Cẩm Y Xuân Thu

Chương 519: Chứng kiến

Khách nhân lui tới Thúy Đức Duyên đều mặc trường bào.
Người nào cũng áo mũ chỉnh tề, không ít người còn đội chính quan, ăn nói đều phong nhã vô cùng.
Có lẽ Thúy Đức Duyên không phải quán rượu hoa lệ nhất Kinh thành, nhưng là nơi văn nhân mặc khách thích nhất. Có lẽ ngay từ đầu Thúy Đức Duyên đã được thiết kế để phục vụ văn nhân mặc khách, trên vách tường quán rượu treo đầy các loại tranh chữ, phần lớn là các vị văn nhân mặc khách vẽ tranh đề từ cho quán rượu, mà hiển nhiên chủ nhân nơi này cũng cực kỳ hiểu cách kinh doanh, phàm là tranh chữ của khách nhân có tiếng để lại sẽ đều cẩn thận bồi cứng treo lên tường. Cho nên, bất luận là kẻ nào, vừa bước vào cửa đã thấy một cỗ khí tức phong nhã ập tới.
Viên Vinh xuất thân thư hương môn đệ, tổ phụ là đương kim Lễ Bộ Thượng thư, đương nhiên kết giao không ít văn nhân mặc khách, mà đêm nay cũng không ít người biết Viên đại công tử bao cả lầu hai tửu lâu, bày năm bàn rượu, đều mời văn nhân có danh tiếng trong Kinh thành, trong đó có không ít người trong tám đại thư viện.
Thấy Tề Ninh bất ngờ tới, không ít người hơi giạt mình.
Trước khi Tề Ninh tới Tây Xuyên, đã tứ tọa ở Kinh Hoa thư hội, cả bốn hạng mục cầm kỳ thi họa đều bày ra tài năng có một không hai, danh khí đã lan truyền khắp nơi.
Tối nay, trong Thúy Đức Duyên, cũng có không ít người ở đó, nhận ra hắn.
Lầu hai được Viên Vinh bao cả, lầu một vẫn tiếp khách như cũ. Có rất nhiều người nghe nói Viên địa công tử bày tiệc rượu ở Thúy Đức Duyên, liền biết nhất định sẽ có trò hay, mặc dù có rất nhiều người không được mời nhưng lại không thể không góp mặt vào náo nhiệt này, cho nên, lầu một Thúy Đức Duyên ồn ào huyên náo, náo nhiệt phi thường.
Tề Ninh xuất hiện, khiến cho Thúy Đức Duyên đang huyên náo chợt yên tĩnh trở lại, vô số đôi mắt đều dồn vào hắn. Mọi người cũng không biết chủ nhà thực sự của hôm nay là hắn, đều tưởng rằng Viên Vinh Viên đại công tử làm chủ mời khách, giờ thấy Tề Ninh đương nhiên kinh ngạc, nhưng có một vài người lại đoán được hình như Viên Vinh và Cẩm Y Hầu có lui tới khá mật thiết, xem ra tối nay mời khách cũng là Cẩm Y Hầu mời.
Ở Kinh Hoa thư hội, Tề Ninh phong quang vô hạn, cố nhiên có không ít người kính mộ hắn.
Nhưng ngày đó Quỳnh Lâm thư viện nhờ hắn mà đè tám đại thư viện khác xuống, cho nên đám người của tám đại thư viện cũng không có cảm tình lắm với hắn, nhất thời mọi người đều biến sắc.
Tề Ninh vẫn bình tĩnh tự nhiên, chắp tay hành lễ với tứ phía, không nói gì. Rất nhiều người thấy đường đường Cẩm Y Hầu lại chủ động hành lễ mà thụ sủng nhược kinh, cũng nhao nhao hành lễ với hắn. Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Viên Vinh đã vội vừng chạy lên cầu thang, thấy Tề Ninh, bước nhanh tới chào đón:
- Hầu gia, như ngài mong muốn, toàn bộ khách mời ngài yêu cầu đều đã đến đông đủ, đang chờ.
Đám người kia nghe vậy mới biết thì ra hôm nay chủ nhân mở tiệc chiêu đãi tân khách là Cẩm Y Hầu.
Chỉ có điều, đám người cũng không hiểu, đường đường Cẩm Y Hầu, tại sao phải mở tiệc ở Thúy Đức Duyên này đãi khách?
Tề Ninh theo Viên Vinh lên lầu hai, các tân khách đang tốp năm tốp ba nói chuyện, thấy hắn đi lên, đều nhìn nhau. Viên Vinh cười cười lên tiếng trước:
- Chư vị, hiện giờ ta cần phải nói rõ, yến hội hôm nay không phải ta mời, là ta theo lệnh Hầu gia gửi thiệp cho chư vị.
Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, Tề Ninh chắp tay cười nói:
- Đa tạ chư vị đã đến hôm nay. Ta mời các vị đến đây là vì muốn chư vị chứng kiến mà thôi.
Đám người kia lại càng nghi hoặc, không biết Tề Ninh gọi mọi người đến chứng kiến chuyện gì.
Tề Ninh mời đám người ngồi xuống, đúng lúc này có tiếng bước chân lên thang lầu. Đám người nhìn ra, chỉ thấy Cố Văn Chương cầm hai bức tranh đi lên. Mọi người ở đây không phải ai cũng biết Cố Văn Chương, đều thấy hơi lạ. Cố Văn Chương nhìn lướt qua, thấy Tề Ninh và Viên Vinh ngồi cạnh nhau bèn lập tức tiến tới.
Tề Ninh ra hiệu cho y ngồi xuống bên cạnh, đứng dậy cười nói:
- Vị này là một vị trưởng bối của ta, hiện giờ đang làm chút buôn bán nhỏ ở Kinh thành.
Tất cả mọi người đều không biết hắn muốn làm gì, thấy Tề Ninh ghé vào tai Viên Vinh nói đôi câu, Viên Vinh cũng đứng dậy tiếp nhận một bức họa trong tay Cố Văn Chương. Gã gọi hai gã tiểu hỏa kế phục vụ mở bức tranh. Hai gã đứng trên đầu bậc thang, cẩn thận từng ly từng tí mở bức tranh ra, lập tức có người kinh hô, lại có người thất thanh:
- Đây là Thần Nữ Đồ của Hàn Sinh Tử sao?
Nơi này đều là tao nhân mặc khách, đương nhiên rất yêu thích thư họa, không ít ngươi đã nhao nhao đứng lên, tiến lại gần đầu bậc thang hơn, đã có vài người xích lên quan sát.
Viên Vinh cười hỏi:
- Phong Tài Đức Phong huynh của Long Môn thư viện ở đâu?
Trong đám người một người đứng dậy chắp tay:
- Viên công tử!
Tề Ninh nhìn Phong Tài Đức này một chút, lập tức nhớ ra, Phong Tài Đức này là học sinh thư viện Long Môn, ngày đó ở Kinh Hoa thư viện, bức họa của Phong Tài Đức này cùng với bức tranh chữ như gà bới kia của Tần Lôi trở thành hai bức tác phẩm tranh cao thấp cuối cùng, cũng có thể thấy, về họa, Phong Tài Đức này cực kỳ cao minh.
Viên Vinh cười nói:
- Phong huynh, ngươi là họa sĩ đỉnh phong hiếm thấy, mười phần thông hiểu tranh chữ cổ. Không biết bức này thế nào?
Phong Tài Đức mỉm cười, quay sang Tề Ninh thi lễ một cái, Tề Ninh cũng chắp tay hoàn lễ.
Phong Tài Đức mới bước lại gần, một tay chắp sau lưng, cẩn thận nhìn một lát, hơi nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng cười gượng hai tiếng:
- Cũng tốt!
Thật ra gã đã nhìn ra bức họa này là đồ rởm, nhưng trước mặt bao người sợ khiến cho Tề Ninh và Viên Vinh mất mặt nên không tiện nói thẳng.
Không ít người nghe gã nói vậy cũng thấy thắc mắc, thầm nghĩ, Thần Nữ Đồ của Hàn Sinh Tử chính là họa tác vô thượng, vậy mà Phong Tài Đức này chỉ nhẹ nhàng nhận xét một câu “Cũng tốt”, phải chăng quá mức cuồng vọng rồi?
Tề Ninh cũng bước tới, cười nói:
- Phong huynh, thật ra ta muốn ngươi nhìn một chút, bức họa này là thật hay giả?
Đám người kia lập tức biến sắc.
Phong Tài Đức khẽ giật mình, xấu hổ cười cười:
- Hầu gia, cái này…
- Phong huynh cứ nói đừng ngại.
Không cần cố kỵ gì.
Phong Tài Đức khẽ gật đầu:
- Bức họa này thật ra không tệ, nếu thêm mấy chục hơn trăm nưm nữa có lẽ cũng sẽ trở thành tác phẩm xuất sắc của hậu thế. Nhưng thứ lỗi cho Phong mỗ nói thẳng, so với họa tác của Hàn Sinh Tử, bức họa này còn kém quá xa.
Phong mỗ đã từng được nhìn thấy một bức họa Hàn Sinh Tử lưu truyền lại, vận dụng ngòi bút rất độc đáo, kinh động như gặp thiên nhân. Thần Nữ Đồ là do Hàn Sinh Tử mất mấy năm vẽ nên, cũng là tác phẩm đỉnh cao của ông, ngòi bút và ý cảnh đương nhiên không thể như tầm thường.
Lầu hai hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn Phong Tài Đức.
Phong Tài Đức do dự một chút mới tiếp tục nói:
- Bản vẽ này chính là Thần Nữ Sương Mai Đồ, nhìn qua thì tưởng là bút tích thực, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt Thần Nữ liền biết là đồ rởm. Theo ta được biết, Thần Nữ Đồ chia làm hai quyển, thời gian trong bức Thần Nữ Sương Mai Đồ là khi mặt trời mới mọc, dâng lên thiên cung, cho nên trên khuôn mặt Thần Nữ cũng có thể nhìn thấy được vẻ siêu phàm thoát tục.
Mà Mộ Quy Đồ là khi mặt trời lặn, thần sắc lại hoàn toàn khác.
Mặc dù bức họa nay không tệ, nhưng vẻ mặt Thần Nữ bình thản, không có linh khí tiên tử mơ màng, lại có vài nơi ngòi bút thô ráp, cho nên… Phong mỗ đoán hẳn là đồ rởm.
Xung quanh nổ tung, lúc đầu khi bức tranh này được mở ra, tất cả mọi người đều nghĩ hôm nay Tề Ninh mở tiệc chiêu đãi tân khách là muốn khoe bức tuyệt thế danh họa của Hàn Sinh Tử với mọi người. Có thể nhìn ngắm Thần Nữ Đồ trong truyền thuyết, đối với bất kỳ văn nhân nào, đều là quang vinh vô thượng.
Nhưng, vạn lần không ngờ, Tề Ninh lại lấy ra một bức tranh giả.
Nhưng nhìn sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn hơi mỉm cười, không có chút phẫn nộ thất vọng nào, cảm thấy rất kỳ quái.
Tề Ninh vỗ tay cười nói:
- Quả nhiên Phong huynh mắt sáng như đuốc, không sai, tấm Thần Nữ Sương Mai Đồ này chính là đồ giả.
Tề Ninh vừa nói như vậy, mọi ngươi đều hiểu, thì ra trước khi bày ra bức họa này, Cẩm Y Hầu đã biết nó là đồ giả, đâm ra lại càng nghi hoặc, thầm nghĩ, biết là đồ giả, sao hán còn muốn khoe bức họa này ra? Trước mắt bao người, chẳng phải là một chuyện hết sức mất mặt sao?
Cẩm Y Hầu là một trong bốn tứ đại thế tập của Đế quốc. Cho dù hắn có thực sự đưa ra được bức Thần Nữ Đồ thật, mọi người cũng sẽ không kinh ngạc mấy. Dòng dõi như thế, có được mấy tấm danh họa tuyệt thế trân quý kia cũng không phải chuyện khiến người ta quá bất ngờ. Nhưng nếu Cẩm Y Hầu lại đưa ra đồ giả, lại có vẻ hơi hụt hẫng.
- Thực không dám giấu, bước họa này chính là do vị trưởng bối này của ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua. Ôiiii, mọi người đều là văn nhân, lòng yêu thích tranh chữ, không cần nói cũng biết. Vị trưởng bối này của ta mở một tiệm cầm đồ, bình thường cũng thích một chút đồ cổ tranh chữ, chỉ là lần này bị người ta lừa gạt, mang tới đồ giả.
Cố Văn Chương xấu hổ vô cùng, cúi thấp đầu không dám nhìn ai.
Đám người xì xào bàn tán một hồi, lại nghe Tề Ninh nói:
- Hàn Sinh Tử chính là Tông sư về họa, ta thấy bức vẽ giả này trong lòng rất phẫn nộ. KHông phải là vi mua đồ giả, mà là vì sự tồn tại của thứ đồ giả này, khi nhục danh dự Hàn Sinh Tử. Chư vị đều là văn nhân, cũng đều biết, cho dù là một bức họa hay một bài từ, cũng đều chứa đựng biết bao tâm huyết trong đó, nếu bị người ta làm giả, thậm chí lấy giả làm thật, đối với tác giả thật sự, là khinh nhờn và vũ nhục cỡ nào?
Mọi người nghe hắn nói đều nhao nhao gật đầu.
Văn nhân thanh cao, văn nhân thực sự chưa chắc đã khinh thường việc sao chép lại tác phẩm của người khác. Tham khảo kỹ xảo của tiền nhân đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng nếu làm giả tác phẩm của người khác lại là chuyện cực kỳ vô sỉ, xưa nay đều bị người ta chửi bới thóa mạ.
- Hôm nay ta mời chư vị đến đây là mơi chư vị làm chứng.
Tề Ninh cao giọng nói:
- Thứ đồ giả này, nhất định phải tiêu trừ, quyết không thể để nó ở lại trên thế gian này, làm hỏng danh dự Hàn Sinh Tử. Không chỉ Thần Nữ Đồ này, ta hy vọng bất kỳ thứ đồ giả nào cũng không nên ở lại trên thế gian.
Hắn hô lớn:
- Mang lên!
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Đám người kia không biết Tề Ninh muốn người ta mang cái gì lên, thì thấy hai hán tử mang một thùng lửa từ cầu thang lên. Mọi người nhìn nhau, có người lập tức hiểu ra.
Tề Ninh cầm bức Thần Nữ Sương Mai Đồ kia, đưa cho một hán tử, ra lệnh:
- Cuộn nó lại.
Hắn bước lên mấy bước, chắp tay:
- Các vị , lừa đời lấy tiếng không thể dài, lấy giả làm thật càng không thể dài. Hôm nay hai bức tranh này, ta sẽ đốt đi trước mặt mọi người, cũng để cho mọi người chứng kiến, Tề Ninh tuyệt đối không cho phép có đồ giả tồn tại.
Hắn vừa nói, không chỉ mọi người ở đây, ngay cả Viên Vinh cũng hơi giật mình.
Gã làm theo lời Tề Ninh, thiết yến ở Thúy Đức Duyên, mà không hiểu rốt cuộc hắn muố làm gì, giờ mới biết hắn muốn đốt tranh trước mặt mọi người.
Thực ra mặc dù hai bức tranh này là đồ giả, nhưng nếu bán, mỗi bức thế nào cũng được hơn ngàn lượng bạc. Nhưng Tề Ninh lại muốn hủy hết đi không chớp mắt, quả thực quyết đoán không hề nhỏ.
Lúc này Cố Văn Chương đang há hốc miệng, quá sợ hãi.
Y cũng giống như Viên Vinh, hoàn toàn không biết Tề Ninh muốn làm gì, lúc này nghe nói muốn đốt hai bức tranh đi, cực kỳ giật mình.
Tề Ninh đi thẳng tới bên cạnh Cố Văn Chương, vươn tay nói:
- Giao cho ta!
Cố Văn Chương cầm Thần Nữ Mộ Quy Đồ hàng giả, cảm thấy quả thực có hơi không nỡ. Tuy đây là đồ giả, nhưng y cũng biết hai bức tranh có thể đáng giá hơn ngàn lượng bạc. Hiện giờ y đang thiếu nợ bên ngoài, có một lượng là thêm một lượng, lại phải trơ mắt nhìn người ta ném hơn ngàn lượng vào lửa. Nhưng sắc mặt Tề Ninh rất nghiêm túc, hoàn toàn không cho người ta cơ hội kháng cự, Cố Văn Chương không thể làm gì, chỉ có thể giao Thần Nữ Mộ Quy Đồ cho Tề Ninh.
Tề Ninh không nói nhiều, đi tới bên cạnh thùng lửa, ném Thần Nữ Mộ Quy Đồ vào, xoay người, lại nhận lấy bức Thần Nữ Sương Mai Đồ trong tay đại hán kia, cũng ném vào trong thùng.
Hai bức tranh ném vào thùng lửa, chỉ trong nháy mắt đã bị nuốt chửng. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, thần sắc ngưng trọng, đứng bên thùng. Mọi người ở đây không ai nói gì, một lát sau, khi hai bức tranh hoàn toàn thành tro tàn, hắn mới xoay người nói:
- Hôm nay làm phiền chư vị tới đây, ta xin đa tạ. Đồ giả đã bị thiêu hủy, việc này vậy là xong.
Tối nay mọi người cứ ở đây ăn uống hoan ca, không say không về, ta còn chút chuyện, đành nhờ Viên đại công tử tiếp khách giúp!
Rất nhiều người tận mắt nhìn hai bức tranh bị thiêu hủy, thầm than đáng tiếc, nhưng thấy Tề Ninh kiên quyết tiêu hủy đồ giả như vậy đương nhiên cũng đều vỗ tay khen hay.
Viên Vinh ra hiệu cho mọi người ngồi xuống uống rượu ăn tiệc. Tề Ninh từ biệt về trước, Viên Vinh tự mình tiễn hắn ra tận Thúy Đức Duyên, đương nhiên Cố Văn Chương không thể tiếp tục ở lại đây, bèn đi theo hắn rời Thúy Đức Duyên.
Ban đầu y còn cho rằng hắn có biện pháp gì hay giúp mình giải quyết phiền phức này, ai ngờ hôm nay mở tiệc tiệc chiêu đãi tân khách lại muốn tiêu hủy hai bức tranh giả kia trước mặt mọi người, chẳng nuốt nổi miếng cơm, lão vội vàng rời đi, cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không dám nói gì.
Từ biệt Viên Vinh, hai người cưỡi ngựa sóng vai mà đi, được một đoạn, Cố Văn Chương thấy Tề Ninh vẫn im lặng trầm tư, đành cười khổ nói:
- Hầu gia, hiện giờ hai bức tranh giả cũng mất. Cái này…. Cái này coi như xong cả rồi.
- Cậu, ta biết trong lòng cậu không vui.
Tề Ninh thở dài:
- Nhưng đồ giả vẫn là đồ giả, giữ trong tay cũng vô dụng. Cậu thiếu bạc, ta chỉ có thể nghĩ cách khác.
- Ngày mai sẽ là kỳ hạn cuối cùng, qua đêm mai, tiền trang Hậu Thiên sẽ tìm đến cửa. Đến lúc đó, mấy cửa hàng kia của ta, còn cả…. còn cả tòa nhà, đều…..
Lúc này nghĩ lại, lo lắng cho gia nghiệp mấy đời dốc sức lăn lộn mới có lại biến thành mây khói trong tay mình, y vô cùng ảo não, lại càng thêm chua xót.
- Ngày mai cậu tới hiệu cầm đồ trông coi đi, chưa chắc ta đã có thể giúp cậu bảo vệ những sản nghiệp khác, nhưng ta sẽ cố hết sức giúp cậu giữ lại hiệu cầm đồ, cũng coi như là có nghề mà sống.
- Thật? Vậy…. vậy làm sao để giữ?
Chuyện tới nước này, muốn giữ những sản nghiệp khác đã là người si nói mộng. Nếu có thể bảo vệ được hiệu cầm đồ cũng A di đà Phật rồi.
Tề Ninh không trả lời, chỉ cười cười nói:
- Cậu về rồi cứ nghỉ ngơi thật tốt, không nên nghĩ quá nhiều.
Hắn không nói gì nữa. Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng hắn đã không nói gì, Cố Văn Chương cũng không tiện truy vấn.
Tề Ninh quay lại Hầu phủ, Cố Thanh Hạm đã nghe nói chuyện hắn bày yến ở Thúy Đức Duyên, bèn ra đón, hỏi:
- Chuyện bên kia tình hình thế nào?
- Tình hình?
Tề Ninh cười hỏi lại:
- Tình hình gì?
- Không phải con bảo đại ca mang theo hai bức họa giả đến Thúy Đức Duyên sao? Có phải… có phải đã tìm được người giúp giải quyết vấn đề không?
Tề Ninh thở dài:
- Tam Nương, người vẫn thật sự cho rằng ta là thần tiên sao? Đó không phải là chuyện mấy trăm lượng bạc ròng, ta làm sao mà chỉ bày một bữa yến tiệc đã giải quyết xong? Ta chỉ tới thiêu hủy bức tranh trước mặt mọi người, tránh cho có người nói bậy bạ đằng sau, thức tỉnh mọi người mà thôi.
Cố Thanh Hạm khẽ giật mình, yên lặng không nói gì.
- Người không cần lo lắng, để ta ghĩ cách xem, chí ít cũng có thể bảo vệ hiệu cầm đồ. Cũng nên để cho cậu một nghề nghiệp mưu sinh.
Cố Thanh Hạm cười khổ, chỉ khẽ lắc đầu, sắc mặt khá ảm đạm.
Tề Ninh cũng không giải thích nhiều, đi thẳng tới viện của Đường Nặc. Hiện giờ trong lòng hắn đang có rất nhiều nghi vấn muốn tìm nàng giải đáp, thấy trong phòng vẫn sáng đèn bèn tới gõ cửa. Cửa phòng được ở ra gần như ngay lập tức, khuôn mặt thanh tú của Đường Nặc hé ra sau cánh cửa, thấy là Tề Ninh, chỉ mỉm cười chào:
- Ngươi đã về rồi?
Sau đó nàng kéo cửa cho hắn vào.
Tề Ninh bước vào trong, nhìn lướt qua, mọi thứ vẫn như bình thường, trên bàn vẫn là bình bình lọ lọ.
Hắn ngồi xuống ghế dựa, nàng rót một chén trà mời, hắn mỉm cười tiếp nhận:
- Đường cô nương ở Kinh thành lâu cũng biết những phép tắc khách sáo này rồi sao?
Nàng nhếch miệng mỉm cười, dưới ánh đèn, xinh đẹp thanh lệ, hỏi:
- Chuyến đi Tây Xuyên này hết thảy có thuận lợi không?
- Tất cả đều thuận lợi.
Tề Ninh chăm chú nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng:
- Ta đã gặp một trong bốn Hắc Liên Thánh sứ, Lê Tây Công Lê lão tiền bối.
Nàng khẽ giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, hỏi:
- Ông ấy vẫn tốt chứ?
- Ông dặn ta phải chăm sóc cô thật tốt, không được bắt nạt cô, nếu cô ở Kinh thành mà thiếu một cái lông tơ ông ta sẽ tính sổ với ta.
Đường cô nương, về sau gặp Lê lão tiền bối tuyệt đối không nên mách với ông ta là ta bắt nạt cô.
Nếu cô có ủy khuất gì cứ nói với ta.
Nàng hé miệng cười:
- Lời sư phụ nói ngươi đừng để trong lòng, ta ở đây cái gì cũng tốt, cũng không ủy khuất gì.
- Vì sao Đường cô nương không hỏi ta gặp Lê lão tiền bối ở đâu?
- Ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói cho ta, không phải sao?
Tề Ninh thở dài:
- Tám bang mười sáu phái dưới sự suất lĩnh của phủ Thần Hầu, tiến đánh Hắc Liên Giáo ở Thiên Vụ Lĩnh, việc này hẳn ngươi biết.
- Kết quả thế nào?
Đường Nặc vẫn vững như Thái Sơn:
- Thiên Vụ Lĩnh bị công hãm?
Hắn lắc đầu:
- Tám bang mười sáu phái đã giết tới tận Hắc Thạch Điện, nhưng cuối cùng song phương bãi binh ngừng chiến. Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch theo ta tới Kinh thành.
Đường Nặc chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
- Ta ở đánh bậy đánh bạ ở Thiên Vụ Lĩnh lạc vào Mê Hoa Cốc.
Trong Mê Hoa Cốc có một đầm băng, ta đã gặp Lê lão tiền bối ở đó.
Thân thể mềm mại của nàng run lên, nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi đã vào Mê Hoa Cốc, đã thấy đầm băng?
- Nói vậy Đường cô nương cũng biết đầm băng trong Mê Hoa Cốc?
Vậy quan tài băng dưới đó, phải chăng Đường cô nương cũng biết?
- Quan tài băng?
Nàng nhíu đôi mày thanh tú:
- Qua tài băng thế nào?
- Có người thừa dịp tám bang mười sáu phái tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh lén lẻn vào Mê Hoa Cốc trộm lấy quan tài băng. May mắn Giáo chủ Hắc Liên Giáo kịp thời xuất hiện, mới bảo vệ được nó.
Đường Nặc cúi đầu, như có điều gì suy nghĩ.
- Đường cô nương, thứ cho ta mạo muội, cô là đệ tử của Lê lão tiền bối. Lê lão tiền bối lại là Thánh sứ Hắc Liên Giáo, nhưng không biết…?
Nàng ngẩng đầu:
- Ngươi muốn hỏi ta có liên quan gì với Hắc Liên Giáo không đúng không?
Nàng lắc đầu:
- Hiện giờ ta không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo hết. Thật ra từ lâu sư phụ đã rời khỏi Hắc Liên Giáo, tứ đại Thánh sứ Hắc Liên Giáo chỉ còn lại ba vị mà thôi.
- Thật ra chỉ còn lại hai người. Sắc Sứ Đoạn Thanh Trần đã phản bội Hắc Liên Giáo. Nếu không, tám bang mười sáu phái cũng không thể giết tới Hắc Thạch Điện. Hiện giờ Đoạn Thanh Trần là phản nghịch số một của Hắc Liên Giáo, người người trên dưới chỉ muốn giết cho thống khoái, cho nên vị Sắc Sứ này cũng không còn là Thánh sứ Hắc Liên Giáo nữa.
Ánh mắt Đường Nặc có vẻ khinh thường:
- Đoạn Thanh Trần nhân phẩm thấp kém. Lão ta tâm thuật bất chính, vốn không có chút trung thành nào, cái loại thấy lợi quên nghĩa này thì phản bội Hắc Liên Giáo cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giọng nói của nàng tràn đầy vẻ khinh bỉ Đoạn Thanh Trần. Từ khi mới tiếp xúc với nàng đến giờ người ta vẫn thường cảm thấy nàng thanh tâm quả dục không nhuốm màu phàm tục, cảm xúc khinh thường một ai đó như vậy cũng hơi hiếm thấy.
Hắn đã xác định được, Đường Nặc và Hắc Liên Giáo có nguồn gốc cực sâu.
Nàng vừa mới nói hiện tại không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo, cũng có ẩn ẩn hàm ý trước kia là có liên quan. Dù sao Lê Tây Công cũng từng là Thánh Sứ Hắc Liên, nàng là đệ tử của ông ta, nếu nói không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo thì không ai tin được.
Mặc dù hiện tại nàng không có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo, nhưng hiển nhiên nàng nắm rất rõ tình hình của Hắc Liên Giáo, thậm chí cũng hiểu rõ nhân phẩm bản tính của từng nhân vật trong Giáo, nếu không sẽ không đánh giá Đoạn Thanh Trần như vậy.
- Đường cô nương, có một chuyện ta muốn thỉnh giáo cô.
Tề Ninh trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Cô có biết rốt cuộc thứ trong quan tài băng kia là vật gì không?
Ta nghe Lê lão tiền bối nói bên trong đó hình như là một người, nhưng không phải người chết. Cái này…cái này thật là kỳ quái.
Nàng khẽ nhướn mày:
- Ông ấy nói với ngươi bên trong quan tài băng là một người sao?
- Đúng. Cho nên ta vẫn rất tò mò, nếu không phải người chết vì sao lại nằm trong quan tài chìm dưới đầm băng? Đường cô nương, cô có biết duyên cớ trong đó chứ?
Nàng nhìn hắn chăm chú, một lát sau mới nói:
- Thiên địa rộng lớn không thiếu sự lạ, nhưng quan tài băng kia không liên quan tới Hầu gia. Thật ra Hầu gia cũng không cần biết rốt cuộc bên trong là ai.
Tề Ninh khẽ giật mình, nhưng hắn hiểu, nàng đã nói vậy rõ ràng là không muốn nói với mình, đương nhiên hắn sẽ không cưỡng cầu, chỉ cười nói:
- Đường cô nương đã không muốn cũng không cần nói với ta. Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi:
- Hầu gia, có khách tới chơi.
Người đó nói họ Thu, bảo chỉ cần nói vậy Hầu gia sẽ biết là ai.
Tề Ninh lập tức đứng dậy. Đường Nặc cũng nhíu mày. Tề Ninh khẽ giải thích:
- Hẳn là Thu Thiên Dịch y hẹn mà tới. Đường cô nương có muốn gặp lão không?
Nàng lắc đầu. Hắn “Ừ” một tiếng rồi đi ra ngoài, cho người mời Thu Thiên Dịch vào. Vào đến phòng, hắn thấy Thu Thiên Dịch đã tới sảnh, bèn cười chào:
- Độc Vương vô tung vô ảnh, với bản lãnh của ngươi, ra vào phủ Cẩm Y Hầu dễ như trở bàn tay, còn phải khách khí như vậy cho người ta thông truyền sao.
Thu Thiên Dịch cũng không khách khí ngồi xuống ghế dựa, nhìn hắn một chút, đáp:
- Nếu ngươi thích, lần sau lão phu đến sẽ không cho người bẩm báo nữa.
Tề Ninh thầm nghĩ đến chuyện lão độc vật tới lui phủ Cẩm Y Hầu như quỷ như mị cũng hãi đến hoảng, cười nói:
- Độc Vương tới Kinh lúc nào vậy? Vất vả rồi.
- Không cần nói nhảm. Lão phu đúng hẹn vào Kinh, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì? Muốn dẫn lão phu đi gặp Hoàng đế của các ngươi sao?
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

21: Chuộc đồ
ười nói:
ng không cần sốt ruột, muốn gặp Hoàng thượng, báo cáo trước. Ta sẽ tấu rõ với Hoàng thượng, Độc đến kinh đúng hẹn, nếu Hoàng thượng triệu kiến, ta ái người thông báo Độc Vương. Đúng rồi, không ương đặt chân ở nơi nào trong kinh thành?
Dịch cũng không nói nhảm, nói chỗ ở của mình.
hi lại, sau đó mới nói:
y nay Độc Vương cứ ở nơi đó, vừa có tin tức, ta lập gười đi tìm ngươi, tránh việc đến lúc Hoàng thượng , lại không thấy tung tích của Độc Vương.
Dịch cười lạnh nói:
lắng lão phu gây ra phiền toái cho ngươi ở kinh ? Là ngươi dẫn ta vào kinh, nếu như lão phu thực sự i phóng hỏa, Cẩm Y Hầu ngươi cũng không thoát quan.
ười khổ nói:
ng chính là cao nhân giang hồ, nếu thực sự muốn i phóng hỏa ở kinh thành, thì lại quá thấp.
ên tâm, lão phu sẽ không giết người phóng hỏa, nếu uốn giết người, cũng sẽ chỉ giết một người.
Dịch thản nhiên nói:
anh Trần đầu nhập Thần Hầu Phủ, có lẽ ẩn giấu ở , lão phu muốn tìm hắn.
ão như dao:
phu tìm được hắn, phải chém hắn thành muôn hỉ cười một tiếng, cũng không nói nhiều. Thu Thiên ày đứng dậy nói:
đi trước.
không nói nhảm, tới trước cổng chính, đột nhiên iều gì, lão dừng bước chân lại, cũng không quay ói:
, khí lượng của tiểu oa nhi ngươi không tồi, khó Y Tề gia đời đời anh hùng.
g nói thêm lời nào, bước nhanh rời đi.
g điểm tâm ngày tiếp theo, Tề Ninh thăm dò được vị m đồ Cố gia từ Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm tâm út nói:
nay, tiền trang sẽ thu hồi hiệu cầm đồ, hôm nay òn có thể nhìn thấy hiệu cầm đồ Cố gia, đến ngày i họ khác rồi.
ói với nàng hắn sẽ dốc sức giữ lại hiệu cầm đồ, ng lòng Cố Thanh Hạm rất rõ ràng, không trả lại bạc ang, người ta cũng sẽ không khách khí. Thế nhưng nhất thời có thể tìm được mấy vạn lạng bạc từ nơi ho phủ Cẩm Y Hầu còn có chút bạc, nhưng cũng điều động bạc trong phủ qua. Trên dưới Hầu phủ cậy vào số bạc kia để tiêu xài, lại nói coi như Tề ý lấy bạc đi giải cứu khẩn cấp, nhưng kho bạc Hầu không đạt tới con số kia.
n ủi hai câu, cũng không nhiều lời, rời phủ đi thẳng m đồ Cố gia.
u cầm đồ Cố gia, quạnh quẽ vắng tanh. Cố Văn sáng sớm đã chạy tới hiệu cầm đồ. Giang Chưởng sớm bỏ trốn mất dạng. Lúc đầu trong tiệm cầm đồ u người giúp việc, nhưng sau khi Cố gia xảy ra y, mọi người biết ngay cả tiền công cũng không có, i đi, chỉ còn lại một tên gia phó Cố gia trông coi nơi u cầm đồ vắng tanh, bảng hiệu không tiếp tục kinh treo ngoài cửa từ lâu.
đến ngày mai, cửa hàng này thực sự bị lấy đi sao?
ấy Cố Văn Chương ngơ ngác ngồi trên ghế, gã gần cẩn thận hỏi:
nhân thực sự không có biện pháp gì à?
hương lắc đầu, khó khăn lần này đã khiến nhuệ khí mất gần như không còn. Y cười khổ nói:
hể có biện pháp nào? Đều là ta nhất thời hồ đồ, sớm nỗi này thì lúc trước đã không nên tới kinh thành, ở Giang Lăng sẽ không có nhiều chuyện như vậy. kia nói:
thật ra coi như thu hồi cửa hàng, cũng không phải g, chúng ta về Giang Lăng, ăn mặc cũng không đề. Cố gia còn có điền sản ruộng đất trang viên ở g… !
hứ đó đều đã thế chấp hết rồi.
hương tức giận nói:
cũng không nằm trong tay ta, qua hôm nay, nếu họ n thu hồi trang viên và đất đai ở Giang Lăng, ta g thể làm gì.
ể oải nói:
u gia cũng không giúp một chút, làm quan lớn như ần nói một tiếng, ai dám thu hồi cửa hàng Cố gia yện này hắn cũng không có cách nào.
hương cũng hiểu được:
thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngay cả Hoàng bạc bên ngoài, chẳng lẽ còn có thể giựt nợ sao?
đánh mình một cái tát:
ều là ta nhất thời hồ đồ, hại mẹ già đến tuổi này rồi o lắng. Ài, ta nào còn mặt mũi trở về Giang Lăng… chưa dứt, nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài, ìn thấy mấy bóng người tiến vào hiệu cầm đồ. Gia c đi lên nói:
ấy vị, hiệu cầm đồ không tiếp tục kinh doanh, đồ, mấy vị vẫn lên… !
n chưa xong, liền nghe người tới cười nói:
a không phải tới cầm đồ, chúng ta đến chuộc đồ.
ố Văn Chương không có tâm tư để ý những người than thở, đột nhiên nghe được giọng nói kia, y phản kiện ngẩng đầu, bỗng nhiên nhảy dựng khỏi ghế, ước xông tới, nhấc tay chỉ người kia tới nói:
ngươi? Tên vương bát đản này, ngươi… ngươi dám g?
đấm lên muốn đánh tới.
lập tức lui lại hai bước, có hai người bên cạnh tiến ân hình cao lớn, cản Cố Văn Chương lại. Một người nắm lấy cổ tay Cố Văn Chương, kình lực rất lớn. Cố ng nhất thời không thể động đậy, liền thấy người ói:
ia, ngài đây là có ý gì? Khách tới cửa, ngài không n thận, còn muốn động thủ đánh người, khó trách này của ngài phải đóng cửa.
hương nhận ra, người tới cửa lại chính là chủ nhân c tranh dỏm kia.
ằng người này kiếm được mười mấy vạn lạng, đã mất bằng cách rời xa kinh thành, nhưng tuyệt đối rằng người này lại dẫn người tới đây chuộc đồ.
ắm cổ tay Cố Văn Chương dùng sức đẩy, Cố Văn từ lui về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng muốn nứt ra, cả giận nói:
t cuộc là ai?
cười ha ha một tiếng, nói:
ọ Khổng, tiểu hào Khổng Nhị Hổ. Cố đại gia, ngươi của ta, ngay cả tên họ của ta cũng không rõ ràng.
ngươi làm ăn quả thực lợi hại.
g tới, ngồi xuống một cái ghế. Bốn tên đại hán đi u để trần hai tay, đứng sau lưng Khổng Nhị Hổ, mỗi dạng dữ tợn, kiêu căng phách lối.
hương cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, hỏi:
a gạt bạc của ta, còn chạy tới làm gì?
ia, lời này của ngươi ta không rõ ràng.
ị Hổ vắt chéo hai chân, ngón tay phải chỉ vào mũi:
tranh của ta, là cầm sống, nói trước trong vòng nửa hể chuộc đồ, hôm nay đúng là ngày cuối cùng, ta tới chuộc đồ, cũng không có vấn đề gì chứ?
y vào trong ngực, móc ra một xấp ngân phiếu rất ên bàn bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, lại lấy ra văn tự từ trong ngực, nói:
chúng ta nói rất rõ ràng, hai bức tranh, ngươi dùng ạn lạng bạc để cầm, ta chuộc đồ cần mười sáu vạn Cố đại gia, đây là ngân phiếu mười sáu vạn lạng hần không thiếu, lấy hai bức tranh ra, mười sáu vạn ày sẽ là của ngươi.
hương ngây ra một chút, tâm trạng trầm xuống. Tối ai bức tranh đã bị Tề Ninh thiếu hủy trước mặt mọi Thúy Đức Duyên , lúc này làm sao cầm ra được.
cũng không phải người ngu, đầu óc vừa suy nghĩ, liền hiểu được.
êm qua không đốt tranh ở Thúy Đức Duyên, Khổng y tuyệt đối không có khả năng đến chuộc đồ hôm h bởi vì Khổng Nhị Hổ biết hai bức tranh dỏm đã bị cho nên mới nghênh ngang tới đây.
, Cố đại gia, có vấn đề gì sao?
ị Hổ dương dương đắc ý nói:
hải hai bức tranh kia xảy ra vấn đề gì chứ? Trước đó ã nói, nếu hai bức tranh kia bị hủy, ngươi cần phải g cho ta ba mươi vạn lạng bạc.
hương cười lạnh nói:
hị Hổ, hai bức tranh kia của ngươi là đồ dỏm.
ia, trước giờ ta chưa từng nói là thật.
ị Hổ cười nói:
ưởng quỹ hiệu cầm đồ của ngươi nói cho ngươi là ỉ cầm hai bức tranh tới. Loại tục nhân như ta, cũng t hai bức tranh kia là thật hay giả, có thể đổi thêm ùng gấp, cũng rất tốt. Chẳng qua con người ta nói , coi như hai bức tranh là giả, thế nhưng ta cũng ngươi, hôm nay đến chuộc đồ đúng hẹn.
gã hơi nghiêng về phía trước:
tranh kia là thật hay giả, đã không quan trọng, quan iện giờ ngươi nhất định phải đưa hai bức tranh kia ra ới ta.
ột xấp ngân phiếu rất dày:
ức tranh cho ta, mười sáu vạn lạng bạc về ngươi, giao ra được, vậy ngươi còn phải trả cho ta mười ng bạc, điều này không sai chứ?
ia nhịn không được cả giận nói:
ơi đây là hãm hại lừa gạt, các ngươi… Lão gia, i báo quan!
n?
ị Hổ cười ha ha nói:
ơi không cần phải gấp gáp, nếu như thực sự không c hai bức tranh kia của ta, không cần các ngươi đi tự chúng ta đi.
ẩy tờ văn tự trong tay:
nay viết rất rõ ràng, dù là gặp quan, các ngươi cũng nói gì. Đúng, ta biết phía sau các ngươi là Cẩm Y hưng Cẩm Y Hầu cũng phải nói đạo lý, không thể ỷ gười.
ai, Cẩm Y Hầu xưa nay không ỷ thế hiếp người.
ị Hổ chưa dứt lời, từ ngoài cửa đã truyền tới một :
ầu sẽ chỉ nói đạo lý với người khác.
g nói, mấy bóng người tiến tới từ ngoài cửa, người gấm đai ngọc, chính là Tề Ninh.
hương nhìn thấy Tề Ninh tới, giống như người chết thấy rơm rạ, vui vẻ không thôi, vội vàng tới nói:
tên này… tên này tới chuộc đồ.
ười gật đầu, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, g tử, lời vừa rồi, ngươi cũng nghe rõ ràng chứ?
h hắn chính là Viên Vinh.
cười nói:
t rõ ràng.
ị Hổ kia thấy Tề Ninh dẫn người tới, thần sắc hơi iờ phút này ngoài cửa chính, đã có không ít người ai bên hiệu cầm đồ này đều là cửa tiệm, đều biết đồ Cố gia bị người khác lừa, xảy ra chuyện lớn. Lúc hấy một đám người tới hiệu cầm đồ, nhịn không kỳ, đều chen trước cửa quan sát.
ề Ninh vào nhà, Cố Văn Chương lập tức sai gia phó tới. Tề Ninh và Viên Vinh ngồi xuống đối diện ị Hổ, mỉm cười nhìn Khổng Nhị Hổ kia. Khổng Nhị Ninh nhìn như cười như không, cảm thấy hơi run ng dậy, cố gắng trấn định, chắp tay nói:
n Khổng Nhị Hổ, bái kiến… bái kiến Hầu gia!
hị Hổ, tên rất hay!
ười nói:
hị Hổ, nghe khẩu âm, dường như là nhân sĩ kinh ị Hổ miễn cưỡng cười nói:
… hai mươi năm trước gia phụ chuyển tới kinh nhân… tiểu nhân cũng đi theo vào kinh, sinh sống ành hơn hai mươi năm… coi như… coi như là nhân nh.
ức tranh kia không biết ngươi có được từ chỗ nào?
gậm cười hỏi:
truyền, hay là ngẫu nhiên có được? Hoặc là nói, là đưa cho ngươi mang tới hiệu cầm đồ?
ị Hổ hơi biến sắc, miễn cưỡng cười nói:
làm sao có thể, điều này… điều này dường như n trọng? Tiểu nhân không tiện nói. Hôm nay tiểu đây, là chuộc đồ đúng hẹn, điều này… điều này g vi phạm vương pháp chứ?
ười ha ha nói:
hông, thiếu nợ thì trả tiền, mượn tiền cầm đồ, đây yện thiên kinh địa nghĩa, không có gì sai cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận