Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 151: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (2)

Chương 151: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (2)Chương 151: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (2)
Sở Quang không muốn so đo quá nhiều về 30% hay 20%.
Dù sao thì tính thế nào cũng là anh ấy lời nhiều hơn.
Tất nhiên, đối với những người nhặt ve chai ở Phố Bethe này mà nói, làm ăn với mình chắc chắn không đến nỗi thiệt thòi.
Dẫu sao mình cũng khác thương nhân.
Những con ma cà rồng hút máu đó còn tàn nhẫn hơn những con đỉa, đều là bán đấu giá, hận không thể hút hết xương tủy. Dù sao, có sống được đến ngày mai hay không còn chưa biết, ai còn quan tâm đến việc sau này chứ?
Còn bản thân mình.
Chắc chắn không chỉ tính toán có vài tấm da, vài miếng thịt.
Nếu như mọi việc diễn ra bình thường, có thể không lâu nữa phố Bethe sẽ đổi thị trưởng mới.
Nếu vẫn không được, đợi hai bên tích lũy đủ sự tin tưởng, chắc cũng sẽ có một đám người lựa chọn rời khỏi quê nhà, đến đây nương nhờ vào mình.
Anh ấy cần một thời cơ.
Già trẻ lớn bé nhà họ Dư cảm ơn Sở Quang, cuối cùng cũng nhận lấy một kg muối thô kia, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, Tiểu Ngư luôn núp sau lưng Dư Hổ, đột nhiên xông ra từ phía sau anh trai, nhìn Sở Quang với đôi mắt to đen láy, giòn giã nói.
"Anh có trở về nữa không?"
Trở về?
Mới chỉ qua chưa đến hai tuần, Sở Quang nghe câu hỏi này, lại đột nhiên cảm thấy như mình đã trải qua mấy đời.
Thấy Sở Quang không nói, Tiểu Ngư tiếp tục nói.
"Anh ba nói, anh không bị linh cẩu tha đi, vẫn còn sống, nhưng sau này sẽ không trở về nữa, nhưng anh ấy có thể dẫn em đến thăm anh, em cũng theo đến rồi đây. Tiểu Ngư muốn hỏi anh một chút, anh còn cần cái lêu đó không?"
Đứa trẻ này vẫn nói khó dứt câu như trước, hận không thể đem tất cả lời muốn nói vào cùng một câu, một lần nói hết.
Nhưng Sở Quang có lẽ cũng hiểu được đại khái, trong lòng cũng có chút xúc động theo
Vốn dĩ trong kế hoạch của anh, túp lều trên phố Bethe chỉ là đường lui, nhân tiện khai khẩn đất hoang có thể đổi một ít vật tư, Tiểu Ngư có thể thay mình canh giữ trong hai ba ngày là đủ rồi.
Nếu ba ngày không trở về.
Chứng tỏ mình không cần trở về nữa.
"Em luôn trông hộ anh à?”
'Dạt"
Tiểu Ngư gật đầu như giã tỏi, đắc ý hếch mũi, vẻ mặt cực kì oai, lúc này lại không sợ lạ, cũng không xấu hổ nữa.
"Tiểu Ngư đã hứa sẽ giúp anh trông, sẽ không nuốt lời. Anh ba nói cửa nhà anh bám bụi rồi, nhất định sẽ không trở lại, em còn quét bụi hộ anh nữa."
"Tuy tên khốn nhà họ Vương đó luôn chú ý đến nhà anh, luôn muốn nhân lúc em không chú ý mà lén lút cạy cửa ra, nhưng tai của Tiểu Ngư nhọn lắm đấy, một tiếng động nhỏ cũng nghe thấy! Hắn không dám đánh em, trước kia anh ba từng đánh hắn rồi."
Sở Quang càng nghe, trong lòng càng áy náy.
Tuy trước kia khi bán hàng anh nói rằng chưa từng lừa người ta, nhưng lại lừa bịp chẳng ít lần, cũng lợi dụng lòng tham của người khác không ít. Nhưng đụng phải khách hàng ngây thơ thẳng thắn lại lương thiện như vậy, anh lại không xuống tay được.
Nói sao nhỉ.
Haizl
Kệ đi.
Có thể đây là lý do vì sao anh có khuôn mặt điển trai như Ngạn Tổ, nhưng vẫn luôn không thể trở thành nhân viên tốt nhất, cũng không cặp được phù bà nào. "Cám ơn em đã giúp anh trông nhà lâu như vậy! Nhưng sau này không cần nữa..."
"Cái lêu đó, cứ xem đó như món quà trưởng thành anh tặng em đi, nếu trong đó có thứ gì em có thể sử dụng, cho dù muốn lấy đi cũng cũng không cần hỏi anh."
Tiểu Ngư cái hiểu cái không gật đầu.
"Anh không trở về nữa sao?"
Thật ra những gì cô nhóc muốn hỏi chỉ có mỗi câu này.
"Ừ, bạn đồng hành cần anh, sau này anh sẽ ở lại đây." Sở Quang dùng cách nói khéo léo đáp.
"Dạ được thôi."
Nghĩ đến sau này không có kẹo ăn, Tiểu Ngư cảm thấy có hơi hụt hãng, nhưng vẫn phấn chấn trở lại.
"Cảm ơn món quà của anh! Vậy thì Tiểu Ngư có thể đem nó tặng cho anh trai không? Cái chỗ nhỏ của em khá tốt, nhưng anh ba em vẫn cần một chỗ lớn hơn để kết hôn, như vậy anh ấy không cần phải gả quá xa, còn có thể thường xuyên về thăm nhà."
"Khu, anh trai em... cái đó nên gọi là cưới. Tóm lại là tùy em, dù sao cũng đã là của em rồi."
Sở Quang sờ sờ cái đầu nhỏ của cô nhóc, sau đó lấy trong túi ra ba cây kẹo mút, nhét vào tay cô nhóc.
"Cầm lấy ăn đi, những cái này đều cho em... Nhớ xé giấy gói ra."
Rồi anh lại không yên tâm mà nói.
"Còn nữa, đừng nhét hết vào miệng, mỗi lần chỉ được ăn một cái, nếu không sẽ ngán."
"0a, cảm ơn ạI"
Rốt cuộc cũng có được cây kẹo mút mà mình mong chờ, tuy có chút không nỡ, nhưng Tiểu Ngư vẫn hiểu chuyện mà về cùng người nhà.
Chốc nữa trời sẽ tối, những con quái vật sẽ trèo ra từ trong những tòa nhà vừa cao vừa to, lên phố kiếm ăn.
Từ nhỏ, cô nhóc đã nghe nói vậy.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận