Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 431: Phản đồ của Học viện (1)

Chương 431: Phản đồ của Học viện (1)Chương 431: Phản đồ của Học viện (1)
Trại lưu dân.
Trong một cái lêu đơn sơ.
Nhìn ông lão nằm trên cáng, Ân Phương hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, chậm rãi vươn tay phải ra.
Tạm dừng một lúc.
Chỉ thấy ở mạch đập tay phải của anh ta, một con dao phẫu thuật màu bạc chậm rãi vươn ra, thẳng đến khi đi qua một tấc đến ngón giữa mới dừng lại.
Dao mổ chậm rãi uốn cong xuống dưới, giống như chân trước của một con bọ ngựa. Nhìn kỹ lại, xung quanh đao phẫu thuật, còn vờn quanh bốn sợi tơ màu bạc, giống như xúc tu lơ lửng trên không trung chậm rãi lay động.
Nhìn tay phải của người thanh niên, ông lão cuộn mình trên cáng lộ vẻ mặt hoảng sợ, run rẩy muốn hỏi, nhưng lại không dám lên tiếng.
- Đừng sợ, tôi giúp ông xử lý vết thương.
Trấn an ông lão một câu, Ân Phương tập trung toàn bộ tinh lực vào phẫu thuật.
Tiêm thuốc tê.
Tiếp theo là khử trùng.
Chỉ thấy năm ngón tay phải của cậu ta linh hoạt và thành thạo nhẹ nhàng rung động trên mặt đất, thao tác dao mổ cùng tơ bạc treo dưới lòng bàn tay giống như thao tác con rối dây.
Dao phẫu thuật chính xác tránh các dây thần kinh và mạch máu trong mô cơ bắp, cẩn thận cắt các bộ phận hoại tử, và sử dụng sợi bạc thuần thục xuyên qua kim, băng bó, chỉ để lại một sợi chỉ mỏng như nhện.
Toàn bộ hành động như mây trôi nước.
Ấn Phương nín thở ngưng mắt, tinh thần tập trung cao độ, trước trán chảy ra mồ hôi nhỏ, ngay cả tần suất hô hấp, đều rất cẩn thận khống chế.
Dưới sự kiểm soát và hoạt động chính xác của cậu ta, việc cắt bỏ mô hoại tử và băng bó gần như đồng thời, và máu chảy trong toàn bộ quá trình phẫu thuật là tối thiểu.
Ca phẫu thuật kéo dài một tiếng đồng hồ.
Cắt xuống tất cả phần bị hoại tử, Ân Phương cuối cùng cũng đại công cáo thành thở dài một hơi, nâng tay trái lên, dùng cánh tay lau mồ hôi trước trán.
Tiếp theo, cậu lấy ra một ống xịt nhỏ xinh từ trong túi, cẩn thận phun vài cái về phía tay phải, lúc này mới chậm rãi thu hồi dao phẫu thuật và sợi bạc vươn ra vào trong một cánh tay bằng thân thể nhân tạo sinh học.
Cũng cơ hồ cùng một lúc, âm thanh xa lạ từ phía sau cậu ta truyền đến.
- Kỹ thuật thật đáng kinh ngạc... Đây có phải là thân thể nhân tạo với công nghệ của sinh học mộ phỏng?
Ấn Phương âm thần cả kinh, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ ngoại cốt đứng ở cửa, đang hứng thú nhìn cậu bên này.
Vừa rồi lúc phẫu thuật quá chuyên chú, thế cho nên cậu cũng không chú ý tới, lại có thể có người tiến vào.
Ân Phương cảm thấy khẩn trương, giấu tay phải ở phía sau, mặc dù cậu rất nhanh ý thức được, làm như thế này cũng không có tác dụng gì không gì cả.
Buông hai tay đang ôm xuống, trên mặt Sở Quang mang theo biểu tình hữu hảo, dùng giọng điệu tán gấu, nói.
- Đừng khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng hỏi. Cậu là bác sĩ?
Trên mặt Ân Phương tràn đầy do dự.
Sở Quang vừa nhìn biểu tình này của cậu ta đã biết, trên người tên này chỉ sợ cất giấu không ít chuyện, lúc này tám phần đang vắt hết óc, nghĩ ra cách lừa gạt mình.
Tại sao?
Tôi cũng sẽ không ăn cậu.
Lười nghe tên này bịa ra một ít chuyện xưa đầy sơ hở, Sở Quang nhìn cậu ta, thẳng thắn nói. - Tôi là người quản lý nơi trú ẩn 404 và là lãnh chúa ở đây. Nếu cậu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, hoặc có ý tưởng cải thiện điều kiện sống, có thể đi đến Cửu Lê hoặc Lư Tạp, họ sẽ đưa ngươi đến gặp tôi.
- Tôi sẽ cung cấp cơ hội việc làm cho những người có khả năng, nhưng chỉ khi người đó có đủ thẳng thắn.
Nói xong, Sở Quang cũng không dừng lại ở chỗ này nhiều, xoay người đi ra ngoài cửa.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Ân Phương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, bả vai căng thẳng cũng thả lỏng theo.
Lúc này, cáng phía sau cậu truyền đến giọng nói suy yếu.
- Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ.
Vừa hay, ông lão đã tỉnh, chỉ là có đại nhân vật ở chỗ này, ông không dám xen vào nói chuyện.
Ân Phương quay đầu lại nhìn thoáng qua ông lão, trên mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, dùng ngữ khí hòa hoãn nói.
- Không cần khách khí, chú cảm thấy khá hơn chưa?
- Tốt hơn nhiều rồi...
Ông lão gật gật đầu, hiểu ra bầu không khí nơi này, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
- Thêm phiền phức cho cậu.
- Không có việc gì.
Ân Phương lắc đầu.
Mạng người quan trọng, huống hồ những người này giúp mình không ít việc.
Nếu như là một người, cậu ta căn bản không đi tới nơi này, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của thợ săn tiền thưởng.
Ông già ngồi dậy trên cáng và cố gắng đi bộ xuống đất, nhưng chân vẫn còn đau đớn, sau khi thử một vài lần thì bỏ cuộc.
Lúc này, ngoài chuồng trại có một người đàn ông đi vào, nhìn thấy bộ dáng của ông lão, vội vàng tiến lên đưa tay đỡ lấy ông. - Bố, có khá hơn không?
Trên mặt ông lão giãn ra một nụ cười, gật gật đầu nói.
- Cảm thấy tốt hơn nhiều... Nhờ chàng trai này, sau này nếu cậu ta gặp rắc rối gì, con phải giúp cậu ta đó.
Tôn Thành xoay người nhìn Ân Phương, vẻ mặt thành khẩn nói.
- Huynh đệ, đa tạ! Tên tôi Tôn Thành, anh đã cứu mạng cha tôi, nếu nó chuyện gì cần, anh cứ nói với tôi.
Ân Phương lắc đầu, tỏ vẻ không cần khách khí, cũng không có để ở trong lòng câu hứa hẹn còn mỏng hơn so với giấy này.
Nếu nó đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.
Phiền toái của cậu ta cũng không phải tùy tiện một người trên Đất Chết thì có thể giải quyết được.
Nhìn theo hai cha con rời khỏi nhà kho, Ân Phương ngồi ở trên ghế bên cạnh, nhìn trần nhà thở dài.
- AI.
- Buông tha cho tôi đi.......
- Trong doanh trại lưu dân có một bác sĩ, chuyện ôn dịch không cần lo lắng, thoạt nhìn cậu ta là một người nhiệt tình, giao cho cậu ta đi xử lý là được.
- Mặt khác, ông để cho Cửu Lê nhìn chằm chằm hắn một chút, nhưng đừng cố ý quấy rầy cậu ta, càng đừng chủ động tìm cậu ấy hỏi đông hỏi tây, cũng đừng để cho cậu ta cảm giác được mình bị đặc biệt chiếu cố. Nếu cậu tôi có bất kỳ hành động đáng ngờ nào, báo cáo với tôi là được.
Sau khi ra khỏi chuồng trại, Sở Quang tìm được lão Lư Tạp, giao chuyện này cho cậu ta.
- Vâng, thưa đại nhân, việc này giao cho tôi là được rồi.
Lão Lư Tạp nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Nơi trú ẩn 404 và những người lưu vong này vẫn chưa hoàn toàn xây dựng lòng tin, sự cảnh giác cũng là điều đương nhiên, trong trường hợp này không thể vội vàng. Sở Quang cũng không vội vàng cạy mở bí mật trên người người kia, cũng không vội mời cậu ta đến chỗ mình.
Thời tiết băng thiên tuyết địa quỷ quái này, người còn có thể chạy được sao?
Hỏi ra chuyện gì, chung quy mang theo chút ý tứ cưỡng chế, không bằng chờ cậu ta suy nghĩ rõ ràng, chủ động thẳng thắn với mình.
Rời khỏi doanh trại lưu dân, Sở Quang đang định đi thị sát tình hình lao động cải tạo của các tù nhân chiến tranh.
Tuy nhiên đúng lúc này, lưu dân doanh địa phía bắc, bỗng nhiên truyền đến tiếng súng dày đặc.
Nghe âm thanh, khoảng 1 km từ đây.
Hơn nữa xem ra tình hình chiến đấu tựa hồ rất kịch liệt, Sở Quang thậm chí nghe thấy tiếng nổ tung của lựu đạn đất do Muỗi làm.
Trong lòng không chút hoảng hốt, Sở Quang không nói hai lời, lập tức thông qua VM chỉnh sửa một nhiệm vụ, gửi đến thiết bị của người chơi trong phạm vi bản đồ chỉ định.
[Nhiệm vụ: Người chơi trong vòng 1 km gần điểm biểu tượng địa hình, lập tức đi tới khu vực mục tiêu hỗ trợ. ]
[Yêu cầu: Giữ ít nhất một tù nhân].
[Phần thưởng: 10 bạc, 10 điểm đóng góp, 50 danh tiếng khu vực].
Bạn cần đăng nhập để bình luận