Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 553: Đây cũng quá hòa bình (1)

Chương 553: Đây cũng quá hòa bình (1)Chương 553: Đây cũng quá hòa bình (1)
Một đống lửa do những thanh gỗ đang cháy.
Từng đóm lửa nhỏ tung bay lên bâu trời.
Những người du mục đánh trống da, thổi sáo xương trước đống lửa, các vũ nữ trẻ với mạng che mặt, biểu diễn một điệu nhảy trên tuyết cho năm mới.
Những cảnh vệ, công nhân và những người chơi vui vẻ sống gần tiên đồn tham gia với thực phẩm và rượu mạnh mua từ chợ.
Mặc dù chỉ có một ly rượu vang đỏ miễn phí, nhưng có khá nhiều rượu mạnh chưng cất trong kho.
Cách đây rất lâu, người chơi đã sử dụng cỏ để làm koji và khoai sừng dê làm nguyên liệu để chưng cất rượu mạnh.
So với rượu vang đỏ cần thời gian để nếm thử, loại rượu nóng hổi, vừa uống vào làm máu nóng sôi trào này càng được mọi người trên Đất Chết ưa chuộng.
Chỉ là cùng uống rượu đỏ và trắng, thực sự có rất ít người có thể chịu đựng được.
Trong chốc lát, từng người trong khu chợ ở cổng phía bắc đã xiêu vẹo nghiêng ngã đi không vững.
Bà chủ Hạ há miệng vẫn muốn uống, nhưng người đã nằm trên bàn và ngủ thiếp đi.
Lo lắng cô bị cảm lạnh, Tiểu Ngư rất giỏi chăm sóc mọi người đã về ngân hàng lấy chăn, nhón chân lên đắp lại chô cô nàng.
Một lò than được đặt dưới bàn.
Tiểu Ngư vỗ vỗ lưng cô, nói với giọng điệu trẻ con.
- Lần sau đừng uống nhiều như vậy, được không?
Tuy nhiên, bà chủ Hạ vốn đã ngủ không nghe được, cũng không biết mình nằm mơ thấy gì, khóe môi hơi cong lên, miệng vẫn tiếp tục tán gẫu.
- Này, này... Tôi vẫn muốn.
Cách đó không xa, nhân viên nếm thử đồ ăn đang lo lắng tìm nhà vệ sinh. Xa xa hơn là tiếng kêu rên như vịt đực từ một cổ họng đang bị bốc cháy.
- Nước!Nấc cụt, cho tôi xin miếng nước!
Macca Con Chim nằm trên mặt đất và hét to, cho đến khi Thiếu Niên Công Trường Và Gạch nhét một cục tuyết vào miệng anh chàng, hắn mới dừng lại.
Nợ Nần To Mắt lộ ra vẻ mặt đầy đau đớn, đang dùng tay che lại, nói một mình.
- Chết tiệt, cái quái gì vậy, tôi cảm thấy bụng mình đang gầm gừ.
Biên Duyên Hoa Thủy nhìn cái bụng đã phình ra của hắn, không thể phàn nàn một câu.
- Cậu ăn bao nhiêu?
- Không nhiều lắm, chỉ có 100 triệu điểm thôi.
Nợ Nần To Mắt híp mắt, nói với giọng mơ hồ.
- Tại sao phải ăn lại khi trở về thực tại??
Biên Duyên Hoa Thủy: -...
Thiếu Niên Công Trường Xây Dựng Và Gạch: -...
Đây có phải là một câu hỏi mà hệ trí lực nên hỏi?.
Phương Trường uống quá nhiều, ngồi co ro trên ghế gõ, bắt đầu ngẫu hứng sáng tác.
Lắng nghe tiếng gõ và sáo xương du dương hay ho của những người du mục, ngón trỏ đập trên bàn và miệng ngân nga một bản ballad mới sáng tác.
- Hừ...
- Bánh răng của thiên đàng rơi vào lò.
- Thép nóng chảy sôi bắn ra khỏi nồi.
- Những thảm họa không bao giờ chấm dứt.
- Chúng ta sẽ xây dựng vương quốc của người phàm.
Giọng ca khàn khàn khôn khan giống như lưỡi cưa kéo đàn violin, nhưng trong phần đệm thô ráp, lại ngoài ý muốn có loại tiết tấu trâm bồng du dương.
Nó giống như nửa chai rượu mạnh bị đổ vào trong cổ họng. Nó giống như một lò rèn với âm thanh của rèn sắt.
Phương Trường quên mất lời nửa bài hát sau, người chơi đang ồnafo bên cạnh tiếp tục bịa đặt, cứ như vậy, hết câu này đến câu khác, sững sốt bịa ra một bài hát.
Chỉ bất quá, càng đi về phía sau, phong cách càng trở nên thái quá, từ Terra thiêng liêng đến lonia, khẩu hiệu 'Vì sự hồi sinh của Liên minh Nhân dân cũng đã trở thành 'Mọi người sống vì xxx'.
Mặc dù họ không thể hiểu những cư dân của nơi trú ẩn đang hát gì, nhưng những người bản địa xung quanh cũng bập bẹ và hát theo.
Bài hát xua tan cái lạnh.
Nó cũng thổi bay những rào cản giữa mọi người.
Ngay cả khi có những nền văn hóa hoàn toàn khác nhau.
Khao khát của mọi người về một cuộc sống tốt đẹp hơn và theo đuổi những điều đẹp đẽ là như nhau.
Sức nóng và ánh sáng của ngọn lửa được phản chiếu trên khuôn mặt, những người ngồi xung quanh bây giờ cũng không thể phân biệt được anh tôi.
Triệu Thử đang say rượu võ võ vai Dư Hổ, mặt đỏ như mông khỉ khi bị ánh lửa chiếu tới.
- Người anh em tốt, tôi nói có đúng không?
Dư Hổ cũng uống hơi nhiều, nấc cụt say sưa.
- Cậu nói đúng...
- Năm sau, tôi chắc chắn sẽ chuyển đến đây.
Đống lửa trên mặt tuyết, một điệu nhảy kết thúc.
Cô gái nhút nhát của Sương Mâu thị tộc hơi cúi đầu chào.
Nhưng mọi người sẽ không để cô ấy đi.
- Thêm một điệu nữa.
- Dẫn ra ý trung nhân của cô.
- Vâng! Được mọi người khuyến khích và xúi giục, cô gái trẻ của Sương Mâu thị tộc lấy hết can đảm, nhưng thay vì chọn người yêu trong mơ trước lửa trại, cô đã tự biến mình thành kẻ ngốc khi đi tới trước mặt bộ giáp động lực màu xanh đậm.
- Tôi có thể xin ngài nhảy múa một điệu không?
Trong ánh mắt hiện lên một chút thấp thỏm, giống như một đứa trẻ đang cầu xin người lớn được đi chơi.
Sở Quang hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô gái, sau đó nói đùa với giọng điệu dịu dàng.
- Trang phục của tôi hiện tại là không thể nhảy múa, vì vậy hãy tìm một người có thể theo kịp bước chân của cô.
Cô gái trẻ đỏ mặt, quay đầu bỏ chạy như một con vật nhỏ đầy sợ hãi.
Hera đang đứng khoanh tay quan sát, tò mò liếc nhìn Sở Quang.
- Sao anh không nhảy một cái?
Có chút không hài lòng với dáng vẻ giống như động vật của anh chàng này/
Sở Quang trợn mắt nhìn cô.
- Cô có biết nhảy múa trong bộ áo giáp động lực nặng một tấn sẽ tiêu hao bao nhiêu điện không?
Không phải không thể tắt nguồn điện, nó sẽ tương tự như huấn luyện mang trọng lượng, nhưng dù bảy mươi hoặc tám mươi phần trăm trọng lượng có thể được chuyển sang cấu trúc hỗ trợ của áo giáp điện, nó cũng đòi hỏi rất nhiều lực lượng để dùng một bộ giáp nặng như vậy mà không cần sự trợ giúp của động cơ.
Hơn nữa còn rất dễ dàng làm tổn thương người khác.
Sở Quang chọn đứng đó làm bảng nền, không phải không có lý do.
- Nhưng cứ như vậy, ngài sẽ không thể thưởng thức lễ kỷ niệm.
Hera nhắc nhở.
- Cô không hiểu, đó là cách tôi tận hưởng lễ kỷ niệm.
Đối với một người quản lý mà nói, còn có làm hắn tình vui vẻ hơn so với việc nhìn xem khu quần cư ca múa mừng cảnh thái bình, các cư dân an cư lạc nghiệp? Đó là sự hưởng thụ cao cấp nhất.
Hera lâm vào trầm tư.
Biểu hiện trên mặt dường như là đang nhớ về nơi trú ẩn 117.
Đúng lúc này, tiếng nói đầy giễu cợt của Ân Phương đột nhiên vang lên ở sau lưng.
- Ngài đã làm tan nát trái tim cô gái.
Sở Quang không để ý đến sự chế giễu của hắn, mà cho hắn một ánh mắt kỳ lạ.
- Tại sao cậu lại trở về rồi?
- Tôi chỉ quay trở lại cầm vài thứ.
Ân Phương lấy ra một robot nhỏ với bốn chân ngắn và một cái đầu vuông từ phía sau.
- Học viện không ăn mừng năm mới, chỉ có những khám phá tuyệt vời, nhưng dường như ở đây của ngài có một phong tục ăn mừng năm mới... Tôi đã hoàn thành nó, vì vậy tôi sẽ đưa nó như một món quà năm mới cho ngài.
Vẻ mặt Sở Quang tràn đầy kinh ngạc, vươn tay cầm lấy con robot nhỏ.
Không giống như bản gốc, có thêm một camera trên đầu.
Giờ đây, không chỉ chiếu tia laser lập bản đồ địa hình ở khoảng cách gần, người dùng đeo thiết bị kết nối thần kinh cũng có thể chia sẻ tầm nhìn của mình với sự trợ giúp của máy ảnh.
Đó là một thay đổi nhỏ, nhưng nó hữu ích hơn gấp đôi.
Bây giờ robot nhỏ này mạnh hơn nhiều so với robot gốc.
Nhìn Sở Quang đang hứng thú chơi đùa với robot nhỏ trong tay, Âm Phương nói tiếp.
- Reptilian (Bò sát), đó là cái tên tôi gọi nó, hoặc nếu ngài có một cái tên hay hơn. So với robot nhỏ ban đầu, nó có thêm một con mắt, không có gì khác thay đổi nhiều.
- Cảm ơn.
Sở Quang chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Ấn Phương ho nhẹ, nói.
- Đừng cảm ơn tôi, tài liệu đều là từ ngài, tôi chỉ giúp ngài xử lý thôi. Lúc này, hắn nhớ ra một chuyện quan trọng, tiếp tục nói.
- Nhân tiện, nó được cung cấp năng lượng bởi pin hydro kim loại... Mà ngài dường như không có nhiều trong kho, chỉ có bốn mươi hoặc năm mươi cái. Có cơ hội thì ngài nên kiếm thêm nhiều hơn, đây chính là một thứ rất tốt.
Sở Quang lộ vẻ mặt bất lực.
- Không cần cậu nói thì tôi cũng biết.
Pin hydro kim loại được các công ty sản xuất ẩm chứa một số công nghệ loại A, được tìm kiếm ở khắp mọi nơi.
Hiện tại, thứ duy nhất mà thành Cự Thạch có thể sản xuất độc lập là pin hydro thể rắn, và nếu muốn mua pin hydro kim loại, chỉ có thể mong đợi đoàn lữ hành từ bờ biển phía đông mang theo một số.
Trước đây Sở Quang đã mua mấy chục cái từ tàu Khai Thác giả, dự định dùng chúng để chế tạo bộ ngoại cốt.
Tuy nhiên hiện tại, điều các người chơi của hắn cần nhất không phải là bộ ngoại cốt, mà là thiết bị rẻ tiền và dễ sử dụng, cũng như thiết bị công nghiệp có thể sản xuất các thiết bị này, vì vậy vấn đề này đã bị trì hoãn.
Nhìn robot trong tay, Sở Quang đột nhiên nhớ tới một chuyện rất nghiêm trọng.
- Nếu thứ này nổ tung...
Ấn Phương trả lời với giọng điệu đầy thoải mái.
- Nó tương đương với 6 ký TnT, và lực lượng sẽ có thể bao phủ... Uh, một sân bóng đá?
Sở Quang: - ???
Damn?!
Không nói một lời, hắn nhét robot vào tay của Âm Phương, Sở Quang lặng lẽ di chuyển sang một bên nửa bước.
- Cậu giữ nó cho tôi trước.
Nhìn robot được trả lại trong tay, Ân Phương sững sờ một lát, dở khóc dở cười.
- Ngài đừng kích động... Thứ này không dễ dàng nổ tung. Mà 6 ký TnT chỉ là về mặt lý thuyết, nếu không có chất dẫn và gia tốc, làm sao nó có thể thực sự đạt được lực lượng đó... Một lần nữa, đây không phải là một quả bom.
Có ít nhất hai công nghệ cấp B giữa pin hydro kim loại và vỏ hydro kim loại, oxy trong không khí đơn giản là không đủ để phản ứng hoàn toàn hydro kim loại.
Mà ngài còn mang một bộ thiết giáp động lực, sợ cái chim.
Tuy nhiên, Sở Quang không nghe hắn giải thích nhiều, chỉ muốn tránh xa anh chàng này.
Tốt.
Sẽ có thêm một quy tắc nữa trong tương lai.
Robot và ngoại cốt được cung cấp bởi các nguồn năng lượng hydro kim loại bị cấm ở trong nơi trú ẩn trong thời gian dài. ...
Cửa hàng bách hóa bỏ hoang.
Hơn một ngàn giường ngủ chen chúc trong đại sảnh trống trải.
Bài hát năm mới không thể truyền đến nơi đây, cũng không có ai ca hát, chỉ có tiếng lách tách của lửa, và tiếng người mẹ dỗ dành đứa trẻ của mình đi ngủ.
Đây là nơi trú ẩn tạm thời cho những người vô gia cư, những người chỉ có thể ở lại đây cho đến khi mùa đông kết thúc.
Nhờ gỗ được gửi bởi đám áo khoác màu xanh, những người sống sót sống ở đây tạm thời sử dụng gỗ để sửa chữa các bức tường bị hỏng, cửa ra vào từ sàn đến trần và cửa sổ, cuối cùng đã làm cho nơi này kín không kẻ hở.
Số gỗ còn lại được chặt thành củi, hoặc đốt thành than củi, ném vào bếp gạch đỏ cùng với những chất gây cháy.
Ngọn lửa rực rỡ mang đến một chút ánh sáng khó có được và sự ấm áp cho hội trường trống rỗng.
Hoàn cảnh ở đây hơi thô sơ, nhưng ít nhất nó không có bão tuyết và đói khát.
Những người di cư từ các tỉnh miền trung và miền bắc của tỉnh Hà Cốc, những người sống sót của Trại Đông Liễu và nhà máy sản xuất pin, rất biết ơn những chiếc áo khoác màu xanh.
Những đội quân nổi loạn chạy trốn khỏi mặt trận, những kẻ cướp đoạt của bộ lạc Tước Cốt, sự hỗn loạn xảy ra đã phá hủy nhà cửa của họ, đốt cháy ruộng đồng và phòng của họ.
Nếu không có những chiếc áo khoác màu xanh, họ có thể đã chết cóng trên đường hoặc vào chậu dầu của những kẻ cướp đoạt.
Tất nhiên, điều duy nhất họ có thể đại diện là chính họ.
Và không phải ai cũng biết ơn hiện trạng.
Trong số năm khu định cư sống sót trong đợt kế hoạch di dời đầu tiên, chỉ có hai khu thực sự bị tấn công bởi những kẻ cướp đoạt, cư dân của ba khu định cư sống sót khác thậm chí không nhìn thấy bóng của những kẻ cướp đoạt, chỉ chuyển đến đây vì sợ hãi.
Hơn một tháng đã trôi qua kể từ trận bão tuyết đầu tiên, ngay cả khi không có ai chết trong giá lạnh, một số người vẫn bị tê cóng khi làm việc trong giá lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận