Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1460: Thần thú

Tề Ninh bị khúc âm kéo vào ảo cảnh mà không thể tự điều khiển, nội tâm của hắn hiểu rõ mình đang ở trong huyễn cảnh, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được.
Tử linh vặn vẹo bay bay trên không, xác chết lại nằm đầy chung quanh, hết thảy giống như thực sự xảy ra. Trong thoáng chốc ngay cả hắn cũng không rõ mình đang ở Huyền Vũ Đảo là sự thật, hay hiện giờ phút này mình đang ở Địa ngục mới là thực sự xảy ra.
Thân thể của hắn không tự chủ được đứng dậy, sau đó đi lại trong bóng đêm giống như cái xác không hồn, toàn bộ thân thể hoàn toàn không do hắn khống chế.
Không biết cứ đi như vậy bao lâu, chung quanh tối tăm, dường như bóng tối vô biên này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Đột nhiên nghe được tiếng sấm vang ngột ngạt vang lên trên bầu trời, tiếng sấm kia vang lên ầm ầm, yêu ma quỷ quái dường như bị tiếng sấm này kinh sợ. Tề Ninh lập tức phát hiện bầu trời đen kịt đột nhiên toạc ra một cái khe, một tia sáng bắn ra từ trong khe hở, tia sáng nhanh chóng khuếch tán, trời đất sáng tỏ.
Tề Ninh ngẩn ra một chút, trong nháy mắt, hắn nhìn chung quanh lại phát hiện mình trở về với hiện thực.
Chỉ là thời điểm hắn tiến vào ảo cảnh là ban đêm, nhưng giờ phút này trời đã tờ mờ sáng rõ, mặt trời đang nhô lên phía đông, chỉ là tiếng đàn tiêu đã biến mất.
Nói như vậy, mình đang trải qua ảo cảnh một đêm.
Hắn không nghĩ gì khác, quay đầu nhìn Xích Đan Mị, thấy Xích Đan Mị vẫn khoanh chân ngồi trên nham thạch, nhưng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lớn chừng hạt đậu tuôn ào ào từ trán nàng xuống, giống như mắc mưa. Nhìn thấy Xích Đan Mị hơi mở mắt, hắn vội vươn tay nắm chặt cánh tay của nàng, hỏi:
- Nàng thế nào?
Xích Đan Mị nhìn thấy Tề Ninh, đôi mắt xinh đẹp vẫn hơi kinh hãi, khẽ nói:
- Ta… ta vẫn đi trong bóng đêm, dường như không đi đến điểm cuối… !
Tề Ninh nghĩ thầm xem ra Xích Đan Mị tiến vào ảo cảnh cũng không khác biệt với mình lắm. Lúc này hắn lại nghe một tiếng vang ngột ngạt kỳ quái, giống hết tiếng sấm phía chân trời mình nghe được trong ảo cảnh. Hắn nhịn không được nhìn qua theo tiếng động, đã thấy một bóng đen khổng lồ ở ngoài biển đang di chuyển bên bờ, nhìn qua giống như một hòn đảo đang di chuyển, nhưng nhìn kỹ đó chắc chắn là vật sống. Vật sống kia còn khổng lồ hơn chiếc thuyền của Bạch Vân Đảo chủ, động tác chậm chạp, toàn thân có một lớp giáp dày. Lúc này Tề Ninh thấy rõ ràng, đó là một con rùa biển hình thể vô cùng to lớn.
Tề Ninh đã gặp qua rùa biển, nhưng chưa từng thấy rùa biển khổng lồ như thế, thậm chí chưa từng nghĩ tới thế gian này lại tồn tại rùa biển như vậy.
Rùa biển chậm rãi di chuyển lên bờ, tốc độ rất chậm, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang như sấm động.
Giờ phút này Xích Đan Mị cũng đứng dậy, ngơ ngác nhìn rùa biển khổng lồ kia, lẩm bẩm nói:
- Đó… chính là Thần thú Huyền Vũ sao?
- Hóa ra… Thần thú Huyền Vũ thực sự tồn tại.
Tề Ninh cực kỳ chấn kinh.
Lúc này mấy vị Tông Sư đều chăm chú nhìn rùa biển khổng lồ, không hành động thiếu suy nghĩ. Chờ Thần thú Huyền Vũ hoàn toàn leo lên bờ cát, Đảo chủ chợt cười lớn, âm thanh kia truyền khắp nơi. Rùa biển lúc đầu bò qua bờ biển dường như ý thức được chuyện gì, ngừng lại. Tiếng cười của Đảo chủ dừng lại, đã thấy rùa biển lại chậm rãi lui về phía biển.
Tề Ninh nghĩ thầm rùa biển khổng lồ này có hình thể lớn như vậy, sợ rằng đã sống mấy trăm năm, thậm chí đã có linh tính.
Khúc Địa Tạng quả thực có thể dẫn dụ Thần thú Huyền Vũ ra, nhưng Thần thú Huyền Vũ chắc chắn phát hiện tình hình không đúng, lại chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy thú biển mấy trăm tuổi xuất hiện trước mắt, Tề Ninh cũng mở rộng tầm mắt, nghĩ tới những Đại Tông Sư này muốn lấy được Huyền Vũ Đan từ trên người Thần thú Huyền Vũ, cũng không biết Huyền Vũ Đan này rốt cuộc ở nơi nào. Nếu như phải giết chết con rùa biển này lấy đan, không khỏi quá mức tàn nhẫn. Thần thú mấy trăm tuổi mất mạng nơi này, luôn khiến người ta không đành lòng.
Đảo chủ thấy rùa biển kia lui lại, trầm giọng nói:
- Nhị Nô ngăn cản đường lui của nó!
Vong Sát Nhị Nô đã thoát khỏi ảo cảnh từ lâu, cách rùa biển không xa. Đảo chủ ra lệnh một tiếng, hai người nhanh chóng tiến lên, ngăn cản sau lưng rùa biển, cản đường lui của nó.
Rùa biển kia căn bản chẳng quan tâm, tiếp tục lui lại. Nhị Nô thấy Thần thú Huyền Vũ tới gần, cũng không do dự, cùng nhào tới. Còn chưa tới gần rùa biển, đã thấy một bóng đen vung tới trước mắt. Tề Ninh nhìn thấy rõ ràng, là rùa biển kia nâng một chân sau, giống như cột đá ngàn cân vung tới Nhị Nô. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng khí thế kinh người. Nhị Nô vội vàng tránh né, vừa mới tránh đi đã thấy cát sỏi đối diện ào tới như châu chấu, là một chiếc chân trước của rùa biển vung trên bờ cát, hất tung cát sỏi trên bờ.
Bắc Đường Huyễn Dạ cao giọng nói:
- Chớ để nó đi!
Hai tay lão nâng lên, trong lúc nhất thời kình phong khuấy động, mấy tảng đá lớn cách đó không xa đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất, lập tức bay qua rùa lớn kia.
Mặc dù Xích Đan Mị biết Đại Tông Sư có được tu vi võ đạo không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay lại lần đầu tiên thấy Đại Tông Sư thực sự ra tay. Bắc Đường Huyễn Dạ vừa ra tay, lại cách không điều khiển đá lớn bay về phía rùa lớn. Đôi mắt xinh đẹp kia mở to, vô cùng kinh hãi.
Mấy tảng đá lớn kia tùy tiện tảng nào cũng vô cùng nặng nề, cho dù người đàn ông cơ thể khỏe mạnh, sợ rằng cũng phải hơn chục người mới có thể nâng lên một tảng, Bắc Đường Huyễn Dạ lại có thể dễ dàng điều khiển như vậy. Trong lúc nhất thời Xích Đan Mị hoài nghi có phải mình còn đang trong ảo cảnh.
- Nhị Nô lui lại!
Đảo chủ hô lớn một tiếng.
Nhị Nô vung hai tay gạt cát sỏi ra, liền nhìn thấy năm sáu tảng đá bay thẳng tới. Họ cũng quá sợ hãi, nghe được tiếng Đảo chủ, vội vàng lui lại. Liền nghe tiếng phốc phốc phốc vang lên liên tục, mấy tảng đá lớn liên tục rơi trên bờ cát, vừa vặn vây quanh rùa biển, giống như dùng đá lớn làm tù giam, ngăn cản đường đi của rùa lớn.
Thế nhưng không ngờ rùa lớn vung chân to lên, tảng đá liền bị gỡ ra nhẹ nhàng.
Sắc mặt Đảo chủ trầm xuống, thân hình lóe lên, bắn ra như mũi tên nhọn. Đám người nhìn rõ thân hình của lão, lão đã đứng trên lưng rùa lớn, nâng một cánh tay. Bắc Đường Huyễn Dạ liền hô lên:
- Đảo chủ đừng hại tính mạng của nó!
Thân hình lão lóe lên, cũng bay vụt qua, rơi trước người rùa lớn không xa.
Bắc Cung Liên Thành thu tiêu Tử Long lại, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi qua, cách Bắc Đường Huyễn Dạ khoảng sáu bảy bước liền dừng lại.
Lúc này ba Đại Tông Sư tạo thành một đường, Đảo chủ đứng trên lưng rùa lớn, Bắc Đường Huyễn Dạ và Đảo chủ mặt đối mặt, Bắc Cung Liên Thành thì đứng sau lưng Bắc Đường Huyễn Dạ.
- Hầu gia, Thần thú Huyền Vũ đúng hẹn mà tới, quả thực đáng mừng.
Đảo chủ lại cười nói:
- Chỉ là Huyền Vũ Đan chỉ có một viên, nơi này chúng ta có ba người, Huyền Vũ Đan nên thuộc về ai?
Tề Ninh nghĩ thầm đây chính là vấn đề khó khăn không nhỏ mà mấy vị Đại Tông Sư đang đối mặt. Trước khi Thần thú Huyền Vũ xuất hiện, trong lòng mấy vị Đại Tông Sư chắc chắn lo lắng vấn đề này nhất, chỉ là ai cũng không nói ra miệng. Hiện giờ rùa lớn đã xuất hiện, như vậy Huyền Vũ Đan thuộc về ai là chuyện lửa sém lông mày.
Bắc Đường Huyễn Dạ mỉm cười nói:
- Mặc dù Huyền Vũ Đan chỉ có một viên, cũng không nói chỉ có thể một người sử dụng. Chia Huyền Vũ Đan ra làm ba, ba người chúng ta đều có một phần, chẳng phải là tốt nhất?
- Lời Hầu gia nói đương nhiên là biện pháp tốt nhất.
Đảo chủ thở dài:
- Thế nhưng trong lòng chúng ta đều rõ ràng, Huyền Vũ Đan này là chỗ duy nhất mà ba người chúng ta trông cậy vào. Nếu như chia Huyền Vũ Đan ra làm ba phần, dược hiệu đương nhiên yếu đi rất nhiều, khi đó sợ rằng một người cũng không trị hết, chẳng phải phung phí của trời?
Bắc Đường Huyễn Dạ thở dài:
- Vậy ngươi nói nên làm thế nào?
- Ba người chia một viên Huyền Vũ Đan, đương nhiên không bằng hai người chia.
Đảo chủ nói:
- Thiếu một người chia đan, dược hiệu sẽ tăng thêm một phần, hi vọng thành công sẽ tăng thêm một phần.
Bắc Đường Huyễn Dạ cười nói:
- Đảo chủ nói có lý.
Lão lập tức lắc đầu thở dài:
- Thế nhưng chúng ta có ba người, ai đồng ý rời khỏi chứ? Chẳng lẽ Đảo chủ tự nguyện rời khỏi?
Đảo chủ lắc đầu cười nói:
- Những năm này, vì đạt được Huyền Vũ Đan, ta hao tốn nhiều tâm tư như vậy. Hiện giờ Huyền Vũ Đan gần trong gang tấc, sao lại cam tâm rời khỏi?
- Đảo chủ không muốn rút lui, ta đương nhiên cũng không muốn chắp tay nhường cho.
Bắc Đường Huyễn Dạ thở dài, quay đầu hỏi Bắc Cung:
- Bắc Cung huynh, ý của ngươi thế nào?
Bắc Cung mặt không biểu tình, chỉ chắp hai tay sau lưng, cũng không nói lời nào.
Bắc Đường Huyễn Dạ cười khổ nói:
- Bắc Cung huynh, Huyền Vũ Đan tuy tốt, nhưng Đảo chủ nói không sai, ba người chia không bằng hai người chia. Xưa nay Bắc Cung huynh không thích tranh giành với người, lần này nhường nhịn một chút, không biết ý ngươi thế nào? Đương nhiên, chúng ta tuyệt đối không để Bắc Cung huynh nhượng bộ miễn phí, chỉ cần Bắc Cung huynh đáp ứng nhượng, ta và Đảo chủ đều có thể làm một việc giúp ngươi. Chỉ cần Bắc Cung huynh đưa ra yêu cầu, chúng ta sẽ không từ chối.
Đảo chủ vuốt râu cười nói:
- Bắc Cung huynh, lời Hầu gia nói, chính là lời ta muốn nói. Chúng ta là lão huynh đệ mấy chục năm, nếu ngươi nhượng bộ, chúng ta đương nhiên sẽ không để ngươi thiệt thòi, ngươi có yêu cầu gì, huynh đệ chắc chắn ứng phó toàn lực.
Thần sắc Tề Ninh nghiêm trọng.
Hắn biết Thần thú Huyền Vũ vừa xuất hiện, ba Đại Tông Sư chắc chắn đại chiến một trận, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Chẳng qua giống như hai người ngươi sống ta chết vì tranh đoạt một món đồ, ba Đại Tông Sư sẽ không hỗn chiến chứ?
Nhưng giờ phút này hắn hiểu được, Bắc Đường Huyễn Dạ và Đảo chủ hiển nhiên đã tự kết minh, hai người muốn liên thủ đối phó Bắc Cung Liên Thành. Không nói sau khi giải quyết Kiếm Thần hai người có chia đều Huyền Vũ Đan hay không, đầu tiên diệt trừ Bắc Cung cũng đã ít đi một người chia đan.
Lời của Đảo chủ nói cũng không sai.
Huyền Vũ Đan chỉ có một viên, thêm một người chia, như vậy Huyền Vũ Đan đạt được sẽ ít đi một chút, dược tính đương nhiên sẽ giảm đi nhiều. Nếu như lượng thuốc không đủ, mưu đồ nhiều năm như thế cũng chỉ là uống phí thời gian.
Bắc Đường Huyễn Dạ tới Bạch Vân Đảo trước, đương nhiên là kết minh với Đảo chủ, hai người liên thủ đối phó Bắc Cung, chỉ sợ đã được bàn bạc ở Bạch Vân Đảo.
Nếu như hai vị Đại Tông Sư này thực sự liên thủ, Bắc Cung đương nhiên không thể nào là địch thủ của họ.
Dụng tâm mà nói, trong ba Đại Tông Sư, trong lòng Tề Ninh coi thường cách làm người của Đảo chủ, thực phản cảm vì tính tình lạnh lẽo của Bắc Đường Huyễn Dạ. Trái lại hắn còn chút thiện cảm với Bắc. Lúc này Bắc Cung đứng trước khốn cảnh lấy một địch hai, trong lòng Tề Ninh suy nghĩ lúc nguy cấp có nên ra tay giúp đỡ hay không.
Thế nhưng hắn không quên, cách đó không xa còn sự tồn tại của Địa Tạng.
Mắt hắn nhìn Địa Tạng, chỉ thấy Địa Tạng lẳng lặng đứng cách đó không xa, gió biển thôi qua, áo khoác bay bay, để lộ dáng người nở nang đường cong động lòng người. Tề Ninh bỗng nhiên run lên, đột nhiên hiểu được kế hoạch của Đảo chủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận