Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 560: Tại sao lại đầu hàng? (2)

Chương 560: Tại sao lại đầu hàng? (2)Chương 560: Tại sao lại đầu hàng? (2)
Chỉ còn lại một nửa tấm chống đạn bằng vật liệu polymer trước ngực, trên một nửa tấm chống đạn còn khảm hai đầu đạn bị nghiền nát.
Cờ Lê nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, sau đó dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của, nhìn qua người thanh niên với vết máu trên mặt.
- Đưa hắn đến chỗ Quản lý đại nhân.
Người thanh niên nhìn Hôi Lang với sự thù hận, mặc dù hắn muốn bẻ tên trước mặt ra thành từng mảnh, nhưng vẫn nghe lệnh gật đầu.
- Tuân lệnh.
Hôi Lang ngoan ngoãn đi phía trước với hai tay giơ lên rất cao, không có bất kỳ động thái đáng ngờ nào.
Hắn biết người đàn ông ở phía sau đang chờ cơ hội để nổ súng, không thể để đối phương thành công.
Đi bộ qua trang trại Trường Tồn, đến cổng phía nam.
Hai chiếc xe tải đang đậu, được bao quanh bởi những người đàn ông vũ trang hạng nặng, mà trên mặt đất là đám cướp đoạt hắn ra lệnh phục kích chặn những cảnh vệ ở hướng khác đang ngồi xổm.
Đánh giá từ biểu cảm thoải mái trên khuôn mặt của những người sống sót được trang bị vũ khí hạng nặng, có lẽ họ không gặp phải sự kháng cự quá mạnh, thậm chí có thể vào thời điểm họ đến, trận chiến đã kết thúc, đến nỗi trong ánh mắt của nhiều người trong số họ thậm chí còn mang... Uh, vẻ hối hận?
Hôi Lang có chút lúng túng, từ vài người bị giam cầm ngồi xổm trên mặt đất, hắn nhìn thấy tay sai đắc lực của mình là Vương Đà.
Vương Đà đang ngồi xổm giơ tay lên đầu cũng nhìn thấy hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều có chút xấu hổ, vô thức nhìn đi chỗ khác.
Đúng lúc này, một bộ giáp màu xanh đậm đi tới. Sau khi nhìn thấy bộ giáp động lực, Hôi Lang cuối cùng cũng hiểu tại sao Vương Đà không bị thương chút nào.
Khác lắm.
Ngay cả áo giáp động lực cũng có.
Cái này mẹ nó, cánh cái chim?
Cho dù người thức tỉnh có mạnh đến đâu, họ vẫn là phàm nhân bằng xương bằng thịt, những thứ duy nhất có thể cạnh tranh được với áo giáp động lực lượng là những 'quái vật' thực sự như Móng Vuốt Tử Thần hay Cua móng vuốt.
Sở Quang không nói nhảm với tên này, nhìn thẳng vào hắn, đi thẳng vào vấn đề.
- Tên.
Hôi Lang cung kính cúi đầu nói.
- Hôi Lang, chúa tể của tôi.
- Bách phu trưởng? Hay là tham mưu?
- Là Bách phu trưởng, đại nhân.
Không đợi Sở Quang mở miệng hỏi lại, Hôi Lang đã chủ động nói với giọng cung kính.
- Lãnh chúa thành phố Thanh Tuyền... Quản lý đại nhân, bản lĩnh của ngài và những thủ hạ của ngài làm cho người ta tin phục, tôi biết rằng tôi không phải đối thủ của ngài, vì vậy xin hãy cho tôi một cơ hội để từ bỏ bóng tối và hướng về ánh sáng.
Muốn cải tà quy chánh.
Sở Quang nhìn chằm chằm hắn một hồi, cho rằng tên này khá thú vị, không nhịn được bật cười.
- Tôi không ghét những người thức thời, nếu anh ngay từ đầu đến gặp tôi và quy hàng, tôi có thể đã tìm một vị trí cho anh. Nhưng anh không nghĩ rằng bây giờ đã quá muộn để nói điều này hay sao?
Hôi Lang cúi đầu nói.
- Dại nhân, tôi chỉ là một lính đánh thuê, đối với bộ lạc Tước Cốt, tôi chỉ là một kẻ ngoại tộc có thể chiến đấu, coi như tôi khâm phục ngài— - Bây giờ là sáng sớm, không phải lúc nói đùa, đừng lãng phí thời gian của tôi.
Sở Quang sốt ruột ngắt lời hắn, nhìn chằm chằm hắn nói:
- Anh bây giờ có hai con đường, đến đó ngồi xổm, hay là nói điều gì đó khiến tôi cảm thấy anh có chút hữu dụng.
Sau đó đi qua một nơi khác ngồi xổm.
Nhưng làm việc trong lò gạch thoải mái hơn một chút so với dọn đường vào một ngày tuyết rơi.
Hôi Lang không dám do dự, chứ đừng nói đến bất kỳ điều kiện nào, vội vàng giải thích tất cả những gì hắn biết.
Đúng như Vanus đã suy đoán, ngàn tên cướp đoạt đóng quân ở trấn Viễn Khê, cách đó 20 km, không phải cùng một nhóm cướp đoạt trước đây đã tấn công trại Đông Liễu và Đường xe điện, mà được dẫn dắt bởi Thiên phu trưởng tên là Sư Nha.
Do không có đủ phương tiện cho đội ngàn người, tốc độ hành quân chậm, tốc độ của cuộc xuôi về phía nam theo không kịp đám của Hắc Xà.
Mãi cho đến khi trận bão tuyết đầu tiên xuất hiện ở phía nam tỉnh Hà Cốc, họ mới đến được trấn Viễn Khuê, nơi họ phải dừng hành trình về phía nam và bắt đầu cắm trại trong khu vực để tránh bão tuyết.
-... Đám Hắc Xà có rất nhiều phương tiện đi lại, thậm chí có thể là xe tăng quân đoàn, vì vậy họ đi nhanh hơn chúng tôi rất nhiều, sớm hơn nửa tháng so với kế hoạch, đến vùng ngoại ô phía nam của thành phố Thiên Thủy.
- Ban đầu, theo thỏa thuận, sau khi đi qua thành phố Thiên Thủy, họ nên đi theo phía nam hành lang đồng bằng đi về phía đông tỉnh Hà Cốc, đến khu vực trấn Hồng Hà để cướp bóc, và mở rộng lãnh thổ về phía đông. Nhưng bọn chúng không tuân theo quy tắc mà tiếp tục đi về phía nam, vươn móng vuốt ra ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền... Mà khu vực này ban đầu được thủ lĩnh ban cho Sư Nha.
Hành động của họ khiến Sư Nha khó chịu, đặc biệt là khi họ từ chối lời mời đi săn cùng nhau sau cuộc hẹn, dự định ăn một mình.
- Cho nên mấy người động thủ trước?
Sở Quang nhìn hắn hỏi. Hôi Lang gật đầu nói.
- Sư Nha dự định xây dựng một đầu cầu ở ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền trước khi tuyết tan, để đại quân có thể đi qua tuyết. Tôi là đội tiên phong được Sư Nha cử tới, nhưng bây giờ có vẻ như... Chắc hẳn tôi đã được sử dụng để làm bia đỡ đạn.
Sở Quang khit mũi.
- Nghe qua như anh bị ép buộc đến đây?
Hôi Lang nở nụ cười gượng gạo.
- Dại nhân, trước khi tôi gia nhập họ, tôi chỉ là một lính đánh thuê đã đánh đổi mạng sống của mình chỉ vì tiền, bao gồm rất nhiều thuộc hạ của tôi đều là người ngoài đối với họ. Sự sống chết của chúng tôi không đáng kể đối với họ, không có gì lạ khi được sử dụng làm bia đỡ đạn.
Sở Quang mỉm cười, không để trong lòng lời nói của hắn.
Lý do: Loại chuyện này không quan trọng chút nào.
Ai quan tâm hắn có muốn lập công chủ động xung phong đến thành phố Thanh Tuyền giết giặt, hay là hắn bị phái tới đây làm bia đỡ đạn.
Sở Quang hoàn toàn không thèm xác minh một chuyện tâm thường vụn vặt này có thật hay không.
Có nhiều vấn đề đáng để hắn quan tâm hơn.
Chẳng hạn...
- Anh nói rằng Hắc Xà có thể có một chiếc xe tăng, xe tăng như thế nào, áo giáp dày bao nhiêu, cỡ nòng là gì, trọng tải là bao nhiêu? Và... Nguồn điện là gì?
Nghe thấy hàng loạt câu hỏi, vẻ mặt Hôi Lang choáng váng, lập tức nói.
- Tôi chưa thấy... Chỉ nghe Sư Nha thường phàn nàn rằng thủ lĩnh thế mà tặng cho tên kia một chiếc xe tăng, mà anh ta thậm chí còn không nhận được một chiếc xe bọc thép.
Sau khi dừng lại, Hôi Lang tiếp tục nói với khuôn mặt nghiêm túc.
- Dại nhân, ngài phải cẩn thận, Sư Nha là một người rất xảo quyệt, mặc dù hắn có chữ Sư ở trong tên của mình, nhưng bản thân hắn giống như một con linh cẩu. Ngoài ra, gia tộc Nha mà hắn thuộc về cũng là hậu duệ của bộ lạc Tước Cốt, mà thành phố Tây Châu, ngay phía bắc của ngài là căn cứ của gia tộc Nha.
Sau khi nghe xong lời nói của Hôi Lang, Sở Quang đã có hiểu biết sơ bộ về việc triển khai chiến lược của Bộ lạc Tước Cốt ở phía nam của tỉnh Hà Cốc.
Trong thực tế, không có cái gọi là triển khai.
Những kẻ cướp đoạt kiếm sống bằng cách cướp bóc này giống như những kẻ man rợ, chúng có thể cướp lấy bất cứ nơi nào chúng muốn, bất quá chúng tình cờ có được vũ khí sắc bén của nền văn minh trong tay thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Sở Quang nói tiếp.
- Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội để chuộc lại tội lỗi của mình, viết ra tất cả các thiết bị, số lượng, vật tư, tuyến đường và phòng thủ của ngàn người đóng quân ở trấn Viễn Khuê, bao gồm chiến hào, hố tán binh và điểm bắn súng máy, theo như anh biết, đánh dấu chúng trên bản đồ.
Hôi Lang cung kính gật đầu.
- Vâng, đại nhân.
Sau khi để một người dẫn gà này ra sao, Sở Quang tiếp tục thẩm vấn riêng mấy tên tù binh, thông tin hắn nhận được từ bọn họ cũng không khác mấy so với những gì Hôi Lang cung cấp.
Sau khi tổng hợp những thông tin thu thập được, Sở Quang triệu tập Vanus đến sở chỉ huy tạm thời của nông trại Trường Tồn, ném cuốn sổ trong tay ra.
- Đã để anh đoán đúng, bây giờ chúng ta đang đối mặt với hai đội hàng ngàn người, tôi sợ rằng cộng lại cũng sẽ có hai hoặc ba nghìn người.
- Nhưng may mắn thay, chúng không phải thống nhất thành một khối.
- Có khoảng 1. 500 người của Sư Nha đóng quân ở phía bắc, có lẽ có quân tiếp viện từ xa hơn một chút về phía bắc. Hắc Xà ở phía đông bắc của chúng ta không nhiều lắm, khoảng 1. 000 người, trước đó đã bị chúng ta đánh bại. Nhưng vấn đề là ở phía Hắc Xà có rất nhiều xe, làm không tốt có thể kiếm thêm hai mươi hoặc ba mươi xe tải, thậm chí có thể là một chiếc xe tăng của quân đoàn.
Vanus hỏi ngay. - Mô hình xe tăng nào?
Sở Quang trả lời.
- Tôi không biết.
Vanus lắc đầu.
- Có ba loại xe tăng chính được lực lượng viễn chinh mang theo, một là xe tăng hạng nhẹ Conqueror 5 được sử dụng để chống lại bộ binh, loại còn lại là xe tăng hạng nặng Conqueror 10 hợp tác với bộ binh thực hiện nhiệm vụ chống thiết giáp, loại còn lại dành cho mục đích hỗ trợ, sử dụng khung gầm của Conqueror 10 và pháo chính được thay thế bằng tiểu ly 100 mm.
Sở Quang hỏi.
- Nếu là hai loại sau, có thể bắn xuyên thủng nó bằng pháo 20mm không?
Vanus im lặng một lúc.
- Hẳn là có thể bắn đứt dây xích, tôi cũng không chắc chắn.
Sở Quang: -...
- Trên thực tế, xe tăng không khó đối phó, đặc biệt nếu chỉ có một. Tôi không nghĩ rằng ngài nên lo lắng về chiếc xe tăng ngay bây giờ, nhưng...
Sau khi dừng lại, Vanus nhìn tấm bản đồ trên tường.
- Kẻ thù ngay phía bắc ngài có lẽ không phải chỉ gửi một đội người đi đến tiền phương để thiết lập một số đầu cầu ở ngoại ô phía bắc.
Sở Quang cau mày.
- Anh có nghĩa là Hôi Lang đang nói dối?
Vanus lắc đầu nói.
- Không hẳn là nói dối, có lẽ hắn ta không biết. Rốt cuộc, nếu tôi là chỉ huy, tôi sẽ không nói với hắn tất cả các kế hoạch của mình.
Dừng lại trên bản đồ, ánh mắt của hắn dời từ trấn Viễn Khuê đến ngoại ô phía nam thành phố Thiên Thủy, Vanus tiếp tục suy nghĩ.
- Nếu tôi là chỉ huy, tôi biết đối thủ của tôi không dễ đối phó, đồng minh của tôi lại không hợp tác với tôi, trận chiến này sẽ phải trả giá rất nhiều thương vong. - Tôi có hai lựa chọn. - Hoặc là thông báo cho cấp trên. - Hoặc là buộc bọn họ động thủ trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận