Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 510: Bên này đề nghị các anh dọn nhà (2)

Chương 510: Bên này đề nghị các anh dọn nhà (2)Chương 510: Bên này đề nghị các anh dọn nhà (2)
- Tôi không biết, tiên sinh, lần cuối cùng tôi đến đây để gửi một thông điệp cho ngài, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta... Có lẽ đó là nhìn nhầm người?
Mặc dù hoài nghi về câu nói này, nhưng Brown thực sự không thể nhớ mình đã nhìn thấy người kia ở đâu, vì vậy ông ta không hỏi lại, chỉ nói.
- Có thể. ...
Đoàn người đến phòng tiếp khách.
Hoàn cảnh ở đây rất đơn giản, thứ đắt tiền nhất có lẽ là da gấu trên mặt đất và chiếc radio trên bàn gỗ bên cạnh.
Brown nhận ra đài phát thanh.
Ông đã từng là khách tại nhà của lão trấn trưởng trên phố Bethe, thậm chí giao ước phòng thủ lẫn nhau đã được ký kết trong phòng của lão trấn trưởng.
Brown vẫn còn nhớ rõ, đài phát thanh của thành Cự Thạch lúc đó đang giới thiệu quyển sách 'Cách làm giàu' - liên quan đến kỹ thuật trồng cây Camu.
Chính vì điều này mà Brown cảm thấy hơi bồn chồn.
Mặc dù ông đã đưa một mẻ ngũ cốc đến đây kịp thời, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng lãnh chúa ở đây sẽ không đột nhiên nhớ đến chuyện kia và lấy nó làm cái cớ để gõ ông †a một cái.
Có thể dùng tiền mua được bình an là một chuyện tốt.
Nhưng vấn đề là, ông ta thực sự đã vắt kiệt sức.
Đợi mọi người ngồi xuống.
Nhìn mọi người ở trong phòng tiếp khách, lão Lư Tạp nói.
- Không ngờ lại có nhiều khách đến như vậy, điều kiện ở đây có chút đơn sơ, xin hãy bỏ qua.
Du Công Lâm từ cộng đồng Morrowind lắc đầu, nói với giọng lịch sự.
- Không có chuyện gì, là do chúng tôi đột nhiên làm phiền. Mặc dù hoàn cảnh trong phòng tiếp khách có chút đơn giản, nhưng không ai nghi ngờ lực lượng của những chiếc áo khoác màu xanh này.
Trên đường đi đến, Cú Vọ đã quan sát những người ở đây. Để ông ta cảm thấy ngạc nhiên là, trên đường đi, ông ta thực sự nhìn thấy một số người sống sót bị nghi ngờ có dấu hiệu thức tỉnh.
Khi nào thì 'thức tỉnh phổ biến như thế rồi?
Nhưng Cú Vọ nhớ rõ, cái giá lớn mà ông ta đã phải trả và những thử thách sinh tử nguy hiểm mà ông đã trải qua, như thế mới may mắn có được lực lượng hiếm có đó.
-... Ban đầu, chúng tôi dự định mời các ông lần lượt đến đây để thảo luận về tình hình ở phía bắc của thành phố Thanh Tuyên, nhưng vì tất cả các ông đều ở đây, vậy thì nói cùng một chỗ.
Sau một lúc ngập ngừng, Lư Tạp nói tiếp.
- Tôi tin rằng các ông đã nhận thấy sự hỗn loạn do quân đoàn mang lại đang lan rộng từ trung tâm của tỉnh Hà Cốc về phía nam. Vô số người sống sót đã phải di dời bởi chiến tranh, và một bộ lạc lớn của những kẻ cướp đoạt đang trỗi dậy trong sự hỗn loạn. Họ đốt làng, phá hủy các khu định cư, cướp bóc và nô lệ hóa mọi thứ trong tâm mắt.
Người đàn ông gầy gò run rẩy nói.
- Tước Cốt...
Lư Tạp liếc nhìn ông ta, gật đầu.
- Đúng vậy, đó là tên của bọn họ.
- Ban đầu, chúng tôi dự kiến họ sẽ hành quân đến vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền vào mùa xuân, nhưng điều chúng tôi không mong đợi là họ đến sớm hơn dự định.
Nói rồi, lão Lư Tạp gật đầu với trợ lý ở bên cạnh.
Chàng trai trẻ ngay lập tức hiểu ra, gửi các máy ảo đã chuẩn bị sẵn cho từng người một đang có mặt trong phòng.
Nhìn máy ảo trong tay anh có chút không biết làm sao, đúng lúc mọi người trong phòng tiếp khách đang thắc mắc áo khoác xanh đang định làm gì, một hình ảnh xuất hiện trên màn hình.
Đó là góc nhìn từ trên không của máy bay không người lái.
Chỉ thấy bên trong căn cứ nghiên cứu bị đống lửa tô điểm, một đám kẻ cướp đoạt đã chiếm cứ nơi này.
Họ được trang bị tốt, một số mang súng trường chốt động, một số mang súng trường tự động, súng máy được hàn vào đầu xe tải, một số thậm chí còn mặc áo chống đạn ở ngoài áo khoác lông thú, và nhiều người mang bazooka trên lưng... Đó là những trang bị của quân đoàn.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh này, gương mặt của tất cả bọn họ, bao gồm cả Brown đều rất khó coi.
- Bọn họ... Người của bộ lạc Tước Cốt?
- Đây là đâu?
- Có vẻ như đó là Căn cứ thí nghiệm sinh thái hàng không vũ trụ Trung Châu... Tôi đã nghe nói về nơi này, phía đông bắc thành phố Thanh Tuyền!
- Cái gì?! Người của bộ lạc Tước Cốt đã đánh thành Thanh Tuyền rồi?!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Bộ lạc Tước Cốt đã thực sự đánh tới mí mắt?
Không phải trên đài phát thanh nói vẫn còn khoảng cách sao?
- Nó cách chúng ta khoảng 15 đến 16 km, không gần lắm, nhưng không có nghĩa là xa.
Lư Tạp trả lời một số câu hỏi của họ, ra hiệu cho họ bình tĩnh lại và tiếp tục nhìn xuống.
Bên trong VM.
Bên đường dưới cao tốc, một tia lửa đột nhiên chập chờn.
Không có một chút cảnh báo nào, khu rừng đang im ắng ngay lập tức được thắp sáng bởi ngọn lửa súng dày đặc.
Trận chiến nổ ra ngay lập tức.
Lúc này, những tên lửa huýt sáo đã băng qua chiến trường, đập tan phía nam của căn cứ thử nghiệm, nở rộ một đám mây lửa nổ vào vị trí của kẻ cướp đoạt. Súng máy của những kẻ cướp đoạt bắt đầu bắn phá cùng một lúc, những viên đạn rít gào làm nóng không khí nơi mà nó đi qua.
Bầu không khí căng thẳng thậm chí còn xuyên qua màn hình.
Brown vô thức nín thở, biểu cảm trên mặt cứng đờ như đá.
Lúc này, ông ta thoáng nhìn thấy người đàn ông mập mạp tên Doru đang ngồi cách mình không xa đang rơi ra từng hàng mồ hôi to bằng đậu nành.
Có thể thấy được, ông ta bị tình cảnh này làm cho sợ hãi.
Du Công Lâm và Cú Vọ ở cách đó không xa, không hề sợ hãi trước sự tàn khốc của chiến trường.
Chỉ là khi trận chiến bước vào giai đoạn gây cấn, khuôn mặt của họ mới in ra sự ngạc nhiên, sốc và hoài nghi.
Không chỉ vì lực lượng của những chiếc áo khoác màu xanh này.
Điều thậm chí còn khó hiểu hơn đối với họ là lực lượng của những kẻ cướp đoạt đang bảo vệ vùng đất cao trong trận chiến phòng thủ này.
Những người này thực sự chỉ là những kẻ cướp đoạt???
Trong ấn tượng của Du Công Lâm, bọn cướp đoạt đều là thổ phỉ chuyên chọn quả hồng mềm để bóp, cách đánh nhau cũng tương tự như đấu súng giữa các băng đảng... Mặc dù bản thân ông ta cũng vậy.
Tuy nhiên, những kẻ cướp đoạt này đã thể hiện rõ ràng một kiến thức chiến đấu nhất định.
Nghĩ đến phía bên mình, chưa đầy một giờ trước, ông vẫn đang tranh giành nhà nào gửi thêm một hai người, cãi tới mặt đôỏ tai hồng, Du Công Lâm đột nhiên cảm thấy vô lực.
Nếu ông ném họ đến đó và chiến đấu với những kẻ cướp đoạt này, ông chắc chắn rằng chưa đến một phần ba trong số họ sẽ sống sót trở về.
Trong ảnh, khi những người sống sót ở Mặt trận phía Đông vội vã đến vùng đất cao và xâm chiếm căn cứ thử nghiệm, trận chiến về cơ bản đã kết thúc.
Chỉ có tiếng súng lẻ tẻ vang lên trên chiến trường.
Những kẻ cướp đoạt rút lui vào tòa nhà hoặc bị bắn phía sau boongke hoặc bị giết bởi lựu đạn ném vào.
Còn có người thảm hại hơn, quần áo bị đốt cháy bởi ngọn lửa bình nổ, toàn bộ người biến thành một quả cầu lửa, và bị thiêu sống tra tấn đến chết.
Không hề nghi ngờ, tràng chiến dịch này là lấy đám áo khoác xanh giành được thắng lợi mà kết thúc.
Một đám cướp đoạt đang giơ hai tay lên đầu xếp hàng đi ra khỏi một tòa nhà phòng thí nghiệm nào đó trong lúc bị từng cây súng trường giám thị.
Hình ảnh đến đây kết thúc.
Phòng tiếp khác im lặng.
Nhìn mấy người đang ngồi ở đây, lão Lư Tạp tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Chư vị, chúng ta đang phải đối mặt với một nhóm những kẻ cướp đoạt có tổ chức, những kẻ nguy hiểm hơn nhiều so với chúng ta mong đợi.
- Vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền rất lớn, chúng ta không thể duy trì một tuyến phòng thủ dài hàng chục km. Điều này là không thực tế và cũng không thể.
- Có một sự thật tàn khốc, nếu chúng ta thu hẹp tuyến phòng ngự xuống chân và nhắm mắt làm ngơ trước tình huống của các ông, tôi sợ rằng các ông đang nằm rải rác khắp các vùng ngoại ô phía bắc sẽ chỉ có một kết thúc, đó là bị các bộ lạc Tước Cốt phá vỡ từng người một với lực lượng vượt trội tuyệt đối, và trở thành nô lệ của họ, thậm chí là khẩu phần ăn.
Nhìn khuôn mặt những người trước mắt đang dần tái nhợt, lão Lư Tạp dừng lại một chút, ném ra đề nghị của quản lý đại nhân.
- Quản lý đại nhân của chúng tôi đã xem xét điều này, vì vậy chúng ta có một đề xuất cho các ông, tôi hy vọng các ông sẽ nghiêm túc xem xét nó.
- Nếu các ông không muốn trở thành khẩu phần ăn cho bọn cướp đoạt, các ông không muốn biến mất, có thể di chuyển đến chỗ chúng tôi.
Khoảnh khắc nói xong lời cuối cùng, trong phòng tiếp khách bắt đầu náo động, mọi người ngồi đây đều có những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt, và mỗi người đều có vẻ phấn khích. Đặc biệt là Brown tiên sinh.
Ông gần như viết hai chữ 'nằm mơ' lên mặt.
Chuyển đến chỗ mấy người ở đây?!
Thật điên rồ.
Trong lòng Brown tràn đầy tức giận và nhục nhã, những kẻ vô liêm sỉ phản bội này, thật không ngời! Bất giác... Hừ, ông không biết nên phê bình bọn họ như thế nào, nhưng bọn họ rõ ràng đã chấp nhận cống phẩm của mình, bọn họ không nên làm một chút gì sao?
Trong lòng ông ta vẫn còn một tia mong đợi, bất chấp tuyết rơi dày để đến đây.
Không ngờ lại nghe được một đề nghị nực cười như thế.
Không để trong lòng những biểu cảm của đám người, lão Lư Tạp tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Chúng tôi biết rằng di chuyển không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
- Nhưng so với hai con đường, và những hậu quả có thể xảy ra, tôi nghĩ các ông nên nghiêm túc xem xét nó, chúng tôi chân thành đề xuất nó từ tận đáy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận