Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1284: Yêu ma quỷ quái

Nếu như Địa Tạng không phải là Túc Ảnh phu nhân, như vậy thái độ lạnh lùng của nàng ta đối với Hướng Bách Ảnh, cũng không có gì khó hiểu.
- Hướng thúc thúc, Đại Tạng nhốt thúc thúc ở chỗ này, có phải là muốn dùng thúc thúc để khống chế Cái Bang?
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Trước kia Địa Tạng sai Lục Thương Hạc cấu kết với Bạch Hổ, muốn cướp đoạt vị trí bang chủ, có phải bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý đồ?
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, nói:
- Tà tâm của bọn họ đối với Cái Bang vẫn không đổi, vẫn muốn khống chế Cái Bang trong tay.
Ngừng lại một chút, ông ta lại nói tiếp:
- Bọn họ muốn khống chế Cái Bang, cũng không chỉ vì hùng bá giang hồ, mà nhất định là còn có dã tâm lớn hơn nữa.
Tề Ninh nói:
- Cái Bang có tới vài chục vạn bang chúng, tổng cộng các nơi trên Sở quốc, cũng không ít hơn mười vạn, nếu khống chế lực lượng đó trong tay, tuy không đến mức mưu đồ soán vị, nhưng cũng đủ để khiến Sở quốc rơi vào hỗn loạn.
- Đúng vậy!
Hướng Bách Ảnh nói:
- Đệ tử Cái Bang ở khắp nơi, hơn nữa bọn họ xưa nay vốn không vừa mắt quan phủ, nhiều năm qua, ta cố gắng hết sức để Cái Bang và triều đình chung sống hòa bình, bởi vì ta biết, nếu một ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện, kết quả là triều đình và Cái Bang đều sẽ lưỡng bại câu thương.
Khẽ thở dài, ông ta nói tiếp:
- Năm xưa, khi ta tiếp nhận vị trí bang chủ, Cái Bang cũng chia làm hai phái, một phái muốn đối chọi gay gắt với triều đình, mà phái còn lại thì muốn dĩ hòa vi quý. Mặc dù Cái Bang ta là đệ nhất bang phái trên giang hồ, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là một đám ô hợp, một khi đối chọi với triều đình, là tự gây tai họa, bởi vậy ta kiên trì thân thiện với triều đình, càng muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Thần Hầu phủ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Binh mã triều đình đều kinh qua huấn luyện, tuy cao thủ Cái Bang đông đảo, nhưng nếu thật sự đối địch với triều đình, thì võ công hoàn toàn không hiệu quả trên chiến trường. Một khi Cái Bang gây loạn, tất nhiên triều đình sẽ điều động binh mã các nơi bao vây tiễu trừ Cái Bang, đối với Cái Bang là một tai họa lớn.
- Cũng bởi vì như vậy, ta mới được bang chủ tiền nhiệm đề bạt làm bang chủ mới, mục đích của ông ấy, là muốn ta duy trì để Cái Bang chung sống hòa bình với triều đình.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Nhưng cho tới nay, trong Cái Bang vẫn còn không ít kẻ lòng dạ bất chính, chẳng hạn như Bạch Hổ vậy, năm xưa người này một lòng muốn đối địch triều đình. Mục đích của những người này, là muốn Cái Bang công thành đoạt đất, mong được vinh hoa phú quý. Hừ, đương nhiên ta không thể đứng nhìn bọn họ xem Cái Bang như công cụ lợi dụng.
Nói đến đây, Hướng Bách Ảnh ho khan dữ dội, Tề Ninh vội đỡ lấy ông ta, vỗ nhẹ lên lưng, đến khi hơi thở bình thường trở lại, Hướng Bách Ảnh mới tiếp tục nói:
- Nếu như Cái Bang bị bọn họ khống chế, tất nhiên sẽ là mối họa cho thiên hạ, Sở quốc và Bắc Hán khó tránh khỏi đại chiến, sớm muộn sẽ đánh một trận…
Tề Ninh lập tức nói:
- Hướng thúc thúc có điều chưa biết, mấy tháng trước, Thái tử đã bắc thượng, liên minh với Đông Tề, đánh vào Bắc Hán.
Hướng Bách Ảnh ngẩn ra, Tề Ninh tiếp tục nói:
- Khuất Nguyên Cổ giương cờ hiệu của Bắc Đường Phong, vượt qua Đồng Quan, tiến về Lạc Dương, ta thống lĩnh bộ binh bất ngờ đánh chiếm Tây Bắc, phong tỏa Đồng Quan, hiện nay thiên hạ chém giết, tình hình chiến sự như thế nào, ta cũng không rõ.
Trong mắt lộ vẻ khác thường, Hướng Bách Ảnh trầm ngâm một lát, cuối cùng thở dài nói:
- Rốt cuộc vẫn là đánh nhau rồi, bách tính nhất định gặp tai họa, trăm họ lầm than.
Vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta lại hỏi:
- Nếu vào thời gian này, Cái Bang làm loạn, ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào?
Tề Ninh nói:
- Một khi Cái Bang khởi sự, thì hai nước Sở Hán sẽ rơi vào hỗn loạn lớn hơn nữa, thế lực địa phương cũng sẽ lợi dụng tình hình hỗn loạn đó để ngóc đầu dậy. Đến lúc đó, không chỉ có Sở Hán rơi vào chiến tranh, mà cả thiên hạ cũng sẽ trở thành địa ngục trần gian.
- Không sai!
Tuy Hướng Bách Ảnh thật sự suy yếu, nhưng cũng siết chặt nắm tay:
- Một khi khống chế được Cái Bang, tất nhiên Địa Tạng sẽ dùng Cái Bang làm loạn thiên hạ, tâm địa độc ác của người này…thật sự là rất đáng sợ.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Mấy năm nay, Địa Tạng luôn ngấm ngầm hành động, cuộc làm loạn của thế gia Đông Hải, dịch độc ở kinh thành, loạn người Miêu ở Tây Xuyên, thậm chí cuộc mưu phản của Lý Hoằng Tín, tất cả đều liên quan tới người này. Nàng ta rốt cuộc là ai, vì sao không gây loạn thiên hạ thì không yên?
Hướng Bách Ảnh nhíu mày, hiện nay là ông ta cũng không cách nào phán đoán lai lịch của Địa Tạng.
- Hướng thúc thúc, nơi này không thích hợp ở lâu, trước hết chúng ta rời khỏi chỗ này rồi nói sau.
Tuy trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng Tề Ninh cũng biết ở thêm một khắc nơi Dã Quỹ lĩnh này, sẽ càng thêm nguy hiểm. Lúc này cơn mưa đã dịu đi, chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Dã Quỹ lĩnh, Tề Ninh cũng không nói chuyện với Hướng Bách Ảnh nữa, liền cúi người cõng Hướng Bách Ảnh lên lưng, Hướng Bách Ảnh vội kêu lên:
- Nơi này rất nguy hiểm, ngươi…ngươi cõng ta, sẽ bị liên lụy!
Tề Ninh nói:
- Nếu ta bỏ thúc thúc lại ở chỗ này, thì cả đời này, lòng ta cũng không yên.
Cõng Hướng Bách Ảnh rời khỏi nhà ngục, Tề Ninh bước lên cầu thang đá trăm bậc, lại thấy có một bóng người ở phía trước, rồi tiếng Tiểu Điệp vang lên:
- Tiểu Điêu Nhi?
Tề Ninh nghĩ thầm, việc mình giả mạo Thế tử Cẩm Y hầu, thật sự là không thể cho người khác biết, liền ho khan một tiếng, bước tới đón, nói:
- Tiểu Điệp, là ta!
Tiểu Điệp nhìn thấy Tề Ninh đi ra, đương nhiên là rất vui mừng, nhưng thấy hắn cõng một người trên lưng, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng vốn là một người rất thông minh, biết Tề Ninh có thân phận đặc biệt, mình không nên để lộ thân phân của hắn.
Tề Ninh cũng không nói nhiều, cõng Hướng Bách Ảnh đi tới trước. Chưa đi được xa, hắn lại nghe phía trước có tiếng nói:
- Mang đi thẩm vấn, cũng còn phải để chúng ta khiêng hắn tới.
Tề Ninh thầm giật mình, dừng bước, lúc này đột nhiên có người tới, thật sự ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa, đường hầm này thẳng tắp về phía trước, không có chỗ ẩn nấp, nếu đối phương đi về phía này, khó tránh khỏi hai bên đụng đầu nhau. Hắn lập tức cẩn thận đặt Hướng Bách Ảnh xuống, thấp giọng căn dặn:
- Tiểu Điệp, nàng trông chừng Hướng thúc thúc một chút.
Biết mình không thể trì hoãn nữa, hắn lập tức cấp tốc tiến về phía trước.
Hắn ngẫm nghĩ Trì Bảo Đồng Tử có địa vị rất cao ở Dã Quỷ lĩnh, nếu đối phương nhìn thấy hắn đi tới, tất nhiên sẽ không dám thất lễ, mình lợi dụng thân phận của Trì Bảo Đồng Tử để cho người phía trước lui đi, nếu không được, thì đành phải giết chết họ ở chỗ này.
Đi được một đoạn ngắn, vừa đúng lúc tới chỗ ngã tư, phía đối diện có mấy người xuất hiện, phần lớn đều mặc áo vải gai, đeo mặt nạ. Chỉ có điều, người đi trước tuy đeo mặt nạ quái dị, nhưng không mặc áo vải gai, mà mặc áo lụa đen. Đột nhiên Tề Ninh xuất hiện, mấy người kia đều ngẩn ra, người mặc áo đen lập tức bước nhanh tới, khom người hành lễ:
- Huyết Trì Phán Quan bái kiến Đồng Tử!
Tề Ninh thầm giật mình, thì ra là một phán quan, thảo nào quần áo khác hẳn mấy người khác, phán quan mặc đồ đen, cũng là hợp lý.
Tề Ninh gật đầu, cũng không nói gì, tên phán quan lại nói:
- Quỷ chủ ra lệnh, đưa tên gian tà kia đi thẩm vấn.
“Hả?”
Tề Ninh không nói gì, nhưng trong lòng thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ “Quỷ chủ” là Địa Tạng? “Kẻ gian tà” mà Địa Tạng muốn thẩm vấn, không biết có phải là Hướng Bách Ảnh không?
- Phán quan, kẻ gian tà ở gần đây.
Một người bên cạnh chỉ về phía ngã rẽ bên trái, nói. Phán quan “À” một tiếng, lại thi lễ với Tề Ninh, rồi mới dẫn mấy thủ hạ tiến vào trong ngã rẽ. Lúc này Tề Ninh mới biết, đám người kia cũng không đến chỗ Hướng Bách Ảnh. Thấy bọn họ đều đã đi vào ngã rẽ, hắn mới cấp cốc quay lại chỗ Tiểu Điệp, thấp giọng nói:
- Hướng thúc thúc, thúc và Tiểu Điệp chờ ở bên cạnh đây nhé.
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhớ luôn cẩn thận.
Tề Ninh liếc nhìn Tiểu Điệp, mỉm cười, rồi quay trở lại ngã tư lúc nãy, cũng đi vào ngã rẽ bên trái. Đi được khoảng hai mươi bước, hắn ra khỏi đường hầm, lại trông thấy vách đá phía trước mở ra một khe hở, đủ để hai người cùng ra vào, biết nơi đó đặt cơ quan mở vách đá. Lúc này tên phán quan kia đang đứng bên ngoài khe hở, nhìn thấy Tề Ninh bước tới, liền hơi khom người. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, cũng không nói gì, chăm chú nhìn khe hở kia. Rất nhanh sau đó, hắn thấy mấy người kia xô đẩy một người đi ra. Người nọ bị trói hai tay sau lưng, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, nhưng chỉ cần liếc mắt, Tề Ninh đã nhận ra, đó chính là Thái Âm trưởng lão Âm Vô Cực.
Lúc trước Tề Ninh vẫn thắc mắc, sau khi bị Địa Tạng đánh bay, rốt cuộc Âm Vô Cực còn sống hay đã chết, lúc này đã xác định, Âm Vô Cực còn sống, nhưng bị giam ở nơi này.
Âm Vô Cực trước mắt so với Âm Vô Cực trước kia như là hai người, trông ông ta rất gầy ốm, khi đi tới, mùi hôi thối trên người ông ta xông vào mũi Tề Ninh. Hắn Ninh nhìn thấy khóe miệng Âm Vô Cực còn có vết máu đã khô, lúc đi tới, ông ta lảo đảo, dường như chỉ cần đẩy nhẹ là sẽ ngã xuống đất.
- Xem ra coi như cũng không tệ.
Tên phán quan kia cười cười:
- Trên núi này có rất nhiều chuột và rắn độc, mỗi ngày ăn chúng vẫn có thể sống sót được.
Tề Ninh càng giật mình, thầm nghĩ, lời lẽ phán quan cho thấy, từ lúc bị giam, Âm Vô Cực phải ăn chuột và rắn độc thay cơm. Nhìn vết máu trên khóe miệng ông ta, có lẽ cũng không phải là máu của ông ta, mà là máu của con vật bị ông ta ăn sống. Vừa nghĩ tới cảnh ăn sống chuột và rắn độc, Tề Ninh liền cảm thấy dạ dày co rút dữ dội, gần như muốn nôn ra ngoài.
Lúc này hắn mới biết, so với Hướng Bách Ảnh và Âm Vô Cực, mình được đối xử tốt hơn nhiều, ít ra còn có người đưa cơm mỗi ngày và cũng không bị tra tấn, hành hạ.
Tuy Âm Vô Cực đã trở thành tù nhân, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn lạnh như băng, nhìn thẳng vào phán quan, ông ta lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi không giết ta, cuối cùng sẽ bị ta giết chết.
- Vậy chờ xem ngươi có thể sống được bao lâu.
Phán quan khiêu khích nói:
- Ta biết võ công của ngươi trước đây rất cao, nhưng hiện giờ ngươi còn có khả năng vận được chút nội công nào không? Ha ha, nếu ngươi có bản lĩnh, bây giờ hãy đánh ta một chưởng, nếu có thể đánh chết ta, coi như ngươi có bản lĩnh!
Gã tiến sát người Âm Vô Cực, cười lên khoái trá, đám thủ hạ xung quanh cũng cười ha hả.
Âm Vô Cực cũng hơi ngửa đầu, không thèm chú ý.
- Đừng nhiều lời, Quỷ chủ đang chờ ngươi.
Phán quan nói:
- Sự bất quá tam, Quỷ chủ đã cho ngươi ba lúc này cơ hội, hôm nay sẽ không kiên nhẫn với ngươi nữa đâu!
- Lục Thương Hạc là một tên tiểu nhân nham hiểm, gọi là Quỷ chủ, đúng là danh không xứng với tên!
Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Các ngươi là một lũ yêu ma quỷ quái, rốt cuộc sẽ có một ngày ta giết sạch các ngươi!
Tề Ninh liền hiểu ra, lúc này hắn mới biết, thì ra “Quỷ chủ” là Lục Thương Hạc. Xem ra Lục Thương Hạc đã mấy lần sai người đưa Âm Vô Cực tới. Hắn cũng đoán được, Lục Thương Hạc tìm Âm Vô Cực, chắc chắn là muốn Âm Vô Cực nghe theo hiệu lệnh của Địa Tạng, giúp Địa Tạng khống chế Hắc Liên giáo, thậm chí bảy mươi hai động người Miêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận