Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 51: Bộ tộc người biến chủng (2)

Chương 51: Bộ tộc người biến chủng (2)Chương 51: Bộ tộc người biến chủng (2)
Những người sống sót bình thường sẽ không bố trí bẫy mìn gần các khu dân cư. Mấy thứ này rất khó có thể làm hại loài biến dị có khứu giác nhạy bén, nói cách khác, là đối với con người.
Đánh giá về mùi còn sót lại, thời gian nổ không được lâu, nhiều nhất là năm giờ hoặc ít hơn.
Sở Quang quay đầu hỏi.
"Cậu có nghe thấy tiếng nổ từ phía Đông truyền lại lúc chúng ta ra khỏi mặt đất không?"
Dạ Thập căng thẳng lắc đầu.
"Không có'
"Cậu ở đây đợi tôi"
Thấy Sở Quang đặt lon xuống đứng dậy, Dạ Thập lo lắng hỏi
"Anh định làm gì?”
"Thám thính tình hình phía trước một chút”
"Tôi có thể đi cùng anh"
"Cậu, ở lại đây."
Dạ Thập vốn vẫn muốn cố chấp, nhưng đối mặt với ánh mắt của Sở Quang, lời sắp nói ra rồi lại bị nghẹn họng, cuối cùng chầm chậm gật đầu. Sự ép buộc từ con chó quyền lực khiến anh cảm thấy không được nói mấy chuyện vô nghĩa với người đàn ông trước mặt, nếu không, có lẽ anh sẽ thực sự bị đá khỏi online...
Dặn dò Dạ Thập trốn bên cạnh chiếc xe phế liệu.
Sở Quang cất súng lại và rút ống sắt nhọn từ sau lưng, cúi người xuống và lao nhanh vào tòa nhà ở một bên đường.
Mặc dù có ý định dùng người chơi này làm mồi nhử khi anh ta đi ra, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Ở phía đối diện là những người sống sót khác, và rất có thể là những kẻ cướp bóc hoặc bộ tộc người biến chủng, miếng mồi đã mất đi ý nghĩa, trái lại sẽ rút dây động rừng.
Sở Quang vẻ mặt nghiêm trọng, nắm chặt ống thép trong tay.
Ở đây cách công viên đầm lầy cùng lắm là 1 km. cách chỗ lánh nạn số 404 quá gần!
Đặc biệt bây giờ người chơi đang tham gia sản xuất, khói và âm thanh tạo ra sớm muộn gì cũng sẽ bị người nơi đây phát hiện dù có bị cây cối và rào chắn bê tông chắn một phần.
Giữ lại những mối nguy hiểm này luôn là tai họa tiềm ẩn.
Sở Quang đã chuẩn bị xong xuôi để giết người rồi.
Một khi anh nhận định rằng bên kia có thể gây ra mối đe dọa, anh sẽ không ngần ngại tấn công trước.
Tòa nhà mười tầng ven phố, lối đi an toàn rất hẹp, không gian chật hẹp đã phủ đầy rêu.
Nhưng may mắn thay, không có loài biến dị đặc biệt nguy hiểm nào ở đây.
Trên tâng năm có vài con chuột đột biến béo ú, có lẽ vì cảm thấy tụi nó là "đám chuột đông đúc" mạo hiểm làm liều nghiến răng với Sở Quang.
Nếu quay lưng bỏ chạy, bọn chúng nhất định sẽ tràn về, nhưng vị khách không mời này không chút sợ hãi, cho nên bọn chúng cũng không dám manh động, chỉ dám hậm hực xông tới, nhe răng nghiến lợi.
Điều này từ lâu đã không có gì lạ nữa rồi.
Sở Quang không nói lời nào, phóng thẳng ống về phía trước, đâm con chuột đột biến gần nhất, giết chết một con ngay lập tức.
Thấy anh chàng này hung dữ quá, lũ chuột lập tức bỏ chạy như chim như thú, chui vào lối vào của tầng rồi biến mất trong bóng tối.
"Có vẻ không giống như một cái ổ chuột."
"Chắc khoảng 10 hoặc 20 con..."
Còn nữa, đám chuột này không dễ xử lý.
Bây chuột đột biến sẽ gây rắc rối ngay cả đối với những người lính đánh thuê được trang bị đầy đủ vũ khí, chứ đừng nói đến một kẻ chỉ có một khẩu súng trường nòng sắt.
Sở Quang thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném cái ống thép nhọn, ném con chuột mập mạp và vết máu đã bị đâm chết.
Đi thẳng lên tầng thượng tầng 10.
Sở Quang dùng chiếc ống thép trên tay làm xà beng cạy cánh cửa rỉ sét và đi vào mái nhà.
Gió thổi rất mạnh trên mái nhà.
Anh bước đến bể nước rỉ sét và nhìn về khu chung cư phía đông. Bức ảnh anh nhìn thấy thực sự xác thực phỏng đoán của anh,
Chỉ thấy một khu trại làm bằng gỗ ở không gian rộng rãi giữa tòa nhà bê tông, những mảnh vải vụn và chất thải xây dựng đã che khuất tâm nhìn ra thế giới bên ngoài.
Chỗ ở của những người sống sót trong vùng đất hoang được chia thành hai loại: một là sống trực tiếp trong những ngôi nhà chưa bị sập trước chiến tranh, hai là bắt đầu làm lại trong đống đổ nát hoặc không gian mở, tùy thuộc vào điều kiện xung quanh.
Những kẻ cướp thường sống trong các tòa nhà ở các khu vực thành phố, hiếm khi xây kiểu ngôi nhà đơn sơ và công sự phòng ngự như vậy.
Chỉ những người biến chủng có chiều cao trung bình 2 mét và nặng từ 300kg trở lên mới xây những căn lều gỗ như vậy khi họ rõ ràng có sẵn nhà để dùng.
Những chiếc cọc gỗ ở lối vào trại đã được mài sắc nhọn hoắt như nanh vuốt của những con thú hoang.
Họ ăn tất cả mọi thứ.
Không chỉ nấm, trái cây, và thậm chí cả thịt của ruồi, chuột và gián đột biến.
Tất nhiên, món ăn yêu thích của họ vẫn là những loại ...
Hai cái chân người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận