Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1199: Liêm Trinh


Trong một dại sảnh khác của phủ Trấn Tây đại tướng quân, lúc này cũng đầy người.
Trong số đó, phần lớn là quan viên trong thành Hàm Dương, cũng có không ít quan viên xung quanh Hàm Dương.
Theo đề nghị của Đạo Sinh, Khuất Mãn Bảo triệu tập không ít quan viên xung quanh đến Hàm Dương, những quan viên này không dám trì hoãn, vội vã chạy tới Hàm Dương, thế nhưng còn chưa thấy Khuất đại công tử, quân Sở đã đánh vào thành, một đám quan viên lập tức bị quân Sở khống chế.
Quân Sở cũng không thất lễ đối với bất cứ quan viên nào, mà chỉ tập trung bọn họ vào dịch quán trong thành, tất cả bọn họ không biết kế tiếp sẽ phải đối mặt với số phận gì.
Quan viên trong thành Hàm Dương cũng bị quân Sở khống chế, cho tới hôm nay, hơn trăm quan viên mới bị đưa tới phủ Trấn Tây đại tướng quân, trong đại sảnh đầy người đứng, ngay cả trong sân cũng kín người hết chỗ.
Chỉ sau một đêm, thành Hàm Dương đã nằm dưới sự khống chế của Sở quốc, điều này thật sự khiến mọi người không sao tưởng tượng nổi.
Rất nhiều người không sao nghĩ ra, người Sở quốc làm thế nào vượt qua hiệp đạo trên dãy Tần Lĩnh.
Ai cũng biết, trên sáu hiệp đạo trên dãy Tần Lĩnh, quân Tây Bắc đều thiết lập trạm gác, như vậy, trừ phi người Sở quốc mọc cánh, bằng không tuyệt đối không thể vượt qua Tần Lĩnh nửa bước, nhưng bây giờ một đội quân Sở quốc hầu như không đánh mà thắng, phá được Hàm Dương, chẳng lẽ những tướng sĩ Sở quốc này từ dãy Thiên Sơn bay qua?
- Hộ Quốc công tới!
Có tiếng hô, các quan viên theo tiếng nhìn lại, thấy một thanh niên mặc thường phục xuất hiện, các quan viên đều thầm kinh ngạc, nhưng vẫn nhường đường.
Có một số người nhìn thấy Tề Ninh một mình bước vào, thầm nghĩ gã thanh niên này thực sự là to gan lớn mật, dám không dẫn theo hộ vệ, một mình tới đây, nếu như trong số những quan viên này, có người muốn làm hại hắn hoặc cả đám quan viên ùn ùn xông tới, gã này làm thế nào chạy trốn?
Tề Ninh vào phòng, các quan viên đều nhìn hắn, nhưng ai nấy đều im lặng.
Tề Ninh nhìn quanh một lượt, rồi cười nói:
- Ta là Tề Ninh, chắc hẳn chư vị có người từng nghe nói rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có mấy người dẫn đầu hành lễ với Tề Ninh, những người khác cũng làm theo.
- Đồng Quan đã bị chúng ta đánh hạ rồi.
Tề Ninh lại cười nói:
- Bởi vậy, cho dù Khuất lão tướng quân muốn quay về Tây Bắc, cũng không được rồi.
Các quan viên thầm rùng mình.
- Hôm nay tìm chư vị tới, không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút về việc đi hay ở của chư vị.
Tề Ninh nói:
- Ta biết đa số các vị đều là người Tây Bắc, đương nhiên cũng có một số người được điều từ Lạc Dương tới, phía Đồng Quan đã bị phong tỏa, nếu như không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được nhập quan.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Trước lúc ta lên đường, hoàng thượng có dặn ta, những quan viên Tây Bắc đều biết rõ tình hình Tây Bắc, khi tới Tây Bắc rồi, cố gắng giữ nguyên các quan chức không đổi, ai sẵn lòng phục vụ cho Đại Sở ta, Đại Sở ta sẽ ghi tên vào danh sách, đưa tới Lại bộ. Nếu có chí hướng khác, chúng ta cũng không gây khó dễ, muốn quay về Lạc Dương phụng mệnh, có thể trình công văn cho ta, ta sẽ ra lệnh, phái người hộ tống các ngươi tới Đồng Quan.
Các quan viên càng ngạc nhiên, một người chắp tay, dè dặt nói:
- Tước gia, ý của ngài là giữ nguyên chức vị của các quan lại không đổi?
- Mấy năm nay Tây Bắc bình yên vô sự, công lao không hẳn là nhờ ở Khuất Nguyên Cổ, mà là do quan viên các cấp hết sức trung thành ở cương vị công tác.
Tề Ninh lại cười nói:
- Đã như vậy, cần gì phải làm to chuyện mà điều nhiệm quan viên? Quan viên làm việc vì dân chính là quan tốt, mục đích hoàng thượng nhất thông thiên hạ, vốn chính là muôn cho trăm họ an cư lạc nghiệp, nếu chúng ta cùng một mục đích, thì không cần phải làm lớn chuyện một cách vô ích.
Các quan viên không biết nên đáp lại như thế nào.
- Như vậy, khi mọi người ra ngoài, sẽ có văn lại (lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) chuyên ghi lại.
Tề Ninh nói:
- Ai muốn lưu lại, thì trở lại chức vụ ban đầu mà làm việc, còn ai muốn nhập quan, cũng có thể đăng ký rõ ràng. Ta cho các ngươi hai ngày thời gian để cân nhắc, sau khi đăng ký rồi, nếu như đổi ý, có thể đăng ký lại một lần nữa. Sau hai ngày, ai muốn rời đi, ta sẽ phái người đưa các ngươi tới Đồng Quan, các ngươi có thể trở lại Lạc Dương phục mệnh, những ai ở lại thì trở thành quan viên Đại Sở ta.
Sau một hồi yên lặng, rốt cuộc có một viên quan nói:
- Tước gia, có thật là…có thật là ngài để cho các quan viên nhập quan? Gia quyến của hạ quan ở quan nội, không thể bỏ họ lại.
- Đừng lo lắng là ta sẽ tính sổ sau.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, nếu rời đi, thì vẫn là bề tôi nước đối địch, mà ở lại, là thần phục đế quốc Đại Sở ta. Có lời ta phải nói trước, nếu như ở lại, rồi lại chân trong chân ngoài, thậm chí phản bội Đại Sở ta, thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Tề Ninh cũng không ở lại lâu, liền rời đi.
Hắn tới một nhã thính, Đoàn Thương Hải đang chờ hắn, thấy hắn vào, Đoàn Thương Hải nói:
- Tước gia, đã tìm người tên là Đạo Sinh, hắn là phụ tá bên cạnh Khuất Mãn Bảo. Nghe đâu người này từng là một đạo sĩ, về sau vân du tứ phương, sau khi tới Tây Bắc, được tiến cử cho Khuất Mãn Bảo. Ban đầu, Khuất Mãn Bảo cũng không coi trọng người này lắm. Khuất Mãn Bảo thích nuôi môn khách, trong nhà có không ít những phường trộm cắp, hễ là người có chút bản lĩnh, là có thể khiến Khuất Mãn Bảo coi trọng và giữ lại làm môn khách.
- Đạo Sinh có bản lĩnh gì?
- Hắn luyện đan dược.
Đoàn Thương Hải thấp giọng nói:
- Đan dược mà hắn luyện ra, đều là thuốc tư âm bổ dương, Khuất Mãn Bảo sắc dục quá độ, Đạo Sinh dâng lên đan dược, Khuất Mãn Bảo lập tức trở nên mạnh mẽ như hổ như rồng, nghe đâu hắn uống đan dược của ĐạoSinh, cả đêm ứng phó với năm ba nữ nhân một lúc là không thành vấn đề. Nhờ vào đan dược, Đọa Sinh được Khuất Mãn Bảo coi trọng, thường xuyên để cho ở bên cạnh, về sau trở thành tâm phúc của Khuất Mãn Bảo, được Khuất Mãn Bảo rất tín nhiệm.
Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ, cái gọi là thần đan diệu dược, chỉ là thứ làm tổn hại sức khỏe của Khuất Mãn Bảo, nếu tiếp tục dùng, e rằng không tới hai năm, Khuất Mãn Bảo sẽ đi đời nhà ma, con đường của Đạo Sinh đi, là tà ma ngoại đạo, chứ không phải là người chính phái.
Nhưng nói đi phải nói lại, Khuất Mãn Bảo cũng không phải là người quân tử gì, muốn tiếp cận y, thật sự cần phải dùng những thứ kỳ lạ mới được. Khuất Mãn Bảo ham mê tửu sắc, sử dụng thuốc bổ dương tiếp cận y, thậm chí lấy lòng tin của y, thật sự là một biện pháp không tệ.
- Đạo Sinh ở đâu?
- Thuộc hạ đã sai người trông chửng hắn.
Đoàn Thương Hải thấp giọng nói:
- Tước gia có muốn gặp hắn không?
Tề Ninh suy nghĩ rồi nói:
- Ngươi dẫn hắn tới, ta cũng muốn xem người này là nhân vật như thế nào.
Đoàn Thương Hải lui ra, không lâu sau, liền dẫn Đạo Sinh tới.
Đạo Sinh tuổi gần bốn mươi dung mạo xấu xí, là loại người hết sức bình thường, không có gì nổi bật giữa đám đông, y mặc một bộ trường sam màu xám, sau khi bước vào nhã thính, vẻ mặt không đổi, khom người thật thấp thi lễ với Tề Ninh.
Tề Ninh quan sát một chút, mới nói:
- Ngươi cũng biết tội?
Đạo Sinh ngẩng lên, trong thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt, chắp tay nói:
- Có tội hay vô tội, toàn bộ nhờ vào tước gia quyết định.
- Ta nghe nói Khuất Mãn Bảo rời khỏi Hàm Dương. Là bởi vì ngươi ghe tai hắn nói lời gièm pha.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Nếu không phải ngươi, Khuất Mãn Bảo sẽ không rời khỏi Hàm Dương Đồng Quan cũng sẽ không dễ thất thủ như vậy, Hàm Dương này e rằng cũng không thất thủ.
Đạo Sinh mỉm cười, nói:
- Ở trong mắt người Bắc Hán, đương nhiên tiểu nhân có tội ác tày trời, thế nhưng ở trong mắt tước gia, tiểu nhân không có tội, thậm chí có công.
- Hả?
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Khuất Mãn Bảo rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại dâng lời gièm pha, như thế là kẻ gian nịnh, nhân phẩm ngươi như vậy, ta thấy cũng không có gì gọi là công lao.
Đạo Sinh lắc đầu nói:
- Nếu như Khuất Mãn Bảo là chủ tử của tiểu nhân, tiểu nhân làm như vậy, đương nhiên là đáng bị phỉ nhổ, nhưng chủ tử của tiểu nhân không phải là Khuất Mãn Bảo.
- Không phải là Khuất Mãn Bảo?
Đạo Sinh nhìn xung quanh, ngoại trừ Đoàn Thương Hải đứng ở cách đó không xa, cũng không có người khác, lúc này y mới bước tới một bước, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Thần Hầu phủ Liêm Trinh hiệu úy Hồng Môn Đạo, bái kiến tước gia!
Vừa nói, y vừa lấy ta một tâm thẻ bài, cầm hai tay đưa tới trước mặt Tề Ninh.
Người này tự xưng là Liêm Trinh hiệu úy của Thần Hầu phủ, không những làm Tề Ninh kinh ngạc, mà cả Đoàn Thương Hải cũng biến sắc.
Tề Ninh nhận lấy thẻ bài kia, mặt chính có khắc ba chữ “Thần Hầu phủ”, mặt trái có hai chữ “Liêm Trinh”.
- Ngươi là người của Thần Hầu phủ?
Tề Ninh cảm thấy hết sức kinh ngạc,
Đạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Hẳn là tước gia đã nhận được phong thư bí mật, trong phong thư còn có bản đồ thành Hàm Dương, đó là thư do tiểu nhân phái người bí mật gửi tới.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Nói như vậy, ngươi biết ta tới Tây Xuyên, là phụng mật chỉ muốn bất ngờ đánh chiếm Tây Xuyên?
Đạo Sinh suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Từ bốn năm trước, tiểu nhân đã biết Sở quốc sẽ tìm cơ hội đánh lén Tây Bắc, cũng là bốn năm trước, tiểu nhân tới Tây Bắc, tốn rất nhiều tâm sức mới tiếp cận được Khuất Mãn Bảo.
Tề Ninh giật mình nói:
- Bốn năm trước? Ngươi…!
Tề Ninh thầm nghĩ, kế hoạch bất ngờ đánh chiếm Tây Bắc, lúc lâm chung, Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng mới cho hắn biết. Theo kế hoạch của Đạm Đài Hoàng, quân Sở không chỉ tìm cơ hội tấn công chiếm đóng Đông Tề, hơn nữa một khi cơ hội, còn muốn chiếm Tây Bắc, Tề Ninh không ngờ Liêm Trinh hiệu úy với tên giả Đạo Sinh, đã biết bí mật này từ bốn năm trước.
- Tước gia có điều không biết rồi, kế hoạch tập kích Tây Bắc, là chiến lược quân sự do Kim Đao lão Hầu gia mật tấu với tiên đế.
Hồng Môn Đạo nghiêm nghị nói:
- Nhưng muốn đánh chiếm Tây Bắc một cách bất ngờ, vô cùng khó khăn, nhất định phải chờ cơ hội tốt nhất. Cơ hội như vậy, có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, nhưng nếu xuất hiện, chúng ta phải lập tức nắm lấy. Năm đó chỉ có ba người biết tới tấu chương bí mật này, ngoại trừ tiên đế và Kim Đao hầu ra, chỉ còn Thần Hầu. Thần Hầu đề phòng chu đáo, sau khi biết được kế hoạch kia, liền bí mật phái tiểu nhân đến Tây Bắc, nhất định phải tiếp cận hai cha con Khuất gia, hơn nữa phải lấy được sự tín nhiệm của bọn họ. Như vậy, khi thời cơ xuất hiện, tiểu nhân mới có cơ hội hỗ trợ đại quân tấn công Tây Bắc.
- Thì ra là thế!
Tề Ninh hiểu ra, trong lòng cảm khái, thầm nghĩ, thì ra từ nhiều năm trước, Sở quốc đã chuẩn bị sách lược sẵn sàng rồi.
- Trước đây tiểu nhân vẫn hoạt động bên Lạc Dương, sau đó nhận được sai phái của Thần Hầu, đi tới Tây Bắc, trước khi tiếp cận Khuất Mãn Bảo, đã chuẩn bị thân phận là người của đạo môn.
Hồng Môn Đọa giải thích:
- Khuất Mãn Bảo thích nuôi dưỡng môn khách, tiểu nhân lợi dụng điểm này, tốn nhiều tâm sức để tiếp cận, về sau nhờ đan dược mà được Khuất Mãn Bảo coi trọng. Theo sự phân phó của Thần Hầu, mấy năm nay, việc duy nhất tiểu nhân phải làm, là lấy sự tín nhiệm của Khuất Mãn Bảo, để hắn xem tiểu nhân là người tâm phúc, như vậy vào thời khắc mấu chốt, lời nói của tiểu nhân mới có thể khiến hắn tin tưởng.
- Người biết luyện đan?
Hồng Môn đạo lắc đầu nói:
- Tiểu nhân biết một chút dược lý, nhưng không biết luyện đan, ở Tây Bắc còn không ít thám tử của Thần Hầu phủ, tiểu nhân muốn làm ra thuốc bổ dương, cũng không có gì khó.


Đạo Sinh là Liêm Trinh hiệu úy, điều này quả thật Tề Ninh không ngờ.
Hắn qua lại rất nhiều với Thần Hầu phủ, còn cưới con gái của Thần Hầu, nhưng hôm nay, hắn mới biết Thần Hầu phủ nhúng tay vào khắp nơi, vị Liêm Trinh hiệu úy này không chỉ thâm nhập vào Bắc Hán, mà còn ẩn náu ở phủ Trấn Tây đại tướng quân mấy năm, thậm chí lấy được sự tín nhiệm của Khuất Mãn Bảo, sự đột phá của Thần Hầu phủ, đến hôm nay Tề Ninh thật sự được mở rộng tầm mắt.
Điều càng làm cho Tề Ninh cảm khái, đó là từ mấy năm trước, Sở quốc đã có sách lược bất ngờ đánh chiếm Hàm Dương.
Hắn vẫn nghĩ rằng kế hoạch quân sự này được Kim Đao lão Hầu gia suy xét gần đây, nào ngờ việc này không những đã được lên kế hoạch từ sớm, mà tiên hoàng đế và Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân đều đã biết, thậm chí đã bố trí trước một cách chu đáo.
Đạo Sinh là Liêm Trinh hiệu úy, như vậy những điều kỳ lạ trước đó đã có thể giải thích rõ ràng.
Đạo Sinh là tâm phúc của Khuất Mãn Bảo, đương nhiên nắm rõ hành tung của Khuất Mãn Bảo như trong lòng bàn tay, hơn nữa cũng biết rõ cách bố trí canh phòng của thành Hàm Dương. Ở Tây Bắc, Thần Hầu phủ không chỉ có một mình Đạo Sinh làm nội ứng, Đạo Sinh cũng trực tiếp thừa nhận, Thần Hầu phủ còn nhiều thám tử ở Tây Bắc, những người đó xem Đạo Sinh là trung tâm, hình thành mạng lưới tình báo ở Tây Bắc. Cũng chính nhờ sự nỗ lực của những thám tử đó trong mấy năm nay, đến nay mới mang lại hiệu quả thật to lớn trong chiến dịch quân sự lần này.
Tề Ninh phải thừa nhận, chỉ riêng việc Đạo Sinh khuyên Khuất Mãn Bảo đi tới Đồng Quan, là đã có công rất lớn rồi, nếu không như vậy, cũng không biết chiến dịch này của quân Sở có thể thành công hay không.
Tề Ninh trả thẻ bài lại cho Hồng Môn Đạo, Hồng Môn Đạo hai tay nhận lấy, cất đi. Tề Ninh giơ tay lên, nói:
Đạo Sinh đứng dậy, chắp tay nói:
- Tước gia, ngài và tiểu sư muội kết hôn, tiểu nhân không có mặt chúc mừng, xin tước gia thông cảm cho.
Y lấy ra một xấp giấy từ trong tay áo, đưa tới:
- Đây coi như là lễ vật tiểu nhân tặng cho tước gia và tiểu sư muội.
Tề Ninh lập tức nghiêm nghị, nhớ tới Hồng Môn Đạo là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh của Thần Hầu phủ, theo thứ tự, hẳn là ngũ sư huynh, bèn đứng dậy, chắp tay nói:
- Tạ ơn ngũ sư huynh!
Không dám thất lễ, hắn đưa hai tay nhận lấy xấp giấy kia, trong lòng hiếu kỳ, không biết rốt cuộc là lễ vật gì.
Hắn đưa mắt nhìn lướt qua, cứ tưởng là danh sách quà tặng, nhưng nhìn kỹ lại, thấy trên đó ghi nhiều cái tên, phía sau còn ghi chức quan.
Tề Ninh ngạc nhiên, Hồng Môn Đạo nói:
- Tước gia, đây là bản danh sách quan viên Tây Bắc. Mấy năm nay, chúng ta thăm dò, điều tra kỹ càng đối với các quan viên ở Tây Bắc này. Các quan viên có tên trong danh sách này, ít nhiều đều có lý đo không thể tín nhiệm, trong đó, tên người nào mà phía sau có khuyên một vòng đỏ, là người nhất định không thể tin tưởng. Nếu giữ bọn họ ở lại Tây Bắc, rất có thể sẽ phát sinh biến cố. Những quan viên không có tên trong danh sách, tước gia có thể yên tâm phần công. Những người đó, bất quá chỉ là vì bổng lộc mà làm quan sai, hôm nay đại quân ta tới Tây Bắc, chỉ cần đảm bảo tính mạng cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ ra sức phục vụ cho Đại Sở.
Đôi mày của Tề Ninh giãn ra.
Đương nhiên hắn biết tầm quan trọng của bản danh sách này.
Tuy quân Sở chiếm được Hàm Dương, nhưng có thể nắm toàn bộ Tây Bắc trong tay hay không, thực sự không ai biết chắc.
Người Tây Bắc nhanh nhẹn dũng mãnh, Tề Ninh hoàn toàn không thể xác định, mọi người ở đây có phục tùng Sở quốc hay không, nếu như ở Tây Bắc xảy ra phản loạn, Tề Ninh cũng không ngạc nhiên.
Cũng chính vì như vậy, trước tiên hắn triệu tập các gia tộc quyền thế ở Tây Bắc, dành cho họ đãi ngộ thật tốt, hơn nữa, đã hứa hẹn khai thông con đường mậu dịch giữa hai miền nam bắc, dù chưa bẩm báo triều đình, suy cho cùng, chính là muốn lợi dụng gia tộc quyền thế ở Tây Bắc, ổn định tình hình Tây Bắc.
Đương nhiên hắn biết, các thế gia vọng tộc có tầm ảnh hưởng ở các nơi, chỉ cần có thể khiến các thế gia vọng tộc có thiện cảm đối với Sở quốc, thậm chí hỗ trợ Sở quốc, như vậy tất nhiên sẽ không xảy ra biến động.
Ngoại trừ thế gia vọng tộc, đương nhiên quan viên Tây Bắc cũng có vai trò rất quan trọng, hôm nay hắn triệu tập các quan viên, cũng vì muốn ổn định tâm tư của những người này. Những người này biết tính mạng của mình được đảm bảo, hơn nữa vẫn làm quan như cũ ở Tây Bắc, đương nhiên sẽ không phản kháng Sở quốc.
Trên thực tế, trước mắt Tề Ninh cũng không có khả năng ra tay đối với các quan viên Tây Bắc, đất đai Tây Bắc mênh mông, nếu xử lý những quan viên này, vùng đất mênh mông này không loạn cũng thành loạn, nếu có thể thể khiến họ yên tâm, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, đương nhiên sẽ không xuất hiện hỗn loạn gì lớn.
Nhưng dù sao Bắc Hán đã thống trị Tây Bắc mấy chục năm, nhiều năm như vậy, tất nhiên thế lực triều đình Bắc Hán đã thâm nhập rất nhiều vào Tây Bắc, đối với các quan viên Tây Bắc, trong thời gian ngắn, Tề Ninh không thể nắm rõ bối cảnh của từng người, không biết người nào thật sự cam tâm tình nguyện phục vụ Sở quốc, người nào có khả năng gây ra ra rối loạn.
Hôm nay có bản danh sách này, hắn sẽ có phán đoán rất rõ ràng đối với lập trường của quan viên Tây Bắc.
- Tờ cuối cùng của bản danh sách này, ghi tên những quan viên có tài năng xuất chúng của Tây Bắc.
Hồng Môn Đạo nghiêm nghị nói:
- Phân nửa những người này, có thể trọng dụng, bọn họ đều là người tài có thể một mình đảm đương một phía, nếu có thể khiến bọn họ đem sức lực ra phục vụ Đại Sở, thật sự là may mắn. Nửa còn lại, có một bộ phận có thể tranh thủ, nhưng có một bộ phận nhỏ, tuy có tài, nhưng không thể giao trọng trách, sắp tới xử trí như thế nào, tất cả đều do tước gia cân nhắc quyết định.
Tề Ninh lật xem một lượt, rồi cẩn thận cất đi, cười nói:
- Ngũ sư huynh, công lao của ngươi lần này rất lớn, vượt xa bọn ta, hôm nay ta sẽ lập tức viết tấu chương dâng lên triều đình, công lao của ngươi, ta…
- Tước gia, không cần làm như vậy.
Không để Tề Ninh nói xong, Hồng Môn Đạo liền nói:
- Việc này vốn là nhiệm vụ của chúng ta, có trình báo lên triều đình hay không, cần có sự đồng ý của Thần Hầu, bởi vậy…
Tề Ninh liền hiểu ra, rốt cuộc Thần Hầu phủ là nha môn ngầm của triều đình, xưa nay, trong tấu chương cuat quan viên trong triều, đều không đề cập tới Thần Hầu phủ, nếu lần này mình thỉnh công cho Hồng Môn Đạo trong tấu chương, lại là không thích hợp. Hắn gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, để Thần Hầu đích thân thưởng cho ngươi. À, hiện nay Hàm Dương đã ở trong tay chúng ta, kế tiếp ngũ sư huynh định đi đâu?
- Nhiệm vụ của ta ở Tây Bắc đã hoàn thành, mấy hôm nay ta đã an bài ổn thỏa một số sự tình ở đây, sắp phải trở về Kiến Nghiệp phục mệnh.
Hồng Môn Đạo mỉm cười nói:
- Thấm thoát đã rời khỏi Kiến Nghiệp mười năm, ta cũng không biết Thần Hầu lão nhân gia và các sư huynh đệ thế nào rồi. À, còn tiểu sư muội nữa, lúc ta đi, nàng chỉ mới là một đứa bé, hôm nay đã lấy chồng!
Nói tới đây, y cũng trở nên trầm mặc.
Đương nhiên Tề Ninh có thể cảm nhận được tâm trạng của Hồng Môn Đạo.
Thần Hầu phủ là nha môn tình báo quan trọng của đế quốc, không chỉ khống chế chặt chẽ các thế lực giang hồ trong nước, mà các quan viên trong nước cũng đều ở dưới sự giám thị của Thần Hầu phủ. Ngoài ra, tin tình báo về nước đối địch, đương nhiên cũng là một trong các chức trách của Thần Hầu phủ.
Mặc dù Tề Ninh đã là con rể của Thần Hầu, nhưng ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc Thần Hầu phủ có bao nhiêu người.
Tất nhiên là Bắc Đẩu Thất Tinh của Thần Hầu phủ được rất nhiều người biết tới, nhưng dưới Bắc Đẩu Thất Tinh, rốt cuộc có bao nhiêu lại viên của Thần Hầu phủ ẩn náu trong thiên hạ, e rằng không ai có thể nói rõ ràng.
Ở trong nước thì đã đành, nhưng còn rất nhiều lại viên của Thần Hầu phủ rời xa quê hương, ẩn náu nơi đất địch, hơn nữa ẩn náu tới mấy năm, thậm chí mười mấy năm.
Mà thời gian ẩn náu, lúc nào nguy hiểm cũng rình rập bên người, có không ít người, cho dù đã chết cũng không ai hay biết.
Hồng Môn Đạo được Thần Hầu phủ phái tới mai phục ở Bắc Hán, trong thời gian đó, y gặp phải bao nhiêu nguy nan, e rằng không ai biết được.
Tề Ninh biết lần này đánh chiếm Hàm Dương thuận lợi như vậy, công lao của Hồng Môn Đạo là rất lớn, thế nhưng để cung cấp được những tin tình báo này, Hồng Môn Đạo cũng mất mấy năm tâm huyết.
Ẩn náu bên cạnh địch nhân, đương nhiên phải biến mình thành một người khác, đêm ngày sẽ rất mệt mỏi, áp lực tâm lý như vậy, có lẽ người bình thường không thể chịu nổi.
- Thật ra bọn Chiến Anh cũng luôn lo lắng cho ngũ sư huynh.
Tề Ninh hòa nhã nói:
- Ngày thành thân, Chiến Anh còn nói với ta, nếu ngũ sư huynh có mặt, nhất định sẽ tặng chúng ta một bao lễ vật thật to.
Trên khuôn mặt Hồng Môn Đạo thoáng hiện vẻ ấm áp, y cười nói:
- À, trở lại Kiến Nghiệp, ta còn phải chuẩn bị lễ vật tặng cho tiểu sư muội, nếu không, đến gặp nàng tay không, e rằng cả đời này nàng sẽ không nói chuyện với ta nữa.
Y chắp tay, nói:
- Tước gia, ngài bận rộn công vụ, ta sẽ không quấy rầy. Mấy hôm nay đã xử lý xong mọi việc, xin từ biệt tước gia. Nếu tước gia có gì cần ta cống hiến sức lực, xin cứ tùy ý ra lệnh.
Sau khi Hồng Môn Đạo lui ra, Đoàn Thương Hải từ này giờ vẫn không hé răng, liền bước tới, kinh ngạc than thở:
- Tước gia, không ngờ lần này chúng ta thuận lợi như vậy, là nhờ có Thần Hầu phủ âm thầm hỗ trợ.
- Ông ấy giúp chúng ta đại ân, sau khi trở lại Kiến Nghiệp, phải đi gặp Thần Hầu cảm tạ.
Đoàn Thương Hải hơi trầm ngâm, nói:
- Tước gia, chỉ sợ là trong thời gian trước mắt, ngài không thể rồi khỏi Tây Bắc.
- Hả?
- Tuy chúng ta đã chiếm được Hàm Dương, cũng đã khống chế Đồng Quan, nhưng muốn cho Tây Bắc hoàn toàn thần phục Đại Sở ta, cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Đoàn Thương Hải thấp giọng nói:
- Quan tâm chính trị để an dân, là việc không thể thiếu, hơn nữa Khuất Nguyên Cổ bị mất Tây Bắc, tất nhiên sẽ nghĩ cách đoạt lại, tước gia trấn giữ ở đây, triều đình cũng không thể phái người khác đến trấn thủ Tây Bắc. Hơn nữa, bá quan văn võ trong triều, cũng không có ai có đủ tư cách thay thế tước gia, theo ta đánh giá, một năm rưỡi nữa, tước gia vẫn phải ở lại nơi này.
Vẻ mặt đau khổ, Tề Ninh hỏi lại:
- Một năm rưỡi nữa?
- Đó vẫn chỉ là đánh giá theo tình hình hiện nay, có thể thời gian ở lại còn lâu hơn.
Đoàn Thương Hải nói:
- Đoạt được Tây Bắc, Đại Sở ta có ưu thế tuyệt đối về mặt quân sự đối với Bắc Hán, nếu như lần này Đại Sở không thể tiến quân thần tốc đánh hạ Lạc Dương, thì sau này Tây Bắc sẽ trở thành một cánh bên của đế quốc. Ta đoán chừng kế tiếp hoàng thượng sẽ ban ra ý chỉ, lệnh cho chúng ta quản lý Tây Bắc, không chỉ phải ổn định tình hình Tây Bắc, mà còn phải tích súc thực lực, đợi thời cơ chín mùi, từ cánh bên phối hợp với quân đoàn Tần Hoài, bắt đầu tấn công toàn diện Bắc Hán.
Tề Ninh khẽ gật đầu, trong kế hoạch của Đạm Đài Hoàng, chiếm Tây Bắc, vốn là muốn biến Tây Bắc thành một cánh phối hợp với quân chủ lực quân đoàn Tần Hoài, hiện nay Sở quốc có năng lực phát động thế công từ hai tuyến đối với Bắc Hán, có sức uy hiếp rất lớn đối với Bắc Hán.
Cho dù không có bất cứ hành động nào, trước kia Bắc Hắn chỉ cần phòng bị Sở quốc ở Tần Hoài, hiện nay Bắc Hán không những phải phòng bị ở phía nam, mà còn phải tốn hao vật lực và nhân lực ứng phó với sự uy hiếp từ phía Tây Bắc, như vậy, tổn hao đối với Bắc Hán là xưa nay chưa từng có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận