Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 189: Ông chủ trái tim đen nhất trong lịch sử (2)

Chương 189: Ông chủ trái tim đen nhất trong lịch sử (2)Chương 189: Ông chủ trái tim đen nhất trong lịch sử (2)
- Có ai mua Thập tự nỏ không? Sản phẩm đến từ 'Phòng Mộc Nhỏ phẩm, giá gốc 20 bạc, hiện tại chỉ cần 15 bạc, còn kèm theo 5 mũi tên nỏ. Bản thân tôi đã đổi súng nên không cần thứ này, ai muốn mua thì nhanh chóng ra tiền.
- Có thể rẻ hơn một chút không? Tôi chỉ có 14 bạc trong túi.
- Ai, quên đi, cũng coi như kết giao bằng hữu.
- Áo giáp ngực bằng sắt! Cùng một loại áo giáp ngực với đám kẻ cướp đoạt! Không đến 99, cũng không cần 88, chỉ cần 2 bạc, mang thần khí chuyên cho vật lộn vê nhà!
Giao dịch giữa người chơi và người chơi là giá trị duy trì, nhưng cũng rất bàn ràng.
Mắt thấy những người chơi rao giá này đang cản trở giao thông, nếu để mặc kệ chắc chắn sẽ chặn đường đến kho hàng.
Vì thế Sở Quang không treo máy, tiến lên hai bước ho khan một tiếng, nói với đám người chơi.
- Cấm chiếm đường kinh doanh trong căn cứ tiền đồn, có nhu cầu giao dịch mời đến chợ trước cửa bắc.
- Nơi này không phải là nơi bày sạp.
Thấy người quản lý lớn tiếng cảnh cáo, người chơi nhanh chóng giải tán, xông tới cửa bắc ngoài căn cứ, tiếp tục giao dịch chưa hoàn thành.
Mà theo những người chơi này rời khỏi, cửa hàng vũ khí rốt cục vắng vẻ.
- Tôi có thể nghỉ ngơi chưa? Chỉ còn lại một khẩu súng trên kệ.
Nhìn Sở Quang đi tới trước mặt, Hạ Diêm chờ mong hỏi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc áo khoác da hươu đều có chút run rẩy, muốn ngủ gật cũng khó.
So với ở ngoài, Hạ Diêm muốn sưởi ấm ở trong nơi trú ẩn.
Ngủ ở đó thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài.
- Tất nhiên là không, công việc của cô không chỉ là bán súng. Không chút lưu tình từ chối ý muốn của Hạ Diêm, Sở Quang mỉm cười tiếp tục nói.
- Tôi cần cô trước khi tan cả làm ra ít nhất 100 viên đạn. Nếu không thể, tôi sợ rằng tôi chỉ đành để cho cô ngủ trong cửa hàng vũ khí tối nay.
Hạ Diêm mở to hai mắt, kinh hô.
- Ngài không thể như vậy, tôi sẽ chết cóng mất.
- Đừng nói đáng thương như vậy, nhiệt độ còn chưa xuống âm mà đông chết cô, cô trước đó làm sao sống sót? Không phải Lư Tạp cũng ngủ trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh nhà kho sao? Hãy yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị chăn ấm cho cô cũng như than củi đầy đủ. Tuy nhiên lúc đốt mấy thứ đồ chơi kia nhớ không nên đóng cửa quá kín, để thông một chút gió sẽ tương đối an toàn hơn.
Nhìn Hạ Diêm lộ vẻ đáng thương, vẻ mặt Sở Quang đầy vô tội.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng là vì tốt cho cô, miễn cho cô quá nhàm chán ngủ gật, nằm sấp ở chỗ này ngủ thiếp đi dễ bị cảm lạnh.
- Ông là giang thương! Là ông chủ lòng dạ hiểm độc! Tôi tin ngài mới là quỷ.
Thấy giả vờ đáng thương vô dụng, với bản tính bạo lực. Hạ Diêm nghiến răng nghiến lợi quát to một trận, nhưng chung quy vẫn không có biện pháp với Sở Quang.
Trực giác nói với cô ấy rằng, người trước mắt thực sự sẽ làm điều đó.
- Được... 100 viên, phải không? Tôi sẽ làm tốt!
- Cái này không phải được rồi à? Con người còn sống thì phải làm việc, nghĩ thoáng ra xem, ít nhất chà đạn không nguy hiểm đến tính mạng... Cẩn thận một chút.
Nhìn vẻ mặt uể oải của Hạ Diêm, Sở Quang dùng giọng điệu yêu thương nhắc nhở một câu.
-Thuận tiện nhắc tới, tôi sẽ kiểm tra chất lượng, tôi khuyên cô vẫn đừng nghĩ đến việc ứng phó.
- Tất nhiên, nếu cô làm tốt, ví dụ... Hoàn thành thêm 50 viên đạn mà đảm bảo chất lượng, tôi sẽ thưởng cho cô.
Vừa nghe đến phần thưởng, một giây trước Hạ Diêm còn đang uể oải trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, vẻ mặt mong đợi ngẩng đầu. - Phần thưởng nào? Sô cô la?
- Sô cô la thì không, nhưng kẹo mút có vị sô cô la vẫn còn vài cây.
Bà cô này triệt để trầm mê vào sô cô la...
Nhìn Hạ Diêm nhanh nhẹn cầm lấy dụng cụ, đã bắt đầu vùi đầu làm việc, Sở Quang hài lòng gật gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm rời khỏi.
Bên kia, người chơi trước cửa bắc, sau khi hoàn thành giao dịch một khắc cũng không trì hoãn, dưới sự kích thích của tiền thưởng đi về phía ngoài công viên đất ngập nước.
Họ đi dọc theo đường cao tốc về phía bắc, tìm kiếm dấu chân của những kẻ cướp đoạt.
Làm cho Tra đang ẩn nấp ở phía bắc công trường bỏ hoang sợ hãi không nhẹ, sợ đánh rắn động cỏ, ảnh hưởng đến thế công buổi tối, dẫn người lui về phía sau một cây số mới dừng lại.
Tuy rằng tiếc nuối không tìm được kẻ cướp đoạt, chỉ bắt được một ít chuột biến dị, gián, linh cẩu, nhưng những người chơi nhỏ này cũng không tính là không thu hoạch được gì, thừa dịp trời tối vẫn bắt không ít con mồi trở về, làm phong phú kho thóc thêm một đợt.
So với một tuần trước, độ khó săn bắn bây giờ quả thật cao hơn không ít.
Có những dấu hiệu cho thấy đàn hươu đang di cư rời khỏi vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền và di chuyển về phía nam dọc theo rìa của thành phố.
Thời tiết lạnh, ngay cả linh cẩu cũng trốn trong sào huyệt không ra.
Còn trông cậy vào giống như lúc trước, tùy tiện đi dạo đã có thể bắt gặp mấy con linh cẩu biến dị du đãng, đã có chút không thực tế.
Người chơi gặp phải nhiều hơn là những con chuột gặm nhấm không có giá trị săn bắn trong thành phố.
Theo trời tối càng ngày càng tới gần, những dị chủng sợ ánh sáng này, ngược lại càng thêm tích cực so với trước kia, mà điều này cũng mang đến khó khăn không nhỏ cho người chơi trong việc săn bắn.
Chúng nó sẽ giống như Zombie, từ trong bóng tối chui ra, sau khi tập trung con mồi đồng loạt xông lên, ở địa hình thành thị chật hẹp cùng địa hình phế tích đều rất khó làm.
Bóng đêm dần dần sâu. Các khu vực đô thị ngoài công viên đất ngập nước lần đầu tiên được bao phủ bởi bóng tối.
Người chơi ra ngoài lục tục trở về, căn cứ tiên đồn cũng theo đó náo nhiệt lên.
Giống như trước đây, những người chơi bày sạp hàng trước cửa bắc, lớn tiếng rao bán và giao dịch với những người khác để kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay.
Càng nhiều người chơi tâm tư hoạt bát, không còn đơn thuần bán tài liệu, dứt khoát bán nguyên liệu nấu ăn.
Giống như Nha Nha đang bán nấm.
Đám người chơi này càng ngày càng biết cách chơi, trực tiếp mua một cái nồi lớn, dùng than củi đốt cháy, trực tiếp hầm ở quầy hàng trước cửa bắc.
Giá nấm nướng 2 đồng tệ một chuỗi, súp nấm 3 đồng tệ một bát —— cần phải mang theo bát riêng.
- Bán nấm đây, súp nấm tươi mới, còn có nấm nướng, mau đến mua đi.
Trước quầy hàng có một đám người vây quanh.
- Ông chủ quạ, nấm của ông có thể nhảy múa không?
- Có biết hát đại bi chú không?
- Nấu chín còn có thể phóng sinh không?
- Có thể hầm một con vịt trong nồi không?
- Ông chủ quạ, có thể biểu diễn dùng một cái nồi sắt tự hầm mình hay không?
- Mấy người muốn tôi chếtI!
Không thể không thừa nhận, món canh nấm này quả thật rất thơm, ngay cả Sở Quang cũng thèm, nhịn không được đi mua hai chén, một chén mang đến cho Hạ Diêm.
Hạ Diêm ngồi trước cửa tiệm vũ khí chà đạn cả ngày, ngón tay đều đỏ lên, bụng cũng ùng ục kêu to, trong lòng đang ủy khuất không chịu nổi.
Nhìn canh nấm nóng hổi do Sở Quang đưa tới, tiểu cô nương cảm động nước mắt lưng tròng, bưng chén lên ừng ực ừng ực uống sạch sành sanh.
- Đây là canh gì! Ô ô ô, quá ngon đi! Trên mặt Sở Quang mang theo nụ cười hiền lành.
- Một chén canh nấm bình thường, đừng để ý, tôi mời cô.
- Ngài có tốt như vậy?
Hạ Diêm cầm chén trong tay, vẻ mặt hồ nghỉ nhìn hắn.
-Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, có phải có chuyện gì gạt tôi hay không.
- Tôi là loại người đó sao?
Nhìn cô gái liếm sạch sẽ cả cái chén, Sở Quang đợi một hồi, mới bưng chén của mình lên, cũng nếm một ngụm nhỏ.
Ừm.
Hương vị quả thật không tệ, uống vào có loại cảm giác canh gà, chẳng lẽ là nấm mỡ gà trong truyền thuyết? Không ngờ trong rừng rậm này còn không ít thứ tốt.
Chỉ là thiếu chút muối. ...
Ngoài bức tường.
Bốn mươi người chơi mới khiêng xẻng, sau khi hoàn thành xẻng cuối cùng của chiến hào, rốt cục nhận được tiền công hôm nay.
Tổng cộng có 10 bạc, cộng thêm 100 điểm cống hiến.
Đối với người mới bắt đầu, thu nhập này có thể nói là rất nhiều.
Cắm xẻng ở bên chân, [Đao Hạ Lưu Nhân] đứng bên cạnh chiến hào với vẻ mặt kích động, dùng thanh âm khẳng khái kích động nói với đám người mới.
- Chúc mừng các cô cậu, mọi người đã dùng hành động chứng miinh lòng trung thành của mình.
- Nhìn dưới chân và phía sau chúng ta đi, chiến hào này sẽ trở thành phòng tuyến kiên cố nhất của chúng ta, mà đây là thành quả chung của tất cả mọi người và tôi!
Vị Đao huynh này dùng thanh âm khẳng khái kích động, nói hết lời Sở Quang vốn muốn nói.
Suy nghĩ một chút cũng không có gì để bổ sung, Sở Quang đi tới trước mặt đám người mới với gương mặt xám xịt, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui sướng, thuần thục làm một câu tổng kết.
- Chào mừng đến với Đất Chết OL.
- Sau này, nơi này chính là ngôi nhà thứ hai của mọi người.
Tuyên bố giải tán.
Nhóm người chơi mới giương chân xông về phía chợ cửa bắc, đã khẩn cấp muốn cầm tiên tiêu xài một đợt.
Không ít người đã đói bụng từ lâu.
Đào chiến hào ở đây lại không nuôi cơm, để ngoài đời thực, có quỷ mới làm công việc này.
Náo nhiệt kéo dài đến tận đêm khuya, theo cửa lớn đóng lại, thanh âm ồn ào mới dần dần yên tĩnh một chút.
Trên tường là lính canh gác.
Trong bức tường là một khu công nghiệp sôi động.
Sở Quang ngồi trên lầu ba viện dưỡng lão, ngáp dài một cái, nhìn đồng hồ sau lưng Tiểu Thất, bất tri bất giác lại có thể đều chịu đựng đến mười hai giờ.
12 giờ sáng.
Vòng thay ca đầu tiên vào ban đêm đã bắt đầu.
Sở Quang đứng lên từ trên ghế bành do Con Muỗi làm cho hắn, duỗi thắt lưng, đưa tay ôm lấy Tiểu Thất.
- Đi thôi, dẫn cô đi sạc.
- Chủ nhân.
- Làm sao vậy?
- Cách bức tường phía bắc của chúng ta khoảng 521 mét, có khoảng 11 người. 10 người khác đi vòng quanh phía tây bắc của chúng ta, đang di chuyển về phía tây, khoảng cách thẳng là 611 mét.
- ... Cái gì?
Sở Quang ôm Tiểu Thất sửng sốt một chút, theo bản năng duõi cổ, nhìn ra ngoài cửa sổ. - Tôi thế nào cũng không phát hiện.
Tiểu Thất nghiêng camera xuống, trả lời đương nhiên.
- Bởi vì máy ảnh của tôi có thể chụp ánh sáng hồng ngoại, nói chung, hầu hết các máy ảnh đều có?
Mẹ kiếp?
Một cuộc tấn công?
Sở Quang vốn còn có chút buồn ngủ, trong nháy mắt đã tỉnh táo hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận