Cẩm Y Xuân Thu

Chương 327: Tuyệt cục

Mọi người đang hiếu kỳ, Viên Ninh Am đã đưa tay ra hiệu sai người mở tấm vải đắp trên xe.
Mọi người lập tức trông thấy một vật bốn cạnh xuất hiện, giống như cây cột, nhưng hình vuông, làm bằng gỗ.
- Ồ, phía trên kia là bàn cờ!
Có người kêu lên thành tiếng.
Mọi người cũng đã thấy rõ, cây cột hình vuông này cao cỡ một người, mỗi mặt đều khắc một bàn cờ, dù nhìn theo hướng nào, đều có thể trông thấy bàn cờ trên mặt.
Nói cũng kỳ quái, bàn cờ phía trên sớm đã đặt quân cờ, trắng đen xen kẽ, dính trên bàn cờ, không hề rơi ra, không ngờ tạo thành một ván cờ.
Tề Ninh chỉ có thể nhìn bàn cờ một mặt, nghe được động tĩnh chung quanh, nhanh chóng hiểu được bốn phía cây cột này đều khắc bàn cờ, lại không biết mỗi mặt có giống nhau không, chỉ là không nghĩ tới hội thi đấu cờ này lại huy động bàn cờ lớn như vậy đến đây.
Chẳng qua hắn nhanh chóng bớt căng thẳng, vì hắn nghĩ chắc chắn cuộc thi cờ sẽ đảm bảo công bằng.
Bàn cờ phơi bày trước mắt bao người như vậy, ai thắng ai bại, nhìn là hiểu ngay.
Liền thấy Viện trưởng thư viện Vân Sơn đứng dậy chắp tay hỏi Viên Ninh Am:
- Lão đại nhân, đây là?
Nhìn cây cột cổ quái kia, lòng lão tràn ngập vẻ tò mò.
Viên Ninh Am nói:
- Bốn phía cây cột gỗ này đều có bàn cờ, mọi người đều đã trông thấy, trên bàn cờ đã bày các thế cờ, hôm nay không cần các vị tài tuấn trẻ tuổi đấu cờ, mà muốn các vị phá giải thế cờ!
- Phá giải?
Mọi người đều giật mình.
- Thế cờ bốn phía này giống nhau như đúc.
Viên Ninh Am chậm rãi nói:
- Đây là tàn cuộc tiên hiền thời cổ lưu lại, người khiêu chiến có thể chơi cờ trắng!
Nói đến đây, lão ra hiệu bằng tay, liền nhanh chóng trông thấy bốn thanh niên toàn thân đen nhánh đi tới bên cạnh cột gỗ, đứng bốn phía cột gỗ, khoanh tay chờ lệnh.
- Đệ tử chín thư viện lớn dự thi, lần này sẽ không hạn định danh ngạch, tám đệ tử đại biểu tất cả các thư viện lớn đều có thể thử một lần.
Viên Ninh Am vuốt râu cười nói:
- Ai có thể phá giải được thế cờ trước tiên, như vậy coi như là người thắng.
Lão giơ tay lên nói:
- Các vị tuấn tài hiện giờ có thể đi lên phá giải thế cờ.
Mặc dù Viên Ninh Am nói như vậy, nhưng tất cả các thư viện lớn đều không cùng nhau tiến lên, mỗi thư viện vẫn chỉ phái một người đến.
Tề Ninh không tinh thông kỳ đạo, trong lòng biết một vòng này mình không góp được sức, quay đầu lại hỏi:
- Trận này các ngươi có ai đi phá giải thế cờ?
Các cô nương quay lại nhìn nhau, có một người nói:
- Tiểu Dao và Tần Di đều am hiểu đánh cờ.
- Ồ?
Tề Ninh cười nói:
- Vậy thì tốt, dù sao quy định đã nói rồi, người dự thi đều có thể khiêu chiến, như vậy mọi người đều có thể đi xem một chút.
Một nữ tử cảm thấy hơi khó khăn:
- Tề tiên sinh, thật ra trong cờ vây, phá giải thế cờ khó khăn nhất, ta… ta cũng không biết có thể được không.
Trong nháy mắt Tề Ninh biết rõ cô nương này hẳn là Tần Di, hắn cười hỏi:
- Lời này nói thế nào?
- Tàn cuộc mà cổ nhân lưu lại, hoặc là đi tới tuyệt lộ, hai bên đánh cờ không có kế sách, đây gọi là tuyệt cục.
Hiển nhiên kỳ nghệ của Tần Di quả thực có chút thủ đoạn, nàng giải thích:
- Một loại khác chính là lúc đánh cờ, xuất hiện cục diện công thủ cực kỳ đặc sắc, không phải người bình thường có thể nghĩ đến, loại thế cờ này, bởi vì quá trình đánh cờ đặc sắc cho nên lưu truyền hậu thế, xưng là hoạt cục.
- Thế cờ bên trên kia ngươi có thể xem hiểu không?
Tề Ninh chỉ vào sân:
- Đó là tuyệt cục hay là hoạt cục?
Tần Di nói:
- Vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn rõ ràng, thế nhưng nếu là hoạt cục thì thôi, chỉ cần nghiên cứu kỳ nghệ sâu, gặp qua nhiều ván cờ nổi tiếng, cũng có thể lặp lại hoạt cục của tiền nhân trên bàn cờ. Nhưng lỡ như là tuyệt cục, vậy thì phiền toái.
- Ngươi nói là thế cờ tiền nhân cũng không ai đi tiếp được, chẳng lẽ lại không có biện pháp phá giải?
Tề Ninh hỏi.
Tiểu Dao ở bên hé miệng cười nói:
- Tiên sinh, ngài nói đó chính là tử cục rồi, tử cục đi đến cuối cùng, hai bên đều không có đường đi.
Chẳng qua phàm là đánh cờ, có thể thoát khỏi tử cục cũng không dễ dàng, hơn nữa hôm nay thi đấu kỳ nghệ, nếu quả thực lấy tử cục làm đề thi, không ai phá giải được thì chẳng phải là không cần thi nữa?
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Tử cục và tuyệt cục khác nhau ở chỗ nào?
- Tử cục quả thực không đường để đi.
Tiểu Dao nói:
- Tuyệt cục mặc dù nhìn như cũng không có đường đi, rơi vào tuyệt cảnh, nhưng còn có một tia hi vọng cuối cùng, chỉ cần có thể tìm được bí quyết huyền cơ, cũng có thể cải tử hồi sinh.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh khẽ vuốt cằm.
Tần Di nói:
- Có một số tàn cuộc mà tiền nhân lưu lại, lúc ấy bản thân họ cũng không cách nào phá giải, nên chép tàn cuộc lại, lưu truyền cho hậu nhân phá giải, rất nhiều tuyệt cục bị người sau này phá giải.
Nàng dừng một chút, mới nói:
- Chẳng qua loại tuyệt cục này rất hiếm thấy, một khi tuyệt cũng bị phá giải, cũng không thể được xếp vào tuyệt cục nữa.
Trong khi đám người thư viện Quỳnh Lâm nhỏ giọng bàn luận, đệ tử của mấy thư viện khác đã tới bên cột gỗ, bốn người áo đen canh bên cột gỗ đều yên lặng chờ có người đi lên khiêu chiến.
Sau một lát, chợt thấy một người chắp tay nói:
- Đinh Thanh Sơn thư viện Minh Nguyệt thỉnh giáo!
Người áo đen đối diện cũng chắp tay, lập tức đưa ra tư thế mời, dưới bàn cờ, có một hộp cờ đặc biệt để gắn quân lên cột gỗ, bên trong đều có quân cờ đen trắng, nhưng nguyên liệu chế tạo quân cờ vô cùng đặc biệt, cũng không phải quân cờ bình thường.
Đinh Thanh Sơn thỉnh chiến, mấy tên đệ tử thư viện Minh Nguyệt đều tiến tới.
Đinh Thanh Sơn đi trước, người áo đen kia hiển nhiên nắm rõ như lòng bàn tay thế cờ này, hơn nữa đều tính toán kỹ càng các loại biến ảo tiếp theo, mỗi lần Đinh Thanh Sơn đặt quân, người áo đen gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức đặt quân đen xuống.
Thật ra thân trong tám thư viện lớn, đệ tử trong thư viện mặc dù chưa hẳn tinh thông tất cả cầm kỳ thư họa, nhưng ít nhiều cũng tìm hiểu mỗi thứ một chút.
Sau khi Đinh Thanh Sơn bắt đầu đặt cờ, mọi người xem trong mắt, trong lòng suy nghĩ Đinh Thanh Sơn được thư viện Minh Nguyệt phái ra xuất chiến thi đấu cờ vây, quả nhiên có chút đạo lý, ít nhất trong mắt mọi người, mỗi lần Đinh Thanh Sơn đặt cờ, đều là lựa chọn tốt nhất.
Ngay từ đầu còn thuận lợi, thế nhưng sau hơn hai mươi quân, tốc độ của Đinh Thanh Sơn chậm dần, sau mỗi lần đặt quân, người áo đen không chút nghĩ ngợi đặt quân nối tiếp, có vẻ cực kỳ nhẹ nhõm.
Mọi người ở đây đương nhiên đều thông minh, trông thấy người áo đen đặt quân thoải mái như vậy, hiển nhiên đối phương cũng rõ ràng thế cờ của Đinh Thanh Sơn.
Cái gọi là phá giải thế cờ, chính là phải nghĩ ra một cơn đường chuyển bại thành thắng, chỉ cần sơ suất, cả bàn cờ sẽ thua, cho dù đi nhầm một nước cờ, cục diện cũng sẽ biến đổi, với tư cách cầm cờ đen, hiển nhiên đã tính toán tất cả khả năng phản công của cờ trắng.
Lúc này bên cạnh có người bắt đầu khiêu chiến.
Hội trường gần ngàn người, giờ phút này lại yên tĩnh không tiếng động.
Tề Ninh nghĩ trong lòng mình đánh Ngũ Tử Kỳ còn có thể, nếu thực sự chơi cờ vây với mọi người, đương nhiên không tính là gì. Kỳ thủ do tám thư viện lớn phái ra, bất kỳ một người nào sợ rằng đều có thể khiến hắn sống không được chết chẳng xong, đừng nói là khiêu chiến tàn cuộc do cổ nhân lưu lại.
Đừng nói là tuyệt cục, cho dù những hoạt cục bày trước mặt hắn, hắn cũng hai mắt tối đen, hoạt cục hắn không phá được, nhưng hắn đi thành tử cục thì vấn đề không lớn.
Cuối cùng cũng chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Dao và Tần Di.
Chẳng qua nghĩ lại mẹ của Tiểu Dao quả thực không đơn giản, một mình nuôi Tiểu Dao trưởng thành, Tiểu Dao chẳng những lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc, hơn nữa thông minh tốt bụng, càng khó được là có thể thổi tiêu có thể đánh cờ.
Chợt nhìn thấy bên kia truyền đến tiếng hô:
- Sư huynh, Đinh sư huynh!
Tề Ninh nhìn lại theo tiếng, thấy được lúc này Đinh Thanh Sơn của thư viện Minh Nguyệt dĩ nhiên ngồi co quắp dưới đất. Sư huynh đệ bên cạnh túm tụm lại đỡ, chung quanh ồn ào. Tề Ninh nhíu mày, liền thấy đám đệ tử thư viện Minh Nguyệt ba chân bốn cẳng đỡ Đinh Thanh Sơn trở về, thần sắc Đinh Thanh Sơn tái nhợt, ngây ra như phỗng.
- Đinh Thanh Sơn thư viện Minh Nguyệt phá giải thất bại!
Người áo đen đánh cờ với Đinh Thanh Sơn lại đứng thẳng dậy, hai tay hạ xuống, cao giọng tuyên bố.
Tề Ninh nghe được Tần Di nói sau lưng:
- Đinh Thanh Sơn dĩ nhiên thất bại sao? Tài đánh cờ của hắn trong đám đệ tử tám thư viện lớn, có thể xếp top ba đấy, ngay cả gã cũng… !
Giọng điệu của nàng hơi kinh ngạc.
Giờ phút này trong sân lại có hai người trước sau khiêu chiến, mọi người đều cố gắng giữ yên lặng, không quấy rầy kỳ thủ phá giải.
Sau một lát, lại nghe có người lớn tiếng nói:
- Mã Nhất Hàng thư viện Tam Nguyên phá cục thất bại!
- Chu Lộ Phá thư viện Vân Sơn phá cục thất bại!
- Công Tôn Đồ thư viện Long Trì phá cục thất bại!
Nửa canh giờ ngắn ngủi, kỳ thủ thư viện đi lên khiêu chiến gần như đều thua trận, lúc này chỉ còn có một người vẫn còn cố gắng phá cục, những người khác hoặc thua trận, hoặc căn bản không dám đi lên thử một lần.
Phải biết đệ tử tám thư viện lớn đều là tinh anh trong tinh anh. Kỳ thủ được tám thư viện lớn phái ra, không nói xếp hạng mấy trong thiên hạ, nhưng ít nhiều cũng có thể có tên tuổi ở Đại Sở. Thế nhưng giờ phút này kỳ thủ do tám thư viện lớn phái ra, hơn một nửa đã thua trận, những người khác tự hỏi kỳ đạo của mình so với mấy người thua trận kia còn có chênh lệnh không nhỏ, làm sao dám bước lên tự rước lấy nhục.
- Hiện giờ chỉ có thể xem Chu Luân thư viện Tây Phong rồi.
Tần Di thấp giọng nói:
- Chu Luân là cao thủ kỳ nghệ số một được tám thư viện lớn công nhận, nếu ngay cả gã cũng thua trận, thế cờ hôm nay, chắc chắn không ai có thể phá giải.
Lúc này ánh mắt mọi người quả thực tập trung lên người Chu Luân thư viện Tây Phong. Lão viện trưởng thư viện Tây Phong trông tương đối căng thẳng, thế nhưng trong mắt lại mang theo chút hưng phấn.
Tám thư viện lớn liên tục thua trận, nếu như Chu Luân thực sự có thể phá cục, đương nhiên là bỗng nhiên nổi tiếng, cho dù hôm nay thư viện Tây Phong không cách nào đạt được danh hiệu, thế nhưng dựa vào thành tích của Chu Luân, đại khái có thể ngửa đầu ưỡn ngực rời khỏi thư hội.
Chu Luân trông vẫn còn bình tĩnh, một tay chắp sau lưng, mỗi lần đặt quân cờ, đều tương đối cẩn thận.
Thời gian trôi qua, mọi người ở đây lại đều không mệt mỏi, thậm chí không có ai cảm thấy nhàm chán, trái lại họ đều cảm thấy cực kỳ kích thích. Tàn cuộc có thể khiến phần lớn người của tám thư viện lớn bại lui, đương nhiên không phải chuyện đùa, có một số người quả thực hi vọng Chu Luân có thể phá giải, cũng có người có tâm tư khác, lại hi vọng Chu Luân thua cuộc.
Một lúc lâu sau, mọi người thấy người áo đen đặt một quân cờ, Chu Luân chậm chạp chưa đi tiếp, có người cảm thấy chuyện không ổn, chợt thấy Chu Luân cầm quân trắng trong tay ném vào hộp cờ, chắp tay với người áo đen kia, cũng không nói nhiều, lắc đầu xoay người đi về vị trí của mình.
- Chu Luân thư viện Tây Phong phá cục thất bại!
Người áo đen cất cao giọng nói.

Người áo đen tuyên bố Chu Luân của thư viện Tây Phong phá cục thất bại, cả hội trường lập tức rối loạn, ngay cả các nữ tử thư viện Quỳnh Lâm cũng khe khẽ bàn luận.
Có một vài người cảm thấy cuộc thi lần này như một trò đùa, thầm nghĩ, đã là thi tài so nghệ, mặc dù không thể quá mức đơn giản, nhưng cũng không nên quá phức tạp đến như thế, tìm tàn cục của cổ nhân để cho các thí sinh dự thi phá cục.
Trận này, chín thư viện lớn tham gia đấu, trong đó, đệ tử của tám thư viện đều thua, mặc dù quy định tất cả đệ tử của các thư viện lớn đều có thể ra tay phá cục, nhưng các kỳ thủ lợi hại thực sự đều thua, người còn lại có ai không biết xấu hổ mà lên chứ.
Đại đa số người không dám lên, mặc dù cũng có mấy người thâm tâm muố thử một lần, nhưng cũng hiểu, nếu khiêu chiến thành công thì thôi, còn nếu bị thua, nhất định mọi người sẽ nghĩ mình thích gây chú ý, sẽ bị nhạo báng. Văn nhân rất trọng danh dự, văn nhân sĩ tử ở đây đến từ các nơi của Đại Sở, một khi cái tin bị đám người này truyền ra, coi như thanh danh bị hủy rồi.
Mặc dù thư viện Quỳnh Lâm còn chưa xuất chiến, nhưng tám thư viện lớn đều đã thua, rất nhiều người nghĩ rằng, thư viện Quỳnh Lâm thấy tình cảnh này cũng nên tự hiểu, không nên phái người lên.
Mặc dù Tiết Đan Thanh cũng cảm thấy thư viện Quỳnh Lâm không cần phải tiếp tục xuất hiện nữa, nhưng có Trác Thanh Dương ở đây, cũng nên chú ý nể mặt lão một chút, nên vẫn hướng Tề Ninh hỏi:
- Tám thư viện lớn đều không thể phá cục, không biết thư viện Quỳnh Lâm có muốn xuất hiện phá cục? Nếu bỏ qua cũng được, chúng ta lập tức tiến hành ván thứ ba.
Lão nói lời này coi như rất rõ ràng rồi, nói thẳng với thư viện Quỳnh Lâm rằng, tám thư viện lớn đều không thể phá cục, thư viện Quỳnh Lâm các ngươi cũng không nên trì hoãn thời gian, tự động bỏ qua đi cũng được.
Tề Ninh thật sự không có gì chắc chắn với ván này, nhưng Tiết Đan Thanh nói vậy vẫn là có thành kiến với thư viện Quỳnh Lâm.
Hắn hơi cau mày hỏi:
- Tiểu Dao, Tần Di, hai người các ngươi theo ta đi lên xem thử một chút. Nếu thử cũng không thử mà cứ như vậy từ bỏ, người ta sẽ càng không coi trọng chúng ta.
Tiểu Dao và Tần Di liếc nhìn nhau, mặc dù biết khả năng phá được cục cực kỳ bé nhưng thấy ánh mắt Tề Ninh cổ vũ, đều khẽ gật đầu.
Trong cái nhìn soi mói của cả hội trường, ba người rời bước tới trước bàn cờ.
Tề Ninh dẫn theo Tiểu Dao và Tô Tử Huyên rửa mắt cho mọi người trong ván đầu tiên, tuy có nhiều người cảm thấy thư viện Quỳnh Lâm cũng có chút bản lĩnh, nhưng tư tưởng nam tôn nữ ti đã là thâm căn cố đế, ấn tượng và suy nghĩ về thư viện Quỳnh Lâm cũng chưa thay đổi. Lúc này, thấy Tề Ninh dẫn theo hai nữ tử bước tới trước bàn cơ, ai nấy đều buồn cười, thầm nghĩ, ngay cả tám thư viện lớn cũng không thể phá cục, làm sao thư viện Quỳnh Lâm có thể làm được.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, nhìn bàn cờ, trên bàn, hai quân đen trắng cộng lại cũng chừng mười quân, giao thoa dây dưa, nhìn có vẻ khá tán loạn, nhưng đều là đang cản tay nhau. Hiểu biết về kỳ đạo của hắn cũng có hạn, chỉ có thể nhìn ra được kỳ cục này khá phức tạp, còn rốt cuộc phức tạp ở đâu thì không nói ra được.
Tiểu Dao và Tần Di một trái một phải đứng bên cạnh Tề Ninh, đều tập trung suy nghĩ nhìn kỹ. Mới đầu hai người vẫn còn bình tĩnh, lát sau, Tần Di nhíu đôi mày thanh tú, Tiểu Dao cũng có vẻ buồn rầu.
Một lúc nữa, Tề Ninh nghe được tiếng Tần Di lẩm bẩm:
- Không được, như vậy… như vậy cũng là đường chết, nhưng… A….
vậy cũng không được….
Sắc mặt của nàng rất phức tạp, thậm chí trên trán còn có vẻ nhăn nhó khổ sở.
Mặc dù về kỳ đạo Tề Ninh cũng chỉ biết chút da lông, nhưng hắn hiểu rất rõ, ván cục cổ kia, nếu ngươi biết có hạn thì thôi, nhưng nếu càng nghiên cứu sâu, càng dụng tâm miệt mài theo đuổi mỗi một nước cờ, sẽ càng lún sâu. Một khi kỳ cục phức tạp, ngươi sẽ hoa mắt chóng mặt, thiên đầu vạn tự, đau khổ không chịu nổi.
Tề Ninh biết tàn cục này mới đầu thì nhìn như nhẹ nhàng, nhưng càng đi sẽ càng thay đổi liên tục, cực kỳ phức tạp, kỳ thủ đánh cờ cũng chỉ có thể nhìn được mấy bước, càng cao minh, coi như càng nhìn dược nhiều, sẽ càng hỗn loạn.
Có lẽ quả thật kỳ nghệ của Tiểu Dao và Tần Di không tệ, nhưng dù sao thì, tuổi còn nhỏ, đối mặt với tàn cục phức tạp như vậy, hiển nhiên các nàng khó mà phá giải.
Dù sao tám thư viện lớn cũng đều không phá được cục, cho dù tự nhận không phá được cục, thì nhiều lắm là chín thư viện lớn cũng chỉ coi như hòa ván này.
Hắn lo lắng Tiểu Dao và Tần Di tiếp tục suy nghĩ sẽ không có lợi cho cơ thể, đang chuẩn bị buông bỏ, chợt một giọng nói vọng vào tai:
- Kỳ cục vớ vẩn, cần gì nghĩ nhiều. Để ta dạy ngươi phá cục!
Giọng nói này cực kỳ bất ngờ.
Thân thể Tề Ninh chấn động, nhìn trái nhìn phải một chút, chỉ thấy Tiểu Dao và Tần Di vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, người áo đen kia vẫn đứng buông tay, ai cũng nhìn chằm chằm vào kỳ cục, không biết giọng nói kia từ đâu mà tới.
Tề Ninh móc móc lỗ tai, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Nếu không, có người nói bên cạnh mà dường như mấy người kia đều không nhận ra.
- Không cần nhìn đông nhìn tây gì hết.
Giọng nói kia lại vòng vào trong tai, vô cùng nhẹ và mỏng. Tề Ninh cũng nghe được rất rõ:
- Chấp bạch tử, xuống, ba-sáu!
Tề Ninh thót tim, lông mày siết chặt. Giọng nói kia rất mảnh và nhẹ, mặc dù có thể nghe được rõ ràng, nhưng không thể nhận ra được là nam hay nữ. Hắn thầm nghĩ, sao đột nhiên lại có giọng nói này, do dự một lát, đột nhiên bước lên trước, cầm một quân cờ trắng. Động tác này của hắn khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh.
Tần Di và Tiểu Dao đang muốn khiến cho thư viện Quỳnh Lâm vẻ vang, tận lực cố gắng suy nghĩ phá cục, nhưng càng nghĩ càng phức tạp, nghĩ một lát nữa, thậm chí chỉ cảm thấy mờ mịt, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng không muốn khiến Tề Ninh thất vọng, không ngờ đột nhiên hắn chủ động tiến lên cầm quân cờ.
Hai người liếc nhau, ngơ ngác một chút, thấy Tề Ninh cầm quân cờ trắng đặt xuống vị trí ba-sáu.
Quân cờ kia, không biết vì sao, dính lấy bàn cờ.
Người áo đen thấy Tề Ninh đi cờ, bèn chắp tay với hắn. Hắn cũng chắp tay hoàn lễ. Người áo đen không nói gì, cầm một quân cờ đen, nhanh chóng đặt xuống.
Tề Ninh thấy kẻ này đi cờ, đang nghĩ xem kế tiếp nên đi thế nào, bên tai lại có tiếng nói:
- Xuống, ba – chín!
Tề Ninh vẫn giữ vẻ trấn định, cầm quân cờ, vẫn không nhìn được lướt nhìn qua, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Bên cạnh hắn chỉ có mấy người này, rõ ràng giọng nói này không phải của họ, dường như từ trên hội trường người xem vọng xuống, nhưng nơi này đông tới gần ngàn người, làm sao có thể nhận ra được tiếng nói từ đâu.
Nếu quả thực từ trong đám người vọng ra, sao chỉ có mình mình nghe thấy? Rõ ràng Tiểu Dao và Tân Di, thậm chí cả người áo đen kia cũng không nhận ra.
Tề Ninh hơi rung lên, đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng: chẳng lẽ có người truyền âm nhập mật?
Hắn cũng biết, trên giang hồ có một môn công phu có thể truyền âm mà không bị người khác phát hiện, chỉ cho một mình mình nghe thấy, nhưng để luyện thành công phu như vậy, nhất định võ công phải cực kỳ cao minh, nội công cũng cực kỳ thâm hậu, chưa kể, môn công phu này cực kỳ thần bí, trước đây Tề Ninh chưa từng tiếp xúc qua.
Nhưng hiển nhiên, lúc này đối phương đang dùng truyền âm nhập mật.
Trong nháy mắt, hắn nhìn sang Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân/Hận (thú thực là em quên tên lão này, hai chap này thấy phiên thành Hận). Nếu nói về võ công, trong gần ngàn người ở đây, sợ rằng không ai có thể cao minh hơn Tây Môn Vô Hận. Mặc dù giọng truyền âm kia không giống giọng của Tây Môn Vô Hận chút nào, nhưng đã có thể dùng được công phu truyền âm nhập mật, chưa chắc đã không thể thay đổi giọng nói.
Lúc này Tây Môn Vô Hận lại không chú ý tới bên này, mà đang ghé sát vào tai Viên Ninh Am, tựa như đang nói chuyện gì đó.
Nếu Tây Môn Vô Hận đang nói chuyện với Viên Ninh Am, đương nhiên không thể đồng thời nói với mình nhỉ?
Theo như lời nói, hắn đặt con cờ trong tay vào vị trí ba-chín.
Lần này, người áo đen vẫn không do dự, cũng nhanh chóng hạ cờ.
Giọng nói kia không ngừng truyền tới. Mỗi một lần người áo đen hạ cờ, gần như chỉ trong vài giây đồng hồ, người kia đã dùng truyền âm nhập mật mách cho Tề Ninh nước tiếp theo. Tề Ninh y theo như lời người đó mà hạ cờ, chỉ trong chốc lát, đã đánh được chừng hai mươi quân.
Trong giây lát, hắn lập tức ý thức được, đối phương đã có thể chỉ điểm cho mình, hiển nhiên có thể nhìn được ván cờ trước mắt cực kỳ rõ ràng. Bây giờ mình quay lưng hướng bắc, mặt nhìn hướng nam, mà ban giám khảo thì mặt bắc lưng nam, hoàn toàn khác với hướng của mình. Nếu người quan sát ở phía bắc có nhãn lực vô cùng tốt thì cũng có thể nhìn được cục diện trên bàn cờ. Tây Môn Vô Hận kia về căn bản không thể nhìn thấy tình thế kỳ cục này, trừ phi lão có mắt nhìn xuyên thấu, nếu không, tuyệt đối không thể chỉ điểm.
Nghĩ tới đây, Tề Ninh lập tức hiểu, sau lưng mình, nhất định có một người vừa xem chiến vừa dùng truyền âm nhập mật chỉ điểm.
Người này, hiển nhiên võ công vô cùng cao, nhưng ngoài ra nhất định kỳ nghệ cũng phải cực kỳ cao minh, nếu không, kỳ cục tám thư viện lớn không cách nào phá giải, làm sao người kia có thể?
Người nọ tiếng nhẹ mảnh, giọng nhẹ nhàng, nghe ngữ khí của y thì có vẻ không để ý tới cổ cục này.
Lại liên tiếp hạ hơn mười quân cờ, Tề Ninh chỉ có kiến thức nửa vời căn bản không biết được rốt cuộc là ai chiếm thượng phong, chỉ thấy trên bàn cờ, trắng đen xen kẽ, khá phức tạp.
Ngược lại, người áo đen kia, lúc trước hạ cờ cực nhanh, nhưng lúc này, sau mỗi nước cờ Tề Ninh đi, y lại phải nghĩ một lúc, thật vất vả mới có thể hạ cờ.
Tiếp đó, tốc độ hạ cờ của Tề Ninh cực nhanh, người áo đen kia hạ càng lúc càng chậm. Mọi người xem chiến đều cảm thấy có thay đổi. Lúc này, Lễ bộ Thượng thư Viên Ninh Am và mọi người trong bàn giám khảo đều đi tới, đứng sau lưng Tề Ninh xem chiến. Tề Ninh thấy mấy người kia đều ngăn cản hết đằng sau, lại khá lo lắng cho vị cao nhân kia không nhìn được, tới khi giọng nói kia lại truyền tới, hắn mới yên tâm.
Viên Ninh Am nhìn bàn cờ, khuôn mặt già nua cũng có vẻ giật mình!
Lúc này, người áo đen đánh cờ với Tề Ninh cũng toát mồ hôi trán, sắc mặt không còn thong dong bình tĩnh như trước, mặc dù đã hết sức giữ trấn định, nhưng giữa hai đầu lông mày đã xuất hiện vẻ khẩn trương bối rối. Tề Ninh nghe theo cao nhân kia chỉ định, đặt xuống một con cờ. Người áo đen kia chấn động toàn thân. Viên Ninh Am thất thanh hô lên:
- A! Cái này… cái này… bị phá rồi!
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con


Khả năng đánh cờ của Tề Ninh phải nói là kém không ai kém hơn được, lúc này chính bản thân hắn cũng chẳng biết ván cờ đến lúc này ai thắng ai thua nữa. Chỉ là dựa vào âm thanh thần bí kia mà hạ cờ xuống. Lúc này, lại thấy trên trán người áo đen đổ mồ hôi hột, cộng với giọng nói nghẹn ngào của Viên Ninh Am thì hắn sửng sốt sau đó xem xét khu vực đánh cờ bị hai tên Hắc Bạch đứng vây quanh, nghi ngờ hỏi:
- Đã kết thúc rồi sao?
Hắn thật sự không biết ván cờ này rốt cuộc là đã kết thúc chưa nữa, chỉ thấy người áo đen kia lùi về sau hai bước, chắp tay nói:
- Tại hạ thua rồi, kỳ nghệ (kỹ thuật đánh cờ) của các hạ quả nhiên tinh thông, thần thông quảng đại, tại hạ vô cùng khâm phục!
Tề Ninh ngạc nhiên, lập tức có cảm giác việc này thật vớ vẩn!
Hắn biết khả năng đánh cờ của mình xét trong đám thi sinh đi thi của 9 Thư viện không phải đứng thứ nhất từ dưới lên thì cũng phải thứ hai từ dưới lên. Thế mà đến cuối cùng, một thằng mù đánh cờ như hắn lại có thể phá được cái bàn cờ cổ này.
- Tiểu Hầu gia quả đúng là tài trí hơn người!
Viên Ninh Am nhìn qua bàn cờ một lượt, cuối cùng thở dài:
- Đây là bàn cờ cổ Thất Hoàng Cục, từ trước tới nay chưa ai có thể phá giải. Ta đã thiết kế ván cờ này ở đây mấy lần cũng chỉ là vì đã đồng ý với Tam Liễu tiên sinh, muốn xem các vị tài tử tài năng xuất chúng trong Thư hội liệu có thể có người phá giải được hay không?
- Tam Liễu tiên sinh?
Trác Thanh Dương nghiêng đầu hỏi:
- Người mà lão đại nhân muốn nói chính là Liễu Mặc Sanh sao?
Viên Ninh Am lại cười nói:
- Đúng vậy, Trác tiên sinh cùng Tam Liễu tiên sinh là người cùng thời, chắc hẳn là cũng có chút quen biết!
Trác Thanh Dương khẽ vuốt cằm đáp lại:
- Chẳng trách, ta vừa nhìn ván cờ này liền biết đây không phải là ván cờ bình thường, không phải là một tàn cuộc bình thường thì ra đây chính là ván cờ mà Liễu Mặc Sanh coi như bảo bối.
- Mấy vị này đều là đệ tử của Tam Liễu tiên sinh.
Viên Ninh Am chỉ vào bốn gã áo đen.
- Tam Liễu tiên sinh đặc biệt phái bọn họ tới đây trấn thủ phần thi đấu đánh cờ.
Bốn gã người áo đen đồng thời bước lên hành lễ, một gã trong số họ đứng ra giải thích:
- Ván cờ Thất Hoàng Cục mà sư phụ trân trọng nhất, chúng đệ tử chúng ta đã mất rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể phá được ván cờ này. Sư phụ biết năm nay có tổ chức Kinh Hoa thịnh hội nên nhất thời cao hưng phái chúng tôi đưa Thất Hoàng Cục tới Kinh thành nhờ sự sắp xếp của Viên lão đại nhân xem các tài tử trong Thư hội liệu có người nào tài trí hơn người có thể phải giải được ván cờ này hay không?
Sau đó gã nhìn về phía Tề Ninh, khen ngợi:
- Thật sự không ngờ, Thư hội đúng là nơi tiềm tàng nhân tài, khiến người ta vô cùng khâm phục!
Tây Môn Vô Hận cười nói:
- Theo ta được biết thì kỳ nghệ của Tam Liễu tiên sinh có thể nói là thần quỷ khó lường, cũng chỉ có Huyền Dạ - một trong Tứ Nghệ Tuyệt Sĩ của Bắc Đường mới có thể phân cao thấp với tiên sinh. Ván cờ mà tiên sinh đưa ra không thể so sánh với những ván cờ bình thường được. Tiểu Hầu gia có thể phá được ván cờ này đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Lão nhìn Tề Ninh cười khen ngợi hắn:
- Tiểu Hầu gia đúng là thâm tàng bất lộ khiến tất cả chúng ta đều tính sai cả rồi.
Tề Ninh cười đáp lại:
- Thật ra kỳ nghệ của ta rất kém, thậm chí làm thế nào phá giải được ván cờ này chính bản thân ta cũng chẳng biết nữa!
Những lời này của hắn đều là lời thật lòng nhưng vào tai những người khác lại là những lời khiêm tốn.
Tiểu Dao cùng Tần Di thì vừa mừng vừa sợ, các nàng vốn tưởng ván cờ này không có cách nào phá được nhưng không ngờ Tề Ninh lại có thể xoay chuyển tình thế, phá được ván cờ. Không chỉ có hai nàng mà lúc này tin túc Tề Ninh phá được ván cờ cổ đã loan ra khắp hội trường, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ tại sao 8 Thư viện lớn đều không có ai phá giải được ván cờ, làm sao Thư viện Quỳnh Lâm lại có thể phá giải một cách nhẹ nhàng như thế được?
Trong số đó có rất nhiều người còn không biết Tề Ninh là thần thánh phương nào, lúc này mọi người đều giúp nhau nghe ngóng tin tức. Cũng may là ở hội trường cũng có một vài người biết thân phận của Tề Ninh, người này truyền cho người kia, chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều biết hóa ra chàng thanh niên trẻ khiến cả hội trường kinh ngạc này chính là Cẩm Y Hầu.
Nhưng Cẩm Y Hầu tại sao lại có liên quan đến Thư viện Quỳnh Lâm chứ? Rất nhiều người thấy khó hiểu, chỉ có điều Cẩm Y Hầu trước này đều dùng chiến công trên sa trường để danh chấn thiên hạ, không ngờ hôm nay vị Tiểu Hầu gia này lại có thể tinh thông tài nghệ cầm kỳ như vậy!
Mọi người đều thầm cảm thán, lúc này đã là giữa trưa, Thư viện Long Trì sắp xếp cho mọi người ăn cơm, chỉ có điều cho dù có là nhà ăn của Thư viện Long Trì thì cũng không thể chứa được tất cả gần một ngàn người vì vậy đã cho người phân phát đồ ăn cho mọi người tại hội trường, tất cả đều là hai cái bánh bao cùng với một bát cháo.
Mặc dù cơm trưa không được chu đáo cho lắm nhưng vì mục đích mọi người tới đây không phải là để ăn nên như vậy cũng chẳng sao. Sau khi giải quyết xong bữa trưa đơn giản, năm vị giám khảo lại tiếp tục trở lại vị trí của mình, tiếp tục phần thi đấu thứ ba.
Sau khi kết thúc hai trận thi đấu, trong lòng mọi người đều biết lúc này Thư viện Quỳnh Lâm là Thư viện đứng đầu trong 9 Thư viện.
Ca khúc “Tiếng cười biển cả” của Tề Ninh có thể nói là khiến cả hội trường kinh ngạc, cho dù ở vòng thứ nhất không đạt được số điểm cao nhất nhưng điểm cũng không phải là thấp nhất. Trong vòng thi thứ hai, trong số 9 Thư viện lớn, ngoại trừ Thư viện Quỳnh Lâm phá được ván cờ ra thì 8 Thư viện còn lại đều thất bại. Dựa theo quy tắc, vòng thi đấu thứ hai này chỉ có duy nhất Thư viện Quỳnh Lâm là có điểm còn 8 Thư viện khác không Thư viện nào đạt được điểm.
Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, Thư viện Quỳnh Lâm chẳng những đạt được vị trí dẫn đầu mà điểm số cũng nhất định sẽ đạt được con số rất cao. Nếu cứ như vậy Thư hội Kinh Hoa năm nay đến cuối cùng ai sẽ là người đoạt ngôi vị quán quân đây? Thật khiến người ta hồi hộp không yên mà!
Từ khi Thư hội Kinh Hoa xuất hiện cho tới này, Thư viện đoạt được giải quán quân cũng chỉ có bốn Thư viện đứng đầu, trong đó Thư viện Vân Sơn là Thư viện đoạt được giải quán quân nhiều lần nhất, tiếp theo sau đó là Thư viện Long Trì.
Còn Thư viện Quỳnh Lâm thứ nhất là đến với cuộc thi này tương đối muộn, chỉ có mấy năm gần đây mới có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ các Thư viện lớn, thứ hai là bởi vì nó là Thư viện dành cho con gái nên lúc nào cũng ở thế yếu hơn so với các Thư viện khác. Chính vì vậy nhưng năm tổ chức Thư hội, Thư viện Quỳnh Lâm đứng nói là vị trí quán quân cho dù là Top 3 cũng chưa bao giờ được xếp vào, bọn họ tới đây chẳng qua cũng chỉ là tới để góp vui mà thôi.
Thế nhưng không ai ngờ được, năm nay Thư viện Quỳnh Lâm một Thư viện mới nổi, trước nay chỉ được coi là thành phần phụ lại có điểm số dẫn đầu sau hai vòng thi đấu. Thậm chí còn có hi vọng đoạt được vị trí Quán quân, điều này ngoài việc khiến 8 Thư viện khác kinh ngạc ra thì còn khiến bọn họ cảm thấy có chút nhục nhã.
Mặc dù giữa 8 Thư viện có quan hệ cạnh tranh nhưng tất cả đều là đại biểu cho trào lưu văn học chính của Đại Sở, nếu như lần này bị một Thư viện nữ sinh đạp trên đầu giành mất ngôi vị quán quân thì đối với cả 8 Thư viện mà nói không thể nghi ngờ gì nữa, đây quả đúng là đại họa! Lúc này cả tám Viện trưởng của 8 Thư viện đều nhìn về phía Tề Ninh, vẻ mặt cả tám người đều có vẻ không thân thiện cho lắm.
Tiết Đan Thanh một lần nữa bước lên trên đài, cao giọng nói:
- Vừa rồi hai vòng thi đã kết thúc, tiếp sau đó là vòng thi đấu thứ ba. Chư vị cũng biết, vòng thi thứ ba là thi đấu thơ văn, các năm trước đều là do Lão Thượng thư ra đề, 8 Thư viện sẽ phái người đứng ra ứng đối.
Sau đó lão xoay người, chắp tay với ban giám khảo nói:
- Lão đại nhân, mời ngài ra đề!
Viên Ninh Am đứng dậy, có vẻ hơi trầm ngâm, một lát sau mói nói:
- Hôm nay là rằm tháng riêng, là ngày tết Nguyên tiêu, vốn dĩ trong ngày tết Nguyên Tiêu thì hội hoa đăng là thứ không thể thiếu. Hằng năm cứ đến tết Nguyên tiêu, khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành đều treo hoa đăng, chơi đoán chữ, điền thi từ và cùng vô vàn các trò chơi giải trí khác.
Nói đến đây lão chắp tay nói:
- Chỉ có điều tiên đế vừa mới băng hà, cả nước chìm trong đau thương, hội hoa đăng sẽ không thể cử hành. Ngày đông giá rét đã đi qua và mùa xuân ấm áp đang đến, hôm nay lão phu sẽ ra hai đề, các vị tài tử anh tuấn xuất chúng hãy lấy hai mùa xuân và đông làm đề tài làm thành hai bài thơ. Sau đó năm người trong ban giám khảo chúng tôi sẽ nhận xét đánh giá để cho điểm cao thấp.
Lúc này Tiết Đan Thanh đã sai người đặt một chiếc bàn trước mặt các thí sinh của tất cả các Thư viện, sau đó để giấy lên mặt bàn, cái này đương nhiên là để các thí sinh viết thơ mình làm ra.
Trong lòng Tề Ninh lúc này lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thi hội Kinh Hoa thi đấu cầm kỳ thi họa, trong đó chỉ có phần thi “Thi” là phần mà Tề Ninh nắm chắc nhất.
Hắn vốn còn tưởng Viên Ninh Am sẽ nghĩ ra cái đề nào cổ quái lắm, đến khi nghe thấy lấy mùa xuân và mùa đông làm đề tài thì trong lòng không còn áp lực nặng nề nữa.
Lần này hắn không có chút lo lắng nào, bản thân biết nữ sinh của Thư viện Quỳnh Lâm cho dù tài năng và học thức có giỏi hơn nữa cũng không thể làm thơ tốt hơn hắn được. Mặc dù thơ ca trong đầu hắn không có nhiều nhưng nếu chỉ là giới hạn ở đề tài này thì cho dù hai ba mươi đề cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thậm chí hắn còn có cảm giác mình thi đấu thơ văn có thắng cũng chẳng có cảm giác anh hùng!
Thơ văn trong đầu hắn đều là những câu thơ hay truyền đời từ mấy trăm mấy ngàn năm trước, trải qua sự gột rửa của năm tháng, được bảo tồn và lưu giữ cùng với việc sàng lọc vô cùng kỹ lượng mới có thể được chọn lọc lưu lại thành tập thơ kinh điển thời hiện đại. Hắn chỉ cần lấy bất kỳ bài thơ nào trong số đó ra cũng đủ để vượt xa những người làm thơ ở chỗ này.
Thấy 8 Thư viện khác cũng đã phái người lên thi, Tề Ninh đang chuẩn bị đặt bút xuống viết thì lại đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.
Trong vòng thi đấu thơ này ban giám khảo không để thí sinh ngâm thơ trước mặt mọi người mà lại để thí sinh cầm bút viết ra giấy, như vậy chỉ sợ là trong này có gì đó không đơn giản. Hắn suy nghĩ một lát dường như đã hiểu ra điều gì đó, có thể bọn họ muốn thông qua phần thi này để kiểm tra thư pháp của mọi người.
Tề Ninh mặc dù có biết viết vài chữ bằng bút lông nhưng không phải là tất cả, hắn quay lại hỏi:
- Trong các trò, ai là người viết chữ đẹp nhất?
Mọi người đều nhìn về phía cô nương ngồi ở hàng cuối cùng, Tiểu Dao lên tiếng:
- Tiên sinh, chữ của Hồ Quỳnh là sạch sẽ ngay ngắn nhất ạ!
Tề Ninh mỉm cười gật đầu gọi Hồ Quỳnh tới, Hồ Quỳnh có chút lo lắng nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh, ta… ta không biết làm thơ!
- Ta đọc trò viết!
Tề Ninh khẽ nói:
- Không cần trò phải tự làm thơ.
Lúc này Hồ Quỳnh mới yên tâm.
Sau đó Hồ Quỳnh đi tới ngồi cùng bàn với Tề Ninh, lúc này đã có người nộp bài. Tề Ninh nhớ lại tất cả những bài thơ về mùa xuân với mùa đông mà mình biết sau khi chọn ra một bài liền nhẹ giọng đọc cho Hồ Quỳnh viết, sau khi nàng ta viết xong liền nộp bài.
Tề Ninh chú ý nhìn vào vẻ mặt của ban giám khảo, thấy bọn họ chuyền bài của mình cho nhau, vẻ mặt họ đều có tín hiệu tích cực thì tâm trạng lập tức nhẹ nhõm hơn hắn. Trong lòng thầm nghĩ chỉ cần hắn nắm được vòng này thì chuyện Thư viện Quỳnh Lâm có thể đoạt được giải Quán quân chắc hẳn sẽ không phải là vấn đề quá khó khăn.
8 Thư viện khác thấy đám người Viên Ninh Am sau khi xem bài của Thư viện Quỳnh Lâm thì đều khẽ vuốt cằm, trong lòng đều biết lần này không ổn rồi, mấy vị viện trưởng đều trao đổi ánh mắt với nhau ra hiệu cái gì đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, các thí sinh của 8 Thư viện đều nộp bài của mình lên, năm vị giám khảo xem từng bài một sau đó chấm điểm, thấy các vị giám khảo nói nhỏ với nhau cái gì đó, cuối cùng Trần Hi Thường của ban thẩm xét đứng dậy bước lên phía trước, chắp tay quay xung quanh sau đó mới cất cao giọng nói:
- Vòng thi đấu này đã có kết quả, các thí sinh của tất cả các Thư viện đều có bài làm rất xuất sắc khiến các lão già như chúng ta vô cùng vui mừng.
Sau đó lão dừng một lát rồi sau đó tay đưa ra một tờ giấy thi.
- Ở đây có hai bài thơ đều cùng do một người làm, tất cả chúng tôi đều cho rằng hai bài thơ này ý cảnh đặc biết nhất, cũng sâu sắc nhất, từ ngữ tuyệt diệu ngàn từ chọn một!
Xung quanh lập tức xuất hiện lời bàn tán xôn xao, mọi người đều châu đầu ghé tai nói gì đó, bọn họ đều bàn tán xem Thư viện nào là chủ nhân của hai bài thơ mà Trần Hi Thường nói là hai bài thơ xuất sắc nhất.
Lão viện trưởng của Thư viện Vân Sơn cũng đứng dậy chắp tay nói:
- Không biết là hai bài thơ này có điểm gì tuyệt diệu? Nếu như quả đúng là từ ngữ tuyệt diệu, ngàn từ chọn một thì không biết liệu có thể tất cả chúng ta được nghe để mở mang kiến thức được không?
Trần Hi Thường cười nói:
- Ta cũng đanh định làm vậy!
Sau đó lão mỉm cười, đọc:
- Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,
Xuân Thu thủy noãn áp tiên tri.
Lâu hao mãn địa lô nha đoản,
Chính thị hà đồn dục thượng thì!
(Bên ngoài bụi trúc, hoa đào nở hai ba cành,
Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên.
Cỏ lâu hao mọc đầy đất, mầm lau mới lên còn ngắn,
Chính là lúc loài lợn nước muốn lên ăn.
Xuân giang vãn cảnh – Tô Đông Pha)
Ngừng một lát lão đưa tay lên vuốt râu sau đó nhận xét:
- Quá hay, quá tuyệt. Cách hành văn nhẹ nhàng, cảnh sắc mùa xuân đẹp như tranh vẽ, sống động như hiện ngay trước mắt, hình tượng vô cùng thật, quả đúng thơ hay hiếm gặp.
- Tuy chỉ có bốn câu ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta như chìm trong tiên cảnh, quả nhiên là thơ hay khó gặp.
Viên Ninh Am cũng vỗ tay cười khen ngợi:
- Đây là bài thơ làm về mùa xuân còn một bài nữa, Trần tiên sinh chúng ta cùng nhau ngâm…
Trần Hi Thường khẽ vuốt cằm, lúc này mới tiếp tục nói:
- Còn một bài thơ nữa, viết về mùa đông.
Lão dừng một lát sau đó ngâm lên:
- Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.
Cô châu soa lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết!
(Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng,
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh.
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi,
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh!
Giang tuyết – Liễu Tông Nguyên)
Mọi người ở đây hầu hết là văn nhân, thơ từ hay dở thế nào chỉ cần nghe qua là biết, sau khi nghe hết hai bài thơ Trần Hi Thường đọc vẻ mặt mọi người đều kinh sợ, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Thư hội Kinh Hoa này đúng là nơi có nhiều nhân tài ẩn dật, mọi người đều khẳng định chắc chắn hai bài thơ này phải là của một trong số 8 Thư viên lớn.
Lúc này chẳng những mấy vị Viện trưởng nhìn nhau mà tất cả các thí sinh thi đấu cũng quay đầu nhìn nhau, nhưng chẳng có bất kỳ ai đưa mắt nhìn về phía Thư viện Quỳnh Lâm.
- Trần tiên sinh, không biết bài hai thơ này là của vị nào?
Đột nhiên Viện trưởng Thư viện Khung Lư đứng dậy, chắp tay hỏi.
Trần Hi Thường nhìn về phía Viên Ninh Am thấy lão gật đầu thì mới quay lại cười nói:
- Cả hai bài thơ này đều là của … Thư viện Quỳnh Lâm!
Lời này vừa nói ra chỉ có duy nhất Tề Ninh là tự nhiên bình tĩnh, còn những người khác thì đều trợn mắt nhìn về phía bọn họ.
Viện trưởng của 8 Thư viện lớn đều nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, bọn họ quay qua nhìn nhau sau đó đột nhiên Viện trưởng Thư viện Khung Lư vô tay cười nói:
- Thơ hay, thơ hay, quả nhiên là thơ hay.
Lão dừng một chút sau đó nhìn về phúa Viện trưởng Thư viện Vân Sơn một cái rồi mới nói tiếp:
- Bài thơ trước quả thật là rất hay chỉ là bài thơ sau…
Trần Hi Thường hỏi lại:
- Ân Viện trưởng thấy bài thơ sau làm sao?
Viện trưởng Thư viện Vân Sơn xoay cười nhìn về phía Tề Ninh, cao giọng hỏi:
- Tiểu Hầu gia, cả hai bài thơ này đều là doThư viện Quỳnh Lâm làm sao?
- Đã đề chữ, viết tên lên bài thơ thì đương nhiên là do Thư viện Quỳnh Lâm làm rồi.
Tề Ninh thấy vẻ mặt của Ân Viện trưởng kỳ lạ, trong lòng có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
- Không đúng!
Giọng điệu Ân viện trưởng lạnh lẽo, cao giọng nói:
- Bài thơ thứ nhất lão phu trước tiên sẽ không nói tới nhưng bài thơ thứ hai chắc chắn không phải là do người của Thư viện Quỳnh Lâm làm, lại càng không phải là tác phẩm của Tiểu Hầu gia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận