Cẩm Y Xuân Thu

Chương 153: Pháo hoa mười dặm


Tên khất cái kia vội hỏi:
- Đại phu, bệnh này… bệnh này có trị được không?
- Cái này…
Hoàng tiên sinh do dự một chút mới đáp:
- Ta kê thuốc cho các ngươi uống, sau khi lấy thuốc các ngươi trở về thử. Nếu trong ba ngày không có chuyển biến tốt, thì hãy tìm những vị đại phu khác đi.
Y xoay người sang chỗ khác viết phương thuốc, đưa cho tên khất cái kia và nói:
- Đi lấy thuốc đi.
Tên khất cái cầm phương thuốc, thừ người ra mất một lúc, rồi chợt nói với giọng tội nghiệp:
- Đại phu, thuốc này… tốn bao nhiêu bạc?
- Có thuốc thoa ngoài da, hơn nữa nội tạng tổn thương, còn phải uống thuốc bên trong, đại khái khoảng hai lượng bạc.
Hoàng tiên sinh nói:
- Ta đã giúp ngươi xem bệnh không lấy phí rồi, mà chắc các ngươi cũng không trả nổi. Chỉ là hiệu thuốc không phải do ta quyết định, ngươi muốn bốc thuốc, ta không lo được.
Tên khất cái bất đắc dĩ, nói:
- Tiên sinh, ngài… ngài có thể giúp ta lấy thuốc trước, chờ ta…
Hoàng tiên sinh đưa tay lên cắt ngang lời nói của gã:
- Đừng nói nữa, ta đã nói rõ lắm rồi. Chuyện bốc thuốc không thuộc quyền quản lý của ta, ngươi đi nói với tiểu nhị của hiệu thuốc đi. Mà cónói cũng vô ích thôi, tiền công một tháng của bọn họ cũng không tới hai lượng bạc, nếu muốn bốc thuốc cho các ngươi thì bọn họ phải bù vào đấy.
Vẻ bất đắc dĩ hiện rõ trên gương mặt kẻ khất cái. Chợt Dương Ninh nói:
- Ngươi đi lấy thuốc đi, cứu người quan trọng hơn.
Hắn đưa cho tên khất cái một khối bạc vụn khoảng hai lượng.
Tên khất cái vội nhận lấy, cảm động đến chảy nước mắt:
- Đa tạ đại gia, tiểu nhân… tiểu nhân nhất định sẽ trả lại cho ngài.
Dương Ninh cười nói:
-Đừng nhiều lời, cứu người quan trọng hơn. Cứ thử xem có được không đã.
Hoàng tiên sinh bên cạnh nói:
- Đây là Cẩm Y Hầu gia, hôm nay coi như ngươi gặp may, gặp được đại thiện nhân như Hầu gia.
- Đa tạ Hầu gia, đa tạ Hầu gia.
Tên khất cái cảm kích không thôi, đi qua lấy thuốc, rồi trở lại, lại một lần nữa thiên ân vạn tạ, rồi mới cõng tên khất cái trung niên rời đi.
- Hoàng tiên sinh, đây có phải bệnh truyền nhiểm không? Có nặng lắm không?
Dương Ninh hỏi.
Hoàn tiên sinh nhìn trái liếc phải, mới nhíu mày nói thấp giọng:
- Không dám dối gạt Hầu gia, ta làm nghề y nhiều năm, xem không ít bệnh rồi. Bệnh hôm nay hơi kỳ lạ, trước đây chưa từng thấy qua. Bệnh này tất nhiên sẽ lây truyền rồi. Ngài xem tên trẻ tuổi vừa rồi thử đi, trên cánh tay đã phát ban, chỉ mong bọn họ uống thuốc có tác dụng.
Dương Ninh gật đầu, cũng không ở lại lâu, chỉ chốc sau đã cáo từ ra về.
Trở về Hầu phủ, Tề Phong đã tìm đến, nói:
- Hầu gia, vừa rồi Viên công tử có phái người đến, nó Hầu gia thụ tước là việc lớn, nên thiết yến chúc mừng Hầu gia.
- Viên công tử?
- Viên Vinh Viên công tử.
Tề Phong cười nói:
- Hầu gia không đến nỗi quên cả hắn chứ?
Dương Ninh bấy giờ mới nhớ, từ lần trước lôi Viên Vinh đi phủ Vũ Vương Hầu, để tiểu tử kia làm chứng đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Hắn lại nhớ Viên Vinh vẫn đang thiếu mình một ngàn lượng bạc. Sự thật về chuyện sơn trang Trung Nghĩa nay đã được làm sáng tỏ, độc thủ sau màn là nhóm người Tam lão thái gia và Khâu Nghị, không liên quan gì đến Ngô quản sự của biệt viện. Vì bảo vệ tiền đồ, Ngô quản sự và mấy tên hộ vệ trong biệt viện đã lén nhờ Viên Vinh tới tìm Dương Ninh, nguyện bỏ ra một ngàn lượng bạc để dẹp yên chuyện này.
Bạc còn chưa tới tay, hôm nay vừa hay lấy một ngàn lượng về bỏ túi luôn. Hiện giờ Hầu phủ thiếu nhất là bạc, đã có một ngàn lượng bạc kia, đại khái có thể giải quyết khó khăn trước mắt.
Hơn nữa Dương Ninh đã bắt đầu chuẩn bị sản xuất Hồi xuân tán, tất nhiên không thiếu được chi phí đầu tư ban đầu..
Đến hoàng hôn, Viên Vinh cho xe ngựa chuyên dụng tới đón Dương Ninh. Dương Ninh không biết Viên Vinh thiết yến ở đâu. Vì Dương Ninh vừa bị hạ độc, nên để đề phòng bất trắc, Đoạn Thương Hải dẫn hai gã hộ vệ đi theo.
Xe ngựa đi thẳng đến bên sông Tần Hoài.
Đến bờ sông Tần Hoài, dù không gần tiệm rượu, nhưng cũng có thể nghe thấy làn gió thơm mười dặm, nghe tiếng ca văng vẳng, khiến người trong cuộc khó lòng kìm nén cảm xúc.
Bây giờ Dương Ninh mới biết, Viên Vinh thiết yến ăn mừng cho mình ngay trên sông Tần Hoài. Ngẫm lại cũng không đáng ngạc nhiên lắm, dù sao Viên Vinh tự cho mình là công tử phong lưu, ở những nơi thế này càng giống cá gặp nước.
Bên sông có một chiếc thuyền lá nhỏ, Đoạn Thương Hải theo Dương Ninh lên thuyền lá, lướt trên mặt sông, ra giữa dòng.
Dương Ninh nhìn qua mặt sông thấy thuyền hoa như nêm, trang trí rực rỡ, lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng ca trong vắt, cảm giác rất phong tình. Trong mắt hắn, không giấu được vẻ mơ màng. .
Hắn vốn tưởng tiên đế băng hà chưa lâu, Kinh thành phải trải qua một thời gian rất dài không được thấy gió trăng, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn trên sông Tần Hoài đã khôi phục lại cảnh thái bình ca múa ngày nào.
Có lẽ trong mắt nhiều người, người ngồi trên Long Ỷ là ai không quan trọng, quan trọng là… Kinh thành vẫn có thể phồn hoa như gấm dài dài.
Cũng không lâu lắm, thuyền lá đã đến gần một con thuyền hoa. Quy mô của thuyền hoa kia không nhỏ, phía trước có dắt chao đèn bằng vải lụa, dải lụa quấn quanh, mang theo vẻ rực rỡ tươi đẹp, chỉ là trên thuyền không náo nhiệt lắm, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng đàn đinh đang như suối chảy.
Thuyền nhỏ tới gần, trên thuyền hoa đã có người đứng đón sẵn, thả thang dây xuống. Dương Ninh đi lên theo thang dây, Đoạn Thương Hải cũng không dám thất lễ, cảnh giới mọi thời mọi khắc, theo lên thuyền hoa.
Một cô nương ăn mặc như nha hoàn đang chờ trên thuyền hoa, mặt mày thanh tú, dưới ánh đèn lung linh, gió đêm hiu hiu thổi thoạt nhìn cũng không tồi. Nàng tiến lên trước đón, cất giọng giòn tan:
- Hầu gia, Viên công tử chờ ngài ở trong ạ.
Dương Ninh khẽ gật đầu. Nha hoàn đi trước dẫn đường, đến đầu thuyền, có thang lầu đi lên, nha hoàn nói:
- Hầu gia, Viên công tử ở trên lầu.
Dương Ninh đi lên theo thang lầu. Đoạn Thương Hải đang muốn bước lên thì bị nha hoàn cản lại, nói rằng:
- Vị đại gia này, cô nương đang gảy đàn, ngài muốn đeo đao đi lên sao?
Đoạn Thương Hải thản nhiên đáp:
- Cây đao này với ta như hình với bóng, ngươi muốn giữ đao lại, trừ phi giữ được người ta.
Nha hoàn cười đầy quyến rũ:
- Nếu như ngài muốn ở lại uống rượu, vậy ta cũng có thể tiếp ngài mấy chén.
Nàng nhìn Đoạn Thương Hải, ánh mắt long lanh như nước hồ thu. Dương Ninh nhìn vào trong mắt, thầm nhủ quả không hổ danh là Tần Hoài gió trăng, cô nương này cùng lắm là mười lăm mười sáu tuổi, thế mà đã có tiền vốn câu dẫn nam nhân rồi.
Đoạn Thương Hải cười lạnh một tiếng, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, đi thẳng lên theo Dương Ninh.
Đã đến đỉnh thuyền hoa. Một nữ tử đang ngồi trước một cây đàn cổ gảy đàn, bên cạnh bày một cái bàn nhỏ, trên đó đầy đủ rượu và thức ăn, Viên Vinh đang tựa nghiêng bên bàn, trong tay xoa nắn một chiếc ngọc bội, nhắm mắt lại, tựa như đang phiêu du theo tiếng đàn.
Dương Ninh nhìn cảnh đó,, biết ngay tiểu tử này là bậc lão luyện trong chuyện gió trăng. Hắn đến gần. Đoạn Thương Hải không đuổi theo, chỉ đứng ở đầu cầu thang, mắt nhìn tứ phía, toàn thân đề phòng.
- Đây là yến hội ngươi thiết ta sao?
Dương Ninh đặt mông ngồi, , không nhìn Viên Vinh trước mà lườm nữ tử đang đánh đàn. Chỉ thấy nàng ngồi kia, vẻ thần tiên thoát tục, , trên mặt không biểu cảm gì, nhưng nhìn cả người phảng phất như có tình cảm không sao nói hết được.
Nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng người ngoài lần đầu tiên nhìn vào, cảm nhận đầu tiên không phải là vẻ đẹp của nàng, mà là đôi mắt.
Đôi mắt nửa như đang mở nửa lại tựa như đang khép, tựa như chìm đắm trong tiếng đàn của bản thân. Trong cặp mắt kia không có màu phấn hồng phồn hoa của sông Tần Hoài, mà hơi nhuốm vẻ cô đơn.
Mà giờ phút này, nàng lại đang nhìn về phía Dương Ninh.
Dương Ninh mỉm cười thay cho lời chào hỏi, lúc này mới nhìn về phía Viên Vinh thì thấy gã đặt một ngón tay lên môi, ý bảo Dương Ninh đừng nói gì cả.
Khúc đàn đã gảy xong, nàng kia mới bước tới, quỳ gối cạnh bàn, nâng bầu rượu lên rót đầy hai ly rượu.
Viên Vinh cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, cầm ly rượu lên mà cười nói:
- Hầu gia, một ly rượu này chúc mừng ngươi kế thừa tước vị, Cẩm Y bất diệt!
Lời này hơi kỳ lạ, nhưng Dương Ninh vẫn nâng ly rượu lên, hai người một hơi cạn sạch, nàng kia lại rót đầy ly rượu cho hai người.
- Ngươi đừng gấp.
Viên Vinh cười nói:
- Đây chỉ là món khai vị, đêm nay còn có tiệc lớn chờ ngươi.
- Đừng trách ta xen ngang, có mang bạc không vậy? – Dương Ninh vươn tay. – Một ngàn lượng bạc, mau giao ra.
Viên Vinh khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức cười nói:
- Ta nói này Hầu gia, không khí ở đây thanh tân thoát tục như thế, lúc này mà đòi bạc, chẳng phải phá hư phong cảnh sao?
- Trong mắt của ta, bạc không có gì không tốt hết.
Dương Ninh nói:
- Đừng có nói với ta là ngươi không mang bạc theo?
- Ngươi yên tâm, chẳng lẽ Viên Vinh ta còn có chuyện gì không tính được?
Viên Vinh cười tủm tỉm.
- Đến đâu, đầu tiên giới thiệu mỹ nhân này cho ngươi. Trân Châu, vị này là Cẩm Y Hầu gia, nàng phải hầu hạ cho thật tốt đó.
Nàng kia cười mê hoặc:
- Trân Châu bái kiến Hầu gia!
Dương Ninh khẽ gật đầu. Viên Vinh nói:
- Trên sông Tần Hoài, chỉ có một viên trân châu, ngoài ra đều là phường phàm tục cả.
Dương Ninh thấy Trân Châu lại cười cười, đột nhiên lại nghĩ tới Tiểu Điệp.
Ước nguyện ban đầu khi hắn đến Kinh thành, chính là tìm Tiểu Điệp, nhưng tiêu cục nửa đường gặp cướp, Tiểu Điệp cũng không có tin tức.
Hắn không biết hôm nay Tiểu Điệp đang ở phường nào, được người nào cứu khôi phục tự do, hay vừa ra khỏi hang sói lại vào hang hổ, thậm chí hiện giờ đang ở ngay trong Kinh thành?
Hắn vốn muốn lợi dụng thế lực của phủ Cẩm Y Hầu để tìm tung tích của Tiểu Điệp, nhưng dạo gần đây phủ Cẩm Y Hầu rơi vào khốn cảnh, chính bản thân phủ còn đang liên tục gặp phiền toái, sao có thể chia sức ra giúp mình tìm Tiểu Điệp.
Nếu như Tiểu Diệp thật sự còn đang ở Kinh thành, rất có thể đang lưu lạc nơi gió trăng. Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Ninh nặng trĩu như bị đè bởi ngàn cân đá.
- Trân Châu cô ương ở Kinh thành đã lâu rồi sao?
Dương Ninh dường như rất tùy ý hỏi một câu.
Hắn chợt nghĩ, nếu Tiểu Điệp thật sự lưu lạc bụi mù, cũng chỉ có thể xâm nhập vào đó mà tìm. Trân Châu cô nương thân ở trong trường gió trăng, không biết có thể dựa vào nàng hỗ trợ tìm manh mối chăng?
Trân Châu cười dịu dàng. Tuy nàng sống trong chốn bụi trần, nhưng dường như không bị ảnh hưởng gì nhiều. Lúc này, nàng mỉm cười đáp lại: Từ lúc mười một tuổi đã đến Kinh Thành, đến nay đã mười năm rồi.
- Ồ!
Dương Ninh mỉm cười, nói:
- Vậy chắc hẳn Trân Châu cô nương rất thông thạo Kinh thành?
- Hầu gia muốn hỏi nô tì có quen thuộc với nghề này không?
Mắt đẹp của Trân Châu khẽ xoay chuyển, mỉm cười đáp:
- Mười một tuổi nô tì đã bắt đầu kiếm ăn ở đây, mười năm trôi qua, coi như là thuộc nằm lòng rồi.
Giọng nàng như rất bình tĩnh, nhưng Dương Ninh nhạy cảm nhận ra trong giọng nói ấy mang theo chút vẻ mệt mỏi.
Đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng chiêng vang “Bang! Bang!”, theo đó là tiếng trống như sấm đánh. Dương Ninh đang kinh ngạc thì nghe một tiếng rít chói tai rạch qua bầu trời, có pháo hoa bay vào bầu trời mây, sáng lóa, như muôn hoa rực rỡ sắc màu. Chỉ trong chốc lát, trên sông Tần Hoài như biến thành thế giới trên mây, như một tiên cảnh.
Dương Ninh hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thì ra thời đại này đã phát minh ra pháo hoa rồi.


Trên sông Tần Hoài ngàn ngọn đèn sáng lên, đèn dầu như sao, giống như ngân hà trên bầu trời cũng quyến luyến sự phồn hoa hồng trần, hòa nhập vào trong sông Tần Hoài này, xua đuổi trăng sáng tịch mịch thiên cổ.
Viên Vinh đã đứng dậy, đi tới mép thuyền. Dương Ninh nhịn không được cũng đi tới mép thuyền, nhìn thấy Viên Vinh đưa mắt về hướng đông, nhìn theo ánh mắt của gã, thấy được ở nơi xa xa có một ngọn đèn dầu sáng chói, đó là một con thuyền hoa cực lớn, cao năm tầng hiếm có, phòng hoa vậy quanh, đèn dầy như ban ngày, rất tráng lệ.
- Đó là Thuyền Vương.
Viên Vinh cười nói:
- Đây mới là bữa tiệc lớn mời ngài tối nay!
- Thuyền Vương?
Lúc này Thời Trân Châu cũng đã tới gần, giải thích:
- Hàng năm trước tết xuân, đều sẽ cử hành bình chọn hoa hậu, đây là một việc trọng đại mỗi năm một lần trên sông Tần Hoài.
- Bình chọn hoa hậu?
- Đúng vậy, tám vị cô nương cùng được chọn ra, đều sẽ ở trên thuyền hoa lớn nhất này, cuối cùng sẽ bình chọn ra một hậu hai phi, một khi có thể đạt được danh tiếng hoa hậu, giá trị bản thân sẽ tăng lên gấp trăm lần, đừng nói vàng bạc tài bảo, còn có cơ hội được vương tôn quý tộc nhìn trúng, trở thành thiếp cơ phú hào.
Trân Châu giải thích:
- Cho nên ngày này hàng năm, đều là một ngày náo nhiệt nhất trên sông Tần Hoài.
Viên Vinh cười nói:
- Thịnh hội như thế, nếu như ngài chỉ ở nhà mà bỏ lỡ, thực sự hối hận không kịp. Huống chi bình chọn hoa hậu năm nay, khác rất nhiều so với những năm qua.
- Hả?
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Có gì khác biệt?
Viên Vinh nói:
- Cô nương tham gia tuyển chọn năm nay, có thể nói là tài mạo xuất chúng nhất các năm.
Gã liếc Trân Châu, cười nói:
- Có lẽ chỉ có một lần bốn năm trước có thể so sánh.
Trân Châu cười quyến rũ nói:
- Công tử đang sợ Trân Châu ghen sao?
Viên Vinh cười ha ha, nói với Dương Ninh:
- Trân Châu là hoa hậu trong lần bình chọn hoa hậu bốn năm trước, đây chính là một cô nương xuất sắc nhất từ trước tới giờ.
- Hóa ra Trân Châu cô nương là hoa hậu.
Dương Ninh cười nói:
- Cũng là danh xứng với thật.
Trân Châu khẽ cười nói:
- Hoa tàn ít bướm, sớm đã không phải hoa thơm năm đó rồi.
- Hoa vẫn thơm như trước.
Dương Ninh mỉm cười nói. Thực ra hắn hiểu được trong lòng, mười dặm Tần Hoài, gió trăng khôn cùng, cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp thay đổi như mặt trăng mặt trời, Trân Châu qua tuổi hai mươi, đối với nghề này mà nói, đã coi như người già.
Trân Châu chỉ cười cười nói:
- Hầu gia và Công tử trước tiên uống rượu ở nơi này, Trân Châu đi xem bánh ngọt đã chuẩn bị xong chưa.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ, lui xuống trước.
- Phải chăng Hầu gia đang kỳ quái, nếu nàng là hoa hậu, vì sao còn có thể ở trên sông Tần Hoài?
Viên Vinh thở dài.
Dương Ninh khẽ gật đầu nói;
- Quả thực có nghi hoặc này. Chẳng qua nàng có chiếc thuyền hoa này, hẳn là sống không tệ.
- Thuyền hoa đương nhiên không phải của nàng.
Viên Vinh nói:
- Bốn năm trước, Trân Châu dưới sự ủng hộ của Tiết thiếu gia Bách Bảo Lầu, đã trở thành hoa hậu, hơn nữa Tiết thiếu gia tình cảm thắm thiết với Trân Châu, tổn số tiền lớn, lấy nàng qua cửa. Nói tới Tiết đại thiếu gia, là người tình cảm, hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, năm đó giao tình với ta cũng không cạn.
Dương Ninh cau mày nói:
- Bách Bảo Lầu?
- Bách Bảo Lầu kinh doanh ngọc khí đồ cổ, là thương nhân số một số hai kinh thành.
Viên Vinh cảm khái:
- Tiết đại thiếu gia đối với Trân Châu rất có ý tứ, dùng tới kiệu lớn sáu người khiêng đưa Trân Châu vào cửa.
- Đã như vậy, vì sao hiện giờ Trân Châu vẫn ở sông Tần Hoài?
Viên Vinh thản nhiên nói:
- Bách Bảo Lầu không còn tồn tại, Tiết đại thiếu gia cửa nát nhà tan, Trân Châu thì thế nào?
Dương Ninh ngơ ngác một chút.
- Trân Châu năm đó trước khi tuyển chọn hoa hậu cũng đã nổi tiếng bên ngoài.
Viên Vinh giải thích:
- Chẳng những Tiết đại thiếu gia, còn có một người cũng nhìn trúng Trân Châu, người nọ và Tiết đại thiếu gia cùng nâng đỡ Trân Châu. Nhưng sau khi Trân Châu nhận được danh xưng hoa hậu, Tiết đại thiếu gia và người nọ vì Trân Châu, vung tiền như rác, Tiết đại thiếu gia bỏ ra bạc triệu, cuối cùng nhận được Trân Châu.
- Sau đó thì sao?
- Thật ra trong lòng Tiết đại thiếu gia vô cùng rõ ràng, hắn vốn không nên đắc tội người nọ, nhưng vì Trân Châu, hắn lại không để ý.
Viên Vinh thở dài:
- Hắn nghĩ rằng sau này người nọ chắc chắn coi hắn là kẻ thù, tuy nhiên lại không thể tưởng được người nọ ra tay tàn nhẫn, một năm ngắn ngủn, liền phá cả tòa Bách Bảo Lâu, mà Tiết đại thiếu gia cuối cùng cũng vì người nọ mà cửa nát nhà tan. Trân Châu sống những ngày tốt lành không đến một năm, lại bị người nọ cướp về, một năm sau, liền bị đuổi lại sông Tần Hoài.
Dương Ninh không thể tưởng được Trân Châu lại có cảnh ngộ này, cau mày hỏi:
- Người nọ là ai?
- Kỳ thực Hầu gia cũng biết.
Viên Vinh nói:
- Đại công tử Hộ bộ Thượng thư Đậu Liên Trung!
- Là hắn!
Dương Ninh giật nảy mình.
Viên Vinh cười lạnh nói:
- Người này lừa gạt nhiều lắm, hại người mất mạng cũng không phải số ít, Tiết đại thiếu gia chỉ một trong số nợ máu của hắn.
Gã giơ tay chỉ sông Tần Hoài oanh ca yến hót đèn sáng đầy trời:
- Mười dặm sông Tần Hoài, thuyền hoa như thoi đưa, trong số này có không ít đều là Đậu Liên Trung thao tác phía sau, hàng năm từ những thứ này, hắn kiếm cả đấu vàng mỗi ngày.
- Nói như vậy, hiện giờ Trân Châu cô nương vẫn nằm dưới sự khống chế của hắn?
Dương Ninh nhíu mày hỏi.
Viên Vinh chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói lời nào.
Đúng lúc này, chợt nghe có người kêu to:
- Trân Châu cô nương, chủ nhân nhà ta mời cô đi qua một chuyến, chuẩn bị nhanh lên.
Dương Ninh nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy bên cạnh thuyền, có một chiếc thuyền nhỏ đang dừng, một người trong đó ngửa đầu hô về phía thuyền hoa, giọng điệu hơi càn quấy.
Lập tức nghe được nha hoàn lúc trước nói:
- Cô nương nhà ta hôm nay không tiếp khách!
- Không tiếp khách?
Người nọ cười lạnh nói:
- Nói cho Trân Châu cô nương các ngươi biết, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phát, mời nàng qua, là cho nàng mặt mũi, cũng đừng có không biết phân biệt phải trái.
- Cô nương nhà ta không tiếp khách, ai cũng không gặp.
Nha hoàn nói:
- Rượu mời rượu phạt cái gì, chúng ta đều không uống.
Người trên thuyền nhỏ kia cười lạnh nói:
- Được, nàng chớ có hối hận.
Gã điều chỉnh thuyền nhỏ, nhanh chóng rời đi.
Viên Vinh nhíu mày nói:
- Xem ra có phiền toái.
- Điều này có thể có phiền toái gì?
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Nếu không muốn gặp khách, không gặp là được, chẳng lẽ còn có người dám bắt buộc hay sao?
- Trên sông Tần Hoài, loại người nào mà không có?
Viên Vinh nói:
- Hào khách giang hồ, vương công quý tộc, tuấn sĩ phong nhã, có một số người có chút địa vị.
Dương Ninh liếc nhìn Viên Vinh nói:
- Ngươi và Tiết đại thiếu gia giao tình không tệ, ta rất muốn biết, lúc Tiết đại thiếu gia gặp rủi ro, ngươi trợ giúp như thế nào? Hắn cửa nát nhà tan, Trân Châu cô nương lưu lạc bên ngoài, ngươi không chiếu cố nàng sao?
Hắn chắp tay sau lưng:
- Hiện giờ ở nơi này, có thể là vì trong lòng có áy náy với Tiết đại thiếu gia, ngẫu nhiên qua chiếu cố một chút?
Khóe mắt Viên Vinh co rúm lại, quay đầu nhìn Dương Ninh, thấy Dương Ninh bình thản, thở dài nói:
- Hầu gia, kỳ thực ta luôn hoài nghi, mấy năm trước kia, có phải Hầu gia luôn giả vờ ngây ngốc hay không?
Lúc này nghe tiếng bước chân vang lên, Trân Châu đi tới từ phía sau, tay bưng điểm tâm tinh xảo, cười nói:
- Hầu gia, Công tử, Trân Châu biết rõ hôm nay Công tử trở về, cho nên sáng sớm hôm nay đã làm điểm tâm, hai người ném thử xem hương vị thế nào?
Dương Ninh và Viên Vinh quay trở lại bàn, thấy trên bàn đặt nhiều loại món ăn, vừa mới nấu xong, còn bốc hơi nóng, mặt ngoài tạo hình mỹ quan, cực kỳ tinh xảo.
- Trân Châu cô nương nấu ăn rất ngon.
Dương Ninh cười nói:
- Chỉ nhìn mấy món đồ ăn này, cũng không phải công phu hai ba ngày.
Trân Châu cười cười, buồn bã nói:
- Năm đó người thích ta làm đồ ăn, cho nên ta bỏ tâm tư đi học, chờ ta học thành, hắn… !
Nàng thở dài, thần sắc ảm đạm.
Dương Ninh biết rõ người nàng nói hẳn là vị Tiết đại thiếu gia kia.
Chợt nghe bên thuyền truyền đến tiếng kinh hô, lại nghe có cô nương hét lớn:
- Các ngươi muốn làm gì?
Một hồi ầm ĩ vang lên, liền nghe cầu thang truyền đến tiếng thùng thùng, hiển nhiên có người đang vọt lên lầu.
Viên Vinh nhíu mày, Trân Châu mặt mày hơi biến sắc. Dương Ninh lại bình thản, gắp một miếng bánh ngọt đặt vào trong miệng, mềm mại ngon miệng, khen nói:
- Tay nghề tốt!
Giọng chưa dứt, chợt nghe sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
- Không phải nói không tiếp khách sao? Nơi này là ai? Kỹ nữ đúng là kỹ nữ, làm chuyện gì vĩnh viễn cũng lén lút.
Viên Vinh bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Ai cho đám người các ngươi xông vào? Còn không mau cút đi.
- Đây không phải Viên công tử sao?
Người kia cười nói:
- Viên công tử, ngài xuất thân môn đệ thư hương, muốn tìm kỹ nữ cũng nên tìm người mới mẻ một chút, loại hàng tàn hoa bại liễu này ngài cũng để ý sao?
Hiển nhiên gã biết Viên Vinh, nhưng lại không hề sợ hãi Viên Vinh, thậm chí ngay cả chút kính ý cũng không có, mở miệng thô lỗ, tràn ngập trào phúng.
Dương Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy ba bốn đại hán xông lên, thân hình đều cao lớn, người đi đầu mặt mũi dữ tợn, mũi cao miệng rộng, chòm râu như kim, hai tay nắm chặt.
Viên Vinh lạnh lùng nói:
- Ngươi nên tôn trọng một chút.
- Chúng ta không xuất thân môn đệ thư hương như Viên công tử, chúng ta đều là người thô kệch, cũng không hiểu được nho nhã.
Hán tử mũi cao cười lạnh một tiếng, chuyển qua nhìn Trân Châu, trầm giọng nói:
- Bao ngươi đi một chuyến, ngươi nghe không hiểu à? Có phải ngươi muốn tìm chết hay không?
- Ai dám động đến một sợi tóc của nàng?
Viên Vinh tuy rằng văn tú, nhưng vẫn nắm tay nói:
- Nhanh cút xuống đi.
Hán tử mũi cao cười ha ha nói:
- Động tới một sợi tóc của nàng? Viên công tử, toàn bộ đàn ông trên sông Tần Hoài, chỉ sợ cũng chỉ có ngài chưa chạm qua nàng. Ngài thực sự không biết hay đang giả ngu, kỹ nữ là kỹ nữ, ai cũng có thể làm chồng, chớ nói một sợi lông, trên người nàng có mấy cọng tóc, huynh đệ chúng ta đều đếm được rõ ràng, có muốn chúng ta nói cho ngài biết hay không?
Gã ăn nói cực kỳ thô lỗ, những người sau lưng đều cười ha ha, cực kỳ hung hăng.
Dương Ninh vốn tưởng rằng Viên Vinh tuy rằng văn nhược nho nhã, nhưng dù sao cũng là cháu trai ruột của Lễ bộ Thượng Thư, cũng là đệ tử quan cao, người bình thường nào dám đắc tội vị thiếu gia này, nhưng vạn lần không ngờ những người kia căn bản không coi Viên Vinh ra gì.
Viên Vinh nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, nhưng dù sao gã cũng là một kẻ văn nhân, muốn ra tay cũng không được.
- Còn chờ cái gì?
Hán tử mũi cao quát với Trân Châu:
- Chủ nhân và khách đang chờ bên kia, ngươi chớ có ảnh hưởng nhã hứng của họ, nếu không khiến ngươi chịu không nổi, còn không đi theo chúng ta.
Sắc mặt Trân Châu khẽ biến, trở nên hơi trắng bệch, cười buồn bã nói với Viên Vinh:
- Công tử, hai người cứ thưởng ngoạn ở nơi này, Trân Châu đi trước xem, nhanh chóng trở về.
- Ta thấy không cần chờ nữa.
Hán tử mũi cao cười ha ha nói:
- Đêm nay ngươi phải phục vụ nhiều người, chỉ sợ nhất thời không về được.


Trong mắt Trân Châu mang vẻ sợ hãi, nhưng vẫn chậm rãi đi qua, chỉ là đi được hai bước, lại cảm thấy cổ tay xiết chặt, nàng hơi giật mình, cúi đầu xem xét, mới phát hiện là Dương Ninh nắm lấy cổ tay nàng.
Trân Châu đang muốn nói chuyện, Dương Ninh đã cười nói:
- Trân Châu cô nương, ta muốn thỉnh giáo, món điểm tâm này chế biến thế nào? Hương vị thực sự không tồi, hơn nữa kiểu dáng cũng đẹp mắt, nếu như có thể, cô nói cho ta biết phương pháp chế biến, sau này ta cũng tự mình thử một lần.
Trân Châu khẽ giật mình, không thể tưởng được vào lúc này, Dương Ninh lại quan tâm cách làm bánh ngọt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hán tử mũi cao nhíu mày, dò xét Dương Ninh một phen, mới cười lạnh nói:
- Ơ, gái điếm thối còn nuôi kẻ mặt trắng? Trách không được cả buổi cũng không động thân.
Dương Ninh liền xoay đầu lại, nhìn hán tử mũi cao kia, vẫy tay cười nói:
- Ngươi tới đây một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Hán tử mũi cao khinh thường nói:
- Ngươi là ai, lại để ta đi qua thì ta phải qua sao? Bớt nhiều lời đi, Trân Châu, nhanh đi theo chúng ta.
Giọng chưa dứt, liền thấy Dương Ninh bỗng nhiên vọt tới như báo săn, hán tử mũi cao khẽ giật mình, gã thấy Dương Ninh tuổi còn trẻ, hơn nữa ở cùng một chỗ với Viên Vinh, vốn tưởng rằng một cậu ấm bình luận trăng gió nào đó, loại người này nói tới nói lui đều vang động trời, nhưng nhấc tay lại không có bao nhiêu cân nặng, vạn lần không thể tưởng được đối phương lại có thân thủ như thế.
Chỉ hơi giật mình, Dương Ninh đã áp sát trước mặt gã, hán tử mũi cao cũng kịp phản ứng, vung quyền muốn đánh, không nghĩ tới bên hông xiết chặt, còn chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy bụng dưới đau đớn một hồi, giống như bị một tảng đá cứng rắn hung hăng nện vào bụng dưới, thân thể lập tức lảo đảo, bị Dương Ninh nặng nề đánh ngã xuống đất.
Ba gã đại hán phía sau đều giật mình, vội vàng bước tới phía trước, muốn vung quyền, lại cảm thấy hoa mắt, một người lập tức cảm thấy thân thể của mình lăng không bay lên, giống như bóng cao su bay ra mạn thuyền, tõm một tiếng, rơi xuống sông, bọt nước văng khắp nơi, hấp dẫn không ít ánh mắt gần đó.
Hai người còn ngơ ngác một chút, Dương Ninh căn bản không do dự, nâng một cước lên, thừa dịp hai người kia đang phân tâm, đạp vào bụng một người trong đó. Người nọ kêu thảm một tiếng, thân thể bay ra ngoài, lập tức rơi xuống boong thuyền, giãy dụa hai cái, trong lúc nhất thời không dậy nổi.
Người còn lại cảm thấy lạnh lẽo, thấy lúc này Dương Ninh đang chắp hai tay sau lưng đứng trước mặt mình, một chân đạp lên ngực hán tử mũi cao kia, gã không kìm được lui về phía sau hai bước, lúc này mới phát hiện, thanh niên nhìn qua còn trẻ tuổi thậm chí hơi yếu đuối này, dĩ nhiên còn khó chọc hơn kim cương.
- Trở về nói cho chủ nhân của ngươi, muốn tìm Trân Châu cô nương, để hắn tự tới một chuyến.
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Ta chờ hắn ở nơi này.
Người nọ thấy Dương Ninh gần như nháy mắt đã đánh ngã ba người, trong lòng biết mình vạn lần không phải đối thủ của hắn, quay người muốn đi, Dương Ninh nhíu mày gọi lại:
- Chậm đã!
Người nọ dừng bước, quay người hoảng sợ nói:
- Ngươi… ngươi còn có gì phân phó?
- Ta cho ngươi đi truyền lời, cũng không phải để ngươi đi xuống như vậy.
Dương Ninh thở dài:
- Nếu như có người mạnh mẽ xông lên, có thể bình an rời đi, như vậy về sau chẳng phải còn có nhiều người hơn không kiêng nể gì cả?
Hắn chỉ mép thuyền:
- Nhảy xuống đi!
Người nọ ngẩn ngơ, Dương Ninh cau mày nói:
- Cần ta giúp đỡ không?
Người nọ thấy hàn ý trong mắt Dương Ninh, không thể làm gì, đi tới mép thuyền, do dự một chút, cuối cùng xoay người nhảy lên, nghe được tiếng nước vang lên, chung quanh lại có người nhìn tới.
Dương Ninh cúi đầu xuống, nhìn hán tử mũi cao bị mình giẫm trên mặt đất, cười nói:
- Trước tiên ngươi nằm chờ ở nơi này, có người đến ngươi đi, có lẽ ngươi có cơ hội rời đi, nếu không ta chỉ sợ ngươi không cách nào còn sống rời khỏi chiếc thuyền này.
- Ngươi… ngươi dám giết ta?
Hán tử mũi cao hơi không phục.
Dương Ninh thở dài:
- Ngươi có thể thử một lần.
Hắn quay người trở về, thấy Viên Vinh và Trân Châu đều ngơ ngác nhìn mình, cười nói:
- Làm sao vậy?
Viên Vinh cuối cùng thở dài:
- Tề Ninh, dòng máu Tề gia chảy trên người ngươi, quả nhiên không phải bình thường.
Trân Châu lại cười khổ nói:
- Hầu gia, thật ra… thật ra ngài cũng không cần vì ta trêu chọc bọn chúng, điều này sẽ mang đến phiền toái cho ngài.
- Trân Châu cô nương đừng nhạy cảm, ta chưa tính là vì cô, là vì bản thân mình.
Dương Ninh nói:
- Mấy người kia không lễ phép với ta, ta muốn dạy họ làm người thế nào.
Thấy đôi mắt Trân Châu vẫn không che giấu được sự sợ hãi, hắn an ủi:
- Trân Châu cô nương lo lắng ta ra tay đánh bọn chúng, sẽ khiến chuyện trở nên phiền toái hơn, thậm chí liên lụy tới cô nương sao?
Trân Châu lắc đầu nói:
- Hầu gia nghĩ nhiều rồi, lá rụng bạc mệnh, không tính là gì, ta chỉ lo lắng khiến Hầu gia phiền toái.
Dương Ninh ngồi xuống, nói:
- Ta ăn bánh ngọt của cô nương, ít nhiều vẫn phải có chút hồi báo. Cô yên tâm, ta không phải một người gây sự không chùi đít, vấn đề hôm nay bị ta đụng phải, cuối cùng ta muốn một kết quả.
Trong lòng hắn nghĩ, lão tử vốn không phải người quen nhìn ỷ mạnh hiếp yếu, huống chi hiện giờ lão tử đã được nhận tước vị, sông Tần Hoài nho nhỏ, chẳng lẽ còn chịu ủy khuất sao.
Viên Vinh ngồi xuống, Dương Ninh mới hỏi:
- Ngươi biết mấy người này sao?
- Ta không biết bọn chúng, nhưng người sau lưng bọn chúng là ai, ta lại biết rất rõ ràng.
Viên Vinh nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, Trân Châu rót thêm rượu cho gã.
- Là vị quan lớn quyền quý nào lớn lối như thế?
Viên Vinh lắc đầu nói:
- Không phải quan viên triều đình, mấy người kia đều là người của Húc Nhật tiêu cục.
- Húc Nhật tiêu cục?
Dương Ninh nhíu mày.
Hắn cực kỳ mẫn cảm với tiêu cục, từ trong miệng Đoạn Thương Hải đã sớm biết, ba tiêu cục lớn ở kinh thành, là Húc Nhật, Tứ Hải cùng Trường Bình.
Bộ đầu Tiêu Dịch Thủy huyện thành Hội Trạch cấu kết hai nhà hắc bạch, buôn bán nhân khẩu, lợi dụng đường đi, đúng là tiêu cục, mà Tiểu Điệp cũng bị tiêu cục mang đi từ huyện Hội Trạch.
Đến giờ Dương Ninh không cách nào xác định rốt cuộc Tiêu Dịch Thủy cấu kết Tứ Hải tiêu cục hay là Húc Nhật tiêu cục, hai tiêu cục này trước đây đều có chuyện lớn, có một tiêu đội bị cướp giết.
Hắn cũng biết, Tứ Hải tiêu cục chủ yếu do người trong giang hồ tạo thành, mà tiêu sư và tranh tử thủ của Húc Nhật tiêu cục, không ít người đi ra từ quân đội, nhìn từ góc độ nào đó, Tứ Hải tiêu cục có quan hệ gần với người trong giang hồ, còn Húc Nhật tiêu cục lại có bối cảnh quân đội.
Có thể xưng là ba tiêu cục lớn của Đại Sở, ba tiêu cục này đương nhiên khác rất nhiều các tiêu cục bình thường khác, thế lực của nó tuyệt đối không yếu, quan hệ càng phức tạp, cũng khó đối phó. Dương Ninh nghĩ tới muốn tìm ra gốc rễ, hoàn toàn thăm dò rõ ràng con đường buôn nhân khẩu, trước đây thế lực đơn bạc, muốn vạch trần tấm màn đen sau lưng không phải dễ dàng.
Chẳng qua tiến vào phủ Cẩm Y Hầu, hắn đã chuẩn bị lợi dụng thế lực của Hầu phủ, triển khai điều tra tấm màn đen kia.
Chỉ là vạn lần không ngờ, hắn còn chưa bắt đầu ra tay với mấy tiêu cục, hôm nay Húc Nhật tiêu cục lại chóc lên đầu mình trước.
Trong ba tiêu cục lớn, khả năng lớn nhất liên quan tới buôn bán nhân khẩu là Húc Nhật tiêu cục.
Viên Vinh gật đầu nói:
- Ba tiêu cục lớn ở kinh thành, thực lực mạnh nhất, là Húc Nhật tiêu cục, Hầu gia hẳn là biết được một ít.
- Nghe nói Húc Nhật tiêu cục có chút liên quan tới quân đội.
Dương Ninh khẽ nói:
- Đây là thật hay giả?
- Thật ra chuyện này có không ít người biết rõ trong lòng.
Viên Vinh nói:
- Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục Đinh Dịch Đồ năm đó là một gã Phó tướng của quân đoàn Tần Hoài.
- Quân đoàn Tần Hoài?
Viên Vinh gật đầu nói:
- Quân đoàn Tần Hoài từ khi bắt đầu sáng lập, vẫn do Tề gia thống soái. Lão Hầu gia Cẩm Y và phụ thân Hầu gia là hai đời đại soái thống binh của quân đoàn Tần Hoài, năm đó Đinh Dịch Đồ là một gã Phó tướng dưới trướng phụ thân của Hầu gia.
- Hắn là Phó tướng quân đoàn Tần Hoài, sao lại trở thành Tổng tiêu đầu tiêu cục?
Dương Ninh cau mày nói.
Viên Vinh nhìn xung quanh, mới thấp giọng nói:
- Năm đó Đinh Dịch Đồ phạm vào quân quy, thiếu chút nữa bị chặt đầu, có người thỉnh cầu thay hắn, hơn nữa người này quả thực lập được chiến công hiển hách, trong triều cũng có người nói chuyện thay hắn, cho nên mới giữ được một mạng, chẳng qua cũng bị trục xuất khỏi quân đội.
- Ngươi nói là, sau khi bị trục xuất, hắn mở tiêu cục?
Dương Ninh cau mày nói:
- Gia cảnh của hắn rất tốt sao?
Viên Vinh nói:
- Gia cảnh tốt hay không ta không biết, ta chỉ biết năm đó hắn được chiêu mộ nhập ngũ, cũng không có bối cảnh gì, cũng không phải xuất thân danh môn vọng tộc nào, tuy nói trong quân đội cũng có chút lương bổng, nhưng người này thích đánh bạc thành tính, căn bản không giữ được lấy lạng bạc.
Gã dừng một chút, mới nói:
- Ít nhất tuyệt đối không có bạc mở một tiêu cục.
- Đã như vậy, vì sao hắn có thể mở tiêu cục, lại có thể trở thành một trong ba tiêu cục lớn của Đại Sở?
Viên Vinh thâm thúy nói:
- Nếu có người cung cấp bạc sau lưng, muốn mở một tiêu cục cũng không khó khăn, huống chi lệnh tôn trị quân nghiêm cẩn, hàng năm đều có quân nhân xúc phạm quân pháp bị xử trí, tuy rằng không chặt đầu quá nhiều, nhưng số lượng bị trục xuất khỏi quân đội lại không ít.
Gã nâng chén rượu lên, cũng không uống, lắc chắn rượu nói:
- Những người bị trục xuất khỏi quân đội, còn một thân võ nghệ, đương nhiên là nhân tài được Húc Nhật tiêu cục hoan nghênh nhất.
Dương Ninh suy nghĩ, lúc này mới biết, dường như Húc Nhật tiêu cục còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của mình, nó tuyệt đối không phải chỉ là một tiêu cục.
- Thời gian ngắn ngủi không đến mười năm, Húc Nhật tiêu cục từ một chỗ không tên tuổi, biến thành tiêu cục thực lực mạnh nhất Đại Sở hiện giờ, đây đương nhiên sẽ không đơn giản.
Viên Vinh nói:
- Chỉ là sau lưng rốt cuộc có bao nhiêu thành quả, ta cũng không rõ ràng lắm.
Gã cười nhạt một tiếng:
- Chẳng qua Húc Nhật tiêu cục đi lại gần với Hộ bộ, đây là chuyện rất nhiều người trong triều đều biết.
- Ngươi nói là Đậu Quỳ?
Viên Vinh nói:
- Hộ bộ nắm giữ tài phú cả nước, hàng năm vận chuyển vô số vật tư. Có đôi khi nhân thủ Hộ bộ không đủ dùng, bộ Binh cũng không phái nhiều người, chỉ có thể lợi dụng tiêu cục. Hàng năm Húc Nhật tiêu cục vận chuyển vật tư cho Hộ bộ nhận được tiền thu khổng lồ, những năm này Húc Nhật tiêu cục khuếch trương thế lực nhanh chóng như vậy, ít nhất là đại ân Hộ bộ giúp cho.
Gã cười nói, uống một ngụm rượu, nói:
- Cần phải nói, là đại ân của Đậu gia giúp họ.
- Đinh Dịch Đồ!
Dương Ninh nhẹ nhàng đọc cái tên này một lần.
Lúc này hắn chợt phát hiện, Cẩm Y Hầu tuy rằng đã từng phong quang vô hạn, nhưng dường như kết thù không ít, trước đây hắn đã biết Đậu Quỳ Hộ Bộ không thân với Tề Cảnh, hiện giờ Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục Đinh Dịch Đồ cũng bị Tề Cảnh trục xuất khỏi quân đội, hai người này lại kết hợp với nhau, thế lực này đương nhiên coi phủ Cẩm Y Hầu như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Chợt nghe cầu thang truyền đến tiếng bước chân, lần này tiếng bước chân rất chậm chạp, nhưng mỗi bước đều rất có lực, cực kỳ nặng nề.
Dương Ninh phát hiện, trong mắt Trân Châu tràn ngập hoảng sợ, khuôn mặt xinh đẹp kia đã trắng bệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận