Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 285: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (2)

Chương 285: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (2)Chương 285: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (2)
Nói xong, Triệu Thử bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ném xuống một câu.
- Cậu chờ tôi một lát.
Sau đó xoay người chạy vào trong cửa lớn.
Không bao lâu sau, anh ta lấy ra một túi muối thô nhỏ, ước chừng chừng ba bốn lạng, nhét vào trong tay Dư Hổ.
- Đây là tôi dùng tiền công đổi lấy, thay tôi mang về cho mẹ tôi, cứ nói. Tôi rất ổn, bảo họ không cần phải lo lắng! Tôi sẽ đến thăm họ vào mùa xuân tới! Còn có Dương Nhị Cẩu, anh ta cũng còn sống... Nhưng bây giờ anh ta đang bận rộn, cậu xem anh ta có muốn nói chuyện với gia đình anh ta hay không.
Tiếp nhận muối, Dư Hổ trịnh trọng gật đầu.
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thay cậu chuyển lời.
Dư Hổ theo đường cũ trở về.
Nhưng ngay khi đi ngang qua cửa nam của công viên đất ngập nước, Dư Hổ bỗng nhiên chú ý tới, ngay cách dấu chân hắn không xa, có thêm một chuỗi dấu chân không thuộc về hắn.
Dấu chân rất nông, nhìn qua là đã qua chút thời gian.
Xuất phát từ cảnh giác của thợ săn, Dư Hổ ngồi xổm xuống, ngón trỏ lau lên trên, lông mày mơ hồ nhíu lại.
Dấu chân này là của ai?...
Phố Bethe.
Vội vã vào cửa, Vương Bưu đi thẳng đến cửa hàng tạp hóa của lão Charlie cũ.
- Lão quản gia.
Charlie đang ngồi trước cửa nhắm mắt dưỡng thần mở nửa con mắt, vừa thấy là Vương Bưu, lập tức hiểu, từ trên ghế đứng lên. - Tiến vào nói.
Rèm cửa được kéo lên.
Vương Bưu lộ vẻ mặt hưng phấn, thở dốc một hơi, múa tay chân báo cáo những gì mình theo dõi Dư Hổ nhìn thấy nghe thấy cho vị lão quản gia này.
Charlie càng lắng nghe, lông mày càng cau mày.
- Cậu nói... Công viên đất ngập nước Lăng Hồ, xuất hiện một đám người sống sót tụ tập?
Vương Bưu mạnh mẽ gật đầu.
- Vâng! Nơi đó có đám người mặc áo khoác màu xanh, còn có lưu dân không biết từ đâu tới... Tôi đoán bọn họ đến từ phía bắc. Họ xây dựng hàng rào trong rừng, đào mương và đặt các chướng ngại vật. Tôi không thể nhìn thấy quang cảnh trong trại, nhưng có một ống khói, và khói đang bay ra từ đó.
- Từ phía bắc đến?
Charlie nhíu mày chặt hơn.
Phía bắc chính là lãnh địa của Huyết Thủ thị tộc, phụ cận không xa hình như còn có một bộ lạc người biến chủng.
Xây dựng một khu định cư ở đó chẳng khác nào đi tặng đầu người?
Hơn nữa...
Những kẻ cướp đoạt kia đều là tên ăn thịt người không nhổ xương, làm sao có thể thả bọn họ tiến vào.
Vương Bưu không quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo hưng phấn ồn ào.
- Lão quản gia, thằng nhóc Dư gia kia phá hỏng quy củ, chúng ta mau bắt nó điI
Hắn sớm đã thấy Dư gia không vừa mắt.
Nhất là tiểu tử Dư Hổ này còn đánh tam đệ của hắn. Còn có người ngoại hương liều lĩnh kia cũng vậy, ngay cả một cánh cửa cũng không lưu lại cho bọn họ, tất cả đều là của riêng mình, còn phấn chấn nói cái gì mà người ta đưa cho, thật sự là không biết xấu hổ.
Vương Bưu đã tính toán rất kỹ, dựa theo quy củ của phố Bethe, người tự mình đi giao dịch với thương đội bên ngoài sẽ bị coi là phản bội, nhẹ thì phạt một tấm da thú, nặng thì tịch thu tài sản, trục xuất.
Những người đó có tính là thương đội hay không không quan trọng, y chỉ quan tâm chính là lều Dư Hổ đang ở. Nếu như có thể trục xuất đối phương ra ngoài, nhà y vừa hay có thể chiếm lều trại của người ngoại hương kia.
Nhưng lão Charlie rốt cuộc là người có kiến thức, đương nhiên không có khả năng mang ánh mắt thiển cận giống như y.
Áo khoác màu xanh...
Lão cũng từng có tình cách như vậy, tuy nhiên đó là chuyện rất lâu trước kia.
Sau một thời gian dài suy nghĩ, Charlie nói một cách cẩn thận.
- Chuyện này không vội, nhớ kỹ không nên đánh cỏ động rắn, tôi trước tiên báo cáo tình huống với trấn trưởng đại nhân rồi mới định đoạt.
Vương Bưu ngây ngẩn cả người.
Còn đi xin chỉ thị?
Trực tiếp xét nhà không phải là xong việc.
Chỉ cần trấn trưởng ra lệnh một tiếng, Vương gia là người đầu tiên hưởng ứng.
Tuy nhiên, lão quản gia này cũng không nói nhảm với y.
Ném bốn chip thẻ bạc trong tay của mình, lão Charlie đuổi y ra khỏi cửa hàng tạp hóa, sau đó khóa cửa lại, vội vàng đi vê phía trung tâm thị trấn. ...
Gia đình thị trưởng sống trong pháo đài cổ ở trung tâm phố Bethe.
Tòa lâu đài ban đầu được xây dựng như một cơ sở giải trí, bây giờ đã trở thành một biểu tượng của đầu kim tự tháp.
Trong tòa thành có người thống trị trấn nhỏ, người hầu, cảnh vệ, dòng chính thì ở trong phòng gạch ở gần lâu đài, xa hơn nữa là nhà kho rách nát không chịu nổi.
Xin chỉ thị với lính canh đang làm nhiệm vụ ở cửa, sau khi đợi một hồi, lão Charlie được phép đi vào.
Khi ông bước vào đại điện tâng một, tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu đang chơi bóng đá ở sảnh tầng một của lâu đài.
Quần áo trên người bọn họ là do da hươu làm, quả bóng cũng vậy, khuôn mặt sạch sẽ cùng nụ cười vô ưu vô lo, là bọn nhỏ ở bên ngoài không có.
Nhận thấy Charlie ở cửa, cậu bé lớn tuổi lắc mái tóc xoăn màu nâu đi qua nhặt quả bóng trên mặt đất.
- Charlie? Ông đã trở lại? Có muốn chơi bóng với nhau không?
- Xin lỗi, thiếu gia tôn kính, chỉ sợ tôi không có cách nào cùng ngài chơi đùa. Tôi đến gặp cha của ngài.
Khuôn mặt của cậu bé nổi lên một chút thất vọng, không kiên nhẫn nói.
- Đi đi, ông ấy ở thư phòng.
Charlie cúi đầu với đầy sự tôn trọng.
Đi vòng quanh qua sân chơi của bọn trẻ, dưới sự dẫn dắt của một người hầu, ông đi tới thang máy, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở ra, gió ấm thổi vào mặt.
Ngay đối diện lò sưởi, lò sưởi bốc cháy, củi tư tư rung động.
- Tôi biết đường.
Gật đầu với người hầu, Charlie đi qua hiên bên trái và đến trước một cánh cổng cao bằng hai người trưởng thành.
Đây là thư phòng của trấn trưởng.
Trong thư phòng trưng bày một dãy giá sách, trên giá sách đều là tiểu thuyết, tập thơ cùng một ít sưu tâm kỳ lạ mà người nhặt mót nhặt được từ bên ngoài.
Ngồi trước bàn gỗ cổ kính, trấn trưởng nhàn nhã uống trà. Đài phát thanh trên bàn đang phát ra âm thanh đứt quãng, chính là nhạc khúc mà ông ta thích nghe nhất.
Có ba đài phát thanh tương đối lớn ở Thành phố Stone, một trong số đó có thể được nghe thấy ngay cả ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền xa xôi.
Mỗi ngày từ 6 giờ tối đến 7 giờ tối, đài phát thanh sẽ nhiều lần phát sóng giá bán hàng hóa hôm nay, từ 7 giờ đến 10 giờ sẽ giảng dạy kinh nghiệm trồng cây cam, lá tâm linh, còn xen kẽ một số thương nhân vũ khí, nhân bản buôn bán pr.
Về phần thời gian khác, chính là lặp đi lặp lại các bài nhạc pop thời tiền chiến, mà đây cũng là chương trình yêu thích của lão trấn trưởng, điều này có thể khiến ông ấy ngắn ngủi quên đi thời gian tồi tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận