Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 179: Làm mộc không phải chỉ cần có tay thôi sao?(1)

Chương 179: Làm mộc không phải chỉ cần có tay thôi sao?(1)Chương 179: Làm mộc không phải chỉ cần có tay thôi sao?(1)
Lư Tạp rất hiểu chuyện, cũng không có hỏi người chơi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân cần phải làm cái gì, sau khi hiểu vấn đề liền lập tức gật đầu.
" dạ vâng vâng."
Sở Quang hài lòng gật đầu.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ trong túi lấy ra hai đồng tiền, một đồng bạc, một đồng tiên đồng.
"Đây là tiền bạc và tiền đồng, nhận ra rõ rồi chứ? Lát nữa tôi sẽ dạy cho ông một số cách dùng đơn giản hàng ngày và giao tiếp với những người ở đây. Ông không hiểu cũng không sao, ông chỉ cần làm những gì ông nên làm và nói những gì ông nên nói, hiểu không ?”
Lư Tạp nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền một lúc, rồi gật đầu lia lịa.
"Tôi hiểu rồi"
"Tốt lắm. Về cơ bản, đó là tất cả công việc của ông. Ông đứng đây và xem để làm quen với môi trường làm việc. Phần còn lại tôi sẽ dạy cho ông sau."
Lư Tạp ngoan ngoãn đứng ở đó, canh giữ bên cạnh người chơi làm thủ kho, khiến người chơi đó nhất thời cảm thấy khó chịu.
Sở Quang rất hài lòng với thái độ của ông ta.
NPC mới này không tệ, phải nói là tiền nào của đấy, mua bằng một đồng chip vẫn tốt hơn cái thứ mà trên trời rơi xuống.
Cái thằng cha Hạ Diêm kia thì khỏi nói, bảo học thuộc thôi cũng có thể đánh được một giấc, cứ làm xong việc thì bắt đầu lười biếng, không cho mấy roi thì không chịu nhấc xác đi làm việc, cũng chỉ được cái rất nổi tiếng trên diễn đàn. .
Sở Quang cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu, anh chàng này ngoại trừ ngực ra, đến cuối cùng thì não chứa cái gì...
Lúc này, cái người đang ngủ gật trước cửa hàng vũ khí, đột nhiên hắt hơi.
Khẽ khit mũi, cô ngơ ngác ngửa vầng trán bị đè đến đỏ ửng lên, nom mà giống như một con chuột chũi mới ngủ dậy vậy, rồi sau đó vươn cổ nhìn xung quanh.
Phát hiện vẫn chẳng bán được gì như bình thường, cũng không có người đến kiểm tra bưu phẩm, Hạ Diêm thở phào nhẹ nhõm, quấn áo khoác lông quanh người, tiếp tục chợp mắt.
Có lẽ là bởi vì không có hy vọng quay lại công việc cũ, trong khi cuộc sống tương lai lại u ám bất định, cô cảm thấy rằng gần đây quả thật bản thân hơi buông thả, thậm chí vứt luôn cả cảnh giác cơ bản.
Nhưng phải nói một điều, nơi này mặc dù không náo nhiệt như thành phố Boulder, nhưng chiếc áo khoác da hươu này lại ấm áp lạ thường, hơn nữa chất liệu không chỉ là da hươu cao cấp, mà còn được thêu thủ công vô cùng tỉ mỉ.
Nếu là ở thành phố Boulder, chỉ sợ sẽ phải bán được rất nhiều chip.
Chip...
Rượu... sô cô la...
Nghĩ đến đó nước miếng lại bắt đầu không chảy ròng ròng. ...
Trong túp lều được làm bằng gõ.
Khi Chu Guang tìm thấy [WC thực sự có muỗi], phát hiện cậu ta đang đứng trước một chiếc thùng gỗ cao nửa người, dường như đang tập trung mò thứ gì đó.
"Cậu đang làm gì thế?"
Nghe thấy tiếng nói từ phía sau, cậu ta bèn đặt dụng cụ trong tay xuống và vỗ tay, quay lại nhìn người quản lý, vui vẻ nói.
"Thưa tổng quản lí đại nhân, tôi đang thiết kế một loại vũ khí mới!"
".. Vũ khí mới”
"Vâng ạt! Sau trận chiến vừa rồi, tôi phát hiện ra rằng chúng ta đang rất cần một loại vũ khí hỗ trợ có thể điều đưa hỏa lực khổng lồ tới vị trí của kẻ thù trong vòng vài giây!"
cậu ta nói một cách hào hứng, sau đó chỉ vào chiếc thùng gỗ hình tổ ong trước mặt.
'Blizzard 0. 1'! Đó là mục đích nó được thiết kết"
Thứ này có phải là tên lửa chùm không? ! Nhưng không có gì trong đó, xem ra vẫn chưa làm ra được điều mấu chốt của "tên lửa".
Sau khi nhìn thẳng vào thứ đó một lúc, Sở QuangQuang phải mất một lúc lâu mới thốt nên lời.
"... Ta nhớ ngươi lần trước là 0. 22 Tại sao lại đổi trở về 0. 1?"
"Này, đó là Hellfire, không phải là một bộ."
Nét mặt cậu ta có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh sau đó sự xấu hổ ấy đã thay thế bằng sự hưng phấn: "Hãy nghe tôi nói! Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, nó không đơn giản như vẻ ngoài đâu, tôi có thể cam đoan nó thật sự vô cùng lợi hại!"
"Theo thiết kế của tôi, nó có thể phóng tất cả 50 tên lửa mang theo bột đen, axeton và hắc ín trong vòng 10 giây! Bao phủ một trăm mét ngoài chiến trường!"
Có thể bao phủ tận một trăm mét...
Trước không nói đến bán kính bao phủ và độ chuẩn xác.
Sợ nổ cả luôn sâu một trăm mét.
"Tên lửa? Cậu chắc chứ?"
"Ừm, chắc chắn! Thuốc phóng mặc dù là bột màu đen, nhưng hiệu quả hẳn là không tệ lắm chứ?"
Đôi mắt của cậu ta liếc sang một bên một cách bất thường, sau đó vừa cười vừa nói.
"Theo thiết kế của tôi, bộ phận đẩy của mỗi tên lửa khoảng 1kg, sau khi thêm chất chống cháy, thời gian hoạt động có thể kéo dài đến 6-8 giây trên lý thuyết, và nó có thể tạo ra lực đẩy 3,5-5kg trên lý thuyết . 1-1,5 kg bộ phận chiến đấu không thành vấn đề!"
"Tôi dự định trộn 1 kg bộ phận chiến đấu với hắc ín gỗ, acetone được tinh chế bằng cách làm bay hơi củi và bột đen, để nó vẫn có thể cháy sau vụ nổi"
Sở Quang nghe xong mí mắt không ngừng ngừng giật giật.
Chết tiệt.
Đây là bắn thuốc nổ bằng thuốc nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận