Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1484: Hoàng hôn của một đế quốc

Thám tử nghiêm mật chú ý động tĩnh của quân Sở. Vì muốn tránh các đợt công kích của quân Sở nên Chung Ly Ngạo đã lui về thủ thành hy vọng Lạc Dương sớm cung cấp lương.
Bên trong trướng chủ soái, mấy thuộc cấp không giấu được vẻ mệt mỏi. Nửa gương mặt của Chung Ly Ngạo hồ như cũng đã bị râu che kín. Lão trầm mặc một lát, rốt cuộc lên tiếng:
- Đợi thêm chút, có lẽ hôm nay lương thực sẽ đến nơi.
-Đại soái, chỉ sợ không chờ được.
Một thuộc cấp dáng cao ráo nói:
-Quân lương của chúng ta đã cạn kiệt rồi. Lạc Dương phải biết quân lương có thể cầm cự đến bao lâu chứ. Nếu như không phải vì biết Lạc Dương chậm trễ như vậy rồi điều chỉnh chế độ ăn uống tiết kiệm hơn thì gạo đã hết sạch từ 10 ngày trước rồi.
Thuộc cấp to béo bên cạnh gã cười lạnh, nói oang oang:
-Nghiêu Sơn cách Lạc Dương chỉ khoảng ba ngày đường. Cho dù đi đường bị chậm chăng nữa cộng với thời gian nghỉ ngơi thì không quá năm ngày đã tới nơi rồi. Lần lương gần nhất là cách đây 40 ngày, bọn họ phải biết chừng đó chỉ đủ xài trong 20 ngày. Chúng ta cực khổ cầm cự tới 40 ngày, vẫn không hề có hạt gạo nào mang tới. Đại soái, triều đình muốn tướng sĩ liều mạng cũng không thể mọi người đói bụng được.
-Nhất định là Khuât Nguyên Cổ dở trò quỷ rồi.
Lại có một tướng lĩnh khác nói:
-Lạc Dương làm quân Tây Bắc lâm vào cảnh bế tắc. Tất cả thuế ruộng đều nằm trong tay Khuất Nguyên Cổ. Hay là hắn lo chúng ta đánh lui quân Sở thì sẽ uy hiếp vị trí của hắn, cho nên?
-Im ngay.
Chung Ly Ngạo quát lớn. Lão nhìn chằm chằm vào thuộc cấp nọ:
-Lời nói khiến quân tâm nhiễu loạn như thế sao ngươi dám thốt ra hả? Hắn là Thừa tướng, là Thừa tướng Đại Hán, có cùng địch nhân với chúng ta. Làm sao lại lo lắng chúng ta đánh bại nước Sở chứ. Lời làm ảnh hưởng tới quân tâm nhất định không được nói, nếu còn tái phạm sẽ xử theo quân pháp.
Chúng tướng đành im lặng.
Một lúc sau, một thuộc cấp lão thành mới lên tiếng:
-Đại soái, cho dù thế nào thì lương thực cũng đã hết sạch rồi. Sau bữa cơm tối nay thì ngày mai không còn một hạt gạo nào để nấu lên nữa. Nếu như hôm nay lương không đến, ngày mai quân không có gì ăn thì làm sao ra lệnh cho mấy vạn huynh đệ liều mạng giết địch? Quân lương không cấp, trong quân đã bắt đầu có lời oán thán. Nếu như còn không thổi lửa lên, hậu quả thiết tưởng không thể hình dung nổi.
-Trước đó vài ngày đã cắt giảm lương thực một nửa, quân sĩ oán giận lắm rồi. Mạt tướng phải trị tội mấy binh sĩ dám ca thán công khai mới tạm thời dẹp được bạo động bùng phát.
Thuộc cấp to béo trầm giọng:
-Thế nhưng ngày mai thì chưa biết được, người gây rối chưa chắc đã chỉ có vài ba người.
Thuộc cấp cao ráo cười khổ:
-Đại soái, thứ ch mạt tướng nói thẳng. Đến tột cùng chúng ta chiến đấu vì cái gì? Nếu như là vì triều đình, thì vì sao triều đình lại không quan tâm đến sống chết của chúng ta.
Đây cũng là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người.
Chung Ly Ngạo thở dài:
-Ăn lộc vua phải trung với vua. Chuyện cho tới bây giừo chúng ta phải gắng hết sức thôi.
Đúng lúc này, ngooài trướng có âm thanh truyền tin cấp báo từ Lạc Dương.
Chung Ly Ngạo bật dậy, mừng rỡ nói:
-Đội lương đến rồi?
Rất nhanh, có người vào bẩm báo:
-Báo đại soái, Lạc Dương làm phản.
Chúng tướng đứng dậy mặt mày ai nấy đều ngơ ngác. Chung Ly Ngạo cau mày:
-Lạc Dương làm phản? Ai phản?
-Báo đại soái, Khuất Nguyên Cổ dẫn đầu quân Tây Bắc làm phản. Bọn hắn xông vào cung, Khuất Mãn Anh dùng dây cung giảo sát Hooàng thượng. Đầu thành Lạc Dương đã treo cờ nước Sở. Bọn họ... bọn họ đã đàu hàng nước Sở.
Thám tử thở không ra hơi.
Chúng tướng quay lại nhìn nhau đều cảm thấy không thể tưởng nổi.
Chung Ly Ngạo càng không thể tin, cả giận quát:
-Thật lớn mật! Lại dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây. Quân Sở bị chúng ta chặn lại không thể tiến một bước. Vậy thì vì sao Lạc Dương lại đầu hàng? Trong tay Khuất Nguyên Cổ có ba vạn thiết kỵ, người nước Sở không thể nào đụng đến hắn. Hắn làm phản làm gì? Nếu ngươi còn nói bậy, bản tướng chém đầu ngay!
-Đại soái, tiểu nhân không dám nói sai.
Thám tử đáp:
-Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Khuất Nguyên Cổ dẫn quân xông vào hooàng cung. Hooàng thượng bị Khuất Mãn Anh dùng dây cung bắn chết. Tiểu nhân chạy ra cổng thành thì đã thấy đầu thành treo cờ nước Sở rồi. Nếu tiểu nhân báo sai một chữ, xin nhận trừng phạt.
Chung Ly Ngạo nhìn thám tử, thân hình bỗng chao đảo, không đợi chúng tướng kịp phản ứng, phốc một tiếng, lão phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân ngã nhào về phía sau.
"Đại soái!"
"Đại soái!"
Chúng tướng vội vàng xông về phía trước, hai thuộc cấp một trái một phải đỡ lấy lão. Tất cả đều lo lắng nhìn Chung Ly Ngạo. Chung Ly Ngạo ngồi thần mặt trên ghế, nhìn xung quanh, cười đau khổ:
-Chung thị nhận hoàng ân, bản tướng chỉ muốn dùng thân già này tắm máu chiến trường. Thế nhưng ngay cả cơ hội này cũng không có được. Trời không phù hộ Đại Hán, Đại Hán không thể xoay chuyển càn khôn nữa rồi.
Khí huyết lại dâng lên. Lão phun ra một ngụm máu.
-Mau mời đại phu!
Có người hét lên.
-Đại soái, ngài... ngài nhất định phải sống!
Đã có người nghẹn ngào:
-Nếu ngài có mệnh hề gì, mấy vạn huynh đệ biết làm sao bây giờ.
Có người cấp tốc mang khăn mặt tới, lau máu bê bết hai bên miệng của Chung Ly Ngạo.
Chung Ly Ngạo cười khổ, lắc đầu nói:
-Khuất Nguyên Cổ làm phản, lương thực sẽ không còn.
-Đại soái, chúng ta phản công Lạc Dương.
Thuộc cấp to béo nắm chặt tay, giận dữ nói:
-Tên cẩu tặc Khuất Nguyên cổ thí quân phản quốc, chúng tướng muốn chém hắn thành muôn mảnh.
-Thành Lạc Dương đã bị phong tỏa, kiên cố như thế nào chúng ta còn lạ gì.
Thuộc cấp bên cạnh nói:
-Trong thành lương thực sung túc. Còn chúng ta, qua đêm nay chẳng còn một hạt gạo. Còn chưa tới Lạc Dương thì toàn quân đã chết đói rồi. Đánh bằng cách nào?
-Chết đói cũng quay về giết hết bọn chúng.
Chúng tướng nhao nhao bàn tán. Chung Ly Ngạo lại hon khan một trận. Tất cả giật mình im lặng, quay sang nhìn lão.
Trong mắt mọi người lúc này, quân Hán đã rơi vào tuyệt cảnh. Trước có quân địch, sau có phản loạn, trong quân không còn hạt gạp. Quân Hán sụp đổ thật rồi!
Không ai nghĩ kết quả lại là như vậy.
Có ai ngờ hùng binh đã từng quét ngang phương Bắc lại lâm vào tuyệt cảnh như thế này.
Chung Ly Ngạo cố gắng nói:
-Địch Chí!
Một thuộc cấp tuổi xấp xỉ Chung Ly Ngạo vẻ ngooài phong trần lão luyện lập tức tiến lên, nắm chặt tay Chung Ly Ngạo. Chung Ly Ngạo thở dài:
-Nước đã mất. Không thể cứu vãn. Bây giờ phải cân nhắc tới sống còn của mấy vạn huynh đệ. Bản tướng sẽ viết một phong thư, ngươi dẫn người tới đại doanh quân Sở, gặp Nhạc Hoàn Sơn giao thư của bản tướng cho hắn.
-Đi đại doanh quân Sở?
Địch Chí ngơ ngác hỏi, rồi lập tức hiểu ra:
-Đại soái, ngài...
-Bản tướng sẽ viết thư hàng. Việc này do mình bản tướng quyết định các ngươi không hề dính líu. Các ngươi đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt rồi. Bản tướng cầu hàng.
Chung Ly Ngạo chậm rãi nói:
-Các ngươi tập hợp binh mã chuẩn bị xuống núi quy hàng.
Chúng tướng nghe vậy tất cả đều biến sắc, đồng thời quý xuồng, đã có người khóc ròng:
-Đại soái!
-Không thể bảo vệ Đại Hán, là sai lầm của bản tướng.
Chung Ly Ngạo thở dài:
-Bản tướng thẹn với tiên đế, với Trường Lăng Hầu.
Lạc Dương thay cờ nước Sở. Chung Ly Ngạo đàu hàng trong tuyệt cảnh. Những chuyện đó, Chủ soái quân Sở Nhạc Hoàn Sơn không hề hay biết.
Hơn mười ngày trước, Nhạc Hoàn Sơn chuẩn bị khởi xuớng tấn công Nghiêu Sơn một lần nữa, mặc dù quân Sở liên tiếp thắng lợi nhưng y hiểu rằng, đánh sớm ngày nào triều đình giảm áp lực ngày đó. Mười vạn quân đóng trong lãnh thổ nước Hán, mặc dù lương thực đầy đủ nhưng tất cả đều được chuyên chở từ nước Sở tới.
Xâm nhập lãnh thổ nước Hán, con đường vận lương dài dằng dặc, mỗi ngày con số vật tư hao phí rất kinh khủng.
Nước Sở trải qua cuộc chiến Tần Hoài đã tổn thất nghiêm trọng. Lần này Bắc phạt chính là thừa dịp Bắc Hán chính sự rối ren tốc chiến tốc thắng. Thế nhưng chiến sự vẫn kéo dài một năm. Mặc dù triều đình bổ sung quốc khố từ tài sản niêm phong của Hooài Nam Phương nhưng thời gian kéo dài lâu đã để lại cho triều đình gắng nặng rất lớn.
Nhạc Hoàn Sơn nhìn xa trông rộng. Y biết công thành đoạt đất nước Hán là thắng lợi cực lớn. Nhưng muốn đánh tới thành Lạc Dương khó khăn không hề nhỏ.
Nếu đánh tan chung Ly Ngạo xông thẳng tới thành Lạc Dương thì cũng đã sang đông.Khi đó vật tư cần sẽ nhiều hơn. Nếu như có thể cấp tốc đánh tơi Lạc Dương thì mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều. Nhưng nếu cuộc chiến kéo dài mà không thể hạ thành Lạc Dương thì sẽ như thế nào?
Không phải y không biết, thành Lạc Dương chính là thiên hạ đệ nhất thành. Chẳng những vô cùng to lớn mà còn cực kỳ kiên cố.
Khuất Nguyên Cổ có ba vạn thiết kỵ, y hiểu rõ, trong thành Lạc Dương lương thảo dồi dào. Muốn đánh nhanh thắng nhanh chắc chắn là người si nói mộng.
Thế nhưng Lạc Dương đang ở trước mắt, từ khi Nam Bắc phân lập đến nay, đây là cơ hội thống nhất giang sơn tuyệt hảo. Nhạc Hoàn Sơn không thể bỏ qua. Nước Sở càng không thể bỏ qua.
Làm thế nào để luôn đảm bảo lương thực dư thừa là vấn đề khiến Nhạc Hoàn Sơn đau đầu nhấất.
Tuy nhiên muốn dẫn binh tới thành Lạc Dương thì phải vượt qua cửa ải cuối cùng là Nghiêu Sơn.
Không thể chần chừ. Không thể trì hoãn.
Nhưng ngay khi Nhạc Hoàn Sơn chuẩn bị khởi xướng phát động tấn công, Nghĩa Hằng Vương đột nhiên đi tới.
Tề Ninh là nguời Tề gia. Nhạc Hoàn Sơn là mãnh tướng do Tề gia đề bạt. Nhìn thấy Tề Ninh, sâu thẳm trong lòng Nhạc Hoàn Sơn dâng lên một cảm giác thân thiết.
Nghĩa Hằng Vương đương nhiên không phải đến để uống rượu với y. Hắn yêu cầu Nhạc Hooàn Sơn án binh bất động. Tề Ninh cam đoan trong vòng nửa tháng, cho dù Chung Ly Ngạo không hề, quân Hán cũng sẽ tự tan.
Nghĩa Hằng Vương nói một cách bình thản. Nhạc Hoàn Sơn lại nửa tin nửa ngờ.
Nửa tháng, thời gian không lâu lắm, nhưng cũng tuyệt đối không tính là ngắn.
Nếu như liên tục phát khởi thế công, trong nửa tháng, hẳn là có thể khuất phục Nghiêu Sơn, thẳng tiến tới Lạc Dương.
Nếu như án binh bất động, trong nửa tháng quân Hán tự tan, thậm chí là đầu hàng. Đương nhiên đây là việc không thể nào tốt hơn. Một khi quyết chiến, thương vong thảm trọng là có thể lường tới. Đối phương không đánh mà hàng, ai chẳng cầu mong?
Thế nhưng nếu như nửa tháng sau Chung Ly Ngạo vẫn không đầu hàng, quân Hán không tự tan rã, thì tính sao? Cần biết rằng thời gian nửa tháng chẳng những phải tiêu tốn lương thực mà đối phương còn có thêm thời gian để chuẩn bị ứng đối.
Cuối cùng, Nhạc Hoàn Sơn vẫn chọn cách tin tưởng Nghĩa Hằng Vương.
Tề Ninh chỉ ở lại một đêm, hôm sau liền rời đi. Nhạc Hoàn Sơn thậm chí không biết hắn đi khi nào.
Hiền nhiên thời gian qua rất nhanh, nửa tháng trôi cái vèo. Phía Nghiêu Sơn vẫn không hề có dấu hiệu tháo chạy. Nhạc Hoàn Sơn cảm thấy Tề Ninh nói quá mơ hồ, không thể nào thành hiện thực được. Có ai ngờ giữa trưa Tề Ninh lại tới đại doanh.
-Đại tướng quân sốt ruột rồi phải không?
Tề Ninh cười:
-Thời hạn nửa tháng vẫn còn chưa hết mà, không nên gấp gáp. Có lẽ hôm nay Chung Ly Ngạo sẽ mang thư hàng tới.
Nhạc Hoàn Sơn vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tề Ninh an ủi vài câu, biết Nhạc Hoàn Sơn thích đánh cờ lên sai người lấy một bộ cờ vây, bày trận ngay tại trướng, cùng Nhạc Hoàn Sơn đánh cờ. Nhạc Hoàn Sơn cũng không hiểu hắn định làm gì nhưng dù sao thì vẫn còn thời hạn giao kèo nên đợi thêm mấy ngày nữa cũng chẳng can hệ gì lắm. Tiểu vương đã muốn đánh chờ thì y bồi.
Chỉ tiếc kỳ nghệ của Tiểu vương gia quả thật quá mức bình thường, mặc dù Nhạc Hoàn Sơn chỉ dùng đến 7 phần khả năng nhưng vẫn thắng liền hai vám. Đến ván thứ ba Nhạc Hoàn Sơn thực sự e ngại nên cố ý phạm sai lầm, để Tiểu vương gia thắng một ván.
Hắn cũng đã nghe nói trong Kinh Hoa thư hội, Tề Ninh đem vinh quang về cho Quỳnh Lâm thư viện. Tề Ninh không chỉ có thư họa song tuyệt mà kỳ nghệ cũng lọt vào kỳ kinh tứ tọa. Nhưng vị Tiểu vương trước mắt y lúc này chơi cờ như thể vừa mới nhập môn. chẳng lẽ tiếng đồn của Kinh Hoa thư hội là đồn bậy?
Ps của Sa Mạc: Lúc đầu kế hoạch là hoàn thành cuốn này một cách... từ tốn để dành thời gian viết cuốn tiếp theo ra song song nhau không bị ngắt quãng. Nhưng có vẻ độc giả không hài lòng với lựa chọn này của tôi, nên tôi sẽ dồn sức để kết thúc Cẩm Y Xuân Thu trước. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ!
Ps của thanhco: mỗi ngày lão lên hai ba chap, sắp đến ngày hoàn thành ba bộ truyện của lão rồi. Em có dặn koba, Sa Mạc ra bộ mới là bám theo liền. Ko-Co nhất định phải là nhóm dịch sở hữu nhiều bộ truyện của Sa Mạc nhất. “Nghề” này, cần nhất là lòng kiên trì. Và Ko-Co cái gì cũng không có nhưng lại có đủ lòng kiên trì để theo truyện. Xong bộ thứ tư chắc em thành bà nội rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận