Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1431: Dấu ấn hoa mai
Tề Ninh hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm.
Xích Đan Mị khẽ nói:
- Những người đóng vai trên đài kia, có phải chàng đều biết hay không? Chủ nhân nơi này giả thần giả quỷ, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tề Ninh nói:
- Là một câu chuyện cũ, hiện giờ ta còn chưa thể hiểu rõ hoàn toàn, chỉ có thể chờ sau khi vở kịch này kết thúc, có lẽ mê hoặc trong lòng ta mới có thể thực sự giải khai.
Khi nói chuyện, màn thứ tư cũng đã bắt đầu.
Động tác của những người này quen thuộc khác thường, tốc độ cực nhanh, chắc chắn đã huấn luyện vô số lần, gần như không có bất kỳ chậm trễ nào.
Bối cảnh màn thứ tư không ở trong rừng trúc, là ở bên hồ nước. Ngoại trừ hồ nước sau lưng kia, còn có trăng sáng treo trên bầu trời, mỗi bức hình bối cảnh đều phải tốn thời gian, giống như thật, dưới ánh đèn đuốc, giống như cảnh tượng thật sự vậy.
Cảnh này chỉ có thanh niên tuấn lãng và cô nương kia xuất hiện. Thanh niên tuấn lãng đánh đàn dưới ánh trăng, cô nương kia ngồi bên cạnh, cảnh tượng ấm áp khác thường. Kỹ thuật chơi đàn của diễn viên kia chắc chắn không yếu, trên núi Cửu Cung này, tiếng đàn lượn lờ truyền đi xa xa.
Một khúc kết thúc, cô nương kia ngồi bên cạnh thanh niên tuấn lãng, hai người cười nói, dù là ai cũng có thể thấy được đây là một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt. Chợt thấy thanh niên tuấn lãng kia lấy một cái hộp từ trong ngực ra, hai tay đưa tới trước mặt cô nương. Cô nương kia khẽ giật mình, do dự một chút, nhận hộp mở ra, lấy một món đồ từ bên trong ra.
Mặc dù chỗ Tề Ninh ngồi cách sân khấu không gần, nhưng thị lực của hắn kinh người, hắn có thể thấy rõ món đồ cô nương kia lấy ra. Nhìn thấy món đồ trong tay cô nương kia, Tề Ninh lại hãi nhiên biến sắc, lẩm bẩm nói:
- Đó là Bịch Ngọc Trâm !
- Bích Ngọc Trâm?
Xích Đan Mị nghe không hiểu.
Lúc trước Tề Ninh nghe Đại Vu Miêu Gia từng nhắc tới Bích Ngọc Trâm. Năm đó Đại Vu Miêu Gia đi tới kinh thành, trở thành bạn bè với Liễu Tố Y, quan hệ vô cùng tốt. Đại Vu Miêu Gia biết món đồ Liễu Tố Y yêu mến nhất chính là một cây Bích Ngọc Trâm, cây trâm kia vẫn luôn được cất trên người. Chính miệng Liễu Tố Y từng nói với Đại Vu Miêu Gia, cây trâm kia chính là tình lang của nàng tặng. Lúc trước Tề Ninh cho rằng người tặng cây trâm kia chính là Tề Cảnh, nhưng hiện giờ rốt cuộc hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Hiện giờ hắn đã xác định, cô nương trên đài chắc chắn chính là Liễu Tố Y.
Hai thanh niên nam tử đã xuất hiện kia, thanh niên chất phác chắc là Tề Cảnh, mà thanh niên tuấn lãng này chính là ái lang thực sự của Liễu Tố Y.
Vở kịch này chắc chắn không có khả năng kỹ càng, bày ra tất cả chi tiết, mà chỉ biểu hiện từng manh mối chủ yếu mà thôi.
Tề Ninh cũng biết, Tề Cảnh và Liễu Tố Y từng đọc sách ở chỗ Trác Thanh Dương, nhưng thanh niên tuấn lãng này là thần thánh phương nào, Tề Ninh lại không có cách nào biết được.
Từ câu chuyện xuất hiện trước đó có thể thấy được, quan hệ của Tề Cảnh và thanh niên tuấn lãng kia không thấp, cho nên Tề Cảnh giới thiệu thanh niên tuấn lãng cho Trác Thanh Dương, mà Trác Thanh Dương quả thực nhận thanh niên tuấn lãng này. Cũng chính vì như vậy, thanh niên tuấn lãng này làm quen Liễu Tố Y tại thư viện Quỳnh Lâm.
Tề Cảnh và thanh niên tuấn lãng chắc chắn đều có lòng ái mộ Liễu Tố Y, thế nhưng trong cuộc cạnh tranh này, thanh niên tuấn lãng chiếm thượng phong rõ ràng. Cảnh thứ tư này biểu hiện ý tứ rõ ràng là Liễu Tố Y đưa ra lựa chọn, đi cùng với thanh niên tuấn lãng.
Thế nhưng chính vì như vậy Tề Ninh lại càng hoài nghi trong lòng.
Nếu như trong lòng hai người này đều có nhau, cuối cùng chắc chắn sẽ đi tới cùng nhau. Thế nhưng trên thực tế cuối cùng Liễu Tố Y lại trở thành thê tử của Tề Cảnh, đôi tình nhân này hiển nhiên không thể thành đôi. Trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại xuất hiện thay đổi lớn như thế?
Liễu Tố Y đã cho rằng thanh niên tuấn lãng là ái lang của cô, thậm chí đã nhận tín vật đính ước của nam tử kia, đương nhiên không thể quay đầu nhào vào lòng Tề Cảnh.
Thực ra nội dung mỗi màn này cũng không nhiều, chỉ đại khái kể lại câu chuyện năm đó.
Mấy màn tiếp theo được trình diễn liên tục, Tề Ninh xem cũng ngày càng rõ ràng.
Liễu Tố Y quả thực tâm đầu ý hợp với thanh niên nam tử kia, thế nhưng trong đó lại xen kẽ vài màn hai người không ra sân diễn, người ra sân lại là Thái phu nhân Cẩm Y Tề gia. Ngoài đó ra, Tề Ninh đánh giá mấy người ra sân khác lại là người nhà của Liễu Tố Y.
Phụ thân của Liễu Tố Y là quan viên trong kinh, Thái phu nhân phái người tới Liễu gia cầu hôn, Liễu phụ đương nhiên vạn lần đồng ý đối với cuộc hôn nhân này. Trưởng bối hai bên đã quyết định xong chuyện hôn nhân này, nhưng Tề Cảnh và Liễu Tố Y chắc chắn còn không biết chuyện này. Chờ đến một màn trong đó Liễu phụ thông báo chuyện hôn nhân này cho Liễu Tố Y, lại bị Liễu Tố Y cự tuyệt dứt khoát, thậm chí hai người còn làm ồn ào một hồi.
Nếu như đổi lại nhà quan lại khác, hôn nhân đại sư đó là lệnh cha mẹ lời mai mối, con gái chắc chắn không dám phản kháng. Nhưng Liễu Tố Y lại khác với nữ tử bình thường, Liễu phụ cũng mặt ủ mày chau.
Nhìn thấy Liễu Tố Y và Liễu phụ tranh cãi, Tề Ninh hiếm khi nở nụ cười.
Nhưng thần sắc của hắn lại trở nên ngưng trọng.
Màn sau là phần diễn ly biệt, dường như thanh niên tuấn lãng có chuyện gì khẩn cấp cần rời khỏi, liền gặp mặt Liễu Tố Y ở bên hồ. Liễu Tố Y cũng không nói chuyện cha mẹ làm chủ việc hôn nhân cho thanh niên, dưới ánh trăng, đôi tình nhân tình cảm sâu sắc không đành lòng mà chia tay. Chính trong đêm này, hai người ôm nhau ngả xuống đất. Trong lòng Tề Ninh biết đây là chuyện Liễu Tố Y quyết định làm ra, muốn giao mình cho thanh niên tuấn lãng vào thời điểm sắp chia tay, cắt đứt chuyện hôn nhân với Tề gia.
Chuyện sau đó thay đổi đột ngột.
Sau khi nam tử rời đi, một đám quan sai bỗng nhiên giam giữ Liễu phụ vào ngục, trong nháy mắt toàn bộ Liễu gia rơi vào tuyệt cảnh. Nhưng chi tiết trên đài biểu hiện rõ ràng, Liễu phụ bị cài tội danh mà hạ ngục, là Tề Thái phu nhân một tay lo liệu phía sau. Tiếp theo là một tiết mục cứu tra, người nhà họ Liễu từ trên xuống dưới quỳ gối trước mặt Liễu Tố Y. Mặc dù chỉ là kịch câm, nhưng Tề Ninh đã thấy rõ, Tề Thái phu nhân thao túng phía sau, nhốt Liễu phụ vào nhà ngục, người nhà họ Liễu từ trên xuống dưới cầu khẩn Liễu Tố Y đồng ý chuyện hôn nhân với Tề gia, như vậy mới có thể cứu được Liễu phụ. Liễu mẫu ở trên đài khóc không thành tiếng, hôn mê mấy lần.
Xích Đan Mị xem đến đây cười lạnh nói:
- Lão thái bà thực hèn hạ, nếu để ta biết là ai, chắc chắn sẽ lấy tính mạng bà ta.
Tề Ninh cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm lão thái bà kia quả thực âm độc hèn hạ, vì cưới Liễu Tố Y qua cửa, lại sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế.
Lão thái bà hiển nhiên biết rõ chuyện Tề Cảnh ái mộ Liễu Tố Y, biết Liễu Tố Y cự tuyệt chuyện hôn nhân với Tề gia, mới sử dụng thủ đoạn sau lưng.
Dưới sự cầu khẩn của người nhà Liễu gia, Liễu Tố Y vì cứu cha rốt cuộc đáp ứng chuyện hôn nhân với Tề gia. Sau đó Liễu phụ quả nhiên được thả từ trong ngục ra, tiếp theo chuyện hôn nhân này được nhanh chóng hoàn tất. Tề Cảnh chắc chắn hoàn toàn không biết tất cả chuyện phía sau này, cưới được cô nương mình yêu, trong lòng vui vẻ không thôi.
Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến Tề Ninh giật nảy mình.
Hóa ra Liễu phụ vào tù không phải thực sự bị bắt, mà là Liễu phụ và Tề thái phu nhân liên thủ diễn một vở kịch.
Liễu phụ biết chắc nếu không tới tuyệt cảnh, Liễu Tố Y tuyệt đối không có khả năng thay đổi chủ ý. Cho nên lão mới phối hợp Tề thái phu nhân diễn một vở kịch, cố ý vào tù, khiến mình rơi vào tuyệt cảnh. Liễu Tố Y sốt ruột cứu cha, lại rơi vào cái bẫy của hai con cáo già này.
Sau hôn lễ, Tề Cảnh lên đường tới tiền tuyến chinh chiến, Liễu Tố Y lại trở thành chim trong lòng tại phủ Cẩm Y Hầu. Dường như Tề thái phu nhân hiểu rất rõ tính tình thích kết giao bạn bè của Liễu Tố Y, ngày đêm phái người canh chừng Liễu Tố Y, không để cho nàng rời phủ một bước. Liễu Tố Y trước đây ngày nào cũng luôn tươi cười, sau khi tiến vào Tề gia, nàng đã không còn nở nụ cười nữa.
Cũng không lâu lắm, tin tức Liễu Tố Y mang thai bị Tề thái phu nhân biết được. sau khi lão thái bà biết được tin tức, chẳng những không vui mừng, khuôn mặt lại lộ vẻ hung ác.
Xích Đan Mị cực kỳ thông minh, đương nhiên nhìn ra mấu chốt trong đó, nàng xích lại gần nhỏ giọng nói:
- Đứa trẻ trong bụng cô nương kia không phải người nhà của lão thái bà kia, lúc tình lang của nàng ly biệt, nàng đã giao bản thân mình cho hắn, những chuyện xảy ra phía sau kia, chờ khi nàng đã qua cửa, ít nhất cũng là chuyện một hai tháng sau đó. Lão thái bà tính toán thời gian, lập tức biết được đứa trẻ trong bụng nàng là của người khác.
Tề Ninh không nghĩ tới trong này lại có nguyên nhân như thế.
Sau khi Liễu Tố Y có thai, Thái phu nhân giám thị nàng càng thêm tàn khốc, phái người ngày đêm ở bên cạnh nàng, nhìn như là chăm sóc, nhưng Liễu Tố Y chắc chắn không có một chút tự do nào. Mỗi lần Thái phu nhân nhìn thấy Liễu Tố Y, khuôn mặt đều xuất hiện vẻ oán độc.
Xích Đan Mị khẽ thở dài:
- Lão thái bà này không ra tay ngay lập tức, chắc chắn chờ nàng sinh con ra, sau đó tra tấn mẹ con các nàng.
Từng cảnh tượng được diễn tiếp, cực kỳ trôi chảy, thời gian cũng đã qua nửa đêm.
- Sau khi nam tử kia từ biệt, vì sao lại chậm chạp không trở về?
Xích Đan Mị cười lạnh nói:
- Nam nhân không có một người nào tốt, nữ nhân của mình chịu đau khổ ở đây như vậy, hắn lại không hề xuất hiện.
Tề Ninh thở dài:
- Hắn sẽ nhanh chóng trở về!
Xích Đan Mị khẽ giật mình, Tề Ninh lại không nhiều lời.
Khi một đám hòa thượng leo lên sân khấu, Tề Ninh lập tức biết được đó là chúng tăng Đại Quang Minh Tự. Dưới sự sắp xếp của Thái phu nhân, chúng tăng mai phục trong nội viện của Liễu Tố Y. Rất nhanh liền có bà đỡ xuất hiện, Tề Ninh biết, tiếp theo chính là ban đêm cực kỳ quan trọng, chính là đêm Liễu Tố Y sinh con.
Liễu Tố Y nằm trên giường, bà đỡ chăm sóc bên cạnh, chúng tăng vờn quanh căn phòng.
Lúc này lại có người đi tới dùng vải đen che lại, Tề Ninh vẫn nhìn không rời mắt. Không lâu lắm hắn liền nghe được bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non. Khi miếng vải đen được rút đi, Tề Ninh lại đột nhiên phát hiện, bên cạnh Liễu Tố Ý, hai đứa trẻ nằm đó, tay chân hai đứa trẻ này động đậy, quả thực tìm đứa trẻ thực sự diễn xuất trên đài.
Tề Ninh hít sâu một hơi.
Vì buổi diễn ngày hôm nay, chủ nhân núi Cửu Cung quả thực nhọc lòng.
Chợt thấy một bóng đen leo lên sân khấu, người kia mặc áo đen toàn thân, che mặt, tay cầm một thanh kiếm. Sau khi vọt lên đài, gã lập tức bị đám tăng phát hiện, đám tăng phối hợp tấn công, người áo đen kia cầm kiếm chém giết, không hề sợ hãi chút nào.
Trên sân kịch, hai cảnh diễn cùng nhau tiến hành.
Thời điểm người áo đen chém giết đám tăng, Liễu Tố Y đã đứng dậy, lấy Bích Ngọc Trâm, hơ trên đèn đuốc. Chờ hoa mai làm bằng đồng trên Bích Ngọc Trâm bị nung đỏ, nàng in dấu ấn hoa mai kia trên đầu vai đứa trẻ. Xích Đan Mị thay đổi sắc mặt, thất thanh nói:
- Nàng… nàng muốn làm gì?
Xích Đan Mị thất sắc liền đứng dậy, nhưng người trên đài lại không gián đoạn biểu diễn vì phản ứng của Xích Đan Mị.
Người áo đen vẫn đang khổ chiến với đám tăng. Võ công của người này không yếu, nhưng dù sao một mình khổ chiến, đám tăng Đại Quang Minh Tự mai phục ở Tề gia đều là cao thủ, phối hợp lại ăn ý, tình cảnh của người áo đen cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn thấy Liễu Tố Y muốn in dấu lên người một đứa trẻ khác, Xích Đan Mị không nhịn được nữa, thân hình như quỷ mị, lao người lên đài. Nàng chỉ điểm hai cái đã lên trên đài, xuyên thẳng qua đám tăng, nhào thẳng tới Liễu Tố Y. Chúng tăng dường như hoàn toàn không thèm để ý tới Xích Đan Mị, để mặc nàng đi qua, không có người nào dừng lại.
Xích Đan Mị vọt tới bên cạnh Liễu Tố Y, cả giận nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Liễu Tố Y lại không tiếp tục nữa, Xích Đan Mị nhìn hai đứa trẻ đang khóc, nhích tới gần, nhìn lại đầu vai đứa trẻ bị in dấu, không có bất kỳ dấu vết nào, lúc này hiểu được, trên đài cuối cùng chỉ là biểu diễn, chỉ là thủ pháp biểu diễn của diễn viên cực kỳ xảo diệu, vô cùng chân thực, đứa trẻ không hề bị hại.
Lúc này Xích Đan Mị mới thở phào nhẹ nhõm, lườm Liễu Tố Y một chút, cũng không nói nhiều, đi xuống đài.
Liễu Tố Y cũng không bị Xích Đan Mị quấy nhiễu làm loạn tay chân. Chờ Xích Đan Mị rời đi, nàng tiếp tục dùng trâm hoa mai in dấu lên vai một đứa trẻ khác.
Lúc này Tề Ninh rốt cuộc cởi mở được bí mật.
Thế tử Cẩm Y và Tiểu Điêu Nhi quả thực là anh em sinh đôi, dấu ấn trên vai hai người giống nhau như đúc, thậm chí vị trí cũng giống nhau, đó là vì đây là dấu ấn Liễu Tố Y tự tay in xuống.
Người áo đen đánh chết hai tăng nhân, bản thân cũng trọng thương, xông vào trong phòng, đẩy bà đỡ. Bà đỡ phát ra tiếng kêu bén nhọn. Chúng tăng lại vây quanh, cũng không tiếp tục xông lên.
Người áo đen kia đi tới bên cạnh Liễu Tố Y. Liễu Tố Y sau khi sinh sản vốn suy yếu, sau đó lại in dấu trên người đứa trẻ, lúc này cực kỳ yếu ớt. Người áo đen một tay cầm kiếm đặt cạnh yết hầu bà đỡ, một tay lột khăn đen che mặt xuống, chính là thanh niên tuấn lãng tự định chung thân với Liễu Tố Y.
Thanh niên tuấn lãng ôm lấy Liễu Tố Y, dán vào khuôn mặt nàng. Chúng tăng Đại Quang Minh Tự vây quanh, cục diện nguy hiểm khác thường.
Liền thấy Liễu Tố Y khó khăn đưa tay, chỉ đứa trẻ trên giường. Thanh niên tuấn lãng đỡ Liễu Tố Y ngồi xuống, đi tới bên giường, đưa tay khẽ vuốt đứa trẻ. Đúng lúc này Xích Đan Mị nhìn thấy Liễu Tố Y lấy một cây chủy thủ từ trên người ra. Tề Ninh thấy thế, trong lòng biết không ổn. Người áo đen kia thoáng nhìn qua, lớn tiếng kêu lên. Liễu Tố Y đâm chủy thủ kia vào ngực mình. Người áo đen bước nhanh tới, ôm lấy Liễu Tố Y, cổ họng phát ra tiếng gào thét như dã thú, vô cùng thê lương.
Tề Ninh chấn động trong lòng, lúc này rốt cuộc mới biết, Liễu Tố Y tự sát mà chết ngay trong buổi tối sinh sản.
Nước mắt lăn xuống từ đôi mắt của Xích Đan Mị, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng nắm chặt.
Liễu Tố Y đưa tay vuốt ve gương mặt người áo đen, cánh tay lập tức rũ xuống, chết đi trong ngực người áo đen.
Xích Đan Mị quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Nàng hiểu được, người áo đen giết tới phủ Cẩm Y Hầu, chính vì cứu mẹ con Liễu Tố Y. Nhưng gã lẻ loi một mình, cường địch vây quanh, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào mang mẹ con Liễu Tố Y rời đi. Liễu Tố Y tự sát mà chết, chính là vì không muốn liên lụy thanh niên tuấn lãng.
Người áo đen nhẹ nhàng đặt Liễu Tố Y xuống, vọt tới bên giường, cúi đầu hôn một đứa trẻ, đưa tay ôm lấy một đứa trẻ khác, một tay ôm đứa trẻ một tay cầm kiếm, nhìn Liễu Tố Y một chút, rống lên một tiếng, rồi xông về chúng tăng.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Liễu Tố Y đánh dấu cho đứa trẻ, chắc chắn biết được tình cảnh của người áo đen, nhiều nhất chỉ có thể mang một đứa trẻ đi, không có cách nào mang cả hai rời đi. Từ đó hai đứa trẻ sinh ra cùng một mẹ sẽ phải mỗi người một nơi, dấu ấn lưu lại trên vai rất có thể là vì một ngày nào đó có thể nhận lại nhau.
Người áo đen vốn bị thương, lúc này ôm đứa trẻ, càng không địch lại nổi số đông, bị chúng tăng liên tục đánh trúng. Gã giống như sói hoang nổi điên, mạnh mẽ xông ra ngoài, dần dần tới gần bên cạnh sân khấu. Chúng tăng đuổi theo không bỏ. Đột nhiên một sợi dây thừng bay ra từ dưới đài, người áo đen kia vươn tay nắm lấy, dây thừng thu lại, mang theo người áo đen kia xuống dưới đài.
Tề Ninh sững sờ, bỗng nhiên hiểu được, rất có thể sợi dây thừng kia là có người ra tay cứu giúp, cho nên mới khiến người áo đen chạy thoát.
Khi người áo đen chạy thoát, người áo xanh lên đài dùng vải đen che lại. Chờ khi vải đen hoàn toàn che lại, trên đài vắng vẻ, giống y như lúc Tề Ninh mới tới, vở kịch này kết thúc như vậy.
Tất cả người áo xanh đều lui xuống, đám người tham dự biểu diễn cũng nhanh chóng rời đi. Trên bãi đất trống ngoại trừ sân khấu kịch rỗng tuếch cùng hai người Tề Ninh, không còn tung tích người nào.
Tề Ninh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm sân khấu kịch trống rỗng, suy nghĩ xuất thần.
Xích Đan Mị nhìn Tề Ninh, gương mặt mang theo nước mắt, duỗi tay nắm chặt tay Tề Ninh, khẽ nói:
- Chàng là đứa trẻ bị lưu lại kia sao?
Tề Ninh nhìn Xích Đan Mị, không trả lời.
Xích Đan Mị có tiếp xúc da thịt với hắn, đương nhiên sớm biết đầu vai hắn có dấu ấn hoa mai. Mặc dù nàng cũng hỏi qua, nhưng lúc ấy Tề Ninh nói chuyện mập mờ, ban đầu Xích Đan Mị còn không hiểu rõ những người trên đài kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng lúc Liễu Tố Y in dấu trên người đứa trẻ, Xích Đan Mị hoàn toàn hiểu được.
Vở kịch đêm nay nói rõ thân thế của Tề Ninh.
Lúc này nàng rốt cuộc hiểu được, Tề Ninh không phải huyết mạch Cẩm Y Tề gia, cha đẻ của hắn là một người hoàn toàn khác.
- Lúc trước chàng có biết những chuyện này hay không?
Xích Đan Mị lại hỏi.
Mặc dù thân thế của Tề Ninh ngoài dự liệu của nàng, nhưng Xích Đan Mị cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc. Tề Ninh có xuất thân quý tộc hay không, Xích Đan Mị cũng không thèm quan tâm.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta chỉ hoài nghi, nhưng không biết chân tướng những chuyện này.
- Vậy thì kỳ quái.
Xích Đan Mị nói:
- Chàng cũng không biết, như vậy người ngoài càng không có khả năng biết được. Tề gia là thế gia Sở quốc, chuyện thế này tuyệt đối không thể để lộ ra chút nào với người ngoài, càng không có khả năng để người khác biết được chi tiết trong đó.
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, lập tức thở dài:
- Ta hiểu rồi!
- Nàng hiểu chuyện gì?
- Chàng cũng đều thấy được chuyện trên đài vừa rồi, vây bắt người áo đen kia chỉ có đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự.
Xích Đan Mị cười lạnh nói:
- Ngay cả hộ vệ của Cẩm Y Tề gia cũng chưa từng xuất hiện, thế lực của Tề gia ở kinh thành lớn như vậy, nếu quả thực muốn bắt giết một người, tuyệt đối không phải việc khó. Thế nhưng họ cố kỵ chuyện này bị người ngoài biết được, cho nên chỉ tìm những hòa thượng kia, những hòa thượng kia sẽ không tiết lộ chuyện này. Cho nên người biết được chân tướng đêm đó lác đác không có mấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi nói:
- Có thể nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, chủ nhân trên núi này chỉ có thể là… !
Nàng do dự một chút, nhìn Tề Ninh nói:
- Cha ruột của chàng!
Tề Ninh nói:
- Nàng cảm thấy người trên núi kia chính là người đàn ông đã mang đứa trẻ đi sao?
- Hòa thượng sẽ không nói lung tung, Tề gia càng không nói ra ngoài, ngoại trừ người áo đen kia, còn có thể là ai?
Xích Đan Mị thở dài:
- Hắn không muốn tự mình nói với chàng, cho nên bày ra sân khấu kịch ở nơi này, để chàng thấy rõ ràng chân tướng chuyện năm đó.
Đúng lúc này liền thấy Cao Sơn mang theo đèn lồng đi tới, cung kính nói:
- Ta đưa hai vị trở về nghỉ ngơi.
Tề Ninh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Cao Sơn, nói:
- Dẫn ta đi gặp hắn!
- Hai vị… !
Không chờ Cao Sơn nói xong, Tề Ninh lạnh giọng lặp lại:
- Dẫn ta đi gặp hắn!
Đôi mắt hắn như đao, nhìn chằm chằm vào mắt Cao Sơn. Cao Sơn cúi đầu xuống, do dự một chút, cuối cùng nói :
- Mời hai vị đi theo ta!
Gã mang theo đèn lồng quay người lại, đi ra đằng sau sân khấu.
Tề Ninh đi theo sau lưng, Xích Đan Mị cũng lập tức đi theo.
Vòng qua sân khấu kịch, đi về phía trước một khoảng ngắn, liền có một con đường lên núi. Từ đầu tới cuối Cao Sơn không quay đầu lại, chỉ xách đèn lồng đi phía trước.
Đường núi gập ghềnh, dù cho có đường đi, leo lên cũng không dễ dàng. Nhưng Cao Sơn chắc chắn tập mãi thành quen, bước chân nhẹ nhàng. Còn Tề Ninh và Xích Đan Mị, họ là cao thủ hàng đầu hiện giờ, chỉ là đường núi, với hai người mà nói đương nhiên không có chút áp lực nào.
Đi một lúc lâu, cuối cùng đi tới đỉnh núi Cửu Cung. Từ xa Tề Ninh nhìn thấy mấy gian nhà gỗ phía trước, hào rào vây chung quanh nhà gỗ, bên trong còn trồng rau xanh. Một con đường mòn nối thẳng tới cửa hàng rào, từ ngoài cửa hàng rào lại phân ra hai con đường nhỏ, một con đường hướng về bên này, một con đường thì kéo về bên khác. Tề Ninh nhìn qua thuận theo con đường mòn kia, phía cuối đường mòn là vách núi, trên vách núi có một cây đại thụ, dưới gốc đại thụ đặt một chiếc đàn cổ. Vô số ngọn đèn lồng treo trên chạc cây đại thụ, đèn đuốc sáng tỏ, lại thêm trăng sáng, tình hình bên kia cũng thấy được rõ ràng.
Chỉ thấy một người đang đứng bên vách núi, đưa lưng về bên này. Người này mặc trường bào màu mực, tóc dài rối tung, gió núi bên vách quét qua, thổi tóc người kia bay lên giống như thần tiên.
Cao Sơn không đi về phía trước nước, đứng ở một bên, cúi đầu xuống, cũng không nói nhiều. Tề Ninh nhìn gã một cái, trong lòng hiểu được, người mặc áo trường bào màu mực kia chính là chủ nhân núi Cửu Cung này.
Lúc này thậm chí hắn quên đi mục đích chuyến đi này của mình là Hoàn vũ Đồ, chỉ muốn biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hắn nhìn Xích Đan Mị một chút, Xích Đan Mị hơi gật đầu, lúc này Tề Ninh mới chậm rãi đi qua vách núi, Xích Đan Mị lại không đi theo.
Nàng đoán biết người kia rất có khả năng chính là cha ruột của Tề Ninh, cha con gặp nhau, mình không tiện tham dự vào đó.
Tề Ninh thuận theo đường mòn đi qua, gió núi thổi tới mặt, khiến Tề Ninh tỉnh táo hơn vài phần. Hắn đi thẳng tới cách vài bước phía sau người kia, dừng bước lại, bờ môi giật giật, thế nhưng lúc này lại không biết nên nói câu nào trước mới đúng. Hắn do dự một chút, lại không nói gì.
Người mặc áo trường bào chắp hai tay sau lưng, đứng trên vách đá, quan sát dãy núi, thân hình không nhúc nhích, giống như một khối nham thạch.
- Ta biết là ta có lỗi với nàng.
Người kia bỗng nhiên mở miệng nói :
- Năm đó ta nên mang nàng rời đi thẳng, mà không phải để nàng tiếp tục lưu lại Sở quốc, đây là sai lầm lớn nhất cả đời ta phạm phải, không có cách nào đền bù.
Khi nói chuyện, người kia chậm rãi xoay người lại :
- Ta tìm con mười bảy năm rồi !
Tề Ninh nhìn thấy hình dạng người kia, sắc mặt đột biến, mở to hai mắt
Người kia tuổi hơn bốn mươi, nhưng hình dạng tuấn lãng, bộ dạng tuấn tú. Tề Ninh nhìn thấy hình dạng Thế tử Cẩm Y chết đi năm đó, cũng soi qua gương biết được hình dạng của mình, biết được hình dạng của mình không khác Thế tử Cẩm Y chút nào. Người trước mắt này tướng mạo giống mình khác thường, chỉ vì nguyên nhân tuổi tác mà hơi khác biệt, thế nhưng dù vậy vẫn giống nhau bảy tám phần. Chỉ nhìn hình dạng đối phương, Tề Ninh hoàn toàn xác định, người trước mắt này chính là cha ruột của Thế tử Cẩm Y và Tiểu Điêu Nhi.
Khuôn mặt người kia nở nụ cười yếu ớt, Tề Ninh nhìn thấy được vẻ mừng rỡ từ trong mắt y, hiển nhiên người trước mắt này rất vui mừng khi có thể nhìn thấy mình.
- Không cần bất kỳ chứng minh nào, chỉ cần nhìn dung mạo của chúng ta, mọi người đều biết con là cốt nhục của ta.
Người kia vẫy tay với Tề Ninh. Tề Ninh do dự một chút, chậm rãi đi qua. Người kia đánh giá Tề Ninh một phen, mỉm cười nói:
- Còn có tiền đồ hơn ta nghĩ.
Tề Ninh nhìn vào mắt đối phương.
- Hai năm nay con trải qua rất nhiều chuyện, ta đều biết được.
Người kia nói:
- Trên người còn chảy xuôi dòng máu Thái tổ Hoàng đế, đương nhiên không phải kẻ hèn nhát.
- Thái tổ Hoàng đế?
Thân hình Tề Ninh chấn động.
Người kia chăm chú nhìn Tề Ninh, nói:
- Con hẳn là họ Bắc Đường, huyết mạch Hoàng tộc Đại Hán!
Tề Ninh a một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, bật thốt lên hỏi:
- Ngài… ngài là ai?
- Khánh Long thiên hạ!
Người kia bình tĩnh nói:
- Ta chính là Bắc Đường Khánh!
Bắc Đường Khánh!
Tề Ninh khiếp sợ, không nhịn được hít một hơi lạnh.
Tên tuổi của Bắc Đường Khánh, hắn đương nhiên đã nghe qua.
Danh tướng đứng đầu Bắc Hán, đã từng tranh phong với quân đoàn Tần Hoài do Tề gia thống soái, là tử địch trên sa trường của Tề Cảnh. Cũng chính vì có danh tướng vô song như Bắc Đường Khánh, cho dù thời điểm quốc lực Sở quốc mạnh mẽ nhất, vẫn không thể tiến được nửa bước về phía bắc. Bắc Đường Khánh thống soái quân Hán, giống như một bức tường đồng vách sắt, ngăn cản bước chấn muốn chinh phạt phương bắc của quân Sở.
Quân đoàn kỵ binh Hắc Lân Doanh tinh nhuệ nhất quân đoàn Tần Hoài Năm đó thua dưới tay Huyết Lan Quân dưới trướng Bắc Đường Khánh, gần như bị diệt toàn quân. Sau trận chiến ấy, Hắc Lân Doanh tan thành mây khói, nhiều năm sau Tề Ninh mới xây dựng lại Hắc Lân Doanh.
Ba năm cuối cùng đại chiến Tần Hoài giữa hai nước Sở Hán, Bắc Đường Khánh chính là thống soái quân Hán giai đoạn trước, hai bên chém giết giằng co ở tuyến Tần Hoài, đều tử thương thảm trọng. Mặc dù quân Hán không chiếm được lợi ích gì lớn, quân Sở cũng chẳng có thu hoạch gì.
Thời điểm hai bên mệt bở hơi tai, quân Hán đột nhiên thay đổi Soái, điều này phạm vào tối kỵ của binh gia. Nếu như không phải có nguyên nhân bất đắc dĩ, Bắc Hán tuyệt đối không có khả năng phạm phải sai lầm lớn như thế.
Cũng may Chung Ly Ngạo thay thế vẫn luôn là thuộc cấp của Bắc Đường Khánh, mặc dù tài năng quân sự không bằng Bắc Đường Khánh, nhưng cũng là Đại tướng đủ để một mình đảm đương một phía. Quân Hán dưới sự thống soái của Bắc Đường Khánh, quân kỷ sâm nghiêm, sức chiến đấu cực mạnh, lại thêm phòng tuyến phía bắc sông Hoài Thủy được làm vô cùng tốt, cũng không đến nỗi khiến quân Hán xuất hiện rối loạn quá lớn.
Càng quan trọng chính là, hai bên đều đã nỏ mạnh hết đà, không đủ sức khởi xướng thế công đối phương. Lúc ấy thương thế của Tề Cảnh phát tác, cho nên quân Sở cũng vô lực thừa cơ bắc tiến.
Nhưng từ sau đó Bắc Đường Khánh đột nhiên không có tin tức.
Tin đồn Bắc Đường Khánh đã qua đời, cũng có tin đồn nói Hán Đế lo lắng quyền thế của Bắc Đường Khánh quá lớn, sẽ uy hiếp được hoàng vị của Hán Đế, cho nên giam lỏng thậm chí bí mật tru sát y. Thế nhưng sự thật thế nào không có ai biết.
Thời điểm Tề Ninh ở Tây Bắc, từng nhìn thấy bộ hạ trước đây của Bắc Đường Khánh. Sau khi Bắc Đường Khánh biến mất, thuộc cấp tâm phúc của y trong quân Hán đều bị thanh tẩy, rất nhiều tướng lĩnh chỉ sợ đại nạn lâm đầu, thậm chí mai danh ẩn tích sau khi đào vong, dấu ấn của Bắc Đường Khánh trong quân Hán ngày càng mờ nhạt.
Cho dù những thuộc cấp tâm phúc trước kia, cũng không có người nào biết Bắc Đường Khánh sống hay chết.
Tề Ninh không nghĩ tới Bắc Đường Khánh lại ẩn mình trên núi Cửu Cung Liêu Đông.
Hắn càng không nghĩ tới, Bắc Đường Khánh chính là ái lang thực sự của Liễu Tố Y.
Trong nháy mắt này, Tề Ninh bỗng nhiên nghĩ tới thái độ của Tiểu Hoàng đế Long Thái.
Sau khi bình định Tiêu Thiệu Tông, trong lòng Tiểu Hoàng đế vẫn còn nghi ngờ mình, điều này khiến tận sâu trong đáy lòng Tề Ninh quả thực có chút ủy khuất. Về sau hắn mơ hồ hiểu được, chút nghi ngờ của Tiểu Hoàng đế đối với mình, là bắt nguồn từ thân thế của mình. Tề Ninh vẫn luôn nghi hoặc, là thân thế ra sao lại khiến Tiểu Hoàng đế có lòng đề phòng mình.
Lúc này biết được thân phận chân thực của cha ruột, Tề Ninh hoàn toàn hiểu được.
Bắc Đường Khánh là hoàng tộc Bắc Hán, lại từng là kẻ địch mạnh mẽ nhất mà quân Sở đối mặt, có thể nói là địch thủ sống chết của toàn bộ Sở quốc. Tiểu Hoàng đế biết Tề Ninh là huyết mạch của Bắc Đường Khánh, sao có thể không sinh lòng ngờ vực đối với Tề Ninh? Nếu như là một Hoàng đế khác tâm ngoan thủ lạt, vì dứt hết hậu hoạn, sợ rằng đã ra tay độc ác đối với Tề Ninh. Mặc dù Tiểu Hoàng đế hoài nghi trong lòng, nhưng vẫn chân thành với Tề Ninh. Hiện giờ Tề Ninh nhớ tới, lại cảm thấy Tiểu Hoàng đế đã rất tốt với mình rồi.
Nếu như mình là Hoàng đế, đại thần dưới tay mình lại là huyết mạch của hoàng tộc địch quốc, thực sự khó mà làm như không thấy.
Tề Ninh trầm mặc, qua hồi lâu mới hỏi:
- Ngài nói đã tìm ta mười bảy năm?
- Ta lấy tên cho các con.
Bắc Đường Khánh nói :
- Ở lại gọi là Phong. Năm đó ta mang con đi, đặt cho con cái tên một chữ Vân!
Tề Ninh run lên:
- Ngài biết ta không phải người lưu lại sao?
Thần sắc Bắc Đường Khánh hơi ảm đạm, trầm mặc chốc lát mới nói:
- Ta biết hắn ở Tề gia vẫn luôn bị tra tấn, vả lại đầu óc của hắn bị tổn thương cũng không phải chuyện bí mật gì!
Trong lòng Tề Ninh biết Bắc Đường Khánh còn biết nhiều hơn dự đoán của mình, trước mặt y, mình cũng không cần tiếp tục giấu diếm, khẽ gật đầu.
- Con thay thế hắn trở về phủ Cẩm Y Hầu, trước sau giống như hai người. Ta nhận được tin tức, liền biết chắc chắn là con xuất hiện.
Bắc Đường Khánh nói:
- Năm đó ta mang con rời khỏi Kiến Nghiệp, người của Đại Quang Minh Tự vẫn luôn truy sát. Thương thế của ta cực nặng, bất tỉnh trong rừng. Sau khi ta tỉnh lại, đã mất đi tung tích của con, ta tìm chung quanh vẫn không tìm được tung tích của con.
Y thở dài nói:
- Những năm này ta vẫn không ngừng tìm kiếm con, từ đầu đến cuối không có thu hoạch, mãi cho đến khi con trở lại phủ Cẩm Y Hầu, ta mới an tâm.
Tề Ninh nghĩ thầm trong lúc ngài hôn mê, Tiểu Điêu Nhi đã bị Thổ Lão Đa mang đi. Nếu như ngài chờ thêm một ngày, sẽ có thể chờ được Thổ Lão Đa quay về. Chỉ là tình huống lúc đó, Bắc Đường Khánh sẽ không nghĩ tới Thổ Lão Đa còn trở về, y tìm chung quanh, nhưng Tiểu Điêu Nhi đã lưu lạc dân gian, muốn tìm thấy thực sự khó như lên trời.
- Ngài biết hắn vẫn luôn bị tra tấn ở Cẩm Y Tề gia, vì sao lại không đi cứu hắn?
Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Bắc Đường Khánh nói:
- Với võ công của ngài, đã một lần có thể xông vào Tề gia, đương nhiên cũng có thể lần thứ hai.
- Ta không thể mạo hiểm.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Ta có thể liều mình đi cứu mẹ của con, coi như bỏ mình ở Tề gia cũng sẽ không hề hối hận. Thế nhưng sau khi mẹ con mất, ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể đặt mình vào nguy hiểm nữa. Mà Tề gia vẫn luôn đề phòng ta trở về lần nữa, mấy năm trước vẫn luôn sắp đặt mai phục ở Cẩm Y Tề gia. Nếu như ta quay trở lại, tuyệt đối không có khả năng thành công.
Tề Ninh cau mày nói:
- Chuyện quan trọng hơn? Chuyện gì?
Thần sắc Bắc Đường Khánh lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Đương nhiên là báo thù!
Y xoay người, mặt hướng ra ngoài vách núi, chắp hai tay sau lưng nói:
- Nếu như không phải Cẩm Y Tề gia, ta và mẫu thân của con tuyệt đối không có kết cục như vậy.
- Cái mà ngài gọi là báo thù, là có ý gì?
Tề Ninh hỏi:
- Báo thù như thế nào?
Bắc Đường Khánh không trả lời ngay, y trầm mặc hồi lâu, mới xoay người nói:
- Trời sắp sáng rồi, ta nấu chút cháo, con ăn cùng ta.
Y cũng không nói nhiều, đi về phía nhà gỗ. Tề Ninh mặt mày nghiêm túc, do dự một chút, đi theo phía sau.
Trên núi tràn ngập hương vị cỏ cây hoa lá, đi vào trong viện, cỏ xanh trong viện mọc vô cùng tốt. Bắc Đường Khánh cười nói:
- Trồng rau trên đỉnh núi, mặc dù không tươi tốt, nhưng hương vị rất tốt, con đi vào nhà chờ đi.
Y đi qua một căn phòng khác. Tề Ninh suy nghĩ một chút, đi vào trong căn nhà gỗ lớn nhất, thấy trong phòng sắp xếp cực kỳ đơn giản, thế nhưng chiếc bàn lại không nhuốm bụi trần.
Sắp xếp nơi này không có gì khác biệt với nhà nông bình thường. Bắc Đường Khánh trải qua cuộc sống điền viên trên núi này.
Bắc Đường Khánh nhanh chóng bưng một cái khay nhỏ tới, ngoại trừ hai bát cháo, còn một đĩa rau xanh, ngay cả cơm rau dưa cũng không tính. Y đặt cháo rau lên bàn, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống. Tề Ninh cũng ngồi xuống đối diện y, chờ Tề Ninh ngồi xuống, Bắc Đường Khánh mới nói:
- Đây là gạo trồng trên núi, ăn cháo có thể nuôi dạ dày tăng cường lá lách, con nếm thử.
Tự y múc một chén chỏ, cầm lấy đũa, động tác cực kỳ ưu nhã. Tề Ninh nghĩ thầm dù sao Bắc Đường Khánh cũng là người hoàng tộc, ăn mặc đi ngồi đều được dạy dỗ, tư thái chắc chắn khác biệt với người bình thường.
Hương vị cháo gạo rất nhạt, thậm chí có thể nói chẳng có vị gì. Lúc Bắc Đường Khánh dùng cơm, không nói câu nào. Tề Ninh cũng không nói chuyện. Chờ hai người dùng cháo xong, buông bát đũa xuống, Bắc Đường Khánh mới nói:
- Lúc ta còn trẻ, thích du lịch chung quanh, tăng trưởng kiến thức. Nam Sở là kình địch Đại Hán ta, muốn thống nhất thiên hạ, cần phải biết người biết ta, cho nên du lịch Nam Sở là chuyện không thể thiếu được.
Giọng y bình thản, êm tai:
- Ta ở Kiến Nghiệp mấy tháng, gặp được Tề Cảnh. Khi đó ta và hắn mới quen đã thân, hắn yêu thích binh lược, ta đàm luận binh lược với hắn, có thể nói mấy ngày không nghỉ.
Tề Ninh nghĩ thầm Bắc Đường Khánh này cũng can đảm hơn người, y thân là hoàng tộc, biết rõ Sở quốc là nước địch với Bắc Hán, vẫn dám tới kinh thành Sở quốc, một khi bị phát hiện thân phận thực sự, sợ rằng y sẽ không có cách nào rời khỏi Sở quốc.
- Ta biết hắn là đệ tử của Trác Thanh Dương, cũng sớm biết Trác Thanh Dương là nhà nho nổi tiếng hiện giờ, học thức uyên bác, cho nên muốn làm môn hạ của Trác Thanh Dương.
Bắc Đường Khánh ngồi thẳng dậy. Mặc dù y xuất thân hoàng tộc, nhưng cũng lãnh binh nhiều năm, tự có khí khái hào hùng của binh nghiệp, tư thế ngồi này là tư thế ngồi phổ biến của quân nhân.
- Cho nên ngài để hắn giới thiệu ngài tiến vào thư viện Quỳnh Lâm?
Bắc Đường Khánh khẽ gật đầu nói:
- Chuyện xảy ra sau đó, con đã biết rồi.
Y ngừng lại một chút :
- Ta làm môn hạ của Trác Thanh Dương hơn nửa năm, bỗng nhiên nhận được mật báo, Thái hậu… !
Y ngừng lại một chút, nhìn Tề Ninh nói :
- Cũng chính là tổ mẫu của con bỗng nhiên qua đời, chỉ có thể chia tay mẹ con, nhanh chóng trở về Lạc Dương. Chờ lúc đại tang của Thái hậu qua đi, Hán cung lại liên tục xảy ra vài chuyện lớn, ta vẫn không thể thoát thân ra được. Mấy tháng sau, ta mới biết được mẫu thân của con gả vào Tề gia, ta biết trong này chắc chắn có kỳ quặc. Ta bỏ qua mọi chuyện, xuôi nam Sở quốc, chui vào kinh thành Kiến Nghiệp. Trong một đêm ta ra vẻ thích khách tìm tới ngoại công của con, hỏi rõ chân tướng chuyện này từ miệng ông ta.
Tề Ninh biết ngoại công mà y nói chính là phụ thân của Liễu Tố Y. Bắc Đường Khánh tìm tới Liễu phụ hỏi thăm chân tướng câu chuyện, vậy cũng coi như tìm đúng người.
Chuyện sau đó, Bắc Đường Khánh không cần phải nói, Tề Ninh cũng biết được rõ ràng.
Từ sâu trong lòng, Tề Ninh rất khâm phục hành động vĩ đại xâm nhập phủ Cẩm Y Hầu của Bắc Đường Khánh năm đó.
Bắc Đường Khánh chắc chắn biết phủ Cẩm Y Hầu sẵn sàng trận địa, lại kiên quyết tiến tới. Điều này chẳng những cho thấy tình cảm của Bắc Đường Khánh với Liễu Tố Y rất sâu đậm, cũng chứng minh Bắc Đường Khánh can đảm hơn người.
Để không liên lụy tới Bắc Đường Khánh, Liễu Tố Y lựa chọn tự sát, cũng chứng minh Liễu Tố Y không hề hối hận đối với người đàn ông mà mình lựa chọn.
- Món nợ máu này, là Tề gia nợ.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Nợ máu trả bằng máu, chẳng qua một Tề gia còn chưa đủ. Tề gia đã muốn giữ Nam Sở, như vậy phương pháp trả thù tốt nhất, chính là hoàn toàn công diệt Nam Sở, khiến Tề gia cũng hủy diệt theo Nam Sở.
Tề Ninh không nói gì.
Nhưng hiện giờ hắn cũng hiểu được, vì sao Bắc Đường Khánh thống soái quân Hán đối chọi gay gắt với quân Sở. Điều này tuy rằng vì hai nước tranh hùng, nhưng trong đó còn kèm theo ân oán của Bắc Đường Khánh và Tề gia.
- Ta có thể dùng thời gian cả đời để hoàn thành chuyện này.
Bắc Đường Khánh bình tĩnh nói:
- Đời này của ta, chỉ nợ một người, đó chính là mẹ con. Mặc dù không cách nào đền bù khuyết điểm của ta, nhưng món nợ với nàng ấy, ta sẽ đền bù cho con.
Y chăm chú nhìn Tề Ninh, chậm rãi nói:
- Cho nên ta sẽ tặng cho con một lễ vật!
Tề Ninh khẽ giật mình:
- Lễ vật?
- Thiên hạ!
Bắc Đường Khánh nói:
- Ta tặng cho con cả thiên hạ!
Tề Ninh giật nảy mình.
Hắn đương nhiên hiểu rõ thiên hạ là có ý gì.
Đó là cương vực vạn dặm lê dân hàng tỉ, đó là bát hoang.
Nhưng lời nói này xuất phát từ Bắc Đường Khánh, giống như tặng một món đồ qua quýt bình thường. Nếu như không phải Bắc Đường Khánh nói chuyện trật tự rõ ràng, Tề Ninh đã cho rằng y điên rồi.
- Con không cần kinh ngạc.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Trong vòng ba năm, đã sẽ khiến con ngồi lên hoàng vị, không chỉ Hoàng đế Đại Hán, còn là Hoàng đế toàn bộ thiên hạ.
Tề Ninh nhìn Bắc Đường Khánh, bỗng nhiên lại sinh ra một cảm giác mãnh liệt. Cảm giác này nói cho hắn biết, câu nói này không phải lời hứng khởi nhất thời của người này, có lẽ y đã sớm tính toán như vậy. Nếu như người khác nói ra lời này, Tề Ninh chỉ coi đối phương nói lời mê sảng. Thế nhưng hắn biết, câu nói hời hợt mà Bắc Đường Khánh nói ra, rất có thể sẽ trở thành sự thật.
Bắc Đường Khánh đã từng là Đại tướng thống soái quân Hán, mỗi câu y nói chắc chắn không phải nói đùa.
- Lần này Sở quốc bắc thượng, có lẽ có thể chiếm cứ một vài khu vực, nhưng lại không thắng được.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Chung Ly Ngạo không ứng phó nổi Tề Cảnh, nhưng đủ để ứng phó Nhạc Hoàn Sơn. Hắn lui về phía sau mấy trăm dặm, vứt bỏ phòng tuyến sông Hoài Thủy, con thực sự cho rằng bởi vì hắn sợ hãi Nhạc Hoàn Sơn sao?
Tề Ninh run lên, thần sắc ngưng trọng.
- Bộ hạ của ta năm đó, có rất nhiều thuộc cấp tài cán xuất chúng. Lúc ta rời đi, tướng kế tục không chỉ mỗi một lựa chọn là Chung Ly Ngạo.
Bắc Đường Khánh nói:
- Thế nhưng trong các tướng, thuộc cấp am hiểu phòng thủ không người nào có thể vượt qua Chung Ly Ngạo. Chung Ly Ngạo lui lại phía sau, chẳng những có thể thu nạp binh lực, lại kéo dài chiến tuyến của quân Sở. Quân Sở cung ứng hậu cần chỉ có thể chuyển tới từ phương nam, mỗi khi tăng thêm mười dặm đường, cái giá mà Sở quốc phải trả cũng sẽ tăng thêm vài phần. Với năng lực Sở quốc hiện giờ, đánh đến địa điểm hiện giờ, coi như đã tới điểm cuối rồi. Chung Ly Ngạo sẽ không để quân Sở tiếp tục tiến thêm chút nào, hắn chỉ cần cố thủ yếu địa, có thể kéo đổ quân Sở.
Tề Ninh nghĩ thầm quân Sở bị Chung Ly Ngạo gài bẫy hao binh tổn tưởng, hiện giờ sĩ khí quả thực bị đả kích. Nếu như thế công không có chút tiến triển nào, như vậy không cần bao lâu, cung ứng hậu cần cho quân đoàn Tần Hoài quả thực sẽ xuất hiện vấn đề lớn, không thể nhanh chóng giành thắng lợi, cũng chỉ có thể lui binh.
- Người Sở quốc cuối cùng sẽ rút quân, Đại Hán có đủ thời gian chỉnh lý binh mã một lần nữa.
Bắc Đường Khánh nói:
- Nhạc Hoàn Sơn là Đại tướng duy nhất của Sở quốc hiện giờ có thể một mình đảm đương một phía, chỉ tiếc chưa đủ hỏa hầu. Sau khi ta xuống núi, muốn phá quân Sở cũng không phải việc khó.
Tề Ninh càng kinh hãi.
Thực ra lúc trước Hán quốc nội loạn, phía Sở quốc đã từng do dự trong quân lược xuất binh bắc tiến, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì kiêng kị Bắc Đường Khánh.
Sở quốc biết Bắc Đường Khánh biến mất rất lâu, nhưng sống hay chết, Sở quốc lại không có cách nào xác định. Khi đó Sở quốc lo lắng nhất chính là sau khi quân đoàn Tần Hoài đánh vào đất Hán, Bắc Đường Khánh đột nhiên xuất hiện, giống như năm đó trong lòng người Bắc Hán kiêng kị Tề gia, người Sở quốc cũng khiếp sợ đối với vị danh tướng đứng đầu Bắc Hán này.
Nếu như Tề Cảnh vẫn còn sống, chắc chắn có thể lãnh binh đối chọi Bắc Đường Khánh. Nhưng Tề Cảnh qua đời sớm, nhìn khắp triều đình Sở quốc, không có bất kỳ một Đại tướng nào là địch thủ của Bắc Đường Khánh.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi:
- Thế nhân biết ngài biến mất nhiều năm, quả thực có nhiều người cảm thấy ngài đã… !
Hắn chưa nói xong, Bắc Đường Khánh cười nhạt nói:
- Đều cho rằng ta đã chết rồi.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ngài còn sống, vì sao không tiếp tục lãnh binh. Nhạc Hoàn Sơn quả thực không phải đối thủ của ngài, thời điểm nguy nan, vì sao ngài không thay thế Chung Ly Ngạo quản lý quân Hán, cứu vãn đại cục?
Bắc Đường Khánh bình thản nói:
- Con có biết, thứ trân quý nhất trên thế gian này là gì?
Tề Ninh nói:
- Thứ trân quý nhất trong lòng mỗi người đều khác nhau, tùy từng người mà khác biệt. Có lẽ trong lòng một số người, một chiếc lá đã là vật quý báu nhất.
- Nói không sai.
Bắc Đường Khánh nói:
- Chẳng qua thứ quý giá nhất, chính là thứ con đã từng có được, nhưng sau đó lại mất đi, rồi con mới biết được nó không thể thiếu, như vậy mới có thể thấy được sự quý giá của nó.
Nói tới đây, mặt cười của Bắc Đường Khánh đột nhiên biến mất, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thần sắc ảm đạm.
Tề Ninh biết y nhớ tới Liễu Tố Y, nghĩ thầm Bắc Đường Khánh quả thực một lòng say mê Liễu Tố Y.
Lời Bắc Đường Khánh nói, khiến y nghĩ tới Liễu Tố Y. Thế nhưng Tề Ninh biết y nói câu này không phải vì Liễu Tố Y. Hắn vốn thông minh, đã hiểu thâm ý trong lời Bắc Đường Khánh nói. Hắn nói:
- Năm đó ngài thống soái quân Hán quân uy hùng tráng, mặc dù khổ chiến nhiều năm với quân Sở, cũng không chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhưng cũng không rơi vào hạ phong. Thế nhưng hiện giờ quân Hán dưới sự thống soái của Chung Ly Ngạo, liên tục lui về phía sau. Cho dù có phải Chung Ly Ngạo thu phòng tuyến lại hay không, nhưng loại sách lược này, ít nhất đã hoàn toàn thua quân Sở trên sĩ khí. Cho nên ngài cảm thấy tướng sĩ quân Hán sẽ nghĩ tới hùng phong năm đó, trong lòng nghĩ tới ngài.
Bắc Đường Khánh mỉm cười:
- Con giống hệt mẫu thân con, thiên tư thông minh.
- Ngài chậm chạp không xuống núi, chính là hi vọng nhìn thấy quân Hán cùng đường bí lối, sau đó đứng ra?
Tề Ninh cau mày nói.
Bắc Đường Khánh lắc đầu, nói:
- Mặc dù Nhạc Hoàn Sơn không thể sánh với Tề Cảnh, thế nhưng nếu như quân Hán thực sự đến mức độ cùng đường bí lối, khi đó ta xuống núi cũng chưa chắc có thể thay đổi cục diện. Cuộc chiến giữa hai đất nước, không chỉ vấn đề chủ tướng lãnh binh, còn có các phương diện khác đều ở trong đó. Nếu như bại cục đã quyết định rồi, ta cũng không thể xoay chuyển.
- Vậy ngài?
- Bởi vì còn chưa tới thời điểm ta xuống núi, hoặc là nói, hiện giờ ta còn chưa xuống núi được.
Bắc Đường Khánh nói:
- Lúc con lên núi, có phải nhìn thấy có người thủ dưới ngã rẽ chân núi?
Tề Ninh lập tức nhớ tới một tên điên vẫn luôn nghiên cứu âm kiếm hợp nhất, gật đầu nói:
- Võ công của hắn rất cao, dường như là một kiếm khách.
- Xem ra con đã nói chuyện với hắn rồi.
Bắc Đường Khánh mỉm cười nói:
- Từ sau khi ta lên núi, hắn vẫn trông coi ngọn núi này, là ngục tốt của núi Cửu Cung, ta là tù phạm mà hắn tạm giam. Ta có thể làm bất kỳ chuyện gì trên núi, cũng có thể triệu kiến bất cứ kẻ nào lên núi, nhưng duy nhất không thể xuống núi. Hắn không quan tâm ta làm gì, việc duy nhất cần làm chính là không cho ta xuống núi.
Tề Ninh hơi biến sắc, giật mình nói:
- Ngài bị cầm tù ở núi Cửu Cung?
- Nếu không phải như thế, con cảm thấy quân Sở có thể đánh qua sông Hoài Thủy sao?
Bắc Đường Khánh tràn ngập tự tin nói:
- Ta biết thiên hạ có rất nhiều lời đồn đại, có rất nhiều người nói Hán Đế kiêng kị ta công cao chấn chủ, ta nắm hùng binh trong tay, hắn lo lắng ta mưu phản, cho nên bí mật tru sát ta, cũng có người nói giam lỏng ta lại.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ thầm ít nhất triều chính Sở quốc quả thực cho là như vậy.
Chẳng qua Bắc Đường Khánh có thể nắm rõ chuyện thiên hạ như nằm bàn tay, điều này nói rõ mặc dù y bị nhốt ở núi Cửu Cung, nhưng vẫn có tai mắt cung cấp tình báo cho y.
- Họ chỉ nói đúng một nửa.
Biểu lộ trên mặt Bắc Đường Khánh dần biến mất. Y mỉm cười ấm áp như gió xuân, thế nhưng thần sắc lại lạnh lẽo, trở nên vô cùng áp lực, giọng nói cũng lạnh hơn:
- Trong lòng Hán Đế quả thực kiêng kị ta, cũng không phải bắt đầu từ khi ta thống soái quân Hán.
Y hơi trầm ngâm mới nói:
- Hoàng gia gia của con có ba vị hoàng tử, ngoại trừ ta và Hán đế, còn có Hoàng bá Bắc Đường Dục của con. Trong ba người, ta xếp hạng nhỏ nhất, nhưng vẫn luôn được Hoàng gia gia của con sủng ái. Theo lẽ thường mà nói, đương nhiên do hoàng trưởng tử kế vị, chẳng qua năm đó Hoàng gia gia của con muốn lập ta làm Thái tử. Điều này chẳng những bởi vì Hoàng gia gia của con sủng ái ta, còn có một duyên có, đó là khi còn bé Hán đế bị tật, một mắt gần như không nhìn rõ thứ gì, chẳng qua nhìn bề ngoài lại không hề tổn hại, việc này vẫn không nói ra ngoài, cho nên không nhiều người biết được. Nhưng Hoàng gia gia cảm thấy muốn làm một Hoàng đế quân lâm thiên hạ, không nên là một kẻ tàn phế.
Tề Ninh cảm thấy kinh ngạc, Hán Đế bị tật ở mắt, hắn quả thực chưa từng nghe người nào nói ra.
- Hán Đế biết mình thiếu hụt, vẫn luôn lo lắng ta cướp đoạt vị trí Thái tử của hắn, khi đó đã nhiều lần gia hại ta.
Bắc Đường Khánh nói:
- Chẳng qua thuở nhỏ ta thích hành quân bày trận, chưa từng nghĩ tới làm Hoàng đế gì, cũng không nghĩ tới bởi điều này mà thủ túc tương tàn. Là chủ động cầu khẩn Hoàng gia gia, lập Hán Đế làm Thái tử, ta nguyện ý thống soái quân Hán, thống nhất thiên hạ, trở thành một Đại tướng quân chinh chiến sa trường.
Nói tới đây, thần sắc nghiêm trọng ban đầu hơi buông lỏng:
- Về sau Hán đế được như nguyện trở thành Hoàng đế, ta cũng thống soái đại quân chém giết với quân Sở. Nhưng giống như lời đồn đại trên thế gian, trong lòng Hán Đế vẫn luôn kiêng kị bình quyền ta nắm trong tay. Thời điểm đại chiến Tần Hoài, ta chinh chiến ở tiền tuyến, hắn cũng vất vả quá độ. Thuở nhỏ thân thể của hắn đã yếu ớt, sau khi vất vả quá độ, thân thể ngày càng sa sút.
Tề Ninh thở dài:
- Hắn lo lắng mạng của mình không còn nhiều, nếu như để ngài nắm giữ binh quyền, sau khi hắn chết, mấy đứa con trai của hắn đều không phải đối thủ của ngài, khi đó ngài sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất đối với hoàng vị.
Xích Đan Mị khẽ nói:
- Những người đóng vai trên đài kia, có phải chàng đều biết hay không? Chủ nhân nơi này giả thần giả quỷ, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tề Ninh nói:
- Là một câu chuyện cũ, hiện giờ ta còn chưa thể hiểu rõ hoàn toàn, chỉ có thể chờ sau khi vở kịch này kết thúc, có lẽ mê hoặc trong lòng ta mới có thể thực sự giải khai.
Khi nói chuyện, màn thứ tư cũng đã bắt đầu.
Động tác của những người này quen thuộc khác thường, tốc độ cực nhanh, chắc chắn đã huấn luyện vô số lần, gần như không có bất kỳ chậm trễ nào.
Bối cảnh màn thứ tư không ở trong rừng trúc, là ở bên hồ nước. Ngoại trừ hồ nước sau lưng kia, còn có trăng sáng treo trên bầu trời, mỗi bức hình bối cảnh đều phải tốn thời gian, giống như thật, dưới ánh đèn đuốc, giống như cảnh tượng thật sự vậy.
Cảnh này chỉ có thanh niên tuấn lãng và cô nương kia xuất hiện. Thanh niên tuấn lãng đánh đàn dưới ánh trăng, cô nương kia ngồi bên cạnh, cảnh tượng ấm áp khác thường. Kỹ thuật chơi đàn của diễn viên kia chắc chắn không yếu, trên núi Cửu Cung này, tiếng đàn lượn lờ truyền đi xa xa.
Một khúc kết thúc, cô nương kia ngồi bên cạnh thanh niên tuấn lãng, hai người cười nói, dù là ai cũng có thể thấy được đây là một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt. Chợt thấy thanh niên tuấn lãng kia lấy một cái hộp từ trong ngực ra, hai tay đưa tới trước mặt cô nương. Cô nương kia khẽ giật mình, do dự một chút, nhận hộp mở ra, lấy một món đồ từ bên trong ra.
Mặc dù chỗ Tề Ninh ngồi cách sân khấu không gần, nhưng thị lực của hắn kinh người, hắn có thể thấy rõ món đồ cô nương kia lấy ra. Nhìn thấy món đồ trong tay cô nương kia, Tề Ninh lại hãi nhiên biến sắc, lẩm bẩm nói:
- Đó là Bịch Ngọc Trâm !
- Bích Ngọc Trâm?
Xích Đan Mị nghe không hiểu.
Lúc trước Tề Ninh nghe Đại Vu Miêu Gia từng nhắc tới Bích Ngọc Trâm. Năm đó Đại Vu Miêu Gia đi tới kinh thành, trở thành bạn bè với Liễu Tố Y, quan hệ vô cùng tốt. Đại Vu Miêu Gia biết món đồ Liễu Tố Y yêu mến nhất chính là một cây Bích Ngọc Trâm, cây trâm kia vẫn luôn được cất trên người. Chính miệng Liễu Tố Y từng nói với Đại Vu Miêu Gia, cây trâm kia chính là tình lang của nàng tặng. Lúc trước Tề Ninh cho rằng người tặng cây trâm kia chính là Tề Cảnh, nhưng hiện giờ rốt cuộc hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Hiện giờ hắn đã xác định, cô nương trên đài chắc chắn chính là Liễu Tố Y.
Hai thanh niên nam tử đã xuất hiện kia, thanh niên chất phác chắc là Tề Cảnh, mà thanh niên tuấn lãng này chính là ái lang thực sự của Liễu Tố Y.
Vở kịch này chắc chắn không có khả năng kỹ càng, bày ra tất cả chi tiết, mà chỉ biểu hiện từng manh mối chủ yếu mà thôi.
Tề Ninh cũng biết, Tề Cảnh và Liễu Tố Y từng đọc sách ở chỗ Trác Thanh Dương, nhưng thanh niên tuấn lãng này là thần thánh phương nào, Tề Ninh lại không có cách nào biết được.
Từ câu chuyện xuất hiện trước đó có thể thấy được, quan hệ của Tề Cảnh và thanh niên tuấn lãng kia không thấp, cho nên Tề Cảnh giới thiệu thanh niên tuấn lãng cho Trác Thanh Dương, mà Trác Thanh Dương quả thực nhận thanh niên tuấn lãng này. Cũng chính vì như vậy, thanh niên tuấn lãng này làm quen Liễu Tố Y tại thư viện Quỳnh Lâm.
Tề Cảnh và thanh niên tuấn lãng chắc chắn đều có lòng ái mộ Liễu Tố Y, thế nhưng trong cuộc cạnh tranh này, thanh niên tuấn lãng chiếm thượng phong rõ ràng. Cảnh thứ tư này biểu hiện ý tứ rõ ràng là Liễu Tố Y đưa ra lựa chọn, đi cùng với thanh niên tuấn lãng.
Thế nhưng chính vì như vậy Tề Ninh lại càng hoài nghi trong lòng.
Nếu như trong lòng hai người này đều có nhau, cuối cùng chắc chắn sẽ đi tới cùng nhau. Thế nhưng trên thực tế cuối cùng Liễu Tố Y lại trở thành thê tử của Tề Cảnh, đôi tình nhân này hiển nhiên không thể thành đôi. Trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại xuất hiện thay đổi lớn như thế?
Liễu Tố Y đã cho rằng thanh niên tuấn lãng là ái lang của cô, thậm chí đã nhận tín vật đính ước của nam tử kia, đương nhiên không thể quay đầu nhào vào lòng Tề Cảnh.
Thực ra nội dung mỗi màn này cũng không nhiều, chỉ đại khái kể lại câu chuyện năm đó.
Mấy màn tiếp theo được trình diễn liên tục, Tề Ninh xem cũng ngày càng rõ ràng.
Liễu Tố Y quả thực tâm đầu ý hợp với thanh niên nam tử kia, thế nhưng trong đó lại xen kẽ vài màn hai người không ra sân diễn, người ra sân lại là Thái phu nhân Cẩm Y Tề gia. Ngoài đó ra, Tề Ninh đánh giá mấy người ra sân khác lại là người nhà của Liễu Tố Y.
Phụ thân của Liễu Tố Y là quan viên trong kinh, Thái phu nhân phái người tới Liễu gia cầu hôn, Liễu phụ đương nhiên vạn lần đồng ý đối với cuộc hôn nhân này. Trưởng bối hai bên đã quyết định xong chuyện hôn nhân này, nhưng Tề Cảnh và Liễu Tố Y chắc chắn còn không biết chuyện này. Chờ đến một màn trong đó Liễu phụ thông báo chuyện hôn nhân này cho Liễu Tố Y, lại bị Liễu Tố Y cự tuyệt dứt khoát, thậm chí hai người còn làm ồn ào một hồi.
Nếu như đổi lại nhà quan lại khác, hôn nhân đại sư đó là lệnh cha mẹ lời mai mối, con gái chắc chắn không dám phản kháng. Nhưng Liễu Tố Y lại khác với nữ tử bình thường, Liễu phụ cũng mặt ủ mày chau.
Nhìn thấy Liễu Tố Y và Liễu phụ tranh cãi, Tề Ninh hiếm khi nở nụ cười.
Nhưng thần sắc của hắn lại trở nên ngưng trọng.
Màn sau là phần diễn ly biệt, dường như thanh niên tuấn lãng có chuyện gì khẩn cấp cần rời khỏi, liền gặp mặt Liễu Tố Y ở bên hồ. Liễu Tố Y cũng không nói chuyện cha mẹ làm chủ việc hôn nhân cho thanh niên, dưới ánh trăng, đôi tình nhân tình cảm sâu sắc không đành lòng mà chia tay. Chính trong đêm này, hai người ôm nhau ngả xuống đất. Trong lòng Tề Ninh biết đây là chuyện Liễu Tố Y quyết định làm ra, muốn giao mình cho thanh niên tuấn lãng vào thời điểm sắp chia tay, cắt đứt chuyện hôn nhân với Tề gia.
Chuyện sau đó thay đổi đột ngột.
Sau khi nam tử rời đi, một đám quan sai bỗng nhiên giam giữ Liễu phụ vào ngục, trong nháy mắt toàn bộ Liễu gia rơi vào tuyệt cảnh. Nhưng chi tiết trên đài biểu hiện rõ ràng, Liễu phụ bị cài tội danh mà hạ ngục, là Tề Thái phu nhân một tay lo liệu phía sau. Tiếp theo là một tiết mục cứu tra, người nhà họ Liễu từ trên xuống dưới quỳ gối trước mặt Liễu Tố Y. Mặc dù chỉ là kịch câm, nhưng Tề Ninh đã thấy rõ, Tề Thái phu nhân thao túng phía sau, nhốt Liễu phụ vào nhà ngục, người nhà họ Liễu từ trên xuống dưới cầu khẩn Liễu Tố Y đồng ý chuyện hôn nhân với Tề gia, như vậy mới có thể cứu được Liễu phụ. Liễu mẫu ở trên đài khóc không thành tiếng, hôn mê mấy lần.
Xích Đan Mị xem đến đây cười lạnh nói:
- Lão thái bà thực hèn hạ, nếu để ta biết là ai, chắc chắn sẽ lấy tính mạng bà ta.
Tề Ninh cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm lão thái bà kia quả thực âm độc hèn hạ, vì cưới Liễu Tố Y qua cửa, lại sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế.
Lão thái bà hiển nhiên biết rõ chuyện Tề Cảnh ái mộ Liễu Tố Y, biết Liễu Tố Y cự tuyệt chuyện hôn nhân với Tề gia, mới sử dụng thủ đoạn sau lưng.
Dưới sự cầu khẩn của người nhà Liễu gia, Liễu Tố Y vì cứu cha rốt cuộc đáp ứng chuyện hôn nhân với Tề gia. Sau đó Liễu phụ quả nhiên được thả từ trong ngục ra, tiếp theo chuyện hôn nhân này được nhanh chóng hoàn tất. Tề Cảnh chắc chắn hoàn toàn không biết tất cả chuyện phía sau này, cưới được cô nương mình yêu, trong lòng vui vẻ không thôi.
Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến Tề Ninh giật nảy mình.
Hóa ra Liễu phụ vào tù không phải thực sự bị bắt, mà là Liễu phụ và Tề thái phu nhân liên thủ diễn một vở kịch.
Liễu phụ biết chắc nếu không tới tuyệt cảnh, Liễu Tố Y tuyệt đối không có khả năng thay đổi chủ ý. Cho nên lão mới phối hợp Tề thái phu nhân diễn một vở kịch, cố ý vào tù, khiến mình rơi vào tuyệt cảnh. Liễu Tố Y sốt ruột cứu cha, lại rơi vào cái bẫy của hai con cáo già này.
Sau hôn lễ, Tề Cảnh lên đường tới tiền tuyến chinh chiến, Liễu Tố Y lại trở thành chim trong lòng tại phủ Cẩm Y Hầu. Dường như Tề thái phu nhân hiểu rất rõ tính tình thích kết giao bạn bè của Liễu Tố Y, ngày đêm phái người canh chừng Liễu Tố Y, không để cho nàng rời phủ một bước. Liễu Tố Y trước đây ngày nào cũng luôn tươi cười, sau khi tiến vào Tề gia, nàng đã không còn nở nụ cười nữa.
Cũng không lâu lắm, tin tức Liễu Tố Y mang thai bị Tề thái phu nhân biết được. sau khi lão thái bà biết được tin tức, chẳng những không vui mừng, khuôn mặt lại lộ vẻ hung ác.
Xích Đan Mị cực kỳ thông minh, đương nhiên nhìn ra mấu chốt trong đó, nàng xích lại gần nhỏ giọng nói:
- Đứa trẻ trong bụng cô nương kia không phải người nhà của lão thái bà kia, lúc tình lang của nàng ly biệt, nàng đã giao bản thân mình cho hắn, những chuyện xảy ra phía sau kia, chờ khi nàng đã qua cửa, ít nhất cũng là chuyện một hai tháng sau đó. Lão thái bà tính toán thời gian, lập tức biết được đứa trẻ trong bụng nàng là của người khác.
Tề Ninh không nghĩ tới trong này lại có nguyên nhân như thế.
Sau khi Liễu Tố Y có thai, Thái phu nhân giám thị nàng càng thêm tàn khốc, phái người ngày đêm ở bên cạnh nàng, nhìn như là chăm sóc, nhưng Liễu Tố Y chắc chắn không có một chút tự do nào. Mỗi lần Thái phu nhân nhìn thấy Liễu Tố Y, khuôn mặt đều xuất hiện vẻ oán độc.
Xích Đan Mị khẽ thở dài:
- Lão thái bà này không ra tay ngay lập tức, chắc chắn chờ nàng sinh con ra, sau đó tra tấn mẹ con các nàng.
Từng cảnh tượng được diễn tiếp, cực kỳ trôi chảy, thời gian cũng đã qua nửa đêm.
- Sau khi nam tử kia từ biệt, vì sao lại chậm chạp không trở về?
Xích Đan Mị cười lạnh nói:
- Nam nhân không có một người nào tốt, nữ nhân của mình chịu đau khổ ở đây như vậy, hắn lại không hề xuất hiện.
Tề Ninh thở dài:
- Hắn sẽ nhanh chóng trở về!
Xích Đan Mị khẽ giật mình, Tề Ninh lại không nhiều lời.
Khi một đám hòa thượng leo lên sân khấu, Tề Ninh lập tức biết được đó là chúng tăng Đại Quang Minh Tự. Dưới sự sắp xếp của Thái phu nhân, chúng tăng mai phục trong nội viện của Liễu Tố Y. Rất nhanh liền có bà đỡ xuất hiện, Tề Ninh biết, tiếp theo chính là ban đêm cực kỳ quan trọng, chính là đêm Liễu Tố Y sinh con.
Liễu Tố Y nằm trên giường, bà đỡ chăm sóc bên cạnh, chúng tăng vờn quanh căn phòng.
Lúc này lại có người đi tới dùng vải đen che lại, Tề Ninh vẫn nhìn không rời mắt. Không lâu lắm hắn liền nghe được bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non. Khi miếng vải đen được rút đi, Tề Ninh lại đột nhiên phát hiện, bên cạnh Liễu Tố Ý, hai đứa trẻ nằm đó, tay chân hai đứa trẻ này động đậy, quả thực tìm đứa trẻ thực sự diễn xuất trên đài.
Tề Ninh hít sâu một hơi.
Vì buổi diễn ngày hôm nay, chủ nhân núi Cửu Cung quả thực nhọc lòng.
Chợt thấy một bóng đen leo lên sân khấu, người kia mặc áo đen toàn thân, che mặt, tay cầm một thanh kiếm. Sau khi vọt lên đài, gã lập tức bị đám tăng phát hiện, đám tăng phối hợp tấn công, người áo đen kia cầm kiếm chém giết, không hề sợ hãi chút nào.
Trên sân kịch, hai cảnh diễn cùng nhau tiến hành.
Thời điểm người áo đen chém giết đám tăng, Liễu Tố Y đã đứng dậy, lấy Bích Ngọc Trâm, hơ trên đèn đuốc. Chờ hoa mai làm bằng đồng trên Bích Ngọc Trâm bị nung đỏ, nàng in dấu ấn hoa mai kia trên đầu vai đứa trẻ. Xích Đan Mị thay đổi sắc mặt, thất thanh nói:
- Nàng… nàng muốn làm gì?
Xích Đan Mị thất sắc liền đứng dậy, nhưng người trên đài lại không gián đoạn biểu diễn vì phản ứng của Xích Đan Mị.
Người áo đen vẫn đang khổ chiến với đám tăng. Võ công của người này không yếu, nhưng dù sao một mình khổ chiến, đám tăng Đại Quang Minh Tự mai phục ở Tề gia đều là cao thủ, phối hợp lại ăn ý, tình cảnh của người áo đen cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn thấy Liễu Tố Y muốn in dấu lên người một đứa trẻ khác, Xích Đan Mị không nhịn được nữa, thân hình như quỷ mị, lao người lên đài. Nàng chỉ điểm hai cái đã lên trên đài, xuyên thẳng qua đám tăng, nhào thẳng tới Liễu Tố Y. Chúng tăng dường như hoàn toàn không thèm để ý tới Xích Đan Mị, để mặc nàng đi qua, không có người nào dừng lại.
Xích Đan Mị vọt tới bên cạnh Liễu Tố Y, cả giận nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Liễu Tố Y lại không tiếp tục nữa, Xích Đan Mị nhìn hai đứa trẻ đang khóc, nhích tới gần, nhìn lại đầu vai đứa trẻ bị in dấu, không có bất kỳ dấu vết nào, lúc này hiểu được, trên đài cuối cùng chỉ là biểu diễn, chỉ là thủ pháp biểu diễn của diễn viên cực kỳ xảo diệu, vô cùng chân thực, đứa trẻ không hề bị hại.
Lúc này Xích Đan Mị mới thở phào nhẹ nhõm, lườm Liễu Tố Y một chút, cũng không nói nhiều, đi xuống đài.
Liễu Tố Y cũng không bị Xích Đan Mị quấy nhiễu làm loạn tay chân. Chờ Xích Đan Mị rời đi, nàng tiếp tục dùng trâm hoa mai in dấu lên vai một đứa trẻ khác.
Lúc này Tề Ninh rốt cuộc cởi mở được bí mật.
Thế tử Cẩm Y và Tiểu Điêu Nhi quả thực là anh em sinh đôi, dấu ấn trên vai hai người giống nhau như đúc, thậm chí vị trí cũng giống nhau, đó là vì đây là dấu ấn Liễu Tố Y tự tay in xuống.
Người áo đen đánh chết hai tăng nhân, bản thân cũng trọng thương, xông vào trong phòng, đẩy bà đỡ. Bà đỡ phát ra tiếng kêu bén nhọn. Chúng tăng lại vây quanh, cũng không tiếp tục xông lên.
Người áo đen kia đi tới bên cạnh Liễu Tố Y. Liễu Tố Y sau khi sinh sản vốn suy yếu, sau đó lại in dấu trên người đứa trẻ, lúc này cực kỳ yếu ớt. Người áo đen một tay cầm kiếm đặt cạnh yết hầu bà đỡ, một tay lột khăn đen che mặt xuống, chính là thanh niên tuấn lãng tự định chung thân với Liễu Tố Y.
Thanh niên tuấn lãng ôm lấy Liễu Tố Y, dán vào khuôn mặt nàng. Chúng tăng Đại Quang Minh Tự vây quanh, cục diện nguy hiểm khác thường.
Liền thấy Liễu Tố Y khó khăn đưa tay, chỉ đứa trẻ trên giường. Thanh niên tuấn lãng đỡ Liễu Tố Y ngồi xuống, đi tới bên giường, đưa tay khẽ vuốt đứa trẻ. Đúng lúc này Xích Đan Mị nhìn thấy Liễu Tố Y lấy một cây chủy thủ từ trên người ra. Tề Ninh thấy thế, trong lòng biết không ổn. Người áo đen kia thoáng nhìn qua, lớn tiếng kêu lên. Liễu Tố Y đâm chủy thủ kia vào ngực mình. Người áo đen bước nhanh tới, ôm lấy Liễu Tố Y, cổ họng phát ra tiếng gào thét như dã thú, vô cùng thê lương.
Tề Ninh chấn động trong lòng, lúc này rốt cuộc mới biết, Liễu Tố Y tự sát mà chết ngay trong buổi tối sinh sản.
Nước mắt lăn xuống từ đôi mắt của Xích Đan Mị, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng nắm chặt.
Liễu Tố Y đưa tay vuốt ve gương mặt người áo đen, cánh tay lập tức rũ xuống, chết đi trong ngực người áo đen.
Xích Đan Mị quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Nàng hiểu được, người áo đen giết tới phủ Cẩm Y Hầu, chính vì cứu mẹ con Liễu Tố Y. Nhưng gã lẻ loi một mình, cường địch vây quanh, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào mang mẹ con Liễu Tố Y rời đi. Liễu Tố Y tự sát mà chết, chính là vì không muốn liên lụy thanh niên tuấn lãng.
Người áo đen nhẹ nhàng đặt Liễu Tố Y xuống, vọt tới bên giường, cúi đầu hôn một đứa trẻ, đưa tay ôm lấy một đứa trẻ khác, một tay ôm đứa trẻ một tay cầm kiếm, nhìn Liễu Tố Y một chút, rống lên một tiếng, rồi xông về chúng tăng.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Liễu Tố Y đánh dấu cho đứa trẻ, chắc chắn biết được tình cảnh của người áo đen, nhiều nhất chỉ có thể mang một đứa trẻ đi, không có cách nào mang cả hai rời đi. Từ đó hai đứa trẻ sinh ra cùng một mẹ sẽ phải mỗi người một nơi, dấu ấn lưu lại trên vai rất có thể là vì một ngày nào đó có thể nhận lại nhau.
Người áo đen vốn bị thương, lúc này ôm đứa trẻ, càng không địch lại nổi số đông, bị chúng tăng liên tục đánh trúng. Gã giống như sói hoang nổi điên, mạnh mẽ xông ra ngoài, dần dần tới gần bên cạnh sân khấu. Chúng tăng đuổi theo không bỏ. Đột nhiên một sợi dây thừng bay ra từ dưới đài, người áo đen kia vươn tay nắm lấy, dây thừng thu lại, mang theo người áo đen kia xuống dưới đài.
Tề Ninh sững sờ, bỗng nhiên hiểu được, rất có thể sợi dây thừng kia là có người ra tay cứu giúp, cho nên mới khiến người áo đen chạy thoát.
Khi người áo đen chạy thoát, người áo xanh lên đài dùng vải đen che lại. Chờ khi vải đen hoàn toàn che lại, trên đài vắng vẻ, giống y như lúc Tề Ninh mới tới, vở kịch này kết thúc như vậy.
Tất cả người áo xanh đều lui xuống, đám người tham dự biểu diễn cũng nhanh chóng rời đi. Trên bãi đất trống ngoại trừ sân khấu kịch rỗng tuếch cùng hai người Tề Ninh, không còn tung tích người nào.
Tề Ninh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm sân khấu kịch trống rỗng, suy nghĩ xuất thần.
Xích Đan Mị nhìn Tề Ninh, gương mặt mang theo nước mắt, duỗi tay nắm chặt tay Tề Ninh, khẽ nói:
- Chàng là đứa trẻ bị lưu lại kia sao?
Tề Ninh nhìn Xích Đan Mị, không trả lời.
Xích Đan Mị có tiếp xúc da thịt với hắn, đương nhiên sớm biết đầu vai hắn có dấu ấn hoa mai. Mặc dù nàng cũng hỏi qua, nhưng lúc ấy Tề Ninh nói chuyện mập mờ, ban đầu Xích Đan Mị còn không hiểu rõ những người trên đài kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng lúc Liễu Tố Y in dấu trên người đứa trẻ, Xích Đan Mị hoàn toàn hiểu được.
Vở kịch đêm nay nói rõ thân thế của Tề Ninh.
Lúc này nàng rốt cuộc hiểu được, Tề Ninh không phải huyết mạch Cẩm Y Tề gia, cha đẻ của hắn là một người hoàn toàn khác.
- Lúc trước chàng có biết những chuyện này hay không?
Xích Đan Mị lại hỏi.
Mặc dù thân thế của Tề Ninh ngoài dự liệu của nàng, nhưng Xích Đan Mị cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc. Tề Ninh có xuất thân quý tộc hay không, Xích Đan Mị cũng không thèm quan tâm.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta chỉ hoài nghi, nhưng không biết chân tướng những chuyện này.
- Vậy thì kỳ quái.
Xích Đan Mị nói:
- Chàng cũng không biết, như vậy người ngoài càng không có khả năng biết được. Tề gia là thế gia Sở quốc, chuyện thế này tuyệt đối không thể để lộ ra chút nào với người ngoài, càng không có khả năng để người khác biết được chi tiết trong đó.
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, lập tức thở dài:
- Ta hiểu rồi!
- Nàng hiểu chuyện gì?
- Chàng cũng đều thấy được chuyện trên đài vừa rồi, vây bắt người áo đen kia chỉ có đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự.
Xích Đan Mị cười lạnh nói:
- Ngay cả hộ vệ của Cẩm Y Tề gia cũng chưa từng xuất hiện, thế lực của Tề gia ở kinh thành lớn như vậy, nếu quả thực muốn bắt giết một người, tuyệt đối không phải việc khó. Thế nhưng họ cố kỵ chuyện này bị người ngoài biết được, cho nên chỉ tìm những hòa thượng kia, những hòa thượng kia sẽ không tiết lộ chuyện này. Cho nên người biết được chân tướng đêm đó lác đác không có mấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi nói:
- Có thể nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, chủ nhân trên núi này chỉ có thể là… !
Nàng do dự một chút, nhìn Tề Ninh nói:
- Cha ruột của chàng!
Tề Ninh nói:
- Nàng cảm thấy người trên núi kia chính là người đàn ông đã mang đứa trẻ đi sao?
- Hòa thượng sẽ không nói lung tung, Tề gia càng không nói ra ngoài, ngoại trừ người áo đen kia, còn có thể là ai?
Xích Đan Mị thở dài:
- Hắn không muốn tự mình nói với chàng, cho nên bày ra sân khấu kịch ở nơi này, để chàng thấy rõ ràng chân tướng chuyện năm đó.
Đúng lúc này liền thấy Cao Sơn mang theo đèn lồng đi tới, cung kính nói:
- Ta đưa hai vị trở về nghỉ ngơi.
Tề Ninh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Cao Sơn, nói:
- Dẫn ta đi gặp hắn!
- Hai vị… !
Không chờ Cao Sơn nói xong, Tề Ninh lạnh giọng lặp lại:
- Dẫn ta đi gặp hắn!
Đôi mắt hắn như đao, nhìn chằm chằm vào mắt Cao Sơn. Cao Sơn cúi đầu xuống, do dự một chút, cuối cùng nói :
- Mời hai vị đi theo ta!
Gã mang theo đèn lồng quay người lại, đi ra đằng sau sân khấu.
Tề Ninh đi theo sau lưng, Xích Đan Mị cũng lập tức đi theo.
Vòng qua sân khấu kịch, đi về phía trước một khoảng ngắn, liền có một con đường lên núi. Từ đầu tới cuối Cao Sơn không quay đầu lại, chỉ xách đèn lồng đi phía trước.
Đường núi gập ghềnh, dù cho có đường đi, leo lên cũng không dễ dàng. Nhưng Cao Sơn chắc chắn tập mãi thành quen, bước chân nhẹ nhàng. Còn Tề Ninh và Xích Đan Mị, họ là cao thủ hàng đầu hiện giờ, chỉ là đường núi, với hai người mà nói đương nhiên không có chút áp lực nào.
Đi một lúc lâu, cuối cùng đi tới đỉnh núi Cửu Cung. Từ xa Tề Ninh nhìn thấy mấy gian nhà gỗ phía trước, hào rào vây chung quanh nhà gỗ, bên trong còn trồng rau xanh. Một con đường mòn nối thẳng tới cửa hàng rào, từ ngoài cửa hàng rào lại phân ra hai con đường nhỏ, một con đường hướng về bên này, một con đường thì kéo về bên khác. Tề Ninh nhìn qua thuận theo con đường mòn kia, phía cuối đường mòn là vách núi, trên vách núi có một cây đại thụ, dưới gốc đại thụ đặt một chiếc đàn cổ. Vô số ngọn đèn lồng treo trên chạc cây đại thụ, đèn đuốc sáng tỏ, lại thêm trăng sáng, tình hình bên kia cũng thấy được rõ ràng.
Chỉ thấy một người đang đứng bên vách núi, đưa lưng về bên này. Người này mặc trường bào màu mực, tóc dài rối tung, gió núi bên vách quét qua, thổi tóc người kia bay lên giống như thần tiên.
Cao Sơn không đi về phía trước nước, đứng ở một bên, cúi đầu xuống, cũng không nói nhiều. Tề Ninh nhìn gã một cái, trong lòng hiểu được, người mặc áo trường bào màu mực kia chính là chủ nhân núi Cửu Cung này.
Lúc này thậm chí hắn quên đi mục đích chuyến đi này của mình là Hoàn vũ Đồ, chỉ muốn biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hắn nhìn Xích Đan Mị một chút, Xích Đan Mị hơi gật đầu, lúc này Tề Ninh mới chậm rãi đi qua vách núi, Xích Đan Mị lại không đi theo.
Nàng đoán biết người kia rất có khả năng chính là cha ruột của Tề Ninh, cha con gặp nhau, mình không tiện tham dự vào đó.
Tề Ninh thuận theo đường mòn đi qua, gió núi thổi tới mặt, khiến Tề Ninh tỉnh táo hơn vài phần. Hắn đi thẳng tới cách vài bước phía sau người kia, dừng bước lại, bờ môi giật giật, thế nhưng lúc này lại không biết nên nói câu nào trước mới đúng. Hắn do dự một chút, lại không nói gì.
Người mặc áo trường bào chắp hai tay sau lưng, đứng trên vách đá, quan sát dãy núi, thân hình không nhúc nhích, giống như một khối nham thạch.
- Ta biết là ta có lỗi với nàng.
Người kia bỗng nhiên mở miệng nói :
- Năm đó ta nên mang nàng rời đi thẳng, mà không phải để nàng tiếp tục lưu lại Sở quốc, đây là sai lầm lớn nhất cả đời ta phạm phải, không có cách nào đền bù.
Khi nói chuyện, người kia chậm rãi xoay người lại :
- Ta tìm con mười bảy năm rồi !
Tề Ninh nhìn thấy hình dạng người kia, sắc mặt đột biến, mở to hai mắt
Người kia tuổi hơn bốn mươi, nhưng hình dạng tuấn lãng, bộ dạng tuấn tú. Tề Ninh nhìn thấy hình dạng Thế tử Cẩm Y chết đi năm đó, cũng soi qua gương biết được hình dạng của mình, biết được hình dạng của mình không khác Thế tử Cẩm Y chút nào. Người trước mắt này tướng mạo giống mình khác thường, chỉ vì nguyên nhân tuổi tác mà hơi khác biệt, thế nhưng dù vậy vẫn giống nhau bảy tám phần. Chỉ nhìn hình dạng đối phương, Tề Ninh hoàn toàn xác định, người trước mắt này chính là cha ruột của Thế tử Cẩm Y và Tiểu Điêu Nhi.
Khuôn mặt người kia nở nụ cười yếu ớt, Tề Ninh nhìn thấy được vẻ mừng rỡ từ trong mắt y, hiển nhiên người trước mắt này rất vui mừng khi có thể nhìn thấy mình.
- Không cần bất kỳ chứng minh nào, chỉ cần nhìn dung mạo của chúng ta, mọi người đều biết con là cốt nhục của ta.
Người kia vẫy tay với Tề Ninh. Tề Ninh do dự một chút, chậm rãi đi qua. Người kia đánh giá Tề Ninh một phen, mỉm cười nói:
- Còn có tiền đồ hơn ta nghĩ.
Tề Ninh nhìn vào mắt đối phương.
- Hai năm nay con trải qua rất nhiều chuyện, ta đều biết được.
Người kia nói:
- Trên người còn chảy xuôi dòng máu Thái tổ Hoàng đế, đương nhiên không phải kẻ hèn nhát.
- Thái tổ Hoàng đế?
Thân hình Tề Ninh chấn động.
Người kia chăm chú nhìn Tề Ninh, nói:
- Con hẳn là họ Bắc Đường, huyết mạch Hoàng tộc Đại Hán!
Tề Ninh a một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, bật thốt lên hỏi:
- Ngài… ngài là ai?
- Khánh Long thiên hạ!
Người kia bình tĩnh nói:
- Ta chính là Bắc Đường Khánh!
Bắc Đường Khánh!
Tề Ninh khiếp sợ, không nhịn được hít một hơi lạnh.
Tên tuổi của Bắc Đường Khánh, hắn đương nhiên đã nghe qua.
Danh tướng đứng đầu Bắc Hán, đã từng tranh phong với quân đoàn Tần Hoài do Tề gia thống soái, là tử địch trên sa trường của Tề Cảnh. Cũng chính vì có danh tướng vô song như Bắc Đường Khánh, cho dù thời điểm quốc lực Sở quốc mạnh mẽ nhất, vẫn không thể tiến được nửa bước về phía bắc. Bắc Đường Khánh thống soái quân Hán, giống như một bức tường đồng vách sắt, ngăn cản bước chấn muốn chinh phạt phương bắc của quân Sở.
Quân đoàn kỵ binh Hắc Lân Doanh tinh nhuệ nhất quân đoàn Tần Hoài Năm đó thua dưới tay Huyết Lan Quân dưới trướng Bắc Đường Khánh, gần như bị diệt toàn quân. Sau trận chiến ấy, Hắc Lân Doanh tan thành mây khói, nhiều năm sau Tề Ninh mới xây dựng lại Hắc Lân Doanh.
Ba năm cuối cùng đại chiến Tần Hoài giữa hai nước Sở Hán, Bắc Đường Khánh chính là thống soái quân Hán giai đoạn trước, hai bên chém giết giằng co ở tuyến Tần Hoài, đều tử thương thảm trọng. Mặc dù quân Hán không chiếm được lợi ích gì lớn, quân Sở cũng chẳng có thu hoạch gì.
Thời điểm hai bên mệt bở hơi tai, quân Hán đột nhiên thay đổi Soái, điều này phạm vào tối kỵ của binh gia. Nếu như không phải có nguyên nhân bất đắc dĩ, Bắc Hán tuyệt đối không có khả năng phạm phải sai lầm lớn như thế.
Cũng may Chung Ly Ngạo thay thế vẫn luôn là thuộc cấp của Bắc Đường Khánh, mặc dù tài năng quân sự không bằng Bắc Đường Khánh, nhưng cũng là Đại tướng đủ để một mình đảm đương một phía. Quân Hán dưới sự thống soái của Bắc Đường Khánh, quân kỷ sâm nghiêm, sức chiến đấu cực mạnh, lại thêm phòng tuyến phía bắc sông Hoài Thủy được làm vô cùng tốt, cũng không đến nỗi khiến quân Hán xuất hiện rối loạn quá lớn.
Càng quan trọng chính là, hai bên đều đã nỏ mạnh hết đà, không đủ sức khởi xướng thế công đối phương. Lúc ấy thương thế của Tề Cảnh phát tác, cho nên quân Sở cũng vô lực thừa cơ bắc tiến.
Nhưng từ sau đó Bắc Đường Khánh đột nhiên không có tin tức.
Tin đồn Bắc Đường Khánh đã qua đời, cũng có tin đồn nói Hán Đế lo lắng quyền thế của Bắc Đường Khánh quá lớn, sẽ uy hiếp được hoàng vị của Hán Đế, cho nên giam lỏng thậm chí bí mật tru sát y. Thế nhưng sự thật thế nào không có ai biết.
Thời điểm Tề Ninh ở Tây Bắc, từng nhìn thấy bộ hạ trước đây của Bắc Đường Khánh. Sau khi Bắc Đường Khánh biến mất, thuộc cấp tâm phúc của y trong quân Hán đều bị thanh tẩy, rất nhiều tướng lĩnh chỉ sợ đại nạn lâm đầu, thậm chí mai danh ẩn tích sau khi đào vong, dấu ấn của Bắc Đường Khánh trong quân Hán ngày càng mờ nhạt.
Cho dù những thuộc cấp tâm phúc trước kia, cũng không có người nào biết Bắc Đường Khánh sống hay chết.
Tề Ninh không nghĩ tới Bắc Đường Khánh lại ẩn mình trên núi Cửu Cung Liêu Đông.
Hắn càng không nghĩ tới, Bắc Đường Khánh chính là ái lang thực sự của Liễu Tố Y.
Trong nháy mắt này, Tề Ninh bỗng nhiên nghĩ tới thái độ của Tiểu Hoàng đế Long Thái.
Sau khi bình định Tiêu Thiệu Tông, trong lòng Tiểu Hoàng đế vẫn còn nghi ngờ mình, điều này khiến tận sâu trong đáy lòng Tề Ninh quả thực có chút ủy khuất. Về sau hắn mơ hồ hiểu được, chút nghi ngờ của Tiểu Hoàng đế đối với mình, là bắt nguồn từ thân thế của mình. Tề Ninh vẫn luôn nghi hoặc, là thân thế ra sao lại khiến Tiểu Hoàng đế có lòng đề phòng mình.
Lúc này biết được thân phận chân thực của cha ruột, Tề Ninh hoàn toàn hiểu được.
Bắc Đường Khánh là hoàng tộc Bắc Hán, lại từng là kẻ địch mạnh mẽ nhất mà quân Sở đối mặt, có thể nói là địch thủ sống chết của toàn bộ Sở quốc. Tiểu Hoàng đế biết Tề Ninh là huyết mạch của Bắc Đường Khánh, sao có thể không sinh lòng ngờ vực đối với Tề Ninh? Nếu như là một Hoàng đế khác tâm ngoan thủ lạt, vì dứt hết hậu hoạn, sợ rằng đã ra tay độc ác đối với Tề Ninh. Mặc dù Tiểu Hoàng đế hoài nghi trong lòng, nhưng vẫn chân thành với Tề Ninh. Hiện giờ Tề Ninh nhớ tới, lại cảm thấy Tiểu Hoàng đế đã rất tốt với mình rồi.
Nếu như mình là Hoàng đế, đại thần dưới tay mình lại là huyết mạch của hoàng tộc địch quốc, thực sự khó mà làm như không thấy.
Tề Ninh trầm mặc, qua hồi lâu mới hỏi:
- Ngài nói đã tìm ta mười bảy năm?
- Ta lấy tên cho các con.
Bắc Đường Khánh nói :
- Ở lại gọi là Phong. Năm đó ta mang con đi, đặt cho con cái tên một chữ Vân!
Tề Ninh run lên:
- Ngài biết ta không phải người lưu lại sao?
Thần sắc Bắc Đường Khánh hơi ảm đạm, trầm mặc chốc lát mới nói:
- Ta biết hắn ở Tề gia vẫn luôn bị tra tấn, vả lại đầu óc của hắn bị tổn thương cũng không phải chuyện bí mật gì!
Trong lòng Tề Ninh biết Bắc Đường Khánh còn biết nhiều hơn dự đoán của mình, trước mặt y, mình cũng không cần tiếp tục giấu diếm, khẽ gật đầu.
- Con thay thế hắn trở về phủ Cẩm Y Hầu, trước sau giống như hai người. Ta nhận được tin tức, liền biết chắc chắn là con xuất hiện.
Bắc Đường Khánh nói:
- Năm đó ta mang con rời khỏi Kiến Nghiệp, người của Đại Quang Minh Tự vẫn luôn truy sát. Thương thế của ta cực nặng, bất tỉnh trong rừng. Sau khi ta tỉnh lại, đã mất đi tung tích của con, ta tìm chung quanh vẫn không tìm được tung tích của con.
Y thở dài nói:
- Những năm này ta vẫn không ngừng tìm kiếm con, từ đầu đến cuối không có thu hoạch, mãi cho đến khi con trở lại phủ Cẩm Y Hầu, ta mới an tâm.
Tề Ninh nghĩ thầm trong lúc ngài hôn mê, Tiểu Điêu Nhi đã bị Thổ Lão Đa mang đi. Nếu như ngài chờ thêm một ngày, sẽ có thể chờ được Thổ Lão Đa quay về. Chỉ là tình huống lúc đó, Bắc Đường Khánh sẽ không nghĩ tới Thổ Lão Đa còn trở về, y tìm chung quanh, nhưng Tiểu Điêu Nhi đã lưu lạc dân gian, muốn tìm thấy thực sự khó như lên trời.
- Ngài biết hắn vẫn luôn bị tra tấn ở Cẩm Y Tề gia, vì sao lại không đi cứu hắn?
Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Bắc Đường Khánh nói:
- Với võ công của ngài, đã một lần có thể xông vào Tề gia, đương nhiên cũng có thể lần thứ hai.
- Ta không thể mạo hiểm.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Ta có thể liều mình đi cứu mẹ của con, coi như bỏ mình ở Tề gia cũng sẽ không hề hối hận. Thế nhưng sau khi mẹ con mất, ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể đặt mình vào nguy hiểm nữa. Mà Tề gia vẫn luôn đề phòng ta trở về lần nữa, mấy năm trước vẫn luôn sắp đặt mai phục ở Cẩm Y Tề gia. Nếu như ta quay trở lại, tuyệt đối không có khả năng thành công.
Tề Ninh cau mày nói:
- Chuyện quan trọng hơn? Chuyện gì?
Thần sắc Bắc Đường Khánh lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Đương nhiên là báo thù!
Y xoay người, mặt hướng ra ngoài vách núi, chắp hai tay sau lưng nói:
- Nếu như không phải Cẩm Y Tề gia, ta và mẫu thân của con tuyệt đối không có kết cục như vậy.
- Cái mà ngài gọi là báo thù, là có ý gì?
Tề Ninh hỏi:
- Báo thù như thế nào?
Bắc Đường Khánh không trả lời ngay, y trầm mặc hồi lâu, mới xoay người nói:
- Trời sắp sáng rồi, ta nấu chút cháo, con ăn cùng ta.
Y cũng không nói nhiều, đi về phía nhà gỗ. Tề Ninh mặt mày nghiêm túc, do dự một chút, đi theo phía sau.
Trên núi tràn ngập hương vị cỏ cây hoa lá, đi vào trong viện, cỏ xanh trong viện mọc vô cùng tốt. Bắc Đường Khánh cười nói:
- Trồng rau trên đỉnh núi, mặc dù không tươi tốt, nhưng hương vị rất tốt, con đi vào nhà chờ đi.
Y đi qua một căn phòng khác. Tề Ninh suy nghĩ một chút, đi vào trong căn nhà gỗ lớn nhất, thấy trong phòng sắp xếp cực kỳ đơn giản, thế nhưng chiếc bàn lại không nhuốm bụi trần.
Sắp xếp nơi này không có gì khác biệt với nhà nông bình thường. Bắc Đường Khánh trải qua cuộc sống điền viên trên núi này.
Bắc Đường Khánh nhanh chóng bưng một cái khay nhỏ tới, ngoại trừ hai bát cháo, còn một đĩa rau xanh, ngay cả cơm rau dưa cũng không tính. Y đặt cháo rau lên bàn, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống. Tề Ninh cũng ngồi xuống đối diện y, chờ Tề Ninh ngồi xuống, Bắc Đường Khánh mới nói:
- Đây là gạo trồng trên núi, ăn cháo có thể nuôi dạ dày tăng cường lá lách, con nếm thử.
Tự y múc một chén chỏ, cầm lấy đũa, động tác cực kỳ ưu nhã. Tề Ninh nghĩ thầm dù sao Bắc Đường Khánh cũng là người hoàng tộc, ăn mặc đi ngồi đều được dạy dỗ, tư thái chắc chắn khác biệt với người bình thường.
Hương vị cháo gạo rất nhạt, thậm chí có thể nói chẳng có vị gì. Lúc Bắc Đường Khánh dùng cơm, không nói câu nào. Tề Ninh cũng không nói chuyện. Chờ hai người dùng cháo xong, buông bát đũa xuống, Bắc Đường Khánh mới nói:
- Lúc ta còn trẻ, thích du lịch chung quanh, tăng trưởng kiến thức. Nam Sở là kình địch Đại Hán ta, muốn thống nhất thiên hạ, cần phải biết người biết ta, cho nên du lịch Nam Sở là chuyện không thể thiếu được.
Giọng y bình thản, êm tai:
- Ta ở Kiến Nghiệp mấy tháng, gặp được Tề Cảnh. Khi đó ta và hắn mới quen đã thân, hắn yêu thích binh lược, ta đàm luận binh lược với hắn, có thể nói mấy ngày không nghỉ.
Tề Ninh nghĩ thầm Bắc Đường Khánh này cũng can đảm hơn người, y thân là hoàng tộc, biết rõ Sở quốc là nước địch với Bắc Hán, vẫn dám tới kinh thành Sở quốc, một khi bị phát hiện thân phận thực sự, sợ rằng y sẽ không có cách nào rời khỏi Sở quốc.
- Ta biết hắn là đệ tử của Trác Thanh Dương, cũng sớm biết Trác Thanh Dương là nhà nho nổi tiếng hiện giờ, học thức uyên bác, cho nên muốn làm môn hạ của Trác Thanh Dương.
Bắc Đường Khánh ngồi thẳng dậy. Mặc dù y xuất thân hoàng tộc, nhưng cũng lãnh binh nhiều năm, tự có khí khái hào hùng của binh nghiệp, tư thế ngồi này là tư thế ngồi phổ biến của quân nhân.
- Cho nên ngài để hắn giới thiệu ngài tiến vào thư viện Quỳnh Lâm?
Bắc Đường Khánh khẽ gật đầu nói:
- Chuyện xảy ra sau đó, con đã biết rồi.
Y ngừng lại một chút :
- Ta làm môn hạ của Trác Thanh Dương hơn nửa năm, bỗng nhiên nhận được mật báo, Thái hậu… !
Y ngừng lại một chút, nhìn Tề Ninh nói :
- Cũng chính là tổ mẫu của con bỗng nhiên qua đời, chỉ có thể chia tay mẹ con, nhanh chóng trở về Lạc Dương. Chờ lúc đại tang của Thái hậu qua đi, Hán cung lại liên tục xảy ra vài chuyện lớn, ta vẫn không thể thoát thân ra được. Mấy tháng sau, ta mới biết được mẫu thân của con gả vào Tề gia, ta biết trong này chắc chắn có kỳ quặc. Ta bỏ qua mọi chuyện, xuôi nam Sở quốc, chui vào kinh thành Kiến Nghiệp. Trong một đêm ta ra vẻ thích khách tìm tới ngoại công của con, hỏi rõ chân tướng chuyện này từ miệng ông ta.
Tề Ninh biết ngoại công mà y nói chính là phụ thân của Liễu Tố Y. Bắc Đường Khánh tìm tới Liễu phụ hỏi thăm chân tướng câu chuyện, vậy cũng coi như tìm đúng người.
Chuyện sau đó, Bắc Đường Khánh không cần phải nói, Tề Ninh cũng biết được rõ ràng.
Từ sâu trong lòng, Tề Ninh rất khâm phục hành động vĩ đại xâm nhập phủ Cẩm Y Hầu của Bắc Đường Khánh năm đó.
Bắc Đường Khánh chắc chắn biết phủ Cẩm Y Hầu sẵn sàng trận địa, lại kiên quyết tiến tới. Điều này chẳng những cho thấy tình cảm của Bắc Đường Khánh với Liễu Tố Y rất sâu đậm, cũng chứng minh Bắc Đường Khánh can đảm hơn người.
Để không liên lụy tới Bắc Đường Khánh, Liễu Tố Y lựa chọn tự sát, cũng chứng minh Liễu Tố Y không hề hối hận đối với người đàn ông mà mình lựa chọn.
- Món nợ máu này, là Tề gia nợ.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Nợ máu trả bằng máu, chẳng qua một Tề gia còn chưa đủ. Tề gia đã muốn giữ Nam Sở, như vậy phương pháp trả thù tốt nhất, chính là hoàn toàn công diệt Nam Sở, khiến Tề gia cũng hủy diệt theo Nam Sở.
Tề Ninh không nói gì.
Nhưng hiện giờ hắn cũng hiểu được, vì sao Bắc Đường Khánh thống soái quân Hán đối chọi gay gắt với quân Sở. Điều này tuy rằng vì hai nước tranh hùng, nhưng trong đó còn kèm theo ân oán của Bắc Đường Khánh và Tề gia.
- Ta có thể dùng thời gian cả đời để hoàn thành chuyện này.
Bắc Đường Khánh bình tĩnh nói:
- Đời này của ta, chỉ nợ một người, đó chính là mẹ con. Mặc dù không cách nào đền bù khuyết điểm của ta, nhưng món nợ với nàng ấy, ta sẽ đền bù cho con.
Y chăm chú nhìn Tề Ninh, chậm rãi nói:
- Cho nên ta sẽ tặng cho con một lễ vật!
Tề Ninh khẽ giật mình:
- Lễ vật?
- Thiên hạ!
Bắc Đường Khánh nói:
- Ta tặng cho con cả thiên hạ!
Tề Ninh giật nảy mình.
Hắn đương nhiên hiểu rõ thiên hạ là có ý gì.
Đó là cương vực vạn dặm lê dân hàng tỉ, đó là bát hoang.
Nhưng lời nói này xuất phát từ Bắc Đường Khánh, giống như tặng một món đồ qua quýt bình thường. Nếu như không phải Bắc Đường Khánh nói chuyện trật tự rõ ràng, Tề Ninh đã cho rằng y điên rồi.
- Con không cần kinh ngạc.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Trong vòng ba năm, đã sẽ khiến con ngồi lên hoàng vị, không chỉ Hoàng đế Đại Hán, còn là Hoàng đế toàn bộ thiên hạ.
Tề Ninh nhìn Bắc Đường Khánh, bỗng nhiên lại sinh ra một cảm giác mãnh liệt. Cảm giác này nói cho hắn biết, câu nói này không phải lời hứng khởi nhất thời của người này, có lẽ y đã sớm tính toán như vậy. Nếu như người khác nói ra lời này, Tề Ninh chỉ coi đối phương nói lời mê sảng. Thế nhưng hắn biết, câu nói hời hợt mà Bắc Đường Khánh nói ra, rất có thể sẽ trở thành sự thật.
Bắc Đường Khánh đã từng là Đại tướng thống soái quân Hán, mỗi câu y nói chắc chắn không phải nói đùa.
- Lần này Sở quốc bắc thượng, có lẽ có thể chiếm cứ một vài khu vực, nhưng lại không thắng được.
Bắc Đường Khánh thản nhiên nói:
- Chung Ly Ngạo không ứng phó nổi Tề Cảnh, nhưng đủ để ứng phó Nhạc Hoàn Sơn. Hắn lui về phía sau mấy trăm dặm, vứt bỏ phòng tuyến sông Hoài Thủy, con thực sự cho rằng bởi vì hắn sợ hãi Nhạc Hoàn Sơn sao?
Tề Ninh run lên, thần sắc ngưng trọng.
- Bộ hạ của ta năm đó, có rất nhiều thuộc cấp tài cán xuất chúng. Lúc ta rời đi, tướng kế tục không chỉ mỗi một lựa chọn là Chung Ly Ngạo.
Bắc Đường Khánh nói:
- Thế nhưng trong các tướng, thuộc cấp am hiểu phòng thủ không người nào có thể vượt qua Chung Ly Ngạo. Chung Ly Ngạo lui lại phía sau, chẳng những có thể thu nạp binh lực, lại kéo dài chiến tuyến của quân Sở. Quân Sở cung ứng hậu cần chỉ có thể chuyển tới từ phương nam, mỗi khi tăng thêm mười dặm đường, cái giá mà Sở quốc phải trả cũng sẽ tăng thêm vài phần. Với năng lực Sở quốc hiện giờ, đánh đến địa điểm hiện giờ, coi như đã tới điểm cuối rồi. Chung Ly Ngạo sẽ không để quân Sở tiếp tục tiến thêm chút nào, hắn chỉ cần cố thủ yếu địa, có thể kéo đổ quân Sở.
Tề Ninh nghĩ thầm quân Sở bị Chung Ly Ngạo gài bẫy hao binh tổn tưởng, hiện giờ sĩ khí quả thực bị đả kích. Nếu như thế công không có chút tiến triển nào, như vậy không cần bao lâu, cung ứng hậu cần cho quân đoàn Tần Hoài quả thực sẽ xuất hiện vấn đề lớn, không thể nhanh chóng giành thắng lợi, cũng chỉ có thể lui binh.
- Người Sở quốc cuối cùng sẽ rút quân, Đại Hán có đủ thời gian chỉnh lý binh mã một lần nữa.
Bắc Đường Khánh nói:
- Nhạc Hoàn Sơn là Đại tướng duy nhất của Sở quốc hiện giờ có thể một mình đảm đương một phía, chỉ tiếc chưa đủ hỏa hầu. Sau khi ta xuống núi, muốn phá quân Sở cũng không phải việc khó.
Tề Ninh càng kinh hãi.
Thực ra lúc trước Hán quốc nội loạn, phía Sở quốc đã từng do dự trong quân lược xuất binh bắc tiến, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì kiêng kị Bắc Đường Khánh.
Sở quốc biết Bắc Đường Khánh biến mất rất lâu, nhưng sống hay chết, Sở quốc lại không có cách nào xác định. Khi đó Sở quốc lo lắng nhất chính là sau khi quân đoàn Tần Hoài đánh vào đất Hán, Bắc Đường Khánh đột nhiên xuất hiện, giống như năm đó trong lòng người Bắc Hán kiêng kị Tề gia, người Sở quốc cũng khiếp sợ đối với vị danh tướng đứng đầu Bắc Hán này.
Nếu như Tề Cảnh vẫn còn sống, chắc chắn có thể lãnh binh đối chọi Bắc Đường Khánh. Nhưng Tề Cảnh qua đời sớm, nhìn khắp triều đình Sở quốc, không có bất kỳ một Đại tướng nào là địch thủ của Bắc Đường Khánh.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi:
- Thế nhân biết ngài biến mất nhiều năm, quả thực có nhiều người cảm thấy ngài đã… !
Hắn chưa nói xong, Bắc Đường Khánh cười nhạt nói:
- Đều cho rằng ta đã chết rồi.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ngài còn sống, vì sao không tiếp tục lãnh binh. Nhạc Hoàn Sơn quả thực không phải đối thủ của ngài, thời điểm nguy nan, vì sao ngài không thay thế Chung Ly Ngạo quản lý quân Hán, cứu vãn đại cục?
Bắc Đường Khánh bình thản nói:
- Con có biết, thứ trân quý nhất trên thế gian này là gì?
Tề Ninh nói:
- Thứ trân quý nhất trong lòng mỗi người đều khác nhau, tùy từng người mà khác biệt. Có lẽ trong lòng một số người, một chiếc lá đã là vật quý báu nhất.
- Nói không sai.
Bắc Đường Khánh nói:
- Chẳng qua thứ quý giá nhất, chính là thứ con đã từng có được, nhưng sau đó lại mất đi, rồi con mới biết được nó không thể thiếu, như vậy mới có thể thấy được sự quý giá của nó.
Nói tới đây, mặt cười của Bắc Đường Khánh đột nhiên biến mất, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thần sắc ảm đạm.
Tề Ninh biết y nhớ tới Liễu Tố Y, nghĩ thầm Bắc Đường Khánh quả thực một lòng say mê Liễu Tố Y.
Lời Bắc Đường Khánh nói, khiến y nghĩ tới Liễu Tố Y. Thế nhưng Tề Ninh biết y nói câu này không phải vì Liễu Tố Y. Hắn vốn thông minh, đã hiểu thâm ý trong lời Bắc Đường Khánh nói. Hắn nói:
- Năm đó ngài thống soái quân Hán quân uy hùng tráng, mặc dù khổ chiến nhiều năm với quân Sở, cũng không chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhưng cũng không rơi vào hạ phong. Thế nhưng hiện giờ quân Hán dưới sự thống soái của Chung Ly Ngạo, liên tục lui về phía sau. Cho dù có phải Chung Ly Ngạo thu phòng tuyến lại hay không, nhưng loại sách lược này, ít nhất đã hoàn toàn thua quân Sở trên sĩ khí. Cho nên ngài cảm thấy tướng sĩ quân Hán sẽ nghĩ tới hùng phong năm đó, trong lòng nghĩ tới ngài.
Bắc Đường Khánh mỉm cười:
- Con giống hệt mẫu thân con, thiên tư thông minh.
- Ngài chậm chạp không xuống núi, chính là hi vọng nhìn thấy quân Hán cùng đường bí lối, sau đó đứng ra?
Tề Ninh cau mày nói.
Bắc Đường Khánh lắc đầu, nói:
- Mặc dù Nhạc Hoàn Sơn không thể sánh với Tề Cảnh, thế nhưng nếu như quân Hán thực sự đến mức độ cùng đường bí lối, khi đó ta xuống núi cũng chưa chắc có thể thay đổi cục diện. Cuộc chiến giữa hai đất nước, không chỉ vấn đề chủ tướng lãnh binh, còn có các phương diện khác đều ở trong đó. Nếu như bại cục đã quyết định rồi, ta cũng không thể xoay chuyển.
- Vậy ngài?
- Bởi vì còn chưa tới thời điểm ta xuống núi, hoặc là nói, hiện giờ ta còn chưa xuống núi được.
Bắc Đường Khánh nói:
- Lúc con lên núi, có phải nhìn thấy có người thủ dưới ngã rẽ chân núi?
Tề Ninh lập tức nhớ tới một tên điên vẫn luôn nghiên cứu âm kiếm hợp nhất, gật đầu nói:
- Võ công của hắn rất cao, dường như là một kiếm khách.
- Xem ra con đã nói chuyện với hắn rồi.
Bắc Đường Khánh mỉm cười nói:
- Từ sau khi ta lên núi, hắn vẫn trông coi ngọn núi này, là ngục tốt của núi Cửu Cung, ta là tù phạm mà hắn tạm giam. Ta có thể làm bất kỳ chuyện gì trên núi, cũng có thể triệu kiến bất cứ kẻ nào lên núi, nhưng duy nhất không thể xuống núi. Hắn không quan tâm ta làm gì, việc duy nhất cần làm chính là không cho ta xuống núi.
Tề Ninh hơi biến sắc, giật mình nói:
- Ngài bị cầm tù ở núi Cửu Cung?
- Nếu không phải như thế, con cảm thấy quân Sở có thể đánh qua sông Hoài Thủy sao?
Bắc Đường Khánh tràn ngập tự tin nói:
- Ta biết thiên hạ có rất nhiều lời đồn đại, có rất nhiều người nói Hán Đế kiêng kị ta công cao chấn chủ, ta nắm hùng binh trong tay, hắn lo lắng ta mưu phản, cho nên bí mật tru sát ta, cũng có người nói giam lỏng ta lại.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ thầm ít nhất triều chính Sở quốc quả thực cho là như vậy.
Chẳng qua Bắc Đường Khánh có thể nắm rõ chuyện thiên hạ như nằm bàn tay, điều này nói rõ mặc dù y bị nhốt ở núi Cửu Cung, nhưng vẫn có tai mắt cung cấp tình báo cho y.
- Họ chỉ nói đúng một nửa.
Biểu lộ trên mặt Bắc Đường Khánh dần biến mất. Y mỉm cười ấm áp như gió xuân, thế nhưng thần sắc lại lạnh lẽo, trở nên vô cùng áp lực, giọng nói cũng lạnh hơn:
- Trong lòng Hán Đế quả thực kiêng kị ta, cũng không phải bắt đầu từ khi ta thống soái quân Hán.
Y hơi trầm ngâm mới nói:
- Hoàng gia gia của con có ba vị hoàng tử, ngoại trừ ta và Hán đế, còn có Hoàng bá Bắc Đường Dục của con. Trong ba người, ta xếp hạng nhỏ nhất, nhưng vẫn luôn được Hoàng gia gia của con sủng ái. Theo lẽ thường mà nói, đương nhiên do hoàng trưởng tử kế vị, chẳng qua năm đó Hoàng gia gia của con muốn lập ta làm Thái tử. Điều này chẳng những bởi vì Hoàng gia gia của con sủng ái ta, còn có một duyên có, đó là khi còn bé Hán đế bị tật, một mắt gần như không nhìn rõ thứ gì, chẳng qua nhìn bề ngoài lại không hề tổn hại, việc này vẫn không nói ra ngoài, cho nên không nhiều người biết được. Nhưng Hoàng gia gia cảm thấy muốn làm một Hoàng đế quân lâm thiên hạ, không nên là một kẻ tàn phế.
Tề Ninh cảm thấy kinh ngạc, Hán Đế bị tật ở mắt, hắn quả thực chưa từng nghe người nào nói ra.
- Hán Đế biết mình thiếu hụt, vẫn luôn lo lắng ta cướp đoạt vị trí Thái tử của hắn, khi đó đã nhiều lần gia hại ta.
Bắc Đường Khánh nói:
- Chẳng qua thuở nhỏ ta thích hành quân bày trận, chưa từng nghĩ tới làm Hoàng đế gì, cũng không nghĩ tới bởi điều này mà thủ túc tương tàn. Là chủ động cầu khẩn Hoàng gia gia, lập Hán Đế làm Thái tử, ta nguyện ý thống soái quân Hán, thống nhất thiên hạ, trở thành một Đại tướng quân chinh chiến sa trường.
Nói tới đây, thần sắc nghiêm trọng ban đầu hơi buông lỏng:
- Về sau Hán đế được như nguyện trở thành Hoàng đế, ta cũng thống soái đại quân chém giết với quân Sở. Nhưng giống như lời đồn đại trên thế gian, trong lòng Hán Đế vẫn luôn kiêng kị bình quyền ta nắm trong tay. Thời điểm đại chiến Tần Hoài, ta chinh chiến ở tiền tuyến, hắn cũng vất vả quá độ. Thuở nhỏ thân thể của hắn đã yếu ớt, sau khi vất vả quá độ, thân thể ngày càng sa sút.
Tề Ninh thở dài:
- Hắn lo lắng mạng của mình không còn nhiều, nếu như để ngài nắm giữ binh quyền, sau khi hắn chết, mấy đứa con trai của hắn đều không phải đối thủ của ngài, khi đó ngài sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất đối với hoàng vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận