Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1372: Điềm xấu
Khúc Tiểu Thương cụt một tay tay không phóng tới Nghiêm Lăng Hiện. Đám ám vệ chung quanh không hành động thiếu suy nghĩ. Trái lại Nghiêm Lăng Hiện lại lộ vẻ kinh ngạc, không kìm được lui về phía sau hai bước.
Khúc Tiểu Thương giống như một con sói đơn độc, sắp vọt tới tước mặt Nghiêm Lăng Hiện. Nghiêm Lăng Hiện nghe được một tiếng cười lạnh khinh miệt truyền đến sau lưng, gã cảm thấy lạnh lẽo, đưa tay cầm đao, giọng nói lạnh lùng:
- Là tự ngươi muốn chết.
Gã đón lấy Khúc Tiểu Thương, vung đao bổ tới Khúc Tiểu Thương trước mắt.
Khúc Tiểu Thương phát ra một tiếng gầm rú. Nghiêm Lăng Hiện quát:
- Chịu chết đi!
Đại đao trong tay chém xuống, đúng lúc này lại nghe một tiếng vút vang lên, trong bóng đêm, một ánh sáng đâm xuyên không khí, lao vụt tới từ phía bên Nghiêm Lăng Hiện. Đại đao kia sắp chém vào đỉnh đầu Khúc Tiểu Thương, nhưng Nghiêm Lăng Hiện dường như cảm giác được quang mang kia đánh tới. Gã hơi quay đầu đi, nhưng còn chưa thấy rõ ràng, phốc một tiếng, một cây đại đao xuyên thấu cổ Nghiêm Lăng Hiện, máu tươi tung tóe. Đại đao kia xuyên qua cổ Nghiêm Lăng Hiện, kình lực chưa mất, lại phốc một tiếng chui vào cổ một đao thủ bên cạnh Nghiêm Lăng Hiện.
Dùng đao làm tên, một đao giết hai người.
Toàn bộ cổ Nghiêm Lăng Hiện đã vỡ vụn, thân hình lung lay, đôi mắt mang theo vẻ hoảng sợ và không tưởng tượng nổi. Khúc Tiểu Thương đã vọt tới trước người gã, cánh tay còn sót lại đánh ra một quyền, dùng lực đạo phá đá kinh người đánh vào ngực Nghiêm Lăng Hiện. Toàn bộ thân thể Nghiêm Lăng Hiện liền bay thẳng ra sau, vọt thẳng tới tên thái giám sau lưng gã.
Thái giám kia phản ứng nhanh chóng, nâng lên một cước, đá văng Nghiêm Lăng Hiện bay tới giống như đá một trái bóng. Thân thể Nghiêm Lăng Hiện lập tức rơi ầm ầm xuống đất, thân thể run rẩy giãy dụa hai lần, không còn động đậy nữa.
Thân thể tên đao khách bị đại đao đâm vào cổ cũng lung tay, cuối cùng mới ngã cắm đầu xuống đất.
Đám người chung quanh nhìn thấy một cây đao xuất hiện cực kỳ đột ngột, giống như sao chổi nháy mắt giết chết hai người, ít nhiều đề lộ vẻ kinh ngạc.
Lực đạo cường đại như vậy, gần như không phải sức người có thể làm được.
Khúc Tiểu Thương vừa nói Nghiêm Lăng Hiện phản bội Thần Hầu Phủ sẽ chết không yên lành, không nghĩ tới lại ứng nghiệm nhanh như vậy, bị đại đao xuyên qua cổ, chết như vậy quả thực vô cùng thê thảm.
Đôi mắt người đeo mặt nạ trắng và thái giám đều lộ vẻ kinh ngạc. Tất cả mọi người đánh giá ra cây đại đao này bay từ đâu tới, không hẹn cùng nhìn về phía kia. Trong bóng tối, chỉ thấy mấy bóng người đang chạy như bay về bên này giống như đàn sói trong đêm.
- Nghênh địch!
Có người trầm giọng quát, đó là một tên ám vệ trong cung. Trong số sát thủ mai phục tại Tàng Bảo Lâu đêm nay, có một nửa không phải ám vệ, nhưng mười mấy người chi viện sau đó đều là ám vệ trong cung huấn luyện nghiêm chỉnh. Họ nhìn thấy mấy bóng người xông lại, tự biết thích khách ngoài cung, lập tức có ám vệ lên tiếng ngăn cản.
Ám vệ trong cung quả thực phản ứng nhanh chóng. Người kia ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi tên ám vệ nhanh chóng di chuyển thân hình, có thứ tự trước sau. Bốn người phía trước chỉ thẳng trường kiếm. Nhưng đám người còn chưa ổn định vị trí, một bóng người đã bay tới, giống như bị một cơn gió cuốn qua. Trường kiếm của hai tên ám vệ đâm tới thân người đang ở trên không kia, liền thấy bóng người kia xoay tròn không thể tưởng tượng được ngay trên không. Trường kiếm đâm thẳng, xùy một tiếng, đâm trúng hết hầu một tên kiếm thủ, máu tươi tung tóe. Người kia cầm cổ tay kiếm thủ kia xoay một cái, trường kiếm trong tay lại xuất ra, đâm ra một nhát quỷ mị dưới nách, đâm vào cổ họng một tên kiếm thủ khác.
Trong chớp mắt hai tên ám vệ mất mạng dưới trường kiếm.
Kiếm thật nhanh, kiếm thực độc!
Trong tiếng hò hét, các ám vệ khác hung hãn không sợ chết lao tới. Mấy bóng người sau lưng người kia cũng như sói như hổ nhào tới, nháy mắt hai bên liền hỗn chiến, chém giết ngoan lệ.
Bóng người đâm chết hai tên ám vệ rơi xuống đất, mấy ám vệ cùng nhau đánh tới hắn. Người này lấy chân trái làm trục, cả người xoay tròn như đang múa, trường kiếm trong tay lóe ra hàn quang, theo sự xoay tròn của hắn, hàn mang vẽ ra bên người. Chỗ hàn mang đi qua, những ám vệ tiến tới đều ngã xuống đất, vết thương chồng chất, tất cả đều nằm trong vũng máu.
Người kia khom người giậm chân một cái, thân thể lướt qua bên, cả người đâm mạnh vào người một tên ám vệ tới tư thế cực kỳ cổ quái. Người bị đụng gân cốt vỡ vụn, thân thể bay ra ngoài. Đồng thời bóng người kia mượn lực va chạm này, bắn ngược lại, trường kiếm phá không mà ra, đâm thẳng vào lồng ngực một tên ám vệ xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, chín tên ám vệ đều bị giết chết.
Sát ý vô cùng ngang ngược nháy mắt tràn ngập, bóng người này liên tục giết hơn chín người, lại đi tới bên người Khúc Tiểu Thương giống như bóng ma. Thân hình hắn đứng vững, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chỉ dưới đất, đôi mắt nhìn tên thái giám đứng trước cửa Tàng Bảo Lâu, ánh mắt nhanh chóng liếc trên dưới, tập trung vào hai tay xích hồng của tên thái giám kia. Khóe môi người này nở nụ cười, thản nhiên nói:
- Nghe nói các ngươi đang tìm ta, ta tới rồi!
Người tới chính là Tề Ninh.
Đối mặt với thủ đoạn bá đạo và sát ý dọa người của Tề Ninh, mặc dù đôi mắt thái giám lướt qua vẻ kinh ngạc, nhưng toàn thân vẫn vô cùng trấn định.
Chỗ cụt tay của Khúc Tiểu Thương máu tươi chảy ròng, nhìn thấy người đến là Tề Ninh, gã cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Tề Ninh đưa tay ném một thứ cho Khúc Tiểu Thương, thản nhiên nói:
- Cầm máu trước đi!
Tối nay vào cung, Tề Ninh đương nhiên nghĩ tới có chém giết, cho nên trước khi vào cung mọi người đều chuẩn bị thuốc trị thương trên người.
Khúc Tiểu Thương nhận thuốc trị thương, nhanh chóng đắp vào chỗ tay cụt.
Tề Ninh vừa xuất hiện, trước tiên giết Nghiêm Lăng Hiện, sau đó giết mười tên ám vệ, mang tới trọng thương đối với sĩ khí của mấy tên ám vệ.
Ám vệ là tinh nhuệ trong cung, huấn luyện nghiêm chỉnh. Tề Ninh có thể chém giết rất nhiều ám vệ trong giây lát, đương nhiên khiến tất cả mọi người rất sợ hãi.
Hoàng cung Sở quốc là thành trong thành, nhưng trong hoàng thành này, lại chia ba tầng ngoại cung, trugn cung và nội cung.
Bên ngoài hoàng thành tường cao kiên cố, khu vực giữa tường vây và trung cung được xưng là ngoại cung. Trên thực tế ngoại cung là nơi trú đóng của Võ Lâm Doanh. Trung cung lại có một tường thành, văn võ bá quan triều sớm, trước tiên phải xuyên qua cửa thành bên ngoài, sau đó xuyên qua cửa trung cung tiến vào Thừa Thiên Điện. Mà nội cung lại nằm bên trong trung cung, giữa trung cung và nội cung lại có một tường cung.
Trung cung là nơi Hoàng đế xử lý triều chính, trên thực tế các nơi xử lý chính sự như Ngự Thư Phòng đều ở trung cung, nơi này cũng là nơi tuần tra của Võ Lâm Doanh.
Mà nội cung lại cấm ngoại thân đi vào, nơi này là chỗ phi tần ở lại, có nhiều thái giám cung nữ phục thị, mà Bảo Tàng Lâu chính là ở trong nội cung.
Số lượng ám vệ có hạn, ngoại trừ một phần mai phục ở những nơi Hoàng đế thường xuất hiện như Ngự Thư Phòng để bảo vệ, chủ lực thì phân bố các nơi trong nội cung.
Nhưng vị trí phụ trách của mỗi một tên ám vệ đều có quy định nghiêm chỉnh. Là trọng địa hoàng gia, Tàng Bảo Lâu phân công gần hai mươi tên ám vệ mai phục ở gần. Chức trách của những ám vệ này chỉ giới hạn trong việc bảo vệ Tàng Bảo Lâu, không nhận được tín hiệu đặc thù hoặc điều lệnh, thì không thể tùy tiện tiến vào khu bảo vệ của ám vệ khác.
Tối nay Khúc Tiểu Thương tiến vào Tàng Bảo Lâu, dẫn ám vệ Tàng Bảo Lâu ra, cho nên đám người Tề Ninh có thể dễ dàng tới gần Tàng Bảo Lâu.
Thế nhưng bên này không phát tín hiệu, dù ám vệ nơi khác phát giác bên này khác thường, cũng không dám rời khỏi khu vực mình bảo vệ.
Lúc này ám vệ bị chém giết một nửa, ám vệ còn lại chém giết với đám thủ hạ của Tề Ninh. Tề Ninh mang tới cũng là cao thủ tinh nhuệ, hai bên chém giết nhau, có ám vệ muốn tìm kiếm chi viện, cũng có ám vệ lo lắng chui vào hoàng cung tối nay không phải chỉ mấy người này, lo lắng còn thích khách khác lẩn vào trong cung. Nếu như thả tín hiệu ra điều ám vệ khác tới chi viện, như vậy nơi khác cũng lập tức trống rỗng, dễ bị thích khách thừa dịp vắng mà vào.
- Tề Ninh, ngươi thực sự không nên tới.
Thái giám rốt cuộc nói:
- Ngươi có thể tiến tới, nhưng ta có thể cam đoan, ngươi không đi ra được.
Gã ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời cao:
- Hoàng cung này chính là nơi chôn thây của ngươi.
Tề Ninh cười nhạt nói:
- Địa Tạng gây sóng gió, yêu ma quỷ quái thủ hạ làm hại nhân gian, ta vẫn luôn hoài nghi Diễm Ma Sứ Giả trong Địa Tạng Lục Sứ ẩn thân tại kinh thành, hiện giờ xem ra, quả nhiên như thế.
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt thái giám kia:
- Kinh thành có một ma đạo tà môn gọi là Hỏa Môn, nghe nói là một người tên Quỷ Thiên Sư sáng tạo. Vậy ta nên xưng hô ngươi là Quỷ Thiên Sư hay là Diễm Ma Sứ Giả?
Thái giám nói :
- Diễm Ma là quỷ, quỷ cũng là Diễm Ma.
Gã nâng một cánh tay lên, nhìn ngón tay xích hồng của mình, khẽ thở dài :
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vương gia, người Cẩm Y Tề gia đều can đảm hơn người. Ta cho rằng ngươi tuyệt đối không dám lẩn vào cung tự chui đầu vào lưới, thế nhưng Vương gia lại cho rằng ngươi nhất định vào cung.
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy lời này của Diễm Ma có chuyện.
- Người biết mật đạo kia không nhiều.
Diễm Ma chậm rãi nói :
- Lúc Vương gia vào cung, cũng giở chút thủ đoạn ở bức tượng Di Lặc, một khi có người di chuyển bức tượng phát hiện mật đạo, Vương gia sẽ có thể lập tức biết được.
Hai mắt gã nhìn Tề Ninh, thản nheien nói :
- Lúc trước Vương gia bí mật vào cung, bàn bạc sách lượng đối phó Tư Mã Lam với Tiêu Quang, khi đó đã biết ngươi phát hiện mật đạo kia.
Tề Ninh cảm thấy run lên, chẳng biết tại sao, một loại cảm giác bất an bỗng nhiên dâng lên.
- Vương gia đoán chắc nếu như ngươi muốn lẩn vào trong cung, chắc chắn sẽ lợi dụng mật đạo kia.
Diễm Ma Sứ Giả phát ra tiếng cười quái dị:
- Hiện giờ xem ra, Vương gia quả thực liệu sự như thần. Ta vừa nói qua, ngươi có thể đi vào, lại không ra được, hiện giờ ngươi có hiểu rõ ý gì không?
Tề Ninh bỗng nhiên hiểu được cái gì, những vẫn cười lạnh nói:
- Dẹp yên gian nịnh, ta đương nhiên có thể quang minh chính đại rời cung.
Diễm Ma Sứ Giả phát ra tiếng cười chói tai:
- Tề Ninh, không có ý chỉ của Hoàng thượng, ngươi dẫn một đám thích khách lẩn vào trong cung, đây không phải mưu phản thì là cái gì? Người trong thiên hạ sẽ nhanh chóng biết được ngươi dẫn người vào cung, mà họ đều biết, ngươi cấu kết ngoại bang muốn tự lập, lẩn vào trong cung muốn ám sát Hoàng thượng… !
Lời còn chưa dứt, Diễm Ma Sứ Giả đột nhiên nhấn một cái, cả người bảy ra ngoài. Khúc Tiểu Thương lập tức nhìn thấu ý đồ của Diễm Ma Sứ Giả, trầm giọng nói:
- Hắn muốn chạy!
Diễm Ma Sứ Giả quả thực muốn đi.
Có lẽ gã biết mình không phải kẻ địch của Tề Ninh, thân hình như mị, phiêu hốt như quỷ. Gã nói mấy câu kia khiến Tề Ninh cảm thấy hồ nghi, mơ hồ cảm thấy trong này giấu diếm âm mưu to lớn. Thấy Diễm Ma Sứ Giả muốn chạy, hắn sao lại để gã dễ dàng chạy thoát. Thân hình hắn lóe lên, đã đuổi tới Diễm Ma Sứ Giả.
Thân pháp Diễm Ma cực nhanh, chẳng qua đối thủ của gã là Tề Ninh.
Nội lực của Tề Ninh vốn thâm hậu khác thường, lần trước hấp thụ nội lực trên người Tề Ngọc, nội công tăng thêm một phen, đưa mắt thiên hạ, ngoại trừ Đại Tông Sư, gần như không ai có thể thắng hắn trong nội lực. Một khi thúc giục nội lực, tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng. Diễm Ma vốn cho rằng kéo dài khoảng cách với Tề Ninh, nhưng trong nháy mắt liền cảm thấy kình phong ồ ồ sau lưng. Gã cảm thấy hãi nhiên, biết so đấu tốc độ vạn lần không phải đối thủ của Tề Ninh. Gã xoay tay lại đánh một chưởng về phía Tề Ninh.
Tề Ninh lại không phải tay không tấc sắt, tay cầm trường kiếm, lúc này cũng không khách khí. Diễm Ma đập tới một chưởng, trường kiếm của Tề Ninh đã đâm thẳng bàn tay Diễm Ma. Hắn vốn cho rằng lợi kiếm này đủ để đâm xuyên tay Diễm Ma, nhưng mũi kiếm điểm vào lòng bàn tay Diễm Ma, lại phát hiện như đâm vào tường đồng, không cách nào đâm xuyên.
Đôi mắt Tề Ninh lạnh lùng. Hắn nhìn thấy năm ngón tay xích hồng của Diễm Ma, biết người này cũng có chút năng lực. Hắn thúc giục nội lực, rót vào thân kiếm.
Diễm Ma dùng bàn tay chống đỡ trường kiếm, thân hình lại không dám khinh động. Lúc trước trường kiếm của Tề Ninh chỉ tới, ám vệ lục tục ngã xuống đất, gã đã biết kiếm thuật của Tề Ninh cũng cao minh khác thường. Chỉ cần gã không cẩn thận một chút, thanh kiếm này của Tề Ninh có thể lấy mạng gã dễ dàng.
Cảm giác được mũi kiếm dường như đang xé rách lòng bàn tay mình từng chút một, Diễm Ma càng hãi nhiên, cũng thúc giục nội lực tới tay, muốn chống đỡ trường kiếm.
Chỉ là nội lực Tề Ninh hơn xa gã, chỉ thấy mũi kiếm kia đâm vào tay gã từng chút một, một cơn đau từ lòng bàn tay tản ra. Toàn thân Diễm Ma rung động, đột nhiên nghe phốc một tiếng, trường kiếm đã xuyên thấu bàn tay gã, thế đi không giảm, lại đâm thẳng vào xương bả vai của Diễm Ma. Tề Ninh lập tức vẩy lên trên. Bàn tay Diễm Ma tuy rằng bị chia làm hai, mũi kiếm lài vẩy lên từ xương bả vai, thẳng tới đầu vai, kéo ra một lỗ hổng lớn.
Diễm Ma kêu thảm một tiếng, một tay khác đã đánh tới Tề Ninh, một cỗ kình phong nóng bóng lập tức ập qua Tề Ninh. Tề Ninh đã sớm chuẩn bị, thân hình uốn éo, vọt tới bên cạnh Diễm Ma giống như quỷ mị, trường kiếm lại xuất, đã chĩa vào yết hầu Diễm Ma, chỉ cần dụng lực kéo một cái là có thể cắt đứt yết hầu Diễm Ma.
Diễm Ma không dám nhúc nhích. Mặc dù gã biết võ công Tề Ninh cao minh, nhưng hôm nay giao thủ mới biết tu vi võ đạo của Tề Ninh còn cường đại hơn dự đoán của mình nhiều.
Đúng lúc này lại nghe một tiếng vút phá không vang lên, Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy một ánh lửa xông thẳng lên trời.
Gần như trong nháy mắt, phương xa lại truyền tới tiếng vút vút, ánh lửa liên tiếp xẹt qua bầu trời giống như lưu tinh.
Mặc dù Diễm Ma bị chế ngự, nhìn thấy ánh lửa phóng lên trời, chợt nở nụ cười. Tề Ninh biết trong đó có kỳ quặc, giọng nói lạnh lùng:
- Là tín hiệu sao?
- Không sai.
Diễm Ma cười quái dị :
- Đêm nay vốn cho rằng chỉ là diệt trừ kẻ ăn cây táo rào cây sung Khúc Tiểu Thương này, không nghĩ tới lại xuất hiện một con cá lớn. Tề Ninh, vừa rồi ta đã nói qua, ngươi vốn không nên vào cung, đã vào rồi, nơi này sẽ là nơi chôn thây của ngươi.
Trường kiếm của Tề Ninh xiết chặt, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt một lỗ hổng nhỏ trên yết hầu Diễm Ma:
- Hoàng thượng ở đâu?
- Hoàng thượng?
Diễm Ma cười nói:
- Đêm nay ngươi tự chui đầu vào lưới, chỉ cần đầu ngươi rơi xuống đất, Vương gia sẽ có thể đăng cơ thuận lợi, chờ Vương gia quân lâm thiên hạ, Cẩm Y Tề gia sẽ chó gà không tha… !
Gã phát ra tiếng cười quái dị, tiếng cười tràn ngập đắc ý, dường như không thèm để ý tính mạng của mình đang nguy trong sớm tối.
- Địa Tạng và Tiêu Diệu Tông rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Tề Ninh cau mày nói:
- Vì sao Địa Tạng lại muốn tốn sức lực trợ giúp Tiêu Thiệu Tông như thế?
Diễm Ma cười nói:
- Xem ra ngươi biết còn nhiều hơn ta nghĩ. Không sai, Vương gia có thể có được ngày hôm nay, đúng là Địa Tạng hết sức giúp đỡ. Mục tiêu Địa Tạng muốn đạt tới, cuối cùng chắc chắn sẽ thực hiện được.
Khóe mắt gã liếc qua Tề Ninh, thản nhiên nói:
- Cho dù hiện giờ ngươi giết ta cũng không kịp rồi. Ta ở kinh thành nhiều năm, được mệnh lệnh của Địa Tạng hiệu trung với Vương gia, dù sống hay chết đều sẽ không hối hận. Hiện giờ đại cục đã định, nhiệm vụ Địa Tạng giao cho ta coi như đã hoàn thành, cho dù chết ở chỗ này cũng không có gì tiếc nuối.
Tề Ninh thấy Diễm Ma bình thản, không hề có ý sợ hãi, cảm thấy rất giật mình, nhưng vẫn cười lạnh nói:
- Ta đã vào cung rồi, ngươi cho rằng Tiêu Thiệu Tông còn có thể sống được sao?
- Ngươi quá tự tin rồi.
Diễm Ma thở dài:
- Chỉ tiếc Đạo cao một thước Ma cao một trượng. Mặc dù ngươi coi như xảo trá, nhưng cuối cùng chỉ là quân cờ trong tay Vương gia mà thôi.
Gã cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta đã nói, Vương gia đoán ngươi sẽ vào cung. Đêm đó Mạch Ảnh thất thủ, không thể tru sát ngươi, Vương gia đã đoán sớm muộn ngươi sẽ vào cung, cho nên vẫn luôn chờ đợi ngươi.
Gã liếc Tề Ninh một cái, hỏi:
- Ngươi cho rằng tín hiệu vừa rồi có ý gì?
- Đương nhiên là để Tiêu Thiệu Tông biết ta đã vào cung, để bố trí kế hoạch của hắn.
- Không hổ là người Cẩm Y Tề gia, cũng khó trách Vương gia đã nói, đối thủ thực sự của hắn là ngươi.
Diễm Ma nói:
- Ngươi đoán không sai, hiện giờ Vương gia đã biết ngươi vào cung, thế nhưng ngươi có biết hay không, kế hoạch tiếp theo của Vương gia sẽ là thế nào?
- Ta không biết.
Tề Ninh nói rất thẳng thắn:
- Chẳng qua ngươi có thể nói cho ta?
Nói xong, hắn lại nắm chặt trường kiếm trong tay.
Diễm Ma chẳng sợ hãi chút nào, cười lớn nói:
- Tề Ninh, hiện giờ ngươi nói chuyện không có chút lực lượng nào, coi như thật sự là cùng đường mạt lộ rồi.
Gã hơi ngửa đầu, lẩm bẩm nói:
- Trước hừng đông, đầu của ngươi sẽ được đặt trước mặt Vương gia.
Tề Ninh thấy người này đã có lòng quyết muốn chết, trong lòng biết muốn hỏi thứ gì từ miệng gã thực sự vô cùng khó khăn. Hắn nhíu mày, nghĩ tới một việc, hỏi:
- Trác Tiên Nhi là người của ngươi sao?
- Ồ?
Diễm Ma nói:
- Xem ra ngươi còn là hạt giống đa tình, vẫn chưa hề quên nàng… !
Gã phát ra tiếng cười quái dị, giơ mạnh tay, trên tay hoàn toàn đỏ đậm, không thèm để ý trường kiếm gác trên cổ, vươn thẳng tới Tề Ninh. Tề Ninh sầm mặt lại, trường kiếm xẹt qua, máu tươi phun ra, đã cắt đứt cổ họng Diễm Ma.
Diễm Ma đi tới phía trước hai bước, cuối cùng ngã nhào xuống đất, không còn động đậy.
Tề Ninh nhìn thi thể của Diễm Ma, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn nghe được tiếng giết truyền đến từ bên kia, ngẩng đầu trông lại, đã thấy ám vệ và thủ hạ của mình đang chém giết lẫn nhau. Hắn động tác nhanh lẹ, nhấp nhô mấy cái đã tới gần, liền thấy một bóng người bay thẳng tới, rơi ầm xuống đất, chính là Khúc Tiểu Thương.
Một bóng người như hình với bóng nhào tới theo sát Khúc Tiểu Thương, chính là người mang mặt nạ màu trắng kia. Dáng người gã thấp bé, Tề Ninh vừa nhìn liền nhận ra chính là Quỷ Vương. Thấy Quỷ Vương vươn tay tóm tới Khúc Tiểu Thương, Tề Ninh giậm chân một cái xuyên thẳng tới giống như mũi tên nhọn, cướp tới trước Quỷ Vương, mũi kiếm chỉ thẳng Quỷ Vương. Quỷ Vương không nghĩ tới Tề Ninh lại tới nhanh như vậy, không dám liều mạng với Tề Ninh, gã quay người giữa không trung, tránh ra.
Tề Ninh không dừng tay, như hình với bóng, xuất kiếm liên tục. Thân hình Quỷ Vương thấp bé, động tác nhanh nhẹn, nhưng không cách nào trốn thoát kiếm quang của Tề Ninh. Phốc một tiếng, trường kiếm đâm vào cánh tay Quỷ Vương. Quỷ Vương hô lớn một tiếng, không để ý thương thế trên cánh tay, thân thể nhảy lùi lại, vươn tay nắm một tên ám vệ bên cạnh, dùng sức ném mạnh ám vệ kia về phía Tề Ninh. Tề Ninh xoay chuyển trường kiếm, ám vệ kia đâm vào trường kiếm, nhảy mắt bị trường kiếm xoay thành mảnh nhỏ. Trong mảnh thịt bay tứ tung, Tề Ninh xuyên qua sương máu, vẫn đâm về phía Quỷ Vương.
Quỷ Vương liên tục lui về phía sau, lại liên tục ném hai người tới, tất cả đều bị trường kiếm xé nát. Những người khác nhìn thấy Quỷ Vương hung ác như thế, vội vàng né tránh.
Nhất thời Quỷ Vương không bắt được người khác, miệng phát ra tiếng hô lạ. Võ công của gã vốn không bằng Diễm Ma, so với Tề Ninh càng thêm chênh lệch. Tề Ninh nhìn kỹ gã, gã căn bản không chạy thoát được. Trong kiếm quang, thân thể Quỷ Vương cứng đờ, trường kiếm của Tề Ninh đã đè vào cổ họng gã.
Cặp mắt dưới mặt nạ của Qủy Vương lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ chợt lóe lên.
- Tiêu Thiệu Tông ở đâu?
Tề Ninh không dông dài với gã, sắc mặt lạnh lùng:
- Tín hiệu kia có ý gì?
Quỷ Vương cất tiếng cười khanh khách quái dị, mới nói:
- Ngươi muốn tìm Vương gia? Vương gia… đã không ở trong cung, ngươi sẽ không còn được gặp lại Vương gia… !
Tề Nin run lên:
- Hắn không ở trong cung sao?
- Cả tòa hoàng cung này chính là một cái bẫy.
Quỷ Vương cười nói:
- Cạm bẫy bắt giữ mãnh thú, mồi nhử… chính là Hoàng đế trong miệng ngươi. Lợi dụng Hoàng đế dụ con mãnh thú ngươi tiến vào cạm bẫy, ngươi… không chạy thoát được!
Tề Ninh bỗng hiểu được cái gì, sau lưng phát lạnh:
- Hoàng thượng ở đâu?
- Ta không biết… !
Đôi mắt Quỷ Vương lộ vẻ oán độc:
- Ta chẳng biết gì hết, ta chỉ biết chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết rồi… !
Tề Ninh còn định hỏi tiếp, lại phát hiện toàn thân Quỷ Vương mềm nhũn ngồi liệt xuống. Hắn cả kinh trong lòng. Sau khi Quỷ Vương ngã xuống đất, thân thể run rẩy mấy lần rồi không động đậy nữa. Tề Ninh lướt trường kiếm qua, mặt nạ trên mặt Quỷ Vương lập tức vỡ thành hai mảnh, để lộ gương mặt khác thường kia. Chỉ thấy gương mặt kia đã tím tái, máu tươi màu đen chảy xuôi ra ngoài theo thất khiếu, người này lại dùng độc tự sát.
Vì lúc này không nhiều ám vệ đã sớm dừng tay, năm người Tề Ninh mang đến có một người bị giết hai người bị thương, giờ phút này cũng ngừng tay.
Tề Ninh thần sắc nghiêm trọng, đi tới bên cạnh Khúc Tiểu Thương, chỉ thấy máu tươi chảy ra ngoài từ miệng Khúc Tiểu Thương, sắc mặt gã trắng bệch. Nhìn thấy Tề Ninh đi tới, gã mới miễn cưỡng cười một tiếng :
- Ngươi… ngươi giúp ta một tay, cho ta… cho ta một đao… !
Tề Ninh mới đuổi bắt Diễm Ma, Quỷ Vương thừa cơ hội làm khó Khúc Tiểu Thương. Khúc Tiểu Thương chỉ còn một tay, bị Quỷ Vương trọng thương, lúc này đã thoi thóp.
Tề Ninh ngồi xuống bên người Khúc Tiểu Thương, ánh mắt phức tạp chú nhìn gã, khẽ thở dài :
- Vì sao lại muốn một mình làm chuyện này ?
- Nghiêm Lăng Hiện… Nghiêm Lăng Hiện là tai mắt của Tiêu Thiệu Tông, ta muốn… muốn tương kế tựu kế lợi dụng hắn… !
Lúc nói chuyện, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài từ miệng Khúc Tiểu Thương:
- Không có cái gì… cái gì hơn được sự an nguy của Hoàng thượng. Đại sư huynh… tính mạng của Đại sư huynh, có thể khiến ta được… được Tiêu Thiệu Tông tin tưởng. Vả lại… ta muốn thăm dò rõ ràng nội tình của Tiêu Thiệu Tông… !
Gã ho khan kịch liệt một hồi. Tề Ninh duỗi tay đỡ Khúc Tiểu Thương ngồi dậy. Khúc Tiểu Thương cười khổ nói:
- Tiêu Thiệu Tông… quá giảo hoạt, ta… ta trúng bẫy của hắn… !
Binh Bộ Thượng Thư Lô Tiêu là một người sinh hoạt rất có quy luật. Y đặt thời gian ăn cơm, đặt thời gian đi ngủ, bởi vì y cảm thấy, nếu như không thể bảo vệ tốt sức khỏe và tinh lực của mình, thì căn bản không có cách nào xử lý tốt quốc sự.
Giờ tý đã qua, Lô Tiêu đang say giấc nồng lại bị một tiếng ồn ào làm bừng tỉnh. Y đứng phắt dậy, trầm giọng hỏi:
- Là ai đang ồn ào bên ngoài?
- Lão gia, không xong rồi… !
Giọng nói bên ngoài lo lắng khác thường, thậm chí tràn ngập hoảng sợ:
- Giết tới rồi, giết tới rồi… !
Lô Tiêu vén chăn lên, phủ thêm một kiện áo ngoài. Lúc y mở cửa, hai người đang lo lắng đứng ngoài cửa, đây là lão nhân trong phủ, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trước cửa phòng ngủ, cực kỳ khác thường, lại khiến Lô Tiêu lập tức biết được có chuyện kỳ quặc, y hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Ngoài thành… có binh mã giết vào từ ngoài thành.
Một người thở không ra hơi nói:
- Không biết là binh mã từ đâu tới, từ… từ mấy cửa thành vào thành cùng lúc… !
Lô Tiêu quá sợ hãi, tóm lấy cổ áo người kia, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nơi nào có binh mã vào thành?
- Lão gia, cực kỳ chính xác.
Một người khác vội la lên :
- Có người nhìn thấy ánh lửa ngút trời, rất nhiều binh mã giơ bó đuốc vào thành, đêm hôm khuya khoắt, không biết là ai dẫn binh mã vào thành.
Lô Tiêu cảm thấy hãi nhiên. Kinh thành là trọng địa của đất nước, Huyền Vũ Doanh và Hắc Đao Doanh trú đóng gần kinh kỳ nếu không có điều lệnh của Binh Bộ, ngay cả đại doanh cũng không thể tùy tiện rời đi, càng không cần nói tiến vào trong thành. Thế nhưng gần kinh thành ngoại trừ hai nhóm binh mã kia, không có khả năng có binh mã thứ ba xuất hiện.
Trú quân địa phương, không có ý chỉ của triều đình, một khi tiến vào cảnh nội kinh kỳ, giống như là mưu phản.
Bất kỳ một đội binh mã nào tới gần kinh thành, cũng không thể lặng yên không tiếng động. Một khi dịch trạm ven đường phát hiện có số lượng lớn binh mã xuất hiện, chắc chắn sẽ lập tức cấp báo cho kinh thành. Cho nên một đội binh mã muốn lặng yên không tiếng động tới gần kinh thành là không có khả năng.
Quan trọng nhất chính là, kinh thành có ba ngàn tướng sĩ Hổ Thần Doanh, đây đều là binh mã tinh nhuệ, đóng giữ các cửa kinh thành. Dù cho có binh mã tới dưới thành, có Hổ Thần Doanh phòng thủ cửa thành, binh mã bên ngoài tuyệt đối không thể vào thành.
Kinh thành Kiến Nghiệp là quốc đô của Sở quốc, tường thành vừa cao vừa dày, dù cho đối phương có vũ khí công thành, muốn phá thành dễ dàng là si tâm vọng tưởng.
Thời Thái Tông Hoàng đế đã từng nhiều lần tăng chiều cao và độ dày cho tường thành Kiến Nghiệp. Thời Tiên Hoàng đế, cũng sửa chữa lần thứ hai. Thậm chí Tiên Hoàng đế từng tự mình leo lên đầu tường, nhìn tường thành tường đồng vách sắt, từng nói cho dù có mười vạn đại quân tới dưới thành, với độ dày phòng vệ của kinh thành Kiến Nghiệp, cho dù một năm kẻ địch cũng không thể công phá.
Nhưng giờ phút này dưới tình huống Binh Bộ Thượng Thư như mình không hề biết gì, có binh mã vào thành từ các cửa, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng.
Y vẫn hoài nghi tin tức này không đúng, liền phân phó:
- Tranh thủ thời gian phái người tới, tìm hiểu một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Binh mã vào thành, Tề Ninh đang ở trong cung đương nhiên không nhận được tin tức ngay lập tức. Nhìn Khúc Tiểu Thương thoi thóp, tâm tình Tề Ninh phức tạp.
Lúc trước Khúc Tiểu Thương dứt khoát tập sát Hiên Viên Phá, nếu không phải Xích Đan Mị ra tay cứu giúp, chỉ sợ mình cũng sẽ chết trong tay người này.
Hắn vốn cho rằng Khúc Tiểu Thương vì Tước vị Thần Hầu mà không từ thủ đoạn, nhưng hôm nay rốt cuộc hiểu được, Khúc Tiểu Thương làm ra hết thảy đều chỉ vì có thể cứu Hoàng thượng.
Hắn không có cách nào phán đoán hành vi của Khúc Tiểu Thương là thiện hay ác, cảm thấy hơi thở Khúc Tiểu Thương yếu ớt, trong lòng biết Quỷ Vương quả thực đả thương nặng Khúc Tiểu Thương. Nếu Đường Nặc ở đây lúc này, có lẽ Khúc Tiểu Thương còn có thể thoát chết. Nhưng Đường Nặc ở ngoài cung xa, coi như hiện giờ mang theo Khúc Tiểu Thương rời cung, cũng chưa chắc tới kịp.
- Hoàng thượng… không ở trong cung!
Khúc Tiểu Thương ho khan nói:
- Tiêu Thiệu Tông… Tiêu Thiệu Tông đã không ở trong cung, tuyệt đối sẽ… sẽ không để Hoàng thượng ở lại trong cung… !
Tề Ninh cảm thấy run lên.
Câu này của Khúc Tiểu Thương nhắc nhở hắn.
Quỷ Vương nói Tiêu Thiệu Tông đã không còn ở trong hoàng cung, rất có thể đây là sự thật. Nếu như thực sự như thế, Tiêu Thiệu Tông đương nhiên sẽ không để Hoàng đế ở lại trong cung giao cho Tề Ninh.
Hiện giờ Tiêu Thiệu Tông có thể nắm quyền lớn, cũng không phải Tiêu Thiệu Tông có thực lực như thế, mà là người này vẫn lợi dụng danh nghĩa Hoàng đế gây sóng gió. Cũng chính vì như thế, Tiêu Thiệu Tông nhất định phải luôn nắm Hoàng đế trong tay. Nếu không một khi Hoàng đế thoát khỏi tay Tiêu Thiệu Tông, chỉ cần lộ mặt trước văn võ bá quan, tất cả bố trí của Tiêu Thiệu Tông trước đó đều sẽ nước chảy biển Đông.
Đối với Tiêu Thiệu Tông mà nói, giết Hoàng đế đương nhiên là thủ đoạn đơn giản nhất. Chỉ cần Hoàng đế vừa chết, sẽ không ai có thể rung chuyển quyền thế trước mắt của Tiêu Thiệu Tông.
Thế nhưng giống như lời Hướng Thiên Bi nói, Tiêu Thiệu Tông khổ tâm mưu đồ nhiều năm, thật vất vả đi tới bước đường hiện giờ, vở kịch này Tiêu Thiệu Tông cần người xem, mà người xem duy nhất của gã chính là Hoàng đế.
Tiêu Thiệu Tông cần Hoàng đế tận mắt nhìn thấy, hoàng vị mà gã tự nhận nên thuộc về gã sẽ do gã tự mình cướp lại.
Cho nên trước khi gã đăng cơ, tuyệt đối không tùy tiện ra tay với Hoàng đế.
- Hoàng thượng sẽ ở nơi nào?
Tề Ninh lập tức hỏi.
Khúc Tiểu Thương lắc đầu, ho khan càng thêm kịch liệt, dường như muốn xích lại gần bên tai Tề Ninh. Tề Ninh nhìn ra tâm tư của gã, đưa tai gần tới. Khúc Tiểu Thương nói nhỏ hai câu, Tề Ninh chấn động toàn thân, sắc mặt biến đổi. Nhưng lúc này, Tề ninh lại cảm thấy cánh tay trầm xuống, cánh tay Khúc Tiểu Thương rủ xuống, gã đã chết.
Tề Ninh đưa tay vuốt hai mắt Khúc Tiểu Thương khép lại, nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn đứng dậy, ám vệ còn sót lại không nhiều lập tức đề phòng, nắm chặt đại đao trong tay. Tề Ninh liếc đám người một chút, cười lạnh nói:
- Các ngươi là thị vệ trong cung, phụ trách bảo hộ cho sự an nguy của Hoàng thượng. Nhưng các ngươi lại bị phản nghịch thúc đẩy, hiện giờ còn chưa rõ sao?
Đám ám vệ nhìn nhau, mấy câu nói của Quỷ Vương trước khi chết đã khiến ám vệ nổi lòng hoài nghi, nhưng rốt cuộc là tình huống gì, đám người này vẫn không biết gì cả.
- Trong cung có bao nhiêu thị vệ?
Tề Ninh trầm giọng hỏi.
Đám người không nói chuyện. Tề Ninh tới gần một người trong số đó, giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi nói đi!
Người kia bị Tề Ninh nhìn chằm chằm, lại không tự chủ được nói:
- Không… không biết. Ám vệ trong cung phân tán các nơi trong cung, rốt cuộc có bao nhiêu người, chúng… chúng ta cũng không biết.
Tề Ninh nghĩ thầm ám vệ trong cung vốn là cái bóng, Hướng Thiên Bi có lẽ biết được có bao nhiêu người, nhưng những ám vệ bình thường này xem ra quả thực không rõ ràng lắm.
Đúng lúc này, Tề Ninh bỗng nhiên nghe thấy phía bắc truyền đến tiếng hỗn loạn. Hắn nhíu mày, nhìn lướt qua chung quanh, thấy những người khác không có phản ứng, trong lòng biết nội lực của mình thâm hậu, cho nên thính tai kinh người. Âm thanh truyền đến từ phía bắc sợ rằng chỉ mình nghe được. Tiếng ồn ào kia kèm theo tiếng kêu la khóc lóc, hỗn loạn khác thường. Hắn biết chuyện có kỳ quặc, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người đi theo ta!
Hắn không do dự, nhanh chóng tiến về phía bắc. Những người hắn mang tới nhanh chóng đuổi theo. Những người khác thấy thế, nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.
Tề Ninh tiến thẳng về phía bắc, con đường trong cung giao thoa, nội cung này hắn đã tới hai lần, nhưng không đi lại chung quanh, cho nên vẫn chưa quen thuộc, chỉ là lần qua theo tiếng hỗn loạn kia.
Bước chân của hắn nhanh chóng, đám người sau lưng nhanh chóng bị ném phía sau. Tới bên một cung điện, nhìn thấy một đám bóng đen đang chạy về bên này, bóng người nhấp nhô, hỗn loạn khác thường, xen lẫn tiếng la khóc. Tề Ninh tiến tới, thấy được mười mấy thái giám cung nữ đang hỗn loạn, hắn rùng mình, quát lớn:
- Tất cả dừng lại!
Nhưng những người này đều thất kinh, không để ý tới tiếng quát của Tề Ninh. Thậm chí có người chạy thẳng qua bên người Tề Ninh, người nào cũng chật vật không chịu nổi, giống như có yêu quái đuổi theo phía sau.
Tề Ninh vươn tay tóm lấy cánh tay một người trong đó, người kia muốn tránh thoát, nhưng tay Tề Ninh như vòng sắt, người kia không thoát được. Người kia ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, bối rối nói:
- Chạy mau, chạy mau, loạn binh giết vào cung… !
- Loạn binh?
- Là… Là Võ Lâm quân.
Thái giám vội la lên :
- Họ vọt vào nội cung, đó... đó là muốn tạo phản.
Tề Ninh hơi biến sắc. Hắn đương nhiên biết được, mặc dù Võ Lâm Doanh cảnh vệ hoàng thành, nhưng nội cung lại là cấm địa, cho dù là Võ Lâm quân cũng không thể đi vào nội cung nửa bước. Hiện giờ binh tướng Võ Lâm Doanh lại xông vào nội cung, đương nhiên không phải bình thường, cũng khó trách những cung nữ thái giám này thất kinh.
Lúc này ám vệ đi theo phía sau cũng tiến lên. Tề Ninh quay đầu hỏi một ám vệ:
- Có phải các Quý Nhân trong cung đều có người thủ vệ?
Người kia gật đầu nói:
- Ở gần các Quý Nhân đều sắp xếp người thủ vệ.
Đám cung nữ thái giám đáng thương tứ tán như châu chấu. Tề Ninh dẫn theo đám người lại xông về phía bắc, ven đường đều là cung nữ thái giám hoảng sợ chạy trốn về phía này. Hắn lập tức nhìn thấy phía trước xuất hiện hơn mười tên binh sĩ mang giáp, chính là trang phục Võ Lâm Doanh. Liền nghe một người lớn tiếng nói:
- Phản tặc Tề Ninh trốn vào cung hành thích Hoàng thượng, cần phải chém giết người này ngay tại chỗ. Thống lĩnh đại nhân có lệnh, ai có thể lấy được đầu người trên cổ Tề Ninh, thưởng ngàn lượng!
Lúc này Tề Ninh hiểu được, Võ Lâm Doanh xông vào nội cung, chính là hướng về mình.
Tiêu Thiệu Tông đương nhiên biết Tề Ninh lẩn vào trong cung, nên điều động Võ Lâm Doanh vọt thẳng vào nội cung.
Lúc này Tề Ninh rốt cuộc hiểu được tại sao Diễm Ma và Quỷ Vương lại nói hoàng cung này chính là một cạm bẫy được bố trí sẵn. Tiêu Thiệu Tông đoán Tề Ninh sẽ lẩn vào cung, nên chờ sau khi Tề Ninh vào cung, lập tức cài cái mũ hành thích Hoàng thượng cho Tề Ninh, lại nhanh chóng điều động Võ Lâm quân tới vây giết.
Tề Ninh đang suy nghĩ có nên đối mặt chính diện với những Võ Lâm quân này, lại nghe có người cao giọng hỏi:
- Các ngươi là người nào? Ai cũng không được động đậy.
Tề Ninh nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một đám Võ Lâm quân đột nhiên xuất hiện, lại còn phát hiện người bên mình. Dù sao một đám người đi theo phía sau hắn, mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị Võ Lâm quân phát hiện.
Người kia vừa hô, một đội Võ Lâm quân khác cũng nhìn thấy, hai đội nhân mã lập tức cùng nhau xông lại.
Tề Ninh đứng vững bất động, đám ám vệ sau lưng nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Những ám vệ này đã cảm thấy chuyện không thích hợp, vị Hộ Quốc Công này chưa hẳn thực sự phản nghịch. Thế nhưng giờ phút này Võ Lâm quân đã giết vào cung tìm Tề ninh, họ thực sự không biết nên trợ giúp Võ Lâm quân bắt Tề ninh, hay giúp Tề Ninh đối địch Võ Lâm quân.
?
Võ Lâm Vệ cùng nhau tiến lên, vây đám người Tề Ninh lại.
Tề Ninh và mấy tên thủ hạ đều mặc y phục dạ hành, vừa nhìn đã thấy có vấn đề lớn. Trái lại trang phục đám ám vệ trong cung kia đặc biệt, đều là người trong cung, nhất thời Võ Lâm Vệ không đoán được thân phận của đám người Tề Ninh, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ vây đám người lại. Có người thả tín hiệu ra, gọi đồng bạn gần đó tới chi viện.
Tề Ninh nhìn lướt qua, trong lòng hắn biết năng lực của những Võ Lâm Vệ này, không có khả năng tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với mình. Một khi ra tay, đơn giản là tăng thêm một vài thi thể mà thôi. Quan trọng nhất chính là nếu như mình thực sự ra tay với Võ Lâm Vệ, vậy thì tội danh vào cung hành thích kia sẽ hoàn toàn vững vàng rồi.
- Trì Phượng Điển ở đâu?
Tề Ninh lạnh nhạt hỏi:
- Bảo hắn tới gặp ta!
Hắn gọi thẳng tên Thống lĩnh Võ Lâm Doanh, càng khiến đám Võ Lâm Vệ giật mình. Đám người này không nhìn ra thân phận Tề Ninh cao hay thấp, có người trầm giọng hỏi:
- Ngươi là người phương nào
Lại nghe có người thất thanh nói:
- Hắn… hắn chính là Tề Ninh!
Tề Ninh cười nhạt một tiếng, nói:
- Không sai, ta chính là Tề Ninh!
Lời vừa nói ra, đám Võ Lâm Vệ lập tức kinh hô. Có người không kìm được lui về phía sau, giống như người trước mắt này chính là quái vật. Còn có người hét lớn:
- Thích khách ở đây, ở đây!
Võ Lâm Vệ xông vào trong cung, mục đích chính là bắt Tề Ninh. Các đội Võ Lâm Vệ tìm kiếm trong cung, nghe được tiếng la bên này, đám Võ Lâm Vệ gần đó nhanh chóng xông tới nơi này. Chỉ trong chốc lát, hơn trăm tên Võ Lâm Vệ đã vây quanh nơi này.
Tề Ninh lại bình thản, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Một tên Giáo Úy Võ Lâm Vệ nắm chặt đao trong tay, trầm giọng nói:
- Thống lĩnh có lệnh, Tề Ninh vào cung hành thích, người lấy được thủ cấp, thưởng tiền… !
- Ai dám?
Lời còn chưa dứt, Tề Ninh đã lạnh băng nói. Mặc dù giọng nói của hắn không lớn, nhưng sát ý bừng bừng. Đám Võ Lâm Vệ bị khí thế thong dong lạnh lùng của Tề Ninh chấn nhiếp, nhất thời quả thực không dám xông về phía trước.
- Đi gọi Trì Phượng Điển.
Tề Ninh nói:
- Ta chờ hắn ở nơi này!
Mấy tên Giáo Úy Võ Lâm nhìn nhau. Một người trong số đó gật đầu, lập tức có hai người nhanh chóng lui ra, chạy đi như bay.
Lúc trước Trì Phượng Điển mang theo ba trăm Võ Lâm Vệ tới huyện thành Hội Trạch, muốn tru sát Tề Ninh, nhưng lại tổn thất nặng nề, mấy chục người bị giết. Trong số đám Võ Lâm Vệ chung quanh, có binh tướng tham dự vây giết Tề Ninh ngày đó. Họ từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tề Ninh. Ba trăm Võ Lâm Vệ vây giết Tề Ninh lúc trước cũng không chiếm được chỗ tốt nào, hiện giờ chẳng qua chừng một trăm người, vả lại bên cạnh Tề Ninh còn có tùy tùng, thực sự chém giết, quả thực không có chỗ tốt.
Thần sắc đám Võ Lâm Vệ khác nhau, có người nhìn chằm chằm, đó là người chưa được chứng kiến thủ đoạn của Tề Ninh. Cũng có người lộ vẻ hoảng sợ trong mắt, đó là nhớ tới cảnh tượng Tề Ninh đại sát tứ phương không lâu trước đây.
Tề Ninh không hành động thiếu suy nghĩ, Võ Lâm Vệ chạy tới chi viện nơi này ngày càng nhiều. Sau một lát, không ngờ có tới mấy trăm người, vây đám người Tề Ninh chặt như nêm cối.
Số lượng ám vệ không nhiều sắc mặt đều nghiêm túc.
Chức trách của ám vệ chính là ứng phó hết thảy người nào tự tiện vào nội cung, mặc kệ đối phương từ đâu tới, chỉ cần không có chiếu lệnh của Hoàng đế, tiến vào nội cung tức là mưu phản, ám vệ có chức vụ tru sát phản nghịch. Những Võ Lâm Vệ này tiến vào nội cung, còn không lấy ra chiếu lệnh của Hoàng đế, giống như là tự tiện vào cung.
Những ám vệ này giao lưu với nhau bằng ánh mắt, cũng đã quyết định chủ ý. Nếu chờ một lát Thống lĩnh Võ Lâm Vệ Trì Phượng Điển không lấy ra được chiếu lệnh hạ chỉ Võ Lâm Vệ vào nội cung của Hoàng đế, đó chính là mưu phản. Dù đối phương người đông thế mạnh, cũng chỉ có thể cùng tiến cùng lui với Tề Ninh. Thế nhưng nếu Trì Phượng Điển thực sự lấy ra được chiếu lệnh, đó chính là phụng chỉ làm việc, đương nhiên phải giúp đỡ Võ Lâm Vệ bắt Tề Ninh.
Tề Ninh cũng không chờ quá lâu.
Đi vào cung lần này chính là do Trì Phượng Điển tự mình dẫn đội. Ngoại trừ giữ lại binh sĩ thủ vệ các cửa hoàng thành, các Võ Lâm Vệ khác gần như đều được điều vào cung.
Trì Phượng Điển biết được sự lợi hại của Tề Ninh, nếu binh lực không đủ, giống như chịu chết trước mặt Tề Ninh.
Trì Phượng Điển mặc giáp trụ, bước nhanh tới dưới sự vây quanh của thuộc cấp. Nhìn thấy Thống lĩnh đại nhân xuất hiện, Võ Lâm Vệ lập tức nhường ra một con đường. Thế nhưng Trì Phượng Điển không tới quá gần Tề Ninh, dừng lại cách khoảng bảy tám bước, nhìn chằm chằm Tề Ninh, thần sắc lạnh lùng, cũng không nói nhiều, lấy một đạo chiếu thư trong ngực, mở ra cao giọng nói:
- Hoàng đế chiếu viết: Tề Ninh cấu kết địch quốc, mưu đồ tự lập, tâm tư đáng chết. Hôm nay hắn vào cung ý đồ hành thích, tà tâm rõ rành rành. Chiếu lệnh tướng sĩ các Bộ Đại Sở ta tru sát nghịch tặc, khâm thử!
Ám vệ sau lưng Tề Ninh nghe được Trì Phượng Điển tuyên chiếu, lập tức chậm rãi lui lại, kéo dài khoảng cách với Tề Ninh.
Tề Ninh mặt không đổi sắc, thậm chí miệng mỉm cười, hỏi:
- Trì Phượng Điển, Hoàng thượng ở đâu?
Trì Phượng Điển thu hồi chiếu thư, cười lạnh nói:
- Ngươi đầu hàng địch phản quốc, còn mặt mũi nào đi gặp Hoàng thượng? Tề Ninh, Hoàng thượng khoan hậu, có ý chỉ khác, nếu ngươi bỏ khí giới tự trói, có thể khoan thứ Tề gia, sẽ không liên lụy người nhà của ngươi, nếu không… !
- Không cần phải vội vàng.
Tề Ninh nhìn chằm chằm Trì Phượng Điển:
- Ta hỏi ngươi, đạo ý chỉ này của ngươi, là Hoàng thượng tự tay giao cho ngươi sao Còn có, ngươi nói Hoàng thượng có ý chỉ khác, là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ với ngươi sao?
Trì Phượng Điển một tay nắm chặt chuôi bội đao bên hông, lạnh lùng nói:
- Vậy có gì khác biệt?
- Có phải ý chỉ của Hoàng thượng thật hay không, ta muốn biết rõ ràng.
Tề Ninh thản nhiên nói.
Trì Phượng Điển hừ lạnh một tiếng, nói:
- Là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ với ta.
Tề Ninh nhìn chằm chằm Trì Phượng Điển, không nói gì. Trì Phượng Điển lạnh lùng nói:
- Tề Ninh, ngươi còn không bỏ khí giới tự trói sao
Tề Ninh rốt cuộc thở dài nói:
- Trì Phượng Điển, ta vốn cho rằng ngươi cũng bị người khác lừa gạt, luôn mơ mơ màng màng. Hiện giờ xem ra thực sự không phải như thế, ngươi phản bội Hoàng thượng, phản bội Đại Sở.
Khóe mắt Trì Phượng Điển hơi nháy. Tề Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt gã nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể hoàn toàn tỉnh ngộ lấy công chuộc tội, sau này ta có thể cầu tình với Hoàng thượng cho ngươi. Nếu không… !
Đôi mắt hắn lạnh lùng:
- Hôm nay ta sẽ phải trừ gian cho nước!
Đám người chung quanh nghe vậy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mấy trăm Võ Lâm Vệ vây quanh người này, lại có càng nhiều Võ Lâm Vệ đang tới chi viện nơi này, cho dù võ công người này có lợi hại hơn nữa, thế nhưng bị mấy trăm tên Võ Lâm Vệ vây khốn thâm cung, đó là chắp cánh cũng không thể bay được.
Rõ ràng cùng đường mạt lộ, nhưng Tề Ninh vẫn còn dõng dạc ở nơi này, nói muốn cho Trì Phượng Điển một cơ hội. Rất nhiều binh sĩ nghĩ thầm có phải Tề Ninh sợ hãi nên hồ đồ rồi hay không?
Trì Phượng Điển dường như cũng cảm thấy Tề Ninh nói khoác mà không biết ngượng, gã cười nói:
- Lần trước để ngươi chạy trốn, hôm nay nếu ngươi còn muốn trở về từ cõi chết, đó chính là suy nghĩ hão huyền, Tề Ninh, ngươi… !
Gã còn chưa nói xong, đã thấy Tề Ninh chậm rãi nâng một tay lên. Chung quanh có binh sĩ giơ đuốc, tất cả mọi người thấy rõ ràng, ngón tay cái và ngón trỏ của Tề Ninh kẹp một thứ, dưới ánh lửa, ánh bạc lóng lánh, đó là một trang sức hình kiếm màu bạc, nhỏ nhắn tinh xảo.
Đám binh sĩ nhìn nhau, thực sự không hiểu rõ Tề Ninh đang muốn làm gì.
Trì Phượng Điển nhìn chằm chằm Ngân Kiếm trong tay Tề Ninh, đôi mắt mờ mịt, hiển nhiên không hiểu Tề Ninh có ý gì. Gã cau mày nói:
- Tề Ninh, ngươi làm cái quái gì vậy?
- Trì Phượng Điển phản quốc, ai có thể giết hắn?
Tề Ninh lạnh lùng nói.
Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, Trì Phượng Điển khẽ giật mình, sau đó cười nói:
- Ngươi muốn dựa vào món đồ trang sức này để giết ta sao?
- Ai có thể giết hắn!
Tề Ninh lại hô một tiếng chói tai.
Đúng lúc này, liền nghe một giọng nói lạnh lùng:
- Để ta giết hắn!
Giọng nói này xuất hiện cực kỳ đột nhiên. Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy trong số thuộc cấp đằng sau có một bóng người đột nhiên xông lên như báo săn, đại đao trong tay đã sớm rời vỏ. Trì Phượng Điển đã cảm giác được kình phong chợt nổi lên sau lưng, nhưng hiển nhiên không nghĩ tới trong số thuộc cấp của mình lại có người xuống tay với mình. Gã thình lĩnh quay người, còn chưa thấy rõ người tới, ánh đao lướt qua, một cái đầu người đã bay lên, đao kia chém thủ cấp Trì Phượng Điển cực kỳ dứt khoát, không chút do dự, ra tay quả quyết tàn nhẫn.
Đầu người bay ra, thân thể Trì Phượng Điển vẫn đứng thẳng, chỗ đầu bị chém máu tươi phun ra như suối. Biến cố này quả nhiên không thể tưởng tượng được. Đám người chung quanh lập tức ngẩn người, không ai động đậy chút nào.
Tề Ninh thấy có người ra đao chém Trì Phượng Điển, trái tim rốt cuộc buông lỏng.
Hắn để người tìm Trì Phượng Điển tới, đã chuẩn bị sẵn sử dụng Ngân Kiếm. Năm đó Tiên đế ban Ngân Kiếm cho Hướng Thiên Bi, nói sắp xếp sát chiêu bên người Trì Phượng Điển. Chỉ cần Ngân Kiếm xuất hiện, hỏi một câu ai có thể giết gã ngay trước mặt Trì Phượng Điển, nếu sát chiêu kia ở bên cạnh, chắc chắn sẽ liều lĩnh ra tay.
Tề Ninh không có cách nào xác định hai người Tiên đế sắp xếp có đi theo bên người Trì Phượng Điển tối hay hay không. Nhìn thấy Trì Phượng Điển mang theo rất nhiều thuộc cấp tới, hắn có chút hi vọng.
Hắn lấy Ngân Kiếm ra, quát hỏi, quả nhiên có người ra tay, lúc này mới xác định Ngân Kiếm quả nhiên là diệu chiêu mà Tiên đế phòng ngừa chu đáo.
Sau khi kinh ngạc một hồi, liền nghe loang choang một trận. Rất nhiều thủ hạ thuộc cấp của Trì Phượng Điển đã vây quanh sát thủ kia, lưỡi đao nhắm ngay người kia. Có người quát lớn:
- Dư Biệt Cổ, ngươi… ngươi muốn tạo phản sao?
Người ra tay chém giết Trì Phượng Điển tuổi hơn bốn mươi, xem giáp trụ chính là một Giáo Úy Võ Lâm.
Võ Lâm Doanh thiết lập một Thống lĩnh, ba Phó Thống lĩnh, mười hai tên Giáo Úy khác. Giáo Úy trong Võ Lâm Doanh không tính là tướng lãnh cao cấp gì, chỉ là chưa ai từng nghĩ tới một Giáo Úy Võ Lâm không quá thu hút lại dám ra tay chém giết Thống lĩnh đại nhân. Càng khiến không ít người giật mình chính là, Dư Biệt Cổ này xưa nay lão luyện thành thục, làm người khiêm tốn, bình thường không nói nhiều, nhưng làm việc lại lão luyện, rất được Trì Phượng Điển coi trọng.
Lúc trước Ngô Đạt Lâm còn ở Võ Lâm Doanh, người duy nhất có thể cản tay Trì Phượng Điển. Trong mười hai tên Giáo Úy, có mấy người đều là thân tín của Ngô Đạt Lâm. Khi đó Dư Biệt Cổ lại luôn trung thành với Trì Phượng Điển, được coi là thuộc cấp tâm phúc của Trì Phượng Điển. Sau đó Ngô Đạt Lâm bị điều khỏi Hắc Lân Doanh, Trì Phượng Điển liền một lời chắc chín tại Võ Lâm Doanh. Lúc ấy không ít người cảm thấy rất có thể Trì Phượng Điển sẽ đề bạt Dư Biệt Cổ thay thế vị trí Phó Thống lĩnh sau khi Ngô Đạt Lâm rời đi. Mặc dù sau đó có người khác thay thế, nhưng trong Võ Lâm Doanh, ai cũng không dám coi thường Dư Biệt Cổ.
Ai có thể nghĩ tới, Dư Biệt Cổ vẫn luôn được Trì Phượng Điển tín nhiệm, hôm nay lại ra tay chém giết Trì Phượng Điển.
Người này điên rồi!
Khúc Tiểu Thương giống như một con sói đơn độc, sắp vọt tới tước mặt Nghiêm Lăng Hiện. Nghiêm Lăng Hiện nghe được một tiếng cười lạnh khinh miệt truyền đến sau lưng, gã cảm thấy lạnh lẽo, đưa tay cầm đao, giọng nói lạnh lùng:
- Là tự ngươi muốn chết.
Gã đón lấy Khúc Tiểu Thương, vung đao bổ tới Khúc Tiểu Thương trước mắt.
Khúc Tiểu Thương phát ra một tiếng gầm rú. Nghiêm Lăng Hiện quát:
- Chịu chết đi!
Đại đao trong tay chém xuống, đúng lúc này lại nghe một tiếng vút vang lên, trong bóng đêm, một ánh sáng đâm xuyên không khí, lao vụt tới từ phía bên Nghiêm Lăng Hiện. Đại đao kia sắp chém vào đỉnh đầu Khúc Tiểu Thương, nhưng Nghiêm Lăng Hiện dường như cảm giác được quang mang kia đánh tới. Gã hơi quay đầu đi, nhưng còn chưa thấy rõ ràng, phốc một tiếng, một cây đại đao xuyên thấu cổ Nghiêm Lăng Hiện, máu tươi tung tóe. Đại đao kia xuyên qua cổ Nghiêm Lăng Hiện, kình lực chưa mất, lại phốc một tiếng chui vào cổ một đao thủ bên cạnh Nghiêm Lăng Hiện.
Dùng đao làm tên, một đao giết hai người.
Toàn bộ cổ Nghiêm Lăng Hiện đã vỡ vụn, thân hình lung lay, đôi mắt mang theo vẻ hoảng sợ và không tưởng tượng nổi. Khúc Tiểu Thương đã vọt tới trước người gã, cánh tay còn sót lại đánh ra một quyền, dùng lực đạo phá đá kinh người đánh vào ngực Nghiêm Lăng Hiện. Toàn bộ thân thể Nghiêm Lăng Hiện liền bay thẳng ra sau, vọt thẳng tới tên thái giám sau lưng gã.
Thái giám kia phản ứng nhanh chóng, nâng lên một cước, đá văng Nghiêm Lăng Hiện bay tới giống như đá một trái bóng. Thân thể Nghiêm Lăng Hiện lập tức rơi ầm ầm xuống đất, thân thể run rẩy giãy dụa hai lần, không còn động đậy nữa.
Thân thể tên đao khách bị đại đao đâm vào cổ cũng lung tay, cuối cùng mới ngã cắm đầu xuống đất.
Đám người chung quanh nhìn thấy một cây đao xuất hiện cực kỳ đột ngột, giống như sao chổi nháy mắt giết chết hai người, ít nhiều đề lộ vẻ kinh ngạc.
Lực đạo cường đại như vậy, gần như không phải sức người có thể làm được.
Khúc Tiểu Thương vừa nói Nghiêm Lăng Hiện phản bội Thần Hầu Phủ sẽ chết không yên lành, không nghĩ tới lại ứng nghiệm nhanh như vậy, bị đại đao xuyên qua cổ, chết như vậy quả thực vô cùng thê thảm.
Đôi mắt người đeo mặt nạ trắng và thái giám đều lộ vẻ kinh ngạc. Tất cả mọi người đánh giá ra cây đại đao này bay từ đâu tới, không hẹn cùng nhìn về phía kia. Trong bóng tối, chỉ thấy mấy bóng người đang chạy như bay về bên này giống như đàn sói trong đêm.
- Nghênh địch!
Có người trầm giọng quát, đó là một tên ám vệ trong cung. Trong số sát thủ mai phục tại Tàng Bảo Lâu đêm nay, có một nửa không phải ám vệ, nhưng mười mấy người chi viện sau đó đều là ám vệ trong cung huấn luyện nghiêm chỉnh. Họ nhìn thấy mấy bóng người xông lại, tự biết thích khách ngoài cung, lập tức có ám vệ lên tiếng ngăn cản.
Ám vệ trong cung quả thực phản ứng nhanh chóng. Người kia ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi tên ám vệ nhanh chóng di chuyển thân hình, có thứ tự trước sau. Bốn người phía trước chỉ thẳng trường kiếm. Nhưng đám người còn chưa ổn định vị trí, một bóng người đã bay tới, giống như bị một cơn gió cuốn qua. Trường kiếm của hai tên ám vệ đâm tới thân người đang ở trên không kia, liền thấy bóng người kia xoay tròn không thể tưởng tượng được ngay trên không. Trường kiếm đâm thẳng, xùy một tiếng, đâm trúng hết hầu một tên kiếm thủ, máu tươi tung tóe. Người kia cầm cổ tay kiếm thủ kia xoay một cái, trường kiếm trong tay lại xuất ra, đâm ra một nhát quỷ mị dưới nách, đâm vào cổ họng một tên kiếm thủ khác.
Trong chớp mắt hai tên ám vệ mất mạng dưới trường kiếm.
Kiếm thật nhanh, kiếm thực độc!
Trong tiếng hò hét, các ám vệ khác hung hãn không sợ chết lao tới. Mấy bóng người sau lưng người kia cũng như sói như hổ nhào tới, nháy mắt hai bên liền hỗn chiến, chém giết ngoan lệ.
Bóng người đâm chết hai tên ám vệ rơi xuống đất, mấy ám vệ cùng nhau đánh tới hắn. Người này lấy chân trái làm trục, cả người xoay tròn như đang múa, trường kiếm trong tay lóe ra hàn quang, theo sự xoay tròn của hắn, hàn mang vẽ ra bên người. Chỗ hàn mang đi qua, những ám vệ tiến tới đều ngã xuống đất, vết thương chồng chất, tất cả đều nằm trong vũng máu.
Người kia khom người giậm chân một cái, thân thể lướt qua bên, cả người đâm mạnh vào người một tên ám vệ tới tư thế cực kỳ cổ quái. Người bị đụng gân cốt vỡ vụn, thân thể bay ra ngoài. Đồng thời bóng người kia mượn lực va chạm này, bắn ngược lại, trường kiếm phá không mà ra, đâm thẳng vào lồng ngực một tên ám vệ xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, chín tên ám vệ đều bị giết chết.
Sát ý vô cùng ngang ngược nháy mắt tràn ngập, bóng người này liên tục giết hơn chín người, lại đi tới bên người Khúc Tiểu Thương giống như bóng ma. Thân hình hắn đứng vững, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chỉ dưới đất, đôi mắt nhìn tên thái giám đứng trước cửa Tàng Bảo Lâu, ánh mắt nhanh chóng liếc trên dưới, tập trung vào hai tay xích hồng của tên thái giám kia. Khóe môi người này nở nụ cười, thản nhiên nói:
- Nghe nói các ngươi đang tìm ta, ta tới rồi!
Người tới chính là Tề Ninh.
Đối mặt với thủ đoạn bá đạo và sát ý dọa người của Tề Ninh, mặc dù đôi mắt thái giám lướt qua vẻ kinh ngạc, nhưng toàn thân vẫn vô cùng trấn định.
Chỗ cụt tay của Khúc Tiểu Thương máu tươi chảy ròng, nhìn thấy người đến là Tề Ninh, gã cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Tề Ninh đưa tay ném một thứ cho Khúc Tiểu Thương, thản nhiên nói:
- Cầm máu trước đi!
Tối nay vào cung, Tề Ninh đương nhiên nghĩ tới có chém giết, cho nên trước khi vào cung mọi người đều chuẩn bị thuốc trị thương trên người.
Khúc Tiểu Thương nhận thuốc trị thương, nhanh chóng đắp vào chỗ tay cụt.
Tề Ninh vừa xuất hiện, trước tiên giết Nghiêm Lăng Hiện, sau đó giết mười tên ám vệ, mang tới trọng thương đối với sĩ khí của mấy tên ám vệ.
Ám vệ là tinh nhuệ trong cung, huấn luyện nghiêm chỉnh. Tề Ninh có thể chém giết rất nhiều ám vệ trong giây lát, đương nhiên khiến tất cả mọi người rất sợ hãi.
Hoàng cung Sở quốc là thành trong thành, nhưng trong hoàng thành này, lại chia ba tầng ngoại cung, trugn cung và nội cung.
Bên ngoài hoàng thành tường cao kiên cố, khu vực giữa tường vây và trung cung được xưng là ngoại cung. Trên thực tế ngoại cung là nơi trú đóng của Võ Lâm Doanh. Trung cung lại có một tường thành, văn võ bá quan triều sớm, trước tiên phải xuyên qua cửa thành bên ngoài, sau đó xuyên qua cửa trung cung tiến vào Thừa Thiên Điện. Mà nội cung lại nằm bên trong trung cung, giữa trung cung và nội cung lại có một tường cung.
Trung cung là nơi Hoàng đế xử lý triều chính, trên thực tế các nơi xử lý chính sự như Ngự Thư Phòng đều ở trung cung, nơi này cũng là nơi tuần tra của Võ Lâm Doanh.
Mà nội cung lại cấm ngoại thân đi vào, nơi này là chỗ phi tần ở lại, có nhiều thái giám cung nữ phục thị, mà Bảo Tàng Lâu chính là ở trong nội cung.
Số lượng ám vệ có hạn, ngoại trừ một phần mai phục ở những nơi Hoàng đế thường xuất hiện như Ngự Thư Phòng để bảo vệ, chủ lực thì phân bố các nơi trong nội cung.
Nhưng vị trí phụ trách của mỗi một tên ám vệ đều có quy định nghiêm chỉnh. Là trọng địa hoàng gia, Tàng Bảo Lâu phân công gần hai mươi tên ám vệ mai phục ở gần. Chức trách của những ám vệ này chỉ giới hạn trong việc bảo vệ Tàng Bảo Lâu, không nhận được tín hiệu đặc thù hoặc điều lệnh, thì không thể tùy tiện tiến vào khu bảo vệ của ám vệ khác.
Tối nay Khúc Tiểu Thương tiến vào Tàng Bảo Lâu, dẫn ám vệ Tàng Bảo Lâu ra, cho nên đám người Tề Ninh có thể dễ dàng tới gần Tàng Bảo Lâu.
Thế nhưng bên này không phát tín hiệu, dù ám vệ nơi khác phát giác bên này khác thường, cũng không dám rời khỏi khu vực mình bảo vệ.
Lúc này ám vệ bị chém giết một nửa, ám vệ còn lại chém giết với đám thủ hạ của Tề Ninh. Tề Ninh mang tới cũng là cao thủ tinh nhuệ, hai bên chém giết nhau, có ám vệ muốn tìm kiếm chi viện, cũng có ám vệ lo lắng chui vào hoàng cung tối nay không phải chỉ mấy người này, lo lắng còn thích khách khác lẩn vào trong cung. Nếu như thả tín hiệu ra điều ám vệ khác tới chi viện, như vậy nơi khác cũng lập tức trống rỗng, dễ bị thích khách thừa dịp vắng mà vào.
- Tề Ninh, ngươi thực sự không nên tới.
Thái giám rốt cuộc nói:
- Ngươi có thể tiến tới, nhưng ta có thể cam đoan, ngươi không đi ra được.
Gã ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời cao:
- Hoàng cung này chính là nơi chôn thây của ngươi.
Tề Ninh cười nhạt nói:
- Địa Tạng gây sóng gió, yêu ma quỷ quái thủ hạ làm hại nhân gian, ta vẫn luôn hoài nghi Diễm Ma Sứ Giả trong Địa Tạng Lục Sứ ẩn thân tại kinh thành, hiện giờ xem ra, quả nhiên như thế.
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt thái giám kia:
- Kinh thành có một ma đạo tà môn gọi là Hỏa Môn, nghe nói là một người tên Quỷ Thiên Sư sáng tạo. Vậy ta nên xưng hô ngươi là Quỷ Thiên Sư hay là Diễm Ma Sứ Giả?
Thái giám nói :
- Diễm Ma là quỷ, quỷ cũng là Diễm Ma.
Gã nâng một cánh tay lên, nhìn ngón tay xích hồng của mình, khẽ thở dài :
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vương gia, người Cẩm Y Tề gia đều can đảm hơn người. Ta cho rằng ngươi tuyệt đối không dám lẩn vào cung tự chui đầu vào lưới, thế nhưng Vương gia lại cho rằng ngươi nhất định vào cung.
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy lời này của Diễm Ma có chuyện.
- Người biết mật đạo kia không nhiều.
Diễm Ma chậm rãi nói :
- Lúc Vương gia vào cung, cũng giở chút thủ đoạn ở bức tượng Di Lặc, một khi có người di chuyển bức tượng phát hiện mật đạo, Vương gia sẽ có thể lập tức biết được.
Hai mắt gã nhìn Tề Ninh, thản nheien nói :
- Lúc trước Vương gia bí mật vào cung, bàn bạc sách lượng đối phó Tư Mã Lam với Tiêu Quang, khi đó đã biết ngươi phát hiện mật đạo kia.
Tề Ninh cảm thấy run lên, chẳng biết tại sao, một loại cảm giác bất an bỗng nhiên dâng lên.
- Vương gia đoán chắc nếu như ngươi muốn lẩn vào trong cung, chắc chắn sẽ lợi dụng mật đạo kia.
Diễm Ma Sứ Giả phát ra tiếng cười quái dị:
- Hiện giờ xem ra, Vương gia quả thực liệu sự như thần. Ta vừa nói qua, ngươi có thể đi vào, lại không ra được, hiện giờ ngươi có hiểu rõ ý gì không?
Tề Ninh bỗng nhiên hiểu được cái gì, những vẫn cười lạnh nói:
- Dẹp yên gian nịnh, ta đương nhiên có thể quang minh chính đại rời cung.
Diễm Ma Sứ Giả phát ra tiếng cười chói tai:
- Tề Ninh, không có ý chỉ của Hoàng thượng, ngươi dẫn một đám thích khách lẩn vào trong cung, đây không phải mưu phản thì là cái gì? Người trong thiên hạ sẽ nhanh chóng biết được ngươi dẫn người vào cung, mà họ đều biết, ngươi cấu kết ngoại bang muốn tự lập, lẩn vào trong cung muốn ám sát Hoàng thượng… !
Lời còn chưa dứt, Diễm Ma Sứ Giả đột nhiên nhấn một cái, cả người bảy ra ngoài. Khúc Tiểu Thương lập tức nhìn thấu ý đồ của Diễm Ma Sứ Giả, trầm giọng nói:
- Hắn muốn chạy!
Diễm Ma Sứ Giả quả thực muốn đi.
Có lẽ gã biết mình không phải kẻ địch của Tề Ninh, thân hình như mị, phiêu hốt như quỷ. Gã nói mấy câu kia khiến Tề Ninh cảm thấy hồ nghi, mơ hồ cảm thấy trong này giấu diếm âm mưu to lớn. Thấy Diễm Ma Sứ Giả muốn chạy, hắn sao lại để gã dễ dàng chạy thoát. Thân hình hắn lóe lên, đã đuổi tới Diễm Ma Sứ Giả.
Thân pháp Diễm Ma cực nhanh, chẳng qua đối thủ của gã là Tề Ninh.
Nội lực của Tề Ninh vốn thâm hậu khác thường, lần trước hấp thụ nội lực trên người Tề Ngọc, nội công tăng thêm một phen, đưa mắt thiên hạ, ngoại trừ Đại Tông Sư, gần như không ai có thể thắng hắn trong nội lực. Một khi thúc giục nội lực, tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng. Diễm Ma vốn cho rằng kéo dài khoảng cách với Tề Ninh, nhưng trong nháy mắt liền cảm thấy kình phong ồ ồ sau lưng. Gã cảm thấy hãi nhiên, biết so đấu tốc độ vạn lần không phải đối thủ của Tề Ninh. Gã xoay tay lại đánh một chưởng về phía Tề Ninh.
Tề Ninh lại không phải tay không tấc sắt, tay cầm trường kiếm, lúc này cũng không khách khí. Diễm Ma đập tới một chưởng, trường kiếm của Tề Ninh đã đâm thẳng bàn tay Diễm Ma. Hắn vốn cho rằng lợi kiếm này đủ để đâm xuyên tay Diễm Ma, nhưng mũi kiếm điểm vào lòng bàn tay Diễm Ma, lại phát hiện như đâm vào tường đồng, không cách nào đâm xuyên.
Đôi mắt Tề Ninh lạnh lùng. Hắn nhìn thấy năm ngón tay xích hồng của Diễm Ma, biết người này cũng có chút năng lực. Hắn thúc giục nội lực, rót vào thân kiếm.
Diễm Ma dùng bàn tay chống đỡ trường kiếm, thân hình lại không dám khinh động. Lúc trước trường kiếm của Tề Ninh chỉ tới, ám vệ lục tục ngã xuống đất, gã đã biết kiếm thuật của Tề Ninh cũng cao minh khác thường. Chỉ cần gã không cẩn thận một chút, thanh kiếm này của Tề Ninh có thể lấy mạng gã dễ dàng.
Cảm giác được mũi kiếm dường như đang xé rách lòng bàn tay mình từng chút một, Diễm Ma càng hãi nhiên, cũng thúc giục nội lực tới tay, muốn chống đỡ trường kiếm.
Chỉ là nội lực Tề Ninh hơn xa gã, chỉ thấy mũi kiếm kia đâm vào tay gã từng chút một, một cơn đau từ lòng bàn tay tản ra. Toàn thân Diễm Ma rung động, đột nhiên nghe phốc một tiếng, trường kiếm đã xuyên thấu bàn tay gã, thế đi không giảm, lại đâm thẳng vào xương bả vai của Diễm Ma. Tề Ninh lập tức vẩy lên trên. Bàn tay Diễm Ma tuy rằng bị chia làm hai, mũi kiếm lài vẩy lên từ xương bả vai, thẳng tới đầu vai, kéo ra một lỗ hổng lớn.
Diễm Ma kêu thảm một tiếng, một tay khác đã đánh tới Tề Ninh, một cỗ kình phong nóng bóng lập tức ập qua Tề Ninh. Tề Ninh đã sớm chuẩn bị, thân hình uốn éo, vọt tới bên cạnh Diễm Ma giống như quỷ mị, trường kiếm lại xuất, đã chĩa vào yết hầu Diễm Ma, chỉ cần dụng lực kéo một cái là có thể cắt đứt yết hầu Diễm Ma.
Diễm Ma không dám nhúc nhích. Mặc dù gã biết võ công Tề Ninh cao minh, nhưng hôm nay giao thủ mới biết tu vi võ đạo của Tề Ninh còn cường đại hơn dự đoán của mình nhiều.
Đúng lúc này lại nghe một tiếng vút phá không vang lên, Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy một ánh lửa xông thẳng lên trời.
Gần như trong nháy mắt, phương xa lại truyền tới tiếng vút vút, ánh lửa liên tiếp xẹt qua bầu trời giống như lưu tinh.
Mặc dù Diễm Ma bị chế ngự, nhìn thấy ánh lửa phóng lên trời, chợt nở nụ cười. Tề Ninh biết trong đó có kỳ quặc, giọng nói lạnh lùng:
- Là tín hiệu sao?
- Không sai.
Diễm Ma cười quái dị :
- Đêm nay vốn cho rằng chỉ là diệt trừ kẻ ăn cây táo rào cây sung Khúc Tiểu Thương này, không nghĩ tới lại xuất hiện một con cá lớn. Tề Ninh, vừa rồi ta đã nói qua, ngươi vốn không nên vào cung, đã vào rồi, nơi này sẽ là nơi chôn thây của ngươi.
Trường kiếm của Tề Ninh xiết chặt, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt một lỗ hổng nhỏ trên yết hầu Diễm Ma:
- Hoàng thượng ở đâu?
- Hoàng thượng?
Diễm Ma cười nói:
- Đêm nay ngươi tự chui đầu vào lưới, chỉ cần đầu ngươi rơi xuống đất, Vương gia sẽ có thể đăng cơ thuận lợi, chờ Vương gia quân lâm thiên hạ, Cẩm Y Tề gia sẽ chó gà không tha… !
Gã phát ra tiếng cười quái dị, tiếng cười tràn ngập đắc ý, dường như không thèm để ý tính mạng của mình đang nguy trong sớm tối.
- Địa Tạng và Tiêu Diệu Tông rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Tề Ninh cau mày nói:
- Vì sao Địa Tạng lại muốn tốn sức lực trợ giúp Tiêu Thiệu Tông như thế?
Diễm Ma cười nói:
- Xem ra ngươi biết còn nhiều hơn ta nghĩ. Không sai, Vương gia có thể có được ngày hôm nay, đúng là Địa Tạng hết sức giúp đỡ. Mục tiêu Địa Tạng muốn đạt tới, cuối cùng chắc chắn sẽ thực hiện được.
Khóe mắt gã liếc qua Tề Ninh, thản nhiên nói:
- Cho dù hiện giờ ngươi giết ta cũng không kịp rồi. Ta ở kinh thành nhiều năm, được mệnh lệnh của Địa Tạng hiệu trung với Vương gia, dù sống hay chết đều sẽ không hối hận. Hiện giờ đại cục đã định, nhiệm vụ Địa Tạng giao cho ta coi như đã hoàn thành, cho dù chết ở chỗ này cũng không có gì tiếc nuối.
Tề Ninh thấy Diễm Ma bình thản, không hề có ý sợ hãi, cảm thấy rất giật mình, nhưng vẫn cười lạnh nói:
- Ta đã vào cung rồi, ngươi cho rằng Tiêu Thiệu Tông còn có thể sống được sao?
- Ngươi quá tự tin rồi.
Diễm Ma thở dài:
- Chỉ tiếc Đạo cao một thước Ma cao một trượng. Mặc dù ngươi coi như xảo trá, nhưng cuối cùng chỉ là quân cờ trong tay Vương gia mà thôi.
Gã cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta đã nói, Vương gia đoán ngươi sẽ vào cung. Đêm đó Mạch Ảnh thất thủ, không thể tru sát ngươi, Vương gia đã đoán sớm muộn ngươi sẽ vào cung, cho nên vẫn luôn chờ đợi ngươi.
Gã liếc Tề Ninh một cái, hỏi:
- Ngươi cho rằng tín hiệu vừa rồi có ý gì?
- Đương nhiên là để Tiêu Thiệu Tông biết ta đã vào cung, để bố trí kế hoạch của hắn.
- Không hổ là người Cẩm Y Tề gia, cũng khó trách Vương gia đã nói, đối thủ thực sự của hắn là ngươi.
Diễm Ma nói:
- Ngươi đoán không sai, hiện giờ Vương gia đã biết ngươi vào cung, thế nhưng ngươi có biết hay không, kế hoạch tiếp theo của Vương gia sẽ là thế nào?
- Ta không biết.
Tề Ninh nói rất thẳng thắn:
- Chẳng qua ngươi có thể nói cho ta?
Nói xong, hắn lại nắm chặt trường kiếm trong tay.
Diễm Ma chẳng sợ hãi chút nào, cười lớn nói:
- Tề Ninh, hiện giờ ngươi nói chuyện không có chút lực lượng nào, coi như thật sự là cùng đường mạt lộ rồi.
Gã hơi ngửa đầu, lẩm bẩm nói:
- Trước hừng đông, đầu của ngươi sẽ được đặt trước mặt Vương gia.
Tề Ninh thấy người này đã có lòng quyết muốn chết, trong lòng biết muốn hỏi thứ gì từ miệng gã thực sự vô cùng khó khăn. Hắn nhíu mày, nghĩ tới một việc, hỏi:
- Trác Tiên Nhi là người của ngươi sao?
- Ồ?
Diễm Ma nói:
- Xem ra ngươi còn là hạt giống đa tình, vẫn chưa hề quên nàng… !
Gã phát ra tiếng cười quái dị, giơ mạnh tay, trên tay hoàn toàn đỏ đậm, không thèm để ý trường kiếm gác trên cổ, vươn thẳng tới Tề Ninh. Tề Ninh sầm mặt lại, trường kiếm xẹt qua, máu tươi phun ra, đã cắt đứt cổ họng Diễm Ma.
Diễm Ma đi tới phía trước hai bước, cuối cùng ngã nhào xuống đất, không còn động đậy.
Tề Ninh nhìn thi thể của Diễm Ma, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn nghe được tiếng giết truyền đến từ bên kia, ngẩng đầu trông lại, đã thấy ám vệ và thủ hạ của mình đang chém giết lẫn nhau. Hắn động tác nhanh lẹ, nhấp nhô mấy cái đã tới gần, liền thấy một bóng người bay thẳng tới, rơi ầm xuống đất, chính là Khúc Tiểu Thương.
Một bóng người như hình với bóng nhào tới theo sát Khúc Tiểu Thương, chính là người mang mặt nạ màu trắng kia. Dáng người gã thấp bé, Tề Ninh vừa nhìn liền nhận ra chính là Quỷ Vương. Thấy Quỷ Vương vươn tay tóm tới Khúc Tiểu Thương, Tề Ninh giậm chân một cái xuyên thẳng tới giống như mũi tên nhọn, cướp tới trước Quỷ Vương, mũi kiếm chỉ thẳng Quỷ Vương. Quỷ Vương không nghĩ tới Tề Ninh lại tới nhanh như vậy, không dám liều mạng với Tề Ninh, gã quay người giữa không trung, tránh ra.
Tề Ninh không dừng tay, như hình với bóng, xuất kiếm liên tục. Thân hình Quỷ Vương thấp bé, động tác nhanh nhẹn, nhưng không cách nào trốn thoát kiếm quang của Tề Ninh. Phốc một tiếng, trường kiếm đâm vào cánh tay Quỷ Vương. Quỷ Vương hô lớn một tiếng, không để ý thương thế trên cánh tay, thân thể nhảy lùi lại, vươn tay nắm một tên ám vệ bên cạnh, dùng sức ném mạnh ám vệ kia về phía Tề Ninh. Tề Ninh xoay chuyển trường kiếm, ám vệ kia đâm vào trường kiếm, nhảy mắt bị trường kiếm xoay thành mảnh nhỏ. Trong mảnh thịt bay tứ tung, Tề Ninh xuyên qua sương máu, vẫn đâm về phía Quỷ Vương.
Quỷ Vương liên tục lui về phía sau, lại liên tục ném hai người tới, tất cả đều bị trường kiếm xé nát. Những người khác nhìn thấy Quỷ Vương hung ác như thế, vội vàng né tránh.
Nhất thời Quỷ Vương không bắt được người khác, miệng phát ra tiếng hô lạ. Võ công của gã vốn không bằng Diễm Ma, so với Tề Ninh càng thêm chênh lệch. Tề Ninh nhìn kỹ gã, gã căn bản không chạy thoát được. Trong kiếm quang, thân thể Quỷ Vương cứng đờ, trường kiếm của Tề Ninh đã đè vào cổ họng gã.
Cặp mắt dưới mặt nạ của Qủy Vương lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ chợt lóe lên.
- Tiêu Thiệu Tông ở đâu?
Tề Ninh không dông dài với gã, sắc mặt lạnh lùng:
- Tín hiệu kia có ý gì?
Quỷ Vương cất tiếng cười khanh khách quái dị, mới nói:
- Ngươi muốn tìm Vương gia? Vương gia… đã không ở trong cung, ngươi sẽ không còn được gặp lại Vương gia… !
Tề Nin run lên:
- Hắn không ở trong cung sao?
- Cả tòa hoàng cung này chính là một cái bẫy.
Quỷ Vương cười nói:
- Cạm bẫy bắt giữ mãnh thú, mồi nhử… chính là Hoàng đế trong miệng ngươi. Lợi dụng Hoàng đế dụ con mãnh thú ngươi tiến vào cạm bẫy, ngươi… không chạy thoát được!
Tề Ninh bỗng hiểu được cái gì, sau lưng phát lạnh:
- Hoàng thượng ở đâu?
- Ta không biết… !
Đôi mắt Quỷ Vương lộ vẻ oán độc:
- Ta chẳng biết gì hết, ta chỉ biết chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết rồi… !
Tề Ninh còn định hỏi tiếp, lại phát hiện toàn thân Quỷ Vương mềm nhũn ngồi liệt xuống. Hắn cả kinh trong lòng. Sau khi Quỷ Vương ngã xuống đất, thân thể run rẩy mấy lần rồi không động đậy nữa. Tề Ninh lướt trường kiếm qua, mặt nạ trên mặt Quỷ Vương lập tức vỡ thành hai mảnh, để lộ gương mặt khác thường kia. Chỉ thấy gương mặt kia đã tím tái, máu tươi màu đen chảy xuôi ra ngoài theo thất khiếu, người này lại dùng độc tự sát.
Vì lúc này không nhiều ám vệ đã sớm dừng tay, năm người Tề Ninh mang đến có một người bị giết hai người bị thương, giờ phút này cũng ngừng tay.
Tề Ninh thần sắc nghiêm trọng, đi tới bên cạnh Khúc Tiểu Thương, chỉ thấy máu tươi chảy ra ngoài từ miệng Khúc Tiểu Thương, sắc mặt gã trắng bệch. Nhìn thấy Tề Ninh đi tới, gã mới miễn cưỡng cười một tiếng :
- Ngươi… ngươi giúp ta một tay, cho ta… cho ta một đao… !
Tề Ninh mới đuổi bắt Diễm Ma, Quỷ Vương thừa cơ hội làm khó Khúc Tiểu Thương. Khúc Tiểu Thương chỉ còn một tay, bị Quỷ Vương trọng thương, lúc này đã thoi thóp.
Tề Ninh ngồi xuống bên người Khúc Tiểu Thương, ánh mắt phức tạp chú nhìn gã, khẽ thở dài :
- Vì sao lại muốn một mình làm chuyện này ?
- Nghiêm Lăng Hiện… Nghiêm Lăng Hiện là tai mắt của Tiêu Thiệu Tông, ta muốn… muốn tương kế tựu kế lợi dụng hắn… !
Lúc nói chuyện, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài từ miệng Khúc Tiểu Thương:
- Không có cái gì… cái gì hơn được sự an nguy của Hoàng thượng. Đại sư huynh… tính mạng của Đại sư huynh, có thể khiến ta được… được Tiêu Thiệu Tông tin tưởng. Vả lại… ta muốn thăm dò rõ ràng nội tình của Tiêu Thiệu Tông… !
Gã ho khan kịch liệt một hồi. Tề Ninh duỗi tay đỡ Khúc Tiểu Thương ngồi dậy. Khúc Tiểu Thương cười khổ nói:
- Tiêu Thiệu Tông… quá giảo hoạt, ta… ta trúng bẫy của hắn… !
Binh Bộ Thượng Thư Lô Tiêu là một người sinh hoạt rất có quy luật. Y đặt thời gian ăn cơm, đặt thời gian đi ngủ, bởi vì y cảm thấy, nếu như không thể bảo vệ tốt sức khỏe và tinh lực của mình, thì căn bản không có cách nào xử lý tốt quốc sự.
Giờ tý đã qua, Lô Tiêu đang say giấc nồng lại bị một tiếng ồn ào làm bừng tỉnh. Y đứng phắt dậy, trầm giọng hỏi:
- Là ai đang ồn ào bên ngoài?
- Lão gia, không xong rồi… !
Giọng nói bên ngoài lo lắng khác thường, thậm chí tràn ngập hoảng sợ:
- Giết tới rồi, giết tới rồi… !
Lô Tiêu vén chăn lên, phủ thêm một kiện áo ngoài. Lúc y mở cửa, hai người đang lo lắng đứng ngoài cửa, đây là lão nhân trong phủ, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trước cửa phòng ngủ, cực kỳ khác thường, lại khiến Lô Tiêu lập tức biết được có chuyện kỳ quặc, y hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Ngoài thành… có binh mã giết vào từ ngoài thành.
Một người thở không ra hơi nói:
- Không biết là binh mã từ đâu tới, từ… từ mấy cửa thành vào thành cùng lúc… !
Lô Tiêu quá sợ hãi, tóm lấy cổ áo người kia, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nơi nào có binh mã vào thành?
- Lão gia, cực kỳ chính xác.
Một người khác vội la lên :
- Có người nhìn thấy ánh lửa ngút trời, rất nhiều binh mã giơ bó đuốc vào thành, đêm hôm khuya khoắt, không biết là ai dẫn binh mã vào thành.
Lô Tiêu cảm thấy hãi nhiên. Kinh thành là trọng địa của đất nước, Huyền Vũ Doanh và Hắc Đao Doanh trú đóng gần kinh kỳ nếu không có điều lệnh của Binh Bộ, ngay cả đại doanh cũng không thể tùy tiện rời đi, càng không cần nói tiến vào trong thành. Thế nhưng gần kinh thành ngoại trừ hai nhóm binh mã kia, không có khả năng có binh mã thứ ba xuất hiện.
Trú quân địa phương, không có ý chỉ của triều đình, một khi tiến vào cảnh nội kinh kỳ, giống như là mưu phản.
Bất kỳ một đội binh mã nào tới gần kinh thành, cũng không thể lặng yên không tiếng động. Một khi dịch trạm ven đường phát hiện có số lượng lớn binh mã xuất hiện, chắc chắn sẽ lập tức cấp báo cho kinh thành. Cho nên một đội binh mã muốn lặng yên không tiếng động tới gần kinh thành là không có khả năng.
Quan trọng nhất chính là, kinh thành có ba ngàn tướng sĩ Hổ Thần Doanh, đây đều là binh mã tinh nhuệ, đóng giữ các cửa kinh thành. Dù cho có binh mã tới dưới thành, có Hổ Thần Doanh phòng thủ cửa thành, binh mã bên ngoài tuyệt đối không thể vào thành.
Kinh thành Kiến Nghiệp là quốc đô của Sở quốc, tường thành vừa cao vừa dày, dù cho đối phương có vũ khí công thành, muốn phá thành dễ dàng là si tâm vọng tưởng.
Thời Thái Tông Hoàng đế đã từng nhiều lần tăng chiều cao và độ dày cho tường thành Kiến Nghiệp. Thời Tiên Hoàng đế, cũng sửa chữa lần thứ hai. Thậm chí Tiên Hoàng đế từng tự mình leo lên đầu tường, nhìn tường thành tường đồng vách sắt, từng nói cho dù có mười vạn đại quân tới dưới thành, với độ dày phòng vệ của kinh thành Kiến Nghiệp, cho dù một năm kẻ địch cũng không thể công phá.
Nhưng giờ phút này dưới tình huống Binh Bộ Thượng Thư như mình không hề biết gì, có binh mã vào thành từ các cửa, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng.
Y vẫn hoài nghi tin tức này không đúng, liền phân phó:
- Tranh thủ thời gian phái người tới, tìm hiểu một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Binh mã vào thành, Tề Ninh đang ở trong cung đương nhiên không nhận được tin tức ngay lập tức. Nhìn Khúc Tiểu Thương thoi thóp, tâm tình Tề Ninh phức tạp.
Lúc trước Khúc Tiểu Thương dứt khoát tập sát Hiên Viên Phá, nếu không phải Xích Đan Mị ra tay cứu giúp, chỉ sợ mình cũng sẽ chết trong tay người này.
Hắn vốn cho rằng Khúc Tiểu Thương vì Tước vị Thần Hầu mà không từ thủ đoạn, nhưng hôm nay rốt cuộc hiểu được, Khúc Tiểu Thương làm ra hết thảy đều chỉ vì có thể cứu Hoàng thượng.
Hắn không có cách nào phán đoán hành vi của Khúc Tiểu Thương là thiện hay ác, cảm thấy hơi thở Khúc Tiểu Thương yếu ớt, trong lòng biết Quỷ Vương quả thực đả thương nặng Khúc Tiểu Thương. Nếu Đường Nặc ở đây lúc này, có lẽ Khúc Tiểu Thương còn có thể thoát chết. Nhưng Đường Nặc ở ngoài cung xa, coi như hiện giờ mang theo Khúc Tiểu Thương rời cung, cũng chưa chắc tới kịp.
- Hoàng thượng… không ở trong cung!
Khúc Tiểu Thương ho khan nói:
- Tiêu Thiệu Tông… Tiêu Thiệu Tông đã không ở trong cung, tuyệt đối sẽ… sẽ không để Hoàng thượng ở lại trong cung… !
Tề Ninh cảm thấy run lên.
Câu này của Khúc Tiểu Thương nhắc nhở hắn.
Quỷ Vương nói Tiêu Thiệu Tông đã không còn ở trong hoàng cung, rất có thể đây là sự thật. Nếu như thực sự như thế, Tiêu Thiệu Tông đương nhiên sẽ không để Hoàng đế ở lại trong cung giao cho Tề Ninh.
Hiện giờ Tiêu Thiệu Tông có thể nắm quyền lớn, cũng không phải Tiêu Thiệu Tông có thực lực như thế, mà là người này vẫn lợi dụng danh nghĩa Hoàng đế gây sóng gió. Cũng chính vì như thế, Tiêu Thiệu Tông nhất định phải luôn nắm Hoàng đế trong tay. Nếu không một khi Hoàng đế thoát khỏi tay Tiêu Thiệu Tông, chỉ cần lộ mặt trước văn võ bá quan, tất cả bố trí của Tiêu Thiệu Tông trước đó đều sẽ nước chảy biển Đông.
Đối với Tiêu Thiệu Tông mà nói, giết Hoàng đế đương nhiên là thủ đoạn đơn giản nhất. Chỉ cần Hoàng đế vừa chết, sẽ không ai có thể rung chuyển quyền thế trước mắt của Tiêu Thiệu Tông.
Thế nhưng giống như lời Hướng Thiên Bi nói, Tiêu Thiệu Tông khổ tâm mưu đồ nhiều năm, thật vất vả đi tới bước đường hiện giờ, vở kịch này Tiêu Thiệu Tông cần người xem, mà người xem duy nhất của gã chính là Hoàng đế.
Tiêu Thiệu Tông cần Hoàng đế tận mắt nhìn thấy, hoàng vị mà gã tự nhận nên thuộc về gã sẽ do gã tự mình cướp lại.
Cho nên trước khi gã đăng cơ, tuyệt đối không tùy tiện ra tay với Hoàng đế.
- Hoàng thượng sẽ ở nơi nào?
Tề Ninh lập tức hỏi.
Khúc Tiểu Thương lắc đầu, ho khan càng thêm kịch liệt, dường như muốn xích lại gần bên tai Tề Ninh. Tề Ninh nhìn ra tâm tư của gã, đưa tai gần tới. Khúc Tiểu Thương nói nhỏ hai câu, Tề Ninh chấn động toàn thân, sắc mặt biến đổi. Nhưng lúc này, Tề ninh lại cảm thấy cánh tay trầm xuống, cánh tay Khúc Tiểu Thương rủ xuống, gã đã chết.
Tề Ninh đưa tay vuốt hai mắt Khúc Tiểu Thương khép lại, nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn đứng dậy, ám vệ còn sót lại không nhiều lập tức đề phòng, nắm chặt đại đao trong tay. Tề Ninh liếc đám người một chút, cười lạnh nói:
- Các ngươi là thị vệ trong cung, phụ trách bảo hộ cho sự an nguy của Hoàng thượng. Nhưng các ngươi lại bị phản nghịch thúc đẩy, hiện giờ còn chưa rõ sao?
Đám ám vệ nhìn nhau, mấy câu nói của Quỷ Vương trước khi chết đã khiến ám vệ nổi lòng hoài nghi, nhưng rốt cuộc là tình huống gì, đám người này vẫn không biết gì cả.
- Trong cung có bao nhiêu thị vệ?
Tề Ninh trầm giọng hỏi.
Đám người không nói chuyện. Tề Ninh tới gần một người trong số đó, giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi nói đi!
Người kia bị Tề Ninh nhìn chằm chằm, lại không tự chủ được nói:
- Không… không biết. Ám vệ trong cung phân tán các nơi trong cung, rốt cuộc có bao nhiêu người, chúng… chúng ta cũng không biết.
Tề Ninh nghĩ thầm ám vệ trong cung vốn là cái bóng, Hướng Thiên Bi có lẽ biết được có bao nhiêu người, nhưng những ám vệ bình thường này xem ra quả thực không rõ ràng lắm.
Đúng lúc này, Tề Ninh bỗng nhiên nghe thấy phía bắc truyền đến tiếng hỗn loạn. Hắn nhíu mày, nhìn lướt qua chung quanh, thấy những người khác không có phản ứng, trong lòng biết nội lực của mình thâm hậu, cho nên thính tai kinh người. Âm thanh truyền đến từ phía bắc sợ rằng chỉ mình nghe được. Tiếng ồn ào kia kèm theo tiếng kêu la khóc lóc, hỗn loạn khác thường. Hắn biết chuyện có kỳ quặc, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người đi theo ta!
Hắn không do dự, nhanh chóng tiến về phía bắc. Những người hắn mang tới nhanh chóng đuổi theo. Những người khác thấy thế, nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.
Tề Ninh tiến thẳng về phía bắc, con đường trong cung giao thoa, nội cung này hắn đã tới hai lần, nhưng không đi lại chung quanh, cho nên vẫn chưa quen thuộc, chỉ là lần qua theo tiếng hỗn loạn kia.
Bước chân của hắn nhanh chóng, đám người sau lưng nhanh chóng bị ném phía sau. Tới bên một cung điện, nhìn thấy một đám bóng đen đang chạy về bên này, bóng người nhấp nhô, hỗn loạn khác thường, xen lẫn tiếng la khóc. Tề Ninh tiến tới, thấy được mười mấy thái giám cung nữ đang hỗn loạn, hắn rùng mình, quát lớn:
- Tất cả dừng lại!
Nhưng những người này đều thất kinh, không để ý tới tiếng quát của Tề Ninh. Thậm chí có người chạy thẳng qua bên người Tề Ninh, người nào cũng chật vật không chịu nổi, giống như có yêu quái đuổi theo phía sau.
Tề Ninh vươn tay tóm lấy cánh tay một người trong đó, người kia muốn tránh thoát, nhưng tay Tề Ninh như vòng sắt, người kia không thoát được. Người kia ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, bối rối nói:
- Chạy mau, chạy mau, loạn binh giết vào cung… !
- Loạn binh?
- Là… Là Võ Lâm quân.
Thái giám vội la lên :
- Họ vọt vào nội cung, đó... đó là muốn tạo phản.
Tề Ninh hơi biến sắc. Hắn đương nhiên biết được, mặc dù Võ Lâm Doanh cảnh vệ hoàng thành, nhưng nội cung lại là cấm địa, cho dù là Võ Lâm quân cũng không thể đi vào nội cung nửa bước. Hiện giờ binh tướng Võ Lâm Doanh lại xông vào nội cung, đương nhiên không phải bình thường, cũng khó trách những cung nữ thái giám này thất kinh.
Lúc này ám vệ đi theo phía sau cũng tiến lên. Tề Ninh quay đầu hỏi một ám vệ:
- Có phải các Quý Nhân trong cung đều có người thủ vệ?
Người kia gật đầu nói:
- Ở gần các Quý Nhân đều sắp xếp người thủ vệ.
Đám cung nữ thái giám đáng thương tứ tán như châu chấu. Tề Ninh dẫn theo đám người lại xông về phía bắc, ven đường đều là cung nữ thái giám hoảng sợ chạy trốn về phía này. Hắn lập tức nhìn thấy phía trước xuất hiện hơn mười tên binh sĩ mang giáp, chính là trang phục Võ Lâm Doanh. Liền nghe một người lớn tiếng nói:
- Phản tặc Tề Ninh trốn vào cung hành thích Hoàng thượng, cần phải chém giết người này ngay tại chỗ. Thống lĩnh đại nhân có lệnh, ai có thể lấy được đầu người trên cổ Tề Ninh, thưởng ngàn lượng!
Lúc này Tề Ninh hiểu được, Võ Lâm Doanh xông vào nội cung, chính là hướng về mình.
Tiêu Thiệu Tông đương nhiên biết Tề Ninh lẩn vào trong cung, nên điều động Võ Lâm Doanh vọt thẳng vào nội cung.
Lúc này Tề Ninh rốt cuộc hiểu được tại sao Diễm Ma và Quỷ Vương lại nói hoàng cung này chính là một cạm bẫy được bố trí sẵn. Tiêu Thiệu Tông đoán Tề Ninh sẽ lẩn vào cung, nên chờ sau khi Tề Ninh vào cung, lập tức cài cái mũ hành thích Hoàng thượng cho Tề Ninh, lại nhanh chóng điều động Võ Lâm quân tới vây giết.
Tề Ninh đang suy nghĩ có nên đối mặt chính diện với những Võ Lâm quân này, lại nghe có người cao giọng hỏi:
- Các ngươi là người nào? Ai cũng không được động đậy.
Tề Ninh nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một đám Võ Lâm quân đột nhiên xuất hiện, lại còn phát hiện người bên mình. Dù sao một đám người đi theo phía sau hắn, mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị Võ Lâm quân phát hiện.
Người kia vừa hô, một đội Võ Lâm quân khác cũng nhìn thấy, hai đội nhân mã lập tức cùng nhau xông lại.
Tề Ninh đứng vững bất động, đám ám vệ sau lưng nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Những ám vệ này đã cảm thấy chuyện không thích hợp, vị Hộ Quốc Công này chưa hẳn thực sự phản nghịch. Thế nhưng giờ phút này Võ Lâm quân đã giết vào cung tìm Tề ninh, họ thực sự không biết nên trợ giúp Võ Lâm quân bắt Tề ninh, hay giúp Tề Ninh đối địch Võ Lâm quân.
?
Võ Lâm Vệ cùng nhau tiến lên, vây đám người Tề Ninh lại.
Tề Ninh và mấy tên thủ hạ đều mặc y phục dạ hành, vừa nhìn đã thấy có vấn đề lớn. Trái lại trang phục đám ám vệ trong cung kia đặc biệt, đều là người trong cung, nhất thời Võ Lâm Vệ không đoán được thân phận của đám người Tề Ninh, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ vây đám người lại. Có người thả tín hiệu ra, gọi đồng bạn gần đó tới chi viện.
Tề Ninh nhìn lướt qua, trong lòng hắn biết năng lực của những Võ Lâm Vệ này, không có khả năng tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với mình. Một khi ra tay, đơn giản là tăng thêm một vài thi thể mà thôi. Quan trọng nhất chính là nếu như mình thực sự ra tay với Võ Lâm Vệ, vậy thì tội danh vào cung hành thích kia sẽ hoàn toàn vững vàng rồi.
- Trì Phượng Điển ở đâu?
Tề Ninh lạnh nhạt hỏi:
- Bảo hắn tới gặp ta!
Hắn gọi thẳng tên Thống lĩnh Võ Lâm Doanh, càng khiến đám Võ Lâm Vệ giật mình. Đám người này không nhìn ra thân phận Tề Ninh cao hay thấp, có người trầm giọng hỏi:
- Ngươi là người phương nào
Lại nghe có người thất thanh nói:
- Hắn… hắn chính là Tề Ninh!
Tề Ninh cười nhạt một tiếng, nói:
- Không sai, ta chính là Tề Ninh!
Lời vừa nói ra, đám Võ Lâm Vệ lập tức kinh hô. Có người không kìm được lui về phía sau, giống như người trước mắt này chính là quái vật. Còn có người hét lớn:
- Thích khách ở đây, ở đây!
Võ Lâm Vệ xông vào trong cung, mục đích chính là bắt Tề Ninh. Các đội Võ Lâm Vệ tìm kiếm trong cung, nghe được tiếng la bên này, đám Võ Lâm Vệ gần đó nhanh chóng xông tới nơi này. Chỉ trong chốc lát, hơn trăm tên Võ Lâm Vệ đã vây quanh nơi này.
Tề Ninh lại bình thản, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Một tên Giáo Úy Võ Lâm Vệ nắm chặt đao trong tay, trầm giọng nói:
- Thống lĩnh có lệnh, Tề Ninh vào cung hành thích, người lấy được thủ cấp, thưởng tiền… !
- Ai dám?
Lời còn chưa dứt, Tề Ninh đã lạnh băng nói. Mặc dù giọng nói của hắn không lớn, nhưng sát ý bừng bừng. Đám Võ Lâm Vệ bị khí thế thong dong lạnh lùng của Tề Ninh chấn nhiếp, nhất thời quả thực không dám xông về phía trước.
- Đi gọi Trì Phượng Điển.
Tề Ninh nói:
- Ta chờ hắn ở nơi này!
Mấy tên Giáo Úy Võ Lâm nhìn nhau. Một người trong số đó gật đầu, lập tức có hai người nhanh chóng lui ra, chạy đi như bay.
Lúc trước Trì Phượng Điển mang theo ba trăm Võ Lâm Vệ tới huyện thành Hội Trạch, muốn tru sát Tề Ninh, nhưng lại tổn thất nặng nề, mấy chục người bị giết. Trong số đám Võ Lâm Vệ chung quanh, có binh tướng tham dự vây giết Tề Ninh ngày đó. Họ từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tề Ninh. Ba trăm Võ Lâm Vệ vây giết Tề Ninh lúc trước cũng không chiếm được chỗ tốt nào, hiện giờ chẳng qua chừng một trăm người, vả lại bên cạnh Tề Ninh còn có tùy tùng, thực sự chém giết, quả thực không có chỗ tốt.
Thần sắc đám Võ Lâm Vệ khác nhau, có người nhìn chằm chằm, đó là người chưa được chứng kiến thủ đoạn của Tề Ninh. Cũng có người lộ vẻ hoảng sợ trong mắt, đó là nhớ tới cảnh tượng Tề Ninh đại sát tứ phương không lâu trước đây.
Tề Ninh không hành động thiếu suy nghĩ, Võ Lâm Vệ chạy tới chi viện nơi này ngày càng nhiều. Sau một lát, không ngờ có tới mấy trăm người, vây đám người Tề Ninh chặt như nêm cối.
Số lượng ám vệ không nhiều sắc mặt đều nghiêm túc.
Chức trách của ám vệ chính là ứng phó hết thảy người nào tự tiện vào nội cung, mặc kệ đối phương từ đâu tới, chỉ cần không có chiếu lệnh của Hoàng đế, tiến vào nội cung tức là mưu phản, ám vệ có chức vụ tru sát phản nghịch. Những Võ Lâm Vệ này tiến vào nội cung, còn không lấy ra chiếu lệnh của Hoàng đế, giống như là tự tiện vào cung.
Những ám vệ này giao lưu với nhau bằng ánh mắt, cũng đã quyết định chủ ý. Nếu chờ một lát Thống lĩnh Võ Lâm Vệ Trì Phượng Điển không lấy ra được chiếu lệnh hạ chỉ Võ Lâm Vệ vào nội cung của Hoàng đế, đó chính là mưu phản. Dù đối phương người đông thế mạnh, cũng chỉ có thể cùng tiến cùng lui với Tề Ninh. Thế nhưng nếu Trì Phượng Điển thực sự lấy ra được chiếu lệnh, đó chính là phụng chỉ làm việc, đương nhiên phải giúp đỡ Võ Lâm Vệ bắt Tề Ninh.
Tề Ninh cũng không chờ quá lâu.
Đi vào cung lần này chính là do Trì Phượng Điển tự mình dẫn đội. Ngoại trừ giữ lại binh sĩ thủ vệ các cửa hoàng thành, các Võ Lâm Vệ khác gần như đều được điều vào cung.
Trì Phượng Điển biết được sự lợi hại của Tề Ninh, nếu binh lực không đủ, giống như chịu chết trước mặt Tề Ninh.
Trì Phượng Điển mặc giáp trụ, bước nhanh tới dưới sự vây quanh của thuộc cấp. Nhìn thấy Thống lĩnh đại nhân xuất hiện, Võ Lâm Vệ lập tức nhường ra một con đường. Thế nhưng Trì Phượng Điển không tới quá gần Tề Ninh, dừng lại cách khoảng bảy tám bước, nhìn chằm chằm Tề Ninh, thần sắc lạnh lùng, cũng không nói nhiều, lấy một đạo chiếu thư trong ngực, mở ra cao giọng nói:
- Hoàng đế chiếu viết: Tề Ninh cấu kết địch quốc, mưu đồ tự lập, tâm tư đáng chết. Hôm nay hắn vào cung ý đồ hành thích, tà tâm rõ rành rành. Chiếu lệnh tướng sĩ các Bộ Đại Sở ta tru sát nghịch tặc, khâm thử!
Ám vệ sau lưng Tề Ninh nghe được Trì Phượng Điển tuyên chiếu, lập tức chậm rãi lui lại, kéo dài khoảng cách với Tề Ninh.
Tề Ninh mặt không đổi sắc, thậm chí miệng mỉm cười, hỏi:
- Trì Phượng Điển, Hoàng thượng ở đâu?
Trì Phượng Điển thu hồi chiếu thư, cười lạnh nói:
- Ngươi đầu hàng địch phản quốc, còn mặt mũi nào đi gặp Hoàng thượng? Tề Ninh, Hoàng thượng khoan hậu, có ý chỉ khác, nếu ngươi bỏ khí giới tự trói, có thể khoan thứ Tề gia, sẽ không liên lụy người nhà của ngươi, nếu không… !
- Không cần phải vội vàng.
Tề Ninh nhìn chằm chằm Trì Phượng Điển:
- Ta hỏi ngươi, đạo ý chỉ này của ngươi, là Hoàng thượng tự tay giao cho ngươi sao Còn có, ngươi nói Hoàng thượng có ý chỉ khác, là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ với ngươi sao?
Trì Phượng Điển một tay nắm chặt chuôi bội đao bên hông, lạnh lùng nói:
- Vậy có gì khác biệt?
- Có phải ý chỉ của Hoàng thượng thật hay không, ta muốn biết rõ ràng.
Tề Ninh thản nhiên nói.
Trì Phượng Điển hừ lạnh một tiếng, nói:
- Là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ với ta.
Tề Ninh nhìn chằm chằm Trì Phượng Điển, không nói gì. Trì Phượng Điển lạnh lùng nói:
- Tề Ninh, ngươi còn không bỏ khí giới tự trói sao
Tề Ninh rốt cuộc thở dài nói:
- Trì Phượng Điển, ta vốn cho rằng ngươi cũng bị người khác lừa gạt, luôn mơ mơ màng màng. Hiện giờ xem ra thực sự không phải như thế, ngươi phản bội Hoàng thượng, phản bội Đại Sở.
Khóe mắt Trì Phượng Điển hơi nháy. Tề Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt gã nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể hoàn toàn tỉnh ngộ lấy công chuộc tội, sau này ta có thể cầu tình với Hoàng thượng cho ngươi. Nếu không… !
Đôi mắt hắn lạnh lùng:
- Hôm nay ta sẽ phải trừ gian cho nước!
Đám người chung quanh nghe vậy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mấy trăm Võ Lâm Vệ vây quanh người này, lại có càng nhiều Võ Lâm Vệ đang tới chi viện nơi này, cho dù võ công người này có lợi hại hơn nữa, thế nhưng bị mấy trăm tên Võ Lâm Vệ vây khốn thâm cung, đó là chắp cánh cũng không thể bay được.
Rõ ràng cùng đường mạt lộ, nhưng Tề Ninh vẫn còn dõng dạc ở nơi này, nói muốn cho Trì Phượng Điển một cơ hội. Rất nhiều binh sĩ nghĩ thầm có phải Tề Ninh sợ hãi nên hồ đồ rồi hay không?
Trì Phượng Điển dường như cũng cảm thấy Tề Ninh nói khoác mà không biết ngượng, gã cười nói:
- Lần trước để ngươi chạy trốn, hôm nay nếu ngươi còn muốn trở về từ cõi chết, đó chính là suy nghĩ hão huyền, Tề Ninh, ngươi… !
Gã còn chưa nói xong, đã thấy Tề Ninh chậm rãi nâng một tay lên. Chung quanh có binh sĩ giơ đuốc, tất cả mọi người thấy rõ ràng, ngón tay cái và ngón trỏ của Tề Ninh kẹp một thứ, dưới ánh lửa, ánh bạc lóng lánh, đó là một trang sức hình kiếm màu bạc, nhỏ nhắn tinh xảo.
Đám binh sĩ nhìn nhau, thực sự không hiểu rõ Tề Ninh đang muốn làm gì.
Trì Phượng Điển nhìn chằm chằm Ngân Kiếm trong tay Tề Ninh, đôi mắt mờ mịt, hiển nhiên không hiểu Tề Ninh có ý gì. Gã cau mày nói:
- Tề Ninh, ngươi làm cái quái gì vậy?
- Trì Phượng Điển phản quốc, ai có thể giết hắn?
Tề Ninh lạnh lùng nói.
Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, Trì Phượng Điển khẽ giật mình, sau đó cười nói:
- Ngươi muốn dựa vào món đồ trang sức này để giết ta sao?
- Ai có thể giết hắn!
Tề Ninh lại hô một tiếng chói tai.
Đúng lúc này, liền nghe một giọng nói lạnh lùng:
- Để ta giết hắn!
Giọng nói này xuất hiện cực kỳ đột nhiên. Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy trong số thuộc cấp đằng sau có một bóng người đột nhiên xông lên như báo săn, đại đao trong tay đã sớm rời vỏ. Trì Phượng Điển đã cảm giác được kình phong chợt nổi lên sau lưng, nhưng hiển nhiên không nghĩ tới trong số thuộc cấp của mình lại có người xuống tay với mình. Gã thình lĩnh quay người, còn chưa thấy rõ người tới, ánh đao lướt qua, một cái đầu người đã bay lên, đao kia chém thủ cấp Trì Phượng Điển cực kỳ dứt khoát, không chút do dự, ra tay quả quyết tàn nhẫn.
Đầu người bay ra, thân thể Trì Phượng Điển vẫn đứng thẳng, chỗ đầu bị chém máu tươi phun ra như suối. Biến cố này quả nhiên không thể tưởng tượng được. Đám người chung quanh lập tức ngẩn người, không ai động đậy chút nào.
Tề Ninh thấy có người ra đao chém Trì Phượng Điển, trái tim rốt cuộc buông lỏng.
Hắn để người tìm Trì Phượng Điển tới, đã chuẩn bị sẵn sử dụng Ngân Kiếm. Năm đó Tiên đế ban Ngân Kiếm cho Hướng Thiên Bi, nói sắp xếp sát chiêu bên người Trì Phượng Điển. Chỉ cần Ngân Kiếm xuất hiện, hỏi một câu ai có thể giết gã ngay trước mặt Trì Phượng Điển, nếu sát chiêu kia ở bên cạnh, chắc chắn sẽ liều lĩnh ra tay.
Tề Ninh không có cách nào xác định hai người Tiên đế sắp xếp có đi theo bên người Trì Phượng Điển tối hay hay không. Nhìn thấy Trì Phượng Điển mang theo rất nhiều thuộc cấp tới, hắn có chút hi vọng.
Hắn lấy Ngân Kiếm ra, quát hỏi, quả nhiên có người ra tay, lúc này mới xác định Ngân Kiếm quả nhiên là diệu chiêu mà Tiên đế phòng ngừa chu đáo.
Sau khi kinh ngạc một hồi, liền nghe loang choang một trận. Rất nhiều thủ hạ thuộc cấp của Trì Phượng Điển đã vây quanh sát thủ kia, lưỡi đao nhắm ngay người kia. Có người quát lớn:
- Dư Biệt Cổ, ngươi… ngươi muốn tạo phản sao?
Người ra tay chém giết Trì Phượng Điển tuổi hơn bốn mươi, xem giáp trụ chính là một Giáo Úy Võ Lâm.
Võ Lâm Doanh thiết lập một Thống lĩnh, ba Phó Thống lĩnh, mười hai tên Giáo Úy khác. Giáo Úy trong Võ Lâm Doanh không tính là tướng lãnh cao cấp gì, chỉ là chưa ai từng nghĩ tới một Giáo Úy Võ Lâm không quá thu hút lại dám ra tay chém giết Thống lĩnh đại nhân. Càng khiến không ít người giật mình chính là, Dư Biệt Cổ này xưa nay lão luyện thành thục, làm người khiêm tốn, bình thường không nói nhiều, nhưng làm việc lại lão luyện, rất được Trì Phượng Điển coi trọng.
Lúc trước Ngô Đạt Lâm còn ở Võ Lâm Doanh, người duy nhất có thể cản tay Trì Phượng Điển. Trong mười hai tên Giáo Úy, có mấy người đều là thân tín của Ngô Đạt Lâm. Khi đó Dư Biệt Cổ lại luôn trung thành với Trì Phượng Điển, được coi là thuộc cấp tâm phúc của Trì Phượng Điển. Sau đó Ngô Đạt Lâm bị điều khỏi Hắc Lân Doanh, Trì Phượng Điển liền một lời chắc chín tại Võ Lâm Doanh. Lúc ấy không ít người cảm thấy rất có thể Trì Phượng Điển sẽ đề bạt Dư Biệt Cổ thay thế vị trí Phó Thống lĩnh sau khi Ngô Đạt Lâm rời đi. Mặc dù sau đó có người khác thay thế, nhưng trong Võ Lâm Doanh, ai cũng không dám coi thường Dư Biệt Cổ.
Ai có thể nghĩ tới, Dư Biệt Cổ vẫn luôn được Trì Phượng Điển tín nhiệm, hôm nay lại ra tay chém giết Trì Phượng Điển.
Người này điên rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận