Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 91: Nổ súng về phía tôi! (1)

Chương 91: Nổ súng về phía tôi! (1)Chương 91: Nổ súng về phía tôi! (1)
Sở Quang ngoái đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông cường tráng đang đứng trước cửa, tay trái chặt chẽ khóa cổ Dạ Thập đang bị trói cả hai tay, tay phải cầm súng lục đè dưới huyệt Thái Dương của cậu.
Nhưng sau khi người đàn ông nói "Thả cô ấy ra", hai khẩu súng lập tức nhắm về phía hắn ta.
Người đàn ông cường tráng thấy thế, theo bản năng trốn về phía sau Dạ Thập, vội vàng hét lên.
"Mẹ nó ngồi yên hết cho tao! Đồng bọn của tụi mày đang ở trong tay tao! Tao biết tụi mày rất mạnh, nhưng tụi mày có thể nhanh hơn đạn của tao sao?"
Sở Quang đang cầm súng sửng sốt một lát, khóe miệng gượng gạo nhếch lên.
Anh rất mạnh?
Ha, ngại quá đi.
Anh ở vùng đất hoang này lăn lộn gần năm tháng trời, đây là lần đầu tiên có người khen anh mạnh.
"Trần Dương? Anh chưa chết sao?" Hạ Diêm mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trước cửa.
Vẻ mặt người đàn ông đó có hơi xấu hổ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười trừ một cái.
"Ha ha, ông đây không dễ mất mạng ở chỗ này đâu, cô chờ đi, tôi cứu cô ra đã."
Trong mắt Hạ Diêm một lần nữa dấy lên tia hy vọng.
Nếu có thể, cô không hy vọng mình sẽ rơi vào tay mấy "Người nguyên thủy" này. Dùng năm ngón chân còn lại của cô cũng có thể biết, bị bọn họ bắt giữ sẽ bị đối đãi như thế nào.
Đôi khi những lính đánh thuê bị bắt giữ, sẽ được đồng đội hoặc công ty bảo hiểm chuộc lại từ tay những tên buôn bán nô lệ, nếu họ vừa hay bị bán cho thành phố Boulder.
Nhưng cho dù còn sống, họ cũng chẳng khác gì đã chết. Bất kể là tinh thần hay là thể xác.
Cuối cùng cũng tận dụng được một kẽ hở dưới cánh tay người đàn ông cường tráng, Dạ Thập xém chút ngạt thở muốn chết, thậm chí còn không thở được.
Cậu vừa liêu mạng giãy giụa vừa hét lên.
"Nổ súng đi! Nổ súng về phía tôi nhanh đi! Các người còn chờ gì nữa!"
"Đệt... Cái tên này hung hăng lại hôi nách, ông đây sắp chết ngạt rồi!"
Nếu biết miệng tên này đang ồn ào thứ gì, chắc chắc người đàn ông cường tráng đó sẽ nhịn không được bắn cậu một cái.
Nhưng rất đáng tiếc.
Người đó nghe không hiểu, chỉ cảm thấy con tin này ồn ào quá.
Giơ báng súng hung hăng đập vào sau gáy con tin, Trần Dương nghiêm nghị quát lên.
“Thành thật chút đi”
Nhưng làm sao Dạ Thập thành thật được.
Cảm giác đau vượt giới hạn cậu căn bản không cảm giác được, ngược lại bởi vì bị đập mạnh như thế, cậu tức giận đến mức càng ồn ào hơn.
"Bắn tôi đi! Quản lý đại nhân, đừng lo cho tôi, tôi không chết được đâu!"
Phí lời.
Ông đây đương nhiên biết cậu không chết được.
Cậu nghĩ xem là ai đang bán mạng vì các cậu chứ!
Sở Quang trong lòng trợn mắt, nhưng trên mặt lại không biểu lộ biểu cảm gì, bĩnh tĩnh nhìn người đàn ông cường tráng tên là Trân Dương đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Tôi không thích bị người khác uy hiếp, tốt nhất anh nên buông súng xuống, hai tay gác lên... Đầu dựa vào tường, tôi có thể tha cho anh một mạng."
Trân Dương kích động nói.
"Tao không nói giỡn với tụi mày! Tao nổ súng thật đấy!" "Tôi cũng vậy,' Sở Quang bình tĩnh nhìn hắn/Anh muốn thử không? Chúng ta đếm đến ba rồi cùng nhau động thủ."
Hạ Diêm tựa vào quầy bar không thể chịu được nỗi nữa, cô không muốn người đồng đội của mình vất vả lắm mới tìm được đường sống, lại vì mình mà chôn mạng ở nơi này.
"Đủ rồi, Trần Dương... anh có thể đi một mình, đừng lo lắng cho tôi."
Sở Quang không để ý đến cô, nhẹ nhàng nói con số đầu tiên.
_
Nhìn thấy Sở Quang đã bắt đầu đếm ngược, một giọt mồ hôi lạnh lướt qua trên trán Trân Dương.
Đồ mất trí này!
Chẳng lẽ không hề quan tâm chút nào đến sự sống của đồng đội mình sao?
Còn con tin trên tay hắn, vẻ mặt hào phóng chịu chết, căn bản không phải là bộ dạng mà một con tin nên có.
"2n
Điên rồi.
Tất cả đều điên rồi!
"Chờ một chút, dừng lại, tao không có ý định huy hiếp tụi mày! Người sẽ trả lại cho tụi mày, tao chỉ cần tụi mày làm điều tương tự."
Trân Dương thừa nhận mình hèn nhát.
Hắn vội vàng liếc nhìn Hạ Diêm đang ngồi dưới đất, nhanh chóng nói tiếp: "Đưa chìa khóa trên người cô ta cho tao, tao lấy được chìa khóa sẽ thả người ngay lập tức!"
Sở Quang nhướng mày, có chút tò mò.
"Chìa khóa nào?”
"Một cái thẻ từ! Cô ta biết tao đang nói tới cái gì!"
Sở Quang nhìn Hạ Diêm đang ngồi dưới đất, nhưng người phụ nữ này vẫn chưa nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt nhìn người đồng đội của mình.
"Thì ra anh là vì chiếc chìa khóa..." "Tùy cô nghĩ như thế nào, thay vì vô duyên vô cớ chết ở chỗ này, chẳng bằng để tôi hoàn thành nhiệm vụ của bộ phận ủy thác."
Đồng đội sao?
Nơi đây là vùng đất hoang.
Vốn dĩ hắn định chờ người bò sát đi, sau đó lục lọi thi thể của đồng đội, nếu không cũng không giả chết để thoát mạng, trơ mắt đứng một bên xem nãy giờ, chờ đến bây giờ mới đến giúp cô.
Trân Dương không nhìn ánh mắt thất vọng của đồng đội cũ, dí súng vào huyệt thái dương của con tin rồi từ từ lùi về phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Sở Quang.
"Thế nào? Một người phụ nữ, còn có bạn đồng hành của mày, tao chỉ cần một tấm thẻ từ trên người cô ta! Dù sao mày cầm nó cũng vô dụng."
Sở Quang gật đầu.
"Nói cũng đúng."
Nói như vậy hình như là tôi lời nhỉ?
Nhưng mà...
Cũng không cần thiết.
Sở Quang nhìn về phía Hạ Diêm.
"Đưa cho anh ta."
Nhìn thấy người quản lý hồi lâu vẫn chưa bắn, ngược lại còn đàm phán cùng kẻ bắt cóc, Dạ Thập càng giãy giụa kịch liệt hơn, sợ NPC vì mình mà phải thỏa hiệp với kẻ bắt cóc.
"Không cần lo lắng cho tôi! Phương Trường, anh có ngốc không, bắn tôi đi!"
Ông đây là người chơi.
Sợ cái rắm gì chứ!
Ở chỗ này hi sinh một cách uy phong lẫm liệt, độ thiện cảm sẽ không ngừng tăng lên!
"Tôi con mẹ nó... Cậu chớ lộn xộn, để tôi xem thử nào."
Phương Trường thật sự rất căng thẳng. Anh ta nào dám làm loạn?
Không phải anh không hạ thủ được, cũng không phải chưa từng gạt chết đồng đội lúc chơi PUBG, nhưng dù sao trò này không phải là PUBG, người quản lí chưa động thủ, anh nào dám làm loạn?
Lỡ như làm mất tình tiết quan trọng thì sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận