Cẩm Y Xuân Thu

Chương 806: Mệnh huyền nhất tuyến

Bóng đêm yên tĩnh, trong doanh địa hoàn toàn yên tĩnh. Dù sao Hoàng đế ngay ở bên người, hơn nữa còn đang sao chép kinh Phật, quần thần đương nhiên không dám phát ra tiếng vang kinh động đến Hoàng đế bệ hạ vào lúc này.
Sau khi ăn cơm tối, Tề Ninh tự tại luyện công trong trướng.
Từ khi nhận được Hướng Bách Ảnh chỉ điểm pháp môn vận khí, phàm là có thời gian rảnh rỗi, Tề Ninh sẽ điều khí vận tức. Qua mỗi lần điều khí vận tức, toàn thân cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tinh thần toàn thân hơn nhiều, Tề Ninh biết điều này có lợi rất lớn đối với cơ thể.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc mới bắt đầu, mặc dù Tề Ninh cảm thấy rõ ràng chân khí hàn băng tồn tại trong đan điền của mình. Nhưng trừ khi thân thể chịu ngoại lực đột kích cỗ chân khí hàn băng kia sẽ tự động xuyên qua kinh mạch, bình thường hắn muốn điều khí vận tức cỗ chân khí hàn băng kia lại không thể dùng được.
Cỗ chân khí hàn băng kia tựa như một tồn tại độc lập trong cơ thể hắn, không bị hắn chi phối, chỉ khi thân thể hắn gặp phải khốn cảnh mới chủ động hỗ trợ.
Nhưng hai lần gần đây, Tề Ninh lại mơ hồ cảm thấy lúc hắn vận khí, dường như có thể rút ra một tia trong cỗ chân khí hàn băng kia lưu chuyển trong kinh mạch cơ thể. Mặc dù chân khí hàn băng còn chưa thể bị hắn hoàn toàn chi phối, nhưng dường như đã bắt đầu có dấu hiệu có thể điều khiển được chân khí kia.
Chỉ là nếu không điều vận chân khí hàn băng thì thôi, một khi điều vận, dù chỉ là một tia chân khí hàn băng di chuyển trong kinh mạch, toàn thân vô cùng lạnh lẽo. Hiện giờ đang lúc mùa hè, thế nhưng điều tức nội lực lại giống như thân thể ở trong mùa đông khắc nghiệt, toàn thân hơi lạnh bức người.
Tề Ninh không nhịn được suy nghĩ trong lòng, nếu như cỗ chân khí hàn băng trong đan điền kia bị hắn điều động toàn bộ, di chuyển trong kinh mạch của hắn, vậy chắc chắn hàn ý gấp bội, hắn chưa chắc đã chịu đựng nổi. Trái lại hắn miễn cưỡng vận chuyển một tia hàn khí, có thể nằm trong phạm vi chịu đựng của bản thân.
Hắn không nhịn được nghĩ đến, hẳn là cỗ chân khí hàn băng kia biết được tình trạng cơ thể của mình, hiểu được điều vận chân khí sẽ mang đến tổn thương cho mình, cho nên chỉ để mình điều vận ra một tia. Nếu đúng như vậy, việc này thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua Tề Ninh cũng hiểu được, từ sau khi trong thân thể có cỗ chân khí hàn băng này, cỗ chân khí này cũng không gây ra bất kỳ tổn thương nào với hắn. Trái lại vào thời điểm quan trọng, cỗ chân khí này thường sẽ phát ra uy lực cường đại, trợ giúp hắn vượt qua khó khăn. Ít nhất nhìn từ trước mắt, cỗ chân khí hàn băng không rõ lai lịch này là bạn không phải địch.
Ban đầu đạt được cỗ chân khí này cực kỳ đột nhiên, đến giờ Tề Ninh cũng không rõ ràng hắn rốt cuộc có được từ đâu.
Chờ đến lúc thu công, trong doanh địa vạn vật yên lặng. Tề Ninh nghĩ đến ngày mai còn có đại điển tế tự, cũng không phải nhất thời có thể kết thúc, hắn cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Đang chuẩn bị ngủ, hắn chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thành:
- Hầu gia, mạt tướng Trì Phượng Điển, không biết Hầu gia đã ngủ chưa?
Tề Ninh hơi kinh ngạc.
Hắn nghĩ thầm Trì Phượng Điển bỗng nhiên tới tìm mình làm gì.
Hắn sửa sang lại quần áo, rời khỏi trướng, nhìn thấy Trì Phượng Điển mặc áo giáp đang đứng ngoài trướng. Nhìn thấy Tề Ninh đi ra, Trì Phượng Điển lập tức chắp tay, nở nụ cười nói:
- Quấy nhiễu Hầu gia rồi.
Tề Ninh hỏi:
- Trì Thống lĩnh có việc gì vậy?
- Hầu gia, phía phủ Cẩm Y Hầu có người tìm đến, nói có việc gấp cần bẩm báo Hầu gia.
Trì Phượng Điển nói:
- Chẳng qua trọng địa hành dinh của Thánh thượng, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện tiến vào. Mạt tướng cả gan không cho hắn tiến vào, chẳng qua hắn công bố đêm nay nhất định phải gặp được Hầu gia. Mạt tướng suy nghĩ một chút, mới tới bẩm báo với Hầu gia.
- Ồ?
Tề Ninh hỏi:
- Người ở nơi nào?
Trì Phượng Điển chỉ về phía đông, nói:
- Đang ở đằng kia không xa.
Tề Ninh nói:
- Làm phiền Trì Thống lĩnh rồi.
Hắn liền đi qua bên kia. Trì Phượng Điển đi theo bên cạnh.
Rời khỏi doanh địa, đi thêm một đoạn đường, liền trông thấy một người dắt một con ngựa trên đường phía trước mặt, chờ ngay bên kia, bên cạnh còn có mấy tên tinh binh Võ Lâm cầm mâu thủ vệ.
Tề Ninh tiến tới, nhìn ra là Tề Phong. Tề Phong cũng thấy Tề Ninh, bước nhanh về phía trước, chắp tay nói:
- Hầu gia!
- Tề Phong, sao ngươi lại tới đây?
Tề Ninh cau mày nói:
- Trì Thống lĩnh nói phía Hầu phủ có việc gấp?
Tề Phong vội nói:
- Hầu gia, là Tam phu nhân có việc gấp muốn tìm Hầu gia, nói liên quan rất lớn, xin Hầu gia cần phải về phủ ngay trong đêm nay.
Tề Ninh nói:
- Tam nương tìm ta có việc gấp?
Có biết là việc gấp gì không?
- Tâm phu nhân không có nói, hiện giờ đang chờ trong phủ.
Tề Phong nói:
- Hầu gia, Tam phu nhân cực kỳ lo lắng, xem ra Hầu gia nhất định phải về một chuyến.
Tề Ninh quay đầu nhìn về phía Trì Phượng Điển. Trì Phượng Điển chắp tay một cái, cũng không nói chuyện. Tề Ninh do dự một chút, mới hỏi:
- Trì Thống lĩnh, lúc này ta đột nhiên về kinh, phải chăng không hợp lễ chế?
- Mạt tướng cũng không biết nên nói thế nào.
Trì Phượng Điển cung kính:
- Chỉ là tối nay dù thế nào cũng không thể quấy nhiễu Hoàng thượng. Dù Hầu gia có về kinh hay không, đều không tiện tấu bẩm Hoàng thượng.
Tề Ninh suy nghĩ một chút mới nói:
- Từ nơi này về kinh không hơn trăm dặm, đại điển tế tự bắt đầu vào giờ thìn ngày mai, trong đó còn một khoảng thời gian. Hiện giờ ta lập tức trở về, sẽ trở lại trước đại điển tế tự ngày mai.
Trì Phượng Điển chỉ chắp tay, cũng không nói nhiều.
Trong lòng Tề Ninh biết Trì Phượng Điển sẽ không đắc tội cản trở mình rời đi. Dù sao chức trách chủ yếu của Trì Phượng Điển là thủ vệ an nguy của Hoàng đế và quần thần. Đường đường Hầu tước đế quốc muốn rời đi, cũng không phải gã có thể ngăn cản.
Hắn không nói nhảm, để Tề Phong chờ đợi, tự mình đi cưỡi ngựa của mình tới, lúc này mới nói với Trì Phượng Điển:
- Nếu có người hỏi, thì nói trong phủ có việc gấp, bản Hầu đi nhanh rồi về, sẽ không chậm trễ đại điển tế tự.
- Hầu gia chờ một chút, mạt tướng lập tức phân phối người hộ vệ Hầu gia về kinh.
Trì Phượng Điển cung kính nói.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Không cần.
Không đợi Trì Phượng Điển nhiều lời, hắn lắc dây cương một cái, tuấn mã như mũi tên phi thẳng về phía kinh thành.
Tề Phong đã lên ngựa từ lâu, theo sát rời đi.
Trì Phượng Điển nghe tiếng vó ngựa, nhìn bóng người Tề Ninh còn chưa tiến vào bóng tối, đôi mắt hơi nheo lại.
Tề Ninh phóng ngựa lao vùn vụt, phi ra ngoài khoảng mười dặm, mới thả chậm tốc độ ngựa. Lúc này Tề Phong cũng đã tiến đến. Tề Ninh liếc Tề Phong một cái nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải người của Cái Bang để ngươi tìm ta?
Sau khi nhìn thấy Tề Phong, hắn đã biết lời Tề Phong nói chỉ là lý do. Thời điểm này, chắc chắn không phải Cố Thanh Hạm có việc gấp muốn tìm mình.
- Hầu gia, người của Quỷ Kim Dương phân đà Cái Bang tìm tới ta.
Tề Phong nghiêm mặt nói:
- Bọn họ vốn định trực tiếp tìm Hầu gia, nhưng biết Hầu gia tùy giá đến Hoàng lăng, họ không cách nào tìm thấy Hầu gia, cho nên mới để ta chạy tới tìm Hầu gia ngay trong đêm. Vị Bạch Đà chủ kia nhắn cho Hầu gia, nói Hôi Ô Nha đã xuất hiện, để ta cần phải bẩm báo Hầu gia.
Tề Ninh run lên, không hỏi nhiều, giục ngựa rời đi.
Tuấn mã lau vùn vụt, đương nhiên không chạy trậm như ban ngày.
Cách cửa thành còn hơn mười dặm, Tề Ninh nghĩ đến ban ngày Trấn Quốc Công Tư Mã Lam dựng lều chữa thương ở ven đường, có lòng chú ý. Thế nhưng mãi đến tận dưới cửa thành, căn bản không nhìn thấy lều vài dựng lâm thời lúc ban ngày, Tư Mã Lam sớm không còn ở ven đường. Lúc này đã là đêm khuya, cửa thành đóng chặt. Tề Ninh ghìm ngựa, nhìn thấy thủ vệ đầu tướng, hô lớn:
- Ta là Cẩm Y Hầu Tề Ninh, nhanh chóng mở cửa.
Có người từ đầu thành vươn đầu nhìn xuống dưới, qua một lúc lâu, cửa thành mới mở cửa nhỏ. Mấy người đi ra từ bên trong, người dẫn đầu đánh giá vài lần, nhìn thấy triều phục của Tề Ninh, hơi hoài nghi nói:
- Ngài… Ngài là Cẩm Y Hầu?
- Nếu ngươi không tin, đi gọi Tiết Linh Phong tới.
Tề Ninh biết binh sĩ thủ thành là người của Hổ Thần Doanh, trầm giọng nói:
- Bản Hầu có việc cần giải quyết, không được chậm trễ.
Mấy người không dám ngăn cản, để Tề Ninh vào thành. Tề Phong nói với Tề Ninh:
- Hàu gia, phía Bạch Đà chủ nói, Hầu gia biết có thể gặp hắn ở nơi nào.
Hoàng đế rời kinh, kinh thành cấm đi lại ban đêm, cho nên lúc này vào thành hoàn toàn yên lặng, ngẫu nhiên có quan binh Hổ Thần Doanh tuần tra trên phố lớn ngõ nhỏ. Tề Ninh đi đường gặp phải mấy đội binh sĩ Hổ Thần Doanh ngăn cản, chẳng qua sau khi làm rõ thân phận, binh sĩ Hổ Thần Doanh lập tức rút lui.
Hắn và Bạch Thánh Hạo đã ước định địa điểm, đi thẳng đến nơi, tung người xuống ngựa, ném dây cương cho Tề Phong, đi qua gõ cửa. Cửa phòng mở ra, Bạch Thánh Hạo ở sau cửa, trông thấy Tề Ninh tới, cũng không nói nhiều, lách mình để Tề Ninh vào nhà. Chờ sau khi Tề Ninh vào nhà, gã lập tức đóng cửa lại, Tề Phong cũng bị ngăn ngoài cửa.
Bạch Thánh Hạo dẫn Tề Ninh đi ra phía sau, tới hậu đường, Tề Ninh liền trông thấy mấy tên ăn mày cầm gậy gỗ canh giữ trước cửa một căn phòng. Nhìn thấy Bạch Thánh Hạo tới, chúng cái lập tức tách ra. Bạch Thánh Hạo tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ra hiệu Tề Ninh đi vào. Tề Ninh vào phòng, thấy chính giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ cổ xưa, trên bàn đặt một ngọn đèn dầu, trên vách tường ở góc treo hai ngọn đèn, ba ngọn đèn dầu cũng đủ khiến trong phòng sáng tỏ mười phần.
Dưới ngọn đèn ở góc phòng đặt một chiếc giường, lúc này một lão khất cái đang đứng khom lưng bên giường. Tề Ninh nhìn thấy bóng linh người này hết sức quen thuộc.
Nhích tới gần, hắn lập tức nhận ra là Chung Gia. Chung Gia quay đầu nhìn Tề Ninh một cái, cũng không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Trong tay lão cầm ngân châm, vừa đặt vào một chậu đồng, bên trong đựng nước, chẳng qua nước kia đã biến sắc.
Lúc này có thể thấy rõ ràng, một người nằm trên chiếc giường kia, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, trên thân cắm đầy ngân châm.
Tề Ninh hơi xích lại gần, liếc mắt nhìn, nhận ra người nằm trên giường chính là Hôi Ô Nha.
Da thịt toàn thân Hôi Ô Nha hơi biến thành màu đen, sắc mặt cực kỳ đen ám, lồng ngực và vai gã có nhiều vết thương, da tróc thịt bong, chỉ là đã đắp dược vật, đã cầm máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và dược liệu.
Tề Ninh nhìn thấy bộ dạng này của Hôi Ô Nha, liền biết trước đó người này đã trải qua một trận chém giết thảm thiết. Mắt thấy bộ dạng của gã như thế, cũng không biết còn có thể sống sót hay không.
Lúc này Chung Gia lấy một châm từ trên người Hôi Ô Nha, rửa ngân châm trong chậu đồng xanh, lập tức liên tục châm kim lên người Hôi Ô Nha. Nhìn sắc mặt Chung Gia vô cùng nghiêm túc, Tề Ninh biết tình hình của Hôi Ô Nha thực sự không ổn, gần như mạng sống treo trên sợi tóc.

Sắc mặt Tề Ninh nghiêm trọng hẳn lên, hắn xoay người đi ra cửa phòng. Bạch Thánh Hạo cũng đi sát theo hắn, thuận tay đóng cửa phòng lại.
- Phát hiện khi nào vậy?
Tề Ninh chắp tay sau lưng, quay lại nhìn Bạch Thánh Hạo.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Lúc chạng vạng, mấy người ta sai đến địa điểm ước hẹn với Hôi Ô Nha nghe thấy có tiếng động, lập tức ra mở cửa thì phát hiện Hôi Ô Nha bị trọng thương đang dựa vào tường.
- Có người đưa hắn đến à?
Bạch Thánh Hạo lắc đầu:
- Không. Dựa theo dấu hiệu lúc đó thì Hôi Ô Nha cố gắng chạy tới địa điểm đã hẹn. Trong ngõ nhỏ còn vết máu, có thể đoán là hắn tự tìm đến nơi.
- Nói cách khác, trước khi Hôi Ô Nha đến nơi hẹn, đã trải qua trận chém giết?
Tề Ninh hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Hắn có nói gì không?
Bạch Thánh Hạo nói:
- Lúc chúng tôi phát hiện ra hắn, hắn đang hấp hối, hôn mê bất tỉnh.
Mấy huynh đệ lập tức tới bẩm báo, ta nghe nói vậy biết Hôi Ô Nha đã trúng độc, đúng lúc ta đang tiễn Chung Gia ra cửa. Biết việc này, Chung Gia liền theo ta đến đây.
- Hôi Ô Nha trúng độc gì?
Tề Ninh hỏi.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Tạm thời cũng chưa biết được.
Chẳng qua Chung Gia đã xác định, hôm qua khi Hôi Ô Nha đến chỗ hẹn thì toàn thân đã biến thành màu đen, đồng tử loãng rồi, nếu không nhờ Chung Gia ra tay đúng lúc, hiện hại Hôi Ô Nha chỉ còn là một thi thể. Trên người Hôi Ô Nha có tổng cộng 6 vết thương.
Chẳng qua 6 vết thương này cũng ảnh hưởng đến tính mạng. Trí mạng chính là ở miệng hai vết thương có kịch độc, hẳn là trên binh khí của đối thủ có tẩm độc.
- Nói như thế thì đối thủ của Hôi Ô Nha không phải là một người.
Nếu như đối phương tẩm độc lên binh khí thì vết thương nào cũng phải dính độc mới đúng.
Tề Ninh nghiêm trọng nói.
Bạch Thánh Hạo đáp:
- Không sai, dựa vào miệng vết thương có thể đoán được, lúc ấy, Hôi Ô Nha phải đối mặt với ít nhất hai người. Khi các huynh đệ dìu Hôi Ô Nha đến đây, Chung Gia đã dùng ngân châm ngăn cản độc xâm nhập vào tim. Sau đó, mới bắt đầu giải độc.
Ngừng một lúc, y mới nói tiếp:
- Trước mắt, Chung Gia đã ngăn cản được độc xâm nhập vào tim của Hôi Ô Nha nhưng không thể tìm ra thuốc giải.
- Nói cách khác, khi Hôi Ô Nha đến đây, cũng không hề nói chữ nào? Đã xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không rõ?
Tề Ninh hỏi.
Bạch Thánh Hạo đáp:
- Ý của Chung Gia chính muốn chờ Hầu gia quay về. Chung Gia nói có thể dùng ngân châm đâm vào mấy huyệt đạo giúp hắn tỉnh táo lại trong giây lát, tuy thời gian sẽ không quá lâu nhưng cũng đủ để tìm ra chút manh mối nào đó.
Người bình thường căn bản không thể chịu được độc tố như thế trong cơ thể, Chung Gia phát hiện sau khi Hôi Ô Nha bị trúng độc, hắn đã dùng thốc bảo hộ tâm mạch nên có thể miễn cưỡng duy trì một thời gian ngắn. May mắn là trước khi thuốc hết tác dụng thì Chung Gia đã kịp thời có mặt để dùng ngân châm ngăn chặn độc xâm nhập vào tim.
- Bọn họ đi chuyến này cũng xác định là đạp một chân tới cửa Quỷ Môn Quan, nên hẳn là có phòng bị đầy đủ.
Tề Ninhthở dài:
- Tình hình bên Thái tử Đông Tề như thế nào?
Bạch Thánh Hạo lập tức đáp:
- Hầu gia yên tâm, Chu Tước Trưởng lão đã biết ý của Hầu gia, chẳng những phái người giám sát dịch quán mà còn tự mình tham gia. Sau khi Hoàng thượng xa giá rời kinh, người của Thần Hầu phủ cũng bố trí xung quanh bốn phía dịch quán. Hơn nữa Hổ Thần Doanh còn điều binh mã bảo vệ các đường phố dẫn tới dịch quán.
Hiện giờ bên kia ba tầng bốn lớp chật như nêm cối, cho dù một con ruồi muốn bay qua cũng còn khó nữa là...
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Xem ra triều đình cũng lo lắng có người nhân cơ hội gây chuyện bất lợi.
Hắn nghĩ thầm, nếu Thần Hầu Phủ đã phái toàn lực bảo vệ Thái tử Đông Tề thì Ảnh Háo Tử muốn ám sát thái tư cũng không có cơ hội.
Chợt thấy cửa phòng mở ra, Chung Gia bước ra nói:
- Hầu gia.
Tề Ninhchắp tay chào y:
- Chung tiên sinh, tình hình Hôi Ô Nha như thế nào rồi?
- Tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng.
Chung Gia nói:
- Nhưng tình hình cũng không ổ.
Lúc này ta chỉ ngăn chặn được độc dược không cho xâm nhập tâm mạch bằng ngân châm thôi, nhưng độc này rất khó hiểu, nên cũng không thể nói là đã chuyển nguy thành an. Cho dù là có ngân châm hộ tâm cũng không kiên trì được lâu. Ba ngày là quá lắm. Hơn nữa, trong vòng ba ngày này, ta không thể rời khỏi hắn nửa bước.
- Nói cách khác, trong vòng ba ngày nếu không tìm được thuốc giải thì chắn chắn hắn sẽ chết?
Chung Gia khẽ gật đầu:
- Quả thật như thế. Ảnh Háo Tử hành tẩu giang hồ, ra tay là trí mạng, độc dược bọn họ sử dụng xưa nay ác độc thật sự. Theo như thương thế trên người Hôi Ô Nha cũng có thể thấy, hắn và đám người kia đã chiến đấu kịch liệt, bị binh khí của đối phương gây thương tích. May là hắn phát hiện kịp thời nên uống thuốc bảo vệ tâm mạch, nếu không thì sớm đã mất mạng rồi.
- Bạch Thánh Hạo nói tiên sinh có biện pháp làm cho hắn tạm thời tỉnh lại?
Chung Gia khẽ gật đầu:
- Cũng không dám nói là biện pháp. Dùng ngân châm châm vào não, có thể kích thích não hoạt động, giúp hắn tỉnh lại trong giây lát. Chẳng qua kéo dài được bao lâu thời gian, ta cũng không thể xác định. Có lẽ có thể kéo dài được dăm ba phút cũng nên.
Y ngừng lại chút rồi nói:
- Hầu gia, dựa theo suy đoán của ta, Ảnh Háo Tử hắn đã biết kế hoạch của đối phương, nên tìm cơ hội thoát thân. Nhưng bị đối phương phát hiện, nên truy sát diệt khẩu. Hôi Ô Nha vận may không kém, nên mới tìm được đường sống trong cõi chết. Hẳn là hắn biết đám Ảnh Háo Tử còn lại đang ở đâu.
Tề Ninh nghĩ một chút rồi mới nói:
-Việc này không nên chậm trễ, xin mời chung Tiên sinh trợ giúp một tay.
Chung Gia cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong nhà. Tề Ninh và Bạch Thánh Hạo đi sát theo.
Lúc này toàn thân Hôi Ô Nha chi chít ngâm châm. Hai tay Chung Gia cầm hai cây ngân châm trên tay nhìn Tề Ninh nói:
- Hầu gia, nếu có gì cần hỏi, chờ khi hắn mở to hai mắt phải hỏi ngay nhé.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Chung Gia tiến lại gần, kiểm tra một lúc rồi đồng thời dùng hai tay đâm vào huyệt thái dương của Hôi Ô Nha.
Ngân châm đâm vào đầu, Hôi Ô Nha vốn vẫn nằm im bất động bỗng nhiên nhúc nhích một chút.
Tề Ninh vội đến gần, Hôi Ô Nha chợt hít một hơi thật sâu, đột nhiên mở to hai mắt. Tề Ninh không quên lời dặn của Chung Gia, vội hỏi:
- Hôi Ô Nha, đám Ảnh Háo Tử kia đang ở đâu?
Hôi Ô Nha hơi đảo mắt về phía hắn. Lần trước, Tề Ninh dịch dung đi gặp gã, nên Hôi Ô Nha đương nhiên không ấy gương mặt hắn quen thuộc gì cả. Gã thở rất ngắn:
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Chúng ta là người của Cái Bang.
Bạch Thánh Hạo lập tức đáp:
- Hôi Ô Nha, ngươi bị thương, chúng ta cứu ngươi đến đây. Nói nhanh, Ảnh Háo Tử đang ở đâu?
- Cái Bang?
Hôi Ô Nha lại khẽ nhúc nhích:
- Ngươi là Bạch Thánh Hạo?
Bạch Thánh Hạo lo lắng hỏi:
- Ta là Bạch Thánh Hạo. Hôi Ô Nha, đám Đoạn Thanh Trần kia rốt cuộc ở đâu? Bọn họ muốn làm gì?
- Đoạn Thanh Trần?
Ánh mắt Hôi Ô Nha đột nhiên sáng lên, dường như muốn đưa tay ra, nhưng vừa mới nâng lên, lại vô lực rũ xuống:
- Bọn họ... Ở hoàng... lăng… Trong cổ họng hắn, phát ra một tiếng không rõ rồi lập tức thở dồn dập. Chung Gia giật mình, tay phải đưa ra kiểm tra rồi lại đâm hai ngân châm vào ngực gã.
Lúc này Hôi Ô Nha đã nhắm mắt lại, thân hình co rúm, không nói thêm lời nào.
- Hoàng lăng?
Tề Ninh giật mình, thấy Hôi Ô Nha nhắm lại, vội hỏi:
- Chug tiên sinh, hắn còn có thể nói chuyện không?
Chung Gia lắc đầu:
- Hầu gia, dùng ngân châm là biện pháp bất đắc dĩ, dây thần kinh của hắn bị kích thích mạnh nên bị tổn thương. Ít nhất trong vòng 24 canh giờ tới không được cử động. Nếu không sẽ làm não bị chấn thương, từ đó biến thành kẻ mất trí.
Sắc mặ Tề Ninh nặng nề. Bạch Thánh Hạo đứng bên cạnh đã nói:
- Hầu gia, Hôi Ô Nha nhắc tới hoàng lăng chẳng lẽ mục tiêu của đám Ảnh Háo Tử chính là hoàng lăng?
- Có lẽ không sai đâu.
Tề Ninhcau mày:
- Chỉ là không biết bọn họ làm gì ở hoàng lăng? Hiện giờ trong ngoài hoàng lăng đều bị phong tỏa. Đám Ảnh Háo Tử kia căn bản không có cơ hội lẻn vào.
Sắc mặt hắn chìm vào suy nghĩ, đột nhiên giật mình thất thanh nói:
- Khôn tốt rồi.
- Hầu gia, chẳng lẽ, đám Ảnh Háo Tử kia đã lọt vào hoàng lăng?
Chung Gia suy nghĩ một lúc rồi cũng giật mình hỏi một câu khiến Tề Ninh lạnh cả người.
Hắn tin rằng Hôi Ô Nha không thể cung cấp sai thông tin. Mục tiêu của đám Ảnh Háo Tử kia chính là hoàng lăng. Với kiểu phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chớ nói Ảnh Háo Tử mà ngay cả con chuột chân chính cũng không có cơ hội lọt vào. Một khi đã như vậy, đám Ảnh Háo Tử sẽ vào đó bằng cách nào?
Lần này người đi vào hoàng lăng không ít. Ngoài hai ba trăm quan viên lớn nhỏ còn có tám trăm tinh tinh Vũ Lâm Doanh, thủ vệ tại hoàng lăng. Thái giám, cung nữ cộng lại cũng hai trăm người. Mặt khác còn có các hòa thương đạo sĩ tới làm lễ. Công lại không dưới hai ngàn người.
Ảnh Háo Tử nhân số không nhiều, dựa theo phỏng đoán thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng 12 người.
Những người này am hiểu ám sát, cải trang bí mật cũng là sở trường.
Nếu nói trong triều có người âm thầm tương trợ, vậy thì Ảnh Háo Tử cải trang lẫn trong đám người đi vào hoàng lăng cũng chẳng có gì quá khó khăn.
Tuy Ảnh Háo Tử không ít nhưng nếu đột nhiên ra tay vào thời điểm đang tổ chức lễ hiến tế, thì hậu quả thật sự không thể tưởng nổi.
- Nếu bọn họ thật sự lẻn vào, thì làm sao tìm ra họ trong số vài ngàn người?
Bạch Thánh Hạo nghiêm nghị nói:
- Nếu là phái người lục soát thì chẳng khác nào gióng trống khua chiêng, đến lúc đó nhất định sẽ khiến toàn bộ náo loạn, chỉ sợ hậu quả lại càng nghiêm trọng.
Ánh mắt Tề Ninh sắc như đao.
Hắn trầm mặc một lát rồi nói:
- Bạch đà chủ, Chung tiên sinh, Thái tử Đông Tề cũng không thể lơ là thủ vệ. Các ngươi vẫn dồn sức vào bên đó. Còn Hoàng lăng, ta sẽ tính.
Hắn nhìn Hôi Ô Nha nằm bất động:
- Người nay hết lòng tuân thủ ước hẹn, là một hán tử chân chính.
Chung tiên sinh, mong tiên sinh cố gắng cứu sống hắn.
Chung Gia đáp:
- Nếu Hầu gia không hạ lệnh ta cũng làm hết sức.
- Hai vị hãy bảo trọng!
Tề Ninh không nói thêm lời nào vội vàng rời cửa. Tề Phong vẫn luôn chờ hắn, lúc này thấy Tề Ninh đi ra thì vội vàng tiến lên đón. Tề Ninh không đợi gã lên tiếng đã nói:
- Tề Phong, có việc này, cần ngươi đi làm ngay, không được chậm trễ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận