Cẩm Y Xuân Thu

Chương 854: Nữ đầu bếp

Tề Ninh xuôi theo mép thuyền mà đi, hắn thấy tiểu yêu nữ đi tới sau khoang thuyền, không biết có ý gì.
Hắn đi tới sau khoang thuyền, lại không tìm được tung tích của tiểu yêu nữ nữa, tựa như là đã đi vào khoang thuyền rồi.
Trên sông Tần Hoài, mỗi chiếc thuyền hoa đều có thuê tì nữ nô bộc. Mỗi khi mà màn đêm buông xuống, cũng là lúc mọi người bắt đầu bận rộn.
Thuyền hoa không phải là nằm im một chỗ, khách nhân đều đi chơi ngắm trăng, cho nên thuyền trôi trên sông. Mà trên thuyền, hầu nam đều làm việc dưới đáy thuyền, thì nữ thì một phần đi phục vụ các cô nương, một phần đi phục vụ khách nhân.
Chi tiêu của những người này đều là do các cô nương trả, cho nên trên thuyền không nuôi người nhàn rỗi. Khi mà đèn sáng lên, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình.
Cũng vì thế mà ở trên thuyền, ở đầu thuyền đều có người. Phần để hầu hạ khách, phần để bảo vệ các cô nương. Ở chỗ cầu thang còn có hai gã to con đứng đó để phòng có khách không tuân theo luật, lên lầu gây rối.
Đầu thuyền náo nhiệt vô cùng, nhưng sau đuôi thuyền không có lấy một bóng người.
Tề Ninh đi tới sau khoang thuyền, thấy cửa khoang khép hờ, không thấy tung tích của tiểu yêu nữ đâu.
Trong lòng hắn biết tiểu yêu nữ có thể đã đi vào trong khoang thuyền, hắn tiến tới, nhìn vào bên trong.
Bên trong để rất nhiều thùng gỗ, không có một bóng người. Tề Ninh nhíu mày, hắn hơi trầm ngâm rồi nhẹ nhàng mở cửa, tiền vào, rồi lại quay lại đóng cửa.
Bên ngoài đèn lồng chiếu sáng như ban ngày, trong khoang thuyền lại chỉ treo một chiếc đèn lồng cho nên có chút tối tăm. Hai bên để rất nhiều thùng gỗ, Tề Ninh biết đây là các loại đồ dùng ăn uống. Hắn đi theo con đường nhỏ hẹp phía trước, nhìn thấy cách đó không xa có cầu thang đi lên, hắn biết đây là cầu thang lên lầu hai.
Đang cẩn thận đi tới, còn chưa tới gần thang, hắn chợt nghe một tiếng nói vang lên bên cạnh:
- Ngươi là ai?
Tề Ninh giật mình, hai tay vận kình lực, quay đầu nhìn, thấy bên cạnh tường có một tấm gỗ bị đẩy ra. Một người đi từ khoang đáy đi lên, nhô lên nửa cái đầu.
Nhưng mà người nọ không phải là đàn ông, mà là một phụ nữ trên ba mươi. Do bị hoàn cảnh sông Tần Hoài ảnh hưởng, nên người phụ nữ kia trang điểm rất đậm, cũng coi như xinh đẹp. Mặc dù tuổi không còn nhỏ, nhưng cũng có tư sắc, tuy không thể phong tình mê người như Điền phu nhân nhưng cũng có sức hấp dẫn riêng.
Tề Ninh đảo mắt, làm ra vẻ xấu hổ, chắp tay nhẹ giọng nói:
- Vị đại tỷ này, thật không dám giấu, ta muốn tìm nơi… cho nên mới vào trong này.
Người phụ nữ kia cười quyến rũ, nâng chân đặt tại khoang thuyền rồi nhấc cả người lên, rồi lại xếp tấm gỗ như cũ. Nàng khẽ cười:
- Ngươi là khách tới cổ vũ cho các cô nương à? Ở đây không có chỗ đi, ngươi theo ta.
Nàng cầm theo một chiếc lọ sứ, lắc mông đi về phía bên cạnh. Tề Ninh suy nghĩ một chút, đi theo nàng. Thấy nàng đi tới hai chiếc thùng gỗ bên trái, gần đó là góc khoang, nơi ấy có một cửa nhỏ.
Người phụ nữ kia đẩy cửa đi vào, Tề Ninh theo sau. Bên trong là một gian phòng nhỏ, cực kì đơn giản nhưng cũng khá sạch, cạnh giường gỗ là một chiếc bàn nhỏ, trên giường có chăn thêu hoa, nhìn là biết phòng của nữ nhân.
- Nếu ngươi không chê, thì đi vào đấy.
Nàng chỉ về phía góc phòng, quan sát Tề Ninh. Thấy Tề Ninh mặc cẩm y, chỉ cần nhìn loại vải là đã thấy giá trị xa xỉ, nét cười trên mặt càng quyến rũ:
- Ta đi ra ngoài, đại gia cứ tự nhiên.
Tề Ninh nhìn lướt qua, cố ý nâng mũi ngửi ngửi:
- Đại tỷ, nơi này tựa hồ là phòng của nữ nhân, cả phòng toàn là mùi hương.
Người phụ nữ che miệng cười nói:
- Đây là phòng của ta, đại gia cứ đùa.
- Hóa ra là phòng của đại tỷ.
Tề Ninh khẽ thở dài:
- Đại tỷ thật là tốt bụng, để cho ta vào đây. Nhưng mà đi ở trong đây có ổn không?
Nàng kia cười nói:
- Cho đại gia biết, khách nhân lên thuyền, nếu không được các cô nương giữ lại, thật đúng là không có chỗ đi, chỉ có thể xuống thuyền đi chỗ khác. Đại gia có phải là ghét nơi này hay không?
- Không dám.
Tề Ninh lại cười nói:
- Chỉ là sợ đại tỷ ghét ta mà thôi.
- Nhìn ngươi nói kìa.
Nàng liếc nhìn Tề Ninh:
- Vừa nhìn là biết đại gia không phải là người thường, ta là một vú già thô lậu, sao dám ghét bỏ đại gia.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Đại tỷ quá khen. Nhưng mà đại tỷ tự xưng là vú già thô lậu, không phải là ta.
Hắn cố ý nhìn nàng, hơi sát lại gần:
- Đại tỷ xinh đẹp, tính tình lại tốt, hiền lành hơn người, sao lại là vú già thô lậu được chứ. Theo ta, chỉ cần đại tỷ mặc một bộ quần áo đẹp chút, còn đẹp hơn đám phu nhân thái thái ngoài kia.
Ý cười của nàng kia càng nồng:
- Đại gia thật khéo ăn nói.
Nàng xem nhìn vào cái bô gỗ, thấp giọng:
- Không phải đại gia vội đi sao?
Ta ra ngoài trước!
Nàng nói thế, nhưng không có ý định đi ra ngoài chút nào.
Tề Ninh đi qua, nhẹ nhàng đóng lại cửa gỗ, nàng kia cắn môi, liếc nhìn Tề Ninh, cố ý hỏi:
- Đại gia, đại gia đóng cửa làm gì?
Chúng ta cô nam quả nữ trong này, nếu như bị người biết, chẳng phải là bị nói ra nói vào?
Tề Ninh mỉm cười, lấy ra một thỏi bạc. Nàng kia sửng sốt, cặp mĩ nhãn kia như là chảy ra nước vậy, cắn môi nói:
- Đại gia, đây là ý gì?
- Phiền đại tỷ chiếu cố, đây là một chút tâm ý.
Tề Ninh cầm lấy bàn tay của nàng, nhét bạc vào trong tay nàng. Mặt mày của nàng hớn hở:
- Đại gia thưởng hậu như vậy, sao ta lại không biết xẩu hổ… Nói thế nhưng nàng vẫn nắm bạc trong tay.
- Đại tỷ họ tên là gì?
- A?
Nàng vội nói:
- Ta… Ta gọi là Tuyết Nương.
Đôi mắt nàng nhộn nhạo:
- Đây là tên cô nương đặt cho ta.
Nàng nói ta trắng, như là tuyết vậy, nên là lấy tên này.
- Quả nhiên là trắng như tuyết.
Tề Ninh mỉm cười nói, cố ý đánh giá nàng kia. Tuy rằng người phụ nữ này không đẹp hơn Điền phu nhân, dáng người cũng không thể bằng, nhưng da thịt quả là trắng, có thể so với Điền phu nhân.
- Tên này thật là hay.
Trên khuôn mặt ửng đỏ của Tuyết Nương lộ vẻ tươi cười. Thấy Tề Ninh đã đi qua ngồi trên giường, nàng cắn môi, sát người vào, thấp giọng nói:
- Đại gia muốn uống trà? Ta… ta rót trà cho ngươi.
- Không cần vất vả.
Tề Ninh vỗ vỗ giường:
- Đại tỷ cũng ngồi đi. Nghe nhạc nghe tới phiền, không có gì làm, gặp người tốt như đại tỷ, muốn cùng đại tỷ trò truyện một lúc, không biết có tiện hay không?
- Có gì mà không tiện?
Tuyết Nương lắc mông, ngồi xuống giường, ra vẻ giữ khoảng cách với Tề Ninh.
- Còn nửa canh giờ nữa cô nương mới chọn khách ở lại, cho dù nghỉ ngơi cũng không có người vào đây, ngươi yên tâm, không có ai tới quấy rầy.
Tề Ninh thấy buồn cười, lại cố ý gật đầu nói:
- Vậy là tốt, vậy là tốt.
Hắn nhìn Tuyết Nương, Tuyết Nương ra vẻ thẹn thùng , nhẹ giọng nói:
- Đại gia nhìn cái gì?
Tề Ninh cười nhẹ, nói:
- Thất lễ.
- Không có không có.
Tuyết Nương vội vàng:
- Chỉ là….!
Nàng do dự một chút, đôi mắt di động, hơi nhích lại gần Tề Ninh, nhẹ giọng:
- Vú già hoa tàn ít bướm, xấu xí, tự nhiên là không thể được đại gia để vào trong mắt.
Tề Ninh nghĩ, cô nàng này nhìn như xấu hổ, nhưng mà hiển nhiên là chuyên để khiêu khích nam nhân. Nhưng mà mười dặm Tần Hoài, đây cũng là chuyện bình thường, ở trong đó lâu, cho dù là một phụ nữ bình thường cũng học được thủ đoạn khiêu khích nam nhân. Hắn khẽ cười:
- Ai nói đại tỷ xấu xí? Ta xem đây chính là người đẹp không tuổi.
Không dối tỷ… ta đúng là thích nữ nhân như tỷ!
- A?
Trong mắt Tuyết Nương hiện ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn ra vẻ rụt rè nói:
- Đại gia nói đùa.
- Đúng rồi, đại tỷ làm gì ở trên thuyền này?
Tuyết Nương vội nói:
- Ta hầu hạ cho cô nương, biết một chút việc nấu nương, cô nương giữ khách lại, chờ mọi người đi rồi, ta sẽ tự tay chuẩn bị rượu và thức ăn cho cô nương dùng với khách. Ta là nữ đầu bếp trên thuyền hoa này.
- Hóa ra đại tỷ tinh thông trù nghệ.
Tề Ninh cười nói:
- Không biết là có cơ hội được thưởng thức tay nghề của đại tỷ hay không.
Tuyết Nương liếc yêu hắn một cái, thấp giọng nói:
- Đại gia nếu muốn ăn đồ ta làm, có cơ hội chứ.
Tề Ninh nhẹ nhàng cười:
- Đúng rồi, đại tỷ, trên thuyền này có bao nhiêu người?
Tuyết Nương nghĩ nghĩ một chút, mới nói:
- Tính cả cô nương thì trên dưới có năm mươi người.
- Vậy cũng không ít.
Tề Ninh nói:
- Nhiều người dựa vào một mình nàng nuôi như vật, quả thật không dễ gì. Nhưng mà cô nương của tỷ rất được hoan nghênh, tất nhiên không thiếu bạc.
Tuyết Nương nói:
- Cô nương không thiếu bạc, nhưng…
Nàng do dự một lát, muốn nói lại thôi.
Tề Ninh nhẹ giọng:
- Đại tỷ không tiện nói sao?
- Không phải không phải.
Tuyết Nương nhẹ nhàng tới gần Tề Ninh, thân thể hơi nghiêng, kề sát vào tai hắn. Bộ ngực sữa của nàng đã dán lên cánh tay hắn:
- Ta nói thật cho ngươi biết, hôm nay cô nương không giữ khách, nghe hát xong, sẽ giải tán hết.
- Không lưu khách?
Tề Ninh sửng sốt.
Tuyết Nương cố ý vặn vẹo thân thể, để bộ ngực cọ xát vào tay Tề Ninh, nhẹ giọng:
- Đại gia biết, hiến nghệ xong, cô nương muốn giữ ai lại, sẽ cho người vụng trộm đưa một túi thơm. Mọi người đều không biết ai được giữ lại. Kỳ thật mấy ngày nay cô nương không giữ lại khách nào, chỉ hiến nghệ mà thôi. Nhưng mà không có mấy khách biết.
Tề Ninh bị bộ ngực sữa mềm mại của Tuyết Nương đè vào, hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên. Hắn tuy không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải phường háo sắc. Hôm nay hắn cố ý muốn biết chi tiết về chiếc thuyền, không có mấy hứng thú với người phụ nữ này. Dù sao đã được cảm nhận sự phong tình vạn chủng của Điền phu nhân, các phu nhân bình thường không hấp dẫn hắn được nữa.
- Đây là vì sao?
Tề Ninh hiếu kỳ nói:
- Cô nương nhà các ngươi đang nổi tiếng, tùy tiện giữ lại một khách, tiền sẽ không phải lo, vì sao lại lãng phí như vậy?
Đôi mắt của Tuyết Nương chuyển động, thấp giọng nói với Tề Ninh:
- Còn không phải vì là có nam nhân sao, cô nương có người nam nhân kia, liền không quan tâm khách nữa.
Nàng cười ha ha, thấp giọng:
- Thực ra nữ nhân nào cũng thế, có nam nhân như vậy rồi, sẽ không nhớ thương người khác nữa.

Tề Ninh lập tức lấy tinh thần, nhưng bên ngoài vẫn thong dong bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Lời này là sao?
Tuyết Nương cắn môi, xấu hổ nói:
- Có chút chuyện ta không tiện nói ra miệng, nói ra làm cho người ta mặt đỏ tim gấp.
Trên khuôn mặt già dặn của nàng quả thật hiện lên vẻ ửng hồng, rất có ý nhị, nhưng mà tim có đập nhanh hay không, hắn không biết, cũng không tiện kiểm tra.
Tề Ninh do dự một chút, đột nhiên ôm lấy vòng eo của Tuyết Nương, thân hình của Tuyết Nương run lên, liếc mắt nhìn Tề Ninh, xấu hổ nói:
- Đại gia buông tay, bị người thấy thì không hay.
Nàng đung đưa thân thể, nhưng không có ý thoát ra.
Tề Ninh kề sát vào tai Tuyết Nươn, khẽ cười nói:
- Không phải đại tỷ nói không có người đến đây quấy rầy sao?
Chúng ta nói nhỏ chút, không có ai biết. Lời ra từ miệng tỷ, vào trong tai ta. Coi như chúng ta nói chuyện trong phòng, không có người thứ ba nghe thấy.
Tuyết Nương ừ nhẹ, thân hình kề sát Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Ta nói, nhưng ngươi không nên lan truyền ra bên ngoài, càng không được cười.
- Cứ nói, không ngại.
Tề Ninh cam đoan:
- Đây là bí mật của ngươi và ta, tuyệt không có người khác biết.
Tuyết Nương do dự một chút, mới thấp giọng nói:
- Chiếc thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng. Đại gia biết, tầng hai là nơi cô nương cùng khách nhân ngủ lại, mà khoang trên đỉnh đại gia biết là chỗ nào không?
- Cái này quả thật không biết.
Tề Ninh lắc đầu:
- Chẳng lẽ ở đó giấu bảo bối gì?
Tuyết Nương phì cười, nói:
- Không phải bảo bối, đó là nơi cô nương nghỉ ngơi một mình. Người ở trên thuyền, không có lệnh của cô nương, không ai được lên đó một bước.
- Hóa ra là thế.
- Từ lúc cô nương đến chiếc thuyền này, khách nhân ở trên thuyền đã hơn mười người. Nhưng không có ai được lên tầng ba. Tuyết Nương đắc ý nói:
- Tỳ nữ bên người nàng cũng chưa từng được lên đó. Chỉ có ta là vào được.
- Hả?
- Bình thường ta lên đó quét dọn, có đôi khi cô nương ở tầng ba nghỉ ngơi, đồ ăn đều là ta đưa lên.
Tuyết Nương giải thích.
Tề Ninh thấp giọng:
- Đại tỷ, vừa rồi ngươi nói cô nương có nam nhân, vậy là nam nhân kia đang ở trên tầng ba?
Trong lòng hắn nghĩ ngay đến, nếu có nam nhân trốn ở tầng ba, thì có phải Sắc sứ của Hắc Liên giáo – Đoạn Thanh Trần? Nếu không phải Thu Thiên Dịch nhắc tới, Tề Ninh cũng không nghĩ tới Đoạn Thanh Trần có thể đang trốn ở nơi phong nguyệt này.
Đoạn Thanh Trần tham dự vào việc Hoài Nam Vương tạo phản, nhưng theo phân tích của Thu Thiên Dịch, khi Loạn Hoàng Lăng xảy ra, Đoạn Thanh Trần vẫn chưa tham dự vào. Nếu quả thực như thế, thì Đoạn Thanh Trần sẽ thành cá lọt lưới.
Thu Thiên Dịch và Tề Ninh đều muốn tìm tung tích của Đoạn Thanh Trần. Đối với Thu Thiên Dịch mà nói, Đoạn Thanh Trần là phản nghịch của Hắc Liên Giáo, lão sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để đưa kẻ phản nghịch về trừng phạt.
Mà Tề Ninh biết sau Đoạn Thanh Trần và Lục Thương Hạc là một băng, hắn tất nhiên muốn tìm thấy Đoạn Thanh Trần, tra ra tung tích của Lục Thương Hạc, điều tra ra âm mưu đằng sau đó.
Nếu không có Thu Thiên Dịch nhắc nhở, thì sẽ không có ai nghĩ Đoạn Thanh Trần đang trốn ở sông Tần Hoài.
Trước đó Tề Ninh cũng nghĩ qua, nếu Đoạn Thanh Trần không chết, hoặc là thoát khỏi kinh thành, hoặc là trốn ở góc tối nào đó. Mà ở sông Tần Hoài người đến người đi, đủ loại người tụ tập, không ai nghĩ ra Đoạn Thanh Trần đang trốn nơi nhộn nhịp này.
Tuyết Nương nhẹ giọng nói:
- Vốn đồ ăn cho cô nương đều là ta mang lên lầu ba, nhưng năm sáu ngày nay, cô nương bảo là không cần mang đồ ăn lên nữa. Tuy ta thấy lạ, nhưng không dám hỏi nhiều. Tối nọ, sau khi cô nương hiến nghệ, khách tản đi rồi, cô nương liền lên tầng ba nghỉ tạm.
Ta nhìn thấy nàng mỏi mệt, sắc mặt không tốt, hình như gầy đi cho nên làm một ít canh gà, muốn đưa cho nàng.
Tề Ninh không nói gì, tựa như đang say sưa nghe chuyện.
Tuyết Nương thấy vậy, lại khẽ nói:
- Tối hôm đó, chờ mọi người đều đi nghỉ, ta liền bưng canh gà lên tầng ba, đang định gọi cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng của đàn ông.
Nàng liếc nhìn Tề Ninh, nói tiếp:
- Cô nương giữ khách, trước giờ chỉ ở tầng hai, chưa từng mang khách lên tầng ba, trong lòng ta tò mò, liền nhìn lén qua cửa sổ.
- Phát hiện được gì?
Tề Ninh hỏi.
Tuyết Nương đỏ mặt, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Bên trong đang làm chuyện đó a, cô nương cùng với nam nhân kia làm, hơn nữa..!
- Hơn nữa làm sao?
Tuyết Nương cắn môi, ghé sát vào tại Tề Ninh, nhẹ giọng nói:; - Cô nương còn nói, có hắn rồi, sau này không cần ai nữa, cho dù… cho dù bị hắn đẩy vào chỗ chết, cũng cam tâm tình nguyện.
Nàng nói chữ “đẩy” rất nặng, ý vị sâu xa, hơn nữa còn uốn éo thân thể mềm lại, Tề Ninh tự nhiên là hiểu được.
Tề Ninh tâm tư linh mẫn, thầm nghĩ Đoạn Thanh Trần ở Hắc Liên giáo được goi là Sắc sứ, tất nhiên không phải là vì háo sắc. Việc phong lưu tất nhiên hơn người, muốn đối phó với một ca cơ, dễ như trở bàn tay, không tốn sức.
Lúc này hắn đã đoán ra đại khái.
Thải Hà cô nương kia năm sáu ngày trước không cho Tuyết Nương mang cơm lên, là vì trong phòng có người.
Thủ đoạn trong việc phong lưu của Đoạn Thanh Trần rất cao, chỉ cần sử dụng liền làm cho Thải Hà cô nương quỳ sát dưới chân y, y tùy ý sử dụng. Mà Đoạn Thanh Trần khống chế được Thải Hà, liền vô tư trốn trên thuyền hoa.
Không một ai có thể nghĩ rằng y dùng một ca cơ để che dấu hành tung của bản thân.
Thải Hà vẫn tiếp khách đàn hát như cũ, nhưng không giữ khách.
Rất đơn giản, lại không làm người ta nghi ngờ. Nếu không một cô nương trên sông Tần Hoài đang nổi tiếng tự nhiên đóng cửa không tiếp khách, ngược lại làm cho người ta thấy kỳ lạ. Đoạn Thanh Trần làm việc cực kỳ cẩn thận, vẫn cho phép Thải Hà vẫn đón khách như cũ, không để người ta nghi ngờ.
Đêm nay tiểu yêu nữ chạy lên chiếc thuyền này, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu không có gì bất ngờ, thì tiểu yêu nữ kia đã nắm được hành tung của Đoạn Thanh Trần, cho nên đêm nay mới đến đây.
Nhưng nếu đã biết hành cung của Đoạn Thanh Trần, tiểu yêu nữ nên báo cáo cho Thu Thiên Dịch, để giăng lưới bắt cá. Nhưng mà Tề Ninh lại không phát hiện ra tung tích của Thu Thiên Dịch, chẳng lẽ lão ở chỗ nào khác? Hắn trầm tư suy nghĩ, rất nhanh đã nghĩ ra, tiểu yêu nữ tự cho là đúng, nếu như phát hiện ra hành tung của Đoạn Thanh Trần, tự nhiên là muốn dùng thủ đoạn của bản thân, muốn một mình bắt Đoạn Thanh Trần.
Tề Ninh cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ tiểu yêu nữ tuy rằng ranh ma, nhưng lần này lại đối mặt với Đoạn Thanh Trần.
Đoạn Thanh Trần cực kì gian xảo, lấy năng lực của tiểu yêu nữ, cho dù đang địch minh ta ám, cũng chưa chắc có thể chế ngự được Đoạn Thanh Trần, không cẩn thận còn có thể bị phản ngược.
Tề Ninh rất ghét cái tính này của tiểu yêu nữ, hắn hi vọng nàng bị thiệt nhiều một chút. Nhưng hắn càng hiểu, nếu tiểu yêu nữ thất thủ, đánh rắn động cỏ, như vậy Đoạn Thanh Trần tất nhiên sẽ nhanh chóng trốn thoát. Y đã phòng bị, thì việc tìm lại y không phải là chuyện dễ nữa.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấynóng ruột. Tuyết Nương thấy Tề Ninh có chút đăm chiêu, không biết được tâm tư của Tề Ninh, nghiêng ngươi ép bộ ngực cao ngất lên người hắn. Nàng kề vào tai Tề Ninh nói:
- Đại gia có phải cảm thấy nam nhân kia rất lợi hại? Làm cho cô nương dục tiên dục tử?
Nói đến đây, trong mắt như ứa ra nước vậy.
Tề Ninh thấy nàng bắt đầu phóng đãng, mỉm cười nhẹ giọng:
- Da thịt trên mặt đại tỷ thật trắng, không biết trên người có trắng thế không?
Tuyết Nương cười ha ha, ánh mắt lấp lánh, âm thanh kiều mị:
- Đại gia, đại gia muốn nhìn sao?
Tề Ninh vừa rồi tiện tay đã đưa ra một thỏi bạc. Tuyết Nương làm trên thuyền này ba tháng năm tháng cũng chưa chắc kiếm được nhiều như vậy. Nàng cho rằng Tề Ninh là một công tử rộng rãi hào phóng, cho nên nghĩ phải ôm lấy, hầu hạ hắn thoải mái, không khéo sẽ được thêm chút tiền thưởng.
Tề Ninh mỉm cười, không nói gì, Tuyết Nương lắc eo, đứng dậy, đưa lưng về phía Tề Ninh. Nàng quay đầu liếc hắn một cái, tuy không được kiểu nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng rất có phong tình.
Tề Ninh mỉm cười gật đầu. Tuyết Nương lại quay lưng lại, cắn môi, cởi quần áo của mình, còn chưa cởi xong, nàng đã cảm giác ót bị đánh, nàng chóng mặt hoa mắt, cả người mềm nhũn, ngất đi. Tề Ninh thuận tay đỡ lấy nàng. Tuy nàng có vẻ đầy đặn, nhưng mà Tề Ninh vẫn dễ dàng ôm lấy, đặt nàng xuống giường. Hắn không chậm trễ, đẩy cửa đi ra ngoài, xác định bên ngoài không có người, hắn đi ra ngoài, xoay người đóng cửa khoang lại.
Hắn biết trên tầng ba có người, tiểu yêu nữ có khả năng đã lên đến đó. Hắn nhanh chóng đi tới cầu thang, đi qua cầu thang đã tới nền tầng ba. Bên kia thuyền vẫn vang lên tiếng đàn tỳ bà.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn tầng ba, xung quanh tầng này cũng được treo lên một vòng đèn lồng đỏ, sáng vô cùng. Tuy hắn chưa gặp qua Đoạn Thanh Trần, nhưng biết đối phương là Thánh Sứ của Hắc Liên giáo, không dám khinh thường.
Hắn Liên tứ Thánh Sứ, a người còn lại Tề Ninh đều đã gặp, cho dù là Thu Thiên Dịch hay Lê Tây Công, thậm chí là Lạc Vô Ảnh, ở trên giang hồ đều là cao thủ số 1.
Đoạn Thanh Trần có địa vị ngang với mấy người này, thì cũng tuyệt không phải hạng xoàng.
Hắn đến cửa tầng hai, phát hiện cửa sau khép hờ, ghé sát vào cửa thấy có vết dao cạy qua. Trong lòng hắn biết, cửa này vốn khóa, nhưng có người dùng đồ sắc cắt mở, ngoài tiểu yêu nữ ra thì chẳng phải ai khác. Xem ra tiểu yêu nữ đã đến tầng ba rồi. Hắn lập tức nhẹ nhàng đẩy cửa, Thải Hà cô nương còn đang ở ngoài tầng hai, bên trong không có một bóng người, trong không khí nổi lên mùi thơm. Bên góc trái quả nhiên có thang gỗ đi lên, hắn nhẹ nhàng đi lên trên.
Tay hắn cầm Hàn Nhận, bước chân không tiếng động mà đi, cẩn thận đi lên, tới cuối thang, liền đến tầng ba. Hắn nhìn quanh, không thấy tung tích của tiểu yêu nữ.
Tề Ninh nhíu mày, nhẹ nhàng men theo tường mà đi. Tới một cửa sổ, hắn dùng ngón tay chấm nước bọt, nhẹ nhàng chọc thủng giấy dán cửa, nhìn vào bên trong.
Trong khoang thuyền bày trí đơn giản mười phần, một cái giường lớn, cạnh giường là bàn tròn có gương ở bên trên. Hai bên này hai chiếc ghế dựa lớn, ở góc có đồ trang điểm, hiển nhiên là đồ dùng hằng ngày của Thải Hà.
Ánh mắt Tề Ninh tập trung vào chiếc giường, mặt trở nên nghiêm trọng.
Hắn thấy tiểu yêu nữ bị trói cả tay lẫn chân ra sau lưng, miệng bị bịt kín không thể phát ra tiếng nào.
Mũ cũng bị tháo xuống ,lộ ra bộ tóc dài xõa tung.
Trên ghế, một nam tử mặc một cái quần đùi trắng, thân trần, tựa vào ghế. Y cầm trong tay một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư. Trên mặt mang theo vẻ cười như không cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu yêu nữ.
Nam tử kia nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú, làn da trắng nõn. Điệu cười đủ để hấp dẫn đa số nữ nhân. Tề Ninh chỉ nhìn một cái, liền xác định nam tử cởi trần này chính là Đoạn Thanh Trần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận