Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 655: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng! (3)

Chương 655: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng! (3)Chương 655: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng! (3)
- Không sao đâu, buổi tối anh không ra ngoài săn.
Dư Hổ cười nói, thấy em gái mình đang lo lắng.
- Mấy kẻ gặm nhấm đó ban đêm ra ngoài, ban ngày trốn trong nhà.
Sở Quang đột nhiên mở miệng nói.
- Thật khó để nói.
Thấy Dư Hổ ngạc nhiên nhìn qua, Sở Quang tiếp tục.
- Theo suy đoán của các chuyên gia tại nơi trú ẩn của chúng tôi, sắp tới sẽ có một đợt thủy triều bùng phát. Đến lúc đó, cho dù là ban ngày, e rằng cũng sẽ không an toàn lắm.
Thủy triều?!.
Sắc mặt Dư Hổ hơi thay đổi.
- Thủy triều ... không phải điều đó chỉ xảy ra ở trung tâm thành phố thôi sao?
Sở Quang lắc đầu.
- Lời này không chính xác. Chỉ cần đồng ý điều kiện, thủy triều có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.
Dư Hổ nuốt nước bọt.
Nếu người khác nói điều này với hắn, hắn chắc chắn sẽ coi người đó như một kẻ ngốc.
Có một thành Cự Thạch ở rìa đường vành đai thứ ba, ngoài đường vành đai thứ ba không có mẫu sào, những kẻ gặm nhấm đó đang đổ xô đến những nơi có nhiều người, ngoại ô phía bắc rộng lớn và dân cư thưa thớt, làm sao có thủy triều bùng nổ?
Nhưng những lời này là do Sở đại ca nói ra.
Trong ấn tượng của hắn, Sở đại ca sẽ không bao giờ nói đùa về những vấn đề nghiêm trọng như vậy.
- Nhân tiện, Dư Hổ, cậu nghĩ thế nào về những điều tôi đã nói với cậu trước đây? Dư Hổ sững sờ một lúc.
- Có chuyện gì thế?
Sở Quang mỉm cười nói.
- Khi mùa xuân đến, hãy đến giúp tôi.
- Đúng rồi, tôi đương nhiên nguyện ý!
Dư Hổ nghe vậy liên tục gật đầu, ngượng ngùng sờ sờ gáy.
- Nhưng tôi chỉ biết đi săn... Chỉ sợ không giúp được cho anh nhiều.
- Làm sao như thế chứ?
Sở Quảng cười nói:
- Một thợ săn dày dặn kinh nghiệm và người dẫn đường chính là thứ chúng tôi cần bây giờ.
Sau một lúc dừng lại, Sở Quang nghiêm túc nhìn Dư Hổ và nói tiếp.
- Mối đe dọa của thủy triều đang đến gần, tôi dự định thành lập một Công Hội thợ săn ở tiền đồn để đoàn kết những thợ săn ở khu vực gần đó và cư dân nơi trú ẩn có săn bắn, đồng thời tiến hành trinh sát thành phố dọc theo rìa Đường vành đai thứ năm.
- Tôi dự định để cậu làm hội trưởng đầu tiên của hiệp hội này!
Dư Hổ sửng sốt một lát, nhất thời có chút ngơ ngác, không biết làm sao.
- Để cho tôi làm hội trưởng? Nhưng tôi chưa bao giờ làm như vậy.
Không có người sinh ra liền biết mọi chuyện, tôi rất xem trọng tiềm lực của cậu.
Sở Quang khẽ mỉm cười, nhìn hắn bằng ánh mắt khích lệ.
- Yên tâm, tôi sẽ nói cho cậu biết nên làm việc gì, cụ thể nên làm việc gì. Cậu chỉ cần trả lời tôi một câu là có hoặc không.
So với những người khác, Dư Hổ là người quen thuộc nhất với địa hình vùng ngoại ô phía Bắc, hắn không chỉ là một thợ săn giàu kinh nghiệm mà còn là một người dẫn đường đáng tin cậy.
Tuy rằng nhìn qua thanh niên này không thông minh lắm, nhưng thật ra cũng không ngốc, Sở Quang vẫn rất tự tin vào nhãn lực của mình. Mà điều quan trọng nhất là dù là thợ săn trên phố Bethe hay thợ săn ở các khu vực khác xungq uanh thì mối quan hệ với hắn đều được coi là quen thuộc, và người chơi cũng không hề xa lạ với hắn.
Thật hoàn hảo khi cậu ấy phục vụ với tư cách là NPC trong chức năng này.
Thấy ca ca còn đang do dự, Tiểu Ngư nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, nói.
- Ca, cứ đồng ý đi. Làm việc ở đây chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều so với việc đi săn, bố mẹ ở nhà nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Dư Hổ vò vò sau đầu, lẩm bẩm.
- Con bé này, mới xa nhà có mấy ngày, đã bắt đầu ra lệnh cho anh trai mình làm việc rồi à.
Tiểu Ngư bất mãn nói.
- Em không phải lo lắng cho anh sao... Sở ca cảm thấy anh có thể làm tốt, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Đưa tay xoa đầu em gái mình, Dư Hổ ngẩng đầu nhìn Sở Quang đang cười, nghiêm túc nói.
- Nếu anh đã nguyện ý tin tưởng tôi, giao phó cho tôi công tác quan trọng như vậy, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt.
Sở Quang tán thành nhìn cậu rồi gật đầu.
- Tôi chỉ đang chờ đợi lời nói này của cậu. ...
Buổi tối, Dư Hổ trở lại phố Bethe, dự định nói chuyện này với cha, mẹ và anh trai, sáng mai sẽ quay lại.
Sở Quang bảo hắn đừng lo lắng, trước tiên hãy giải quyết mọi chuyện ở nhà, hai ngày nữa thì đến báo cáo.
Màn đêm dần buông xuống.
Thành Cự Thạch bên kia.
Cái Đuôi, người đã ăn no nê, đang vuốt cái bụng hơi căng và ợ dài khi bước ra khỏi nhà hàng. - Nấc- Tư Tư, ở đây thực sự có rất nhiều món ăn rất ngon.
- Ừm... Chưa nói đến mỹ vị, tôi cảm thấy phố ăn vặt ở cửa bắc ngon hơn.
Tư Tư liếc cô một cái.
- Đuôi, cô tốt nhất nên chú ý tới hình tượng của mình đi.
Đuôi nói một cách thờ ơ.
- Có chuyện gì sao? Khẩu vị người thức tỉnh càng lớn thì có vấn đề gì chứ? Hơn nữa, dù Sao trong game, dù tăng cân một chút cũng chỉ cần chết một lần.
- Chà... Mặc dù tiền phục sinh đã trở nên rẻ hơn nhưng tôi không ngờ cậu lại sử dụng nó một cách như vậy.
Hai người mỗi người ăn một tô mì lớn và tiêu hết 4 viên chip.
Khách quan mà nói thì nó không ngon bằng món do người chơi nhỏ tên Trương Hải ở Cổng Bắc làm.
Hai người nhất trí đi đến kết luận, đúng như dự đoán, người dân thành Cự Thạch sống trong nước và lửa, không có gia vị nào ngoại trừ muối và giấm.
Quả ớt đâu?
Mì sợi không có ớt thì có linh hồn sao?
Tư Tư mở tờ giấy trong tay, trong đó có những món đồ cô định điều tra.
Hiện nay, hơn 20 dự án đã hoàn thành và chỉ còn lại một số ít.
- Điểm dừng tiếp theo là quán rượu.
- Quán rượu!
Hai mắt Cái Đuôi đột nhiên sáng lên.
- Ồ, ở đó nhất định có rất nhiều lính đánh thuê phải không?
- Trên lý thuyết thì là như vậy.
Tư Tư nhìn quanh.
- Nhưng... con phố này hình như tràn ngập cửa hàng, lại không có biển hiệu nào giống quán rượu cả. Bài viết của Phương Trường lão ca cũng không viết gì về điều này.
Hắn kỳ thực bỏ sót loại tin tức quan trọng này, không giống phong cách của hắn...
Cái Đuôi nhiệt tình nói.
- Không sao đâu! Vừa lúc chúng ta đi khám phá.
- Ừ, đó cũng là kế hoạch của tôi.
Hai người đi trên đường một lúc rồi tiếp tục đi vào nội thành.
Chẳng bao lâu sau, một tấm biển lớn hiện ra trước mắt hai người họ.
Chỉ nhìn thấy hình ảnh một cô gái duyên dáng trên tấm biển, lưng tựa vào thùng rượu, tay cầm ly bia, xung quanh có ánh đèn neon nhiều màu sắc nhấp nháy.
Phong cách vẽ tuy có chút cuồng dã nhưng không thể nghi ngờ là quán rượu.
- ỒI Tìm thấy rồi!
- Ừm... Tôi không nghĩ đây là loại quán rượu mà chúng ta đang tìm kiếm.
- Liên quan gì đến nó? Nếu đội sản xuất trò chơi làm ra nó, vậy thì sự tồn tại của nó nhất định có ý nghĩal
- Ể? Cậu nói cũng có lý đấy.
Thành thật mà nói, Tư Tư cũng khá tò mò về độ chân thực của trò chơi này.
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Cái Đuôi, cô ấy làm ra vẻ mặt như không có cách nào với cô, sau đó cùng Cái Đuôi đi tới.
Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa ngạc nhiên liếc nhìn hai người nhưng không nói gì, nhận mỗi người hai viên chip rồi để họ đi vào.
Ánh đèn trong quán rượu đung đưa, tiếng nhạc ầm ï, tràn ngập cảm giác hoang dã và hưng phấn.
Hai người họ chưa bao giờ đến quán bar và cảm thấy lạc lõng với bầu không khí ở đây.
Ngay cả Cái Đuôi hiếu động nhất cũng cảm thấy hơi khó chịu.
- Tư, không hiểu liền hỏi, làm thế nào giả thành người thường xuyên đi bar đây?
- Tôi nghĩ sẽ tự nhiên hơn nếu coi nơi này như một căng tin. Cái Đuôi nhìn Tư Tư với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Này! Tư Tư có thường đến những nơi tuyệt vời như vậy không?
Tư Tư:
- Cô có nghĩ rằng người thích chơi game cả ngày lân đêm như tôi có thể sao?
Nơi này trông không giống quán rượu mà những nhà thám hiểm trong game RPG thường lui tới.
Nó hơi giống một quán bar trong thực tế hơn.
Họ tìm một vị trí ít dễ thấy hơn trên quầy bar, hai người ngồi ở một góc thấp.
Rất nhanh, nhân viên pha chế mang lên hai ly bia pha nước, Tư Tư lịch sự nói lời cảm ơn bằng tiếng bản địa, ngửi ngửi cái chén, cũng không uống mà nhìn khung cảnh xung quanh.
Ánh đèn ngoài sàn nhảy rất mờ, không nhìn rõ những người xung quanh, cũng không ai để ý đến họ.
Ngay khi Tư Tư đang suy nghĩ nên bắt đầu cuộc điều tra từ đâu thì âm nhạc trong quán rượu đột nhiên thay đổi.
Một người dẫn chương trình bước lên sân khấu và ríu rít vài lời vào micro, sau đó là một vũ công mặc trang phục khá mát mẻ bước lên sân khấu.
Xung quanh vang lên những tiếng reo hò phấn khích.
Những tiếng hò reo kia còn làm lu mờ cả tiếng nhạc.
Vũ công đứng trên sân khấu nhìn khán giả một cách quyến rũ và bắt đầu màn trình diễn của mình.
Nhưng bản thân điệu nhảy không phải là điều khiến mọi người chú ý.
Tất cả đều đang chằm chằm vào quần áo trên người cô ta.
Tư Tư sửng sốt một lúc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đó không phải là đồ... của Đằng Đằng.
Cô chưa kịp nói gì thì Cái Đuôi bên cạnh đã nhảy dựng lên đầy phấn khích như thể cô vừa khám phá được một thế giới mới, hào hứng kéo cô chỉ lên sân khấu.
- Mẹ ơi! Tư Tư, nhìn kìa! - Đó không phải là tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng sao?
Một biểu hiện tinh tế hiện lên trên khuôn mặt của Tư Tư, như thể cô đã nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra trong vài giờ tới.
- À... Tôi đã nhìn thấy nó.
- Quả thật lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận