Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 679: Có thể thu trở về lợi dụng không chỉ là rác rưởi, đương nhiên cũng bao gồm cả thi thể (2)

Chương 679: Có thể thu trở về lợi dụng không chỉ là rác rưởi, đương nhiên cũng bao gồm cả thi thể (2)Chương 679: Có thể thu trở về lợi dụng không chỉ là rác rưởi, đương nhiên cũng bao gồm cả thi thể (2)
Không xa, một nhóm tân binh đội hình lộn xộn lại được đưa đến, cùng với những tân binh đó còn có hàng trăm con bò hai đầu và hai ba chục con ngựa.
Trên lưng những con vật này chở đầy những gói đồ tiếp tế lớn nhỏ, trong có thức ăn và nước, cũng có đạn dược, thậm chí còn có thể tìm thấy vũ khí, phụ kiện và một số thứ ngay cả khi được đưa đến chợ Thành Cự Thạch cũng được coi là hiếm có.
Những người dắt những con bò hai đầu này đều là thương nhân của Thành Cự Thạch.
Do tiền lương của lính đánh thuê là ngày, mà lại mức không nhỏ, một vài các thương nhân đợi không được bọn hắn về nhà sẽ tới kiếm khoản tiên thứ nhất, còn mang người thì là nhận được đơn đặt hàng của đoàn dân binh, phụ trách nhiệm vận chuyển đồ tiếp tế từ Thành Cự Thạch đến tiền tuyến.
Điều này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Một nhóm lính đánh thuê mặc bộ ngoại cốt, cầm súng trường tấn công có hình dạng đẹp mắt, nhưng lại mặc quần áo làm từ da thú, trong khi những thương nhân vận chuyển hàng tiếp tế cho họ lại sử dụng xe bò, một phương tiện vận chuyển thô sơ.
Nếu không chọn như vậy, lực lượng dân quân chỉ có thể thuê một đám đông những người tị nạn đông đúc và yếu ớt, hoặc sử dụng một số ít chó máy bốn chân.
Dù chọn cách nào thì chi phí cũng sẽ cao hơn nhiều so với việc thuê ngoài.
Virgil vỗ vai Thomas.
- Đi nào, kiếm gì đó ăn thôi.
Thomas lắc đầu.
- Không cần đâu, tôi mang theo đồ ăn rồi.
Kể từ lần nhà thầu cung cấp lương thực quân đội khiến hắn bị đau bụng, hắn không còn tin tưởng vào nhân cách của những trợ thủ đắc lực' được gọi như vậy nữa.
Tin tưởng vào sự chính trực của những thương nhân ư?.
Thà trông chờ vào việc dị chủng tự lăn vào khu trung tâm thành phố còn hơn. Virgil vỗ vào vai hắn, không quan tâm đến anh chàng này nữa, một mình đi về phía đoàn xe thồ.
Nhìn về phía đoàn xe thồ, hắn lắc đầu.
Lấy một chiếc bánh mì lúa mạch vuông từ trong ba lô, Thomas nhét vào miệng và cắn một miếng, sau đó vặn chiếc bình nước đã gỉ sét và nhấp một ngụm.
Kể từ khi biết thứ đó được làm từ gì, hắn thà chết đói còn hơn ăn thứ đó...
Trong khi những người lính đánh thuê đến đoàn xe thồ để nhận hàng tiếp tế, lựa chọn hàng hóa hoặc tiêu tiền để tìm chút thú vui, thì trước mặt viên sĩ quan quân nhu cách đoàn xe thô không xa, có một đám thương nhân đang mặc cả.
Bất kỳ cuộc chiến nào cũng sẽ tạo ra chiến lợi phẩm.
Dĩ nhiên, nguồn cung cấp tiền tuyến không chỉ là thức ăn, quần áo và đồ dùng của những người lính đánh thuê, mà còn bao gồm cả việc buôn bán chiến lợi phẩm.
Vài năm trước, Thành Cự Thạch chỉ đơn giản là thuê những thương nhân mang xác của những dị chủng và những kẻ pháo hôi này ra khỏi thành phố, để ngăn chúng thối rữa và phân hủy trước cửa nhà, gây ra dịch bệnh và những đợt thủy triều lớn hơn.
Sau đó, một số người thông minh đã phát hiện ra rằng những kẻ ăn thịt người, những kẻ bò trườn và những dị chủng dạng chất nhờn này đều là những 'nguyên liệu' chất lượng cao.
Chỉ cần bỏ thêm một chút thời gian và chi phí để tiêu diệt chất nhờn, hoàn toàn có thể chế biến chúng thành cao dinh dưỡng có thể ăn được.
Mặc dù cao dinh dưỡng tổng hợp theo cách này không có giá trị dinh dưỡng, nhưng ai quan tâm chứ?.
Những người thực sự quan tâm đến dinh dưỡng cũng sẽ không ăn thứ đó.
Những chủ nô lệ ở phương Nam, đặc biệt là những trang trại lớn ở tỉnh Cẩm Xuyên, rất quan tâm đến những này.
Chúng có khối lượng lớn và giá rẻ, giá trị dinh dưỡng cao hơn một chút so với lúa mạch xanh, đồng thời còn có thể bổ sung một lượng nhỏ protein, giúp nô lệ và gia súc có nhiều năng lực hơn.
Cho nô lệ ăn lúa mạch xanh, mặc dù tiết kiệm chi phí hơn, nhưng nô lệ sẽ ngày càng gầy đi, và việc trồng lúa mạch xanh với số lượng lớn sẽ làm cạn kiệt độ phì nhiêu của đất.
Nhưng cao dinh dưỡng thì không có vấn đề này.
Không chỉ có cao dinh dưỡng, phân bón hữu cơ, dầu sinh học, phụ gia thực phẩm, v. V. Đều có thể chiết xuất từ cơ thể dị chủng.
Mặc dù hiệu suất thu hồi thường chỉ đạt khoảng 10%, nhưng số lượng dị chủng này đủ lớn và chỉ phí thấp.
Sau đó, công nghệ này dần dần trưởng thành và hình thành một quy mô ngành nhất định, các thương nhân bắt đầu giúp Thành Cự Thạch xử lý miễn phí những xác chết do đợt thủy triều tạo ra.
Đến tận bây giờ, đơn giản là đã biến thành cần phải trả ngược lại cho dân quân, mới có thể chuyển xác khỏi đây, và giá cả thì tăng đều đặn hàng năm.
Năm nay cũng vậy.
Nhìn vào biểu cảm phấn khích và cách dùng từ của những thương nhân đó, rõ ràng là họ và dân quân của Thành Cự Thạch đã không đàm phán ổn thỏa.
- 50 viên chip cho một tấn?! Sao các người không đi cướp luôn đi?.
- Thật là quá đáng!.
- Đợt thủy triều năm ngoái vẫn là 20 điểm! Đừng tưởng chúng tôi quên!.
- Không mua được thì cút.
Tuy nhiên, viên sĩ quan quân nhu chẳng buồn để ý đến họ, bực bội nói.
Nhưng làm sao có thể đạt được mức cao như vậy?.
Một tấn xác chết và năm mươi viên chip, nếu thật dùng giá này để mua lại đống rác này, nếu không tăng năng suất lên hơn 30% thì sẽ hoàn toàn không có lãi.
Bất kể những thương nhân vây quanh viên sĩ quan quân nhu có sử dụng hết mọi cách, hứa hẹn đủ loại lợi ích, cũng không thể khiến hắn hé miệng.
Dù bất lực, họ cũng chỉ còn cách lắc đầu tản ra.
Có người còn buông lời đe dọa khi rời khỏi rằng hãy để những quý tộc trong nội thành tự giải quyết những rắc rối này, rồi tức giận bỏ đi. Dân binh đứng bên cạnh chẳng buồn để ý đến hắn.
Chỉ cần hắn không tôn trọng danh nghĩa thành chủ, sẽ không có người quan tâm hắn than phiền cái gì.
Ditway tức giận quay trở lại bên cạnh đoàn xe thồ.
Ban đầu, hắn hy vọng rằng sau khi hoàn thành việc mua bán hàng tiếp tế, hắn có thể nhận thêm một hợp đồng xử lý 100 tấn xác chết.
Đoàn xe thồ cách đó không xa.
Một nhóm thương nhân buôn bán lương thực tụ tập lại với nhau, nhỏ giọng bàn tán.
- Tôi nghe nói rằng lô 'chiến lợi phẩm năm nay đều do Thương hội Duy Giai mua hết rồi.
Nghe đến tên Thương hội Duy Giai, không ít thương nhân đều lộ vẻ e ngại.
Thương hội này khá nổi tiếng ở thương giới thành Cự Thạch, không chỉ đầu tư hai trang trại lớn có diện tích hàng vạn mẫu Anh ở phương Nam, mà còn điều hành nhà máy chế biến thực phẩm lớn nhất thành Cự Thạch, nghe nói chiếm hơn 50% thị phần của Thành Cự Thạch.
"Thương hiệu hộp thịt ngon và "Thương hiệu bánh thịt bò hai đầu đặc biệt ngon do họ sản xuất không chỉ bán chạy ở thành Cự Thạch mà còn xuất khẩu sang các tỉnh lân cận.
Chủ nhân của thương hội này tên là Duy Giai, nhưng cũng có tin đồn rằng, chủ nhân thực sự là người khác, còn Duy Giai bị đẩy ra trước, chỉ là công cụ kiếm tiền cho những nhân vật lớn trong nội thành mà thôi.
Bất kể tin đồn có đúng sự thật hay không, những người kinh doanh nhỏ lẻ như họ đều không thể cạnh tranh với một ông lớn như Thương hội Duy Giai.
Cũng chẳng trách viên sĩ quan quân nhu không thèm để ý đến họ.
- Đây là sự độc quyền trắng trợn!.
Detway không nhịn được hỏi.
- Những con đỉa tham lam này bao giờ mới nhúng tay vào cả việc kinh doanh cao dinh dưỡng?
Cao dinh dưỡng. Có thể nói là mặt hàng giá rẻ có lợi nhuận thấp nhất trong tất cả các loại thực phẩm, đặc biệt là cao dinh dưỡng kém chất lượng tổng hợp từ dị chủng dạng chất nhờn.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của thương nhân già nua nhìn về phía sau đoàn xe thồ, chỉ vào những người hộ vệ cưỡi ngựa và những con bò hai đầu chở hàng bên cạnh họ.
- Nghe nói có một nhân vật lớn nào đó đã giao hơn một nửa số đơn đặt hàng hậu cần ở tiền tuyến cho họ, thế là trước Tết họ đã mở một nhà máy sản xuất dinh dưỡng mới tên là 'Hương vị ngon và Hương vị đặc biệt ngon gì đó.
Một thương nhân nói.
- Tôi nhớ... Có phải là Hương vị đặc biệt không?
Một thương nhân khác gật đầu.
- Đúng vậy, tôi cũng nhớ là cái tên này, đài phát thanh của Hans tiên sinh còn quảng cáo cho nó nữa.
Ditway không kìm được mà chửi.
- Giao dịch nội bộ đáng xấu hổi
Những thương nhân khác cũng thầm chửi rủa trong lòng.
Những kẻ gian xảo đáng khinh này.
Thậm chí còn không cho họ húp một ngụm canh.
Lúc này, một thương nhân đột nhiên lên tiếng.
- Tôi nghe nói... Năm nay ở phía Bắc cũng bùng phát thủy triều?
Có người gật đầu đồng tình.
- Hơn nữa quy mô còn không nhỏ... Hình như hôm kia, họ còn mua bom xăng từ Đoàn dân quân.
Ditway cau mày, nhìn người thương nhân trẻ tuổi đã khởi xướng chủ đề và hỏi.
- Phía Bắc? Ý anh là ngoại ô phía Bắc à?
- Tôi còn tưởng đó là lãnh địa của bộ lạc Tước Cốt.
Người thương nhân trẻ tuổi khởi xướng chủ đề đầu tiên cười nói. - Thông tin của các anh lạc hậu quá rồi, nhìn là biết đã lâu không đến ngoại ô phía Bắc rồi! Tôi có tin mới nhất đây, nghe nói một tháng trước, những người sống sót ở ngoại ô phía Bắc đã đánh đuổi được người của bộ lạc Tước Cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận