Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1488: Ngày đêm không yên

Cha con Khuất Nguyên Cô mang theo số ít bộ hạ trở lại thành Lạc Dương, tâm tình rất phiền muộn.
Trước đây không lâu, mình còn khống chế Lạc Dương, lương thảo vô số, trong tay còn có ba vạn thiết kỵ, mình hắn hơi một cái, bách quan Lạc Dương đều sợ hãi đến gập cả người. Thế nhưng thời gian ngắn ngủi, chẳng qua ngàn người theo mình trở lại Lạc Dương, lương thảo Lạc Dương đã sớm bị quân Sở tiếp nhận.
Vừa nghĩ tới tiền tài vàng bạc mình chưa trong mấy tòa nhà đều bị quân Sở ban thưởng đi hết, trong lòng y cực kỳ đau khổ.
Mấy ngày liên tục, không có người để ý tới, cửa nhà quạnh quẽ.
Khuất Nguyên Cổ phiền muộn trong lòng, Khuất Mãn Anh cũng ôm một bụng oán giận.
Thế nhưng trong lòng có bất mãn nữa thì có thể thế nào?
Lạc Dương đã trở thành Lạc Dương của người Sở quốc, hiện giờ không phải nghĩ tới khôi phục phong quang ngày xưa, mà phải lo lắng người có thù oán trong thành Lạc Dương muốn tìm mình gây phiền phức.
Khuất Nguyên Cổ không quên, lúc trước quân Tây Bắc giết vào Lạc Dương, tận tình cướp bóc, bách tính chịu khổ, quan lại nhà giàu Lạc Dương cũng oán hận mình. Như vậy thì thôi, mình dẫn người giết vào trong cung, Khuất Mãn Anh dùng dây cung giết chết Bắc Đường Phong, càng khiến trên dưới Lạc Dương mang cừu hận khắc cốt trong lòng.
Mình đại khai sát giới, mặc du khiến quan dân Lạc Dương không dám lỗ mãng. Thế nhưng chính vì vậy, người Sở quốc lấy được Lạc Dương, người Bắc Hán không hận người Sở quốc, mà là hai cha con Khuất thị bán nước này.
Sau khi quân Sở vào thành, kỷ luật nghiêm minh, không hề mạo phạm đối với bách tính. Có binh sĩ Sở quốc cá biệt làm xằng làm bậy trong thành, lập tức bị bắt, xử quyết trước mặt mọi người. Nhạc Hoàn Sơn ban bố thông báo, các ngành nghề Lạc Dương hết thảy theo như quy củ lúc trước, buôn bán thế nào vẫn như vậy, người đọc sách vẫn đọc sách. Nếu như có binh sĩ Sở quốc quấy rối dân chúng trong thành, có thể đưa đơn kiện trực tiếp tới Đốc Quân Ti vừa mới thiết lập, một khi tình huống là thật, sẽ trừng phạt nghiêm ngặt tướng sĩ quân Sở quấy rối bách tính, không quan tâm chức quan lớn nhỏ quân công thế nào, hết thảy đều bình đẳng.
Như vậy, ngay từ đầu địch ý của quan dân Lạc Dương với quân Sở nhanh chóng giảm bớt, chờ đến khi mọi thứ trở lại như ban đầu, quân Sở không gây ảnh hưởng, trong lòng rất nhiều bách tính lại vui vẻ vì quân Sở đến.
Từ sau khi Bắc Đường Hoan băng hà, các hoàng tử tranh đoạt hoàng vị, thanh Lạc Dương là trung tâm của cơn bão. Bách tính bị hại nặng nề, ai cũng hi vọng Lạc Dương có thể sớm khôi phục thái bình. Chuyện triều đình Bắc Hán không làm được, đám người nước khác đến lại làm được, điều này đương nhiên khiến quan dân Lạc Dương vui vẻ trong lòng.
Quân Sở cũng không có bất kỳ trừng phạt nào đối với quan viên Lạc Dương. Rất nhiều quan viên vẫn giữ lại chức cũ, các Ti đều giữ nguyên, ngay cả bổng lộc vẫn nhận như cũ.
Bách tính không khủng hoảng, bách quan không lo lắng. Trong thời gian ngắn ngủi, Lạc Dương khôi phục sự binh tĩnh. Mặc dù đầu thành đổi cờ xí Sở quốc, nhưng rất nhiều người lại cảm thấy hết thảy cũng không thay đổi quá nhiều.
Nhưng cuộc sống của cha con Khuất Nguyên Cổ lại thay đổi long trời lở đất.
Bắc Hán diệt vong, nhưng Lạc Dương vẫn còn cự thần di dân trung với Bắc Hán. Những người này không oán hận người Sở quốc, lại nghiến răng thống hận cha con Khuất thị, hận không thể chém hai cha con thành muôn mảnh.
Càng đáng chết chính là sau khi quân Hán quy thuận Sở quốc. Mặc dù được biên chế lại lần nữa, nhưng rất nhiều tướng lĩnh quân Hán bị mang về Lạc Dương.
Nếu như không phải Khuất Nguyên Cổ phản quốc đầu hàng địch, quân Hán không có khả năng không đánh mà hàng, Chung Ly Ngạo cũng không có khả năng tự vẫn tạ tội. Lạc Dương thất thủ, cha con Khuất thị chính là tội nhân lớn nhất. Chúng tướng dưới tay Chung Ly Ngạo đương nhiên hận cha con Khuất thị thấu tận xương.
Nghe nói người Sở quốc cực kỳ dung thứ cho bộ tướng của Chung Ly Ngạo, chẳng những để họ đoàn tụ với người nhà, lại cho những người này đầy đủ sự tự do.
Hai ngày nay mấy tên thuộc cấp thủ hạ của Chung Ly Ngạo thỉnh thoảng đi qua trước cửa phủ của Khuất Nguyên Cổ.
Khuất Nguyên Cổ nhận được thông báo, trốn sau khe cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên trông thấy mấy tên chiến tướng eo đeo bội đao đi qua trước cửa, lúc đi qua thỉnh thoảng dừng chân một chút ngay ngoài cửa chính, nhìn chằm chằm cửa lớn, đôi mắt tràn ngập sát ý.
Mấy ngày tiếp theo, tâm lực Khuất Nguyên Cổ hao tổn quá độ.
May mắn dưới tay y còn có một số hộ vệ, nếu không Khuất Nguyên Cổ quả thực lo lắng những người kia xông vào trong phủ, chém hai cha con thành thịt nát.
Y ban ngày lo lắng ban đêm sợ hãi. Có đôi khi thậm chí y nghi thần nghi quỷ, lo lắng hộ vệ dưới tay mình bị người của Chung Ly Ngạo thu mua, vừa nhìn thấy hộ vệ đeo đao nhích về phía mình, liền kinh hôn táng đảm. Hai cha con ngày đêm đao không rời người, chỉ sợ bị người khác đột nhiên vung đao chặt đầu.
Loại dày vò thế này kéo dài nhiều ngày, cuối cùng chờ đến khi Tề Ninh phái người tới, nói Hoàng đế Đại Sở đã phái người đưa ý chỉ phong thưởng tới, buổi tối muốn thiết yên mời hai cha con tới dự tiệc rồi tiếp chỉ.
Khuất Nguyên Cổ đương nhiên biết được, ý chỉ kia chính thức sắc phong mình thành Tấn Vương. Nhưng Tấn Vương này và Tấn Vương trước đây của mình hoàn toàn khác biệt. Trước kia là Tấn Vương Bắc Hán, đã không còn đáng tiền. Lần sắc phong này chính là Tấn Vương của Sở quốc, cũng may coi như là Vương tước.
Y chỉ hi vọng sau khi sắc phong, hai cha con có thể nhanh chóng rời khỏi Lạc Dương, có thể tới Kiến Nghiệp càng tốt. Dù cho không thể tới Kiến Nghiệp, tìm một chỗ khác cư trú cũng được, tóm lại không thể lưu lại Lạc Dương này thêm nữa.
Hai cha con tiếp chỉ, cố ý tắm rửa thay quần áo, cẩn thận sửa soạn một phen. Dù sao mấy ngày nay hoảng sợ đêm ngày, ăn không ăn được ngủ không ngon giấc, cả hai đều tiều tụy khác thường.
Lúc ra cửa, hai cha con còn mang theo mười mấy tên hộ vệ bảo hộ, hai người đều mang theo bội đao, chỉ sợ nửa đường có người giết ra.
Cũng may trên đường lại bình an vô sự, mặc dù bách tính hai bên đường nhìn thấy hai cha con, chỉ trỏ, thậm chí có người cầm trứng gà hòn đá ném tới, nhưng có thị vệ bảo hộ, hai người không chút tổn thương đi tới phủ Đại tướng quân.
Phủ Đại tướng quân đã từng là phủ đệ của Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh. Sau khi Bắc Đường Khánh bị cầm tù ở núi Cửu Cung, phủ đệ này vẫn bị bỏ không. Sau khi quân Sở vào thành, phủ đệ của Bắc Đường Khánh lại được thu dọn lần nữa, chủ soái quân Sở Nhạc Hoàn Sở ở tạm nơi này, tiệc rượu đêm nay cũng được bố trí ở phủ Đại tướng quân.
Bên ngoài phủ Đại tướng quân thủ vệ sâm nghiêm, trước khi hai cha con vào phủ đương nhiên phải giao bội đao ra.
Khuất Nguyên Cổ cũng không biết rốt cuộc đêm nay có bao nhiêu người dự tiệc. Y được đưa vào đại đường, lại phát hiện trong đại sảnh không có người nào khác. Ngoại trừ ghế chủ tịch, hai bên trái phải chỉ bố trí mấy chiếc ghế. Xem ra người dự tiệc đêm nay không quá nhiều. Hai cha con được dẫn qua bàn bên trái, sau khi ngồi xuống vẫn không thấy có người tới, đại sảnh hơi vắng vẻ, họ lập tức hơi căng thẳng trong lòng.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, lập tức nhìn thấy hai người đi ra từ cửa hông. Người đi đầu chính là Tề Ninh mặc áo gấm, người phía sau lưng hùm vai gấu, chính là chủ soái quân Sở Nhạc Hoàn Sơn.
Hai cha con vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ với Tề Ninh. Tề Ninh cười nói:
- Không cần đa lễ, trước tiên mời ngồi.
Hắn đi thẳng qua ngồi xuống ghế chủ tịch. Nhạc Hoàn Sơn đi tới ngồi xuống ghế bên phải.
- Khuất tướng quân, tiệc rượu đêm nay không mời quá nhiều người.
Tề Ninh cười nói:
- Ý chỉ phong thưởng của Hoàng thượng vừa mới đến, vốn định đi qua tuyên chỉ, thế nhưng nghĩ tới còn chưa được ăn bữa cơm nào với Khuất tướng quân, cho nên đêm nay đặc biệt thiết yến, mời hai vị tới đây, vừa vặn sau khi tuyên chỉ, không say không nghỉ.
Khuất Nguyên Cổ cười rạng rỡ nói:
- Vương gia chiếu cố ta như thế, hai cha con ta cảm ân sâu sắc.
- Ngoài ra còn có một chuyện, ta muốn điều giải ở giữa.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Có người tới báo, nói có mấy tên thuộc cấp dưới tay Chung Ly Ngạo, mấy ngày gần đây thường xuyên đi chung quanh quý phủ, không biết có việc này hay không?
Cha con Khuất Nguyên Cổ liếc nhau, lại thấy thần sắc Tề Ninh ôn hòa. Khuất Nguyên Cổ cảm thấy chua xót trong lòng, chắp tay nói:
- Vương gia, hai cha con ta bỏ gian tà theo chính nghĩ, sớm quy thuận Đại Sở. Thế nhưng trong mắt đám người kia, chúng ta lại thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Trong lòng họ còn địch ý đối với Đại Sở ta, cho nên trong lòng vẫn còn oán hận hai chúng ta. Mấy ngày nay họ quả thực xuất hiện chung quanh phủ đệ, trong lòng có ý làm loạn. Vương gia, tặc tâm của họ chưa hết, vẫn coi mình là người Bắc Hán, mong rằng Vương gia minh giám, quyết không thể giữ những người kia lại.
Giọng y chưa dứt, liền nghe tiếng bước chân lại vang lên, lập tức nhìn thấy có người dẫn mấy tên tướng lĩnh tướng. Khuất Nguyên Cổ liếc mắt nhìn, liền biết chính là thủ hạ của Chung Ly Ngạo, bốn người nối đuôi nhau đi vào, người đi đầu chính là Địch Chí.
Mấy người kia đều mặc giáp trụ, tiến vào đại sảnh đều nhìn về phía cha con Khuất thị, mắt mỗi người đều lộ vẻ hung ác.
Khuất Nguyên Cổ không tự kìm được thân thể rúc về phía sau. Y nhìn thấy bội đao của mấy người đều bị lấy đi, lúc này mới yên tâm. Y nghĩ tới đây là phủ Đại tướng quân, mấy người kia to gan bằng trời, chẳng lẽ còn dám ra tay ở nơi này hay sao. Y cảm thấy hơi ổn định lại, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn họ nữa.
Bốn người Địch Chí tiến vào đại sảnh, đầu tiên hành lễ với Tề Ninh, lập tức lại chắp tay với Nhạc Hoàn Sơn. Nhạc Hoàn Sơn giơ tay lên nói:
- Mời mấy vị ngồi xuống!
Địch Chí và một tên thủ hạ ngồi xuống phía dưới Nhạc Hoàn Sơn, hai người khá lại ngồi bên cạnh Khuất Nguyên Cổ và Khuất Mãn Anh.
- Khách hôm nay đều đã tới rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Các vị, vừa rồi bản Vương còn nói, giữa các ngươi có chút hiểu lầm, ta muốn làm người hòa giải, giải hòa hai bên. Từ nay về sau mọi người đều là thần tử Đại Sở, là thần tử cùng điện. Nếu như trước kia có gì không vui, cũng không nên ghi nhớ trong lòng. Qua tiệc rượu hôm nay, ân oán trước mắt xóa bỏ. Không biết các vị có thể nể mặt bản Vương hay không?
Trong sảnh yên lặng một hồi, Khuất Nguyên Cổ mới dẫn đầu nói:
- Vương gia đã tự mình hòa giải, ta đương nhiên tuân theo.
Y nâng chén rượu lên, nhìn về phía Địch Chí, cũng không nói nhiều, chỉ lắc lắc chén rượu. Khuất Mãn Anh cũng bưng chén rượu lên. Địch Chí do dự một chút, cuối cùng bưng chén rượu lên. Ba tên thuộc cấp khác thấy thế, đều nâng chén. Mọi người giữ im lặng, đều uống một hơi cạn sạch.
- Như thế rất tốt.
Tề Ninh vỗ tay cười nói:
- Thiên hạ mới định, mọi thứ còn hoang phế cần xây dựng lại. Sau này các vị còn phải phụ tá Thánh thượng, tận trung triều đình, mưu cầu phúc lợi cho bách tính thiên hạ.
Mọi người rót rượu, đều đứng dậy, khom người với Tề Ninh, đều uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén rượu xuống, Tề Ninh khẽ gật đầu với Nhạc Hoàn Sơn. Lúc này Nhạc Hoàn Sơn mới đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thánh thượng có ý chỉ.
Lập tức có người đưa tới một đạo thánh chỉ. Sau khi Nhạc Hoàn Sơn nhận lấy, mở thánh chỉ ra. Mọi người quỳ rạp xuống đất. Lúc này Nhạc Hoàn Sơn mới tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cuộc chiến bắc phạt, muôn vàn gian khổ khó khăn. May mắn có Khuất Nguyên Cổ bỏ gian tà theo chính nghĩa, thiên hạ thống nhất, công lao Khuất Nguyên Cổ đứng đầu, phong làm Tấn Vương, Khuất Mãn Anh là Trung Dũng Hầu, khâm thử!
Khuất Nguyên Cổ đang muốn tạ ơn, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng quát chói tai:
- Cẩu tặc, để mạng lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận