Cẩm Y Xuân Thu

Chương 212: Trở mặt

Tề Ninh hoảng sợ, nghĩ thầm bên ngoài đồn đãi lễ vật thần bí là Điền phủ chọn cô gia, chẳng lẽ dĩ nhiên là sự thật? Điền phu nhân thành thục xinh đẹp này ở góa ba năm, không chịu được cô đơn tịch mịch, muốn tìm một người đàn ông mới?
Điền phu nhân nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt Tề Ninh, lập tức hiểu được. Gò má nàng đỏ lên, phong tình vạn chủng, vội vàng giải thích:
- Không đúng không đúng, ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta là… Ài, Tề công tử, ngươi đã lên đánh lôi đài, hẳn là cũng nghe nói một vài lời đồn đãi.
- Phu nhân chỉ cái gì?
- Lễ vật thần bí của võ đài, có người nói là Điền phủ muốn chọn cô gia, ngươi đã nghe qua chưa?
Đôi mắt xinh đẹp của Điền phu nhân giống như sương, nhìn Tề Ninh.
Tề Ninh nói:
- Nếu đây là lời đồn đãi, đương nhiên sẽ không phải sự thật.
Điền phu nhân cười nói:
- Thật ra đó chính là sự thật.
- Cái gì?
Tề Ninh khẽ giật mình, thất thanh nói:
- Phu nhân, chẳng lẽ… chẳng lẽ lễ vật thần bí thực sự đúng là… đúng là Điền phủ chọn cô gia?
- Đúng vậy.
Điền phu nhân nói gọn gàng linh hoạt:
- Tề công tử đã lên võ đài, vậy cũng biết rõ một số tình huống của Điền gia chúng ta. Điền gia chúng ta thiếu nam đinh, cần một người đàn ông chống đỡ nhà cửa.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Nói như vậy, phu nhân là… là muốn kết hôn với ta?
Điền phu nhân khẽ giật mình, mặt mũi lập tức đỏ bừng nói:
- Ai nha, ngươi… ngươi nói linh tinh gì đó? Ai… ai nói kết hôn với ngươi.
Cử chỉ của nàng vốn hơi hào phóng, nhưng giờ phút này lại hơi bối rối.
Tề Ninh hơi xấu hổ, lại kinh ngạc nói:
- Không phải phu nhân nói muốn tìm một người đàn ông chống đỡ nhà cửa sao?
- Ngươi đã hiểu lầm rồi.
Điền phu nhân vội vàng giải thích:
- Điền phủ tuyển rể, không phải… không phải cùng với ta, mà là con gái của ta, ngươi phải làm con rể của ta.
- Hả?
Tề Ninh khẽ giật mình, giờ mới hiểu được, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội nói:
- Phu nhân, điều này… thực sự xin lỗi, là ta hiểu lầm, điều này… !
Lúc này Điền phu nhân đã khôi phục lại, cười nói:
- Không có gì đáng ngại, ta chưa nói rõ ràng, cũng chẳng trách ngươi lại hiểu lầm. Hơn nữa ta đã hoa tàn ít bướm, sau khi cha Phù nhi mất, ta đã một lòng muốn duy trì gia môn, cái khác không nghĩ tới.
Nàng cười khanh khách.
Hiển nhiên nàng là một phụ nữ rất thông minh, nếu không cởi bỏ hiểu lầm kia, che che giấu giấu, về sau sẽ càng lúng túng, còn không bằng nói thẳng, trái lại biểu lộ tự nhiên hào phóng.
Tề Ninh nhìn nét mặt tươi cười như hoa của mỹ phụ thành thục này, nghĩ thầm cô cũng không phải hoa tàn ít bướm, cho dù không phải hào hoa phong nhã, ít nhất cũng là từ nương chưa già.
Lúc này đã hiểu được, đoán cả buổi, lễ vật thần bí đúng là chọn rể, chỉ là kết hôn không phải Điền phu nhân thành thục xinh đẹp, mà là con gái của nàng.
Cũng khó trách vừa rồi sau khi đi vào, Điền phu nhân nhìn mình chằm chằm cả buổi, hóa ra là đang chọn con rể cho con gái mình.
Điền phu nhân này mặc dù là nữ tắc, nhưng giờ phút này Tề Ninh đã lau mắt mà nhìn nàng, không thể nghi ngờ, phu nhân xinh đẹp này quả thực rất thông minh.
Lễ vật thần bí, quyền giải thích cuối cùng ở trong tay Điền phu nhân, mặc dù mục đích cuối cùng của nàng là chọn con rể, nhưng vẫn lưu lại một tay.
Thậm chí Tề Ninh hoài nghi, nếu như quả thực là gã da đen đoạt được quán quân cuối cùng của lôi đài, chỉ sợ lễ vật thần bí kia cũng không phải chọn rể rồi, Hắn có lý do tin tưởng, tuổi tác và bề ngoài của mình, quả thực được Điền phu nhân coi trọng, cho nên lúc này Điền phu nhân mới nói lễ vật thần bí là chọn rể.
Thiết lập lôi đài vì chọn rể, lại lưu một tay, Điền phu nhân quả thực rất khôn khéo.
Đúng lúc này, Điền quản gia tự mình bưng khay tiến đến, trước tiên dâng trà cho Tề Ninh, sau đó mới tới bên cạnh Điền phu nhân đặt một chén trà.
Chỉ là lúc Điền phu nhân buông chén trà kia xuống, Tề Ninh lại nghe một tiếng đinh vang lên, tiếng động không lớn, nhưng thính lực của Tề Ninh vô cùng tốt, cảm thấy hơi kỳ quái, cảm thấy lúc Điền phu nhân buông chén trà kia giống như buông một chén trà không.
- Phu nhân, Lưu chưởng quỹ Bát Bảo Đường vừa rồi phái người tới, để chúng ta đưa qua một trăm cân khổ mộc và một trăm cân trúc như.
Điền quản gia ghé vào Điền phu nhân, thấp giọng nói:
- Lưu chưởng quỹ sai người hỏi ta một tiếng, giá tiền có thể rẻ hơn không? Nếu không thể rẻ hơn, có thể tặng thêm mấy cân hay không?
Điền phu nhân lập tức nói:
- Đã làm ăn mấy năm, dược liệu của hiệu dược Điền gia chúng ta là giá trị thật, giá cả vừa phải, không có khả năng bớt nữa. Hắn lại để tăng thêm mấy cân dược liệu? Nói cho hắn biết, không còn dư thừa, một cân cũng không thể được.
- Lão nô đã biết rồi.
Điền quản gia đáp ứng một tiếng, đang muốn lui ra, Điền phu nhân hỏi:
- Ngươi đi để Phu nhi tới một chuyến, gặp Tề công tử.
Điền quản gia lui về phía sau, Điền phu nhân mới cười nói:
- Tề công tử, ta thiết lập lôi đài, cũng là vì không có cách nào khác. Muốn tìm một người đàn ông chống đỡ gia môn, cũng không thể tìm tùy tiện, phải tìm một anh hùng hảo hán có thể đảm đương, có võ nghệ trong người đương nhiên không thể tốt hơn.
Đúng rồi, ngươi là nhân sĩ kinh thành, đang ở nơi nào? Sau khi ngươi trở về, để cho người nhà ngươi tới một chuyến, chúng ta nói chuyện hôn nhân.
Nàng làm việc gọn gàng linh hoạt.
Lúc này Tề Ninh cũng hiểu được, Điền phu nhân chọn rể, tốn tâm tư thiết lập lôi đài, dụng ý là muốn chọn một con rể có võ công tốt.
Hắn thoáng biết một số chuyện của Điền gia, trượng phu của Điền phu nhân bị cường đạo giết chết ba năm trước đây, đến giờ còn chưa phá án. Điền phu nhân chống đỡ vài năm, hiển nhiên cũng cảm thấy quá mức gian nan, cho nên muốn tìm một người đàn ông san sẻ trọng sách trên vai.
Nếu quả thực trở thành con rể Điền gia, đương nhiên phải bận tâm việc buôn bán dược liệu của Điền gia, không tránh được phải thường xuyên ra ngoài vận chuyển dược liệu.
Có vết xe đổ, Điền phu nhân đương nhiên cảm thấy phải tìm một con rể biết võ công mới có thể an toàn.
Tề Ninh chỉ hiếu kỳ tới xem một chút lễ vật thần bí rốt cuộc là cái gì, đương nhiên không có khả năng trở thành con rể của Điền gia, hắn cười nói:
- Chỉ sợ phu nhân đã hiểu lầm, thật ra ta lên lôi đài là vì hiểu lầm, cũng không phải thực sự tỷ thí với người.
Điền phu nhân khẽ giật mình, hiển nhiên nghe không hiểu:
- Tề công tử, ngươi có ý gì? Ta… ta nghe không hiểu.
- Phu nhân muốn chọn rể, chỉ sợ ta không thích hợp.
Tề Ninh nâng chén trà lên cười nói:
- Hơn nữa hiện giờ ta cũng chưa nghĩ tới việc thành thân.
Mở nắp trà, trà này hiển nhiên tốt hơn rất nhiều trà ngoài sảnh chính, nhưng chỉ có vài lá trà rải rác, sắc nước vô cùng nhạt. Tề Ninh sững sờ, cảm thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ Điền phủ này đãi khách thực sự keo kiệt, lúc trước dùng trà thô đãi khách đã không nói, hiện giờ vất vả dâng trà lên, lại chỉ có vài lá trà.
Trên mặt xinh đẹp của Điền phu nhân vốn tươi cười thân thiết, giờ phút này nụ cười hơi miễn cưỡng, lập tức nhíu mày, hỏi:
- Sẽ không phải là, ngươi không đáp ứng trở thành con rể Điền gia ta chứ?
- Phu nhân, mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng phu nhân không nghe lầm.
Tề Ninh nói:
- Ta và lệnh ái trước nay chưa từng gặp mặt, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói một câu, cứ vội vàng quyết định hôn sự như vậy, quả thực quá mức qua loa. Hơn nữa ta cũng nói, tạm thời còn chưa tính toán thành thân, cho nên… !
- Cho nên ngươi coi lôi đài Điền gia chúng ta là trò đùa?
Khuôn mặt Điền phu nhân trầm xuống, không vui nói:
- Tề công tử, tuy rằng cha Phù nhi mất rồi, nhưng Điền gia chúng ta còn chưa bao giờ thất tín với người khác, coi như cô nhi quả mẫu, chỉ cần chuyện đã nói, sẽ nhất định làm được. Ta đã nói hết lời, như vậy hôn sự này phải định ra. Hơn nữa, hôn nhân đại sự, lệnh cha mẹ, ngươi và Phù nhi có gặp qua hay chưa, có nói chuyện với nhau hay chưa cũng không quan trọng.
Lúc trước Điền phu nhân vẫn tươi cười như hoa, lúc này đã đổi mặt, mặc dù như vậy, nhưng lúc nàng tức giận, lại có một hương vị khác.
Trong lòng Tề Ninh biết hơi phiền phức, chỉ có thể nói:
- Điền phu nhân, lần này coi như ta không phải, ta xin lỗi phu nhân.
Chẳng qua hôn nhân này… !
- Quyết không sửa đổi!
Điền phu nhân nói như đinh đóng cột:
- Không phải ngươi nói chưa gặp qua Phù nhi sao? Ta đã sai người gọi nàng tới, ngươi lập tức có thể gặp được.
Tề Ninh lập tức cảm thấy đau đầu, nếu sớm biết thế này, nói gì cũng không qua đây xem lễ vật thần bí.
Đang muốn nói chuyện, liền thấy Điền quản gia kia vội vàng tiến đến, nói:
- Phu nhân, tiểu thư… tiểu thư nàng đóng cửa lại, ta gọi thế nào cũng không mở.
Điền phu nhân nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới nói:
- Ta tự mình đi.
Nàng lắc mông đi tới trước cửa, đột nhiên quay đầu liếc Tề Ninh, vẫy tay ra hiệu Điền quản gia tới gần, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ vài câu. Điền quản gia liếc Tề Ninh, gật nhẹ đầu.
Tề Ninh chờ sau khi họ ra ngoài, trong lòng biết nơi này không nên ở lâu, đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên nhìn thoáng qua cái ly của Điền phu nhân, nghĩ đến tiếng động kỳ quái vừa rồi, nhìn chung quanh không có người, không khỏi vươn tay mở nắp trà, liếc nhìn bên trong, không nhịn được cười lên, trong chén trà kia, dĩ nhiên không có một giọt nước trà.
Tuy rằng vừa rồi hắn hơi hoài nghi, nhưng quả thực không ngờ lại như vậy.
Không thể nghi ngờ, Điền phu nhân đãi khách, đương nhiên phải tiếp khách, chẳng những dâng trà cho khách, mình đương nhiên cũng phải pha một ly, Tề Ninh biết rõ đây là cấp bậc lễ nghĩa đãi khách.
Thế nhưng bưng một cái chén trống không là có ý gì?
Là Điền phu nhân không thích uống trà? Hay là nói… Điền phu nhân keo kiệt đến mức không muốn pha cho mình một ly trà?
Dù gì Điền gia cũng là dược thương lớn, chẳng lẽ ngay một ly trà cũng không nỡ?
Đột nhiên nghĩ đến võ đài chỉ lấy ra một trăm lạng bạc ròng, vừa rồi vốn dùng trà kém chất lượng đãi khách, vất vả được chén trà ngon chỉ được vài lá trà, Tề Ninh cảm thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ Điền phu nhân tuy rằng thành thục xinh đẹp quyến rũ động lòng người, nhìn qua cũng là mỹ phụ khôn kéo, nhưng chỉ sợ tính tình hơi keo kiệt.
Hắn biết rõ nếu như Điền phu nhân trở về, chắc chắn lại phiền toái, thừa dịp nàng ra ngoài, đúng là cơ hội rất tốt, nhân cơ hội này mau chóng rồi đi. Hắn không do dự nữa, bước nhanh ra ngoài, vừa ra cửa lớn, hai ba tên gia đinh xông tới từ bên cạnh, một người nói:
- Tề công tử, phu nhân có lệnh, phu nhân sẽ lập tức trở về, ngài uống chén trà chờ một chút.
Tề Ninh nói:
- Trong nhà ta có việc, phải nhanh chóng trở về, các ngươi nói với Điền phu nhân, ngày khác ta lại tới thăm.
Hắn muốn rời đi, gia đinh kia kêu lên:
- Không được phép đi!
Ba gã gia đinh xông về phía trước, cản đường Tề Ninh.
Trong lòng Tề Ninh biết đây là Điền phu nhân phân phó, nghĩ thầm ta không muốn thành thân, chẳng lẽ Điền gia các ngươi còn muốn bức hôn sao? Hắn cau mày nói:
- Tránh ra, đừng ép ta ra tay!
Một gã gia đinh quay đầu nói:
- Có ai không, hắn muốn bỏ chạy!
Trong lúc nhất thời, lại có ba bốn tên gia đinh lao ra, trong tay cầm gậy gộc, mấy tên gia đinh này thân hình tráng kiện, khôi ngô cao lớn, mấy người cầm gậy gộc xông lên, cản đường Tề Ninh, một người lớn tiếng nói:
- Trước khi phu nhân chưa trở lại, không được phép đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

Mấy tên đinh gia khí thế hùng hổ, Tề Ninh cảm thấy buồn cười, miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, nói:
-Các ngươi nên biết, ta đã từng thắng trên lôi đài. Tên da đen đó bị ta dùng ba quyền hai cước đánh rớt đài, không lẽ các ngươi cũng muốn thử sao?
Mấy tên gia đinh nghe xong lập tức ý thức được, tên tiểu niên này cũng không phải là tên dễ đối phó, lập tức có chút chột dạ.
Một gã đại hán giọng thô thô kệch miễn cưỡng cười:
-Tề công tử, phu nhân có lời muốn nói với cậu, cậu xem trời còn sớm, cậu cũng không cần đi vội, nếu như cậu đi rồi, mấy người chúng ta đến cơm cũng không có mà ăn. Đi xa nhà, mọi người chăm sóc lẫn nhau, cậu đợi thêm một lát, mọi người đều bớt khó xử.
Trong lòng Tề Ninh biết tiếp tục trì hoãn, Điền phu nhân lập tức sẽ tới, đối với mấy tên này cứng rắn một chút cũng không sao, hù dọa một chút là qua, nhưng Điền phu nhân đó nhanh mồm nhanh miệng, không dễ đối phó, nhẹ giọng quát:
- Nếu là chăm sóc lẫn nhau, các cậu chăm sóc ta trước nhé.
Hắn nói xong, tiến về phía trước hai bước.
-Không được đi!
Mấy tên gia đinh gấp gáp, gã đại hán âm thanh thô kệch thò gậy ra, chống về phía ngực Tề Ninh.
Tề Ninh thầm nghĩ hắn giữ cho bọn họ một chút thể diện nhưng đám gia hỏa này thật đúng là không biết tốt xấu. Hắn hoàn toàn không muốn động thủ với mấy tên này, nhìn thấy gậy tên đại hán thò qua, hắn đưa tay bắt lấy, lập tức dùng sức xoay, giống như muốn đoạt lậy gậy gỗ.
Mấy tên gia đinh tuy được phân phó, nhưng cũng không đành làm Tề Ninh bị thương thật. Tề Ninh chụp lấy chiếc gậy, cây gậy gỗ trong tay gia đinh suýt chút nữa bị lôi đi, cũng may phản ứng của gã cũng không phải quá kém, vội vàng ra sức, nắm chặt côn gỗ, quát khé nói:
-Ngươi thực sự muốn động thủ?
Tề Ninh chỉ cười nhạt một tiếng, tăng thêm lực, tên gia đinh đó thân hình cường tráng, cảm thấy thanh gậy gỗ từng chút từng chút bị kéo đi, trong lòng có chút lo lắng, lại có chút không cam tâm, thầm nghĩ làm sao có thể để tên trẻ ranh này lấy gậy đi, hai tay gã nắm chắc gậy gỗ, ra sức kéo về phía sau. Tề Ninh thấy gã dùng lực đủ rồi, đột ngột buông tay, tên gia đinh đó không đề phòng, từ từ lui về phía sau mấy bước, nện mông xuống mặt đất.
Những gia đinh khác suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tên gia đinh đó lập tức tức giận quát:
-Tên họ Tề, ngươi… ngươi khinh người quá đáng, hôm nay dù nói gì cũng không thể cho ngươi đi.
Gã bò người dậy, hét một tiếng lớn, liền muốn xông lên.
-Dừng tay!
Chợt nghe một thanh âm cực kỳ lạnh lùng truyền đến, mọi người nhìn qua, chỉ nhìn thấy một hán tử vai u thịt bắp bước tới, chính là Đoạn Thương Hải.
Đoạn Thượng Hải lúc này đang đứng ở chỗ cổng hình vòm đi vào bệnh viện, lạnh lùng nhìn sang bên này. Tây Môn Chiến Anh đứng ở phía ngoài sân, nhìn lướt qua, cười lạnh một tiếng, cũng không đi vào trong sân.
-Các ngươi muốn làm gì?
Đoạn Thương Hải từng bước uy phong, tiến vào trong sân, nhìn thấy năm sau tên gia đinh đang vây lấy Tề Ninh, lại có người cầm gậy gộc trên tay, sắc mặt liền trở nên khó coi:
-Thật to gan, các ngươi biết người này là ai?
-Cho dù hắn là ai, bây giờ cũng không thể đi.
Tên gia đinh bị ngã lộn nhào căm tức nói.
Chính lúc này lại nhìn thấy Điền phu nhân phong tình vạn chủng đã từ hành lang bước tới, mặt trái xoan, mắt một mí, giữa vẻ đẹp kiều diễm lộ ra một nét đẹp lay động lòng người, bên tai đeo một đôi khuyên bạc Hồ Điệp, bên trên búi tóc cao cài nghiêng một cây trâm bạc, giữ máy tóc đen láy, xinh đẹp mà không mất đi vẻ trang trọng.
Tề Ninh cũng từng gặp vài cô gái để kiểu tóc búi, hắn biết kiểu tóc này thực ra có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt đối với khí chất và tướng mạo của nữ nhân, một khi tướng mạo và khí chất bình bình thì sẽ hoàn toàn không phù hợp, nhưng Tề Ninh hiện tại có thể khẳng định, nếu như trên đời này chỉ có một người phù hợp để tóc búi thì chính là Điền phu nhân.
Điền phu nhân hiển nhiên hiểu rõ ưu thế vẹn mười của mình, kiểu tóc búi cao hoàn toàn phù hợp với gương mặt trong như ánh trăng rằm của nàng, khiến nàng càng toát ra vẻ thành thục và trang nhã sang trọng mà một phu nhân xinh đẹp cần có, nhưng kiểu gương mặt trái xoan xinh đẹp cùng đôi mắt long lanh lại khiến giữa vẻ thành thục và sang trọng lộ ra một chút kiều mỵ và giảo hoạt.
Lúc phu nhân xinh đẹp đi tới, lắc lư vòng eo, vô cùng phong tình. -Phu nhân…!
Nhìn thấy Điền phu nhân đến, bọn gia đinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Điền phu nhân tiến lên, hai tay đan vào nhau, dò xét Tề Ninh một hồi, cười như không cười nói:
-Thế nào, ngươi định đi?
Tề Ninh cười nói:
-Hẳn là phu nhân hẳn sẽ không giữ lại ta ăn cơm tối chứ?
-Chuyện còn chưa bàn xong, làm sao có thể rời đi?
Nụ cười của Điền phu nhân đã không thân thiết như lúc trước, nói:
-Ngươi chiếm lôi đài, bây giờ không nói cho rõ ràng, cứ như vậy mà đi, vậy sự vất vả của Điền gia ta trước đây chẳng phải đều uổng phí?
-Vất vả?
Điền phu nhân nói:
-Điền gia chúng ta đầu tiên là bỏ ra một hai tháng công sức chuẩn bị lôi đài, sau đó là dựng lôi đài, anh nên biết, dựng lôi đài trên phố, cần phải trả tiền phí sân bãi đó.
-Ý phu nhân là?
Tề Ninh nhìn bộ dáng nghiêm trang của Điền phu nhân, trong lòng có chút buồn cười, nữ phu nhân xinh đẹp này hình như bắt đầu tính toán nợ nần.
-Còn có, ba ngày Điền gia chúng ta phái mười mấy người trông coi lôi đài, tiền ăn uống và tiền công của bọn họ là do Điền gia trả.
Điền phu nhân lời nói nhẹ nhàng nhưng tốc độ cũng rất nhanh:
-Ăn uống rồi trả tiền công vốn là phải làm việc cho Điền gia, nhưng mấy ngày này đều bỏ phí ở lôi đài, ngươi nói xem những khoản tiền này là do ai gánh vác.
Tề Ninh đưa tay lên sờ sờ mũi, hỏi:
-Phu nhân muốn tính nợ sao?
-Đương nhiên là phải tính nợ. Điền phu nhân nói chắc như đinh đóng cột:
-Điền gia chúng ta làm ăn buôn bán, việc buôn bán để ý tới chính là tiền, lấy chữ tín làm gốc, nếu làm trái với lời hứa, xưa nay đều bồi thường gấp bội.
Tề Ninh cười nói:
-Ý phu nhân là nếu ta không đồng ý làm con rể của Điền gia các người thì phải bồi thường gấp bội tổn thất của Điền gia?
-Đúng vậy, chính là ý này.
Điền phu nhân hơi ngẩng cổ, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra, xinh đẹp tuyệt trần kèm theo chút ngạo nghễ.
Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, nhìn Điền phu nhân, trong lòng nghĩ lẽ nào Hầu gia nói trúng, chiến thắng lôi đài là có thể lấy Điền phu nhân này? Tuy Điền phu nhân này đã trên dưới ba mươi nhưng tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, phong tình vạn chủng, có thể cưới được nàng chỉ sợ chính là chuyện mà rất nhiều đàn ông mong ước.
-Tề Ninh thở dài:
-Vậy cần bồi thường bao nhiêu tiền vậy?
-Nếu ngươi đã không đồng ý hôn sự, cũng giống như vi phạm ước định của lôi đài, một trăm lạng bạc mà trước kia các ngươi lấy được, trước tiên phải trả đã.
Điền phu nhân tính toán nói:
-Chúng ta bỏ ra hai tháng thời gian chuẩn bị việc này, hao tổn tinh thần và công sức, ngươi cũng phải bồi thường một số tiền, chi phí bài trí võ đài, cộng thêm tiền công mười mấy người bọn họ, đợi một chút, ta suy nghĩ thêm, ừ, còn có, lúc nãy các ngươi uống trà cũng cần tiêu tiền, còn có còn có, vốn dĩ trong lòng ta vui mừng, nhưng vì ngươi vi phạm ước định, mấy ngày tiếp theo ta nhất định ăn không ngon ngủ không yên, điều đó sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe… cho nên cũng phải bồi thường.
Tề Ninh há to miệng không nói nên lời.
-Nếu không bỏ ra một nghìn lạng bạc việc này không thể xong được.
Ánh mắt nàng long lanh như nước nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, nửa cười nửa không nói:
-Hoặc là ngươi bồi thường Điền gia chúng ta một nghìn lạng bạc, nhớ kỹ, là hiện bạc, bây giờ đưa luôn, hoặc là… hoặc là đồng ý chuyện hôn sự của Điền gia chúng ta, ta cũng không ép ngươi, ngươi tự mình lựa chọn.
Tề Ninh luôn cảm giác mình giống như bị mắc bẫy của tập đoàn lừa gạt vậy, đừng nói một nghìn lạng bạc, trên người mình hiện tại ngay cả năm trăm lượng cũng chẳng có, trong ngực cũng chỉ còn hơn mười mấy lạng bạc lẻ, chênh lệch quá lớn so với số lượng của Điền phu nhân nói, huống hồ hắn cũng không thể đưa ngay ra đây một nghìn lượng bạc.
Hắn đằng hắng một cái, lắc đầu nói:
-Phu nhân, một nghìn lượng bạc, ta… không có!
Điền phu nhân cười nhẹ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, nói:
-Vậy thì ngươi không thể trách ta nữa.
Đoạn Thương Hải không nhịn được hỏi:
-Điền phu nhân, có phải chỉ cần làm rể nhà phu nhân là chuyện này sẽ chấm dứt?
-Ngươi là ai?
Điền phu nhân liếc Đoàn Thương Hải một cái, nghi hoặc hỏi.
-Kẻ hèn này là Đoạn Thương Hải.
Đoạn Thương Hải sửa sang lại xiêm y, chắp tay nhã nhặn nói:
-Vị này chính là công tử … nhà ta -Điền phu nhân “Ồ” một tiếng, mới nói:
-Ta cũng không phải là kẻ tham tiền, cũng không thực tâm muốn một nghìn lượng bạc của các ngươi, chỉ cần đồng ý hôn sự này, chính là người một nhà, tất nhiên không cần bồi thường.
Đoạn Thương Hải cười nói:
-Phu nhân, thực ra chuyện này cũng dễ giải quyết. Không phải là làm con rể sao? Công tử nhà ta… tuổi còn trẻ, không thích hợp lắm, không biết phu nhân có thể suy xét hay không, để người khác thay cho công tử nhà ta.
Y tới gần sát Tề Ninh, thấp giọng nói:
-Đừng lo lắng, tất cả đã có ta, để ta xử lý!
-Người khác thay thế?
Điền phu nhân cau mày nói:
-Là ý gì?
Đoạn Thương Hải cười nói:
-Điền phu nhân, Đoạn mỗ năm nay bốn mươi tuổi đầu, chưa cưới vợ, người cũng coi như chính phái, rất có trách nhiệm, không biết phu nhân cảm thấy ta thế nào?
Y dò xét hai mắt của Điền phu nhân, miễn cưỡng tỏ ra là người nhã nhặn:
-Kỳ thực tuổi tác của phu nhân và công tử nhà ta vẫn có chút chênh lệch, không phải là phù hợp lắm.
Tề Ninh nghiêng đầu, cố gắng nhịn cười, xem ra tên chó má Đoạn Thương Hải này cũng đã ngắm trúng Điền phu nhân rồi, nhưng điều đó cũng khó trách, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này, trong trăm có một, là đàn ông thì ai cũng sẽ động lòng.
Điền phu nhân khẽ giật mình, lập tức hiểu ý, khuôn mặt lập tức nóng lên, dậm chân nói:
-Đâu ra cái kiểu xằng bậy, ăn nói linh tinh cái gì, các ngươi… người đâu, đánh hắn ra ngoài.
-Phu nhân, đây là ý gì?
Nhìn thấy mấy tên đinh gia cầm gậy muốn tiến lên, Đoạn Thương Hải vội la lên:
-Các ngươi muốn làm gì? Có chuyện gì từ từ nói, chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí, có phải phu nhân còn có điều kiện gì không?
Điền quản gia lúc này cũng đã xuất hiện bên cạnh Điền phu nhân, nói:
-Phu nhân Điền gia chúng ta muốn kén rể, không phải… cái đó, là muốn kén hôn phu cho tiểu thư nhà chúng ta.
Đoạn Thương Hải sững sờ, lúc này mới hiểu ra, vô cùng xấu hổ, mặt có chút nóng lên, cười khan nói:
-Thì ra… thì ra là như vậy. Phu nhân, đó cũng không phải chuyện gì xấu, chúng ta… chúng ta ngồi xuống từ từ bàn bạc, làm gì mà một câu không hợp là động thủ.
-Đuổi hắn ra ngoài, đuổi hắn ra ngoài.
Điền phu nhân bị Tề Ninh và Đoạn Thương Hải hiểu lầm, rất xấu hổ.
Phân phó của Điền phu nhân ở Điền gia chính là thánh chỉ, đám đinh gia ngay ngắn bao vây. Tây Môn Chiến Anh lúc này đứng ở phía cửa vòm hình nguyệt, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không nhúng tay vào.
Đoạn Thương Hải bảo vệ phía trước Tề Ninh, nhìn thấy gia đinh đều xông tới, trong lòng biết phải động thủ, chỉ sợ đối với hai bên đều không tốt, hét lớn một tiếng nói:
-Ai dám động thủ? Các ngươi… các ngươi biết chúng ta là ai không?
Điền phu nhân cười lạnh, nói:; -Nói năng lỗ mãng, ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi cút ra ngoài mau.
-Phu nhân, xem ra bà thực sự không biết chúng ta là ai.
Đoạn Thương Hải biết nếu không nói rõ thân phận, hiểm lầm càng lớn, chỉ vào Tề Ninh bên cạnh nói:
-Đây là Cẩm Y Hầu gia, các ngươi dám vô lễ với Hầu gia?
Bốn đại hầu tước Đại Sở, trong đó danh vọng của Cẩm Y Hầu trong dân gian hưng thịnh nhất, già trẻ gái trai đều biết Cẩm Y Hầu chính là danh tiếng nổi tiếng của đế quốc. Đoạn Thương Hải vừa nói ra, đám đinh gia đều sững sờ, Điền phu nhân xinh đẹp thoáng giật mình, nhất thời ngây người.

Đoạn Thương Hải thấy một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, lúc này mới nói:
-Thân thể thiên kim của Hầu gia nếu bị thương một sợi lông, các ngươi tự nghĩ tới hậu quả.
Nhìn về phía Điền phu nhân, thanh âm trở nên ôn hòa một chút, y cười nói:
-Điền phu nhân, hôm nay Hầu gia lên võ đài, luyện tập một chút gân cốt, ngươi cũng không nên vì thế mà giữ Hầu gia ở lại đây chứ?
Điền phu nhân cắn nhẹ hàm răng như tuyết vào môi dưới, bán tín bán nghi hỏi:
-Hắn… hắn thực sự là Cẩm Y Hầu?
-Phu nhân, ai dám giả mạo Cẩm Y Hầu?
Đoạn Thương Hải ngẩng nhẹ đầu:
-Giả mạo Cẩm Y Hầu chính là bị lăng trì xử tử.
Tề Ninh giật mình trong lòng, thầm nghĩ mẹ nó ta đúng là đang giả mạo, hóa ra sẽ bị lăng trì xử tử.
Hăn đương nhiên biết rõ lăng trì là có ý gì, ngẫm lại cảm thấy rất sợ hãi.
Điền phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, trầm mặc một lát mới nói:
-Nếu là… nếu là Cẩm Y Hầu thì càng phải nói đạo lý, lẽ nào… lẽ nào Hầu gia là có thể nói lời không giữ lấy lời?
Tề Ninh lúc này mới đi tới. Đám gia đinh mặt đối mặt, đều có chút lo âu, thầm nghĩ Cẩm Y Hầu là tước vị thế tập (truyền đời) của đế quốc cực kỳ tôn quý, không phải là người đám tiểu nhân bọn họ có thể đắc tội.
-Phu nhân, lần này đúng là ta có chút lỗ mãng.
Tề Ninh liếc Đoạn Thương Hải một cái:
-Một trăm lạng bạc đó ta sẽ trả cho ngươi, nhưng hôn sự…!
Đột nhiên nghĩ tới, Điền phu nhân này vừa rồi tự mình đích thân đi gọi tiểu thư Điền gia, nhưng lúc này lại không thấy tung tích của tiểu thư Điền gia, không biết là cớ làm sao?
Nhưng Điền phu nhân này xinh đẹp như vậy, tướng mạo của Điền tiểu thư chắc cũng không kém.
Đoạn Thương Hải lấy ra một trăm lượng bạc, Tề Ninh chỉ cho rằng Điền phu nhân nhất định sẽ cho người nhận, nào ngờ hai con mắt xinh đẹp của Điền phu nhân nhè nhẹ chuyển một cái, mới nói:
-Ngài là Hầu gia, ta là một nữ tắc không thể tranh chấp, dù sao… dù sao cũng sẽ có lúc phải nói đạo lý.
Nàng hướng tới Điền quản gia nói:
-Tiễn Hầu gia ra ngoài.
Cũng không nói nhiều, xoay người bước đi.
Tề Ninh có chút bất ngờ, thầm nghĩ không lẽ đúng là vì đưa ra cái mác Hầu gia đã hù dọa Điền phu nhân.
Nhìn thấy Điền phu nhân lắc mông rời khỏi, hai bên mông đầy dặn mượt mà đong đưa, phong tình say mê lòng người.
Điền quản gia vẫy vẫy tay, lệnh cho đám gia đinh kia tản đi, lúc này mới đưa tay cười nói:
-Hầu gia, tiếp đãi không chu toàn, mời!
Tề Ninh lo lắng ở lại nơi này, lát nữa Điền phu nhân thay đổi ý định, mặc dù là Hầu gia nhưng cũng không thể cùng trang cãi với một nữ tắc người ta được. Hắn cũng không chần chừ, đi theo Điền quản gia tiễn ra khỏi phủ, lúc này mặt trời đã xuống núi, Tề Ninh thở dài một hơi, liếc Tây Môn Chiến Anh một cái chỉ thấy nàng quay đầu chẳng nhìn mình, cười nói:
-Đoạn Thương Hải, hay chúng ta tìm nơi nào thư giãn một chút, đi sông Tần Hoài được không?
Đoạn Thương Hải bắt gặp ánh mắt của Tề Ninh, trong lòng ngầm hiểu, nói:
-Hầu gia đi đâu, thuộc hạ tất nhiên thuận theo.
-Ngươi xong chưa.
Tây Môn Chiến Anh giận dữ nói:
-Tề Ninh, ngươi đừng quá đáng quá.
Tề Ninh cười ha ha nói:
-Ôi a, Chiến Anh à, có phải là cô lại muốn cầm dao chém chết ta không à? Sao thế, ta muốn đi đâu, còn cần cô quản à? Cô là gì của ta?
-Ta…!
Tây Môn Chiến Anh cắn răng nói:
-Được, tên họ Tề, ngươi muốn đi sông Tần Hoài đúng không? Đi, bây giờ ta đi luôn, bổn cô nương tiếp tới cùng.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, vành mắt thậm chí có chút đỏ lên, Tề Ninh biết Tây Môn Chiến Anh đã tới cực hạn, ngẫm lại một buổi chiều này cũng coi như khiến nha đầu này nếm trải sự lợi hại rồi, cười nói:
-Cô muốn đi sông Tần Hoài? Hắc hắc, ta đột nhiên đổi ý rồi, Đoạn Thương Hải, chúng ta về nhà, ta đói rồi.
Tây Môn Chiến Anh khẽ giật mình, sắc mặt ngập ngừng, hừ lạnh một tiếng.
Giữa Điền gia và Cẩm Y Hầu phủ chẳng qua chỉ cách hai con phố, tới trước cửa Hầu phủ, Tây Môn Chiến Anh thở dài một hơi, quay người định đi. Tề Ninh tằng hắng một tiếng, nói:
-Chờ một lát!
Tây Môn Chiến Anh dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
-Còn có lời nhảm nhí gì nữa?
- Chiến Anh à, ta còn chưa vào phủ mà, cô vội vã như vậy mà đi sao?
Tề Ninh lúc này đứng ở trước cửa, bước tiếp một bước nữa là tiến vào Hầu phủ, nhưng một bước này hắn lại cứ không nhấc chân, Tây Môn Chiến Anh nhịn không được quay đầu lại, liếc một cái, tức giận nói:
-Vậy ngươi vào đi, ta đợi!
-Cô xem đi, tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng nhau một buổi chiều rồi, sao cô vẫn cứ lạnh như băng vậy.
Tề Ninh cười tủm tỉm nói:
-Hay là vào trong ngồi một lát đi, ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
-Ta chẳng có lời nào muốn nói cùng ngươi.
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:
-Ngươi là Cẩm Y Hầu, Cẩm Y Hầu phủ ta sẽ không bước vào một bước.
Tề Ninh cười ha ha nói:
-Lời này cũng không thể nói cứng quá, nói không chừng một ngày kia cô thực sự phải vào Hầu phủ, đến cả bản thân cô cũng không quyết định được đấy.
-Ta không muốn vào. Có giết ta cũng không được.
-Cái đó cũng không nhất định.
Tề Ninh cười tủm tỉm nói:
-Nếu như có một ngày kiệu lớn tám người rước cô vào phủ, cô có vào không?
Tây Môn Chiến Anh thoáng giật mình, lập tức hiểu ra, vừa thẹn vừa giận, mặt nóng lên, cả giận nói:
-Tên liệt đồ ngươi, bổn cô nương… bổn cô nương tuyệt đối không thể gả cho ngươi.
-Cô xem, lại hiểu lầm rồi?
Tề Ninh cười ha ha nói:
-Ta không nói vào Hầu phủ nhất định phải gả cho ta, nam nhân Hầu phủ không có ba trăm cũng có một trăm, nói không chừng…!
Hắn còn chưa nói xong, Tây Môn Chiến Anh đã nghiêm nghị quát:
-Tên họ Tề, ta giết ngươi.
Đã rút dao ra, trực tiếp xông đến.
Tề Ninh cơ thể nhanh nhẹn, đã lách mình vào Hầu phủ, kêu lên:
-Đoạn Thương Hải, ngươi đừng ngăn nàng, để nàng đi vào, mọi người chuẩn bị cho tốt, nàng vừa vào cửa, đóng cổng thả chó!
Hắn hai tay chắp sau lưng đợi, nhưng không thấy Tây Môn Chiến Anh xông vào, bất giác thò đầu ra ngoài, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh đang bước nhanh rời khỏi.
-Hầu gia, cô nương này hôm nay bị chọc giận đến phát điên rồi.
Đoạn Thương Hải cười nói:
-Không biết Thần Hầu có trách người không?
-Ngươi thì biết cái gì, loại nữ nhân này, phải trị như vậy.
Tề Ninh nói:
-Ngươi không thấy thái độ của cô ta à, tính tình nóng nảy, tự cho mình là đúng, may mắn ta thân là Hầu gia, nếu ta là một người bình thường còn chẳng bị cô ta băm thành tám mảnh à?
Đoạn Thương Hải cười ha ha một tiếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt căng thẳng, Tề Ninh có chút kỳ quái, thấy hắn nhìn con phố trước cửa, không khỏi nhìn lại, chỉ thấy một tên đàn ông ba mươi tuổi đang cong người nở nụ cười tiến lên, Đoạn Thương Hải trầm giọng nói:
-Ai vậy?
Tên nam tử kia thoáng bối rối nhưng lập tức cười trừ nói:
-Hầu gia, ngài còn nhớ tiểu nhân chứ?
Tề Ninh chỉ cảm thấy tên nam tử này rất quen, rốt cục là ai, cũng không nghĩ được ra, hỏi:
-Không nhớ rõ lắm? Ngươi muốn tìm ta?
-Xin trả lời Hầu gia, tiểu nhân từ trưa đã bắt đầu tới phủ mời Hầu gia, Hầu gia luôn không ở trong phủ, tiểu nhân liền ở bên cạnh đợi suốt.
Nam tử cười trừ nói:
-Tiểu nhân là Vương Tường, là Tiên Nhi cô nương phái tới, Hầu gia còn nhớ không?
Tề Ninh lúc này nhớ ra, tên Vương Tường này lúc trước đã tới một lần, cũng là nhận sự giao phó của Trác Tiên Nhi tới mời mình đi, cười nói:
-Là ngươi à, ta nhớ ra rồi.
-Hầu gia, lần trước tới mời Hầu gia, Hầu gia công việc bề bộn, Tiên Nhi cô nương vẫn đợi mà chưa tới.
Vương Tường thận trọng nói:
-Tiên Nhi cô nương hôm nay lại phái tiểu nhân tới mời Hầu gia, cô nương nói hôm nay là đêm cuối cùng, Hầu gia nếu vẫn không thể tới, về sau… về sau cô ấy không tiện gặp lại Hầu gia nữa.
Tề Ninh cau mày:
-Đây là ý gì?
Vương Tường có chút xấu hổ, cười ngượng không nói gì.
Đoạn Thương Hải ghé sát vào thấp giọng nói:
-Hầu gia, theo quy định trên sông Tần Hoài, sau khi trải qua tuyển chọn hoa hậu, bất luận là hoa hậu hay là hoa phi, đều sẽ dâng cho ân khách ra giá cao nhất trong ba ngày ba đêm đầu tiên, tính ra, đêm nay vừa vặn là đêm cuối cùng, qua đêm nay, Trác Tiên Nhi không thể chỉ hầu hạ Hầu gia rồi.
Tề Ninh khẽ giật mình, Vương Tường cười khổ nói:
-Hầu gia, tiểu nhân cả gan nói một câu, kỳ thực sau khi qua đêm đó, cô nương phái tiểu nhân mời Hầu gia đến, Hầu gia công vụ bề bộn không thể tới được, cô nương chẳng buồn ăn cơm, nghe nói hai ngày nay thường thường rơi lệ, hôm nay là ngày cuối cùng, Hầu gia nếu vẫn không thể đến, cô nương… cô nương ngày mai sẽ…!
Y khẽ thở dài một cái nhưng không nói tiếp.
Tề Ninh hiểu rõ ý tứ trong đó.
Sau khi Trác Tiên Nhi được tuyển làm Hoa phi, tiếp người khách đầu tiên chính là mình, không nghi ngờ gì, Trác Tiên Nhi đối với việc mình có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của nàng vẫn vô cùng thỏa mãn. Chỉ là đêm đó lại không xảy ra chuyện gì, hai ngày này vẫn không thấy người đâu, dựa theo quy định, qua đêm nay, Trác Tiên Nhi mới chính thức trở thành một thành viên trên sông Tần Hoài, tới lúc đó đám vương tôn công tử quan lại quyền qúy thèm thuồng nàng quá nhiều, cũng không biết sau cùng ai mới là người khách chân chính đầu tiên của nàng.
Nhắc tới cũng kỳ, mặc dù chỉ gặp mặt một lần nhưng vừa nghĩ tới cơ thể thơm tho mềm mại như ngọc đó của Trác Tiên Nhi bị người khác chiếm đoạt, Tề Ninh cảm thấy rất khó chịu, thậm chí là ghen, hơi trầm ngâm, mới nói:
-Đã như vậy, đêm nay ta sẽ tới gặp Tiên Nhi cô nương.
Lông mày Vương Tương giãn ra, vui vẻ nói:
-Lời Hầu gia nói là thật chứ?
Vậy…Vậy thì tốt quá rồi, tiểu nhân…Tiểu nhân quay về bảo cô nương chuẩn bị.
Y hướng về phía Tề Ninh hành lễ một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đoạn Thương Hải thở dài:
-Hầu gia đồng cảm với cô ấy?
-Không phải là đồng cảm gì cả.
Tề Ninh thản nhiên nói:
-Đêm hôm đó ta đã tiến vào khoang thuyền của nàng, nàng chính là nữ nhân của ta, ngươi cảm thấy nữ nhân của Tề Ninh ta còn có thể để người khác nhúng chàm?
Đoạn Thương Hải sững sờ, vội hỏi:
-Hầu gia, không lẽ chuẩn bị chuộc nàng?
-Ngươi xem nếu thực sự muốn chuộc nàng phải mất khoảng bao nhiều tiền?
Tề Ninh hỏi.
Đoạn Thương Hải ngẫm nghĩ,mới nói:
-Cái này phải xem người đứng sau lưng nàng rốt cục là người nào, nhưng nàng đã trúng tuyển Hoa phi, ngàn tám lượng bạc chắc chắn không chuộc được.
Dừng một chút, hơi do dự, y mới khẽ nói:
-Huống chi nàng hiện tại vẫn chưa từng tiếp khách, là một đóa hoa xử nữ, cái giá này lại càng không rẻ. Hầu gia dựa vào bảng giá trước kia, không có ba ngàn lượng bạc, chỉ sợ đến bàn cũng không cần bàn.
Tề Ninh ngược lại kinh hãi, thầm nghĩ giá cả sao lại đắt đỏ như vậy?
Trong kinh thành này, năm trăm lượng bạc là có thể mua một tòa nhà vô cùng tốt rồi, tuy đối với một số quan lại thương gia giàu có mà nói, ba ngàn lượng bạc căn bản không được gọi là con số lớn, nhưng với người bình thường mà nói, đây thực sự là một con số trên trời.
-Kỳ thực cô nương bình thường của sông Tần Hoài, một ngàn lượng bạc là đủ để chuộc thân, một số vài trăm lượng là được.
Đoạn Thương Hải nhìn Tề Ninh đang tròn mắt kinh ngạc, giải thích nói:
-Nhưng hoa hậu và hoa phi không giống nhau, bọn họ vốn là chiêu bài để đánh ra ngoài, trong mắt của những kẻ có tiền đó, bọn họ chẳng qua chỉ là công cụ để khoe khoang tài phú mà thôi. Chuộc thân cho hoa hậu hoặc hoa phi, không phải là vì bản thân cô nương mà là vì danh hàm trên đầu bọn họ, để có thể chuộc những cô nương này trên sông Tần Hoài đó cũng là những kẻ cực kỳ có tiền.
Dừng lại một chút, y mới nói:
-Thực ra qua tầm ba năm tháng, tiền chuộc thân Trác Tiên Nhi ít nhất cũng giảm xuống một nửa, đợi đến giờ này sang năm một ngàn lượng bạc cũng đủ để chuộc ra rồi.
-Sang năm?
Tề Ninh cười lạnh nói:
-Tới sang năm, hoa thiếu nữ đã tàn rồi?
Con ngươi hắn đảo một vòng, hỏi:
-Sau lưng Trác Tiên Nhi có phải có tên Đậu Liên Trung điều khiển không?
Trong lòng ngẫm nghĩ, nếu như Tiên Nhi giống như Trân Châu, cũng bị khống chế bởi Đậu Liên Trung, vậy thì hắn không thể không dùng phiếu nợ đó một lần nữa rồi.
Phiếu nợ Đậu gia, thuận tiện dễ dùng, bất luận là đi xa hay ở nhà đều là một thần khí lúc nào cũng dùng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận