lông cáo, áo lông cáo màu trắng chẳng những không dìm màu da trắng nõn của nàng mà còn càng tôn thêm vẻ kiều mỵ của nàng, làn da trắng nõn mịn màng, xinh đẹp kiều diễm, một vài sợi tóc hai bên má khẽ lay động khiến khuôn mặt nàng toát lên vẻ phong tình.
Mặc dù Dương Ninh ở Đại Quang Minh tự cũng được tính là có lộc ăn, mấy ngày liên tục đều có hòa thượng Chân Bích tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho hắn, sắc hương vị đều có đủ, chỉ là vài ngày liền không được đụng đến đồ ăn măn, lúc này nhìn một bàn ăn toàn là món ngon, hương thơm từ đồ ăn xông lên mũi, hắn cũng không khách khí nữa, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, nhưng lại bị Cố Thanh Hạm lấy tay vỗ nhẹ vào tay hắn nói:
- Gấp gì chứ, đợi lát nữa đã!
Dương Ninh đành phải đặt đũa xuống hỏi:
- Tam nương, làm sao vậy? Cả một bàn ăn ngon như vậy không phải chỉ là bày ra để ngắm đấy chứ?
- Đừng có mà mồm mép nữa đi.
Cố Thanh Hạm cười dịu dàng nói:
- Con tưởng cả một bàn đồ ăn ngon này là chuẩn bị cho con sao? Đây đều là do ta tự mình xuống bếp làm đấy, đợi Đường cô nương một lát.
- Ồ!
Dương Ninh cười nói:
- Tam nương làm đồ ăn, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn rồi!
Sau đó lại hỏi:
- Đã cho người đi gọi nàng ấy chưa?
Cố Thanh Hạm đáp:
- Đợi một chút nữa.
Sau đó nhẹ giọng hỏi Dương Ninh:
- Ninh nhi, con đã gặp Tứ lão Thái gia rồi hả?
- Tứ lão Thái gia?
Dương Ninh sững sờ, có lẽ do lúc trước chưa từng có ai đề cập đến Tứ lão Thái gì đó, hắn ngạc nhiên hỏi:
- Tam nương, người mà người nhắc tới là ai vậy?
Cố Thanh Hạm cũng có chút bất ngờ nói:
- Chẳng lẽ con chưa gặp được Tứ lão Thái gia sao? Tứ lão Thái gia cũng ở trong Đại Quang Minh tự, ta còn nghĩ lần này con đến đó sẽ gặp được người nữa chứ, không biết người có tốt không?!
Dương Ninh gãi đầu, có chút mơ hồ, hỏi lại:
- Tam nương, người mà người nói là Tứ lão Thái gia nhà chúng ta sao?
Cố Thanh Hạm liếc trắng mắt nhìn hắn, nói:
- Mới ở trong chùa có vài ngày mà đã thành hồ đồ rồi sao? Tứ lão Thái gia là huynh đệ ruột thịt với lão Hầu gia, năm đó lão Hầu gia bị trọng thương cũng là nhờ có cao tăng của Đại Quang Minh tự cứu mạng, dựa theo tự quy thì lão Hầu gia phải xuống tóc xuất gia, nhưng Tứ lão Thái gia lại chủ động đứng ra xuất gia thay cho lão Hầu gia. Lúc đó lão Hầu gia còn trẻ, còn Tứ lão Thái gia cũng chưa đến mười bảy mười tám tuổi….!
Nàng buồn bã nói:
- Tình huống lúc đó giống y như lần này vậy.
Dương Ninh thế mới biết thì ra Tề gia vẫn còn Tứ lão Thái gia đang ở Đại Quang Minh tự, tính theo số tuổi thì hiện giờ Tứ lão Thái gia ở Đại Quang Minh tự chắc cũng đã là cao tăng lót chữ “Thanh” rồi, cũng không biết pháp danh là gì, lúc trước bởi vì không biết có người này nên hắn đã không lưu tâm đến.
- Tam nương, pháp danh của Tứ lão Thái gia là gì?
Dương Ninh vội hỏi:
- Dù sao thì Đại Quang Minh tự cũng đã đồng ý, sau này con có thể tùy tiện lên núi, đến lúc đó con sẽ đi tìm Tứ lão Thái gia.
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Theo như ta nhớ thì sau khi Tứ lão Thái gia xuất gia đã lấy pháp danh là Tịnh Thuần, người lên núi cũng đã mất chục năm rồi, năm xưa sau khi người xuất gia lão Hầu gia đã lên núi mấy lần nhưng Tứ lão Thái gia đều không chịu gặp. Ta nghe nói lúc Tứ lão Thái gia lên núi, đã từng nói Hầu gia quanh năm chinh chiến nơi sa trường, mặc dù lập được không ít chiến công nhưng lại giết chết không biết bao nhiêu mạng người, đã thiếu nợ vô số tính mạng vì vậy người thay thế lão Hầu gia xuất gia cũng là để giảm bớt sát nghiệp cho lão Hầu gia.
Dương Ninh khẽ giật mình nói:
- Là Tịnh Thuần?
Trong lòng nghĩ thầm, thì ra Tịnh Thuần chính là Tứ lão Thái gia của Tề gia, ông ấy đưa hắn đến đỉnh Thiên Bảo Sơn điều dưỡng thì ra cũng là có tiền duyên trong đó.
Chỉ tiếc là lúc ở trên núi không được gặp Tịnh Thuần.
Hắn chợt nghĩ tới, Tịnh Thuần để tiểu hòa thượng Chân Minh truyền thụ Thanh Kinh cho hắn lại còn dặn là không được để cho người khác biết, cái này có phải còn có có tư tâm trong đó? (* tư tâm: lòng riêng)
Thấy vẻ mặt đó của Dương Ninh, Cố Thanh Hạm vội hỏi:
- Con đã gặp người rồi sao?
- Con chưa gặp, mấy ngày hôm này Tứ lão Thái gia đều ở trong cung.
Dương Ninh đáp.
- Nghe nói trong cung tổ chức đại pháp Thủy lục, Đại Quang Minh tự đã phái không ít tăng nhân tới đó, Tứ lão Thái gia cũng nằm trong số đó.
Cố Thanh Hạm gõ trán nói:
- Thì ra Tứ lão Thái gia đã tiến cung, nghe nói hơn mười tăng nhân Đại Quang Minh tự đều vào cung.
Dương Ninh thở dài:
- Tứ lão Thái gia với lão Hầu gia huynh đệ tình thâm, đúng là khác xa với vị Nhị công tử Tề Ngọc nhà chúng ta. Tam nương, con nghe nói là bởi vì có Thái phu nhân khuyên bảo nên Tề Ngọc mới chịu lên núi?
- Ninh nhi, bất kể trước đây Tề Ngọc đã từng làm gì thì lần này nếu như không có nó lên núi thay con, chỉ e con vẫn còn bị giữ lại trong tự.
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:
- Thái phu nhân nói nếu như nó chịu đồng ý thay con xuất gia thì nó vẫn sẽ được coi là con cháu Tề gia và cả Quỳnh di nương cũng sẽ được chiếu cố hơn.
Dương Ninh cau mày hỏi:
- Quỳnh di nương đã quay về rồi sao?
Cố Thanh Hạm đáp:
- Con đã đuổi bà ấy ra ngoài, không có sự đồng ý của con Thái phu nhân cũng không thể để bà ấy quay lại được. Thái phu nhân đã lấy danh nghĩa Hầu phủ mua cho bà ấy một đình viện cùng hai nha hoàn hầu hạ, sau này hàng năm sẽ đều cấp tiền sinh hoạt phí, đây không phải là để chừa lại mặt mũi cho con sao?
Dương Ninh khẽ gật đầu, hỏi:
- Vậy thuế bạc của chúng ta đã lấy về chưa?
Cố Thanh Hạm cau mày đáp:
- Thương Hải đã dẫn người đi lấy về được một ít, chỉ có điều có 500 hộ nói bọn họ tuyệt đối sẽ không trả lại thuế bạc. Còn ý của Tam lão Thái gia chính là những cái đó đều là quy định lúc lão Hầu gia còn tại thế đã định ra, không phải do con nói là được, không chỉ lần này mà còn là từ nay về sau hàng năm phong ấp của năm trăm hộ sẽ chiếu theo lệ cũ, không thể bớt dù chỉ một hào.
- Lão già này mặt dày thật đấy!
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Chúng ta đã không còn quan hệ gì với gia tộc Tề thị nữa, ông ta có tư cách gì mà ngồi đó hưởng thụ thực ấp của Cẩm Y Hầu? Không được, đừng nói là 500 hộ, dù là một hộ, con cũng phải đòi về.
Cố Thanh Hạm do dự một lát rồi nói:
- Ninh nhi, tuy nói là mỗi người một ngả, nhưng cắt xương sẽ ảnh hưởng đến gân, chúng ta không thể dồn bọn họ vào đường cùng được. Nếu không…!
- Tam nương, con đã nói rồi mà, người lúc nào cũng mềm lòng thôi.
Dương Ninh ngắt lời nàng.
- Ông ta đối xử với chúng ta thế nào, trong lòng người còn không rõ sao? Bọn họ đã ở Kinh thành nhiều năm, trước đây đã mượn ánh sáng của Cẩm Y Hầu chiếm dụng biết bao nhiêu thứ tốt, lần này biết rõ tài vụ Hầu phủ nghèo rớt mùng tới mà ông ta còn dám nuốt trọn thuế bạc của chúng ta đã vậy còn không thèm kêu lên một tiếng, cái này gọi là rắp tâm hại người, đối với những loại người như thế này chúng ta không cần phải mêm lòng!
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài, nói:
- Dù sao thì Hầu phủ cũng do con làm chủ, con nói thế nào thì chính là như thế!
Dương Ninh vội nói:
- Tam nương đừng nói vậy, gia chủ gì đó con chỉ là làm trên danh nghĩa mà thôi, còn chuyện xử lý mọi việc trong Hầu phủ sao có thể thiếu người được? Con chỉ nghĩ như vậy thôi, còn nếu người thấy không ổn thì cứ xử lý theo ý của người là được rồi.
Cố Thanh Hạm trợn mắt liếc Dương Ninh, sau đó dịu dàng cười, nói:
- Mấy năm nay mọi chuyện trong Hầu phủ đều là do ta một tay quản lý, giờ đã thành bà già mất rồi. Sau này con hãy thay ta quản lý Hầu phủ, nếu như con thật sự không muốn quản lý thì có thể tìm người khác quản lý thay con cũng được, ta không thể lúc nào cũng vất vả lăn lộn, cũng đã đến lúc bà già như ta lui về phía sau nghỉ ngơi rồi!
- Bà già?
Dương Ninh bật cười nói:
- Tam nương, lời này của người mà bị người khác nghe thấy chắc người ta sẽ phải cười rụng răng mất!
- Cười cái gì chứ?
Mặt Cố Thanh Hạm trầm xuống, trừng Dương Ninh:
- Bọn họ cười cái gì hả?
Dương Ninh lúc này mới nghiêm túc đáp lại nàng:
- Nếu như người là bà già vậy thì trong thiên hạ này chắc chẳng còn thiếu nữ nào mất! Người hãy tự soi gương, ngắm trái ngắm phải xem, ngắm thế nào cũng chỉ giống một thiếu nữ hai mươi thôi, làm gì có bà già nào vừa trẻ lại vừa xinh đẹp như vậy chứ? Người ta nghe thấy còn không cười cho hay sao?
Lần này Cố Thanh Hạm ngược lại không hề tức giận mà chỉ nói:
- Con nói như vậy đơn giản chỉ là muốn ta làm việc giúp con thôi, đừng tưởng nịnh ta là ta không biết!
- Có trời đất chứng giám!
Dương Ninh nói:
- Tam nương, con thật sự không nịnh người này, thật sự nhìn người vô cùng trẻ trung, không tin chúng ta ra ngoài tìm người hỏi xem?
- Không nói linh tinh với con nữa!
Cố Thanh Hạm cười hỏi:
- Ninh nhi, lời ta nói con có nghe thấy không? Đó là giúp con tìm người quản lý Hầu phủ!
Dương Ninh đáp:
- Tìm đâu ra một người thông minh như Tam nương chứ, mà cho dù có tìm được, con cũng không cần, chỉ có Tam nương là tốt nhất thôi!
- Aiya, sao con lại cứ cố tình nghe không hiểu lời ta nói vậy chứ?
Cố Thanh Hạm có chút nóng nảy nói:
- Ý ta là con hãy nhanh chóng tìm người cưới vào phủ, lúc đó không phải là sẽ có người giúp con hay sao?
Sau đó nàng ghé sát vào hắn, cười như không cười hỏi:
- Ninh nhi, vị Đường cô nương kia nói, hai ngươi là vô tình quen biết nhau, đã hẹn gặp nhau ở Kinh thành, nàng ấy cũng không nói rõ ràng nên ta cũng không tiện hỏi, mau lại đây, con mau nói cho Tam nương biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?
Khuôn mặt nàng tươi cười dịu dàng, xinh đẹp như hoa, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vẻ bát quái.
(* bát quái: tám chuyện, bà tám, thích đi buôn chuyện của người khác)
Dương Ninh rốt cuộc cũng hiểu ý nàng, vội đáp:
- Tam nương, người đừng suy nghĩ lung tung, Đường cô nương với con chẳng có chuyện gì cả, nhiều lắm thì cũng chỉ được coi là bạn bè bình thường thôi, con thấy nàng ấy rất có bản linh nên mới giúp nàng ấy chuẩn bị vài thứ để phát triển sự nghiệp thôi, với cả trước đấy con cũng đã từng có ý định để nàng ấy giúp con trị thương.
- Con làm gì mà phải gấp gáp thế chứ?
Cố Thanh Hạm cười hỏi.
- Ta cũng có nói gì đâu, đây đều là do con chưa đánh đã tự khai đấy nhá! Ninh nhi, con với Tam nương còn có gì không thể nói với nhau chứ? Nào, Tam nương hỏi con, có phải con thích nàng ấy đúng không?
Dáng vẻ bát quái của nàng khiến người ta có cảm giác nàng vô cùng dễ thương, một thiếu phụ xinh đẹp thùy mị, nét đẹp cùng dáng vẻ này của nàng khiến người ta rung động.
Dương Ninh cảm thấy ngứa da đầu, hỏi ngược lại nàng:
- Tam nương, người nói cho con biết, từ đâu mà người cho rằng con thích nàng ấy?
- Con tưởng Tam nương vẫn còn là đứa trẻ sao?
Cố Thanh Hạm tủm tỉm cười nói:
- Nếu như chỉ là bèo nước gặp nhau, con gái nhà người ta dựa vào đâu mà lại lặn lối đến Kinh thành? Cái này còn không phải là muốn ở Hầu phủ chờ con hay sao?
Nàng vô cùng chắc chắn nói tiếp:
- Nàng ấy cái gì cũng không chịu nói, điều này chứng tỏ bên trong chắc chắn cất giấu bí mật gì đó. Ninh nhi, con đừng sợ, cho dù con thật sự thích Đường cô nương thật thì Tam nương cũng sẽ không nói gì đâu, đây là chuyện tốt mà!
- Chuyện tốt?
Dương Ninh nghiêm túc hỏi lại:
- Sao lại nói vậy?
Cố Thanh Hạm hé miệng cười, vô cùng xinh đẹp, nàng khẽ nói:
- Tam nương biết con đã trưởng thành rồi, nếu như không phải phía bên Tô Trinh hủy hôn ước thì Tam nương cũng đã chuẩn bị bàn chuyện hôn sự cho con rồi. Con là Cẩm Y Thế tử, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần đợi sau khi tân đế đăng cơ, con cũng sẽ kế thừa tước vị, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa cũng đã đến lúc thành gia lập thất rồi. Thái phu nhân không quan tâm đến chuyện bên ngoài, hiện giờ chúng ta lại đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc Tề thị, vì vậy hôn sự của con cũng chỉ có thể giao cho Tam nương lo liệu mà thôi.
- Tam nương, người gấp gáp muốn con cưới vợ tới như vậy sao?
Dương Ninh thở dài. Hắn đương nhiên là không có hứng thú với cái đề tài này cho lắm, dù sao thì phải giả mạo Cẩm Y Thế tử đến khi nào hắn cũng chưa biết. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ phải biến mất khỏi nơi này, nếu như trên mình lại gánh vác thêm một người nữa, như vậy không thể nói đi là đi được!
Đôi mày Cố Thanh Hạm nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời:
- Cái gì gọi là gấp gáp muốn con cưới vợ? Con là Cẩm Y Thế tử, kế tục hương khói Tề gia là trách nhiệm của con, không thể tùy theo ý của con được. Ninh nhi, chuyện khác ta có thể tùy con nhưng chuyện này con nhất định phải nghe lời ta.
- Vậy được, Tam nương, người muốn con thành thân, nhưng dù thế nào thì cũng không thể là Đường cô nương chứ?
Dương Ninh bất đắc dĩ thỏa hiệp với nàng.
- Ngay cả đầu đuôi câu chuyện thế nào người còn không biết vậy mà lại cứ thế sắp xếp chuyện hôn nhân hay sao?
Cố Thanh Hạm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thật ra nếu con muốn lấy Đường cô nương, Thái phu nhân chưa chắc đã đồng ý bởi vì xuất thân của nàng ấy không được tốt lắm, chỉ có điều… Chỉ có điều nếu như con thật sự thích nàng ấy thì ta sẽ đi thuyết phục Thái phu nhân, để Đường cô nương làm thiếp thất cho con, con thấy thế nào?
Dương Ninh thầm nghĩ “cách suy nghĩ của người thời cổ đại quả nhiên không hề giống với suy nghĩ của người hiện đại, Cố Thanh Hạm nói như vậy hiển nhiên là nàng cảm thấy chuyện đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường”.
- Tam nương, trước tiên không bàn đến chuyện con có thích Đường cô nương hay không, con hỏi người nếu như Đường cô nương không muốn làm thiếp, thậm chí còn không muốn gả vào Hầu phủ, vậy thì tính sao đây?
Dương Ninh cười hỏi nàng:
- Chẳng lẽ người định sẽ trói nàng ấy với con lại rồi ép đến lễ đường thành thân sao?
- Ta biết ngay là con thích người ta rồi mà, giờ mới chịu thừa nhận chứ gì?
Cố Thanh Hạm nắm được mấy từ Dương Ninh nói liền sống chết không tha.
- Có phải con lo lắng Đường cô nương không muốn gả cho con phải không? Tam nương cảm thấy chuyện này chắc có lẽ sẽ không như vậy đâu. Ninh nhi nhà chúng ta vẻ ngoài tuấn tú, thông minh, tính cách tốt, lại là Cẩm Y Thế tử, biết bao nhiêu cô nương muốn được gả cho con còn không được nữa là, Đương cô nương chắc chắn sẽ không từ chối đâu.
- Vẻ ngoài tuấn tú, thông minh, tính cách tốt… Tam nương, xem ra người đánh giá con cũng khá cao nha.
Dương Ninh cười lớn nói:
- Người nói con như vậy có phải tất cả con gái đều thích con đúng không?
Cố Thanh Hạm ngay lập tức đáp:
- Đương nhiên rồi, người nào không thích Ninh nhi nhà chúng ta, khẳng định là nàng ấy không có mắt nhìn?
Dương Ninh nhìn gương mặt tinh tế xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, đôi mắt long lanh thông minh khẽ chuyện động, đẹp mà không tục, hắn mở miệng hỏi nàng:
- Tam nương, vậy người cũng thích con như vậy sao?
Cố Thanh Hạm vốn còn đang hưng phấn nhưng khi nghe Dương Ninh nói vậy thì ngẩn người sau đó trợn mắt lườm hắn nói:
- Con lại nói linh tinh cái gì vậy? Lại nói mấy lời bậy bạ đó rồi, Tam nương phải lấy gia pháp ra dạy dỗ con mới được.
Nàng lấy một chiếc đũa đánh lên cánh tay Dương Ninh, lực không hề mạnh, trách cứ hắn:
- Ta đang nói chuyện nghiêm túc với con, không được đánh trống lảng.
Dương Ninh biết có một số lời nên có chừng mực, không nên quá đáng, hắn đành nói:
- Tam nương, đến lúc muốn thành hôn, con tất nhiên sẽ để người chuẩn bị. Còn về Đường cô nương thì người hãy bỏ qua đi, con nhắc lại lần nữa, con với nàng ấy cũng lắm cũng chỉ có thể coi là bạn bè bình thường mà thôi, thậm chí có khi nàng ấy còn không thèm coi con là bạn ấy chứ…. Người nói muốn nói chuyện nghiêm túc, vậy con cũng có chuyện nghiêm túc muốn hỏi người đây.
- Chuyện gì?
Cố Thanh Hạm thấy vẻ mặt Dương Ninh nghiêm túc liền hỏi:
- Con muốn nói chuyện nghiêm túc gì?
- Bạc!
Dương Ninh đáp.
- Thuế bạc lấy về được có đủ để chi tiêu trong phủ không? Chúng ta đã khiến nhiều cửa hàng bị cháy như vậy, số bạc bồi thường hẳn cũng không phải là ít.
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Nói đến việc này, suýt chút nữa thì ta quên nói với con.
Nàng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Ninh nhi, con còn nhớ lần trước đã từng nói phát hiện ra vết dầu ở hiệu cầm đồ bị hỏa hoạn không?
Dương Ninh gật đầu nói:
- Đúng vậy, cho nên trong hiệu cầm đồ nhất định có nội gián. Vốn lúc đó định chuẩn bị tìm ra nội gián nhưng sau đó những chuyện khác lại cứ liên tiếp xảy đến, nên mới trì hoãn việc này.
- Con không cần tìm nữa đâu, đã điều tra ra nội gián là ai rồi.
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm khi nói đến đây bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Lần đó sau khi con nhắc nhở ta, ta cũng cảm thấy giống con, cảm thấy trong đó có cái gì đó không bình thường, sau đó đã cho Triệu Vô Thương đi điều tra việc này.
- Có kết quả rồi sao?
- Đã điều tra tất cả những người làm việc trong hiệu cầm đồ, không phải hiện ra có gì không đúng, chỉ có điều ngày hôm hiệu cầm đồ bị cháy, Khâu Nghị đã rời khỏi hiệu cầm đồ và đi vào kho.
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói tiếp:
- Cuối cùng Triệu Vô Thương đã khoanh vùng mục tiêu xác định là Khâu Nghị, sau đó đã tiến hành thẩm vấn, lúc đầu y còn không chịu thừa nhận nhưng bị Triệu Vô Thương hù dọa nên đã nói ra chân tướng.
Dương Ninh cau mày hỏi:
- Chẳng lẽ là chủ ý của Tam lão đầu?
Sau đó hắn lại lắc đầu phủ định:
- Mà không đúng, chuyện này còn liên quan đến cả Đậu Liên Trung, chắc chắn tên này cũng phải có một chân trong chuyện này.
Cố Thanh Hạm trả lời:
- Đúng vậy, hiệu cầm đồ bị thiêu cháy không liên quan gì đến Tam lão Thái gia cả mà tất cả là do Đậu Liên Trung ở phía sau giở trò.
Dương Ninh nắm chặt nắm đấm nói:
- Quả nhiên là thằng cha chó chết đó, lần này ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đó!
- Con biết có biết mục đích của tên Đậu Liên Trung đó là gì không?
Cố Thanh Hạm hỏi hắn.
Dương Ninh đáp lại:
- Nghe nói Hộ bộ Thượng thư Đậu Quỳ có ân oán với phủ Cẩm Y Hầu nên Đậu Liên Trung muốn nhân cơ hội này báo thù cho cha gã?
Cố Thanh Hạm nói:
- Đây chỉ là một trong số nguyên nhân thôi, mục đích của gã chính là tiệm thuốc nhà chúng ta.
- Tiệm thuốc?
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Tam nương, Đậu gia cũng đâu thiếu bạc, sao lại nhắm vào tiệm thuốc của nhà chúng ta chứ?
Cố Thanh Hạm than nhẹ, đáp:
- Có chỗ con không biết đâu, lần trước Hầu phủ nhất thời thiếu bạc, ta đã sai Khâu Nghị tới tiền trang vay bạc, hai ngày trước khi thuế bạc đến, ta đã phái người đi trả lại bạc đã mượn. Thương Hải đã điều tra ra được chủ nhân đứng sau tiền trang đó chính là Đậu Liên Trung, gã là con trai của Hộ bộ Thương thư, vì không tiện rêu rao nên không mấy người biết tiền trang đó chính là sản nghiệp của gã.
Lúc này Dương Ninh cũng hiểu ra được ngọn nguồn.
- Con hiểu rồi, Khâu Nghị bắt tay với Đậu Liên Trung mượn bạc ở tiền trang của Đậu gia, bọn chúng đã sớm tính toán, biết chúng ta không thể trả lại bạc đúng hạn đến lúc đó sẽ ép chúng ta dùng tiệm thuốc để gán nợ.
- Đúng vậy.
Cố Thanh Hạm nghĩ lại một chút, nàng đến giờ vẫn còn thấy hoảng sợ, đưa tay lên vỗ ngực.
- Bọn chúng luân phiên ra tay muốn dồn Hầu phủ chúng ta rơi vào đường cùng, mặc người chém giết!
Nàng oán hận nói:
- Khâu Nghị đúng là đồ khốn kiếp lòng lang dạ sói, không những hùn vốn với Tam lão Thái gia hại chúng ta mà còn bí mật làm tay sai cho Đậu gia, ám toán sau lưng chúng ta.
Dương Ninh lúc này cũng thấy sống lưng mình lạnh toát.
Người đâm mình một kích trí mạng thường không phải là kẻ thù đứng ở trước mặt mà lại chính là người nhà luôn đứng sau lưng mình, nếu như không phải nắm được điểm yếu của Đậu Liên Trung chỉ dùng một con ngựa lưu ly đã đuổi được gã nếu không lần này Hầu phủ chắc chắn sẽ lâm vào thảm cảnh khốn cùng.
Quả nhiên Cố Thanh Hạm lại nói tiếp:
- Ninh nhi, nếu như không phải là con nghĩ ra cách giải quyết thì cho dù có lấy được thuế bạc về cùng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cũng may là con nắm được điểm yếu của Đậu Liên Trung, nắm được tính toán phía bên tiền trang nên về sau bọn họ cũng không tìm đến chúng ta nữa đương nhiên là họ cũng sợ chọc giận chúng ta ngược lại sẽ rước thêm phiền phức cho bản thân.
- Đúng rồi, vậy tình hình hiện giờ thế nào rồi?
- Hiệu cầm đồ tổn thất không nhỏ, có không ít hàng hóa bị thiêu hủy, phải bồi thường gấp bội giá trị ban đầu của nó.
Cố Thanh Hạm trả lời.
- Mặc dù tiền trang không tìm đến chúng ta nhưng số bạc phải bồi thường của chúng ta cũng không thể thiếu được.
- Số bạc còn lại của chúng ta còn có thể duy trì được bao lâu?
Dương Ninh biết đường đường là Cẩm Y Hầu phủ cho dù có không tiêu tiền để mua gì thì chỉ riêng tiền ăn của cả phủ cũng tốn không ít bạc.
Không nói đến cái khác chỉ riêng tang lễ của Tề Cảnh cùng khoản bồi thường sau khi hiệu cầm đồ bị thiêu cháy cũng đã tốn một khoản khổng lồ rồi. Hiện giờ lại không có hiệu cầm đồ, Hầu phủ cũng thiếu đi một nguồn thu nhập. Mặc dù cửa ải trước mắt có thể vượt qua nhưng trong khoảng thời gian tới chỉ sợ Hầu phủ sẽ phải rơi vào tình trạng nghèo rớt mùng tơi!
- Hai ngày nay ta cũng đã tính toán qua, nếu như tiết kiệm chi tiêu một chút, dựa vào những khoản cần thiết hằng ngày, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng có thể chống đỡ được khoảng hai tháng.
Cố Thanh Hạm gượng cười nói:
- Vốn số thuế bạc kia còn có thể đủ dùng trong khoảng nửa năm, nhưng hiện giờ có lẽ sẽ có vài tháng sẽ bị thiếu tiền.
Nàng lắc đầu chán nản.
- Giờ chỉ có cách nghĩ biện pháp khác thôi.
- Còn có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ?
Cố Thanh Hạm do dự một chút rồi nói:
- Hiện giờ có lẽ chỉ có thể phái người tới Giang Lăng tìm Cố gia….
Dương Ninh lập tức hỏi lại:
- Tam nương định mượn tiền nhà mẹ của người sao?
- Hiện giờ chỉ còn cách này nữa thôi.
Cố Thanh Hạm bất đắc dĩ nói:
- Mọi người trong phủ còn phải ăn uống, và có rất nhiều thứ phải cần đến bạc, không có bạc không thể làm bất cứ cái gì hết.
Dương Ninh nghiêm túc nói:
- Chuyện này tuyệt đối không được. Tam nương, chuyện tìm Cố gia mượn bạc dễ nói nhưng không dễ nghe, nếu như để người ngoài biết chuyện này, họ sẽ nghĩ Hầu phủ thế nào đây? Còn Cố gia sẽ nhìn người như thế nào đây?
- Nhưng chuyện này chẳng còn cách nào khác cả.
Cố Thanh Hạm gượng cười đáp lại.
Dương Ninh nói:
- Chuyện tiền bạc, con sẽ nghĩ cách giải quyết. Bà nội đã giao Hầu phủ cho con, chuyện đảm bảo cơm áo trong phủ là trách nhiệm của con.
Trong lòng hắn bắt đầu suy nghĩ, nhiệm vụ quan trọng lần này chính là lúc hắn phát huy sở trường của mình, ra tay kiếm tiền!
- Đúng rồi, đã xử trí Khâu Nghị thế nào rồi? Vẫn nhốt trong Hầu phủ sao?
- Thương Hải muốn đưa Khâu Nghị tới nha môn nhưng ta lại nghĩ tới hai đời cha con nhà y đã làm việc nhiều năm trong Hầu phủ, nếu như thật sự giao y cho Kinh đô phủ thì chỉ e cả cuộc đời còn lại của y sẽ bị chôn vùi trong nhà lao.
Cố Thanh Hạm có chút thấp thỏm không yên, đôi mắt dễ thương nhìn Dương Ninh.
- Vốn ta định chờ con trở về rồi nói nhưng ta cũng biết tính tình của con, nếu như đợi đến lúc con về, con nhất định sẽ ném y vào đại lao, nên….cho nên ta đã tự làm chủ, trục xuất y ra khỏi phủ, chỉ có điều… chỉ có điều y đã từng tham ô lấy tiền của Hầu phủ mua mấy ngôi nhà, vì để giữ lại tính mạng mình nên y đã giao tất cả ra rồi, Ninh nhi, con…Con sẽ không trách ta chứ?
Dương Ninh thở dài:
- Tâm tính Tam nương lương thiện, con làm sao có thể trách người được chứ! Nếu như đã đuổi y đi rồi thì con cũng sẽ tha cho y một lần, chỉ cần sau này y không chọc đến chúng ta thì con cũng sẽ cho là người này chưa từng tồn tại.
Cố Thanh Hạm thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Ta biết con nhất định sẽ không so đo mà.
Nàng xinh đẹp tựa như cành bích đào tràn đầy sức sống đón gió xuân, vô cùng kiều diễm.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói truyền đến:
- Tam phu nhân, Đường cô nương đã đến!
Cố Thanh Hạm trả lời một tiếng. Dương Ninh đứng dậy, cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy một người mặc một chiếc áo vàng thêu hoa hồng đỏ, cổ áo thêu một đóa Băng liên nở rộ, bên dưới là chiếc váy dài thêu hoa hồng màu tím, bên dưới làn váy ngoài là làn váy trong với họa tiết gấm hoa cùng khổng tước, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt tự nhiên trước bụng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào trong phòng.
Dương Ninh ngẩn người, ngắm kỹ lại người mới tới một lượt mới có thể nhận ra nàng đúng là Đường Nặc, tại vì lần trước gặp nhau trang phục nàng mặc không giống hiện tại nên không nhận ra.


Cố Thanh Hạm thấy Đường Nặc vào phòng liền đứng dậy, lắc mông đi đến bên cạnh lôi kéo cánh tay Đường Nặc, dịu dàng cười nói:
- Ta đã từng nói với cô nương rồi, trong vòng hai ngày này Ninh nhi sẽ trở về, nó vừa về phủ biết cô nương đã đến đây nên đã căn dặn nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho cô nương một bàn tiệc thịnh soạn để tẩy trần cho cô nương đấy!
Dương Ninh thầm nghĩ Cố Thanh Hạm đúng là người khôn khéo. Những lời này nói rất cẩn thận không chê vào đâu được, nhưng nghe qua ý tứ trong lời nói của nàng vẫn là có ý gán ghép uyên ương.
Đường Nặc chỉ mỉm cười mà không nói gì, nàng ta bị Cố Thanh Hạm nắm tay đưa đến bên bàn ăn.
- Ninh nhi, con xem bộ xiêm y Đường cô nương mặc hôm nay thế nào?
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Đây là ta tự mình chọn cho Đường cô nương đấy, vô cùng hợp!
- Tam nương chọn đương nhiên là không thể xấu được rồi!
Dương Ninh vô cùng thoải mái, giơ tay lên nói:
- Đường cô nương, mời ngồi!
Đường Nặc cũng không tỏ ra quá khách khí, đang định ngồi xuống thì Cố Thanh Hạm lại kéo nàng ta đến bên cạnh Dương Ninh nói:
- Đường cô nương, hai người trước đây đã quen biết nhau, lâu rồi không gặp nhau, giờ ngồi cạnh nhau sẽ tiện nói chuyện hơn.
Nàng ấn Đường Nặc ngồi xuống vị trí bên cạnh Dương Ninh.
Đường Nặc có cảm giác có cái gì đó không ổn, ngồi xuống bên cạnh Dương Ninh, quan sát Dương Ninh mấy lần rồi nói:
- Ngươi đưa tay ra đi, ta bắt mạch cho ngươi.
Trước đó Dương Ninh cũng đã được Đoạn Thương Hải xác nhận về sức khỏe nhưng y thuật của Đường Nặc cùng Đoạn Thương Hải không thể đánh đồng được, có nàng ta xác nhận đương nhiên là có thể an tâm hơn.
Hắn đưa tay ra, Đường Nặc đặt hai ngón tay lên mạch của Dương Ninh. Cố Thanh Hạm ở một bên dịu dàng nhìn cảnh này, nhưng rất nhanh Đường Nặc lại thu tay lại rồi nói:
- Không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là đan điền bị chân khí quá mạnh đánh vào nên bị tổn thương…!
Nàng ta còn chưa nói hết câu, Cố Thanh Hạm đã lo lắng vội hỏi:
- Đường cô nương, ý cô là thương thế của Ninh nhi còn chưa lành sao?
- Phu nhân không cần lo lắng.
Đường Nặc bình tĩnh tự nhiên đáp lại.
- Chỉ là đan điền bị tổn thương thôi, không phải vấn đề lớn, tôi sẽ phối hợp hai loại thuốc lại, dùng khoảng mười này là có thể khỏi hẳn.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới thở phào nhẹ nhõm, vô ngực nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Sau đó nàng lại nói tiếp:
- Nào, mau ăn thôi, đồ ăn đều nguội cả rồi. Ninh nhi, mau mời Đường cô nương dùng bữa đi.
Đường Nặc ngược lại rất tự nhiên hào phóng nói:
- Phu nhân không cần khách khí đâu ạ.
Sau đó lại quay sang nói với Dương Ninh:
- Ta đồng ý với ngươi tới Kinh thành cũng chỉ là xem có giúp ngươi chữa trị vết thương được, nhưng hiện tại xem ra không cần đến ta nữa rồi.
- Đường cô nương, không nên nói vậy.
Dương Ninh lập tức hỏi:
- Cô đã tới Kinh thành rồi, cảm thấy thế nào?
Đường Nặc đáp:
- Người đông, náo nhiệt, nhưng ta thấy không quen.
- Cái này đúng.
Dương Ninh cười nói:
- Cũng bởi vì nhiều người nên người bị bệnh cũng nhiều, những căn bệnh kỳ lạ lại càng không ít. Đường cô nương, có lời này mong cô đừng giận, ở đây có những bệnh có khi cô còn chưa từng nghe đến bao giờ, có lẽ cô còn không chữa được.
Đường Nặc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu đúng là như vậy thì ta đã được như ý rồi.
Dương Ninh cầm đũa lên nói:
- Nào, ăn thôi, vừa ăn vừa nói.
Hắn quay qua nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam nương, y thuật của Đường cô nương rất cao, có lẽ người không biết, dùng “bàn tay thần diệu” cũng không đủ để hình dung. Lần này Đường cô nương đến kinh thành, là bởi vì con đã từng hứa với nàng, sẽ giúp nàng mở một y quán ở Kinh thành, trị bệnh cứu người. Đường cô nương, chuyện là như vậy đúng không?
Đường Nặc dứt khoát nói:
- Đúng vậy, ta muốn ở Kinh thành khoảng một năm rưỡi, để xem có thật là gặp được chứng bệnh khó chữa không.
Nàng ta dừng lại sau đó nói tiếp:
- Ta biết muốn mở y quán ở Kinh thành, phải tốn rất nhiều bạc, chỉ có điều trong tay ta không có nhiều ngân lượng, vì vậy hãy cho ta chút thời gian, ta sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho hai người.
Lúc trước Đường Nặc không nói với Cố Thanh Hạm chuyện này, lúc này nghe nàng ta nói vậy nàng có chút kinh ngạc, hỏi:
- Đường cô nương, cô nương…cô nương muốn mở y quán?
Cố Thanh Hạm nhìn nàng. Cô nương này quá lắm cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thật khó mà tin nàng ta lại có ý tưởng như vậy.
Cố Thanh Hạm quản lý việc trong phủ đã nhiều năm, đã vậy Hầu phủ cũng có tiệm thuốc trong Kinh thành, tiệm thuốc mặc dù không chữa bệnh nhưng vẫn mời lang trung đến trông nom.
Nàng biết, hành y chữa bệnh có liên quan đến mạng sống con người, không thể qua loa được. Trong Kinh thành đại phu mở y quán có rất nhiều. Thành Kiến Nghiệp là đô thành của nước Sở, cũng là một trong số rất ít thành lớn trong thiên hạ. Dân chúng có khoảng sáu bảy mươi vạn người. Đường xá trong Kinh thành chằng chịt đan xen, người mở y quán hành nghề chữa bệnh cũng không dưới trăm gian.
Y quán có lớn có nhỏ, nhưng muốn mở một gian y quán, đầu tiên phải có đại phu khiến người khác tin cậy, nếu như là “bàn tay thần diệu”, danh tiếng truyền ra ngoài, người xem bệnh nhiều, đương nhiên phí xem bệnh cũng sẽ cao, tiền vào túi cũng nhiều, không muốn phát tài không được.
Nhưng nếu chỉ là y thuật bình thường, mở y quán ở Kinh thành sẽ rất khó sống.
Cố Thanh Hạm cũng hiều mở y quán là một phương pháp tốt, nhưng mỗi năm số lượng y quán vì không chống đỡ nổi mà phải đóng cửa cũng không phải là ít.
Chớ nói dân chúng bình thường, ngay cả Cố Thanh Hạm cũng tâm niệm đại phu y thuật cao siêu sẽ phải là một người râu tóc bạc phơ, tuổi tác cao, có kinh nghiệm, như vậy mới khiến người ta yên tâm.
Nhưng Đường Nặc còn chưa tới hai mươi tuổi, nhìn bề ngoài cũng chỉ là một cô nương bình thường, nàng ta muốn mở y quán ở Kinh thành, Cố Thanh Hạm sợ có khi không đến mấy ngày phải đóng cửa.
Thế nhưng lời này rất khó nói ra, nàng giữ nguyên nụ cười dịu dàng nói:
- Đường cô nương, thật ra thì mở y quán không khó, chỉ là chuyện mấy trăm lạng bạc cô nương đã nghĩ kỹ chưa, thật sự là muốn mở y quán sao?
- Ta tới Kinh thành là để gặp được nhiều chứng bệnh khó chữa, như vậy mới có thể nâng cao y thuật được.
Đường Nặc thẳng thắn đáp.
- Mở y quán là phương pháp tốt nhất để tiếp xúc với người bệnh.
- Nếu vậy thì cô nương xem thế này có được không.
Cố Thanh Hạm nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói:
- Hầu phủ chúng tôi cũng có một hiệu thuốc ở Kinh thành tên Vĩnh An Đường, đã kinh doanh nhiều năm, cũng được coi là cửa hiệu lâu đời, mặc dù không phải là tiệm thuốc tốt nhất Kinh thành nhưng nhiều năm qua cũng có chút danh tiếng, bình thường buôn bán cũng tạm được. Nếu Đường cô nương đồng ý, hay là hãy thử đến tiệm thuốc, tiệm nhà chúng tôi cũng không tính là nhỏ, có một phòng chuyên để xem bệnh cho mọi người, cô nương có thể tới đó xem bệnh, không biết ý cô nương thế nào?
Dương Ninh đâu có ngu, nghe Cố Thanh Hạm nói như vậy hắn liền hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, nàng đang lo lắng nếu Đường Nặc mạo muội mở y quán ở Kinh thành, không có người đến xem bệnh có lẽ sẽ bị đả kích rất nặng. Dù sao thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, quản lý y quán, cho dù là có bản lĩnh thật nhưng người bệnh bước vào y quán nhìn thấy đại phu như vậy cho dù xem bệnh miễn phí, người ta chưa chắc đã dám thử.
Đề nghị này của Cố Thanh Hạm là muốn Đường Nặc mượn danh tiếng của Vĩnh An Đường tích góp y danh cho bản thân, biện pháp này vô cùng thận trọng.
Đường Nặc gật đầu đồng ý:
- Chỉ cần được thấy người bệnh, ta ở đâu cũng được. Đa tạ phu nhân đã an bài!
Vĩnh An Đường vốn có đại phu quản lý, hiện giờ cho dù Đường Nặc tới nhưng cũng không thể ngay lập tức đá văng đại phu trước đi để Đường Nặc vào thế chỗ, vì vậy chỉ có thể để Đường Nặc làm người phụ giúp ở Vĩnh An Đường.
Tuy đề nghị của Cố Thanh Hạm thận trọng, muốn Đường Nặc tiến hành từng bước một, vốn Dương Ninh tưởng Đường Nặc sẽ không đồng ý, bởi hắn đã từng chứng kiến y thuật của nàng ta, tài năng như vậy sao có thể chịu uất ức được? Nhưng không ngờ Đường Nặc là sảng khoái đồng ý như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
Trước đây mới quen Đường Nặc, nàng chỉ luôn sống ở hoang sơn cùng cốc, quanh năm chẳng thấy được mấy người, vậy mà chỉ một lời nói của hắn lại khiến Đường Nặc thay đổi cách sống, rời núi vào kinh, chuyện này quả thật Dương Ninh cũng vô cùng bất ngờ.
Hôm nay thấy nàng ta đồng ý không hề do dự, trong lòng thầm nghĩ cô nương này đúng là đã si mê y thuật đến cuồng rồi, chỉ vì muốn được tiếp xúc với người bệnh mà chịu làm kẻ dưới. Với y thuật cùng thái độ như vậy Dương Ninh thật không thể tưởng tượng nổi nếu qua mười mấy hai mươi năm nữa, y thuật của cô nương này sẽ khủng bố đến mức nào.
Cố Thanh Hạm thấy Đường Nặc đồng ý thì rất mừng, nói:
- Thôi không nói nữa, đồ ăn cũng đã nguội rồi, để ta sai người đi hâm nóng….!
Thấy nàng định gọi người, Dương Ninh liền nói:
- Không sao, con thấy đồ ăn vẫn còn hơi nóng mà, trong phòng có lò than sưởi, rất ấm áp, đồ ăn cũng đâu có quá nguội, bắt con chờ nữa chắc sẽ chết vì đói mất!
Cố Thanh Hạm trợn mắt lườm Dương Ninh, chỉ là Dương Ninh làm như không thấy, cầm đũa lên cúi đầu ăn như hổ đói.
Ăn chưa được nửa bụng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng của Đoạn Thương Hải:
- Tam phu nhân, Trác tiên sinh đã đến, đang chờ ở đại đường, người xem…!
- Ta lập tức tới đó.
Cố Thanh Hạm đứng dây nói :
- Ninh nhi, con và Đường cô nương cứ dùng bữa trước đi. Trác tiên sinh đã tới, không thể thất lễ, để ta qua đó xem thử.
- Trác tiên sinh?
Dương Ninh ngạc nhiên, hỏi:
- Trác tiên sinh nào?
- Là Trác tiên sinh của thư viện Quỳnh Lâm.
Cố Thanh Hạm đáp.
- Là đến để lấy bạc, dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra quá nên quên mất, lần này Trác tiên sinh đích thân đến nhà, xem ra là rất tức giận, phải qua đó xem thử.
Nàng quay sang nói với Đường Nặc:
- Đường cô nương, cứ xem đây như nhà mình, không cần khách khí.
Sau đó nàng quay người bước đi, dáng vẻ mềm mại thướt tha.
Dương Ninh nghĩ nghĩ một chút, nhớ mang máng hình như trước đây Khâu Nghị đã từng đề cập tới vị Trác tiên sinh này, hình như là người của thư viện chờ Hầu phủ mang bạc tới, xem ra là không thấy bạc nên Trác tiên sinh của thư viện Quỳnh Lâm mới đích thân tới. Những chuyện của Hầu phủ trước đây hắn cũng không biết nhiều lắm, cũng không biết Hầu phủ có quan hệ gì với thư viện Quỳnh Lâm.
- Thì ra nhà các người cũng có quan hệ với thư viện Quỳnh Lâm.
Đường Nặc bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Vị Trác tiên sinh đó có phải là Trác Thanh Dương không?
Dương Ninh kinh ngạc, thất thanh hỏi:
- Cô biết thư viện Quỳnh Lâm?
Đường Nặc hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Dương Ninh vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ Đường Nặc mà cũng biết thư viện Quỳnh Lâm, có chút xấu hổ nói:
- Ta không thích đọc sách lắm, mà cũng chưa từng đến thư viện Quỳnh Lâm đó bao giờ.
Đường Nặc trầm ngâm một lát mới nói:
- Ngươi là nam tử đương nhiên sẽ không dễ dàng vào thư viện Quỳnh Lâm.
- Sao lại nói vậy?
Dương Ninh hiếu kỳ hỏi.
Đường Nặc ngạc nhiên nói:
- Như vậy xem ra, ngươi thật sự không biết gì về thư viện Quỳnh Lâm.
Nàng ta hơi cau mày hỏi:
- Thư viện Quỳnh Lâm là thư viện nữ tử đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ ngươi không biết ?
- Học viện nữ tử đệ nhất thiên hạ?
Dương Ninh lần này thật sự kinh ngạc, theo như kiến thức lịch sử của hắn thì cổ nhân quan niệm phụ nữ không tài không đức, chưa bao giờ nghe nói đến thư viện nào được xây dựng dành riêng cho nữ, vậy mà thư viện Quỳnh Lâm này là học viện dành cho nữ, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận