Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1088: Nói thật lòng với nhau
Đao là danh đao, kiếm là danh kiếm, thế nhưng chiêu thức thì khác biệt.
Đao pháp của Chử Thương Qua là để chém giết ở sa trường, mà kiếm pháp của Tề Ninh xuất phát từ Vô Danh kiếm phổ, năm xưa ngay cả Bạch Vũ Hạc cũng phải bại dưới kiếm chiêu này, huống chi là Chử Thương Qua.
Một chiêu kiếm trông có vẻ hời hợt, nhưng lại không thể dùng chiêu nào để phá giải, bởi vì trong mắt Chử Thương Qua, bất kể là dùng chiêu thức gì chống lại, cũng đều lộ ra sơ hở rất lớn, tạo cho đối phương cơ hội lấy mạng mình, nhưng nếu không ra chiêu nào, thì lại là sơ hở lớn nhất.
Trong lúc cao thủ so chiêu, Chử Thương Qua lại chần chừ trong khoảnh khắc, liền cảm thấy bàn tay đau nhức, ngón tay lỏng ra, Khuyển Thần đao trong tay liền tuột ra, rơi xuống đất.
Chử Thương Qua hoảng sợ, bảo đao tuột tay, Tề Ninh chỉ cần thừa cơ tấn công, mình hoàn toàn không cách nào tránh được, thế nhưng Tề Ninh cũng không nhân cơ hội xuất kiếm, mà đút kiếm vào vỏ.
Chử Thương Qua hơi ngẩn người, rồi lập tức ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, lặng lẽ không nói.
Các quan binh xung quanh đều nhìn thấy tất cả, nhưng không biết Tề Ninh dùng chiêu thức gì đánh rơi bảo đao trong tay Chử Thương Qua, ai nấy đều ngạc nhiên.
Vừa rồi Chử Thương Qua chém giết một mạch, trông như Sát thần hiển hiện, có ai ngờ chỉ một lúc sau, y lại bị Cẩm Y hầu đánh rơi bảo đao trong tay.
Tuy hôm nay Cẩm Y hầu nổi danh trong ngoài, rất nhiều người đều biết Cẩm Y hầu là sủng thần của hoàng đế, nhưng võ công của Cẩm Y hầu rốt cuộc như thế nào, lại không ai biết rõ, ngược lại, ai cũng công nhận võ công của Chử Thương Qua rất cao.
Tiết Linh Phong là thống lĩnh Hổ Thần doanh ở kinh thành, trong số võ tướng ở kinh thành, y cũng là nhân tài kiệt xuất, vừa rồi Tiết Linh Phong cũng không địch lại Chử Thương Qua, nhưng bây giờ Chử Thương Qua lại bị Cẩm Y hầu đánh bại, như vậy có thể thấy, võ công của Cẩm Y hầu cao như thế nào.
Tất cả đều yên tĩnh lại, ngay cả hai con tuấn mã cũng đứng đối diện, phát ra tiếng phì phì trong mũi, dường như biết cuộc quyết đấu đã kết thúc.
Tư Mã Lam cũng từ trên lưng ngựa bước xuống, sửa sang lại quần áo trước mặt quan binh, rồi nhìn về phía Tề Ninh, nói:
- Đưa lão phu tới gặp hoàng thượng.
Tề Ninh không nói, Chử Thương Qua đã xoay người xuống ngựa, cúi xuống nhặt bảo đao trên mặt đất. Các cung thủ trong số quan binh lập tức hướng mũi tên về phía Chử Thương Qua, Tiết Linh Phong trầm giọng quát:
- Chử Thương Qua, ngươi còn muốn tiếp tục hành động hồ đồ sao?
Vẻ mặt thản nhiên, Chử Thương Qua nhặt bảo đao lên, cũng không nhìn mọi người xung quanh, xoay người quỳ một gối, hướng về phía Tư Mã Lam, nói:
- Quốc công, ti tướng vô dụng, vốn định bảo vệ ngài chu toàn, nhưng thất bại trong gang tấc, đã không giúp được quốc công thoát thân, còn liên lụy tới quốc công, tội đáng chết vạn lần!
Tư Mã Lam chắp hai tay sau lưng, đại thế đã mất, ngược lại ông ta rất bình tĩnh, lại cười nói:
- Thương Qua, lão phu một đời nhìn người vô số, từng nhìn lầm rất nhiều người, nhưng lão phu không nhìn lầm ngươi, quả thật là điều may mắn nhất trong đời.
Bước tới trước, Tư Mã Lam vỗ nhẹ lên vai Chử Thương Qua, ôn tồn nói:
- Ngươi đã làm tất cả những gì có thể làm được, trong lòng lão phu rất an ủi.
Không nói thêm lời nào, Tư Mã Lam đi về phía doanh trại của hoàng đế.
Tiết Linh Phong liền đưa mắt ra hiệu, vài tên binh sĩ lập tức tiến lên, đi theo hai bên Tư Mã Lam.
Chử Thương Qua cao giọng nói:
- Quốc công bảo trọng!
Rồi vung tay cứa mạnh một cái ngang cổ, lưỡi đao lướt qua, cắt đứt cổ họng của y, máu tươi bắn ra.
Tề Ninh không ngờ Chử Thương Qua lại khí khái kiên cường đến như vậy, thấy Tư Mã Lam rời đi, hắn liền nhìn theo, nhất thời không chú ý tới Chử Thương Qua, khi nghe y hô to, Tề Ninh biết sự tình không ổn, liền quay đầu lại nhìn, thì Chử Thương Qua đã tự vận rồi, có muốn ngăn cũng không kịp. Hắm thầm rùng mình, kêu lên:
- Chử thống lĩnh!
Tư Mã Lam liền dừng bước, dường như biết điều gì xảy ra, nhưng vẫn không quay đầu lại. Ông ta nhắm mắt lại, thân hình hơi run run, chỉ khẽ gật đầu:
- Hay lắm, hay lắm!
Rồi cũng không nói gì thêm, ông ta tiếp tục đi tới.
Chử Thương Qua ngã xuống đất, các quan binh xung quanh đều cảm thấy buồn bã.
Tề Ninh xoay người xuống ngựa, đi tới bên cạnh Chử Thương Qua, nhìn Chử Thương Qua nằm thẳng người trong vũng máu, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang.
Công bằng mà nói, Tề Ninh không hề có ý muốn đối địch với Chử Thương Qua, tuy người này một mực trung thành với Tư Mã Lam, thậm chí đêm nay không ngại chém giết quan binh, muốn dẫn Tư Mã Lam thoát thân, nhưng qua việc này, cũng chứng tỏ người này rất anh dũng và trung thành.
Tề Ninh nhớ tới dáng vẻ uy phong lẫm liệt của Chử Thương Qua khi hắn nhìn thấy y lần đầu tiên, bây giờ lại nhìn thấy một dũng tướng một thời kiêu hùng như y nằm trong vũng máu, hắn cảm thấy trong lòng buồn bã.
Hắn không ghét Chử Thương Qua, càng không thù hận y, thậm chí còn kính trọng người này từ tận đáy lòng, nhưng lại phải đao kiếm giao tranh với y.
- Người đâu!
Nhìn thấy Tư Mã Lam đã đi xa, Tề Ninh liền căn dặn:
- Đưa di thể của Chử Thương Qua ra ngoài, trông coi cẩn thận, không có ý chỉ của hoàng thượng, không ai được xâm phạm di thể của hắn.
Trên thực tế, tối nay các tướng sĩ cũng đều thấy được sự trung dũng của Chử Thương Qua, trong lòng họ đều kính phục, cho dù Tề Ninh không căn dặn như vậy, cũng không có người dám bất kính đối với di thể của Chử Thương Qua. Tề Ninh vừa ra lệnh, lập tức có mấy binh sĩ bước tới, gỡ vỏ đao xuống, rồi cẩn thận đưa di thể của Chử Thương Qua đi.
Tề Ninh cầm lấy thanh Khuyển Thần đao của Chử Thương Qua, dưới ánh trăng mờ ảo, chuôi đao toát ra khí lạnh bức người, lưỡi đao bén ngót, hắn cầm thanh đao đút vào vỏ.
Tư Mã Lam đi tới trước lều lớn của hoàng đế, hai nhóm binh sĩ Cận vệ quân cầm thương, cầm đao, đứng thẳng tắp hai bên lều lớn. Tư Mã Lam cũng nhìn thấy Trần Lan Đình và Hoàng Phủ Chính đứng cách đó không xa, liền liếc nhìn. Hai người đó nhìn lại, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, đều khom người hành lễ với Tư Mã Lam từ xa.
Tư Mã Lam chỉ mỉm cười, chỉnh lại y phục một chút. Trì Phượng Điển đứng ở trước cửa lều lớn, chắp tay nói:
- Quốc công, hoàng thượng đang chờ bên trong!
Tư Mã Lam tiến vào trong, trong lều lớn Long Thái đứng trước một tấm bản đồ, đưa lưng về phía cửa lều.
Tấm bản đồ được dán trên một tấm gỗ, đây là bản đồ lãnh thổ quốc gia của Đại Sở, nhưng chỉ là đường nét cơ bản, chứ không nhiều chi tiết. Tư Mã Lam bước tới, chắp tay nói:
- Lão thần bái kiến hoàng thượng!
Long Thái không quay đầu lại, chỉ nói:
- Quốc công tới đây xem một chút đi.
Tư Mã Lam không chút sợ hãi đi tới, Long Thái liếc nhìn Tư Mã Lam, nói:
- Đây là bản đồ lãnh thổ quốc gia của Đại Sở chúng ta, lúc trẫm đăng cơ, trẫm nhớ là chính quốc công đã đưa nó cho trẫm, để lúc nào trẫm cũng có thể nhìn thấy nó. Mỗi tấc đất trên tấm bản đồ này, đều do Thái Tổ, Thái Tông hoàng đế dẫn dắt vô số tướng sĩ, tốn bao nhiêu xương máu mới có thể gây dựng được. Quốc công nói với trẫm, tấm bản đồ trong tay trẫm, chỉ có thể mở rộng, tuyệt đối không thể để mất đi một tấc đất nào, bằng không thì rất có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Tư Mã Lam thở dài, nói:
- Thái Tổ, Thái Tông hoàng đế gây dựng sự nghiệp không hề dễ dàng, trải qua vô số gió tanh mưa máu, mới có thể có được Đại Sở hôm nay, đúng như hoàng thượng nói, là tốn biết bao xương máu mà gây dựng nên.
- Trẫm đã hứa với ngươi, suốt đời trẫm, tuyệt đối sẽ không để mất đi dù một tấc đất giang sơn của tổ tông.
Long Thái xoay người lại, đối mặt với Tư Mã Lam:
- Trẫm sẽ kế thừa ý nguyện của các ngươi, dẫn dắt con dân Đại Sở mở mang lãnh thổ, hơn nữa nhất định sẽ dẹp yên Bắc Hán và Đông Tề.
Tư Mã Lam gật đầu nói:
- Nếu hoàng thượng có thể hoàn thành nghiệp lớn như vậy, ta nghĩ các vị tiên đế cùng các tướng sĩ đã đổ bao xương máu cho Đại Sở, nhất định sẽ rất vui mừng dưới cửu tuyền.
Long Thái mỉm cười nói:
- Quốc công yên tâm, trẫm nhất định có thể làm được.
Tư Mã Lam cười nói:
- Hoàng thượng có chí lớn, kế hoạch lớn, càng có thủ đoạn phi phàm, chỉ cần xử lý thỏa đáng, thần tin rằng hoàng thượng có thể làm được.
Long Thái hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Mấy chục năm nay, bắt đầu từ Thái Tổ hoàng đế, quốc công đã đi theo các tiên đế chinh chiến thiên hạ, lập được vô số công lao. Trẫm biết, những tướng sĩ ở tiền tuyến công thành đoạt đất, tất nhiên là có công lao to lớn, nhưng nếu không có quốc công trù tính ở hậu phương, thì Đại sở của chúng ta cũng không có ngày hôm nay. Lúc sinh thời, phụ hoàng từng dặn trẫm, chỉ cần quốc công tận trung vì nước, thì đừng để quốc công chịu thiệt thòi, đối đãi với quốc công như với bề trên.
Tư Mã Lam chắp tay nói:
- Tiên đế thương cảm lão thần, lão thần xuống dưới cửu tuyền, cũng phải đi gặp tiên đế tạ ân.
Long Thái giơ tay lên nói:
- Trẫm biết thường ngày quốc công thích uống trà, ở đây có chuẩn bị sẵn Vân Vụ trà mà quốc công thích nhất, do trẫm tự tay pha, quốc công nếm thử xem mùi vị thế nào?
Hai người tới bên bàn, ngồi đối diện, trà đã được đặt lên bàn. Tư Mã Lam bưng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi cười nói:
- Trà ngon!
Long Thái mỉm cười:
- Quốc công thích là được rồi!
Tư Mã Lam đặt chén trà xuống, nói:
- Hoàng thượng định xử trí thần như thế nào?
Long Thái hơi trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Trẫm muốn cho quốc công đến Đại Quang Minh Tự học Phật tụng kinh, không biết ý quốc công thế nào?
Tư Mã Lam lắc đầu, Long Thái nhíu mày hỏi:
- Quốc công không muốn?
- Hoàng thượng hiểu lầm rồi.
Tư Mã Lam thở dài:
- Cũng không phải là thần không muốn, mà là thần nghĩ nếu hoàng thượng làm như vậy, vậy thì kế hoạch lớn muốn bình định thiên hạ mà hoàng thượng vừa nó, cũng không thể hoàn thành.
- Hả?
Tư Mã Lam mỉm cười nói:
- Hoàng thượng đang do dự, lần này hoàng thượng xuất thủ, là muốn đưa thần vào chỗ chết, thế nhưng khi nhìn thấy thần, lại muốn nương nhẹ, bởi vì trong lòng cảm thấy không nỡ. Hoàng thượng muốn giết thần, lại không đành lòng giết, nhưng biết không giết, thì sau này thần vẫn là hậu hoạn, bởi vậy trong lòng do dự không quyết được, đó không phải là việc mà một minh chủ nên làm.
Nâng chén trà lên, Tư Mã Lam nhấp một ngụm, rồi nói:
- Hoàng thượng, nhất tướng công thành vạn cốt khô, một hoàng đế nếu muốn hoàn thành đại nghiệp, thì vĩnh viễn đừng quên, để hoàn thành đại nghiệp, phải quét sạch tất cả chướng ngại trên đường, không được nhân từ.
Long Thái hơi nhíu mày, Tư Mã Lam hơi khom người tới trước, nói:
- Hoàng thượng không giết thần, chẳng lẽ không lo lắng thần sẽ Đông Sơn tái khởi? Môn sinh của thần ở khắp thiên hạ, chỉ cần thần không chết, lòng bọn họ cũng không chết. Một khi tìm được thời cơ, thần lại ra tay, sẽ khiến Đại Sở rung chuyển, đến lúc đó hoàng thượng muốn giết chết thần, cái giá phải trả sẽ gấp nhiều lần hiện tại.
Long Thái thở dài:
- Quốc công muốn Đông Sơn tái khởi?
- Thử hỏi trong thiên hạ có mấy ai cam chịu thất bại?
Tư Mã Lam cũng thở dài:
- Không dối gạt hoàng thượng, lần này thần thất thủ, thứ nhất là thần quá mức khinh địch, thật sự không ngờ hoàng thượng lại dùng thủ đoạn sấm sét như vậy, thứ hai là vì thủ đoạn của hoàng thượng thật sự rất cao.
Đặt chén trà xuống, Tư Mã Lam lại cười nói:
- Thật ra hoàng thượng ở trong cung sa vào tửu sắc, thần biết hoàng thượng có mưu tính không vừa, nhưng thần lại nghĩ, Bắc Phạt sắp diễn ra, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều nằm trong sự khống chế của thần, hoàng thượng đã nhẫn nhịn lâu như vậy, thì nhất định vẫn có thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa. Thật không ngờ, thần khuyên tổ chức săn thú mùa thu ở Bình Lâm, lại bị hoàng thượng lợi dụng, nơi này trở thành nơi táng thân của thần.
Trong lều một hồi yên lặng, ánh bình minh cũng đã tới rất gần.
Long Thái trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Hẳn là quốc công cũng biết rõ, tổ tông giao giang sơn xã tắc cho trẫm, trẫm không thể để mất trong tay mình. Người Bắc Hán không thể lấy được nó, người Đông Tề cũng không thể và đương nhiên Tư Mã gia càng không thể.
Tư Mã Lam khẽ gật đầu:
- Thật ra chính thần cũng không rõ, một ngày nào đó mình có sẽ phạm thượng làm loạn hay không. Thần cống hiến cho Đại Sở nhiều năm, xử lý nhiều việc, dùng người đương nhiên cũng nhiều. Xử lý nhiều việc, dùng nhiều người, thì quyền thế trong tay đương nhiên cũng lớn, bị người ghen ghét cũng là chuyện thường tình, chẳng hạn như Hoài Nam vương, luôn coi thần như cái gai cần loại bỏ. Hoàng thượng, nếu trong tay không có quyền lực, trước kia không những không bảo vệ được hoàng thượng, mà e rằng còn bị bè đảng Hoài Nam vương nhổ bỏ tận gốc.
Long Thái nói:
- Trẫm biết, bởi vậy trẫn vẫn nghĩ ngươi là bề tôi có công đối với trẫm.
- Tuy thần có vượt quá quyền hạn, nhưng người mà thần sử dụng, lại có không ít người tài cán.
Tư Mã Lam nói:
- Hoàng thượng xử trí thần, cũng không cần phải tung một mẻ lưới bắt hết bọn họ. Chỉ cần thần chết đi, bọn họ cũng không dám có ý tưởng không an phận. Hoàng thượng “nắn gân” bọn họ một chút, rồi cho bọn họ cơ hội lập công chuộc tội, thứ nhất là có thể khiến chúng thần cảm động và nhớ ơn lòng từ bi của hoàng thượng, thứ hai là cho những người đó có cơ hội cống hiến sức lực cho đất nước.
Long Thái gật đầu nói:
- Quốc công yên tâm, trẫm biết rõ nên xử trí như thế nào.
Lúc này Tư Mã Lam mới nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, định đứng lên, nhưng dường như nhớ ra điều gì, ông ta hỏi:
- Không biết có phải tất cả mưu tính này của hoàng thượng, là có người phía sau chỉ vẽ?
Long Thái hỏi ngược lại:
- Quốc công cần gì phải để ý tới chuyện này?
- Không sai.
Tư Mã Lam cười nói:
- Là thần ngu ngốc.
Long Thái suy nghĩ một chút, mới nói:
- Quốc công đi nghỉ ngoi trước đi, trẫm sẽ đưa ra ý chỉ đối với ngươi.
Tư Mã Lam quỳ rạp trên mặt đất, hành lễ với Long Thái, cũng không nói thêm lời nào. Lúc này Trì Phượng Điển đã đứng ở trước cửa lều, bước tới đưa Tư Mã Lam lui ra ngoài.
Tia nắng ban mai đầu tiên đã chiếu rọi trong trời đất, qua một đêm kinh tâm động phách, quần thần vẫn còn thấp thỏm lo âu, tuy ai cũng biết đêm qua xảy ra chuyện kinh thiên động địa, nhưng rốt cuộc cụ thể như thế nào, thì ai nấy đều chỉ có thể phỏng đoán.
Khi trời hửng sáng, hoàng đế truyền gọi quần thần tới trước lều lớn, trong lòng quần thần đều thấp thỏm. Không bao lâu sau, Lưu Quán đến tuyên đọc chiếu chỉ của hoàng đế: “Hoàng đế chiếu viết: Trấn Quốc công Tư Mã Lam xử lý chính sự nhiều năm, lao khổ công cao, vậy nên quyền hành càng lớn, nắm quyền sinh kiêu, dần dần nảy sinh ý nghĩ không theo khuôn phép, kiêu căng cuồng vọng, thâu tóm quyền bính, lũng đoạn triều đình. Trẫm nhớ tới công lao trước kia của lão thần, cho nên cứ mãi khoan dung, nhưng mà Tư Mã Lam không hề hối cải, càng sinh lòng phản trắc, nhân cuộc đi săn ở Bình Lâm, bố trí thích khách mai phục, muốn ám sát trẫm để soán ngôi. Trẫm nghĩ quốc công theo tổ tông gầy dựng giang sơn không dễ dàng, cho nên không dám phế bỏ, mà giữ Tư Mã Lam trong doanh. Mặc dù Tư Mã Lam âm mưu soán ngôi, nhưng là khai quốc công thần, trẫm không đành lòng xử quyết, cho nên đặc biệt truyền cho quần thần bàn bạc, nên xử trí như thế nào.
Tuy quần thần đều đã mơ hồ biết Tư Mã Lam can hệ tới chuyện lớn đêm qua, nhưng lúc này nghe được chiếu chỉ của hoàng đế, trong lòng rất hoảng sợ.
Sau một hồi yên lặng, quần thần chợt thấy một người bước ra, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Thần Đậu Quỳ xin bẩm tấu, Tư Mã Lam nắm hết quyền hành, dùng người không khách quan, loại bỏ người đối lập, âm mưu phản nghịch rất rõ ràng, hôm nay lại muốn ám sát hoàng thượng, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, thì làm sao có thể ăn nói với con dân trong thiên hạ? Thần xin hoàng thượng hạ chỉ, xử tử nghịch tặc Tư Mã Lam!
Trong lòng mọi người đều biết rõ, trước kia Đậu Quỳ là tâm phúc của Hoài Nam vương, sau sự biến Hoàng Lăng, ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ Tư Mã Lam tiến hành đả kích mình, cho nên Đậu Quỳ tìm cách nương dựa Cẩm Y hầu, nhằm có thể bảo vệ được tính mạng của mình và người nhà.
Hôm nay Tư Mã Lam bị hoàng đế hạ chiếu xác định là phản nghịch, đương nhiên Đậu Quỳ sẽ không khách khí, chỉ cần lần này Tư Mã Lam sụp đổ, thanh đao vẫn treo trên đầu Đậu Quỳ, tự nhiên sẽ biến mất.
Nhưng quần thần càng hiểu rõ, nếu hoàng đế đã ban chiếu chỉ tới quần thần, vậy thì Tư Mã Lam đã không còn có cơ hội xoay chuyển tình thế. Trong chiếu chỉ, hoàng đế nói không muốn xử tử Tư Mã Lam, đơn giản là làm màu, dù sao thì Tư Mã Lam là khai quốc công thần, tuy ông ta mang tội lớn, nhưng hoàng đế cũng muốn thể hiện mình là người có tình có nghĩa.
Mục đích ban ra chiếu chỉ của hoàng đế, chẳng qua là muốn mượn tay quần thần xử tử Tư Mã Lam mà thôi.
Mọi người đều nhìn ra tình huống, cũng biết Tư Mã Lam đã không thể cứu vãn, kế tiếp tất nhiên triều đình sẽ có một cuộc thay máu lớn, mình có thể giữ được địa vị hiện nay hay không, lần này rõ ràng là một thử thách thật sự.
Đậu Quỳ đi đầu thỉnh cầu xử tử Tư Mã Lam, các đại thần khác càng không do dự, lập tức có người bước ra nói:
- Tư Mã Lam không nghĩ tới hoàng ân mênh mông to lớn, lại mưu đồ gây loạn, người này vong ân phụ nghĩa, nhất định phải xử tử.
- Tư Mã Lam lấy việc công làm việc tư, qua đó kiếm lời bỏ túi riêng, dùng người không khách quan, đã từ lâu thần phát hiện người này mang lòng phản nghịch, lần này quả nhiên là hiện nguyên hình. Đối với hạng người hại nước hại dân này, nhất định phải trừ diệt, bằng không khó có thể ăn nói với người trong thiên hạ.
- Thần nghe nói lần này Tư Mã Lam dâng tâu, khuyên hoàng thượng đến Bình Lâm săn thú mùa thu, cũng đã giấu diếm dã tâm, chỉ là thần không tìm được chứng cứ, không dám tự tiện kết tội.
Lại có một đại thần bước ra:
- Cũng may hoàng thượng anh minh, nắm rõ mưu gian của lão tặc kia, đó là điều may mắn cho Đại Sở, thần cũng xin hoàng thượng giết lão tặc kia.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, quần thần đều bước ra, lòng đầy căm phẫn, trông dáng vẻ như là muốn cầm đao lập tức chém Tư Mã Lam thành trăm mảnh.
Đậu Quỳ thấy một số ít đại thần còn đứng đó không nói lời nào, liền đằng hắng một tiếng, rồi nhìn về phía Hoàng Phủ Chính, nói:
- Hoàng Phủ đại nhân, nghe nói tối hôm qua ngươi và Trần Lan Đình Trần đại nhân cùng đi gặp Tư Mã Lam, lúc đó có phát hiện mưu gian của Tư Mã Lam không?
Một nửa số người trong đám quần thần là người của Tư Mã Lam, một bộ phận khác trước đó đã theo Đậu Quỳ cùng tới nương dựa vào Hoài Nam vương.
Sau khi Hoài Nam vương qua đời, phe cánh Đậu Quỳ ngày đêm lo lắng, cho dù chuyển sang nương dựa Tề Ninh, nhưng họ đều biết, thực lực của Cẩm Y Tề gia không thể so sánh với Tư Mã gia, mỗi ngày họ luôn lo lắng họa trời giáng, thậm chí mấy tháng vừa rồi, ngủ cũng không ngon giấc.
Lần này Tư Mã Lam bị định tội phản nghịch, mọi người có cảm giác như tảng đá đè trên đầu được giải tỏa, lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của đám người liên can như Hoàng Phủ Chính, bọn họ lập tức chĩa mũi dùi về phía đó, cố tình mượn cơ hội này đuổi tận giết tuyệt đối với phe đảng của Tư Mã Lam.
Đám Hoàng Phủ Chính thầm rùng mình, tuy Đậu Quỳ chỉ nói một câu, nhưng sát ý trong đó đã hiện rõ.
- Đậu đại nhân nói như vậy là có ý gì?
Hoàng Phủ Chính cười lạnh một tiếng.
Đậu Quỳ cười lạnh nói:
- Hoàng thượng bị ám sát, là gian mưu của lão tặc Tư Mã. Tối hôm qua, có người nhìn thấy hai người vào trong lều của Tư Mã Lam, xin hỏi hai vị đại nhân, tối hôm qua các ngươi bàn bạc điều gì với lão tặc Tư Mã?
Bên cạnh lập tức có người hùa theo, nói:
- Không sai, Trần đại nhân, Hoàng Phủ đại nhân, tối hôm qua rốt cuộc các ngươi làm cái gì, phải nó rõ cho mọi người biết!
Hoàng Phủ Chính chắp hai tay sau lưng, cười nhạt một tiếng, nói:
- Hoàng thượng vừa hạ chiếu thư, các ngươi đã lập tức muốn loại trừ người đối lập, bịa đặt tội danh chụp mũ bọn ta sao?
- Hoàng Phủ đại nhân, trong lòng mọi người muốn làm rõ nghi vấn, chứ không phải muốn áp đặt tội danh cho các ngươi!
Binh bộ Thị lang Lư Tiêu đằng hắng một tiếng, chậm rãi nói:
- Hoàng thượng bị ám sát, Tư Mã Lam là người chủ mưu, mà tối hôm qua đúng là các ngươi đã vào trong lều của Tư Mã Lam, mọi người muốn hỏi rõ ràng, đây cũng là chuyện bình thường.
Lư Tiêu không thuộc phe nhóm của Đậu Quỳ, càng không phải là người của Tư Mã Lam, mà là người của Kim Đao Đạm Đài gia, lúc này y đứng ra, đám Đậu Quỳ càng mừng rỡ.
Lời nói của Lư Tiêu cũng đại diện cho thái độ của Kim Đao Đạm Đài gia, sau khi Tư Mã Lam rơi đài, trong triều chỉ còn lại hai vị quốc công là Đạm Đài Hoàng và Tề Ninh. Nếu như hai thế lực này truy kích và tiêu diệt phe đảng của Tư Mã Lam, đương nhiên là không có gì cản nổi.
- Đúng vậy, Lư đại nhân nói chính xác.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Chúng ta cũng có ý này, Hoàng Phủ đại nhân, ngươi mau nói rõ với mọi người.
Trong lúc nói chuyện, một đám người vây quanh Trần Lan Đình và Hoàng Phủ Chính, dường như lo sợ hai người sẽ chạy trốn vậy.
Mọi người đều biết, thế lực của Tư Mã Lam cực đại, mà hai người này đại diện cho thế lực trong triều, Tư Mã Lam đã bị bắt, chỉ cần tiếp tục lật đổ hai người này, thế lực còn lại của phe đảng Tư Mã Lam sẽ phải chịu một đòn đả kích rất mạnh.
Trần Lan Đình thấy rõ đối phương hùng hổ dọa người, trên khuôn mặt lộ vẻ buồn bực, không nhịn được nói:
- Đậu đại nhân, hai người chúng ta đã viết tấu chương trình bày mọi chuyện xảy ra đêm qua cho hoàng thượng, bây giờ còn phải bẩm báo với ngươi sao?
Mọi người nghe vậy, tiếng ồn ào liền lắng xuống.
Sau khi đọc chiếu chỉ, Lưu Quán vẫn chưa rời đi, đứng một bên nhìn các quan viên tranh đấu, lúc này rốt cuộc lên tiếng:
- Chư vị đại nhân đừng nóng nảy, Trần đại nhân cũng không nói gì sai, quả thật hai vị đại nhân đã dâng tấu chương lên hoàng thượng, cũng chính vì có sự tố giác của hai vị đại nhân, tội mưu phản của Tư Mã Lam là có chứng cứ vô cùng xác thực.
Mọi người đều ngẩn ra, Trần Lan Đình và Hoàng Phủ Chính liền lộ vẻ hơi xấu hổ.
- Đêm qua hai vị đại nhân báo cho Tư Mã Lam biết việc hoàng thượng đi săn đêm, vốn cũng vì lo lắng cho an nguy của hoàng thượng, nhưng sau khi Tư Mã Lam biết tin hoàng thượng đi săn đêm, lập tức bố trí mai phục.
Lưu Quán nói:
- Hơn nữa, trước kia Tư Mã Lam đã có nhiều lời phản nghịch, vả lại còn mưu đồ soán ngôi, hai vị đại nhân lần lượt báo cáo chứng cứ phạm tội với hoàng thượng, cũng vì có sự tố giác của hai vị đại nhân, bằng chứng mưu phản của Tư Mã Lam vững chắc như núi.
- Thì ra là thế.
Đậu Quỳ cười nói:
- Vậy thì không những hai vị đại nhân không có tội, mà còn có công lớn.
- Không sai, không ngờ người lập được công lớn lần này, lại là hai vị đại nhân.
Các quan viên xung quanh cười nói:
- Trần đại nhân, Hoàng Phủ đại nhân, trước đây hai vị đại nhân rất thân cận với lão tặc kia, chúng ta còn tưởng rằng hai vị đại nhân là bè cánh của Tư Mã Lam, hôm nay mới biết hóa ra là hai vị đại nhân chịu khổ, mục đích tiếp cận Tư Mã Lam là thu thập chứng cứ phạm tội của lão. Hay lắm, hay lắm!
Lại có một quan viên lên tiếng:
- Hai vị đại nhân lập được đại công như vậy, chúng ta cần phải thượng tấu hoàng thượng, xin hoàng thượng khen ngợi hai vị đại nhân.
Trong lời lẽ của các quan viên tràn ngập sự trào phúng, khuôn mặt Trần Lan Đình và Hoàng Phủ Chính lúc đỏ lúc xanh, nhưng làm sao hai người có thể cãi chính trước mọi người. Một số quan viên trước đây thân cận với Tư Mã Lam, lúc này đều nhìn hai người với vẻ khinh thường.
Khi Tề Ninh nhìn thấy Long Thái, các đại thần ngoài lều vẫn chưa tản đi.
Long Thái thấy Tề Ninh bước vào, liền tươi cười nói:
- Trẫm vừa nghe nói, nếu như không có ngươi, chưa chắc bắt được Chử Thương Qua, lần này ngươi đã lập được đại công rồi.
- Hoàng thượng bày mưu nghĩ kế, thần vô cùng kính phục.
Tề Ninh cầm Khuyển Thần đao trong tay dâng lên:
- Đây là bội đao của Chử Thương Qua, nghe nói nó là một trong ngũ đại danh đao trong thiên hạ, xin hoàng thượng xử lý.
- Trẫm không cần bảo đao, bảo kiếm gì cả.
Long Thái ra hiệu cho Tề Ninh ngồi xuống:
- Ngươi cứ xử lý là được.
Tề Ninh do dự một chút, rồi ngồi xuống, Long Thái hơi trầm ngâm một chút, hỏi:
- Hôm nay ngươi có hiểu nỗi khổ tâm của trẫm không?
- Ý hoàng thượng muốn nói…?
Long Thái thở dài:
- Trẫm cố ý xa lánh ngươi, chỉ là làm cho Tư Mã Lam thấy, chứ không vì điều gì khác. Lưu Quán bị Tư Mã Lam mua chuộc, theo dõi nhất cử nhất động của trẫm trong cung, trẫm muốn lợi dụng hắn truyền tin tức trong cung ra ngoài. Nếu như trẫm quá thân cận với ngươi, Tư Mã Lam sẽ sinh lòng hoài nghi, phòng bị nhất cử nhất động của trẫm. Trẫm chỉ có thể xa lánh ngươi, Tư Mã Lam mới cho rằng một mình trẫm không nghĩ ra biện pháp đối phó hắn, hắn sẽ không nghi ngờ trẫm.
Tề Ninh thở dài:
- Cách bày bố lần này của hoàng thượng, khiến thần cũng không ngờ.
- Nếu ngươi nghĩ ra được, Tư Mã Lam cũng nghĩ ra.
Long Thái lại cười nói:
- Tuy nhiên ngươi cũng không quá thiệt thòi, trẫm thưởng cho ngươi một con ngựa quý, ba trăm lượng vàng, hơn nữa còn có tước vị Hộ quốc công, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy chưa đủ?
- Ân đức của hoàng thượng vô cùng to lớn, thần vô cùng cảm kích.
Long Thái ngẫm nghĩ một lát, mới nói:
- Thật ra trẫm cũng rất lo lắng, sợ xảy ra sơ xuất, hoặc là Tư Mã Lam có bố trí nào khác, cho nên trẫm mới bảo ngươi điều Hắc Lân doanh tới, may mà tất cả đều thuận lợi.
- Kế tiếp hoàng thượng chuẩn bị làm như thế nào?
Tề Ninh nói:
- Tư Mã Lam có vây cánh đông đảo trong triều, hoàng thượng có tung một mẻ lưới bắt hết?
Long Thái lắc đầu nói:
- Cây đổ bầy khỉ tan, nhiều người như vậy đi theo Tư Mã Lam, cũng không phải là là do Tư Mã Lam khéo mua chuộc lòng người, mà đơn giản là Tư Mã Lam nắm quyền to trong tay, có thể tùy ý đề bạt quan viên, phần lớn người theo hắn, bất quá là vì lợi mà thôi.
Cười nhẹ, Long Thái nói tiếp:
- Không có lợi, không có người theo, lòng người như vậy, suy cho cùng. cũng không phải tất cả nhưng người vì lợi mà theo hắn, đều là phản nghịch, mà trong đó cũng không thiếu kẻ sĩ tài cán.
Tề Ninh khẽ gật đầu.
Thấy vẻ mặt Tề Ninh hơi ngưng trọng, Long Thái hỏi:
- Ngươi có điều gì muốn nói với trẫm phải không?
- Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu, không biết là có thỏa đáng hay không.
Tề Ninh trầm ngâm một chút, mới nói:
- Chử Thương Qua lẻn vào đại doanh, không những muốn cứu Tư Mã Lam, mà còn chém giết không số quan binh, tội mưu nghịch quả thật quá lớn và khó có thể dung thứ.
Long Thái chăm chú nhìn Tề Ninh, hỏi:
- Ngươi muốn xin tha thứ cho người nhà của hắn?
Tề Ninh ngẩn ra, không ngờ Long Thái nhạy bén như vậy, hắn cười khổ nói:
- Hoàng thượng, thần chỉ muốn hoàng thượng nhân cơ hội này, làm cho quần thần hiểu rõ hoàng thượng có lòng thương xót đối với người trung nghĩa.
Long Thái nói:
- Trẫm biết tâm tư của ngươi, nếu không vì diệt trừ Tư Mã Lam, trẫm cũng không muốn mất đi một viên hổ tướng như vậy. Chử Thương Qua tự sát, trẫm cũng rất lấy làm tiếc, nếu như dùng hắn trên chiến trường, nhất định có thể lập công vì nước.
- Hoàn thành thánh minh!
- Trẫm cũng không muốn bởi vì chuyện này, mà khiến triều đình rung chuyển.
Long Thái nói:
- Tuy Chử Thương Qua mưu phản, nhưng có lòng bảo vệ chủ, trẫm sẽ sai người an táng thỏa đáng, ngoài ra trẫm cũng sẽ không liên lụy tới người nhà của hắn.
Tề Ninh chắp tay nói:
- Hoàng thượng có lòng nhân từ, thần tạ ơn hoàng thượng.
- Đừng nói là trẫm nhân từ.
Long Thái lắc đầu nói:
- Trẫm chỉ mượn chuyện này để cho quần thần biết, trung với triều đình, trẫm sẽ không bạc đãi bọn họ.
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Long Thái, Tề Ninh hơi run sợ, thầm nghĩ mình thật sự đã coi thường vị tiểu hoàng đế này rồi. Lần này Long Thái xử lý Tư Mã Lam một cách gọn gàng dứt khoát, có thể nói là kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hành động như sấm rền gió cuốn, thủ đoạn thực sự rất cao.
- Hoàng thượng, hiện nay Tư Mã Thường Thận đang ở quân đoàn Tần Hoài, nếu như hắn biết…?
Nghĩ tới Tư Mã Thường Thận, Tề Ninh lập tức nhắc nhở.
Long Thái cười nói:
- Trẫm đã phái Hướng sư phụ dẫn người tới tiền tuyến, bọn họ mang theo mật chỉ của trẫm, sẽ xử tử hắn tại chỗ.
Tề Ninh biết, nếu Long Thái đã bày bố mọi việc, đương nhiên sẽ không quên Tư Mã Thường Thận, nhưng hắn vẫn lo lắng hơi dư thừa.
Hướng sư phụ trong lời nói của Long Thái, đương nhiên là Cung Đình Kiếm Khách Hướng Thiên Bi. Hướng Thiên Bi là cao thủ bí mật ở trong cung bảo vệ hoàng đế, không nhiều người trong triều biết đến sự tồn tại của Hướng Thiên Bi, tuy nhiên Hướng Thiên Bi cũng rất trung thành và tận tâm với Long Thái.
Lần này bày bố, đương nhiên Long Thái phải cẩn thận, dù sao tai mắt của Tư Mã Lam đông đảo, chỉ cần trước đó kế hoạch bị tiết lộ một chút, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Với thủ đoạn của mình, cho dù Tư Mã Lam sẽ không soán ngôi ngay lúc này, nhưng kể từ đó, e rằng Long Thái sẽ bị ông ta hoàn toàn khống chế trong tay, không còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Hướng Thiên Bi tham dự kế hoạch lần này, cũng là chuyện thường tình.
Lúc này Lưu Quán đã bước vào lều, bẩm báo với Long Thái:
- Khởi bẩm thánh thượng, chư vị đại thần đều nói Tư Mã Lam phạm thượng làm loạn, một tên nghịch tặc như vậy, phải hạ chỉ xử tử mới có thể ổn định kỷ cương!
Long Thái hơi trầm ngâm không nói gì, lẳng lặng bước ra ngoài.
Ngoài lều, quần thần vẫn đang thảo luận, đơn giản là mạnh mẽ lên án Tư Mã Lam lòng muông dạ thú. Có người nhìn thấy Long Thái bước ra, vội vàng quỳ rạp xuống đất, các đại thần khác thấy vậy, cũng quỳ theo.
Long Thái nhìn lướt qua quần thần, thấy rõ bọn họ hết sức cung kính đối với mình, tuy trước đây những đại thần này cũng rất kính cẩn đối với y, nhưng hôm nay, rõ ràng là thái độ của bọn họ khác hẳn lúc trước. Long Thái cảm thấy hơi vui mừng, lúc này vị tiểu hoàng đế mới thật sự cảm nhận được niềm vui chân chính của vua một nước.
- Trẫm đã rõ ý tứ của chư vị ái khanh.
Long Thái nói:
- Trẫm vốn nghĩ tới Tư Mã Lam là khai quốc công thần, cũng muốn để hắn xuất gia làm tăng, nhưng mà…
- Hoàng thượng, thứ lỗi cho thần nói thẳng.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Quả thật Tư Mã Lam đã vì Đại Sở lập nên công lao hãn mã, nhưng triều đình cũng không hề bạc đãi Tư Mã Lam. Cho tới bây giờ, triều đình đã phong tước công, hơn nữa tiên đế còn cho hắn làm phụ chính đại thần, không ít người thuộc dòng họ Tư Mã gia làm quan trong triều, có thể nói là long ân vô cùng to lớn, mà vinh quang của Tư Mã gia, không ai có thể sánh bằng. Thế nhưng, Tư Mã Lam không nghĩ tới long ân, còn lòng muông dạ thú muốn soán ngôi, thật sự là đáng chết. Từ xưa đến nay, mọi việc đều nói phải thưởng phạt phân minh, công lao của Tư Mã Lam đối với Đại Sở, triều đình đều đã ban thưởng trọng hậu, hôm nay hắn phạm phải tội nặng ngập trời, cũng phải xử nghiêm theo quốc pháp.
Tất cả các đại thần khác đều kêu lên:
- Khẩn cầu hoàng thượng trị tội Tư Mã Lam theo quốc pháp.
Long Thái hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Tiết Linh Phong nghe chỉ!
Từ đầu Tiết Linh Phong vẫn im lặng trong đám quần thần, lúc này nghe tiếng Long Thái gọi, liền bước tới quỳ xuống. Long Thái nói:
- Trẫm lệnh cho ngươi trở lại kinh thành, bắt hết thân bằng quyến thuộc của Tư Mã gia, niêm phong phủ Tư Mã gia, nhưng không được để kinh thành rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Tiết Linh Phong chắp tay nói:
- Thần lĩnh chỉ!
Rồi lập tức đứng dậy đi ngay.
- Cù Ngạn Chi nghe chỉ!
Quần thần nghe tới tên Cù Ngạn Chi, lập tức đều căng thẳng, thầm nghĩ tuy Cù Ngạn Chi là thống lĩnh Huyền Vũ doanh, nhưng xuất thân từ Hắc Đao doanh, trước đây cũng là thuộc hạ của Chử Thương Qua, như vậy nhất định là thuộc phe đảng của Tư Mã gia, không biết hoàng thượng sẽ xử lý người này như thế nào.
Từ đầu đến cuối, Cù Ngạn Chi cũng không nói lời nào, bây giờ lập tức bước ra, dường như cũng biết tai vạ sắp rơi xuống đầu, y quỳ rạp xuống đất:
- Thần xin lắng nghe!
- Cù Ngạn Chi, trẫm biết ngươi đã từng là thuộc hạ của Chử Thương Qua.
Long Thái biti nói:
- Thậm chí có người nói với trẫm, Tư Mã Lam tiến cử ngươi làm thống lĩnh Huyền Vũ doanh, là lấy công làm tư, mục đích là muốn thâm nhập vào Huyền Vũ doanh, lợi dụng ngươi để nắm giữ binh quyền của Huyền Vũ doanh, không biết chuyện đó là thật hay giả?
Cù Ngạn Chi cúi đầu sát đất, nói;
- Thần chỉ một lòng cống hiến sức lực cho triều đình. Thần là quân nhân, triều đình có lệnh, cho dù xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng, thần cũng không chối từ. Triều đình có chỉ điều thần tới Huyền Vũ doanh, thần tuân chỉ mà đi, thầm nghĩ phải quản lý Huyền Vũ doanh cho tốt, chứ không có tâm tư gì khác.
Long Thái nói:
- Lời ngươi nói không sai, ngươi là quân nhân, phải nghe theo ý chỉ của trẫm mà làm.
Dừng lại một chút, Long Thái lại nói tiếp:
- Ngươi không cần tới Huyền Vũ doanh nữa, vị trí thống lĩnh Huyền Vũ doanh bị bãi miễn.
Đây là điều quần thần đều dự liệu, bọn họ thầm nghĩ, hoàng thượng bãi miễn Cù Ngạn Chi, là chuyện đương nhiên.
Cù Ngạn Chi cung kính nói:
- Thần lĩnh chĩ tạ ân.
- Đừng vội tạ ân.
Long Thái nói:
- Trẫm ra lệnh cho ngươi trở lại Hắc Đao doanh, tạm thời quản lý Hắc Đao doanh. Trẫm cho ngươi thời gian ba tháng, nếu trong ba tháng đó, ngươi tận trung cương vị công tác, trẫm sẽ giao hẳn Hắc Đao doanh cho ngươi, nếu không ngươi sẽ được điều đi nơi khác.
Không chỉ quần thần kinh ngạc, mà Cù Ngạn Chi cũng rất kinh ngạc, y liền ngẩng lên, khuôn mặt lộ vẻ không tin tưởng lắm, nói:
- Hoàng thượng, thần…!
- Ngươi ở Hắc Đao doanh nhiều năm, biết cách quản lý Hắc Đao doanh.
Long Thái nói:
- Có người nói Hắc Đao doanh là đội quân riêng của Tư Mã gia, nhưng tướng sĩ Hắc Đao doanh hưởng bổng lộc của triều đình, trẫm thực sự không biết vì sao lại có lời đồn như vậy.
Mọi người không biết tâm tư của Long Thái, thầm nghĩ nếu như Cù Ngạn Chi trở về nắm lấy binh quyền ở Hắc Đao doanh, không những là thả hổ về rừng, mà còn là nuôi hổ gây họa.
Lư Tiêu đứng đầu Binh bộ, lúc này không kiềm chế được ngẩng lên nói:
- Hoàng thượng, thần có điều muốn bẩm tấu!
- Lư ái khanh, trẫm biết ngươi muốn nói cái gì rồi.
Long Thái nói:
- Tư Mã Lam chính là phụ chính đại thần do tiên đế chọn lựa, sau khi trẫm đăng cơ, mọi việc còn chưa chắc chắn, có Tư Mã Lam lo liệu chính sự, cũng là ý của trẫm. Trong triều có rất nhiều việc phải làm, muốn làm chuyện đại sự, không thể không cần tới Tư Mã Lam. Trong triều có nhiều quan viên qua lại với Tư Mã Lam, cũng là chuyện thường tình, trẫm sẽ không vì Tư Mã Lam mưu phản, mà coi những quan viên từng qua lại với Tư Mã Lam là đồng đảng của hắn. Các ngươi đều là quan viên của Đại Sở, đều là người tài năng trụ cột trợ giúp trẫm trị quốc an bang, Tư Mã Lam bị xử tử, trẫm sẽ không vì vậy mà liên lụy tới những người không liên quan.
Có không ít quan viên trong lòng vốn vẫn sợ hãi, lo lắng sau khi Tư Mã Lam bị xử tử, kế tiếp Long Thái sẽ tiến hành một trận thanh lọc lớn, bây giờ nghe Long Thái nói như vậy, liền cảm thấy nhẹ nhõm, bọn họ kêu lên:
- Hoàng thượng anh minh!
- Cù Ngạn Chi, trẫm giao Hắc Đao doanh cho ngươi, đơn giản là vì trẫm tin ngươi thành tâm cống hiến cho triều đình, chứ không phải cho một cá nhân nào.
Long Thái nói:
- Nếu như một ngày kia ngươi thực sự phạm thượng làm loạn, trẫm sẽ không trách ngươi, chỉ tự trách trẫm nhìn người không rõ! (!)
Khóe mắt ửng đỏ, Cù Ngạn Chi cảm kích nói:
- Hoàng thượng đối với thần long ân mênh mông to lớn, thần thề sống chết tận hiến cho triều đình, dù máu chảy đầu rơi, cũng không chối từ!
Tư Mã Lam biết mình đã không còn nắm giữ được số phận của mình, từ chỗ ông ta ngồi trong lều, có thể nghe được văng vẳng tiếng nói của đại thần ở bên ngoài.
Mặc dù tuổi tác đã cao, không thể nghe được rõ ràng, nhưng ông ta cũng đoán được đại khái.
Trong lều có trà, chuyện đã tới nước này, Tư Mã Lam rất bình tĩnh uống trà chờ đợi.
Khi Tề Ninh bước vào lều lớn, Tư Mã Lam hơi bất ngờ.
Tề Ninh bước tới gần, thi lễ với Tư Mã Lam, Tư Mã Lam cười nói:
- Cẩm Y hầu…À quên, bây giờ phải gọi ngươi là Hộ Quốc công rồi.
Ngồi xuống đối diện với Tư Mã Lam, Tề Ninh mỉm cười nói:
- Bất luận là Cẩm Y hầu hay là Hộ Quốc công, cũng là long ân vô cùng to lớn của hoàng thượng.
Hắn hắng giọng một tiếng, một viên thái giám từ ngoài lều bước vào, tay bưng một cái khay, trên khay là rượu và thức ăn.
Thái giám đặt rượu và thức ăn lên bàn, thi lễ, rồi cấp tốc lui ra.
Dường như hiểu ra, Tư Mã Lam đưa tay vuốt râu, mỉm cười nói:
- Đây là hoàng thượng ban cho?
- Hoàng thượng vẫn nhớ tới tình nghĩa cũ đối với quốc công, cho nên hạ chỉ để ta đến tiễn đưa quốc công, mong quốc công không trách tội.
Tư Mã Lam xua tay cười nói:
- Không trách, không trách. Ngươi cũng là công tước, hoàng thượng bảo ngươi tới đây, là đã nể mặt ta lắm rồi.
Tề Ninh cầm lấy bình rượu, rót rượu cho Tư Mã Lam.
Tư Mã Lam than thở:
- Lão phu còn nhớ, năm xưa ông ngươi là Cẩm Y lão Hầu gia lập được chiến công, lão phu mang rượu ngon tới phủ chúc mừng, phụ thân ngươi là Tề Cảnh đánh thắng trận, lão phu sai người tặng cho hắn mười hũ rượu ngon, không ngờ lại có một ngày ngươi mang rượu tới tiễn lão phu.
Tề Ninh hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Nếu như quốc công mong muốn ít đi một chút, biết đâu có một ngày quốc công là người rót rượu tiễn đưa vãn bối.
Tư Mã Lam mỉm cười, nói:
- Hộ Quốc công, có một chuyện khiến lão phu vẫn luôn nghi hoặc, cho tới hôm nay cũng không biết đáp án, không biết ngươi có thể có thể giải đáp giúp lão phu không?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Lão quốc công khách khí rồi, nếu ta biết, đương nhiên sẽ nói.
Tư Mã Lam mỉm cười hỏi:
- Không biết Nhị lão thái gia của quý phủ có còn khỏe mạnh không?
Tề Ninh ngẩn người, nhất thười chưa kịp phản ứng, nhưng hắn liền nghĩ ra, Nhị lão thái gia mà Tư Mã Lam nói, chính là Bắc Cung Liên Thành, hắn hơi do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhiều năm qua, Bắc Cung Liên Thành giấu diếm tung tích, tin tức khó tìm, ngay cả Cẩm Y hầu phủ cũng không biết là Bắc Cung Liên Thành sống hay chết, nếu như Tề Ninh không từng gặp Bắc Cung Liên Thành một lần ở Quỷ Trúc lâm bên Đông Tề, thì câu hỏi này càng khó trả lời. Chỉ có điều, nếu Bắc Cung Liên Thành mai danh ẩn tích, cũng là có ý không cho người đời biết ông ta còn sống hay đã chết.
Tư Mã Lam thấy Tề Ninh do dự, dường như hiểu ra, gật đầu nói:
- Nếu hắn còn sống, vậy thì lão phu cũng yên tâm rồi.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại:
- Vãn bối thỉnh giáo, quốc công nói Nhị lão thái gia còn sống thì quốc công yên tâm, như thế có nghĩa là gì?
Tư Mã Lam cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết “Ước định Long Sơn”?
- Ước định Long Sơn?
Tề Ninh lập tức nhớ tới trước đây Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh từng đề cập tới việc này, nhưng không tỉ mỉ. Xem ra Tư Mã Lam biết rất rõ về “Ước định Long Sơn”, hắn chắp tay nói:
- Xin quốc công chỉ giáo!
- Ngươi đương nhiên biết, vị Kiếm Thần kia của quý phủ có võ công siêu phàm nhập hóa.
Tư Mã Lam bình tĩnh nói:
- Trong thiên hạ, đại tông sư như Kiếm Thần, nghe nói có tất cả năm vị.
Cười nhẹ, Tư Mã Lam lại nói:
- Theo lão phu nghĩ, năm vị đại tông sư này, vốn là không thể tồn tại trong trần thế.
Tề Ninh nói:
- Vãn bối rất muốn biết, rốt cuộc Ước định Long Sơn là thế nào?
- Hộ Quốc công cũng biết, trước đó, trong thiên hạ không có cai gọi là đại tông sư, nhân vật như vậy, hễ xuất hiện, đều sẽ khiến người trong thiên hạ khiếp sợ.
Tư Mã Lam chậm rãi nói:
- Thế nhưng hai mươi năm trước, đột nhiên ngũ đại tông sư hầu như là đồng thời xuất hiện. Lão phu thật sự không biết ai là người đầu tiên đề cập tới ngũ đại tông sư, hơn nữa, cũng không phải là ai trong thiên hạ đều biết tới sự tồn tại của ngũ đại tông sư.
Tề Ninh nghi hoặc hỏi:
- Lão quốc công nói là, ngũ đại tông sư xuất hiện đồng thời?
- Đúng vậy.
Tư Mã Lam nói:
- Kỳ lạ hơn nữa là, sự phân bố của ngũ đại tông sư cũng rất kỳ dị, vương quốc Cổ Tượng có một vị, Đông Tề, Bắc Hán, mỗi nơi có một vị, Đại Sở ta có Nhị lão thái gia của Cẩm Y Tề gia các ngươi, ở Tây Xuyên cũng có một vị. Tuy nhiên vị ở Tây Xuyên là ở biên giới phía tây, cũng không gây khó dễ với Đại Sở ta, mà trước đây, Đại Sở ta cũng không gây chuyện với hắn.
Tề Ninh nghe Tư Mã Lam nói như vậy, cũng nghĩ việc này rất kỳ lạ.
- Cai gọi là “Ước định Long Sơn”, là quy ước quân tử do mấy đại tông sư lập ra.
Tư Mã Lam nói:
- Ngũ đại tông sư thực hiện hạn chế lẫn nhau, nếu để xảy ra tranh đấu, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đại loạn, bởi vậy bọn họ ước định, sẽ không ai trong ngũ đại tông sư hỏi tới việc phân tranh trong thế gian, trừ phi có một người trong ngũ đại tông sư xuất thủ, bằng không không ai được tham dự vào việc trần thế. (!)
- Long Sơn đó là nơi nào?
Tề Ninh cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này:
- Bọn họ định ra Ước định Long Sơn bao lâu rồi?
- Long Sơn ở đâu, e là vĩnh viễn cũng không ai biết được.
Tư Mã Lam bình tĩnh nói:
- Năm xưa có lời đồn đó, lão phu nửa tin nửa ngờ, nhưng sau nhiều năm như vậy, các ngũ đại tông sư đều yên phận, xem ra lời đồn về Ước định Long Sơn cũng không giả.
Tề Ninh hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ xem ra Tư Mã Lam cũng chỉ nghe nói qua về Ước định Long Sơn, chứ cũng không hiểu rõ lắm đối với sự thật giả của chuyện này.
Tư Mã Lam nâng chung rượu lên, nhìn rượu trong chung, cũng không lập tức uống ngay, mà hỏi:
- Ngươi cũng biết vì sao lão phu đề cập tới ngũ đại tông sư chứ?
- Vãn bối thỉnh giáo!
- Lão phu biết, Bắc Cung Liên Thành cũng không ít tuổi hơn lão phu bao nhiêu, mà mấy đại tông sư khác cũng đều đã già nua.
Tư Mã Lam nói:
- Nếu như một ngày kia, bất cứ vị đại tông sư nào trong ba nước vùng Trung Nguyên đột nhiên mất đi, ngươi cũng biết là có hậu quả gì chứ?
Vẻ mặt Tề Ninh trở nên ngưng trọng.
Mỗi nước trong ba nước Đại Sở, Đông Tề, Bắc Hán đều có một vị đại tông sư, nhưng vì hạn chế lẫn nhau, cho nên mới giống như ẩn cư. Nếu như một ngày kia, một đại tông sư của một nước nào đó mất đi, vậy thì ảnh hưởng lớn lao của đại tông sư đó đối với nước đó sẽ lập tức tan biến, không ai có thể đảm bảo hai vị đại tông sư còn lại sẽ không động thủ.
Hắn đã thấy thực lực của của đại tông sư, quả thật là vượt ngoài sức tưởng tượng của con người. Với thực lực của bọn họ, muốn đi vào hoàng cung để lấy thủ cấp của hoàng đế, là chuyện dễ như trở bàn tay (!), chỉ cần vừa ra tay, hoàng đế bị giết, đất nước nhất định sẽ rơi vào hỗn loạn, hậu quả không sao tưởng tượng nổi.
Chỉ có điều, lúc này nghi vấn vốn vẫn tồn tại trong đầu Tề Ninh lại xuất hiện.
Đúng như Tư Mã Lam nói, tuổi của Bắc Cung Liên Thành đã cao, nhưng lần trước hắn nhìn thấy hai vị đại tông sư kia, vẻ ngoài và tuổi tác của họ có sự chênh lệch rất rõ rệt, thoạt trông hai người cũng không quá bốn mươi tuổi, tóc cũng không bạc. Nếu tình trạng đó là do luyện võ mà nên, mà cả hai vị đại tông sư đều là như vậy, thì hết sức kỳ lạ.
- Nếu vị đại tông sư của Tề gia các ngươi còn sống, ít ra cũng có thể đảm bảo cho Đại Sở tạm thời không lo.
Tư Mã Lam chợt hạ giọng nói:
- Chỉ là có một việc, lão phu vẫn thấy rất lạ.
- Ý lão quốc công muốn nói tới chuyện gì?
- Chuyện kinh thành xảy ra bệnh dịch lan tràn trước đây, hẳn là ngươi còn nhớ rõ.
Tư Mã Lam hơi đăm chiêu:
- Từ đó, Thần Hầu phủ lập tức nhúng tay vào, chĩa mũi dùi vào Hắc Liên giáo, lại còn tụ tập tám bang mười sáu phái đánh Hắc Liên giáo, chuyện này rốt cuộc là thế nào, đến nay lão phu cũng không điều tra được rõ ràng.
Tề Ninh không ngờ trước khi chết, Tư Mã Lam lại đột nhiên hói chuyện này, hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn hỏi:
- Lão quốc công đã từng điều tra vụ đó?
- Lão phu là thủ phụ đại thần, việc cần điều tra đương nhiên phải điều tra.
Tư Mã Lam thản nhiên cười:
- Giáo chủ của Hắc Liên giáo là một đại tông sư, Thần Hầu phủ đánh Hắc Liên giáo, hầu như là nhằm vào vị đại tông sư kia. Tây Môn Vô Ngân là một người vô cùng khôn khéo, hẳn là hắn biết, một khi thực sự đẩy Hắc Liên giáo vào tuyệt cảnh, dẫn tới vị đại tông sư kia xuất thủ, hậu quả sẽ là khiến cho giáo chủ Hắc Liên giáo và Kiếm Thần đối địch lẫn nhau.
Tề Ninh nhíu mày, lúc này hắn cũng nhận ra vấn đề này.
- Việc trên giang hồ, vẫn do Thần Hầu phủ quản lý, ngay cả lão phu, cũng không tiện nhúng tay vào quá nhiều.
Ánh mắt thâm thúy, Tư Mã Lam nói tiếp:
- Lão phu luôn nghĩ, mục đích Tây Môn Vô Ngân đánh Hắc Liên giáo, rốt cuộc là cái gì? Có người nói tuổi tác của Tây Môn Vô Ngân đã cao, mà thực lực của tám bang mười sáu phái càng ngày càng tăng, đặc biệt là thực lực của Cái Bang, hắn lo lắng sau này thần Hầu phủ khó trấn áp được tám bang mười sáu phái, cho nên mới lợi dụng cơ hội lần đó để làm suy yếu thực lực của tám bang mười sáu phái.
Tề Ninh hỏi:
- Quốc công nghĩ đây chỉ là lời đồn sai lạc?
- Nếu vì muốn làm suy yếu thực lực của tám bang mười sáu phái, mà trả bằng cái giá khiến cho giáo chủ Hắc Liên giáo và Bắc Cung Liên Thành đối địch với nhau, đó đương nhiên là vô cùng ngu xuẩn.
Tư Mã Lam thản nhiên nói:
- Thực lực của tám bang mười sáu phái có cường thịnh tới mức nào, cũng làm sao bì được sự kinh khủng của một vị đại tông sư? Mà cho tới bây giờ, Tây Môn Vô Ngân cũng không phải là người ngu dốt.
- Vậy quốc công cho rằng mục đích của Tây Môn thần hầu là gì?
Lão phu đã ngẫm nghĩ kỹ, chỉ có hai khả năng.
Tư Mã Lam nói:
- Có lẽ Tây Môn Vô Ngân có ý định khiến cho hai đại tông sư tranh đấu, nếu là như vậy, Tây Môn Vô Ngân có lòng lang dạ sói muốn hại người. Khả năng còn lại, đó là giáo chủ Hắc Liên giáo đã không còn!
- Giáo chủ Hắc Liên giáo không còn?
- Tây Môn Vô Ngân luôn theo dõi các thế lực giang hồ trên lãnh thổ Đại Sở ta.
Tư Mã Lam nói:
- Đương nhiên hắn cũng rất quan tâm tới Hắc Liên giáo. Nếu như giáo chủ Hắc Liên giáo không còn, rất có thể Tây Môn Vô Ngân đã biết tin, cho nên mới ra tay.
Tề Ninh khẽ gật đầu.
- Nếu giáo chủ Hắc Liên giáo đã chết, vậy thì các đại tông sư khác cũng sẽ có lúc chết đi.
Tư Mã Lam nói:
- Bất kể vị đại tông sư nào mất đi, cũng đều khiến tình hình trong thiên hạ biến đổi, bởi vậy…Hộ Quốc công muốn bảo vệ Đại Sở, đương nhiên phải chý ý tới động tĩnh của các đại tông sư.
Nói tới đây, Tư Mã Lam nâng chung rượu lên uống cạn, lập tức đặt chung xuống, cầm lấy bầu rượu rót thêm cho mình, có vẻ rất ung dung bình tĩnh.
Tề Ninh thầm thở dài, nghĩ đương nhiên Tư Mã Lam không thể không biết đây là rượu độc hoàng đế ngự ban, nhưng lúc này ông ta còn có thể trấn định đến như vậy, không hổ là người từng trải qua phong ba bão táp.
Rót rượu xong, Tư Mã Lam vuốt râu, nói:
- Nếu Hắc Liên giáo chưa chết, vậy thì rốt cuộc Tây Môn Vô Ngân có ý đồ gì, có muốn gây khó dễ với Cẩm Y Tề gia của ngươi hay không, ngươi phải tự tìm lấy đáp án.
PS: Tôi đang theo lớp huấn luyện ở Tỉnh Cương Sơn (Jinggangshan), sáng sớm 6 giờ đã rời giường, buổi tối 9 giờ tan học, chương trình học dày đặc, hai ngày nữa mới kết thúc, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này! (Lời của tác giả Sa Mạc)
Tư Mã Lam “được” hoàng đế ban rượu độc, thế lực của ông ta trở thành rắn mất đầu, hơn nữa nhược điểm lớn nhất của Tư Mã Lam lúc sinh thời, là không nắm được binh quyền trong tay, bởi vậy tình thế của ông ta đúng với câu “cây đổ, bầy khỉ tan”.
Long Thái cũng không lập tức lên đường về kinh, Trước lúc hoàng hôn, quần thần đều đã dâng tấu chương lên hoàng đế. Nội dung mấy trăm tấu chương, đương nhiên đều mạnh mẽ lên án Tư Mã Lam hại nước hại dân, quần thần cũng đều thỉnh cầu hoàng đế tịch biên tài sản và diệt trừ Tư Mã gia.
Long Thái đã chính miệng nói ra, chỉ giết kẻ cầm đầu, hơn nữa còn đề bạt Cù Ngạn Chi làm thống lĩnh Hắc Đao doanh, đương nhiên quần thần đều hiểu ý, cho nên trong tấu chương, không ai nhắc tới việc truy xét vây cánh của Tư Mã Lam.
Cuộc đi săn mùa thu ở Bình Lâm, vốn là cái bẫy do Long Thái bày ra để diệt trừ Tư Mã Lam, nhưng sau khi quần thần dâng tấu, lại thành ra Long Thái thuận theo dân tâm, diệt trừ đại gian thần Sở quốc.
Tư Mã Lam bị diệt trừ, đương nhiên Long Thái cũng không tiếp tục ở lại Bình Lâm săn bắn, sáng sớm hôm sau, Long Thái ngự giá lên đường về kinh.
Dọc đường, Tề Ninh cảm nhận thái độ của quần thần đối với mình có sự thay đổi rõ rệt, hắn đưa mắt nhìn tới đâu, hễ chạm tới ánh mắt của đại thần nào, họ cũng đều lập tức lộ vẻ cung kính và hết sức nhún nhường.
Đương nhiên là Tề Ninh hiểu rõ tại sao như vậy.
Trước đây Tư Mã gia quyền thế ngập trời, ở trong triều, hầu như không ai dám đắc tội ông ta. Rất nhiều đại thần đều biết sớm muộn gì Tư Mã gia cũng trừng trị Cẩm Y Tề gia, mà thế lực đôi bên thì rất chênh lệch, Cẩm Y Tề gia hoàn toàn không phải là đối thủ của Tư Mã gia, ở trong mắt các đại thần, việc Cẩm Y Tề gia sụp đổ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Hôm nay Tư Mã Lam đã sụp đổ, mà Tề Ninh vẫn là đại thần thân tín của Long Thái, kể từ hôm nay, địa vị của Cẩm Y Tề gia trong triều, đương nhiên là không giống trước đây nữa.
Tuy Long Thái nói chỉ trừng trị kẻ cầm đầu, không truy xét vây cánh của Tư Mã gia, nhưng không ai dám chắc hoàng đế sẽ thực sự làm như vậy, mà Hộ Quốc công Tề Ninh đương nhiên rất có ảnh hưởng đối với hoàng đế, quần thần biết rõ điều đó, cho nên mới tỏ thái độ cung kính đối với hắn.
Đoàn người quay về kinh với tốc độ rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với lúc tới Bình Lâm. Khi bắt đầu nhìn thấy bóng dáng kinh thành ở phía xa xa, đám kỵ binh đi đầu lại nhìn thấy mấy kỵ sĩ từ phía trước chạy tới rất nhanh.
Mấy kỵ binh đi đầu lập tức rút đao, xếp hàng ngang tiến lên đón, một người trầm giọng nói:
- Dừng lại!
Mấy người kia cũng cấp tốc ghìm cương ngựa dừng lại, tất cả đều xoay người xuống ngựa, người đi đầu sải bước tiến tới, những người khác đều khom người chắp tay đứng tại chỗ.
Đoàn người đột nhiên dừng lại, quần thần đều hơi ngạc nhiên. Tề Ninh cưỡi ngựa theo phía sau Long Thái. Một kỵ binh xuống ngựa chạy tới, tay cầm một phong thư trình lên cho Long Thái. Long Thái cầm lấy phong thư, vội vàng mở ra xem. Tuy ở ngay phía sau lưng Long Thái, nhưng Tề Ninh vẫn không thể nhìn thấy trên thư viết gì. Lúc này, hắn chợt thấy thân hình Long Thái lảo đảo, tiểu hoàng đế nắm chặt lá thư trong lòng bàn tay, tay run lên.
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ mặc dù hoàng đế tuổi trẻ, nhưng cũng là người khá trấn định, vậy mà xem xong phong thư kia, lại lộ vẻ bất ổn vậy, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Tề Ninh giật giật dây cương, sáp lại gần, thấp giọng hỏi:
- Hoàng thượng, có phải kinh thành xảy ra biến cố?
Long Thái quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh, vẻ mặt hết sức ngưng trọng, đưa lá thư trong tay cho Tề Ninh.
Phần lớn quần thần thấy đoàn người tự dưng dừng lại, nhưng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Các đại thần ở gần Long Thái, nhìn thấy có người tới đưa thư, lại thấy Long Thái đọc thư xong, dường như không ổn, trong lòng họ cũng chùng xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ sau khi hoàng đế rời kinh, kinh thành xảy ra biến cố lớn lao gì rồi?
Tề Ninh chỉ nhìn lướt qua, lập tức hiểu vì sao Long Thái lại có phản ứng như vậy.
Trong thư chỉ mang tới một tin tức rất ngắn ngọn.
Nghĩa Quốc công Đạm Đài Hoàng đã mất!
Đạm Đài Hoàng, vị khai quốc công thần từ thời Thái Tổ hoàng đế, một đời chinh chiến vì Đại Sở, đã mất sáng nay.
Mấy ngày trước, Tề Ninh đã gặp Đạm Đài Hoàng, biết ông ta không còn sống được bao lâu, nhưng hắn cũng không ngờ ông ta lại ra đi nhanh như vậy.
- Hồi kinh!
Long Thái cố gắng trấn tĩnh, giật dây cương thúc ngựa, đoàn người tiếp tục tiến tới.
Trong lòng Tề Ninh cũng cảm thấy hơi buồn bã.
Trong bốn lão Hầu gia của tứ đại thế tập hầu của Đại Sở, Cẩm Y lão Hầu gia và Võ Hương lão Hầu gia đã mất từ lâu, Tư Mã Lam bị hoàng đế ban rượu độc, hôm nay Đạm Đài Hoàng cũng mất đi, bốn đại khai quốc công thần công lao rực rỡ năm xưa, giờ đây không còn lại người nào.
Tề Cảnh mất, danh tướng uy chấn thiên hạ còn lại của Sở quốc là Đạm Đài Hoàng, hôm nay Đạm Đài Hoàng cũng ra đi, cả Đại Sở đã không còn vị đại tướng nào mà vừa nghe tiếng đã khiến người ta sợ hãi, tuy Nhạc Hoàn Sơn thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, nhưng chưa chắc người Bắc Hán đã kiêng nể Nhạc Hoàn Sơn.
Tề Ninh chợt nhớ tới lời Đạm Đài Hoàng nói lần trước, nếu như Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh còn sống, hơn nữa còn được đề bạt trong tình thế Bắc Hán nguy nan, chắc chắn Sở quốc sẽ phải đối mặt với một đối thủ hết sức đáng sợ.
Đoàn người tiến vào kinh thành, quần thần tiễn hoàng đế vào cung, Long Thái cũng phái người truyền lệnh cho Tề Ninh ở ngoài cung chờ chiếu chỉ.
Tề Ninh đợi hai canh giờ, rốt cuộc thấy Phạm Đức Hải đích thân ra truyền chỉ.
Lúc này trông dáng vẻ Phạm Đức Hải rất thoải mái, vừa nhìn thấy Tề Ninh, lập tức mặt mày rạng rỡ, nói:
- Chúc mừng quốc công được tấn phong! Quốc công, hoàng thượng đang chờ ngài.
Tề Ninh theo Phạm Đức Hải vào cung, thấy bước chân Phạm Đức Hải nhanh nhẹn thoải mái, liền cười nói:
- Hình như công công đang rất vui vẻ?
Phạm Đức Hải cười nói:
- Trước đây ta vẫn nghĩ rằng hoàng thượng không cần tới mình nữa, hôm nay mới biết hoàng thượng vẫn không quên nô tài.
Nới tới đây, Phạm Đức Hải cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói:
- Quốc công, lúc nãy hoàng thượng giao Lưu Quán cho nô tài xử trí, tên cẩu nô tài đó ăn cây táo rào cây sung, ta sai người đánh ba mươi trượng, hắn không chịu nổi, bị đánh chết rồi.
Tề Ninh ngẩn ra, nhưng cũng hiểu, trước đó Lưu Quán làm tai mắt cho Tư Mã Lam bên cạnh Long Thái, đương nhiên Long Thái không tha thứ cho kẻ xấu. Tuy nhiên Long Thái là vua một nước, đương nhiên không cần phải đích thân hạ chỉ xử lý, mà ném cho Phạm Đức Hải, coi như giao tính mạng của Lưu Quán cho Phạm Đức Hải. Phạm Đức Hải căm thù Lưu Quán đến tận xương tủy, Lưu Quán rơi vào tay y, đương nhiên là không có đường sống.
Tuy nhiên, đối với Tề Ninh, việc Phạm Đức Hải lại được Long Thái sử dụng, cũng không phải là chuyện xấu.
Lưu Quán tiểu nhân đắc chí, quan hệ đối với Tề Ninh cũng không tốt, ngược lại Phạm Đức Hải có phần hòa hợp với Tề Ninh.
Phạm Đức Hải đưa Tề Ninh đi thẳng tới ngự thư phòng, vừa tới trước cửa liền lui ra. Tề Ninh tưởng chỉ trong ngự thư phòng chỉ có một mình Long Thái, sau khi bước vào, hắn mới phát hiện trong phòng còn có thế tử của Hoài Nam vương là Tiêu Thiệu Tông.
Tề Ninh bước tới hành lễ, Tiêu Thiệu Tông đã cười nói:
- Chúc mừng Cẩm Y hầu được tấn phong quốc công.
Tề Ninh nói:
- Đây là hoàng ân mênh mông của hoàng thượng.
Hắn cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ Long Thái vừa hồi kinh, Tiêu Thiệu Tông đã có mặt ở đây, có lẽ vừa rồi trong lúc hắn chờ đợi, Long Thái đã phái người triệu kiến Tiêu Thiệu Tông.
Hắn nhớ tới đêm Tiêu Thiệu Tông lén lút vào cung qua đường ngầm ở chùa Di Lặc, nhưng không biết rốt cuộc vị thế tử này muốn làm cái gì.
Long Thái ra hiệu cho Tề Ninh ngồi xuống, rồi nói:
- Nghĩa Quốc công mất, trẫm đau buồn, từ nay về sau, trẫm cần các ngươi phò tá trẫm cai trị Đại Sở.
Quay về phía Tề Ninh, Long Thái nói tiếp:
- Có thể diệt trừ được Tư Mã Lam, có công lao không nhỏ của ngươi.
Tề Ninh chắp tay nói:
- Đều là nhờ hoàng thượng bày mưu nghĩ kế.
- Cũng không phải là do trẫm bày mưu nghĩ kế.
Long Thái mỉm cười, liếc nhìn Tiêu Thiệu Tông, nói:
- Nếu như không có thế tử, trẫm cũng không thể trừ gian nịnh một cách thuận lợi như vậy.
Tề Ninh ngẩn người, Long Thái nói:
- Dã tâm của Tư Mã Lam càng ngày càng mạnh, càng muốn lợi dụng Bắc Phạt khống chế binh quyền, nếu binh quyền rơi vào tay Tư Mã Lam, e rằng hắn sẽ âm mưu soán ngôi. Đương nhiên trước khi Bắc Phạt, trẫm phải diệt trừ hắn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Long Thái lại nói:
- Trẫm từng nói, ngươi là cận thần của trẫm, nếu trẫm thường xuyên ở bên cạnh ngươi, đương nhiên Tư Mã Lam sẽ nghĩ rằng chúng ta tìm cách đối phó hắn, đương nhiên sẽ cẩn thận.
Tiêu Thiệu Tông khẽ gật đầu, nói:
- Tư Mã Lam rất điềm tĩnh, khi động thủ trước, đương nhiên ông ta có kế hoạch chu toàn, qua sự biến Hoàng Lăng, có thể thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta.
Long Thái gật đầu nói:
- Đúng vậy, do đó kế hoạch của trẫm tuyệt đối không thể để hắn phát hiện.
Tề Ninh hiểu ra, hỏi:
- Hoàng thượng, chẳng lẽ cho tới bây giờ, tất cả mọi việc đều là thế tử cùng hoàng thượng vạch ra kế hoạch?
Long Thái gật đầu nói:
- Đúng vậy. Trẫm và thế tử sống với nhau từ nhỏ, trẫm biết hắn mưu trí hơn người, một mình trẫm không đủ sức đối phó Tư Mã Lam, cho nên trẫm âm thầm bàn bạc đối sách với thế tử. Tư Mã Lam nghĩ rằng, khi trẫm muốn động thủ, nhất định sẽ tìm ngươi bàn bạc, cho nên ông ta không rời mắt khỏi ngươi. Trẫm nhân đó đã dùng ngươi thu hút sự chú ý của Tư Mã Lam, trong khi âm thầm cùng thế tử chuẩn bị mọi việc.
Trong nháy mắt, Tề Ninh hiểu ra tất cả.
Đương nhiên là Long Thái thông minh hơn người, nhưng tiểu hoàng đế lên ngôi chưa bao lâu, hơn nữa cũng không tham dự chính sự quá nhiều, thế mà giờ đây ra tay rất gọn gàng dứt khoát, phong cách hành động hơi khác biệt so với tính cách của Long Thái, thì ra là có Tiêu Thiệu Tông bày mưu tính kế ở phía sau.
Như vậy thì, Tiêu Thiệu Tông theo mật đạo vào cung, cũng không phải là có mưu đồ gì khác, mà là vào cung bí mật bàn bạc với hoàng đế.
- Mặc dù thần cố gắng hết sức suy nghĩ sách lược, nhưng cũng nhờ hoàng thượng anh minh quyết đoán mới thành công.
Titito nói:
- Ở sự biến Hoàng Lăng, bởi vì lật đổ gia phụ, Tư Mã Lam đã hầu như lộ rõ tất cả thực lực của mình, chúng ta biết được thực lực của ông ta, biết mình biết người, mới có thể một kích trúng đích.
Nới tới đây, bỗng Tiêu Thiệu Tông ho khan dữ dội. Long Thái nhíu mày nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Rồi kêu to:
- Người đâu? Mau truyền thái y!
Tiêu Thiệu Tông xua tay, nhưng càng ho dữ dội. Y lấy trong tay áo một cái khăn bằng gấm che miệng lại. Sau khi ngừng ho, Tiêu Thiệu Tông lau khóe miệng, rồi liền cất khăn vào tay áo. Long Thái đã nhanh chóng đứng dậy, bước tới nắm lấy cổ tay của Tiêu Thiệu Tông, lúc này tiểu hoàng đế nhìn thấy trên chiếc khăn kia dính đầy máu tươi, thậm chí máu hơi đen.
Vẻ mặt ngưng trọng, Long Thái nói:
- Trẫm sẽ bảo thái y cố gắng hết sức chữa trị cho ngươi.
Tiêu Thiệu Tông lắc đầu, mỉm cười nói:
- Hoàng thượng, bệnh của thần, hoàng thượng cũng biết rõ mà, tình trạng của thần đã rất nguy kịch, thần tự biết, e rằng không cầm cự được hết năm nay. Chỉ là trước khi chết, có thể trợ giúp hoàng thượng diệt trừ gian nịnh, thần cảm thấy rất hài lòng.
- Đừng nên nói như vậy.
Long Thái nói:
- Trong thiên hạ có kỳ nhân dị sĩ, trẫm sẽ lập tức hạ chiếu, cầu danh y trong thiên hạ.
- Hoàng thượng, khi phụ vương còn sống, người cũng đã tốn không ít tiền bạc, nhiều năm tìm kiếm danh y, cũng tìm được vô số dược liệu quý giá, nhưng số mệnh của thần như vậy rồi, cũng không thể xoay chuyển trời đất.
Mặt mày tái nhợt, Tiêu Thiệu Tông cười nhẹ:
- Thần đã chấp nhận số mệnh, hôm nay hoàng thượng có thể tự mình chấp chính, hãy cai trị giang sơn của tổ tông cho thật tốt.
Nói tới đây, y lại ho dữ dội.
Khi thái y tới, mặt Tiêu Thiệu Tông đã trắng bệch, hơi thở hết sức yếu ớt.
Long Thái sai người bưng bát nhân sâm tới, nhưng vẫn không thể làm Tiêu Thiệu Tông khỏe lại. Sau khi thái y tới, Long Thái lập tức bảo thái y chẩn bệnh cho Tiêu Thiệu Tông, trước mặt hoàng đế, đương nhiên thái y không dám sơ sẩy, liền cẩn thận bắt mạch cho Tiêu Thiệu Tông. Một lúc sau, trên trán thái y, mồ hồi toát đầm đìa.
- Thế nào rồi?
Long Thái trầm giọng hỏi.
Thái y quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, lần trước thần bắt mạch cho thế tử, lúc đó mạch đã rất hỗn loạn, khí huyết không thông, bây giờ…
Thái y ngập ngừng, không dám nói tiếp.
- Lúc này thế nào?
Thái y lập tức nói:
- Lúc này mạch của thế tử hết sức suy yếu, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị hao tổn, thần xem khí sắc và mắt của thế tử cũng đều…cũng đều suy yếu!
- Có biện pháp gì trị liệu hay không?
Thái y toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng không dám đưa tay lau, chỉ có thể nói:
- Thần chỉ có thể thảo luận với mọi người trong thái y viện, nhưng…nhưng thân thể của thế tử, thật sự đã…
Hơi ngẩng lên, thấy Long Thái lạnh lùng nhìn mình, thái y không dám trì hoãn, vội nói:
- Thân thể của thế tử đã giống như ngọn đèn đầu sắp tắt, chỉ sợ…chỉ sợ không còn bao lâu nữa.
- Vô dụng!
Long Thái tức giận quát lên:
- Cút đi! Gọi thái y khác!
Tiêu Thiệu Tông xua tay, thở dài:
- Hoàng thượng, đừng tức giận bọn họ.
Y nhìn thái y kia, phất tay ra hiệu lui ra, viên thái y khom người, bối rối rời khỏi. Lúc này Tiêu Thiệu Tông nói tiếp:
- Hoàng thượng, thần sống không được bao lâu nữa, thật ra…đây cũng không phải là chuyện không tốt.
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy?
Mặt Long Thái hơi sa sầm.
Tiêu Thiệu Tông cười khổ nói:
- Có những lời thần vốn không nên nói, nhưng với tình trạng hiện giờ của thần, hôm nay gặp, không biết ngày mai còn có thể gặp lại hay không. Nhiều năm qua, phụ vương đều bị nghi ngờ có ý đồ soán ngôi, ngay cả thần cũng vậy, cũng có người nghĩ thần muốn mưu phản. Nếu thần còn sống, e rằng sẽ có người lợi dụng việc này để gây rối loạn triều cương, vậy thì, nếu như thần mất đi, những phiền phức này sẽ không còn nữa.
Long Thái trầm giọng nói:
- Trẫm chưa hề nghĩ như vậy.
- Hoàng thượng sống bên cạnh thần từ nhỏ, biết thần không có lòng dạ đó, nhưng thế gian không ít loại người bụng dạ khó lường, làm sao biết được bọn họ nghĩ gì?
Tiêu Thiệu Tông mỉm cười nói:
- Hoàng thượng, Đại Sở ta được như ngày hôm nay, đều nhờ tổ tông tắm máu đấu tranh mà nên, thần cũng muốn phò tá hoàng thượng bình định thiên hạ, tiếc rằng…Cho nên đại nghiệp nhất thống thiên hạ này, hoàng thượng phải gánh vác rồi.
Nhìn về phía Tề Ninh, Tiêu Thiệu Tông nói:
- Hộ Quốc công, hoàng thượng đặt kỳ vọng rất lớn đối với ngươi, Cẩm Y Tề gia các ngươi cũng là gia tộc rường cột của Đại Sở ta, mong rằng ngươi có thể phụ tá hoàng thượng hoàn thành đại nghiệp!
Tề Ninh chắp tay nói:
- Phò tá hoàng thượng là trách nhiệm của ta, đương nhiên ta sẽ làm hết sức mình. Thế tử cũng không nên suy nghĩ nhiều, hãy tĩnh dưỡng cho tốt, nhất định có thể khỏi bệnh.
Tiêu Thiệu Tông đứng lên, nhưng rõ ràng là quá yếu, nên đứng không vững. Y cười nói:
- Tốt thì tốt không được rồi, có thể sống được ngày nào hay ngày đó. Hoàng thượng, thần nói câu này xin đừng trách tội, diệt trừ Tư Mã Lam, tuy là trừ gian nịnh cho triều đình, nhưng Tư Mã Lam sắp bày mưu kế hại chết phụ vương, lần này coi như là thần báo thù cho phụ vương, làm tròn bổn phận một người con.
Y hành lễ với Long Thái, rồi yếu ớt nói:
- Thần xin cáo lui trước!
Long Thái lập tức gọi người đưa Tiêu Thiệu Tông rời khỏi.
Chờ Tiêu Thiệu Tông đi rồi, Tề Ninh mới nói:
- Hoàng thượng, xem ra thế tử thực sự…
- Trẫm biết.
Long Thái khẽ thở dài:
- Lần này nếu không nhờ hắn, chưa chắc trẫm đã diệt trừ được Tư Mã Lam.
- Bày bố lần này đều do thế tử vạch ra?
Long Thái khẽ gật đầu:
- Đây không phải chuyện đùa, trẫm không thể bàn bạc với ngươi, cũng chỉ có thể bàn bạc với hắn. Hôm nay trẫm vọi các ngươi tới, là muốn thảo luận việc Bắc Phạt, trước đây mọi việc liên quan đến Bắc Phạt đều do Tư Mã Lam lo liệu, nay ông ta đã chết, chuyện này lại không thể gác lại, chỉ có điều…
Thở dài, tiểu hoàng đế nói tiếp:
- Tình trạng của hắn như vậy, làm sao trẫm có thể nhẫn tâm bắt hắn tiếp tục lao tâm khổ tứ.
Tề Ninh do dự một chút, rồi thấp giọng hỏi:
- Hoàng thượng, Nghĩa Quốc công có biết kế hoạch lần này không?
- Nghĩa Quốc công?
Long Thái ngẩn ra, rồi lắc đầu nói:
- Đương nhiên trẫm không cho ông ấy biết, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?
Vừa rồi, trong lúc thái y khám bệnh cho Tiêu Thiệu Tông, Tề Ninh suy nghĩ không biết Đạm Đài Hoàng có tham dự vào kế hoạch này hay không. Trong cuộc gặp mặt đêm đó, Đạm Đài Hoàng cho Tề Ninh biết về kế hoạch chiến lược tối mật của Đại Sở, lúc đó Tề Ninh cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì mọi việc liên quan tới Bắc Phạt đều do Tư Mã Lam chủ trì, cho dù mình biết kế hoạch, nhưng có Tư Mã Lam cản trở, kế hoạch quân sự của Đạm Đài Hoàng cũng không thể thi hành.
Nhưng đêm đó, dường như Đạm Đài Hoàng quên đi sự tồn tại của Tư Mã Lam, lúc đó Tề Ninh không tiện hỏi, nhưng hôm nay nhớ lại, hắn cảm thấy dường như Đạm Đài Hoàng đã biết trước Tư Mã Lam sẽ bị sụp đổ.
- Lần cuối gặp mặt Nghĩa Quốc công, Nghĩa Quốc công từng căn dặn thần…
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Mục đích Bắc Phạt, không phải là Bắc Hắn, mà là Đông Tề!
Long Thái cũng không bất ngờ, gật đầu nói:
- Nếu Nghĩa Quốc công đã nói với ngươi, trẫm cũng nói thẳng cho ngươi biết, trước khi bắt đầu chuẩn bị Bắc Phạt, Nghĩa Quốc công đã bí mật dâng tấu chương cho trẫm. Trên thực tế, khi sứ đoàn của Đông Tề tới kết thân, Đạm Đài Hoàng đã bắt đầu vạch kế hoạch. Tuy Bắc Hán xảy ra nội loạn, nhưng nếu chúng ta huy động quân đội tiến về phía bắc, vẫn không thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng. Theo nhận định của Nghĩa Quốc công, nếu chúng ta có tiền và lương thực dồi dào, đồng thời Bắc Đường Khánh đã qua đời, thì chúng ta có thể có sáu phần thắng lợi. Thế nhưng, cho dù tiền và lương thực dồi dào, nhưng Bắc Đường Khánh còn sống, thì phần thắng của chúng ta sẽ không tới năm phần, thậm chí…
Hoàng đế không nói tiếp, nhưng đôi mày nhíu lại.
- Tuy chúng ta đã có sự chuẩn bị, hơn nữa tịch biên được không ít vật tư, tiền bạc từ Đông Hải, nhưng còn xa mới có thể nói là tiền bạc, lương thực sung túc.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Lần Bắc Phạt này, khá mạo hiểm.
Long Thái nói:
- Đúng vậy, bất luận là Bắc Hắn hay là Đại Sở ta, đều không chịu nổi một trận thất bại. Nếu thật sự tiến hành Bắc Phạt, chính là đánh cược một trận, hiện giờ trẫm không thể tùy tiện mạo hiểm.
Ngẫm nghĩ một lát, Long Thái nói tiếp:
- Trẫm muốn Bắc Phạt, ít nhất phải chuẩn bị cho tốt hai việc, thứ nhất là quốc khố phải sung túc, cho dù quân ta rơi vào tình thế bế tắc ở Bắc Hán, chúng ta cũng có đủ tiền và lương thực để tiếp tục chèo chống. Việc còn lại là nhất định phải biết rõ Bắc Đường Khánh còn sống hay đã chết.
Tề Ninh đã nghe danh của Bắc Đường Khánh từ lâu, biết đó là danh tướng hàng đầu của Bắc Hán, nhưng Đạm Đài Hoàng và Long Thái đều tỏ ra kiêng dè đối với Bắc Đường Khánh, như thế có thể thấy được, Bắc Đường Khánh là nhân vật mà Đại Sở kiêng dè nhất.
- Hoàng thượng, nghe nói Thần Hầu phủ cũng có thám tử ở Bắc Hán, chẳng lẽ họ không nghe ngóng được tung tích của Bắc Đường Khánh?
Long Thái lắc đầu nói:
- Bắc Đường Khánh giống như là tan biến khỏi thế gian, cho dù là phía Bắc Hán cũng không ai biết tung tích của hắn.
Long Thái trở lại chỗ ngồi, đăm chiêu một lát rồi nói:
- Nghĩa Quốc công nói đúng, Bắc Hán cũng không phải là đất nước dễ bị diệt vong, chúng ta không nên nóng vội. Tuy nhiên lần này Bắc Hán xảy ra nội loạn, là cơ hội tốt cho chúng ta, cho dù không thể Bắc Phạt, nhưng nếu như lúc này chúng ta thừa cơ diệt được Đông Tề, thì chắc chắn sẽ có tác dụng vô cùng to lớn đối với đại nghiệp Bắc Phạt sau này.
- Hình như Nhạc tướng quân cũng không biết kế sách lớn này của hoàng thượng.
Tề Ninh nói:
- Nếu như lâm trận đột nhiên thay đổi chiến lược, liệu có làm Nhạc tướng quân và tướng sĩ ở tiền tuyến trở tay không kịp?
- Bởi vậy Nghĩa Quốc công mới tiến cử ngươi tới thực hiện kế hoạch lần này.
Long Thái hạ giọng nói:
- Nhạc Hoàn Sơn không biết mục tiêu của chúng ta là Đông Tề, đương nhiên các tướng sĩ ở tiền tuyến càng không biết, như vậy mới có thể khiến Bắc Hán và Đông Tề không nhận ra. Đến lúc đó, sau khi quân Sở vượt qua sông Hoài, trẫm sẽ lập tức ban cho Nhạc Hoàn Sơn một đạo mật chỉ, đồng thời ngươi dẫn một đội kỳ binh bất ngờ đánh Đông Tề. Thủy quân Đông Hải cũng sẽ cấp tốc tiến quân về phía bắc, thủy bộ hai đường cũng phát động thế công đối với Đông Tề.
Ánh mắt sắc như dao, Long Thái trầm giọng nói:
- Lúc đó quân chủ lực của Đông Tề đã xuất binh tới Bắc Hán, trong nước bỏ trống, chỉ cần ngươi nhanh chóng khống chế được các vị trí hiểm yếu của Đông Tề, quân chủ lực Đông Tề quay về cứu viện cũng không kịp, mà khi đó Nhạc Hoàn Sơn sẽ dẫn quân đoàn Tần Hoài chủ lực đổi hướng, tiến vào Đông Tề, chỉ cần phối hợp ăn ý, bố trí chu đáo chặt chẽ, đủ để cho quân chủ lực Đông Tề một kích mà tan rã.
Tề Ninh thầm nghĩ, kế hoạch này do đích thân Đạm Đài Hoàng vạch ra, qur nhiên là xuất kỳ bất ý, hơn nữa có phần độc địa.
- Ý của hoàng thượng là, thần sẽ đi tiền tuyến?
Long Thái cười nói:
- Cẩm Y Tề gia các ngươi là quân công thế gia của Đại Sở ta, trẫm cho ngươi cơ hội kiến công lập nghiệp, chẳng lẽ ngươi không muốn?
- Không phải như vậy.
Tề Ninh thở dài:
- Thần chỉ lo lắng mình không có kinh nghiệm, đến lúc đó sẽ phá hỏng đại sự của hoàng thượng.
- Phía Hắc Lân doanh cũng không ít lão tướng năm xưa chinh chiến sa trường, đến lúc đó ngươi dẫn bọn họ theo bên người, chịu khó lắng nghe kinh nghiệm của bọn họ, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm lớn.
Long Thái nói:
- Kế hoạch lần này chủ yếu là xuất kỳ bất ý, chỉ cần làm được như thế, thì đánh lấy Đông Tề cũng không phải là khó. Bắc Hán xảy ra nội loạn, người Bắc Hán đang lo lắng chúng ta cùng cá chết lưới rách với bọn họ, nếu như chúng ta chuyển sang đánh Đông Tề, tuy Bắc Hán không cam lòng, nhưng cũng không đủ sức can thiệp vào việc này.
- Thần hiểu rồi.
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng chỉ tới đâu, thần đánh tới đó.
Dừng một chút, hắn mới nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng, nếu như hoàng hậu biết chuyện này…
Long Thái im lặng một hồi, mói nói:
- Việc này đương nhiên không thể để nàng biết, vì sự thái bình của thiên hạ, trẫm đành phải có lỗi với nàng vậy.
Dường như hơi buồn bực, Long Thái xua tay nói:
- Không nói chuyện này nữa, trẫm nghe nói ngươi sắp thành hôn phải không?
- Bẩm, đã định ngày hai mươi tháng này.
Tề Ninh đáp.
Long Thái nói:
- Vậy chỉ còn mười ngày nữa. Sau khi việc ma chay của Nghĩa Quốc công được làm xong, ngươi cũng mau chóng tiến hành việc thành hôn đi. Trẫm thành hôn trước ngươi mấy tháng, đến lúc đó nhìn xem ai có thể sinh con trước!
Tề Ninh vội nói:
- Hoàng thượng anh minh thần võ, đương nhiên là sinh trước rồi.
- Sinh con thì có liên quan gì tới anh minh thần võ?
Long Thái cười mắng:
- Trẫm hơi mệt mỏi rồi, ngươi…
Long Thái còn chưa nói xong, đã nghe ngoài cửa có tiếng kêu lên:
- Thái hậu, hoàng thượng thực sự có việc, thái hậu…!
Tề Ninh vừa nghe, liền nhíu mày, thấy khuôn mặt Long Thái cũng sa sầm.
Lúc này thái hậu đã bước vào, đưa mắt nhìn lướt qua, rồi đi thẳng về phía Long Thái. Tề Ninh bước tới hành lễ:
- Thần bái kiến thái hậu!
Thái hậu liếc nhìn Tề Ninh, hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn thẳng về phía Long Thái, lạnh lùng hỏi:
- Hoàng thượng, bổn cung nghe nói Tư Mã gia muốn làm phản, hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt, chuyện này có thật không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận