Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 150: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (1)

Chương 150: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (1)Chương 150: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (1)
Ngay khi Sở Quang đang nói chuyện với người đứng đầu nhà họ Dư, những người chơi vây quanh xem, cũng đang nhỏ giọng xì xào.
"Cậu có hiểu vừa nấy người quản lý nói gì không?"
"Không!"
"Tôi chỉ hiểu một chút, nói một cách đơn giản là dùng một kg muối thô đổi mười tấm da?
"Một kg muối thô này hình như dùng ba kg thịt xông khói để đổi!"
"Ba kg thịt xông khói đổi được mười tấm da? Đệt! Lời to rồi! Mười tấm da không đổi được hai khẩu súng? Đúng thật là ăn hiếp dân bản xứ quá rồi!"
"Không có tâm nhìn xa trông rộng! Nhân tiện... áo khoác và đồ da quản lý bán cho chúng ta, được bao nhiêu đồng bạc ấy nhỉ?"
"bù?"
"Đệt mẹ???"
Những người chơi đáng yêu này dường như đã phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, nhưng Sở Quang vừa mới lời to lại không hề để tâm.
Điều này quan trọng không?
Tất nhiên là không quan trọng.
Nếu mua bán không có lời thì còn được gọi là NPC không?
Các cậu nghĩ rằng các cậu xuyên không đến thế giới khác à!
Không chịu được thì tự mở game riêng, trang bị thuộc tính đồng bạc muốn đổi như nào thì đổi, muốn hợp lí như thế nào thì hợp lí như thế đó.
Con trai thứ của nhà họ Dư là Dư Hổ còn đang ở đó giơ ngón tay ra tính toán, đối với cậu nhóc mà nói phép tính cộng trừ trong phạm vi 100 ít nhiều cũng có chút khó.
Một tấm da linh cẩu đổi 150 gram muối thô, 150 gram muối trên phố Bethe cần 3 đồng chip, cũng có nghĩa là... một tấm da linh cẩu đổi 3 chip?
Còn nhiều hơn 1 chip so với bán cho lão Charles?
Nhưng chất lượng của loại muối thô này, so với loại muối lão Charles bán thì tốt hơn rất nhiều ...
Không có cát lẫn vào!
Tính một hồi cũng xem như hiểu rõ, Dư Hổ quay đầu nhìn Sở Quang, trong lòng bất an nói.
"Vậy làm thế nào mà được? Đổi như vậy không phải anh sẽ lỗ sao? Nếu không thì 100g cũng được, cũng đổi giống lần này."
Nhìn đứa nhóc ngây thơ trước mặt, Sở Quang đột nhiên không biết đối mặt với cậu nhóc như thế nào, thế nên ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, đưa tay ra vỗ võ bờ vai của cậu nhóc.
"Cậu đã bao giờ nghe từ đôi bên cùng có lợi chưa?”
"Đôi, đôi bên cùng có lợi?"
Người vùng khác này luôn nói những điều khó hiểu, Dư Hổ không dễ gì mới tính ra một tấm da giá bao nhiêu, lại bị một từ mới trước giờ chưa nghe qua làm cho bối rối.
Chỉ cảm thấy...
Biểu cảm của anh Sở, trông có vẻ rất cao thâm khó lường.
"Đúng vậy,' Sở Quang gật đầu nói tiếp,'Cậu kiếm được tiền, tôi cũng kiếm được, chúng ta hiện tại là đôi bên cùng có lợi."
Dư Hổ vui vẻ nhìn sang cha mình.
"Cha! Sau này chúng ta bán da lông cho anh Sở đi! Như vậy chúng ta đôi bên cùng có lợi rồi!"
"Con im đi."
Người đứng đầu nhà họ Dư đương nhiên nghĩ nhiều hơn.
Nhưng rõ ràng không phải vì giá cả, suy cho cùng thì về mặt giáo dục, con trai phải theo cha.
Nhìn Sở Quang, trong lòng ông vẫn còn chút băn khoăn. "Tôi hiểu ý cậu, nhưng thị trưởng không cho chúng tôi làm ăn buôn bán với những thương nhân bên ngoài, nếu như chúng tôi bị phát hiện..."
Một hai lần thì còn được.
Về lâu về dài, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Suy cho cùng ngành giết mổ và làm đồ da đều ở phố Bethe, cuối cùng lông da gì cũng chẳng thấy, cũng không bán đến chỗ lão Charles, luôn sẽ có người sinh nghi ngờ.
Nghe thấy câu này, Sở Quang phớt lờ rồi cười .
"Tôi là thương nhân sao? Rõ ràng không phải, nhà tôi ở đây! Chúng ta là hàng xóm, hơn nữa là bạn bè, đến thăm nhà bạn bè thì có vấn đề gì chứ? Hiển nhiên là không có vấn đề gì."
"Còn về con đỉa già đó... Khụ, ý tôi là thị trưởng phố Bethe, nếu ông ta cấm các ông tiếp xúc với chúng tôi cũng không sao, các ông không cần mang bất cứ thứ gì từ nhà của mình, chỉ cần trực tiếp mang con mồi mà ông săn được đến chỗ tôi đây."
"Người của chúng tôi thậm chí còn có thể giúp các ông lột da lấy thịt miễn phí, xử lý trước mặt, đảm bảo không thiếu xén cân nào!"
"Đến lúc đó thì da để lại, ông mang thịt và muối đổi được về là được rồi. Hoặc là ông dứt khoát bán thú ông săn được cho tôi, không những có thể đổi muối ở chỗ tôi đây, còn có thể đổi lấy ngũ cốc và thịt sấy đã qua xông khói, chắc chắn có lợi hơn việc ông mang chip đến chỗ lão Charles mual"
Sau khi nghe những lời đảm bảo này của Sở Quang, lông mày của ông rốt cuộc cũng giãn ra, ông thì thào một cách phấn khích.
"Như vậy không được... Chúng tôi không thể để các cậu giúp chúng tôi lấy thịt mà không được gì. Theo quy tắc của phố Bethe, người giết mổ nhận 30% thú săn được, chúng tôi cũng sẽ chia cho các cậu 30%!"
Đệt?
Mở lò mổ ở phố Bethe kiếm được nhiều tiền vậy sao?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, giết mổ sống nhờ kỹ thuật tay nghề.
Sở Quang thở dài.
Quả nhiên, mình vẫn quá nhân từ rồi. "Ông khách sáo quá rồi." "Ba mươi phần trăm quá nhiều, hai mươi phần trăm thôi!"... ebookshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận