Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 422: Tin tức từ miền Bắc và làn sóng thứ hai của dòng chảy (3)

Chương 422: Tin tức từ miền Bắc và làn sóng thứ hai của dòng chảy (3)Chương 422: Tin tức từ miền Bắc và làn sóng thứ hai của dòng chảy (3)
- Tôi đã nói rõ ràng... Khói lớn như vậy, chắc chắn sẽ thu hút những người xấu.
Một cảnh vệ khác đứng bên cạnh cậu ta, thấp giọng mắng một câu.
- Cậu nói những người đó làm thế nào dám đến gần? Họ không sợ chúng ta là những kẻ cướp đoạt sao?
- Ha ha, cậu nghĩ rằng họ là những người tốt? Cậu có nhìn mấy người kia, sau lưng rõ ràng đều mang theo súng săn! Tôi dám cá, nếu không phải chỗ chúng ta có mười lăm khẩu súng, còn xây tường cao như vậy, chỉ sợ hôm nay còn phải đánh một trận!
Lính canh trẻ thì thâm.
Các chiến hữu bên cạnh nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, không chút hoài nghỉ những lời này, thậm chí ngay cả một chút ý kiến không giống cũng không có.
Trên Đất Chết, thiện lương là thứ còn hiếm hơn vàng. Cho dù là hàng xóm cũng không thể hoàn toàn yên tâm, huống chỉ là những lưu dân không có chỗ ở ổn định này?
Gặp phải thế lực cường đại hơn mình, bọn họ mỗi người đều là con nai nhỏ có thể ca hát nhảy múa, đụng phải thế lực người sống sót yếu hơn mình, toàn bộ người cởi ra da dê biến thành sói đói cũng không kỳ quái.
Rất trường hợp tương tự đã xảy ra, chuyện này quả thật không hiếm có trên Đất Chết.
- Gió ngoài thật sự quá lớn, trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai của chúng tôi sắp chết lạnh đến chết. Xin rủ lòng thường, hãy để chúng tôi nghỉ ngơi ở nơi đây của các bạn một đoạn thời gian ngắn, chờ đợi cho cơn bão tuyết này qua, chúng tôi sẽ đi.
Đứng ở phía trước đội ngũ lưu dân là một người đàn ông thân hình to lớn, trên lưng ông ta treo một cây súng trường ống sắt, bên hông cách tay phải không xa còn có một cây súng lục.
Lão Lư Tạp nhận thấy rằng góc áo của ánh ta có vết máu khô, nhưng không chắc chắn là máu của thú hay máu của người.
Từ ánh mắt tôn kính, kính sợ của những người xung quanh khi nhìn về phía bóng lưng của anh ấy, người đàn ông này đại khái là tộc trưởng hoặc lãnh tụ của bọn họ, hơn nữa uy vọng cũng không thấp. Có thể mang theo nhiều người như vậy bôn ba trên Đất Chết, không có chút bản lĩnh quả thật không có khả năng làm được.
- Chuyện này tôi làm không được, tôi phải chờ chủ nhân của tôi đến.
Tuy rằng đứng ở trước mặt người đàn ông này giống như một cành cây khô, nhưng trên mặt lão Lư Tạp không có chút nhát gan nào.
Chủ nhân của ông chính là cường giả ngay cả gia tộc Huyết Thủ cũng có thể chiến thắng, thậm chí còn có thể đạt được sự tôn kính của doanh nghiệp ở bờ biển phía đông xa XÔI.
Chỉ là mấy lưu dân mà thôi, còn chưa đủ để cho ông ta cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ông ta, tiếp tục hỏi.
- Anh ta đâu? Tôi nói chuyện với anh ta được không?
- Ngài ấy đang trên đường tới nơi này, rất nhanh sẽ đến.
Lão Lư Tạp hơi nâng cằm lên, nhìn thẳng vào đối phương, ngữ khí vững vàng mà không mất đi lực lượng tiếp tục nói.
- Trước khi đến nhà người khác làm khách, chẳng lẽ không nên báo mình tên trước sao. Anh là ai, còn những người ở phía sau của anh, các anh đến từ đâu và sẽ đi vê đâu.
Người đàn ông nhìn chằm chằm lão già trước mặt thật lâu, lại liếc mắt nhìn cảnh vệ phía sau lão, trên tường vây, tựa hồ đang phán đoán những người này có dễ chọc hay không.
Lư Tạp già nhíu mày.
- Xem ra các anh tựa hồ cũng không có thành ý câu thông, vậy chúng ta không có gì để nói.
- Xin lỗi, là tôi đường đột.
Thấy lão Lư Tạp tựa hồ muốn đi, người đàn ông vội vàng mở miệng nói.
- Tôi gọi là Ly, phân lớn chúng tô đến từ trung tâm tỉnh Hà Cốc.
Lư Tạp:
- Hầu hết có nghĩa là gì?
Người đàn ông tên Ly gật đầu tiếp tục. - Chúng ta cũng không phải đến từ cùng một người sống sót tụ cư, nơi này ít nhất hơn một nửa người, đều là nửa đường gia nhập vào chúng tôi.
Lư Tạp:
- Điều này không nói thông nha, nếu nó thực sự giống như anh nói, anh đã từng là những người sống sót của một nơi cư trú, tại sao đột nhiên rời khỏi đó? Mà còn đang vào mùa đông.
- Bởi vì chiến tranh chết tiệt, chúng tôi cũng không muốn, nhưng chúng ta không thể không đi.
Ly tức giận nói.
- Ông hẳn là đã nghe nói qua, người của quân đoàn ở phía bắc đánh cả năm, gần đây trận đông tai bất thình này đại khái để cho bọn họ kiên trì không nổi nữa, từng mảnh người chạy về phía nam.
Lư Tạp nhíu mày.
- Các anh gặp người của quân đoàn?
Ly tức giận nói:
- Chính xác mà nói, chúng tôi gặp phải quân đoàn tan rã. Những người đó không khác gì những kẻ cướp đoạt, họ cướp bóc tất cả mọi thứ họ nhìn thấy! Mẹ kiếp, tôi thậm chí còn cảm thấy kẻ cướp đoạt tốt xấu gì cũng có thể đàm phán, nhưng bọn họ quả thực chính là một đám cặn bã từ đầu đến cuối! Những con thú hoang dãI Đám cặn bã.
Người đàn ông thân hình to lớn này cơ hồ moi ra tất cả những lời chửi bới trong bụng, nói rõ sự tàn bạo của đám người kia ở bắc bộ, trung bộ.
Nhưng điểm chú ý của lão Lư Tạp cũng không phải ở những chuyện nhỏ nhặt này, mà là nghe ý của người này...
Quân đoàn dường như thua?
Hoặc ít nhất là gân thua.
Dù sao nếu cướp bóc có tổ chức, vậy cũng không phải quá tan tác.
Đôi mắt Lư Tạp nổi lên một tia ngạc nhiên.
Lúc trước quản lý đại nhân tựa hồ đã nói qua, quân viễn chinh của quân đoàn phía bắc có thể phái một đội hình hai ngàn người chạy tới những đào ngũ, chặn đường của Khai Thác Giả, hoặc là đã mười phần nắm chắc đối với thắng lợi, hoặc là sắp đánh không nổi, chuẩn bị vớt chút chỗ tốt liền rời khỏi.
Nếu như những người này nói thật, vậy quản lý đại nhân chỉ sợ thật sự đoán trúng...
Sự kinh ngạc trong mắt lão Lư Tạp dần dần biến thành bội phục.
Mà người đàn ông tên Ly kia, còn đang chửi mắng, ý đồ thuyết phục lão đầu trước mắt thả bọn họ đi vào.
Lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ.
Lưu dân vây quanh tường xôn xao một trận, trên mặt nhao nhao lộ ra biểu tình kinh hoảng. Ly cũng cảnh giác lui về phía sau nửa bước, tay phải đặt trên khẩu súng lục bên hông.
Cờ Lê nhìn chằm chằm anh ta, ngón cái đã đẩy chốt của Trọng Tài Giả ra, mấy tên cảnh vệ bên cạnh hơi nâng họng súng lên.
Mắt thấy bầu không khí chuyển biến nhanh chóng, trong mắt lão Lư Tạp đầy kinh hỉ, vội vàng giơ tay ý bảo mọi người bình tĩnh.
- Đừng bốc đồng! Là quản lý đại nhân đến.
Quản lý đại nhân?
Ly hơi ngây người.
Lúc này, hai đèn pha phía trước xe tải đột nhiên sáng lên.
Ly nhìn về phía ánh sáng kia, ánh mắt bất giác nheo lại, chỉ thấy bên cạnh chiếc xe tải sáng đèn, một bóng dáng vĩ đại đang đứng.
Người đàn ông đó có phải là người quản lý trong miệng của bọn họ.
Hoặc là nói cách khác, anh ta chính là chủ nhân của nơi này.
Trên người anh ta đeo một bộ ngoại cốt, làm cho người ta không cách nào bỏ qua không phải là khẩu súng trường sau lưng anh ta, cũng không phải chiến chùy ở bên cạnh anh. Mà là những chiến sĩ ở phía sau anh ta đang nhìn chằm chằm, cùng với súng trường trong tay bọn họ.
Đón ánh đèn chói mắt kia, trong lòng Ly sinh ra một tia ý lạnh. Cùng lúc đó, âm thanh to lớn xuyên qua màn tuyết, xa xa truyền đến. - Buông vũ khí của các người xuống, tiếp nhận an trí của chúng tôi.
- Hoặc —
- Từ đâu tới, trở về đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận