Cẩm Y Xuân Thu

Chương 282: Hắc Lân Kỳ

Tề Ninh biết rõ tuy rằng lời nói hùng hồn nói ra dễ dàng, nhưng thực sự muốn làm, lại không hề dễ dàng.
Xây dựng lại Hắc Lân Doanh, đây là một cơ hội trời cho, lại là một khiêu chiến cực lớn. Một khi chức Thống lĩnh Hắc Lân bị bất kỳ người nào do hai người này chỉ ra cướp đi, chẳng những là một đả kích cực lớn với Long Thái, đối với phủ Cẩm Y Hầu mà nói, cũng là đả kích nặng nề.
Tuy rằng Tề Cảnh đã mất, dường như Tề gia đang đi xuống dốc, nhưng uy danh do hai đời Cẩm Y Hầu gây dựng được, ít nhất khiến cho người khác nghe được ba chữ Cẩm Y Hầu, còn nghĩ tới thiên quân vạn mã, còn nghĩ tới đây là thế gia võ huân số một Đại Sở hiện giờ.
Dụng tâm mà nói, cho dù ở quân đội, vẫn có rất nhiều người được Tề Cảnh nâng đỡ. Tất cả binh mã Đại Sở, vô số tướng sĩ nghe danh Cẩm Y Hầu, đều sẽ cung kính.
Thế nhưng lần này chức vị Thống lĩnh Hắc Lân Doanh bị người khác cướp đi, như vậy những thứ này chắc chắn phải thay đổi.
Trong mắt rất nhiều người, năm đó Tề Cảnh một tay tạo ra Hắc Lân Doanh đã gắn với danh tiếng của Cẩm Y Hầu, khi đổi thành dòng họ khác, cũng sẽ tuyên bố Tề gia Cẩm Y Hầu lui khỏi sân khấu quân đội.
Hơn nữa Cẩm Y Hầu mới ngay cả vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh cũng không thể đoạt được, một khi chuyện này lan truyền tới tất cả quân đội, uy danh của Cẩm Y Hầu cũng sẽ rơi xuống ngàn trượng.
Cẩm Y Hầu hiện giờ đã không thể so với lúc trước, nếu như lại thêm thất bại lần này, dù cho có Long Thái tín nhiệm, nhưng Tề Ninh biết rõ địa vị Cẩm Y Hầu trong triều đình sẽ càng hạ thấp, thậm chí có thể sẽ bị triều đình Đại Sở gạt ra rìa. Tuy rằng đây không phải thứ Long Thái và Tề Ninh muốn nhìn thấy, nhưng lại là kết quả mà Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương hi vọng nhìn thấy nhất.
Hắn đương nhiên không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Thế nhưng hắn cũng biết, tuy rằng Cù Ngạn Chi khó đối phó, chỉ sợ Giang Tùy Vân còn khó đối phó hơn.
Giang Tùy Vân tỏ ra rất tự tin ở Ngự thư phòng, âu cũng là vì Hoài Nam Vương công khai thể hiện thái độ ủng hộ gã. Nhưng nội dung tỉ thí mà Trung Nghĩa Hầu đề xuất là võ đấu mà Cù Ngạn Chi am hiểu, không hề có một trận đấu so tài văn chương. Vậy mà Hoài Nam Vương lại không hề phản đối như dự đoán của mọi người. Điều này cho thấy Hoài Nam Vương tràn ngập tin tưởng đối với Giang Tùy Vân.
Thật ra Tề Ninh cũng nghĩ không ra, với thân thủ của Giang Tùy Vân, làm sao có thể đọ sức với Cù Ngạn Chi.
Người phương Bắc cưỡi ngựa, người phương Nam ngồi thuyền.
Giang Tùy Vân xuất thân từ Đông Hải, quanh năm sống ở ven biển, thực khó khiến cho người ta tin tưởng kỹ thuật cưỡi ngựa của gã rất cao minh.
Hơn nữa cưỡi ngựa bắn cung tuyệt đối không dễ như nói ngoài miệng. Có một số người chỉ học cách giương trường cung khi đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ sợ đã phải bỏ ra thời gian một năm rưỡi. Có thể cưỡi ngựa bắn tên, thì cần người ngựa kết hợp, đây chẳng những phải có kỹ thuật cưỡi ngựa thật giỏi, lại còn cần tính ăn ý giữa người và ngựa, ngoài ra còn phải có kỹ thuật bắn tên hàng đầu, thiếu một thứ cũng không được.
Xuất thân từ gia đình thương nhân, Tề Ninh nghi ngờ việc Giang Tùy Vân đã dành rất nhiều thời gian cưỡi ngựa bắn cung, nhưng thường thì người giỏi cưỡi ngựa bắn cung lực cánh tay rất mạnh, vai rộng và tròn, mà Giang Tùy Vân rõ ràng không phải như thế.
Thế nhưng Hoài Nam Vương không hề có ý phản đối, có thể thấy Giang Tùy Vân quả thực có phương pháp xử lý, rốt cuộc vì sao, trong lúc nhất thời Tề Ninh nghĩ không ra.
Trái lại bản thân hắn, tuy nói kỹ thuật cưỡi ngựa cũng được, nhưng muốn nói công phu cưỡi ngựa bắn cung, quả thực dốt đặc cán mai.
Chớ nói thời gian ba ngày ngắn ngủi, coi như cho hắn thời gian một năm, công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể thắng được Cù Ngạn Chi.
Cơ hội có thể thủ thắng, cũng chỉ có thể trông cậy vào công phu binh khí và công phu quyền cước.
Công phu binh khí, cũng chỉ có thể trông cậy vào kiếm thuật trong kiếm đồ. Trung Nghĩa Hầu chỉ nói đọ sức binh khí, không có quy định rốt cuộc sử dụng loại binh khí nào.
Bản thân hắn có Bì Lô Kiếm của Đại Quang Minh Tự trong tay, hơn nữa kiếm thuật trong kiếm đồ, cũng có thể thử một lần.
Tuy nói Tề Ninh chưa học hết chiêu thức trong kiếm đồ, nhưng đối với một số chiêu thức đơn giản mà nói cũng đã nhớ kỹ càng.
Còn công phu quyền cước, trong lòng Tề Ninh biết võ thuật chiến đấu mình mang tới từ kiếp trước chắc chắn không được, cũng may không lâu trước gặp quái nhân trung niên kia, truyền thụ cho hắn một bộ Thôi Sơn Thủ, chiêu thức thực dụng hữu hiệu, cũng có thể đánh cược một lần.
Hai ngày tiếp theo, Tề Ninh chân không bước ra khỏi nhà, ngày đêm khổ luyện chiêu thức trong kiếm đồ và Thôi Sơn Thủ. Cố Thanh Hạm nhìn thấy Tề Ninh ngày đêm không phải luyện kiếm thì là luyện quyền, một ngày ngủ chẳng qua hai canh giờ, trong lòng cực kỳ trìu mến, nhưng cũng biết Tề Ninh tranh đoạt tiền đồ vì phủ Cẩm Y Hầu, nên không thể khuyên bảo, chỉ là mỗi ngày phái người đưa đồ ăn tới đúng hạn, bổ sung thể lực cho Tề Ninh.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, Tề Ninh rửa mặt xong, đang muốn tới sân luyện kiếm, vừa ra cửa, liền thấy được hai người đang chờ trong sân. Hắn ngơ ngác một chút, lông mày lập tức giãn ra, cười nói:
- Các ngươi đã trở về rồi!
Chờ trong sân đúng là Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương.
Nhìn thấy Tề Ninh tay cầm Bì Lô Kiếm đi ra ngoài, hai người đột nhiên quỳ rạp xuống đất, giữ im lặng. Tề Ninh cau mày nói:
- Làm sao vậy? Về từ lúc nào?
Đoạn Thương Hải ngẩng đầu lên nói:
- Hầu gia, thuộc hạ trở về từ nửa đêm hôm qua, biết được Hầu gia khỏe mạnh, cho nên mới yên tâm, là chúng ta hộ vệ không chu toàn, xin Hầu gia giáng tội!
- Hiện giờ ta rất tốt, giáng tội gì?
Tề Ninh cười nói:
- Hơn nữa chuyện lần trước cũng không liên quan gì với các ngươi, đứng lên mà nói.
Đoạn Thương Hải nói:
- Hầu gia, chúng ta quỳ ở đây không phải vì chuyện lần trước, mà là… !
Y dừng một chút, cũng không đứng dậy nói:
- Hầu gia, Tam phu nhân đã nói chuyện cho chúng thuộc. Chúng tôi biết ngày mai Hầu gia sẽ phải đi luận võ đoạt soái. Xây dựng lại Hắc Lân Doanh vẫn là tâm nguyện của Đại tướng quân, cũng là chuyện chúng thuộc hạ ước mơ.
Chỉ là chưa bao giờ nghĩ, Hắc Lân Doanh thực sự có một ngày có thể xây dựng lại.
Triệu Vô Thương ở bên yên lặng không nói, trong tay nâng một món đồ, lúc này cẩn thận từng chút đặt xuống đất, từ từ mở ra. Tề Ninh thấy đó là một tấm vải bố rách nát, khi Triệu Vô Thương mở ra, lại phát hiện đó là một lá cờ, trên lá cờ thêu đồ án hình Lân sáu mảnh, ghép lại với nhau, đó là một khối lân giáp hoàn chỉnh.
Chỉ là lá cờ hơi rách nát, vừa nhìn là biết khá lâu năm rồi.
- Đây là cờ của Hắc Lân Doanh?
Tề Ninh chợt tỉnh ngộ.
Đoạn Thương Hải thần sắc nghiêm nghị, vành mắt đàn ông bảy thước thậm chí hơi đỏ lên:
- Hầu gia, đây là cờ Hắc Lân Doanh năm đó. Năm đó Tam tướng quân là Thống lĩnh của Hắc Lân Doanh, ta và Triệu Vô Thương tranh đấu anh dũng bên người Tam tướng quân, đánh một trận với Huyết Lan Quân, lá cờ Hắc Lân Doanh tung bay trên không chính là lá cờ này.
Tề Ninh biết rõ Tam tướng quân chính là trượng phu đã chết trận sa trường của Cố Thanh Hạm. Hắn chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve Hắc Lân kỳ.
Mặc dù lá cờ đã rách nát, thậm chí bên trên dính vết máu sớm đã khô lại, nhưng lá cờ này vẫn khiến cho người ta có cảm giác uy nghiêm và trang trọng.
Tề Ninh biết rõ, nhiều năm trước, cũng dưới lá cờ này, Hắc Lân Doanh đã tiến hành một trận chiến thảm thiết cuối cùng.
Tư thế hào hùng, say nằm sa trường mong người đừng cười, xưa nay chinh chiến mấy người trở về!
Hắc Lân Doanh danh chấn thiên hạ đã tan thành mây khói, mà lá cờ này vẫn còn dấu ấn của sự huy hoàng và thiết huyết năm đó.
- Từ trước đến giờ Hắc Lân Doanh đều không biến mất.
Đoạn Thương Hải chậm rãi nói:
- Ta nhớ Tam tướng quân từng nói, chỉ cần lá cờ này vẫn còn, dù là Hắc Lân Doanh chỉ còn lại một người, cuối cùng sẽ có một ngày lại tiếp tục chinh chiến trên sa trường.
Trong mắt y xuất hiện vẻ lạnh lùng:
- Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn chờ đợi ngày đó, ta luôn tin tưởng, trước khi ta chết, chắc chắn sẽ thấy được ngày đó.
Tề Ninh biết rõ Hắc Lân Doanh có ý nghĩa thế nào với hai người này.
Dù là Đoạn Thương Hải hay là Triệu Vô Thương, trong máu của họ chảy xuôi dòng máu Hắc Lân Doanh, mỗi tấc da thịt đều in dấu vết của Hắc Lân Doanh.
Hắn đưa tay vỗ vai Đoạn Thương Hải nói:
- Các ngươi đứng dậy nói.
Đoạn Thương Hải nói:
- Hầu gia, Hắc lân Doanh chính là chúng ta, chúng ta chính là Hắc Lân Doanh, nếu như Hắc Lân Doanh mất, chúng ta không cần phải sống nữa.
Triệu Vô Thương rốt cuộc nói:
- Hầu gia, năm đó chúng ta may mắn còn sống sót, coi như là tham sống sợ chết rồi. Nhưng điều này cũng không phải chứng minh chúng ta sợ chết, mà là Tam tướng quân đã dặn dò, chỉ cần có một chút cơ hội, thì phải sống sót, chờ một ngày Hắc Lân Doanh xây dựng lại. Năm đó Hắc Lân Doanh bị diệt toàn quân, không còn ai dám nhắc tới chuyện xây dựng lại Hắc Lân Doanh, dù là khi Đại tướng quân còn tại thế, cũng chưa từng nhắc tới với triều đình.
Y dừng một chút, mới nói:
- Đại tướng quân để chúng ta ở lại Hầu phủ, cũng là vì tin tưởng sẽ có một ngày Hắc Lân Doanh sẽ tái hiện dưới ánh mặt trời. Chúng ta đã luôn chờ tới ngày hôm nay.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ta biết tâm ý của các ngươi, chẳng qua… !
- Hầu gia, chúng ta biết rõ cuộc tỷ thí ngày mai rất gian nan.
Đoạn Thương Hải trầm giọng nói:
- Thế nhưng Hắc Lân Doanh là Đại tướng quân một tay sáng tạo, do đích thân Tam tướng quân mang theo mọi người đi tới trong ánh đao biển máu. Hắc Lân Doanh là của Đại Sở, là của Tề gia Cẩm Y, bị người khác cướp đi vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, Hắc Lân Doanh cũng không còn là Hắc Lân Doanh, cũng sẽ thực sự hoàn toàn biến mất.
Y nhắm mắt lại, cảm thán nói:
- Nếu như vậy, chúng ta sẽ không cần phải sống tiếp nữa, chỉ có thể thỉnh tội Tam tướng quân dưới cửu tuyền!
Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức nhíu mày.
Đoạn Thương Hải xuất thân quân nhân, nói chuyện rất trực tiếp, ý tứ những lời này cũng hết sức rõ ràng. Đó là nếu như ngày mai chức vị Thống lĩnh Hắc Lân Doanh rơi vào tay người khác, hai người này sẽ không sống tiếp nữa.
Hắn hơi buồn bực trong lòng, mắng:
- Hai tên chó chết các ngươi, là đang bức bách ta sao? Cái gì mà không thể sống sót, nếu như lão tử không thể lấy được vị trí Thống lĩnh, các ngươi thực sự muốn tự sát sao?
Hắn đâm Bì Lô Kiếm ra, chỉ vào cổ họng Đoạn Thương Hải, cười lạnh nói:
- Đã muốn chết, hiện giờ ta sẽ đâm chết ngươi!
Đoạn Thương Hải lại không hề có vẻ sợ hãi, trái lại nhìn Tề Ninh, không sợ hãi mà cười:
- Hầu gia không tự tin sao? Hầu gia cảm thấy chắc chắn không tranh được với người khác sao?
Nếu là như vậy, hiện giờ chết dưới thân kiếm của Hầu gia, cũng không thể nói gì, tránh khỏi phải nhìn thấy Hầu gia thất bại.
Lời này của y đã hơi đại nghịch bất đại, Tề Ninh ngơ ngác một chút, đột nhiên thu hồi Bì Lô Kiếm, cười nói:
- Lão tử biết rõ các ngươi có tâm tư gì, là muốn khích tướng sao?
Hắn nhấc chân đá vào vai Đoạn Thương Hải, mắng:
- Lão tử còn cần các ngươi khích tướng sao, đừng có chảy nước mũi giống như đàn bà vậy, các ngươi muốn chết, chờ ta thất bại rồi nói sau.
Hắn quay đầu đi vào nhà, cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Cút nhanh đi, bàn bạc xem nên đối phó họ thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận