Cẩm Y Xuân Thu

Chương 997: Giọng nói


Một lúc sau, Tề Ninh mới rời khỏi đôi môi mềm mại của Điền phu nhân. Lúc này khuôn mặt Điền phu nhân hơi ửng đỏ, mắt khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp trông hết sức quyến rũ.
- Chỗ này không thích hợp ở lâu.
Tề Ninh khẽ nói:
- Nếu nàng có thể đi lại, ta đưa nàng rời khỏi chỗ này.
Mục đích của hắn khi lên đảo là muốn cứu Điền phu nhân, lúc này đã tìm được nàng, hắn muốn đưa nàng tới chỗ đã hẹn với Tần Nguyệt Ca, sau đó cùng Tần Nguyệt Ca bàn kế hoạch hành động kế tiếp.
Với thân thủ của hắn, muốn điều tra tình hình trên đảo cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng vì dẫn theo Điền phu nhân, đương nhiên trở nên rất bất tiện.
Nếu thật sự không tiện, hắn định trước hết cùng Tần Nguyệt Ca đưa Điền phu nhân trở về thành Cổ Lận, sau đó sẽ cẩn thận vạch ra kế hoạch hành động tiếp theo. Phát hiện của của hắn trên hòn đảo này thực sự quá kinh người, nhất định phải diệt trừ âm mưu này. Lúc này, chỉ dựa vào hắn và Tần Nguyệt Ca, thì hoàn toàn không thể tạo ra bất cứ uy hiếp nào đối với đám người kia. Chỉ cần hành động cẩn thận, không để người trên đảo phát hiện, bọn chúng tưởng đảo Hải Phượng vẫn an toàn, thì hành động kế tiếp của hắn vẫn có thể giữ được tính bí mật.
Chợt hắn nghĩ tới, bóng đen kia cố ý dụ hắn rơi vào bẫy rập, mục đích của người đó có phải là giúp mình tìm được Điền phu nhân?
Nếu đúng như vậy, thì có lẽ đối phương không hề có ác ý với hắn.
- Ta…ta nghe lời ngài.
Điền phu nhân gắng gượng đứng lên, nhưng vừa nhấc mông lên, đã kêu lên “Ôi” một tiếng, rồi ngồi phịch xuống. Tề Ninh vội ôm lấy nàng, hỏi:
- Sao vậy?
- Chân…chân ta vẫn còn tê.
Phu nhân cười khổ:
- Ta ở trong này đã lâu, máu huyết không thông, e rằng…e rằng phải một lúc nữa mới có thể đi được.
Tề Ninh gật đầu, hỏi:
- Nàng có thể thấy được là ai đưa nàng tới đây không?
Phu nhân đáp:
- Hôm đó có người đưa thư cho ta, ta…ta tưởng ngài sai người đưa tới, liền đi theo hắn. Ra khỏi thành, ta phát hiện đi sai đường, người nọ…người nọ liền trói ta lại, còn bịt mắt ta. Ta nhớ dọc đường hắn còn thay ngựa, sau đó tới bờ biển, ta nghe tiếng sóng biển, cũng không biết là địa phương nào.”
Nàng dừng một chút, nhớ lại:
- Hình dạng của người đánh xe cũng bình thường, ta chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, bây giờ cũng không nhớ rõ hình dạng của hắn.
Nang bất an hỏi:
- Hầu gia, có phải…có phải việc đó rất quan trọng?
- Không cao.
Tề Ninh mỉm cười:
- Chỉ là xem có manh mối hay không thôi.
- Tuy nhiên…khi tới bờ biển, ở đó đã có người chờ sẵn.
Điền phu nhân nhớ lại:
- Người đánh xe để ta ở đó, ta nghe có tiếng hai người nói chuyện với nhau.
- Hai người?
Tề Ninh nhíu mày:
- Nàng nói là lúc đó có hai người đang đợi?
- Rốt cuộc là bao nhiêu người, lúc đó ta bị bịt mắt, cho nên không biết.
Phu nhân nói:
- Nhưng có hai người nói chuyện. Ta nghe một người hỏi, nếu như…nếu như ta bị bắt cóc, Hầu gia…Hầu gia có thật sự tới không?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Tên còn lại nói như thế nào?
Điền phu nhân cúi đầu, hơi ngượng ngùng, Tề Ninh dịu dàng nói:
- Nàng cứ nói, đừng ngại. Việc này quan trọng, nếu nàng nhớ được điều gì, cứ nói cho ta biết.
Lúc này Điền Tuyết Dung mới ngẩng lên, nghiêm trang nói:
- Người kia nói, lần này ta tới Đông Hải, là do Hầu gia dẫn tới, nghe đồn là vì ta mà Hầu gia đánh Lư Tử Hằng trước mặt mọi người, Hầu gia rất quan tâm ta!
Nới tới đây, mặt nàng đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, giọng nhỏ xíu:
- Hắn nói, nếu Hầu gia biết tin tức của ta, nhất định…nhất định sẽ tới cứu ta!
Tề Ninh cười:
- Vậy lúc đó nàng nghĩ như thế nào?
- Ta…ta không biết!
Điền phu nhân nói:
- Ta cũng muốn ngài tới, nhưng…
Tề Ninh dịu dàng nói:
- Nàng nghĩ ta vẫn quý tính mạng mình hơn tất cả, sẽ không dám tới đúng không?
- Không có!
Phu nhân nói:
- Ta tưởng…tưởng ngài sẽ dẫn nhiều người tới, không ngờ…không ngờ ngài lại chỉ dẫn theo một người.
Tề Ninh cười ha hả, rồi hỏi:
- Sau đó thế nào?
- Người đặt câu hỏi liền nói, tất cả theo kế hoạch mà hành động.
Điền phu nhân chớp chớp mắt vẻ lo lắng, rồi lại nói:
- Ta nhớ hắn dẫn ta tới một chiếc thuyền, sau đó từ biệt tên còn lại…
- Từ biệt?
- Đúng vậy, chỉ có người kia theo ta lên thuyền.
Điền phu nhân nói:
- Ta hỏi người kia, vì sao lại bắt ta, nhưng hắn hoàn toàn không đếm xỉa tới ta. Ta cũng không biết hắn muốn đưa ta đi đâu. Cũng không biết qua bao lâu, người nọ dẫn ta xuống thuyền, sau đó…sau đó đưa ta tới đây. Hắn nói với ta, ở đây khắp nơi đều là bẫy rập, không có hắn dẫn đường, nếu ta đi lại lung tung, một khi rơi vào bẫy rập, thì sẽ tan xương nát thịt.
Tề Ninh nói:
- Bởi vậy ngươi ở chỗ này, không đi lại? (Bị trói chân mờ, làm sao đi?)
Điền phu nhân khẽ “dạ”, Tề Ninh nói:
- Nàng làm đúng lắm, chỗ này là an toàn nhất. Đúng là khắp nơi trên đảo đều có bẫy rập.
- Thỉnh thoảng người nọ lại mang nước uống tới cho ta.
Điền phu nhân nói:
- Hắn còn mang thức ăn cho ta, nhưng ta hỏi hắn điều gì, hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Tề Ninh gật đầu, hỏi:
- Nàng có nhớ, từ bờ biển tới đây, mất bao lâu không?
Hắn rơi vào bẫy rập, mới có thể phát hiện hang đá ngầm này rồi tìm được Điền Tuyết Dung. Đường hầm ở phía trên chằng chịt, quẹo trái, rẽ phải, mất khá nhiều thời gian, hắn nghĩ người nọ nhất định là không xuống đây từ phiến đá lúc nãy, hẳn là hang ngầm này có lối vào khác.
- Không lâu lắm.
Điền Tuyết Dung đáp:
- Chỉ trong khoảng thời gian tàn nửa nén hương.
Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ từ bờ biển tới đây chỉ mất thời gian tàn nửa nén hương, như vậy là có đường tắt dẫn tới đây.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng ho khan rất nhỏ, Tề Ninh lập tức xoay người lại, lấy hàn nhận ra cầm trên tay, che cho Điền phu nhân ở phía sau, thanh hỏa chiết tử vẫn chưa tắt, phát ra ánh sáng lập lòe.
Một bóng người đi tới, Tề Ninh toàn thân căng thẳng, vận sức chờ đợi. Rất nhanh sau đó, bóng người từ trong khe đi ra, nhìn thấy người đó, Tề Ninh kinh ngạc:
- Tần pháp tào!
Người đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là Tần Nguyệt Ca.
Tần Nguyệt Ca nhìn thấy Tề Ninh, cũng kinh ngạc, thấp giọng chào:
- Hầu gia!
Lúc này Tề Ninh mới buông lỏng, đứng dậy nói:
- Sao ngươi tới được đây?
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức tìm kiếm xung quanh đảo, phát hiện một cửa động kỳ lạ, cho nên tiến vào thăm dò. Một lúc sau, nhìn thấy phía này có ánh lửa, cho nên đến xem thử, không ngờ là Hầu gia ở chỗ này.
Nhìn thấy Điền Tuyết Dung ở phía sau Tề Ninh, Tần Nguyệt Ca hỏi:
- Hầu gia, ngài tìm được Điền đông gia rồi sao?
Tề Ninh gật đầu, Tần Nguyệt Ca thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Vậy thì tốt quá. Hầu gia, bây giờ chúng ta có rời khỏi đây không?
- Ta đang định đi tìm ngươi đây.
Tề Ninh nói:
- Trên đảo này có điều không bình thường, chúng ta rời khỏi chỗ này trước rồi nói sau. Tần pháp tào, ngươi nhớ lối ra chứ?
Tần Nguyệt Ca gật đầu, nói:
- Hầu gia yên tâm, ty chức nhớ rõ.
Tề Ninh nhìn về phía Điền phu nhân, lúc này nàng vẫn đang ngồi dưới đất, do dự một chút, rồi nhẹ giọng nói:
- Chỗ này không nên ở lâu, càng ở lâu càng thêm nguy hiểm, để ta cõng nàng đi.
Nếu không có mặt Tần Nguyệt Ca, phu nhân thấy chuyện đó cũng không hề gì, còn lúc này, nàng hơi thẹn thùng, nhưng biết chỗ này không nên ở lâu, nên khẽ “Dạ” một tiếng. Tề Ninh cũng không chần chờ, liền ngồi xuống, cõng phu nhân lên lưng. Khi bộ ngực sữa mềm mại, đầy ắp của nàng đặt trên lưng mình, Tề Ninh thấy lòng rung động, thầm nghĩ vốn liếng của thiếu phụ xinh đẹp này quả thật là lớn. Hắn đưa mắt ra hiệu với Tần Nguyệt Ca, Tần Nguyệt Ca cầm đao trên tay, đi trước dẫn đường.
Từ cái khe kia đi ra ngoài, ba người theo mạch nước ngầm tiến về phía trước. Đi được một đoạn, bỗng Tần Nguyệt Ca nói:
- Hầu gia, lúc nãy ty chức đi qua chỗ kia, phát hiện một cái miệng hang, có vẻ như là do con người mở ra, nhưng tình trạng bên trong như thế nào, ty chức cũng không rõ ràng lắm.
- Miệng hang đó ở chỗ nào?
- Ở không xa phía trước.
Tần Nguyệt Ca rảo bước, Tề Ninh cõng Điền phu nhân theo sau. Đi không được bao lâu, đột nhiên Tần Nguyệt Ca ngừng lại, Tề Ninh tới gần, quả nhiên nhìn thấy một miệng hang. Miệng hang không lớn, phải khom người xuống mới có thể đi vào, hơn nữa lòng hang chỉ đủ để một người ra vào. Từ mép miệng hang quan sát, có thể nhận thấy, hang động này được mở không lâu, chứ không phải hình thành tự nhiên, trong thạch động tối đen, cũng không biết là dẫn tới nơi nào.
Tề Ninh liếc nhìn Tần Nguyệt Ca, đột nhiên lui về phía sau hai bước, cười nói:
- Tần pháp tào, hang này quả thực kỳ lạ, không biết ngươi có thể tiến vào thăm dò xem rốt cuộc nó dẫn tới đâu không?
Tần Nguyệt Ca hơi ngẩn người, gượng cười, nói:
- Hầu gia đã phân phó, đương nhiên ty chức tuân theo.
- Việc này không nên chậm trễ. Ngươi vào xem, ta ở bên ngoài chờ ngươi.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Tần pháp tào rất quen thuộc đối với tình hình trên đảo, hẳn là không đến nỗi không nhận ra đường lối.
Tần Nguyệt Ca nhíu mày, nói:
- Hầu gia nói gì, ty chức…ty chức không hiểu lắm?
- Hả?
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Tần pháp tào có thể thuận lợi tới chỗ này, hơn nữa một lòng một dạ dẫn dắt ta tới hang động này, chẳng phải là rất quen thuộc đường lối trên đảo này sao? Chuyện cho tới bây giờ, cần gì phải giấu diếm nữa?
Lập tức hắn hơi cao giọng:
- Vị bằng hữu phía sau, một khi đã đi theo, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi? Đi ra gặp mặt xem sao chứ!
Sau một hồi yên lặng, phía sau truyền tới một giọng nói:
- Thính lực của Cẩm Y hầu qủa thật kinh người, bội phục, bội phục!
Mặt Điền phu nhân hơi biến sắc, Tề Ninh cũng đã xoay người lại, chỉ thấy từ cách đó không xa, một bóng người chậm rãi đi tới, bộ quần áo kia đúng là của bóng đen lúc nãy dẫn dụ Tề Ninh rơi vào bẫy rập.
Tề Ninh che cho Điền phu nhân, nghiêng người mà đứng, bên trái là bóng đen kia, bên phải là Tần Nguyệt Ca.
- Phu nhân, nàng vừa mới nói, có người ép nàng tới bờ biển, trên bờ biển có hai người chờ đợi, người mà nàng nói, hẳn là hai người này rồi.
Khuôn mặt mang nét cười, nhưng ánh mắt của Tề Ninh hết sức sắc bén:
- May thay, lúc nãy nàng vừa nhắc nhở, nàng nhớ lại xem, giọng nói mà nàng nghe được ở bờ biển, có phải là Tần pháp tào?
Phu nhân khẽ cắn môi, nhìn về phía Tần Nguyệt Ca, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, ta đã nhớ ra, giọng nói của một người ở bờ biển, chính là giọng của vị Tần đại nhân này.
Tần Nguyệt Ca thở dài:
- Trí nhớ của phu nhân rất tốt, trong tình thế này, chúng ta vốn tưởng rằng phu nhân vẫn còn kinh hồn, không bình tĩnh lại được, hóa ra phu nhân vẫn nhớ rõ.
Hắn hướng về phía Tề Ninh chắp tay nói:
- Hầu gia, ty chức mạo phạm, xin thứ tội!


Tề Ninh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tần Nguyệt Ca, ngươi thật to gan, tất cả chuyện này là ai sai sử ngươi?
Tần Nguyệt Ca cung kính nói:
- Hầu gia, trong lúc nhất thời, ty chức cũng không thể nói rõ ngay.
Y lại nhìn về phía Điền phu nhân, áy náy nói:
- Phu nhân, xin thứ tội vì đã mạo phạm, thực sự là bất đắc dĩ!
- Tần Nguyệt Ca, rốt cuộc ngươi làm cái trò quái quỷ gì vậy?
Tề Ninh nhíu mày, liếc nhìn bóng đen bên kia, hỏi:
- Còn hắn là ai?
- Hầu gia, ty chức mời ngài đến một nơi xem vài thứ, sau khi xem, ngài sẽ hiểu tất cả.
Tần Nguyệt Ca nghiêm nghị nói:
- Ty chức cũng sẽ báo cáo tỉ mỉ tất cả mọi việc với Hầu gia.
- Đến đâu?
Tần Nguyệt Ca chỉ vào cửa động kia, nói:
- Đi vào từ chỗ này, tất cả câu đố sẽ được giải đáp.
- Ngươi bảo ta tiến vào hang này?
Tề Ninh lãnh đạm nói:
- Rốt cuộc địa đạo này dẫn tới đâu?
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức tin rằng nhất định Hầu gia cảm thấy hứng thú đối với vật ở trong đó. Hầu gia cũng đã biết, hòn đảo này thật ra là một kho hàng, những người kia có mặt trên đảo, là để bảo vệ kho hàng này.
Y chỉ tay vào miệng hang, nói:
- Đường hầm này đào mất hai năm, cách đây mấy tháng mới thông, bây giờ đã ngừng lại. Trên đảo cũng không ai phát hiện bí mật này.
- Ý ngươi là, địa đạo này thông với kho hàng?
Tề Ninh hiểu ra.
Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu”
- Đúng vậy!
Tề Ninh hơi đăm chiêu, sau một lát mới nói:
- Tần Nguyệt Ca, ngươi đã sớm biết trên đảo này ẩn giấu một âm mưu to lớn.
- Hầu gia, ty chức từng nói, việc này vô cùng phức tạp, chỉ sau khi Hầu gia đã nhìn thấy hàng hóa trong kho, ty chức mới có thể bẩm báo tiền căn hậu quả.
Tề Ninh do dự một chút, rồi nói:
- Được, các ngươi đi vào trước, ta theo sau.
Tần Nguyệt Ca cất dao, chắp tay với Tề Ninh, rồi lập tức bước bên cạnh miệng hang, đưa mắt nhìn người mặc đồ đen kia, hai người ra hiệu với nhau bằng mắt, rồi đều gật đầu. Tần Nguyệt Ca liền khom người đi vào trong hang, người kia cũng bước tới, liếc nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt nghiêm nghị, rồi không nói một lời, theo Tần Nguyệt Ca đi vào.
Chờ hai người đi vào hang, Điền phu nhân mới thấp giọng nói:
- Hầu gia, ngài…ngài phải đề phòng cẩn thận, đừng để mắc mưu bọn họ, nếu chẳng may…chẳng may trong đó có bẫy rập!
Tề Ninh mỉm cười:
- Nàng đừng lo lắng, cho dù bọn họ có sắp đặt bẫy rập, cũng không làm gì được ta.
Hắn cẩn thận đặt Điền phu nhân ngồi dựa vào vách, rồi dịu dàng nói:
- Phu nhân, bọn họ nói không sai, chuyện trên đảo này, quả thật rất trong đại, rất có thể uy hiếp tới triều đình. Một khi ta đã tới, dù sao cũng phải làm rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Ta thấy chỗ này cũng không có bóng dáng bọn giặc cướp trên đảo, nàng ở đây chờ ta,
Tuy lo lắng, nhưng Điền phu nhân cũng biết chuyện này là đại sự, liên quan tới triều đình, mình không thể ngăn cản, đành nhẹ giọng nói:
- Vậy ngài phải cẩn thận!
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ tới điều gì, liền nhét hàn nhận vào tay Điền phu nhân, thấp giọng nói:
- Ở đây hẳn là rất an toàn, nhưng nếu chẳng may có chuyện gì, có vật này trong tay, cũng có thể chống cự. Thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Thật ra hắn thừa biết, nếu như Tần Nguyệt Ca thật sự muốn gây bất lợi với Điền phu nhân, thì đã không để mình dễ dàng tìm được. Miệng hang ngầm đã không bị phát hiện, cũng cho thấy nơi này rất an toàn.
Lúc này hắn còn chưa thể hoàn toàn xác định Tần Nguyệt Ca là bạn hay là địch, nếu như y thật sự có mưu mô, cho dù Tề Ninh không có hàn nhận trong tay, nhưng với võ công hiện nay của hắn, Tần Nguyệt Ca cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Trong hang đá tối đen, Tề Ninh tập trung tinh thần đề phòng, thân hình khom xuống, chậm rãi tiến về phía trước. Đi được chừng mười mấy mét, đường trong hang bắt đầu dốc lên. Tề Ninh lại đi một lát nữa, liền phát hiện phía trước mơ hồ có ánh lửa, khi tới gần, mới thấy đã tới cuối đường. Ở lối ra, Tần Nguyệt Ca đang giơ cao một thanh hỏa chiết tử trong tay, đứng chờ Tề Ninh. Tề Ninh bước ra, phát hiện bên cạnh cửa hang có một khối nham thạch rất lớn, quay đầu lại quan sát cửa hang một chút, hắn liền hiểu rõ, khối nham thạch này dùng để bít cửa hang, nó vừa bị dời đi.
Hẳn ngẩng lên, lại phát hiện lúc này mình đã ở trong một gian thạch thất rất rộng rãi, trước mắt là những rương gỗ chồng chất như núi. Những chiếc rương gỗ được xếp chồng lên nhau rất ngay ngắn. Tề Ninh nhìn sang bên cạnh, Tần Nguyệt Ca và người mặc đồ đen một trai một phải đang đứng trước mặt hắn, đều nhìn hắn.
Tề Ninh không nói gì, chậm rãi bước tới, Tần Nguyệt Ca giơ hỏa chiết tử đi theo bên cạnh hắn.
Thạch thất hết sức rộng rãi, mà rương cũng quá nhiều, Tề Ninh cảm thấy những chiếc rương này chất ở đây như một vách ngăn của một mê cung, tối thiểu cũng có hơn nghìn chiếc.
Tề Ninh đi tới gần một chiếc rương, bỗng xoay người, rút thanh đao bên hông Tần Nguyệt Ca ra, Tần Nguyệt Ca vẫn vô cùng bình tĩnh. Tề Ninh rút đao ra, thọc mũi đao vào khe hở trên mép rương, nạy nắp rương đóng bằng gỗ tốt ra. Lúc này, người mặc đồ đen đã theo kịp, hai tay đỡ nắp rương, cân thận đặt ở bên cạnh. Trên mặt phía trong rương phủ cỏ khô, Tề Ninh hất lớp cỏ phía trên ra, nhìn kỹ, khuôn mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ.
Trong rương gỗ, chất đầy lưỡi đao.
Hắn lập tức nhìn về phía Tần Nguyệt Ca, Tần Nguyệt Ca chỉ gật đầu, Tề Ninh lại nảy tiếp hai cái rương khác, bên trong cũng đều chứa lưỡi đao. Mỗi rương có ít nhất hai, ba chục lưỡi đao.
- Hầu gia, trong tất cả những cái rương này đều chứa binh khí.
Tần Nguyệt Ca hạ giọng nói:
- Chủ yếu là đại đao, ngoài ra còn có đoản kiếm và trường mâu (thương).
Y đưa tay chỉ về góc tây bắc:
- Trong rương bên kia, đều chứa trường cung và và tên. Ty chức ước lượng, số đại đao và trường mâu ở đây, tối thiểu phải hơn hai vạn, trường cung cũng có gần nghìn cái, tê lại không có nhiều, trong đó còn có mấy trăm cái nỏ!
Sau khi lập quốc, Đại Sở lập tức ban hành đao thú lệnh.
Điều quan trọng nhất trong đao thú lệnh, là nghiêm cấm dân chúng sử dụng tất cả những dụng cụ có thể dùng làm binh khí. Những binh khí như đại đao, trường cung, trường mâu, tên…chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của quan phủ, còn những dụng cụ trồng trọt trong dân gian như liềm, búa v.v…phải chịu sự quản lý nghiêm ngặt của quan phủ địa phương. Các nhà, các hộ có nhiều dụng cụ canh tác, nha môn địa phương đều phải ghi chép, một khi sổ sách không khớp với tình hình thực tế, thì từ thôn trưởng, lý trưởng, cho tới quan viên địa phương, đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thiên hạ chưa thật sự yên ổn, cường địch nhìn chòng chọc như hổ đói, Sở quốc làm như vậy cũng vì đề phòng dân gian có người làm loạn.
Giang gia Đông Hải chỉ là một thương nhân, đương nhiên cũng không được phép có binh khí. Tuy nhiên, do tình huống đặc biệt, thương đội của Giang gia vẫn buôn bán với Nam Dương, để ứng phó với hải tặc, thậm chí để được an toàn ở Nam Dương, triều đình đặc biệt cho phép Gaing gia thành lập một đội hộ vệ, để bảo vệ thương thuyền lui tới được thuận lợi. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, đối với số lượng binh khí mà Giang gia sở hữu, quan phủ cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Cho dù Giang gia muốn tăng thêm một thanh đại đao, cũng phải báo cáo với quan phủ địa phương, nếu không, là vi phạm luật pháp triều đình, sẽ bị kết tội mưu phản triều đình.
Lúc này, trong kho hàng ngầm này lại chứa số lượng binh khí khổng lồ như vậy, ý đồ mưu phản đã rất rõ ràng rồi.
Sau khi biết trên đảo chứa hàng hóa, Tề Ninh luôn suy nghĩ không biết là hàng hóa gì, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ lại là binh khí.
Việc rèn binh khí cho Sở quốc, do nha môn Công bộ phụ trách. Ngay cả như vậy, nếu không có phê văn của Binh bộ, xưởng rèn của Công bộ cũng không được tự ý rèn dù chỉ một con dao. Các hạng mục chủng loại binh khí do xưởng rèn rèn ra, phải nghiêm ngặt tuân thủ theo công văn do Binh bộ đưa ra.
Hơn nữa, mỗi binh khí từ xưởng rèn đưa ra, đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không những chỉ kiểm tra chất lượng binh khí, mà đối với số lượng binh khí, càng phai kiểm tra cẩn thận, triều đình đặc biệt thiết lập nha môn phụ trách kiểm kê số lượng binh khí xuất xưởng. Đây là một quy trình cực kỳ chuẩn mực và nghiêm khắc, không hề qua loa, đại khái. Hơn nữa, sau khi xuất xưởng, mỗi món binh khí đi về đâu, cũng phải ghi chép trong danh sách, tuyệt đối không để xảy ra tình trạng binh khí không chịu sự quản chế của triều đình.
Quy trình rèn binh khí của triều đình mà còn nghiêm ngặt như vậy, huống hồ trong dân gian.
Trong dân gian hễ có người tự ý rèn đúc binh khí, sẽ lập tức bị kết tội mưu phản, tội này còn nặng hơn mấy lần so với lén lút tích trữ binh khí, một khi bị trị tội, sẽ liên lụy tới tam tộc.
Nếu như Giang gia không chút kiêng dè, mua binh khí từ Nam Dương chở về Đông Hải, thì đương nhiên là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần để lộ phong thanh, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Bởi vậy Giang gia có ngu xuẩn tới mức nào, cũng tuyệt đối không thể mua số lượng lớn binh khí như vậy từ Nam Dương chở về.
Vừa rồi Tề Ninh đã quan sát kiểu dáng của số binh khí này, đây rõ ràng là cách thức rèn binh khí của người Trung Nguyên, thậm chí Tề Ninh hoài nghi Nam Dương có được kỹ thuật rèn tiên tiến như vậy hay không, cho dù có kỹ thuật như vậy, thì ở đó có thể cung ứng số lượng binh khí khổng lồ như vậy hay không, cũng là điều đáng nghi ngờ.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến Tề Ninh không ngờ trong kho này chứa binh khí, là vì hắn không sao tưởng tượng được, những binh khí này từ đâu đến?
Đương nhiên Giang gia Đông Hải sẽ không ngu xuẩn thu thập binh khí từ Đông Hải chở đến đảo này. Triều đình vẫn còn cảnh giác đối với Giang gia, cho nên luôn luôn giám thị Giang gia ở Đông Hải, chỉ cần một rương hàng hóa này bị phát hiện, triều đình tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình đối với Giang gia.
Bởi vậy, đương nhiên không có khả năng những binh khí này được vận chuyển từ trên bờ tới, vậy thì, chúng từ đâu tới?
- Hầu gia những binh khí này chỉ là số lượng tạm thời.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Tần Nguyệt Ca nghiêm nghị nói:
- Hàng năm cũng sẽ có hai nhóm binh khí được đưa tới đây, tổng số ít nhất cũng lên tới hơn một nghìn cái.
Trong mấy đại doanh binh lính bảo vệ kinh thành Sở quốc, Huyền Vũ doanh đông người nhất, nhưng cũng chỉ có một vạn năm nghìn binh mã, mà một khi số binh khí này được sử dụng, chúng đủ để cung cấp cho vạn người. Một khi ở Đông Hải thực sự xuất hiện một vạn phản quân, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Tề Ninh cầm đại đao trả lại cho Tần Nguyệt Ca, Tần Nguyệt Ca nhận lấy tra vào vỏ. Tề Ninh nhìn vào mắt y, hỏi:
- Tần pháp tào, nếu ngươi theo dõi chuyện này đã lâu, vậy thì đương nhiên ngươi biết ai là kẻ chủ mưu sau màn. Bổn hầu hỏi ngươi, kẻ chủ mưu phía sau hòn đảo này, là ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận