Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 94: Cuối cùng cũng có NPC mới rồi? (2)

Chương 94: Cuối cùng cũng có NPC mới rồi? (2)Chương 94: Cuối cùng cũng có NPC mới rồi? (2)
Sở Quang nhìn về phía hai người chơi, dặn dò nói.
"Hai người đưa lương thực đến cho Cà Chua Xào Trứng, bảo ậu ta bảo quản cho đúng cách”
Trước đó vài ngày Sở Quang có dặn dò Cà Chua Xào Trứng về việc xây dựng một vựa lúa có thể bảo quản ngũ cốc và thịt để ăn.
Không có gì bất ngờ, hiện tại cậu ta đã xây dựng xong.
Cụ thể là phơi khô rồi cho vào kho hay cho cả bịch trực tiếp vào, anh tin tưởng vị đầu bếp này sẽ chuyên nghiệp hơn cả mình.
Đã có người chơi ở đây, Sở Quang không thèm lo lắng những chuyện vặt vãnh này nữa.
Lần trước, chỉ kiếm được món thịt muối đã khiến anh gặp rất nhiều khó khăn, nếu để anh quy hoạch vựa lúa chỉ sợ đến mùa đông sẽ bị mốc meo hay bị đám chuột ăn mất.
Nghe người quản lý dặn dò, Phương Trường và Dạ Thập gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ.
"Vâng!"
"Xin tuân mệnh!"
Sở Quang chưa nói gì.
Chỉ thấy anh đưa tay đón lấy nữ lính đánh thuê đang nằm liệt trên xe ba gác, không để ý đến tiếng hô kinh hãi của cô, vác cô lên vai như là vác bao tải.
Phương Trường và Dạ Thập đứng bên cạnh nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.
Một bao lớn thiết bị cộng thêm người sống, cộng lại cũng áng chừng một trăm kg.
Có thể ôm bằng hai tay, đây cũng quá mạnh rồi!
Nhìn quản lý đang đi về phía trại an dưỡng, Lão Bạch chú ý đến tình huống bên này lặng lẽ nhích lại gần.
"Chuyện gì xảy ra vậy? BOSS của chúng ta mang theo người nào vậy?"
"Anh hỏi Phương Trường đi, anh ta xem xong hết nội dung vở kịch rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả." Không phải loot bao thì là con tin, Dạ Thập cảm thấy mình chỉ là một công cụ hình người, vẻ mặt cậu buồn bực.
Phương Trường làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Đừng nhìn tôi, trò chơi này không có phụ đề, khá nhiều lúc tôi căn bản không hiểu các NPC đang nói gì với nhau trong cốt truyện... Anh cứ hiểu cô ấy là một NPC mới gia nhập vào là được."
Đoán là có thể đoán đại khái, nhưng nói hoàn chỉnh vẫn có chút khó khăn, vẫn nên chờ trang web chính thức update thì tốt hơn.
Lão Bạch sững sờ nói.
"Được rồi... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cô ấy lại bị thương nặng đến như vậy?
"Đừng nói vết thương nghiêm trọng, mọi người xém chút nữa là không xong rồi", Dạ Thập thở dài nói;Anh không biết được trên đường về nhà bọn tôi gặp được cái gì đâu."
"Gặp cái gì?"
"Người Bò Sát!"
"Đựu mạ?" Lão Bạch kinh ngạc nhìn Dạ Thập, vội vàng hỏi,'Mọi người gặp được Người Bò Sát sao? Nó trông như thế nào?"
Trên trang web chính thức có tư liệu về Người Bò Sát nhưng miêu tả vẻ ngoài rất trừu tượng, cũng không có miêu tả sức chiến đấu của nó.
Càng không có tranh sách để tham khảo.
Lão Bạch chỉ nhớ rõ, cái con này cũng giống như chủng loài Người Ăn Gặm, đều là cộng sinh trong nấm nhiễm thể từ trứng của dị chủng, hình như còn có liên quan đến vũ khí sinh vật, không thể truy ra nguồn gốc tổ tiên.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ thứ này có lẽ là một con quái vật trong bối cảnh, công ty trò chơi có thể chưa tạo ra mô hình.
Không ngờ có thể gặp được.
"Bộ dạng xấu xí, còn có bốn cánh tay dài, lúc nằm sấp có thể chừng nửa người, đứng lên có thể cao hai thước. Thứ này không chỉ dị thường, mà mấu chốt là nó di chuyển nhanh như thế nào! Chúng tôi bắn ba khẩu súng nhưng không bắn trúng được cái nào. Cuối cùng may là quản lý đỉnh, vung ống thép đập chết nó."
Dạ Thập mô tả sinh động tình huống ngay tại thời điểm đó, nhưng mặc dù miêu tả rất phong cách nhưng trên cơ bản không nói rõ ràng một thứ gì cả.
Lão Bạch nhìn Phương Trường tìm sự giúp đỡ, người sau thở dài.
"Tôi cũng không thể nói rõ ràng, nhưng về cơ bản thì giống như những gì Dạ Thập đã nói, tên người gặm nhấm kia mạnh có chút thái quá."
"Tôi đoán bản mở rộng mới không chỉ cập nhật các hoạt động trong trò chơi mà còn bổ sung thêm càng nhiều loài biến dị, NPC trận doanh mới và các nhiệm vụ liên quan, lát nữa logout tôi sẽ nói cái này sau... Quản lý bảo tôi đưa xe đẩy này cho anh Trứng, tôi phải đi làm nhiệm vụ cái đã."
Tuy rằng rất muốn cùng trưởng lão Phương huynh trao đổi một chút về phát hiện mới của anh, nhưng hiện tại cách trời tối chỉ còn ba tiếng nữa, thật sự bây giờ không còn thời gian để mò cá.
Lão Bạch thở dài, gật đầu nói.
"Đi đi, anh đi trước đi... Tôi suy nghĩ một chút về lò cao để luyện thép, anh làm xong rồi thì đến giúp tôi!"
"Được, hẹn gặp lại...
Bên kia, trong viện điều dưỡng.
Những người chơi đang làm việc trên giáo đều nhìn thấy người quản lí từ bên ngoài trở vê.
Đương nhiên cũng chú ý đến cô gái được vác trên vai.
"Chết tiệt, mau nhìn đi mau nhìn đi, quản lí đang vác ai đó trên vail"
"Người đó là ai vậy?"
"NPC mới?"
"ai còn là con gái!"
"Rốt cuộc cũng có NPC mới! Các anh em, chúng ta lại tiến thêm một bước đến thử nghiệm nội bộ rồi!" "Wow wow wowl”
Vừa nghĩ đến việc tiến thêm một bước đến Closed Beta, các người chơi dường như được bơm máu gà, càng dùng sức dời gạch lau bụi.
Hạ Diêm bị Sở Quang vác lên vai, hai má nóng như lửa đốt. Không chỉ là vì tư thế này, mà là bởi vì cô cảm giác từng ánh mắt đó như có gai ở sau lưng.
Cô nghe không hiểu những người kia đang nói cái gì, nhưng căn bản không cần nghe hiểu.
Đều có thể đoán được hết, đơn giản là vì đám đàn ông này hạ lưu giống như rác rưởi.
Cô có thể tưởng tượng đến bọn họ giống như linh cẩu trong vùng đất hoang, đưa ra những lời tâng bốc và nịnh nọt dành cho con đực đầu đàn để hy vọng kiếm được một khúc xương hay một ngụm nước dùng sau khi nó thưởng thức xong còn mồi.
Rõ ràng, cô chính là một con cừu tươi mới ngon miệng.
Hạ Diêm càng nghĩ càng sợ hãi, hàm răng cắn chặt không nhịn được đánh nhau. Hốc mắt có chút ẩm ướt, thậm chí có nước chảy xuống.
Cô bỗng nhiên rất hối hận, thay vì bị làm nhục rồi ném cho bầy sói, chi bằng cô tự mình kết liễu cuộc đời, ít nhất còn có khí phách một chút.
Nhưng cơ thể không nghe theo lời cô.
Thang máy đi xuống.
Đến nơi.
Sở Quang sải bước qua qua cổng chỗ tránh nạn, bước qua phòng xác khuẩn, đi vào đại sảnh cư dân, ném gói trang bị đây đủ sang một bên, rồi khiêng Hạ Diêm đang vác trên vai ném xuống ghế.
"Đau, có thể nhẹ chút không... Anh muốn làm gì?"
Đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, Hạ Diêm khẩn trương nhìn Sở Quang đang đến gần.
"Thành thật chút đi."
Mặc kệ cô, Sở Quang tiện tay kéo ngăn kéo ra, lấy ra một ống kim loại màu trắng bạc, ngón tay cái hất nắp nhựa ra, ngón trỏ búng theo thói quen. "Chắc chắn không đau, chỉ cần chịu đựng một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận