Cẩm Y Xuân Thu

Chương 438: Kỳ phùng địch thủ

Giáo chủ cũng không đón đỡ, trái lại thân hình lay động, tránh sang bên cạnh, Thanh Đồng tướng quân như hình với bóng, khẽ quát:
- Giáo chủ chỉ giáo!
Trong khi nói, y đã liên tục ra bảy tám chiêu, quả nhiên tốc độ cực cao.
Thân hình Giáo chủ như quỷ mị, tránh trái tránh phải, đều tránh được.
Giờ phút này Tề Ninh lại hết sức chăm chú. Giáo chủ Hắc Liên chính là Tông chủ một phái, hơn nữa chính là một trong Ngũ Đại Tông sư hiện giờ, mặc dù Thanh Đồng tướng quân này lai lịch quỷ dị, nhưng dám khiêu chiến Giáo chủ, thân phận đương nhiên cũng không tầm thường. Võ công của hai người này đã đạt tới đỉnh cao, cảnh tượng khó gặp như vậy, Tề Ninh đương nhiên không muốn bỏ qua.
Người áo bào xám bảo vệ bên cạnh quan tài băng, đám người Hoa Tưởng Dung cũng tập trung một chỗ, đều nhìn chằm chằm vào hai đại cao thủ.
Hai người này vốn ra chiêu đều rất thoải mái, chưa điểm tới đã thu thế, đánh giá hư thật đối phương.
Hai người thế quyền bóng chưởng bay múa qua lại, tuy là thử chiêu, trong khi ra tay vẫn ẩn chứa võ học tinh thâm.
Tề Ninh nhìn xuất thần, thấy hai người hoặc công hoặc thủ, không chiêu nào không phải tác phẩm cực hay ngoài ý liệu người khác.
Tề Ninh cũng từng gặp cảnh cao thủ quyết đấu, lúc trước Tịnh Không đại sư Đại Quang Minh Tự và Xích Đan Mị đánh nhau, coi như hết sức tinh diệu, nhưng cảnh tượng đang nhìn trước mắt, đó là kỳ pháp xảo chiêu chưa bao giờ thấy qua, thậm chí chưa từng nghĩ đến, vốn định miệt mài theo đuổi, nhưng bỗng chốc chưởng chiêu giữa hai người sớm thay đổi, chiêu thức lúc trước chỉ lưu lại một cái bóng mơ hồ trong lòng hắn mà thôi.
Trong chốc lát, hai người đã đánh ra hơn trăm chiêu, Tề Ninh hơi giật mình.
Hắn nghe nói truyền thuyết, trong lòng hắn, Đại Tông sư sớm đã được xem là xuất phàm, dựa theo cách nói của người khác, họ chẳng khác nào quái vật. Vị Giáo chủ trước mắt này, võ công quả thực tinh diệu tuyệt luân, nhưng Thanh Đồng tướng quân công thủ hơn trăm chiêu với vị Đại Tông sư này lại không hề rơi xuống hạ phong, quả thực khiến Tề Ninh rất kinh ngạc.
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, tám chín phần mười Giáo chủ bế quan tu luyện, giống như Thanh Đồng tướng quân nói, thực lực Giáo chủ đã giảm bớt nhiều, nhưng ngay cả như vậy, Thanh Đồng tướng quân có thể không phân cao thấp với lão, quả thực cũng rất cao minh.
Hai bên lại giao thủ gần trăm chiêu, đột nhiên đều lui về phía sau, kéo ra khoảng cách sáu bảy bước, ngừng bước bất động.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, nghĩ trong lòng chẳng lẽ hai người đã phân thắng bại? Thế nhưng dù xem thế nào, cũng không nhìn ra ai thắng ai thua.
Tề Ninh đang nghĩ hoặc, lại nghe hai người gần như đồng thời cùng hô khẽ một tiếng, rồi lập tức xông tới giống như hai con báo săn, cùng nhảy lên, quyền chưởng giao nhau, lần này đánh hai ba mươi chiêu, lại thối lui, có vẻ hết sức khác thường.
Lê Tây Công hơi cau mày, nhưng lông mày nhanh chóng giãn ra, dường như hiểu được điều gì.
Tề Ninh hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được.
Công phu của hai người này đã tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, rất nhiều chiêu thuật thế gian đối với hai người này mà nói đều đã không cần sử dụng, biết được dù sát thủ lợi hại thế nào, đối phương đều có thể hóa giải dễ dàng, nhất định phải xuất ra chiêu phải thần kỳ, mới có thể khắc định chiến thắng.
Hai người công thủ giằng co, khó phân thắng bại, mỗi lần tách ra, hiển nhiên đều đang suy tư chiêu số khắc địch.
Một lát sau, trông thấy hai người lại ra tay lần nữa, lần này hai bên ra tay nhanh hơn, đã sớm không có ý đồ thăm dò giống như vừa rồi, hai bên đã dò ra thực lực của đối phương, ra tay cũng không tiếp tục lưu tình, quyền pháp chưởng lực thiên biến vạn hóa, nhưng thực lực tương đương, cuối cùng khó phân cao thấp.
Tề Ninh mắt thấy hai đại cao thủ đương thời đánh nhau sống chết, kỳ chiêu xảo pháp, tầng tầng lớp lớp, không biết cao minh tinh diệu hơn Thôi Sơn Thủ mà Hướng Tiêu Dao truyền thụ cho mình bao nhiêu, có lòng muốn học một chiêu hai thức, nhưng tốc độ ngày càng nhanh, chỉ nhìn thấy hai cái bóng giăng khắp nơi, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy xuất chiêu, nhưng phần lớn thời gian chưa kịp nhận ra, chiêu thức đã trôi qua rồi.
Mặc dù trí nhớ của Tề Ninh kinh người, nhưng chiêu thức của hai người này quá mức huyền bí kỳ lạ, hơn nữa động tác quá nhanh, nhìn qua như điện, những chiêu thức kia thoảng qua trước mắt, cũng chỉ nhoáng một cái trong đầu rồi biến mất.
Hắn thầm than trong lòng, cảm thấy nếu cuộc đời này có võ công như vậy, cũng coi như sống không uổng phí.
Nhưng hắn hiểu được trong lòng, trên giang hồ cao thủ nhiều như mây, nhưng có thể đạt tới cảnh giới này quả thực lông phượng râu rồng. Ngũ Đại Tông sư trong thiên hạ, cũng không phải hư danh.
Đây chẳng những cần chuyên cần khổ luyện, lại cần có thiên phú người bình thường không thể sánh bằng.
Tề Ninh thay đổi giữa chừng, tiếp xúc võ đạo không lâu, mặc dù liên tục gặp kỳ ngộ, khiến võ công của hắn đột nhiên tăng mạnh, đặt trong giang hồ cũng coi như cao thủ, nhưng so với hai người trước mắt này vẫn còn kém rất xa, trong lòng hắn biết cho dù nửa đời sau chuyên cần khổ luyện, cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới này.
Vạt áo hai người mang theo gió, chân đạp hàn băng, dùng tuyệt kỹ của bản thân lướt trên đầm băng này, dốc sức va chạm.
Tề Ninh đang đắm chìm trong võ đạo đỉnh phong, bỗng nhiên cảm thấy hơi khác thường, đưa mắt nhìn qua, là Hoa Tưởng Dung mang theo Nhậm Thiên Mạch và ba người, đang chậm rãi nhích tới gần rừng trúc, trong lúc lơ đãng đã đến bên rừng trúc.
Tề Ninh lập tức hiểu được, mấy người kia biết chuyện lớn không ổn, cho nên muốn nhân cơ hội đào tẩu.
Chỉ là hai đại cao thủ quyết đấu, căn bản không để ý chuyện xung quanh, mặc dù Lê Tây Công nhìn thấy, nhưng cũng biết không tiện ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quan tài băng.
Mục đích của y chỉ là vì bảo vệ quan tài băng, hiển nhiên cũng không để ý đến đám người Hoa Tưởng Dung.
Tề Ninh đương nhiên càng không có khả năng đi qua ngăn cản, mắt thấy đám người Hoa Tưởng Dung nhân cơ hội xông vào rừng trúc, thầm nghĩ nữ nhân này quả thực giảo hoạt.
Hai đại cao thủ giao đấu hơn trăm chiêu, động tác dần chậm lại, đột nhiên lại tách ra. Tề Ninh liền nghe được hai người đều cười ha ha, trong tiếng cười, kình lực mười phần.
- Ta biết ngươi.
Thanh Đồng tướng quân cười nói:
- Võ công của các hạ, khiến người ta khen ngợi.
Giáo chủ cũng cười nói:
- Ta cũng biết ngươi, không thể tưởng được võ công của ngươi đã đạt tới cảnh giới như thế rồi.
Tề Ninh nghe hơi hồ đồ, thầm nghĩ hai người này nói chuyện khó hiểu, cũng không biết có ý gì.
Đang lúc hắn nghi hoặc, chợt nhìn thấy cánh tay phải của Giáo chủ chậm rãi tản ra một lớp sương mù, giống như sương lạnh, Thanh Đồng tướng quân cũng mở hai tay, giống như ưng bay, động tác cực kỳ cổ quái.
Thấy cảnh tượng như vậy, nháy mắt Tề Ninh nghĩ tới, hai người này chiến đấu nửa ngày, lại bất phân thắng bại, hiển nhiên chiến ý tràn đầy.
Đối với các cao thủ đứng đầu như vậy mà nói, tu vi võ đạo đương nhiên cao thâm khó lường, nhưng thực chất cũng có chút kiêu ngạo, mặc là ai cũng không cam lòng rơi xuống hạ phong.
Một trận chiến hôm nay với hai đại cao thủ này mà nói, hiển nhiên đều muốn phân ra cao thấp thắng thua, nhưng qua nửa ngày dường như tất cả thủ đoạn đã dùng hết, đều không làm gì được đối phương, lúc này hiển nhiên đã muốn lấy bản sự cuối cùng của mình để phân cao thấp.
Kình phong chợt nổi, liền nhìn thấy Giáo chủ dấn người lên, cánh tay phải thò ra, Thanh Đồng tướng quân hét vang một tiếng, cũng theo gió mà động. Đúng lúc này, Tề Ninh chợt nghe một tiếng rắc đột nhiên vang lên, là đầm băng dưới thân hai đại cao thủ vỡ vụn đùng đùng.
Đầm băng vỡ ra rất nhanh, lan tràn về hướng Lê Tây Công. Lê Tây Công cũng xoay tay, hai tay nâng đáy quan tài băng, khẽ quát một tiếng, liền nâng quan tài băng vút qua bên bờ đầm băng, hiển nhiên lo lắng tai bay vạ gió.
Vụn băng bay tán loạn, hai đại cao thủ biến ảo thành hai cái bóng trong băng vụn. Lúc này Tề Ninh căn bản nhìn không rõ chiêu thức của hai người thế nào, chỉ thấy hai cái bóng kia hòa vào nhau rất nhanh, hình thành một khối khổng lồ, bay lên không, khoảng cách mặt đầm vài thước, chỉ trong chốc lát, liền nhìn thấy hai cái bóng đột nhiên tách ra, dường như hai mũi tên nhọn bắn về phía rừng trúc.
Tề Ninh không biết tình hình thế nào, thế nhưng sau khi hai bóng người tới rừng trúc, liền vô thanh vô tức, trong lúc nhất thời cũng không biết kết quả rốt cuộc thế nào.
Giờ phút này Lê Tây Công cũng nhìn qua rừng trúc, qua nửa ngày liền thấy một bóng người bay ra từ trong rừng trúc, rơi xuống mặt đất, đúng là Hắc Liên Giáo chủ.
Tề Ninh nghĩ thầm xem ra trận đấu này Hắc Liên Giáo chủ thắng, vừa mới nghĩ như vậy, liền thấy Hắc Liên Giáo chủ đi vài bước, thân hình đột nhiên lảo đảo, lập tức khoanh chân ngồi xuống mặt đất, vận công điều tức. Tề Ninh thấy thế, liền biết rõ Giáo chủ tám chín phần là bị tổn thương.
Thanh Đồng tướng quân và Giáo chủ đánh nhau sống chết nửa ngày, tu vi võ đạo sàn sàn nhau, hai người này dù ai tổn thương đối phương, cuối cùng bản thân cũng phải trả giá rất nhiều.
Chỉ thấy chung quanh thân thể Giáo chủ tràn ngập một cỗ sương mù, sương mù kia cũng không phải khí lạnh đầm băng lượn lờ, mà phát tán ra từ trên người Giáo chủ.
Sau một lát, cuối cùng Giáo chủ thu công đứng dậy, đi thẳng về phía Lê Tây Công.
Lê Tây Công là Hắc Liên Thánh sứ, nhìn thấy Giáo chủ, Tề Ninh vốn cho rằng y chắc chắn sẽ hành lễ, nhưng không ngờ Lê Tây Công chỉ xoay người, chắp hai tay sau lưng, không nhìn Giáo chủ.
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy cảnh tượng này tương đối quỷ dị, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Giáo chủ xuất hiện, từng nói qua trong lòng Lê Tây Công coi trọng Hắc Liên Giáo, ân oán trước kia không tiếp tục so đo, hiển nhiên hai người này đã từng có hiềm khích.
Giáo chủ cũng không để ý tới Lê Tây Công, một tay nâng quan tài băng, xoay người rời đi. Lê Tây Công lập tức xoay người kêu lên:
- Chờ một chút.
Giáo chủ cũng không quay đầu lại, Lê Tây Công trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn mang quan tài băng này đi đâu?
Giáo chủ thản nhiên nói:
- Chuyện của bổn tọa, cần ngươi tới hỏi sao?
- Chuyện khác, không liên quan tới ta.
Lê Tây Công cười lạnh nói:
- Thế nhưng quan tài băng này, ta lại không thể không hỏi. Chẳng lẽ ngươi không biết, quan tài băng rời khỏi nơi này, hậu quả sẽ như thế nào?
Giáo chủ cười lạnh nói:
- Kết quả ra sao, do bổn tọa… !
Y còn chưa nói xong, bỗng nhiên khom đùi xuống, quan tài băng kia nhoáng một cái, mắt thấy sẽ rơi ra khỏi tay lão. Lê Tây Công kinh ngạc, lách mình đi tới, đỡ lấy quan tài băng từ tay Giáo chủ.
Giáo chủ quỳ một chân xuống đất, một tay chống mặt đất, toàn thân run rẩy.
Tề Ninh thấy thế cũng lắp bắp kinh hãi, lại nghe Lê Tây Công đột nhiên ra tay, bàn tay liên tục vỗ vào người Giáo chủ. Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ Giáo chủ này chắc chắn bị đả thương cực kỳ nặng nề, nếu không với thực lực Đại Tông sư, không có khả năng ngay cả một chiếc quan tài băng cũng không giữ được.
Lê Tây Công này đột nhiên ra tay, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội hại Giáo chủ? Giữa hai người này chắc chắn có hiềm khích, chỉ là võ công của Lê Tây Công và Giáo chủ cách nhau quá xa, nếu là trước kia tuyệt đối không có cơ hội, nhưng hiện giờ Giáo chủ thương thế rất nặng, đúng là cơ hội cho Lê Tây Công ra tay trả thù.

Tề Ninh đang nghĩ rằng Lê Tây Công muốn nhân cơ hội hạ thủ giáo chủ, thì thấy đột nhiên Lê Tây Công lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ, đưa cho giáo chủ.
Giáo chủ do dự một chút, rồi nhận lấy với vẻ trân trọng, lấy thuốc trong bình ra uống.
Giáo chủ vận công một lát, cuối cùng thong thả đứng dậy, nói:
- Lê Tây Công, ngươi có cơ hội giết ta, vì sao không động thủ?
Lê Tây Công vẫn giữ thái độ không thân thiện, cười lạnh nói: - Ta chỉ biết trị bệnh cứu người, không biết giết người. Giết người vui sướng lắm sao?
Vóc dáng của Lê Tây Công cũng không phải là cao, nhưng thân hình của giáo chủ vẫn thấp hơn y nhiều, đột nhiên giáo chủ cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, từ khi xuất đạo đến nay, ngươi chưa từng giết ai.
Giáo chủ ôm ngực, cau mày nói:
- Lão tặc kia vậy mà đã luyện thành Linh Ưng Thần Công, quả nhiên là cao cường.
- Linh Ưng Thần Công?
Lê Tây Công cau mày nói:
- Đó không phải là giống như hấp thụ đỉnh lô hay sao? Đó đều là công phu đã thất truyền từ lâu mà?
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà có thể lấy được những môn võ công này?
Giáo chủ cũng không trả lời, chỉ nói:
- Hắn cũng bị ta gây thương tích, tuy chạy thoát, nhưng cũng không dám quay lại. Lê Tây Công, hòm băng giao cho ngươi.
Ông ta cũng không nhiều lời, vừa xoay người liền đi thẳng về phía rừng trúc, Lê Tây Công cũng không ngăn cản. Chỉ trong thoáng chốc, giáo chủ đã biến mất trong rừng trúc.
Lúc này Tề Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Lê Công nói:
- Ra đi!
Tề Ninh ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu là ông ta gọi mình, đành từ sau hòn non bộ đi ra, bước chắp tay nói:
- Lê lão tiền bối, đa tạ tiền bối lần trước cứu mạng.
Lê Tây Công cười nói:
- Tiện tay mà thôi, cũng không cần nhiều lời. Các ngươi thật sự là to gan, lại dám chạy tới nơi này.
- Không dám giấu Lê tiền bối, ta cũng là hành động tùy tiện mà tới đây.
Tề Ninh hơi do dự, nghĩ rằng Lê Tây Công đối nhân xử thế khoan dung, lại là sư phụ của Đường Nặc, cho nên hắn cũng không giấu diếm, liền thuật lại sơ qua mọi chuyện từ lúc mình ở trên núi, bị người đánh trộm, cho Lê Tây Công biết.
Lê Tây Công khẽ vuốt râu, hiển nhiên khá hài lòng đối với sự thành thật của Tề Ninh, khẽ gật đầu nói:
- Người cho là trong hòm băng có bảo vật, muốn dùng nó để giao dịch với Hắc Liên giáo, cứu người của Thần Hầu phủ, chiêu này khéo thì vẫn khéo, nhưng như ta đã nói trước đó, chiêu này không thể thực hiện đối với giáo chủ Hắc Liên giáo.
Tề Ninh thở dài:
- Bởi vì ta cũng nghĩ không ra biện pháp khác.
Hắn thử thăm dò:
- Lê tiền bối, tiền bối có phải là người của Hắc Liên giáo?
Lê Tây Công không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Cẩm Y hầu, đánh Thiên Vụ Lĩnh, là dự tính của Thần Hầu phủ, sao ngươi cũng theo tới?
Tề Ninh cau mày nói:
- Chắc hẳn Lê tiền bối cũng biết, kinh thành xuất hiện dịch bệnh, chứng cứ cho thấy, là do Hắc Kiểm Độc Sử Thu Thiên Dịch gây ra…
Lê Tây Công ngắt lời:
- Tuy Thiên Thu Dịch ngang ngược tùy tiện, không phải là người tốt, nhưng hắn biết tự kìm chế, bản thân là tông sư về dùng độc, tuyệt đối không dùng độc đối với dân chúng bình thường. Ông dừng một chút, lại nói:
- Chuyện này ta cũng biết đại khái, Kim Tàm Cổ Độc của Thiên Thu Dịch đã bị người khác lấy trộm, hẳn là có người giá họa cho hắn.
- Nghe nói Kim Tàm Cổ Độc được Thu Thiên Dịch nuôi dưỡng ở Âm Dương Giới, đó là hang ổ của hắn, ai có bản lĩnh lấy trộm Kim Tàm Cổ Độc của hắn?
Lê Tây Công nói:
- Việc này ta cũng đang tiếp tục điều tra, hiện nay cũng có được một chút manh mối, nhưng trước khi điều tra rõ ràng, không thể kết luận.
- Nói như vậy, lần này đôi bên thật sự là hiểu lầm?
Tề Ninh nói:
- Lê tiền bối, nếu là hiểu lầm, tiền bối có thể…
Hiển nhiên Lê Tây Công biết Tề Ninh muốn nói gì, ông ta giơ tay lên:
- Ngươi muốn ta đi hóa giải trận chém giết này?
Tề Ninh chắp tay nói:
- Trận chiến này, đôi bên đều phải tổn thất nặng nề, bởi vì một hiểu lầm mà khiến nhiều người chết như vậy, chuyện này… Lê Tây Công cười ha hả, nói:
- Cẩm Y hầu, theo ta được biết, hoàng đế rất ưa thích ngươi, ông ta cũng có ý đề bạt ngươi. Người được hoàng đế ưa thích, có thật là hồ đồ như vậy không?
- Tiền bối…!
- Ngươi cho rằng trận chiến này là do một chuyện hiểu lầm?
Lê Tây Công cười nhạt:
- Việc Thần Hầu phủ tụ hợp người tám bang, mười sáu phái đánh Hắc Liên giáo, theo ta thấy, đơn giản là một cái bẫy do Tây Môn Vô Ngân tỉ mỉ bày ra mà thôi.
- Cái bẫy?
Tề Ninh hơi cau mày, trên thực tế, đối với hành động lần này, trong lòng hắn cũng luôn ngờ vực.
Lê Tây Công nói:
- Trước khi Thần Hầu phủ sáng lập, giang hồ luôn luôn không yên ổn, gió giục mây vần, các bang các phái không ngừng tranh đấu, khắp nơi trên giang hồ đều là gió tanh mưa máu. Sau khi Thần Hầu phủ thiết lập, dưới tay Tây Môn Vô Ngân, giang hồ mới thái bình.
Tây Môn Vô Ngân cùng các phái trên giang hồ ký kết Thiết Huyết văn, ràng buộc thế lực giang hồ, tuy mục đích của hắn là vì sự yên ổn của triều đình, nhưng tình hình được như vậy, ta thật sự phải trầm trồ khen ngợi hắn.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Thiết Huyết văn tránh cho giang hồ rất nhiều chém giết, giảm đi tình cảnh máu chảy thành sông, xem như là có công rất lớn.
- Thế nhưng ngươi cũng nên hiểu, đám người các bang các phái kia, có ai là người lương thiện? Bọn họ khúm núm đối với Thần Hầu phủ, đơn giản là vì sợ Thần Hầu phủ xuống tay với họ mà thôi.
Lê Tây Công nói:
- Nắm đó, Thần Hầu phủ ký Thiết Huyết văn, dĩ nhiên là ổn định cục diện giang hồ, tuy nhiên lại cũng ẩn giấu tai họa ngầm, chỉ có điều, tình thế lúc ấy như vậy, thì vào lúc ấy, đó là biện pháp tốt nhất.
- Tai họa ngầm?
Tề Ninh hơi đăm chiêu, như không rõ lắm:
- Ý tiền bối là…nuôi hổ gây họa? Trong mắt Lê Tây Công lộ vẻ tán thưởng, cười nói:
- Chuyện đó xem ra ngươi cũng hiểu rồi. Đúng vậy, địa vị của tám bang, mười sáu phái trên giang hồ là như vậy, qua nhiều năm, thực lực của họ đã đã tích lũy dần dần và trở nên rất mạnh. Trước khi có Thần Hầu phủ, giang hồ tha hồ đấu tranh chém giết, không bang phái nào có thể tích góp một trăm phần trăm thực lực, thế nhưng sau nhiều năm không có chém giết, tám bang, mười sáu phái đã dần dần lớn mạnh đến mức trở nên kiêu ngạo.
- Cho nên Thần Hầu phủ bắt đầu kiêng dè những bang phá đó?
Tề Ninh nói:
- Chẳng lẽ…lần này đánh Thiên Vụ Phong…!
- Tám bang mười sáu phái phát triển an toàn, đương nhiên không phải điều Tây Môn Vô Ngân muốn thấy.
Lê Tây Công nói:
- Sở quốc và Bắc Hán song hùng tranh bá, sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ, nếu Thần Hầu phủ vô phương khống chế thế lực giang hồ, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ gặp rắc rối, đương nhiên là sẽ gây trở ngại rất lớn đối với việc Sở quốc chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.
Tề Ninh khẽ gật đầu, bên cạnh đầm băng, khí lạnh bức người, hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, không khỏi liếc nhìn đầm băng, không ngờ lúc này mặt đầm vốn đã vỡ nát, lại dã bắt đầu ngưng kết thành băng, tuy mặt băng còn khá mỏng, nhưng ngưng kết thành băng với tốc độ nhanh như vậy, thật sự là rất hiếm thấy, cũng có thể thấy được đầm băng lạnh giá tới mức nào, thảo nào mình thấy cả người rất lạnh.
- Tám bang mười sáu phái của ngày hôm nay, cũng không phải Tây Môn Vô Ngân muốn làm gì thì làm.
Lê Tây Công thản nhiên nói:
- Tuy rằng tám bang mười sáu phái đều có tính toán của riêng mình, không môn phái nào dám đối kháng với Thần Hầu phủ, bề ngoài thì tuân theo Thần Hầu phủ, nhưng nếu Thần Hầu phủ tùy tiện động chạm tới bất cứ môn phái nào, có câu thỏ tử hồ bi, những bang phái khác tất nhiên sẽ cùng nhau liên thủ, đến lúc đó, e rằng Thần Hầu phủ cũng không thể khống chế nổi.
Tề Ninh thở dài:
- Bởi vậy cho nên, Tây Môn Vô Ngân nghĩ ra chiêu kia, để trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
- Hắc Liên giáo luôn hoạt động ở vùng biên giới phía tây, thế lực vươn xa nhất, cũng không vượt qua Ba Thục.
Lê Tây Công vuốt râu nói:
- Người trên giang hồ biết Hắc Liên giáo cũng không nhiều, nhưng Tây Môn Vô Ngân đương nhiên biết, hơn nữa hắn đương nhiên cũng biết, võ công của Hắc Liên giáo chủ đã đạt tới cảnh giới đại tông sư.
Tề Ninh nói:
- Tám bang mười sáu phái đuôi to khó vẫy, Thần Hầu phủ lại không thể khiến họ tiêu hao lực lượng lẫn nhau, dù sao thì, một khi những bang phái này nổi lên tranh đấu, vi phạm Thiết Huyết văn, như vậy tất nhiên các thế lực lớn nhỏ trên giang hồ rơi vào hỗn loạn, đây là tai họa ngầm thực sự đối với Thiết Huyết văn năm đó.
- Đúng vậy.
Lê Tây Công gật đầu nói:
- Thế nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp nước Sở, ngoài Hắc Liên giáo, cũng không có thế lực nào khác có đủ năng lực làm suy yếu thực lực của tám bang mười sáu phái, đó là suy nghĩ của Tây Môn Vô Ngân.
Ông ta cười nhạt:
- Suy cho cùng, Hắc Liên giáo có một vị đại tông sư.
Thời thế hiện nay, cũng chỉ có đại tông sư mới có thể mang đến sự uy hiếp cho tám bang mười sáu phái.
Trong năm vị đại tông sư trong thiên hạ, thì ba vị Bắc Hán Mục Vân hầu Bắc Đường Huyễn Dạ, Đông Tề Bạch Vân đảo chủ Mạc Lan Thương, Thanh Tạng Đại Tuyết Sơn Trục Nhật Pháp Vương, đều là người nước khác, đương nhiên Thần Hầu phủ không có năng lực làm cho ba vị đại tông sư này giúp mình đối phó với tám bang mười sáu phái, mà Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành thì xuất thân từ Cẩm Y hầu phủ, vị đại tông sư duy nhất có thể làm suy yếu tám bang mười sáu phái, chỉ có thể là giáo chủ Hắc Liên giáo.
Lê Tây Công chậm rãi nói:
- Hành động lần này, tuyệt đối không phải là quyết định một sớm một chiều, nếu ta đoán không lầm, Tây Môn Vô Ngân đã trù liệu việc này từ lâu, thậm chí… Ông ta cười lạnh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
- Chẳng lẽ tiền bối nghĩ rằng, dịch độc ở kinh thành, cũng là mưu đồ của Tây Môn Vô Ngân? Tề Ninh cau mày nói:
- Hẳn là ông ta không đến mức ác độc như vậy chứ? Dù sao đó không phải chuyện đùa, nếu Tây Môn Vô Ngân thật sự có liên quan, một khi bị tra ra, cho dù ông ta là thần hầu của Thần Hầu phủ, triều đình cũng sẽ không bỏ qua.
Lê Tây Công hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Ý này của ngươi cũng không tồi.
- Nói tới dịch độc, còn phải tạ ơn tiền bối.
Tề Ninh chắp tay nói:
- Nếu không có Đường cô nương, tai họa dịch độc vô phương tránh thoát.
Lê Tây Công nghe Tề Ninh nhắc tới Đường Nặc, trong đôi mắt hiện ra vẻ ấm áp, cười nói:
- Nha đầu đó không ở bên cạnh ta, bản lĩnh lại tăng lên thấy rõ. Tề Ninh, nó ở chỗ ngươi, cần phải rất chiếu cố nó, nếu để nó mất một sợi tóc, ta sẽ không tha cho ngươi.
Ông ta cố tình nghiêm mặt, nói:
- Võ công của ta bình thường qua quýt, có thể không đối phó nổi Cẩm Y hầu phủ, nhưng nếu ta cầu người trên giang hồ, cũng không có mấy người không nể mặt ta.
Đương nhiên Tề Ninh hiểu được điều này, trà trộn trên giang hồ, làm sao tránh khỏi lúc bị thương, bị bệnh khó chữa, nếu có thể khiến thần y trong thiên hạ mắc nợ ân tình với mình, thì chẳng khác nào có thêm một cái mạng, câu nói của Lê Tây Công thật sự không khoa trương chút nào.
Tề Ninh cũng biết, Lê Tây Sơn cố ý nghiêm mặt lại, đơn giản là vì lo lắng Đường Nặc gặp thiệt thòi ở Cẩm Y hầu phủ mà thôi, hắn nghiêm nghị nói:
- Tiền bối yên tâm, nếu Đường cô nương thiếu đi một cọng tóc, dù tiền bối không truy cứu, ta cũng sẽ chủ động tạ tội với tiền bối. Lê Tây Công khẽ gật đầu,nói:
- Bất kể là dịch độc ở kinh thành có liên quan tới Tây Môn Vô Ngân hay không, nhưng mà tai họa này, đã tạo cơ hội cho Thần Hầu đại nhân.
Ông ta cười nhạt:
- Tuổi hắn đã cao, đương nhiên hy vọng là trước khi mình truyền lại địa vị thần hầu cho đệ tử, thế lực giang hồ vẫn còn nằm dưới sự khống chế vững vàng của Thần Hầu phủ, vì thế hắn trăm phương ngàn kế tìm cách gây ra cuộc chém giết gió tanh mưa máu này.
ạng nhà em dạo này dậy thì nên đỏng ảnh quá chừng, up rồi mà nó ko.... lên, ên thành thử ra lại sót. Vui lòng đọc 40 sau 441 giúp em nhé. Cám ơn các IP nhiều ạ!

Tuy Tề Ninh hiểu biết một ít về giang hồ nhưng cũng không quá sâu, lúc này hắn nghe Lê Tây Công nói vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái, cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Tây Môn Vô Ngân lại kiên trì đổ trách nhiệm trận dịch bệnh trong thành lên đầu Thu Thiên Dịch.
Nam Sở cùng Bắc Hán tranh đấu, sau trận chiến lớn Tần Hoài chắc chắn đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến phía sau.
Vua mới của nước Sở lên ngôi, thực lực quốc gia chưa ổn định, trong triều bè cánh đấu đá lẫn nhau, nếu giang hồ dưới sự không chế của phủ Thần Hầu thoát khỏi trói buộc thì tất nhiên nước Sở sẽ gặp phải một hồi tai nạn.
Mượn nhờ cơ hội kinh thành bị dịch bệnh, cuốn Hắc Liên giáo vào, triệu tập tám bang, mười sáu phái cùng tấn công, sau khi trải qua trận chiến này bên nào cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề, đối với phủ Thần Hầu mà nói, tất nhiên là cầu còn không được, kể từ đó, đợi đến lúc Hiên Viên Phá tiếp quản phủ Thần Hầu, ít nhất cũng có thể khống chế được cục diện trên giang hồ.
- Cẩm y hầu, lần này ngươi đến Tây Thùy có phải là ý của Tây Môn Vô Ngân hay không?
Lê Tây Công nhìn Sở Hoan.
- Có phải y bảo ngươi tham gia vào hành động lần này không?
Tề Ninh nói:
- Là ý của hoàng thượng.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tiểu hoàng đế phái hắn đến Tây Xuyên trước là vì muốn mình điều tra sự kiện động Hắc Nham, không cần nhúng tay vào những việc khác.
Lúc sự kiện động Hắc Nham xảy ra, phủ Thần Hầu đã bắt đầu tìm cách đánh Hắc Liên giáo, tiểu hoàng đế cũng không bảo hắn tham gia vào hành động đó.
Lê Tây Công thấy Tề Ninh giống như có điều suy nghĩ liền nói:
- Tây Môn Vô Ngân chính là đại thần quan trọng của nước Sở, tất nhiên cũng có tiếng nói trước mặt hoàng đế. Nếu ông ta chịu nói vài câu trước mặt hoàng đế thì… - Lê tiền bối, ý của ngài là Hoàng thượng phái ta đến Thiên Vụ Lĩnh là do Tây Môn Vô Ngân thúc đẩy ư?
Lê Tây Công cười nhạt nói:
- Ta không phải người trong triều, cũng chưa từng gặp hoàng đế nhưng dựa vào hiểu biết của ta về Tây Môn Vô Ngân thì rất có khả năng này.
- Thế nhưng chuyện này thì có lợi gì cho ông ta?
Tề Ninh cau mày nói.
- Chẳng lẽ ông ta đã sớm biết trận đánh ở Thiên Vụ Lĩnh sẽ thất bại nên muốn ta chịu trách nhiệm hay sao?
Lê Tây Công lắc đầu nói:
- Điều này chưa chắc là mục đích thật sự của y.
Ông ta ngừng lại một chút mới hỏi tiếp:
- Tề Ninh, Bắc Cung Liên Thành còn sống hay không?
Tề Ninh khẽ giật mình, thấy Lê Tây Công nhìn mình chăm chú thì hơi do dự, trong lòng hắn nghĩ dù Lê Tây Công là sư phụ của Đường Nặc, cũng tương đối hiền hòa nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn bên ngoài, dù sao lão già này cũng có liên quan sâu xa đến Hắc Liên giáo nên hắn chỉ có thể nói:
- Lê lão tiền bối, thật không dám giấu, ta cũng không có cách nào biết được chính xác Kiếm Thần lão nhân gia có còn ở trên đời hay không.
Lê Tây Công nói:
- Cẩm y hầu, thứ cho ta nói một câu không dễ nghe, nếu như ngươi chết trong trận chiến ở Thiên Vụ Lĩnh mà Bắc Cung Liên Thành còn sống thì sau đó sẽ thế nào?
Tề Ninh lập tức hiểu được, sợ hãi nói:
- Chẳng lẽ Tây Môn Vô Ngân muốn tạo ra thù hận giữa Kiếm Thần và Hắc Liên giáo chủ?
- Kiếm Thần chính là đại tông sư, ngươi và ông ta có quan hệ mật thiết, cho dù không phải vì ngươi thì vì danh dự của bản thân ông ta cũng sẽ phải có hành động của mình.
Lê Tây Công nói.
- Động đến Cẩm y hầu giống như vuốt râu hùm của Bắc Cung Liên Thành, chắc chắn hai đại tông sư sẽ phải trải qua một trận chiến sống còn.
Y vuốt râu cười nhạt.
- Mọi người xem đại tông sư như một con quái vật không nên tồn tại trên thế gian, Tây Môn Vô Ngân khống chế giang hồ miền nam nhưng chưa từng bao giờ khống chế Ba Thục, thứ có thể uy hiếp trí mạng đến phủ Thần Hầu cũng chỉ có đại tông sư mà thôi.
- Mượn đao giết người!
Tề Ninh giật mình.
Hắn thật không ngờ đến, trong trận chiến Thiên Vụ Lĩnh lại giấu sự xảo trá đến không ngờ của Tây Môn Vô Ngân, tuy lời nói của Lê Tây Công chỉ là từ một phía, cũng là lời suy đoán không có chứng cứ nhưng không thể không thừa nhận ông ta phân tích rất có lý.
Thật ra hắn đã sớm biết Tây Môn Vô Ngân không đơn giản nhưng nghĩ đến việc lần này mình đến Thiên Vụ Lĩnh là do một tay y sắp đặt, mình chỉ là quân cờ dưới tay y thì hắn cũng thấy không thoải mái chút nào.
- Lê tiền bối, tình hình chiến đấu hai bên hiện nay như thế nào rồi, ngài có biết không?
Tề Ninh hỏi.
Lê Tây Công lắc đầu nói:
- Trận chiến giữa phủ Thần Hầu và Hắc Liên giáo là chuyện giữa bọn họ với nhau, ta sẽ không nhúng tay vào.
Y xoay người, vác quan tài băng lên, đi lên mặt băng, đặt nó vào trong đầm, dù mặt đầm đã kết băng nhưng tầng băng còn mỏng, quan tài băng không hề nhẹ, đặt ở phía trên lập tức đè vỡ mặt băng, quan tài nhanh chóng chìm xuống phía dưới đầm.
Tề Ninh hơi tiếc nuối, mất công cả buổi mà đến giờ hắn cũng không biết cuối cùng trong quan tài băng có vật gì.
Lê Tây Công nhìn quan tài băng chìm xuống đáy đầm, lúc này mới thở phào, y quay đầu lại thấy Tề Ninh vẫn đang chăm chú nhìn mặt nước liền nói:
- Chỗ này vốn là nơi bí ẩn nhưng đã bị người khác phát hiện, cần phải tìm chỗ mới thôi.
- Lê tiền bối, bọn họ tốn rất nhiều tâm trí cho cái quan tài băng này, bên trong có….
Lê Tây Công nói:
- Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì, cũng không thể nói cho ngươi được, có lẽ đồ vật trong này có tác dụng với người khác nhưng đối với ngươi thì vô dụng.
Y ngừng một chút, thấy vẻ mặt Tề Ninh mờ mịt liền thở dài.
- Trong này có một người!
- A?
Tề Ninh khẽ giật mình.
- Trong này là người?
Thấy Lê Tây Công gật đầu, hắn ngạc nhiên nói:
- Đám người kia vì một cái xác chết thì đúng là…
Lê Tây Công sầm mặt lại nói:
- Xác chết? Ai nói cho ngươi bên trong là một xác chết?
Tề Ninh tỏ ra ngạc nhiên, nghĩ trong lòng đã nằm trong quan tài không phải xác chết thì là gì.
Hình như Lê Tây Công cũng không muốn giải thích, y xua tay nói:
- Ngươi mau rời khỏi nơi này, không nên ở đây lâu, chỗ này rất lạnh, ở lại một thời gian dài sẽ có hại với thân thể.
Tề Ninh nói:
- Lê tiền bối, thật ra vãn bối muốn cầu ngài một việc.
- Ta biết ngươi muốn cầu cái gì.
Lê Tây Công nói.
- Ngươi vẫn muốn ta ra mặt, giải quyết trận chiến giữa hai bên, ta nói thật với ngươi, đừng nói là ta không muốn tham gia vào chuyện này, cho dù ta thật sự ra mặt thì cũng chẳng làm được chuyện gì.
Ngươi cho là một ông già như ta có năng lực lớn đến thế sao, nói mấy câu là hai bên lập tức đình chiến?
Y thở dài nói:
- Lần này nhất định bên điện Hắc Thạch kia máu sẽ chảy thành sông. Tề Ninh, ta thấy ngươi nên tránh mặt một thời gian, hai bên loạn chiến chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể ném cái mạng nhỏ của ngươi vào theo đấy.
Y vừa nói xong lại nghe thấy một giọng nói vang lên:
- Hầu gia, ngài không cần phải đi đến điện Hắc Thạch, ta…. tự ta đi là được.
Tề Ninh dựa vào tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh vác tiểu yêu nữ A Não đi ra từ phía sau hòn non bộ.
A Não đang nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Lê Tây Công liền ngẩn ra một chút sau đó lập tức kêu lên:
- Lê lão đầu, mau tới cứu ta!
Lê Tây Công liếc nàng một cái sau đó không thèm quan tâm đến nữa.
- Này, Lê lão đầu, ngươi không nhận ra ta hay sao ?
Tiểu yêu nữ vội kêu lên.
- Ta là tiểu A Não? Ngươi đừng giả vờ giả vịt không quen biết ta.
Lê Tây Công quay đầu lại nhìn, tức giận nói :
- Lão độc vật dạy ra một tiểu độc vật, tiểu A Não, ta hỏi ngươi, có phải chính ngươi đã phá hủy vườn thuốc của ta hay không ?
Tiểu yêu nữ khẽ giật mình, tỏ ra hơi xấu hổ.
Tề Ninh còn nhớ rõ, lần đó tiểu yêu nữ tìm được Đường Nặc, muốn lấy cuốn «bách thảo tập» trong tay Đường Nặc nhưng ngược lại sách không lấy được còn chịu thiệt nặng, trước khi bỏ đi vì tức giận nên nàng đã phá hủy hết thảo dược trong vườn thuốc.
Tiểu yêu nữ đảo mắt, tội nghiệp nói :
- Lê lão đầu, dù ta đã làm sai nhưng lão lớn tuổi như vậy rồi, không nên chấp nhặt với trẻ con mới phải chứ.
- Trẻ con?
Tề Ninh nhìn lướt qua toàn thân tiểu yêu nữ, mặc dù dáng người nàng nhỏ nhắn nhưng da thịt trắng nõn, bộ ngực cũng đã hơi nhô lên, dù chưa phát dục hoàn toàn vẫn có hình dáng của một thiếu nữ, hắn cười lạnh nói :
- Nhìn hình dáng của ngươi xem, vẫn còn trẻ con hay sao? Tâm ngoan thủ lạt, giảo hoạt đa đoan, ngươi chính là một đại ma đầu.
Tiểu yêu nữ tỏ vẻ đáng thương nói :
- Đây đều là sư phụ dạy ta, không phải lỗi của ta. Lê lão đầu, lão và sư phụ ta là đồng môn, cuối cùng cũng không thể đứng yên nhìn ta bị bắt nạt chứ, không thể thấy chết mà không cứu được? Nếu ta xảy ra chuyện thì làm sao lão bàn giao lại với sư phụ ta được?
- Bàn giao lại với y ?
Lê Tây Công nhổ nước bọt tức giận nói :
- Ta đã sớm cùng y cắt đứt tình nghĩa, từ lâu không còn là đồng môn, ngươi sống hay chết thì có quan hệ gì đến ta?
Y liên tục phất tay tỏ ra vô cùng phiền chán.
- Mang nàng đi, mang nàng đi, đừng để cho ta nhìn thấy hai thầy trò bọn họ.
Tề Ninh còn đang lo lắng Lê Tây Công bảo mình thả A Não đi, hắn thấy y nói vậy cũng không nói nhiều mà đập vai tiểu yêu nữ.
- Lê tiền bối không muốn nhìn thấy ngươi, đi cùng chúng ta thôi.
Tiểu yêu nữ thấy Lê Tây Công thờ ơ thì vẻ mặt đang đáng yêu chuyển sang hung ác, mắng:
- Lê lão đầu, tên bại hoại, lại dám trơ mắt nhìn bọn hắn bắt nạt ta, được rồi, thù này ta nhớ kỹ, chờ tay quay lại sẽ thu dọn lão, đúng rồi, còn tên đệ tử tốt nhà lão nữa, ta sẽ khiến thầy trò lão phải hối hận.
Lê Tây Công chắp hai tay sau lưng, xoay người sang chỗ khác không để ý đến.
Tề Ninh lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn hại người thì cần phải sống mới được.
Hắn dùng sức đẩy một cái, tiểu yêu nữ lảo đảo lao về phía trước, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, nàng quay đầu lại, hung ác nói :
- Ngươi muốn làm gì ?
Tề Ninh nói :
- Mang bọn ta đến điện Hắc Thạch.
Lê Tây Công khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Tây Môn Chiến Anh lại giật mình hơi cúi đầu nói :
- Hầu gia, thật ra, thật ra ngài không cần lên núi cùng chúng ta, chỗ đó vô cùng nguy hiểm, ngài… - Không cần nói thêm nữa.
Tề Ninh thở dài.
- Nếu trên núi nguy hiểm thì ta cũng không thể trơ mắt nhìn một mình ngươi đi mạo hiểm được, ta biết không thể khuyên ngươi được, ngươi nhất định muốn lên núi.
Tây Môn Chiến Anh nhìn Tề Ninh, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ cảm kích nói:
- Hầu gia, cảm… cảm ơn ngài.
Tiểu yêu nữ nói:
- Mông lớn, ngươi cho rằng hắn có lòng tốt hay sao? Nhất định là hắn muốn ngươi làm vợ của hắn, nhìn vừa mắt mông lớn ngươi nên mới ra mặt, ta liếc qua một cái là biết trong lòng hắn nghĩ gì rồi.
Tây Môn Chiến Anh vừa xấu hổ vừa tức giận quát:
- Im miệng.
Nàng làm bộ muốn đánh.
Tiểu yêu nữ lạnh lùng hừ một tiếng, lúc trước nàng đã từng bị đánh qua, hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, nàng nói:
- Im miệng thì im miệng, dù sao thì ta vẫn nói đúng. Thấy Tề Ninh cũng lạnh lùng nhìn mình nàng không dám nói thêm gì nữa, quay mặt đi, trong lòng tiếp tục tính toán làm thế nào để thoát khỏi bàn tay của Tề Ninh, chờ cơ hội trả thù.

Ba người ra khỏi rừng trúc, Tề Ninh lo lắng Giáo chủ Hắc Liên Giáo sẽ ở trong lầu các trong hồ, cho nên không chọn con đường gần nhất đi qua lầu các, mà vượt qua hồ sương mù, đến rừng mai, rồi xuyên qua rừng mai.
Rời khỏi rừng mai không mất bao lâu, lại đi qua một hành lang, rất nhanh phía trước đã có một vách đá chắn đường. Vách đá này khá là bóng loáng, rất khác với các vách đá lớn khác, muốn leo lên cũng không dễ.
Cũng may trên vách đá buông xuống không ít dây leo, có thể bám theo mà lên.
Tề Ninh đưa Hàn Nhận cho Tây Môn Chiến Anh, để cho nàng leo lên trước rồi mới cởi dây thừng cho tiểu yêu nữ, để nàng ta cũng leo lên.
Hắn biết nàng ta rất giảo hoạt, cho nên trước đó đã để cho Tây Môn Chiến Anh lục soát sạch sẽ trên người nàng, xác định không có xà trùng châm độc gì mới yên tâm.
Tề Ninh muốn cùng Tây Môn Chiến Anh lên núi, đương nhiên phải hành động lỗ mãng.
Hắn hiểu rõ, với tính tình của Tây Môn Chiến Anh, đồng đội đều đang khổ chiến trên chân núi, tuyệt đối nàng không thể thong thả.
Dẫu sao Tiểu Hoàng đế cũng đã có chỉ, để cho Tề Ninh hiệp trợ Hiên Viên Phá phụ trách hành động này, nếu mình không lên núi mà lại ở đây vội vàng quay về Kinh thành, đương nhiên cũng không thể trả lời được với triều đình. Huống chi hắn cũng hiểu, cho dù là Hoài Nam Vương hay Trung Nghĩa Hầu, đều đang chằm chằm nhìn nơi này, nếu mình sợ địch mà chạy, chỉ sợ hai nhóm người này sẽ cuốn lấy mình không tha.
Lúc này Hắc Thạch điện vô cùng hung hiểm, Tề Ninh vẫn hoàn toàn không biết gì về tình hình chiến đấu hiện tại, nhưng có tiểu yêu nữ trong tay cũng coi như có một lá bùa hộ mệnh.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy tiểu yêu nữ có thể tới lui tự nhiên ở Mê Hoa Cốc, có lẽ cũng không phải vì là đồ đệ của Thu Thiên Dịch, thậm chí không chỉ là vì Giáo chủ Hắc Liên giáo sủng ái nàng, chưa hẳn đã không có ẩn tình khác, giữ được nàng trong tay, cho dù không cứu được người khác nhưng bảo trụ mình và Tây Môn Chiến Anh bình yên lui ra được sẽ không có vấn đề quá lớn.
Tây Môn Chiến Anh trèo lên vách đá, từ trên cao nhìn xuống thăm dò, Tề Ninh mới cho tiểu yêu nữ bám vào dây leo lên.
Vách đá đều có dây leo lớn bằng cánh tay, rõ ràng đã mọc từ rất lâu rồi. Trên Thiên Vụ Lĩnh này vách núi rất cheo leo, đường nhỏ cốc sâu cũng hằng hà sa số. Với năng lực của Hắc Liên giáo, muốn mở ra một con đường trên vách đá dựng đứng thật ra cũng không phải việc khó, nhưng chỉ dùng dây leo lên xuống, hiển nhiên cũng là vì không muốn người ta dễ dàng tới nơi này.
Tiểu yêu nữ thân hình linh hoạt, leo dây leo cũng quen tay dễ làm, đến chừng giữa đường, Tề Ninh mới bắt lấy dây leo leo lên, vừa mới bò lên trên không vài bước đã nghe có tiếng chuông báo thanh thúy vang lên. Hắn ngẩng đầu, thì thấy tiểu yêu nữ đang bám lấy dây leo, không trèo lên nữa mà từ trên nhìn xuống mình, tươi cười.
Tề Ninh thấy chuyện có gì đó không ổn, đúng lúc này, có tiếng ưng rít, quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy giữa không trung có một bóng đen đang gào thét tới.
Tây Môn Chiến Anh cũng ngẩng đầu nhìn qua. Tề Ninh bỗng tỉnh ngộ, mới hiểu đây là quỷ kế của tiểu yêu nữ, thấy con ưng đen kia sắp đến nơi, bèn kêu lên:
- Chiến Anh, chém dây leo, mau chém dây leo!
Không hiểu là vì cớ gì, nhưng Tây Môn Chiến Anh hiểu rõ có biến, không nói nhiều, bèn vung Hàn Nhận chém xuống dây leo.
Lúc này Tề Ninh chỉ nghĩ đến tiểu yêu nữ này chẳng những am hiểu độc dược, còn nuôi một con chim ưng, thậm chí hắn còn nhớ rõ, con chim ưng kia hình như được gọi là Hắc Thiểm. Tiếng cười vừa rồi của tiểu yêu nữ kia hiển nhiên là đang gọi chim ưng gần đó.
Tiểu yêu nữ ở chính giữa sợi dây leo, lên hay xuống đều khá xa, có thể nói là tạm thời thoát ra được khỏi khống chế của Tề Ninh, nàng nhân cơ hội này gọi Hắc Thiểm tới. Hắc Thiểm kia gào thét xông tới, móng bật ra như móc thép, từ trên hạ xuống, sắp bắt được tiểu yêu nữ.
Tiểu yêu nữ cười nói:
- Tề Ninh, cái tên hỗn đản nhà ngươi, xem ngươi có bản lãnh gì…!
Tề Ninh đã hiểu, Hắc Thiểm kia rất khỏe, một khi bắt được tiểu yêu nữ, thân thể nàng ta nhẹ nhàng, đủ để cho nó cắp mang đi.
Mắt thấy Hắc Thiểm sắp bắt được tiểu yêu nữ, nàng ta có vẻ khá đắc ý, không hề lo lắng thả lỏng cơ thể. Vừa lúc đó, Tây Môn Chiến Anh chém đứt dây leo, toàn bộ dây leo lập tức rơi xuống, tiểu yêu nữ kinh hô một tiếng, cả người ngã khỏi dây leo…
Từ dưới đất lên vách núi cao hơn mười trượng, nàng ta đang ở giữ chừng, cách mặt đất cũng chừng mấy trượng, nếu rớt xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Tề Ninh đã ở dưới đất, thấy Hắc Thiểm kia tới bắt tiểu yêu nữ, nắm hai tảng đá, vận nội lực ném về phía Hắc Thiểm.
Tiểu yêu nữ này cực kỳ quen thuộc với Thiên Vụ lĩnh, một khi không nắm giữ được, muốn tìm lại được nàng ta gần như không có khả năng. Nha đầu kia lại là người có hận tất báo, sau này tất sẽ dẫn người trả thù, khi đó Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh muốn bình yên thoát thân cũng cực kỳ khó khăn.
Nên hắn không lưu tay, hai tảng đá như đạn pháo liên tiếp đánh tới Hắc Thiểm, tốc độ cực nhanh, dù con ưng kia không hề chậm nhưng vẫn bị một tảng đá ném trúng cánh, rít lên một tiếng, không thể tới gần tiểu yêu nữ hơn, cánh nó đã bị thương, phải cố gắng lắm để né tránh.
Lúc này tiểu yêu nữ rơi xuống như một tảng đá, Tề Ninh nghĩ lại nàng ta tâm ngoan thủ lạt giảo hoạt đa đoan, chỉ hận không thể nhìn nàng ta ngã chết, nhưng lúc này lại không thể để cho nàng ta chết. Ngay trong tích tắc trước khi nàng ta rơi xuống hắn giơ tay ra bắt được cánh tay nàng ta, sau đó thuận thế quay một vòng, hóa giải lực rơi của nàng ta.
Tiểu yêu nữ tái mặt, ngồi dưới đất òa lên khóc, cực kỳ thương tâm.
Tề Ninh đang bực mình, nên mắng:
- Đừng có khóc. Khóc nữa ta tát cho hai cái đấy.
Tiểu yêu nữ kia vẫn khóc ròng:
- Không chơi, không chơi, ngươi giết ta đi, huhuhu, các ngươi… các ngươi quá bắt nạt người khác rồi. Các ngươi muốn hại chết ta, suýt nữa thì ta chết rồi… Tây Môn Chiến Anh đã lên trên, hỏi vọng xuống:
- Hầu gia, ngài thế nào rồi?
Tề Ninh ngẩng đầu lên đáp:
- Không việc gì, chúng ta sẽ lập tức đi lên.
- Ta không lên. Đánh chết ta cũng không lên, ngươi muốn hại chết ta, ta sẽ không mắc mưu đâu.
Tề Ninh bắt được cánh tay nàng ta, chỉ cảm thấy nàng tay da thịt nõn nà, mịn màng vô cùng, cười lạnh:
- A Não, Hắc Liên giáo và triều đình là địch, hai bên đã máu chảy thành sông, ta giết thêm ngươi thật sự không đáng kể gì. Ngươi chớ có giả vờ giả vịt trước mặt ta, ta không bị lừa đâu.
Một tay hắn kéo nàng ta:
- Ngươi còn khóc thêm một tiếng nữa ta sẽ hủy dung ngươi, ngươi có tin không?
Hắn nâng tay kia lên, cầm theo một khối đá vụn sắc bén, muốn hủy dung một người không hề khó.
Thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, hai tròng mắt mang theo sát ý không hề giống như đe dọa, tiểu yêu nữ như quả cầu da xì hơi, ngẩng đầu nhìn, không thấy Hắc Thiểm đâu, đành nói:
- Hắc Thiểm bị thương, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Lời này ngươi nói vô số lần rồi, chờ sau này ngươi có thể sống sót rồi nói.
Tề Ninh tức giận, kéo tiểu yêu nữ đến một sợi dây leo khác bên cạnh:
- Vừa rồi là lần cuối cùng, ta cam đoan với ngươi, ngươi còn lừa bịp nữa, ta sẽ không có kiên nhẫn chơi với ngươi nữa đâu, có nghe chưa?
Tiểu yêu nữ không nói gì, có vẻ cam lòng.
- Có nghe hay không?
Tề Ninh lạnh lùng hỏi lại.
Quả thật là nàng ta hơi sợ, cúi đầu đáp :
- Hỏi thì hỏi, làm gì mà dữ dội vậy. Chỉ cần… chỉ cần các ngươi không làm ta sợ, ta sẽ nghe lời.
Tề Ninh chỉ dây leo:
- Lên đi, ta sẽ đi ngay sau ngươi.
Hắn ngẩng đầu:
- Chiến Anh, nếu lại nhìn thấy con chim ưng quay lại lập tức chặt dây leo.
Lúc này Tây Môn Chiến Anh đã hiểu nguyên nhân, đáp:
- Ta biết rồi.
Hy vọng vỡ tan, tiểu yêu nữ không thể làm gì khác là theo như lời Tề Ninh bám vào dây leo trèo lên.
Hắn lập tức đi theo dưới nàng ta.
Nàng ta rất quen thuộc nơi này, leo không hề chậm. Kiếp trước Tề Ninh đã trải qua đặc huấn, ký ức leo núi vẫn còn nguyên, hai người khi lên khi xuống, gần như không có khoảng cách.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đầy cổ quái.
Tiểu yêu nữ này mặc kiểu người Miêu, bàn chân buộc dây màu xanh, bắp đùi không che, chỉ mặc một chiếc váy màu xanh biếc, ở vị trí này hắn từ dưới nhìn lên có thể thấy rất rõ hai bắp đùi nõn nà căng tròn. Hắn còn tưởng rằng bên dưới tiểu yêu nữ này còn mặc quần ngắn rộng, dẫu sao thì hắn cũng đã nhìn thấy Miêu trang của Y Phù, bên dưới váy còn có quần ngắn.
Nhưng lúc này nhìn lên lại thấy tiểu yêu nữ này không mặc quần ngắn giống như Y Phù, giống như dùng dây dài màu trắng tùy tiện che đi thôi, rất giống quần lót tam giác của đời sau. Loại quần này, nữ tử nhà Hán nghĩ cũng không nghĩ tới, cho dù là nữ tử Miêu gia cũng không lớn mật thế, không ngờ tiểu yêu nữ lại mặc như vậy.
Sợi dây lưng trắng kia lẩn vào trong thịt, hơi run rẩy, đầy đặn nhô lên, khoe ra rõ cặp mông nõn nà trắng trẻo vểnh cao, kể cả thứ giữa hai chân cũng như ẩn như hiện, vì quá gần, sợi dây trắng lại hơi chật, nên dường như ẩn hiện chút cỏ đen.
Tiểu yêu nữ lại không biết, vẫn trèo lên, khi hai chân giao qua nhau phơi ra một mảng trắng nõn nà lớn, xuân quang vô hạn.
Tề Ninh vội vàng tập trung lại, hơi xấu hổ, nhưng trong lòng không nhịn được mà thầm nghĩ tiểu yêu nữ này nhìn qua thì nhỏ nhắn không ngờ nơi nên thành thục lại không hề kém nữ tử trưởng thành.
Tuổi còn nhỏ, mà không chỉ tướng mạo xinh đẹp, mà phát dục cũng không tệ, ngực cao, đồi cỏ giữa đùi cũng đầy, thêm vài năm nữa lớn hẳn, nhất định sẽ có tiền vốn cực kỳ thâm hậu, đến khi đó, với tính tình của nàng ta, tất sẽ là một mối họa lớn cho giang hồ.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Lên đến sườn núi, trước mặt là một hẻm núi, hai bên trái phải đều có một ngọn núi, sương mù dày đặc lượn lờ, địa hình kỳ dị, kiểu địa hình núi trong núi này rất nhiều.
Tiểu yêu nữ vừa mới đứng vững, Tây Môn Chiến Anh đã vung một cái tát tới, nhưng Tiểu Yêu Nữ khá linh hoạt, nghiêng người tránh được, sau đó tức giận nói:
-Sao lại ra tay chứ?
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh hỏi:
-Vừa rồi ngươi lại muốn trốn đi đúng không?
Tiểu Yêu nữ tức giận đáp:
-Nếu ngươi rơi vào tay kẻ xấu thì chẳng lẽ không muốn chạy trốn chắc? Mình không có bản lĩnh thì cũng đừng trách người khác.
Tây Môn Chiến Anh lại muốn lao lên nữa, Tề Ninh đã nói:
-Đừng nói nữa, A Não, ngươi dẫn đường đi.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, thật sự khiến tiểu yêu nữ rất sợ hãi.
Tây Môn Chiến Anh hừ lạnh một tiếng, hai người hai bên trái phải trông chừng tiểu yêu nữ, mặc dù tiểu yêu nữ xảo trá đa đoan, nhưng võ công không cao, đấu tay đôi với Tây Môn Chiến Anh chưa chắc đã giành chiến thắng, giờ lại thêm Tề Ninh, đương nhiên bị khống chế chặt chẽ.
Ba người đi xuyên qua khe núi, vừa mới ra khỏi khe núi, Tề Ninh lập tức nhíu mày.
Hắn nhìn thấy, giữa đám đất đá lộn xộn, là rất nhiều xác người ngổn ngang, hắn nhíu chặt mày bước lên trước, nhìn lướt qua, trong lòng hoảng sợ.
Chỉ thấy những thi thể này đều đã thịt nát xương tan, máu thịt lẫn lộn, nhìn kiểu này thì có vẻ không giống bị người ta giết chết mà là ngã chết.
Cách ăn mặc và quần áo của đám người này, Tề Ninh vừa nhìn là biết người của các bang phái bao vây tấn công Thiên Vụ Lĩnh, trong đám xác người, Tề Ninh chầm chậm đi qua, thế mà lại không nhìn thấy thi thể nào là người của Hắc Liên giáo.
Tề Ninh nhíu mày, tiểu yêu nữ đắc ý cười nói:
-Ta đã nói với mấy ngươi rồi còn gì, không lừa các ngươi phải không? Lên núi dễ, xuống núi khó, những tên khốn nạn tấn công Hắc Liên giáo kia, không kẻ nào có thể xuống núi.
-Hầu gia, ngài xem, hình như… hình như bọn họ không phải bị giết.
Tây Môn Chiến Anh quỳ thấp xuống, kiểm tra một thi thể:
-Tất cả xương cốt của người này đều đứt gãy vỡ vụn, giống như… giống như bị ngã chết.
Nàng nói xong, không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn lên phía trên cao.
Lúc này bọn họ đang ở trong sơn cốc, trước sau là hai đỉnh núi chọc trời sừng sững, giữa hai ngọn núi, mây mù vấn vít, không nhìn rõ đỉnh.
Tề Ninh hơi gật đầu, rồi cũng ngẩng đầu nói:
-Hình như bọn họ ngã từ trên cao xuống.
Tiểu yêu nữ đắc ý cười nói:
-Bọn họ muốn đi xích sắt Bát Long, chắc hẳn là ngã từ trên xích sắt xuống rồi.
-Xích sắt Bát Long?
Tề Ninh ngẩn ra:
-Đó là cái gì?
Tiểu yêu nữ khoe khoang:
-Bọn họ lên núi, nếu muốn tới Hắc Thạch điện…
Nàng ta chỉ chỉ một đỉnh núi trước mặt rồi nói tiếp:
-Hắc Thạch điện ngay trên đỉnh Liên Hoa này, người ngoài không biết đường đi, không đến được bên trong sơn cốc này, nên không thể leo lên đỉnh, hi hi, mà cho dù bọn họ có biết cũng vô dụng, đường từ dưới núi lên đến đỉnh Liên Hoa đều là cơ quan, không phải người của Hắc Liên giáo thì căn bản không lên nổi đâu!
Tuy nàng ta nói có chút mờ mịt khó hiểu, nhưng Tề Ninh biết, hiện giờ hắn có thể xuất hiện ở trong sơn cốc này, hơn nữa có thể đi tới chân đỉnh Liên Hoa, hẳn là sau khi xông bừa, lao vào Mê Hoa Cốc mới có thể tới nơi này. Còn người của tám bang mười sáu phái thì đương nhiên không thể tới nơi này, chỉ có thể đi lên đỉnh từ nơi khác.
Hay nói cách khác, địa hình của đỉnh Liên Hoa vô cùng đặc biệt, một đỉnh núi độc lập, không hề liên kết với các ngọn núi hay dãy núi nào khác, bốn phía đều là sơn cốc khe núi sâu hun hút, nơi hắn đang đứng, chính là dưới đáy thấp nhất.
-Ý ngươi là, nếu muốn lên đến đỉnh Liên Hoa từ các dãy núi khác thì phải đi qua xích sắt Bát Long?
Tề Ninh ngước đầu nhìn lên:
-Những đỉnh núi đều được liên kết với nhau bằng xích sắt?
Tiểu yêu nữ đáp:
-Đúng thế, người của tám bang mười sáu phái muốn tới Hắc Thạch điện trên đỉnh Liên Hoa thì chỉ có thể đi trên xích sắt, chỉ cần sơ suất chút xíu thôi là sẽ rơi từ trên kia xuống.
Rồi nàng ta chỉ vào đám thi thể:
-Đám người này quả thật là to gan lớn mật, dám leo lên xích sắt để đi qua, cho nên mới rơi xuống cả đám.
Mây mù vấn vít, Tề Ninh không thấy rõ xích sắt giữa các đỉnh núi, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ngạc nhiên, khoảng cách giữa hai ngọn núi không chỉ vỏn vẹn vài mét, có thể móc xích sắt giữa những đỉnh núi với nhau, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, trong lòng hắn đã hiểu, đương nhiên là người của tám bang mười sáu phái đuổi giết từ các hướng lên tới đỉnh núi, thế nhưng khi lên đến đỉnh núi, lại phát hiện đỉnh Liên Hoa là một đỉnh núi độc lập, chỉ được liên kết với những ngọn núi xung quanh bằng xích sắt. Muốn diệt trừ Hắc Liên giáo thì đương nhiên không thể không tấn công Hắc Thạch điện, dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ cũng có thể bước lên xích sắt để tấn công Hắc Thạch điện.
Nhưng Hắc Liên giáo quen thuộc địa hình nơi này như lòng bàn tay, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ đi qua xích sắt một cách an toàn, cho nên tất cả những ai bước lên xích sắt Bát Long đều phải trả một cái giá rất đắt. Những thi thể nằm dưới sơn cốc này, đương nhiên là những người đen đủi trong các bang phái đó. -Hầu gia, bọn họ đã chết ít nhất bảy, tám canh giờ.
Mặc dù Tây Môn Chiến Anh là nữ tử, nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ Thần Hầu phủ, nàng đương nhiên không sợ hãi thi thể người chết, hơn nữa còn kiểm tra một cách rất chuyên nghiệp rồi ngẩng đầu lên nói:
-Còn thi thể này thì đã chết mười mấy canh giờ rồi, rơi xuống từ một ngày trước.
Tề Ninh biết mình bị người ta đánh lén, sau khi tỉnh lại thì đang ở bên bờ một đầm nước, hơn nữa còn dây dưa hồi lâu ở Mê Hoa Cốc nữa, e rằng đã cách ngày lên núi hai ngày rồi.
-Nói cách khác, tám bang mười sáu phái này đã bắt đầu vượt xích sắt Bát Long từ ít nhất một ngày trước.
Tề Ninh như đang suy nghĩ điều gì, rồi nhẹ giọng nói:
-Bảy, tám canh giờ trước, bọn họ vẫn đang tấn công, nhưng không biết rốt cuộc hiện giờ sao rồi.
Tiểu yêu nữ nói:
-Đương nhiên là chết cả rồi chứ sao!
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:
-Chẳng phải ngươi nói là trong sương mù có độc, người của tám bang mười sáu phái đều đã bị hạ độc chết sạch sao hả? Đã như vậy thì sao bọn họ còn có thể tấn công Hắc Thạch điện?
Tiểu yêu nữ tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm:
-Làm sao mà ta biết được? Cũng có lẽ trong số các ngươi có kẻ nào đó lợi hại, giải được khí độc, cho nên lần này lão khọm già kia đã thất thủ rồi.
“Lão khọm già” trong miệng nàng ta đương nhiên là Độc Vương Thu Thiên Dịch rồi.
-Đừng nói nhảm nữa, đưa bọn ta lên núi.
Tề Ninh trầm giọng nói.
Đỉnh Liên Hoa sừng sững đâm thẳng lên trời, có chiều cao vạn trượng.
Tiểu yêu nữ dẫn hai người tới chân núi, lát sau nhìn thấy một con đường mòn ngoằn nghèo như thân rắn hướng lên đỉnh núi. Tây Môn Chiến Anh không kiềm được mà nói:
-Hầu gia, cẩn thận trò quỷ quái của tiểu yêu nữ này.
Tiểu yêu nữ nói:
-Nếu các ngươi không dám thì cũng không phải tại ta đâu nha.
-Có gì mà không dám.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
-Chỉ cần có mảy may sơ xảy nào đó, ta lập tức giết chết ngươi rồi tính sau.
Tiểu yêu nữ đáp:
-Dù sao thì từ nơi này, đây là con đường duy nhất dẫn lên Hắc Thạch điện, trên đường đi đều có người canh gác, ta cũng không biết có bị người ta ngăn cản không nữa.
-Có người canh gác?
-Ngươi nghĩ rằng đây là đâu chứ?
Tiểu yêu nữ nói:
-Hoàng đế của các người ở trong cung chẳng phải cũng có thị vệ canh gác đó thôi sao? Bên trên kia là Hắc Thạch điện đó, sao lại không có ai canh gác được cơ chứ?
Thấy Tề Ninh nhíu mày, tiểu yêu nữ nói:
-Từ nơi này lên núi, bên đường có tất cả sáu chốt canh gác, bình thường có khoảng ba tới bốn người cah gác, có điều lần này mấy người các ngươi tấn công Thiên Vụ Lĩnh, e là nhân thủ đều bị điều lên trên rồi thôi.
Tề Ninh nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói:
-Chiến Anh, cô tới đám thi thể kia lấy hai bộ xiêm y về đây.
Tây Môn Chiến Anh ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đã hiểu ý của Tề Ninh, nàng biết Tề Ninh lên núi là vì lo lắng cho nàng, trong lòng nàng có chút cảm động, cũng không nói nhiều mà dứt khoát quay người đi kiếm hai bộ quần áo. Bởi vì rơi từ nơi rất cao xuống, đám người này đều tan xương nát thịt, quần áo cũng đều dính vết máu, nàng miễn cưỡng tìm hai bộ quần áo dính ít máu nhất rồi quay lại. Tề Ninh bảo Tây Môn Chiến Anh thay đồ trước, sau đó hắn mới đi thay xiêm y.
Quần áo lúc trước của hắn và Tây Môn Chiến Anh đều là quần áo của Thần Hầu phủ, liếc mắt một cái là có thể bị nhận ra ngay.
Quần áo của quần hùng giang hồ phong phú đủ loại, mặc dù đều là quần áo và cách ăn mặc của người Hán, nhưng dù gì cũng tốt hơn quần áo của Thần Hầu phủ.
Trong lòng Tây Môn Chiến Anh biết nếu muốn lên núi thì đương nhiên phải đột phá sáu chốt canh gác dọc đường, may mà mỗi chốt không có quá nhiều người canh gác, hiện giờ có tiểu yêu nữ làm con tin, tới chốt canh gác, tìm cơ hội giết chết lính canh gác là có thể lên tới đỉnh núi.
Võ công của Tề Ninh nàng đã từng tận mắt chứng kiến, biết rõ vị Tiểu Hầu gia này thâm tàng bất lộ, nàng liên thủ với hắn, thì đối phó với mấy tên lính canh gác kia chỉ là chuyện nhỏ.
Đường lên núi vô cùng hẹp, nhưng mặt đất lại khá bằng phẳng, rõ ràng cũng đã mất không ít công sức, đi được một lát, tiểu yêu nữ đã nói:
-Phía trước chính là chốt canh gác, có thể vượt qua hay không, thì phải xem bản lĩnh của các người rồi.
Tề Ninh kề sát vào tiểu yêu nữ, đề phòng nàng ta giở trò, rảo bước trên con đường bằng đá một lát, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một chốt canh gác, chỉ là cửa của chốt canh gác kia đã bị mở toang, có một người nằm bất động trên lan can chốt canh gác, trên mặt đất còn có vài thi thể.
Mấy người kia đều mặc quần áo của người Miêu, đầu quấn khăn đen, binh khí rơi đầy trên mặt đất, trên vạt áo của bọn họ, đều được thêu hoa văn đóa sen màu đen.
-Là người của Hắc Liên giáo?
Nhìn thấy mấy thi thể la liệt trên đất, Tây Môn Chiến Anh vô cùng kinh ngạc, nàng bước lên trước vài bước, nhìn lướt qua, nói:
-Bọn họ bị giết cả rồi… Nàng đã trả lại đao cho Tề Ninh từ lâu, chẳng có vũ khí, vì vậy thuận tay nhặt một cây đao lên.
Tề Ninh đẩy tiểu yêu nữ lên trước, Tây Môn Chiến Anh đã nhấc đao kiểm tra thi thể, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên nói:
-Có tất cả bốn người, ba người bị giết bởi binh khí, còn người này… Nàng chỉ một thi thể rồi nói:
-Là bị một chưởng cực kỳ nặng giết chết, hẳn là tâm mạch cũng bị chưởng nát rồi.
Tề Ninh cau mày nói:
-Cũng có nghĩa là có người đi lên núi theo con đường này?
Tây Môn Chiến Anh quỳ trên mặt đất, kiểm tra cẩn thận nền đất, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nói:
-Dấu chân trên đất rất lộn xộn, nếu như ta đoán không sai thì ít nhất phải có mười, hai mươi người lên núi.
Tiểu yêu nữ cau mày nói:
-Sao có thể chứ? Trừ người của Hắc Liên giáo thì không ai biết con đường này cả.
-Tiểu yêu nữ, ngươi đừng cho rằng người của tám bang mười sáu phái đều là kẻ ntgu.
Tề Ninh cười lạnh nói:
-Đám người này đã tấn công Hắc Liên giáo thì nào có chuyện không biết Hắc Liên giáo đã bố trí bẫy rập? Cho dù phần lớn trong số đó đã trúng kế, nhưng trong số đó hẳn là biết vẫn còn những con đường khác để lên núi.
Tiểu yêu nữ nói với giọng bất mãn:
-Ta tên A Não, đừng có gọi ta là tiểu yêu nữ! Ta không phải yêu quái!
Tề Ninh cũng chẳng để ý đến nàng ta, ba người tiếp tục lên núi, sau đó tiếp tục đi qua mấy chốt gác, lính canh gác đều đã bị giết sạch, sắc mặt Tề Ninh nghiêm trọng, nói:
-Không có chuyện những chốt canh gác này không có cách liên hệ với nhau, một nơi bị tấn công, hẳn là sẽ có cách thông báo với chốt canh gác tiếp theo, nhưng tất cả các chốt canh gác này đều bị phá cả, chỉ có thể nói lên rằng tốc độ ra tay của những người này cực kỳ nhanh, căn bản không để lính canh gác có cơ hội phóng tín hiệu.
Tây Môn Chiến Anh cũng kinh ngạc nói:
-Việc này hẳn là do người của tám bang mười sáu phái làm, nhưng tại sao trong tám bang mười sáu phái lại có người biết con đường này chứ? Sao bọn họ có thể tới đây được?
-Chiến Anh, những người này chết bao lâu rồi?
Tây Môn Chiến Anh lập tức đáp:
-Ít nhất cũng phải mười canh giờ rồi.
Tề Ninh hơi trầm ngâm một lát rồi nói:
-Ta hiểu rồi.
-Gì cơ?
-Lúc nãy chúng ta nhìn thấy những thi thể rơi xuống sơn cốc kia, thi thể cuối cùng rơi xuống có lẽ đã là chuyện của bảy canh giờ trước, bảy canh giờ sau không có ai bị rơi xuống từ xích sắt nữa.
Tề Ninh nói:
-Còn ở bên này, lính canh gác đã chết được mười canh giờ, nói cách khác, có một đám người theo con đường này tấn công bất ngờ lên núi. Sau khi lên núi, bọn họ đã phá vỡ những bẫy rập được Hắc Liên giáo bố trí, cho nên tất cả những người đi bằng xích sắt đều đã thuận lợi lên tới đỉnh Liên Hoa.
Tây Môn Chiến Anh cũng đã hiểu ra:
-Đúng vậy, nhất định là như thế.
Hầu gia, đoàn kỳ bình do người của chúng ta sắp đặt này đã lập được lại công rồi.
Nghĩ đến chuyện có kỳ binh ra tay, cục diện chưa hẳn đã nghiêm trọng như lời của tiểu yêu nữ, tâm trạng nàng cũng thoáng nhẹ nhõm hơn:
-Hiện giờ ai thắng ai bại, vẫn chưa biết được đâu!
Tề Ninh lại nghi ngờ hỏi:
-Nhưng mà những người này là của bang phái nào?
m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,4 n9â5ng ca Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 48 của 57 Đầu tiên ... 38 46 47 48 49 50 ...
yện mới của Sa Mạc)
Cuối
Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐKáếnth q guiáả C4h7ủ1 đđềến 48H0iể nc ủtah ị56

Bạn cần đăng nhập để bình luận