Cẩm Y Xuân Thu

Chương 417: Quy định nhuốm máu

Cảnh xuân tươi đẹp, cả dãy Tây Xuyên đều được bao phủ một tầng xanh biếc, khắp nơi cây rừng mướt mát, hơi thở mùa xuân tràn ngập.
Xuất phát từ Thành Đô, cả đoàn người ngựa liên tục đi thẳng về phía tây. Phủ Thần Hầu, ngoài Hiên Viên Phá và Tây Môn Chiến Anh, chỉ có bốn lại viên hộ tống.
Mặc dù Tề Ninh biết phủ Thần Hầu có bảy đại Giáo úy Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng lại không biết chính xác có bao nhiêu nhân viên biên chế.
Nhưng hắn biết có thể khiến cho rất nhiều môn phái giang hồ phải cúi đầu nghe lệnh, ngoại trừ triều đình làm chỗ dựa và uy danh của Tây Môn Vô Ngân, bản thân phủ Thần Hầu đương nhiên cũng có thực lực cực kỳ mạnh.
Phủ Thần Hầu quản thúc tất cả các đại bang phái trên giang hồ, đương nhiên có vô số tai mắt rải khắp các ngõ ngách giang hồ, vậy mới có thể nắm rõ sự vụ giang hồ như trong lòng bàn tay.
Đi thẳng về phía tây, càng ngày vết chân người càng thưa thớt, có đôi khi cả ngày cũng không thấy có thôn trang nào.
Ở biên thùy hoàn cảnh tồi tệ, khỉ ho cò gáy, cũng không thích hợp để sinh sống, ngoài một vài người Hắc Miêu, thật ra có rất ít thôn trang người Hán.
Đến gần Thiên Vụ Phong, đi thêm một ngày đã có thể nghe tiếng binh khí giao nhau và tiếng quát tháo từ phía tây bắc vọng lại. Hiên Viên Phá giục ngựa đi nhanh hơn, quay đầu đi về hướng tây bắc, qua một sườn núi nhỏ, thì thấy trước mắt một đám người đang kịch đấu, ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi người.
Hai phe chiến đấu, một phe có mười bảy mười tám người, đều mặc áo xám quần cứng, một phe nhân số hơi ít, nhưng cũng có khoảng hơn mười người, đều mặc áo tím. Người áo tím tuy ít, nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, hai thi thể nằm dưới đất đều mặc áo xám quần cứng. Hai phe đấu vô cùng kịch liệt, dường như không nhận ra đoàn người Hiên Viên Phá dừng ngựa, vẫn liều chết đánh nhau.
Tề Ninh thấy đám người kia mặc áo tím, hơi cau mày, ẩn ẩn cảm thấy gì đó.
Bỗng nghe Hiên Viên Phá trầm giọng nói:
- Hiên Viên Phá phủ Thần Hầu ở đây, tất cả dừng tay!
Mặc dù tiếng của y không vang dội nhưng trung khí mười phần, trầm thấp, không giận mà uy, từ xa xa truyền tới. Hai phe đương giao đấu kịch liệt nghe thấy “phủ Thần Hầu” lập tức có mấy người lùi lại, những người khác nhìn thì có vẻ không cam lòng nhưng cũng dừng tay.
Hiên Viên Phá rung dây cương, chậm rãi nhích tới gần. Mấy người Tề Ninh cũng đi theo.
Lần này đến đây, Tề Ninh giả làm lại viên phủ Thần Hầu, đổi sang trang phục của phủ Thần Hầu, không chút sơ hở, nếu ai không biết tuyệt đối không thể nhận ra hắn là Cẩm Y Hầu.
Cách mấy bước, Hiên Viên Phá ghìm chặt ương ngựa, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn lướt qua chỉ thấy có một người bước ra từ phe người mặc áo tím, một người từ phe người mặc áo xám, đồng thời chắp tay với gã.
Hiên Viên Phá nhìn người mặc áo xám, chừng năm mươi tuổi, vạt áo ngực thêu hình một con chim ưng.
- Ngươi là người của Thiên Ưng Bảo?
- Bảo chủ Thiên Ưng Bảo Mạc Thiên Ưng, xin chào Hiên Viên Giáo úy!
Hiên Viên Phá không để ý tới, quay sang người áo tím, cũng chừng năm mươi tuổi, mũi ưng mắt nhỏ, nhìn người thấy có âm khí nặng nề.
- Ngươi là người của Ngũ Độc Cung?
Tề Ninh đứng sau nghe được thầm rùng mình.
Giờ hắn mới hiểu vì sao nhìn đám người áo tím này lại có cảm giác quen mắt, thì ra là người của Ngũ Độc Cung.
Lúc trước, để cứu Tiểu Điệp, Tề Ninh đã từ thành Hội Trạch đuổi theo một tiêu đầu, gặp cảnh người Ngũ Độc Cung đuổi giết Mộc Thần Quân - một trong năm đại thần quân của Cửu Thiên Lầu. Về sau mới biết, Mộc Thần Quân đánh cắp thần công từ Ngũ Độc Cung. Khi đó đám người Ngũ Độc Cung kia đuổi bắt Mộc Thần Quân đều mặc áo tím.
Tề Ninh nhìn ông lão áo tím kia, quả nhiên giữa hai lông mày có một hình xăm con nhện.
Lão giả áo tím khàn giọng chắp tay nói:
- Trưởng lão Ngũ Độc Cung Ti Không Đồ xin chào Hiên Viên Giáo úy.
- Thì ra ngươi không phải Âu Dương Tuyền!
Hiên Viên Phá thản nhiên nói.
Lão già áo tím Ti Không Đồ lập tức đáp:
- Cung Chủ có bệnh, khó mà ra mặt, nên sai ta dẫn người tới nghe lệnh phủ Thần Hầu.
- Ti Không Đồ, Mạc Thiên Ưng, phạm vi thế lực của các ngươi không phải ở Tây Xuyên, lần này tới đây hẳn là theo hiệu lệnh Thiết Huyết Văn.
Hiên Viên Phá vẫn không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ:
- Khi ban lệnh Thiết Huyết Văn, phủ Thần Hầu đã nói rõ ràng, vào Tây Xuyên, tất cả theo lệnh phủ Thần Hầu, bất luận bang phái nào - cũng không được tự ý đánh nhau. Ta nghĩ các ngươi đều đọc được.
Ti Không Đồ chắp tay:
- Hồi bẩm Hiên Viên Giáo úy, Ngũ Độc Cung không dám chống lại lệnh của phủ Thần Hầu. Từ khi vào Tây Xuyên, ngoại trừ phụng mệnh trợ trận phủ Thần Hầu đánh Thiên Vụ Phong, tuyệt đối không có ý định giao tranh với bất kỳ kẻ nào.
Lão nhìn Mạc Thiên Ưng, ánh mắt lạnh như đao:
- Nhưng Thiên Ưng Bảo không theo hiệu lệnh, khi chúng ta đến Thiên Vụ Phong, bọn họ đã lập mai phục ở đây, bất ngờ tập kích.
Chúng ta chỉ có thể cố gắng phản kháng. Kính xin Hiên Viên Giáo úy minh xét!
Tề Ninh thấy răng mặc dù đám người Ngũ Độc Cung và Thiên Ưng Bảo đều có vẻ kiệt ngạo bất tuần, nhưng trước mặt Hiên Viên Phá, rõ ràng đều phải nhịn xuống, thể hiện thái độ tương đối khiêm cung.
Ti Không Đồ còn chưa dứt lời, Mạc Thiên Ưng đã nói:
- Hiên Viên Giáo úy, nửa năm trước, nhi tử của ta không cẩn thận mạo phạm người của Ngũ Độc Cung. Ta đã phái người đưa hậu lễ xin lỗi, nhưng bọn họ nhận lễ vật rồi vẫn hại chết nhi tử của ta.
Huyết hải thâm cừu như vậy, ta không thể không báo.
Ti Không Đồ cười lạnh:
- Nhi tử của ngươi bị Ngũ Độc Cung chúng ta hại chết? Có chứng cứ không? Nếu có, có thể tìm tới phủ Thần Hầu giải quyết, vì sao lại mai phục đánh lén ở đây?
- Ngũ Độc Cung các ngươi nham hiểm hèn hạ, mặc dù ta không có chứng cứ xác thực, nhưng có thể lấy mạng đảm bảo, hung thủ chính là Ngũ Độc Cung các ngươi.
Hai mắt Mạc Thiên Ưng trừng lớn tưởng vỡ, mười đồ đệ Thiên Ưng Bảo của y cũng đầy căm phẫn.
Hiên Viên Phá nhìn hai thi thể dưới đất:
- Hai người này bị ai giết? Kẻ giết người tự đứng ra đi.
Ti Không Đồ khẽ nhíu mày, đám người áo tím nhìn nhau, rốt cuộc có hai người bước lên.
Hiên VIên Phá thản nhiên nói:
- Vi phạm hiệu lệnh, giết người phải chết. Các ngươi tự vận ta có thể cho các ngươi cơ hội, nếu không, thì để phủ Thần Hầu chấp hành!
Ti Không Đồ đang định tranh luận, Hiên Viên Phá đã nói:
- Ti Không Đồ, ngươi là Trưởng lão, nếu kẻ giết người không chết, chỉ có thể là ngươi chết.
Lão ta ngơ ngác một chút, cau mày:
- Hiên Viên Giáo úy, là bọn họ động thủ trước. Chúng ta chỉ tự vệ mà thôi. Hơn nữa, chúng ta chỉ lén giải quyết, không liên lụy tới những người khác. Chẳng lẽ….
- Ngươi không chết, là Âu Dương Tuyền chết. Bản Giáo úy không có thời gian lề mề ở đây.
Ti Không Đồ hơi giật giật môi, cuối cùng không thể nói gì.
Đám người mặc áo tím ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt hai kẻ giết người kia trắng bệch. Đám người Thiên Ưng Bảo lại có vẻ vui mừng.
Ti Không Đồ nhắm mắt lại, không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Hiên Viên Giáo úy đã có lệnh, hai người các ngươi còn chờ cái gì?
Hai gã mặc áo tím nắm chặt đao.
Khi chém giết, bọn họ dốc sức liều mạng không sợ hãi, nhưng lúc này bảo tự sát thì lại không có dũng khí.
Hiên Viên Phá giơ tay, nhẹ nhàng vung lên, hai người của phủ Thần Hầu từ đằng sau gã nhún chân một cái, bay lên như hai con chim ưng, từ giữa không trung đã rút đao khỏi vỏ. Ánh đao lướt qua, máu tươi phụt ra, yết hầu của hai đệ tử Ngũ Độc Cung đã bị cắt đứt.
Hai người này của phủ Thần Hầu ra tay gọn gàng mà linh hoạt, vừa chuẩn vừa ngoan, không chút dây dưa.
Hiên Viên Phá nhìn Mạc Thiên Ưng, thản nhiên nói:
- Ngũ Độc Cung trái lệnh, đã bị phạt. Mạc Thiên Ưng, việc này là do ngươi mà nên. Ngươi biết nên làm thế nào.
Đám người sau lưng Mạc Thiên Ưng đều lắp bắp kinh hãi. Còn bản thân y đã dự đoán trước, không nói một lời, nâng đao, đặt lên cánh tay trái, chém xuống, máu tươi phụt ra, một cánh tay bay ra ngoài. Tây Môn Chiến Anh khẽ kêu một tiếng, quay mặt đi.
- Bảo chủ!
Mọi người sau lưng đều kinh hô, đã có người muốn bước lên.
Đao của Mạc Thiên Ưng rơi xuống, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh tứa ra trên trán, vẫn cắn răng dùng tay bịt miệng vết thương. Đệ tử sau lưng bước lên, y lập tức ngăn lại. Có người lấy thuốc trị thương cầm máu cho y.
Tề Ninh cũng hơi giật mình.
Trước kia hắn đã từng tiếp xúc nhiều với phủ Thần Hầu, cũng biết địa vị của phủ Thần Hầu trên giang hồ, nhưng tới giờ tận mắt nhìn thấy mới cảm nhận được uy tín của họ. Hiên Viên Phá chỉ nói mấy câu, không một lời giải thích, hai người của Ngũ Độc Cung mất mạng tại chỗ, còn Bảo chủ Thiên Ưng Bảo tự chặt cánh tay.
Hiên Viên Phá vẫn bình tĩnh, mới nói:
- Ân oán giữa Ngũ Độc Cung và Thiên Ưng Bảo chờ chuyện ở Tây Xuyên xong xuôi, phủ Thần Hầu sẽ điều tra kỹ càng. Nhưng từ giờ trở đi, nếu có bất kỳ ai trong hai nhà các ngươi ra tay, ta có thể cam đoan, kết quả sẽ là vĩnh viễn xóa tên trên giang hồ!
Không dài dòng, y quay đầu ngựa, giật dây cương, thúc ngựa đi.
Đi một đoạn, mọi người mới hơi hãm ngựa lại. Tây Môn Chiến Anh không nhịn được mà hỏi:
- Đại sư huynh, bọn họ sợ huynh vậy sao?
- Không phải sợ ta, ta cũng không cần bọn họ sợ. Ta chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc. Tiểu sư muội, có lẽ Thần Hầu chưa nói với muội, năm xưa, phủ Thần Hầu được lập ra, để bảo vệ trật tự giang hồ, chấn nhiếp đám người này cũng phải trả giá rất nặng nề. Phủ Thần Hầu tử thương vô số người. Hiện giờ, mỗi quy định của phủ Thần Hầu đều phải dùng rất nhiều máu tươi viết xuống, cho nên, phàm là quy định của phủ Thần Hầu, bất luận kẻ nào dám xúc phạm, đều phải trả giá cao. Chúng ta tồn tại là để bảo vệ những quy định này.
Tây Môn Chiến Anh trịnh trọng gật đầu.
- Chuyện hôm nay, nếu không xử lý nghiêm, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra ngoài. Như vậy, từ nay về sau, tất cả các bang phái trên giang hồ có cừu oán sẽ tự giải quyết với nhau. Một khi lan tràn, giang hồ sẽ đại loạn. Qua nhiều năm như vậy, đương nhiên trên giang hồ cũng có một vài vụ báo thù tư mà chúng ta không biết, nhưng chỉ cần chúng ta biết, tuyệt đối không buông tha!
Tây Môn Chiến Anh cau mày:
- Đại sư huynh, bọn họ biết nếu việc này truyền ra, phủ Thần Hầu sẽ không xử nhẹ, vì sao còn cố tình vi phạm giới lệnh?
- Có lẽ bọn họ tự cho là sẽ không có ai biết. Có lẽ giang hồ đã thái bình nhiều năm như vậy khiến cho lá gan của họ càng lúc càng lớn.
Y hơi ngửa đầu, như nói với nàng, lại như tự lẩm bẩm với mình:
- Có rất nhiều người, lá gan cũng càng ngày càng lớn.
Tây Môn Chiến Anh hơi cảm giác được lời nói này của Hiên Viên Phá có thâm ý, nhưng lại không nhìn ra được, nhìn không được nhìn sang Tề Ninh một cái. Hắn như đang có gì suy nghĩ, lại không biết đang nghĩ gì.
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Tề Ninh vẫn đang suy nghĩ, tuy nói tám bang mười sáu phái khiếp sợ uy thế phủ Thần Hầu, không dám cưỡng lại Thiết Huyết Văn, đều phái người tới Tây Xuyên, nhưng màn này đã làm nổi bật lên nhược điểm trí mạng của Thiết Huyết Văn này.
Bang hội giang hồ, lợi ích vướng mắc, ân oán tình thù, hoặc có giúp đỡ qua lại, hoặc ít nhiều có vài phần ân oán, lần này, hàng ngàn người tới đánh Hắc Liên Giáo ở Thiên Vụ Phong, tuy nhìn thì có vẻ thanh thế to lớn, nhưng thật ra trong nội bộ mâu thuẫn chồng chất, tuyệt đối không hề giống với uy phong bề ngoài kia.
Ngũ Độc Cung và Thiên Ưng Bảo báo thù nhau chỉ là một góc của tảng băng chìm, trong số mấy ngàn người ở đây còn có bao nhiêu ân cừu? Không ai biết.
Tuy phủ Thần Hầu hạ giới lệnh sâm nghiêm, nhưng Tề Ninh rất khó mà tưởng tượng được những người này sẽ thật sự thành thành thật thật phục tùng.
Thiên Vụ Phong ở Tây thùy, là sào huyệt của Hắc Liên Giáo, hiển nhiên họ nắm rõ địa thế sông núi nơi này như lòng bàn tay.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, song phương còn chưa giao thủ, Hắc Liên Giáo đã chiếm được thiên thời địa lợi.
Trong tình huống này, nếu tám bang mười sáu phái lại có tranh đấu nội bộ, muốn thuận lợi đánh bại Thiên Vụ Phong cũng không dễ như hình dung.
Ngoài ra, hắn nghĩ nhiều nhất là tâm tư của Tây Môn Vô Ngân.
Tề Ninh hiểu rất rõ, dịch độc lan tràn trong Kinh thành, nhiều dấu hiệu cho thấy mặc dù cổ độc kim tằm thực sự đến từ Đệ nhất Độc Vương Ba Thục Thu Thiên Dịch, nhưng sợ là kẻ thực sự đầu độc Kinh thành lại không có quan hệ gì với Hắc Liên Giáo.
Nhưng hết lần này đến lần khác, có rất nhiều thế lực muốn dồn Hắc Liên Giáo vào chỗ chết.
Hoài Nam Vương thì không cần nói, nhưng dường như ngay cả Tây Môn Vô Ngân của Phủ Thần Hầu mà Tề Ninh không hề nghĩ tới cũng muốn dồn Hắc Liên Giáo vào chỗ chết.
Với sức quan sát của Tây Môn Vô Ngân, tuyệt đối không thể đến mức không nhìn ra được bí ẩn trong dịch độc kia, thậm chí còn đã nhận ra được không có quan hệ trực tiếp gì tới Hắc Liên Giáo.
Nhưng Tây Môn Vô Ngân lại muốn ném chắc cho Hắc Liên Giáo cái tội danh này, thậm chí, phủ Thần Hầu còn thiết kế một cái bẫy dụ dỗ Thu Thiên Dịch rơi vào.
Mục đích cuối cùng, chính là đây:
a tay tiêu diệt Hắc Liên Giáo.
Vì sao Tây Môn Vô Ngân phải trăm phương ngàn kế tìm cách đạt được mục đích này? Tề Ninh khó mà đoán được.
Thật ra hắn cũng không hứng thú lắm với ân ân oán oán của Hắc Liên Giáo. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Độc Sứ, một trong Hắc Liên Tứ Sứ, Thu Thiên Dịch, làm người âm độc, đâm ra cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm với Hắc Liên Giáo. Hắc Liên Giáo sống hay chết, hắn không quan tâm.
Tiểu Hoàng đế sai hắn tham gia vào việc này hiển nhiên là đã lờ mờ phát hiện ra được một chút gì đó. Hắn thầm nghĩ, Hoàng đế đã có chỉ, mình có thể mượn cơ hội thoát thân khỏi Thành Đô.
Tiếp theo, nhất định Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng cùng Thục Vương Lý Hoằng Tín sẽ đấu nhau sống chết, tình thế ở Thành Đô sẽ cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên hắn không muốn ở lại rồi bị cuốn vào, cứ lạnh nhạt mà bơ đi là lựa chọn tốt nhất.
Tây Môn Chiến Anh thấy hắn giống như đang suy nghĩ gì đó nhưng đương nhiên không biết được tính toán trong lòng hắn.
Chẳng mấy chốc đã tới hoàng hôn, xa xa, Thiên Mạc mờ mịt sương mù, mây phủ. Hiên Viên Phá ghìm dần cương ngựa, quay đầu lại nói:
- Hầu gia, bên kia chính là Thiên Vụ Phong.
Tề Ninh ngửa đầu lên, đột nhiên vì sao hiểu được vì sao nơi này lại được gọi là Thiên Vụ Phong.
Mây mù cuốn quanh đỉnh núi, dãy Thương Sơn liên miên trùng điệp như một tấm màn lớn vắt ngang chân trời, mặc dù có thể nhìn thấy cảnh Thương Sơn ẩn trong mây ở xa xa, nhưng vì còn xa nên chỉ thấy dáng hình dãy núi liên miên trập trùng, nhiều đỉnh núi như lưỡi kiếm sắc bén nguy nga, kiếm chỉ trời xanh, sương mù quấn thân.
- Hầu gia, trên ngọn núi bên kia quanh năm mây mù, dường như ngàn năm cũng không tan, cho nên được gọi là Thiên Vụ Phong.
Hiên Viên Phá vẫn rất tôn kính Tề Ninh:
- Trước mắt, chúng ta còn chưa nắm rõ địa hình Thiên Vụ Phong, chỉ mới đại khái hiểu được hoàn cảnh xung quanh.
- Biết mình biết người trăm trận không bại, Hiên Viên Giáo úy, chúng ta không hiểu rõ địa hình Thiên Vụ Phong, làm sao mà đánh?
- Hầu gia yên tâm, lần này tất cả các đạo nhân mã giang hồ đều tập kết tới đây, rất đông người, trong đó có rất nhiều kỳ năng dị sĩ. Lần trước được báo, Ngũ Hành Môn đã phái nhân thủ tiềm nhập vào trong núi khảo sát địa hình. Ngũ Hành Môn rành nhất là đánh theo địa hình, thế nào cũng có thể biết được một chút. Hm.. Theo như ta biết, Tổng đàn Hắc Liên Giáo được lập trên đỉnh Vụ Ẩn Phong, chỉ cần có thể tấn công lên Vụ Ẩn Phong, sẽ đại công cáo thành.
Tề Ninh nhìn lên một dãy trùng điệp xa xa, không đoán nổi nơi nào là Vụ Ẩn Phong, bèn hỏi:
- Hiên Viên Giáo úy, Hắc Liên Giáo này có bao nhiêu giáo chúng?
Y lắc đầu:
- Cụ thể có bao nhêu người thì chưa biết được, nhưng chắc chắn ít hơn chúng ta rất nhiều. Về nhân số, chúng ta chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Tề Ninh thầm nghĩ, xem ra tới tận giờ phủ Thần Hầu vẫn chỉ biết rất ít về Hắc Liên Giáo.
Biết người biết ta, trăm trận không bại, phủ Thần Hầu không làm được tới mức này, ngược lại, chỉ sợ bên Hắc Liên Giáo đã nắm rõ tình huống của tám bang mười tám phái như trong lòng bàn tay.
Chẳng lẽ phủ Thần Hầu chỉ ỷ vào nhiều người rồi buông tay đánh cược một lần?
Mặc dù khi hoàng hôn cũng đã có thể nhìn thấy hình dáng của Thiên Vụ Lĩnh xa xa, nhưng tới gần Thiên Vụ Lĩnh, khi sắc trời đã tối, còn cách một khoảng, hắn mới nhìn thấy trên khoảng đồng dưới núi, khắp nơi là màu đốm lửa lập lòe, dã có không ít doanh trướng được dựng lên.
Quanh đống lửa, có bóng người qua lại, có người đang uống rượu hát vang, cũng có người đang ầm ầm cười cười nói nói, còn có người đang đấu võ.
Nơi trú quân này rải rác hoàn toàn khác với trại lính chỉnh tề, có vẻ tùy ý khác thường.
Mà trên nơi trú quân cắm đầy cờ, trong gió đêm, phần lớn cờ xí tung bay phấp phới, đủ loại, đủ hình dáng.
Tề Ninh nhìn vài lần liền biết cờ này là của các bang phái, nhìn quanh một lượt, thấy nơi trú quân cũng có ít nhất bốn mươi năm mươi lá cờ.
Lần này phủ Thần Hầu ban Thiết Huyết Văn, tám bang mười sáu phái chỉ là đại diện cho giang hồ thôi, các môn phái bang hội lớn nhỏ khác cũng đều tề tụ ở đây.
Nhìn vào đỉnh cờ cao thấp lớn nhỏ cũng có thể nhìn ra được địa vị của tất cả các môn phái trong giang hồ.
Lá cờ ở giữa, không chỉ cao nhất, cũng là lớn nhất, nổi bật giữa rừng cờ.
Lựa lựa theo ánh lửa, hắn có thể nhìn rõ trên đó viết ba chữ “Kim Kiếm Minh”, chữ viết như rồng bay phượng múa, thật phóng khoáng.
Hiên Viên Phá phóng ngựa tới bên cạnh nơi trú quân, đã có mấy người cầm binh khí tới đón, lạnh lùng hỏi:
- Người nào?
Hiên Viên Phá đưa lệnh bài ra, trầm giọng nói:
- Hiên Viên Phá phủ Thần Hầu!
Những người kia lập tức thu lại binh khí, chắp tay nói:
- Xin chào Hiên Viên Giáo úy.
Hiên Viên Phá hơi gật đầu, tung người xuống ngựa, quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh. Hắn hiểu ý, biết rằng sau khi tiến vào nơi trú quân sẽ không được để lộ thân phận Hầu gia, Hiên Viên Phá sẽ không tiện gọi mình là Hầu gia nữa.
Mấy người vào nơi trú quân, lại viên phủ Thần Hầu vừa xuất hiện, tứ phía đã yên tĩnh hơn. Mấy người Hiên Viên Phá đi tới đâu, mọi người đều chắp tay hành lễ.
Tề Ninh nhìn thấy chúng hào khách giang hồ đều tất cung tất kính, thầm nghĩ, đúng là phủ Thần Hầu thật là uy phong, khó trách có nhiều người muốn trở thành lại viên phủ Thần Hầu như vậy.
Giữa nơi trú quân, dưới cờ của Kim Kiếm Minh, là một tòa doanh trướng thật lớn, vô cùng nổi bật.
Mặc dù lần này các bang hội đến đều là theo lệnh của phủ Thần Hầu, nhưng trong bí mật ai cũng đều hiển lộ hết uy phong, dùng mọi phương thức thể hiện địa vị giang hồ của mình.
- Kim Kiếm Minh là một trong tám bang mười sáu phái.
Hiên Viên Phá biết Tề Ninh biết rất ít chuyện trong giang hồ, bèn giải thích:
- Kim Kiếm Minh đã tồn tại trong giang hồ mười bảy năm, có nội tình vững chắc hơn rất nhiều bang hội trong giang hồ. Kim Kiếm Minh do Gia Cát Thương Hùng dựng nên, một bộ Vạn Sát Kiếm Pháp của Gia Cát Thương Hùng đã từng nổi danh trong giang hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khi sáng lập nên Kim Kiếm Môn, được xưng là ngoài cửa Kim Kiếm Môn không có kiếm khách, lệnh cho khắp thiên hạ, kiếm giả phải bỏ kiếm, nếu không phải đầu nhập làm môn hạ Kim Kiếm Môn.
Ngoài hai con đường này, chỉ có kiếm hủy người chết.
- Ngoài cửa Kim Kiếm Môn không có kiếm khách?
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh:
- Khẩu khí thật lớn đó.
- Đúng là khẩu khí không nhỏ, nhưng năm xưa kiếm thuật của Gia Cát Thương Hùng đúng là rất cao minh. Các ngươi hẳn đều từng nghe tới Thập Đại Danh Kiếm, Kim Phượng Kiếm trong tay Gia Cát Thương Hùng được đánh giá một trong Thập Đại Danh Kiếm, đứng hàng thứ bảy.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra Kim Kiếm Môn cũng có một thanh trong Thập Đại Danh Kiếm.
- Đứng thứ bảy?
Tây Môn Chiến Anh lên tiếng:
- Cũng không thể coi là lợi hại.
Hiên Viên Phá lắc đầu:
- Tiểu sư muội, cũng không thể nói vậy. Bảy mươi năm trước Gia Cát Thương Hùng tay cầm Kim Phượng Kiếm, bằng vào một bộ Vạn Sát Kiếm Pháp tung hoành giang hồ, mà Thập Đại Danh Kiếm mới được lập ra từ năm mươi năm trước, khi đó Gia Cát Thương Hùng đã qua đời, Kim Phượng Kiếm được truyền cho con trai trưởng của ông ta là Gia Cát Thiên Anh. So với Gia Cát Thương Hùng, tu vi kiếm thuật của Gia Cát Thiên Anh kém hơn nhiều, yếu hơn nhiều. Nếu vào thời điểm bình kiếm mà Gia Cát Thương Hùng còn sống, cho dù Kim Phượng Kiếm không lọt được vào nhóm ba danh kiếm đầu cũng phải vào nhóm năm. Kim PHượng Kiếm trong tay Gia Cát Thiên Anh vẫn có thể đứng hàng thứ bảy, đã khá là ghê gớm rồi.
Tây Môn Chiến Anh hơi gật đầu:
- Đại sư huynh, không phải huynh vừa nói Gia Cát Thương Hùng lập ra Kim Kiếm Môn sao? Sao giờ lại tên là Kim Kiếm Minh?
- Đúng là Gia Cát Thương Hùng đã sáng lập ra Kim Kiếm Môn, nhưng năm xưa khi tung hoành giang hồ ông ta đã bức hiếp rất nhiều kiếm phái hoặc phải vứt kiếm hoặc phải đưa về làm môn hạ Kim Kiếm Môn, sau một tràng gió tanh mưa máu, có rất nhiều kiếm phái đã bị Kim Kiếm Môn tiêu diệt.
Hiên Viên Phá không hổ danh là đại đệ tử phủ Thần Hầu, nắm rõ chuyện trong giang hồ như trong lòng bàn tay:
- Trên giang hồ, Kim Kiếm Môn của Gia Cát Thương Hùng cực kỳ uy phong, để sinh tồn, có rất nhiều kiếm phái đành phải chịu cúi đầu dưới trướng của ông ta. Nhưng người trong giang hồ vẫn cần thể diện, cho nên đổi Kim Kiếm Môn thành Kim Kiếm Minh, những kiếm phái quy thuận dưới Kim Kiếm Minh cũng giống như tôn Gia Cát Thương Hùng làm minh chủ kiếm phái giang hồ. Gia Cát Thương Hùng tung hoành giang hồ nhiều năm, tuổi dần cao, đương nhiên cũng hiểu Kim Kiếm Môn kết thù quá sâu cũng không phải chuyện gì tốt, cho nên đã cùng mười một kiếm phái khác kết thành Kim Kiếm Minh.
Tề Ninh rất hứng thú với chuyện xưa trong giang hồ, cười nói:
- Những kiếm phái này kết minh mấy chục năm nay cũng bền chắc nhỉ.
- Kiếm thuật của Gia Cát Thiên Anh không so được với phụ thân của ông ta, nhưng cổ tay lại cao minh hơn nhiều. Sau nhiều năm tiêu hóa, trên thực tế, tất cả những kiếm phái gia nhập Kim Kiếm Minh đã triệt để dung nhập vào Kim Kiếm Minh, hoàn toàn bị Gia Cát tộc khống chế. Hiện nay, Kim Kiếm Minh chủ Gia Cát Trường Đình có kiếm thuật hơn cả cha ông ta, cổ tay cũng không tệ, có thể nói văn võ song toàn. Cho nên, năm xưa khi ký kết Thiết Huyết Văn, Kim Kiếm Minh đã trở thành một trong tám bang mười sáu phái, hiện giờ thế lực phủ khắp vùng Kinh Bắc, không thể khinh thường.
Dừng một lát, y lại nói:
- Tám bang mười sáu phái, những người còn lại cũng không phải kẻ hời hợt.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Bạn cần đăng nhập để bình luận