Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 654: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đăng! (2).

Chương 654: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đăng! (2).Chương 654: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đăng! (2).
Dư Hổ vô thức nuốt nước bọt.
Anh đã có một linh cảm.
Có lẽ điều gì đó tôi tệ sắp xảy ra.
Thấy anh họ không nói nữa, Lý Cẩu còn tưởng rằng con mồi có vấn đề gì đó, vội vàng khẩn trương nói.
- Vậy con mồi này còn có thể bán được sao?-
- Đương nhiên có thể, chỉ là ngoài da bị thương một chút, không ảnh hưởng đến da thịt. Nghiên cứu một lúc, Dư Hổ thúc giục:
- Mau làm việc đi, hôm nay chúng ta vê sớm.
Lý Cẩu lập tức gật đầu, không nói nhảm nữa, bắt đầu lấy máu con mồi.
Sau khi đơn giản xử lý con mồi, hai người trói con lợn rừng vào một thanh gỗ, vác một bên vai lái xe gân chục cây số đến Công viên đất ngập nước Lăng Hồ.
Mặc dù các quầy hàng thịt trên Phố Bethe cũng chấp nhận con mồi, nhưng mức giá mà họ đưa ra cho bạn lại kém hào phóng hơn nhiều so với mức giá mà những người mặc áo khoác xanh trong công viên đưa ra.
Một con lợn rừng lớn như vậy hiện tại có thể bán được một trăm đồng bạc ở tiền đồn, nhưng ở quầy giết mổ trên phố Bethe, nhiều nhất chỉ có thể bán được bảy mươi tám mươi bạc.
Có thể kiếm thêm hai mươi ba mươi bạc và đi bộ thêm năm cây số nữa đối với họ mà nói thì chẳng là gì cả. ...
Thời gian đã là ba bốn giờ chiều, một lát nữa sẽ là buổi tối.
Sau khi mùa đông trôi qua, màn đêm sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn, hai người đi trên đường vô thức tăng tốc độ.
Bọn hyoj băng qua khu rừng dọc theo con đường xi măng và đến lối vào phía nam của tiền đồn. Khi hai người chuẩn bị đi vào thì nhìn thấy một hàng lính canh đứng ở phía tây mặc áo khoác đen và mang theo súng trường.
Đếm sơ bộ cho thấy có khoảng một trăm người.
Một bộ động lực thiết giáp màu xanh lam cũng đứng đó, dường như đang kiểm tra những tân binh.
Dư Hổ, người thường xuyên đến đây, đương nhiên nhận ra động lực thiết giáp màu xanh kia.
Đó là thiết giáp động lực của người quản lý.
- Đây là đại chiến sao?
Trên mặt Lý Cẩu lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Không giống như anh trai Lý Ngưu, hắn muốn trở thành một người lính hơn là làm việc trong nhà máy.
Chiếc áo khoác đen và khẩu súng trường Trọng Tài Giả đó đẹp trai quá.
Gần đây, đội Cảnh vệ được cấp mũ thép và xẻng công binh, theo hắn, đây đơn giản chỉ là ước mơ của đàn ông.
- Tôi không biết...
Dư Hổ lắc đầu, thấp giọng nói: - Tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Không làm phiền công việc của Sở đại ca đó chứ.
Dư Hổ thúc giục Lý Cẩu đừng tìm kiếm nữa, họ cùng nhau dắt con lợn rừng vào nhà kho.
Người trực hôm nay không phải Triệu ửmà là một thanh niên khác mà hắn không biết tên.
Vì việc thanh toán lần này được thực hiện bằng bạc nên quá trình này rất đơn giản.
Sau khi kiểm tra con mồi đã rút hết máu, người mua hàng cân con mồi rồi đặt vào tay Dư Hổ 7 bạc và một tờ tiền mệnh giá một trăm.
- Giá thịt lại tăng à?
Nhìn tiền giấy và tiền xu trong tay, Dư Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông đó cười nói. - Đúng là có chút tăng lên, giá một cân thịt lợn rừng trên thị trường hiện tại đã tăng lên 6 bạc. Gần đây, các nhà quản lý đã nâng giá đóng cửa và giới hạn tồn kho của các sản phẩm kinh doanh thịt, nếu không thì ngay cả khi tôi không biết cách săn bắn, tôi vẫn muốn trở thành thợ săn.
Đương nhiên, mặc dù giá cả đã tăng lên rất nhiều nhưng tiền lương cũng tăng lên rất nhiều. Lúc đầu lương quản lý kho hàng ngày chỉ có hai bạc, muốn ăn thịt phải tiết kiệm, hiện tại lương hàng ngày đã tăng lên mười hai bạc, số tiền đó có thể mua được một ký thịt mỗi ngày.
Bất quá, mở bếp nấu ăn cũng phiền phức, trước đây họ dành dụm tiền để mua một ít thịt về nướng, nhưng bây giờ họ chỉ việc cầm tiền đi chợ ở cổng bắc tiêu tiền.
Một cái bánh bao chỉ có một bạc, hai cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành hoặc nước bắp là đủ một bữa ăn no nê, tổng cộng cũng không tốn bao nhiêu.
So với cuộc sống lang thang trước đây, mỗi ngày ở đây đều giống như một ngày ở trong cổ tích.
Dư Hổ và Lý Cẩu đã thảo luận về việc này và sử dụng số tiền họ có để mua một ít muối, vải, xà phòng và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, đồng thời bổ sung một số đạn.
Sau khi mua những này, thực tế còn lại 10 xu.
Hai người chia tiền, sau đó Dư Hổ nhờ Lý Cẩu lấy lại đồ, anh ta đến ngân hàng tìm Tiểu Ngư.
So với cô bé gầy như que củi mấy tháng trước, Tiểu Ngư giờ đây cô không chỉ cao hơn mà còn có vóc dáng cân đối, đôi má trắng nõn thậm chí còn có chút béo của trẻ con. Đôi mắt to đen láy đó vẫn giống như trước, vẫn trong trẻo đáng yêu như vậy, giống như nước trong Lăng Hồ.
Dư Hổ luôn lo lắng rằng em gái hắn không thể làm công việc quyết toán quan trọng như vậy vì cô bé chỉ biết chiên bánh nếp. Trong ấn tượng của hắn, những người có thể quản lý sổ cái đều vững vàng như lão Charlie.
Nhưng bây giờ có vẻ như những lo lắng của hắn là không cần thiết.
Mặc dù cô bé không giỏi làm bánh nếp nhưng cô ấy lại thích hợp với môn số học một cách đáng kinh ngạc. Có lẽ là do nồi sắt quá nặng?
Dư Hổ đột nhiên ý thức được vấn đề này, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.
Mình thực sự đã không nhận ra điều đó chút nào.......
- Ca ca?
Nhìn thấy Dư Hổ, hai mắt Tiểu Ngư sáng lên, lập tức từ phía sau quầy đứng dậy.
Sau bữa tiệc mừng năm mới, cô đã không gặp anh trai mình suốt một tháng.
Dư Hổ mỉm cười thành thật và nói.
- Anh thay mặt bố mẹ đến đây thăm em. Gần đây em thế nào rồi? Không có ai bắt nạt em chứ, phải không?
Tiểu Ngư dùng sức gật đầu, sau đó lắc đầu như trống, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Tiểu Ngư sống ở đây rất tốt! Sở đại ca và mọi người đều là những người rất rất tốt!
Mặc dù lúc đầu cô ấy có chút khó chịu nhưng hiện tại cô ấy đã có thể hoàn thành công việc này một cách rất thành thạo. Mọi người đều là những người rất tốt bụng và chăm sóc cô ấy rất tốt.
Điều duy nhất khiến Tiểu Ngư có chút phiền phức là có người luôn lén lút đặt tiền lẻ lên bàn, quay người bỏ chạy, cô phải đến chỗ Tiểu Thất kiểm tra hệ thống giám sát để tìm ra ai đã gửi tiền.
Đặc biệt là gấu trắng to lớn, luôn lén lút khi tiết kiệm tiền.
Có phải vì mình quá hung dữ?
Mặc dù Sở ca dặn cô không cần để ý, nhưng có đôi khi Tiểu Ngư vẫn sẽ cảm thấy có chút hối hận.
Nhìn thấy vẻ ngoài sôi nổi và vui vẻ của em gái mình, Dư Hổ nở một nụ cười trấn an.
- Thật tốt!
- Thấy em khỏe mạnh, ca ca cũng rất yên tâm.
Tiểu Ngư lập tức nói.
- Sức khỏe của bố mẹ vẫn tốt chứ? Còn anh nữa, em nghe nói ngày hôm kia mấy người gặp phải kẻ cướp đoạt ở rìa đường vành đai số năm? không bị thương đó chứ. Dư Hổ mỉm cười nói:
- Không, không, đừng lo lắng, bố mẹ đều có sức khỏe rất tốt. Hơn nữa, kỹ năng bắn súng của đại ca em rất tuyệt vời. Lần trước anh thấy anh ấy tập bắn bia, anh ấy có thể bắn trúng lon nước cách đó 100 mét đó.
Tiểu Ngư không biết khoảng cách này xa bao nhiêu, nhưng vẫn cau mày nói.
- Tài thiện xạ của anh có tốt đến đâu cũng không thể khoe khoang. Những người trong khu trú ẩn cũng rất giỏi, nhưng đôi khi họ vẫn bị thương. Mà nhị ca anh cũng vậy. Dù có súng, anh cũng không thể đi tới nơi quá nguy hiểm đó.
- Anh biết, anh biết.
Dư Hổ gãi gãi sau đầu.
Rõ ràng là hắn tới hỏi thăm quan tâm em gái, nhưng ngược lại lại bị bà cô nhỏ này giáo dục.
Những nơi nào anh có thể đến và những nơi nào anh không thể đi, một thợ săn lão làng như anh vẫn có thể biết chứ, đúng không?
Tuy nhiên, cảm giác được người khác quan tâm vẫn khá tốt.
Đúng lúc này, bộ thiết giáp động lực màu xanh bước tới từ cửa phía tây.
Nhìn thấy Sở Quang, ánh mắt Dư Hổ sáng lên, chào hỏi.
- Sở đại cal
- Dư Hổ?
Sở Quang mở mũ bảo hộ, nhìn thiếu niên trước mặt cười nói:
- Hôm nay thu hoạch thế nào?
- Ha ha, không tệ, tôi bắt được một con lợn rừng nặng hơn 80ký, đổi lấy hơn một trăm bạc.
Dư Hổ ngượng ngùng cười, nhưng trong mắt lại có vẻ tự hào.
- Không tệ!
Sở Quang gật đầu tán thành, cười nói đùa:
- Hình như hôm nay quán thịt nướng có bán thịt lợn rừng nướng. Dư Hổ cười theo, nhưng vào lúc này, hắn chợt nhớ ra điều gì đó nên lập tức lên tiếng.
- Đúng rồi Sở đại ca.
Sở Quang: - Sao thế?
Dư Hổ do dự một lúc rồi nói.
- Có chuyện này tôi muốn nói với anh. Hôm nay đi săn, tôi cảm thấy bầu không khí trong Đường vành đai số năm có chút bất thường.
Trong lòng Sở Quang rung động, hỏi.
- Cậu có phát hiện ra cái gì không?
Dư Hổ gật đầu.
- Gần đây, dị chủng có vẻ nguy hiểm hơn trước. Con lợn rừng tôi bắn hôm nay lại bị một con gặm nhắm cào qua... Trước đây, điều này gần như không thể xảy ra.
Trên mặt Sở Quang lộ ra vẻ suy tư.
- Đây quả thực là một vấn đề. Tôi cũng nhận thấy rằng những con gặm nhấm hay người bò sát trong tàu điện ngầm rõ ràng hung hãn hơn trước.
Nghe được nhị ca và Sở đại ca nói chuyện, trong mắt Tiểu Ngư có chút lo lắng, không khỏi thì thào.
- Ca, sao anh không tìm một công việc an toàn hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận